Diệu Trần là đệ tử quan môn của Huyền Minh pháp sư, bởi vì thể yếu, khi còn trong tã lót đã bị người nhà vứt bỏ. Huyền Minh pháp sư ra ngoài dạo chơi nghe được tiếng khóc nỉ non nhặt nó lên từ trong bụi cỏ ven đường, từ đó về sau mang theo trên người nuôi nấng, còn nghĩ tất cả biện pháp giúp nó trị liệu thân thể, gọi là sư đồ, tình cảm lại hơn cả phụ tử. Tăng nhân trong Bồ Đề tự cũng vô cùng thích đứa trẻ nhu thuận hiểu chuyện này.
Nó liên tục mất tích ba bốn ngày, mọi người tất nhiên là lòng lo như lửa đốt, một ngày một đêm tìm kiếm ở trong núi, sợ nó ham chơi bị dã thú tha đi. Huyền Minh pháp sư lại càng bỏ qua thể diện xin các quý nhân đến lễ Phật giúp đỡ, để sớm ngày tìm tiểu đồ nhi trở về. Nào dự đoán được tiểu đồ nhi cũng không phải là đi mất, mà là gặp độc thủ.
Nhìn thấy thân thể lạnh băng được một võ tăng ôm đến trước mặt, đầu óc Huyền Minh pháp sư trống rỗng, những người đến xem cũng đều sợ đến choáng mắt. Thân thể trần trụi xanh tím của đứa nhỏ trải rộng các loại vết bóp, vết dây, vết đao, vết roi, thậm chí còn có dấu răng, ở cổ lại bị cắn ra một lỗ thủng huyết nhục mơ hồ, thảm trạng này làm người ta không dám nhìn thẳng, hơn nữa không khó tưởng tượng khi còn sống nó từng gặp phải đối xử tàn khốc như thế nào.
Huyền Minh chỉ nhìn thoáng qua liền lắc la lắc lư tựa như muốn té xỉu.
Võ tăng ôm thi thể nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn, hiển nhiên đã hận đến mức tận cùng, nức nở nói, “Hồi sư phụ, tiểu sư đệ quả thật nằm ở dưới giường Vương công tử, dùng vôi cùng khối băng đè lên, xem ra, xem ra đã chết ba bốn ngày.”
Huyền Minh pháp sư rốt cuộc đứng thẳng không nổi, dùng sức gõ pháp trượng trên mặt đất chống đỡ thân thể, sau đó vươn tay ôm tiểu đồ đệ, đôi môi tái nhợt khô héo mấp máy, tựa như đang gọi “Diệu Trần”, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng trầm thấp không có ý nghĩa, bi thương đến mức tận cùng.
“Sư phụ, con ở chỗ này, Diệu Trần ở chỗ này, ngài đừng thương tâm, ngài đừng khóc…” Tiểu sa di đã biến thành quỷ hồn từng chút từnng chút lôi kéo vạt áo sư phụ, lại nhiều lần nắm phải không khí. Người quỷ khác đường, nó và Huyền Minh pháp sư đã không còn khả năng gặp mặt nữa.
Không có cách nào, nó chỉ đành nước mắt ròng ròng nhìn về phía thiếu niên ở bên ngoài đám người.
Trong lòng Hữu Xu mơ hồ có xúc động, muốn tiến lên lại bị chủ tử ôm càng chặt.
Hiện giờ, mọi người đã sôi nổi hoàn hồn, nhóm nữ quyến thét chói tai chạy trốn, nhóm nam khách sinh lòng thoái lui, Huyền Minh pháp sư thật sự nổi giận, phất tay để võ tăng bao vây pháp đàn, không cho bất luận kẻ nào rời đi, đối với người Vương gia lại như hổ rình mồi, giống như tùy thời sẽ vung tay đánh nhau. Loại thời điểm này, người duy nhất không bị liên lụy là Cơ Trường Dạ tự nhiên sẽ không để cho thiếu niên chạy tới giúp vui.
Vương Tượng Càn trăm triệu lần không ngờ đến tình huống sẽ chuyển biến đột ngột, nhưng dù sao ông ta thân ở địa vị cao nhiều năm, thực nhanh liền bình phục nỗi lòng, biện giải nói, “Chỉ dựa vào một thi thể, sao có thể chứng minh việc này là con trai ta làm, huống chi con ta bị yêu tà mê hoặc, cũng bị hại thật sâu giống vậy. Trong chùa nhiều người tay tạp, không chừng là ai vu oan giá họa, vẫn mong đại sư nắm rõ, tại hạ cũng sẽ báo cho quan phủ, để bọn họ tìm ra hung phạm.”
Huyền Minh pháp sư từng trừ tà cho trưởng công chúa; từng làm lễ đội mũ cho đương kim Thánh Thượng; lại từng chủ trì lễ tang của tiên đế, địa vị có thể nói là “Quốc sư”, đừng nói đại quan nơi biên giới, dù là hoàng thân quốc thích cũng phải khiêm nhượng ba phần với hắn. Vì vậy, Vương Tượng Càn không dám lên mặt chút nào, xua tay bảo thị vệ bỏ vũ khí xuống, để tránh phát sinh xung đột với tăng nhân Bồ Đề tự.
Trong lúc vội vàng, tầm mắt sắc bén như đao của ông ta đảo qua trên người tam hoàng tử cùng với thiếu niên, hiển nhiên cho rằng đây là người nào đó bố cục. Hết thảy đều phát sinh đúng dịp như vậy, hơn nữa mục tiêu minh xác, nếu nói là sau lưng không ai khống chế, ông ta tuyệt đối không tin tưởng. Bất luận như thế nào ông ta cũng không nghĩ ra, nhi tử ở trước mặt mình nhu thuận hiểu chuyện, tài hoa hơn người, bên trong lại gian trá như quỷ vực*, giảo hoạt như cáo chuột. Đương nhiên, đối với việc này ông ta cũng không ngại, dù sao thì chuẩn mực hành vi của ông ta chính là “vô độc bất trượng phu”, nhưng nếu sớm biết nội tình, tất nhiên sẽ không hiên ngang lẫm liệt, nguy mà không sợ giống như hiện tại.
*Theo truyền thuyết, “vực” là một loài bọ độc ở trong nước ngậm cát phun người làm sinh bệnh. Vậy nên kẻ nào âm hiểm được gọi là “quỷ vực”.
Ông ta không sợ, Lâm thị cùng Vương Quân Tịch lại sợ tới mức lạnh run. Mấy năm gần đây, những đứa trẻ trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Vương Thiên Hữu hai bàn tay cũng đếm không hết, các nàng ỷ vào Vương gia thế đại, làm việc cũng không bí mật như thế nào, nếu muốn tìm ra một phần chứng cứ phạm tội thật sự quá mức dễ dàng. Trong phủ, ngoại trừ Vương Tượng Càn cùng với Vương lão thái gia không hỏi việc nội trạch, đại khái không ai không biết nội tình.
Hiện giờ, Vương Tượng Càn lại nói thẳng muốn báo quan, đây không phải là đang tự tìm đường chết sao? Hai mẹ con nâng đỡ nhau, để tránh té xỉu tại chỗ.
Vương lão phu nhân cũng lộ ra vẻ lo sợ, mấy lần mở miệng lại chưa từng phát ra tiếng, rốt cuộc không dám bóc trần việc này tại chỗ. Thôi, để quan phủ tham gia cũng tốt, nhi tử là Binh Bộ Thượng Thư, tùy tiện tìm một người chịu tội thay quả thực dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới đây, bà đảo mắt nhìn về phía thiếu niên ở sau đám người, trong mắt xẹt qua từng đợt từng đợt u ám.
Mẫu tử đồng tâm, Vương Tượng Càn cũng quay đầu nhìn chăm chú Hữu Xu, biểu tình vô cùng âm độc, đồng thời quanh thân tràn ngập sát ý. Ông ta vốn cho rằng việc này là Hữu Xu mượn tay tam hoàng tử báo thù Vương gia, vì vậy, dù quan phủ không tìm thấy chứng cớ, cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy mạng Hữu Xu. Trưởng tử đã tuyên bố với bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử bỗng nhiên trở về, còn đầu phục đối thủ của Thái tử, một cái nhược điểm lớn như vậy, ông ta tự nhiên sẽ muốn xử lí sạch sẽ.
Nghĩ đến Tống thị không biết đã đi đâu, sát ý trong mắt Vương Tượng Càn càng sâu. Hai mẫu tử này quả nhiên đều là tai họa!
“Bà ta muốn ta gánh tội thay, ông ta muốn giết ta.” Hữu Xu vô cùng mẫn cảm với ác ý mà người ngoài phát ra, chỉ một ánh mắt liền biết Vương lão phu nhân cùng với phụ thân tiện nghi (ý là không mất gì mà tự dưng có được) suy nghĩ cái gì. Cậu vươn đầu ngón tay điểm điểm trên bóng dáng hai người, đã hạ quyết tâm muốn hủy Vương gia. Xưa nay cậu chính là như thế: ngươi không chọc ta, ta cũng không chọc ngươi; ngươi chọc ta, ta trực tiếp muốn mạng của ngươi.
“Đừng sợ, không quá nửa tháng, Vương gia sẽ sụp đổ.” Cơ Trường Dạ cũng không phải lương thiện, sớm đã định ra kết cục giống vậy cho Vương gia. Hắn vỗ nhẹ hai má thoáng lạnh của thiếu niên, an ủi.
Hữu Xu gật đầu, nhẹ giọng nói, “Ta không sợ, ta muốn đi qua nói mấy câu với Huyền Minh pháp sư.”
“Nói cái gì?” Cơ Trường Dạ hạ mắt truy vấn.
Hữu Xu không đáp, mở hai tay chủ tử ra, nhanh chóng chạy tới.
Cục diện hỗn loạn giữa sân đã được võ tăng khống chế. Nhóm nữ quyến hoặc cúi đầu, hoặc che mặt, hoặc xoay người, hoặc ôm nhau đồng thời lạnh run, không ai dám liếc nhìn Huyền Minh pháp sư đang ôm thi thể vẻ mặt bi thiết một cái. Vương Tượng Càn chậm rãi tiến lên, thấp giọng nói gì đó. Chúc quan của Thái tử phủ cùng với nội thị Tiêu quý phi phái tới cũng đều đi qua nói lời khuyên giải.
Huyền Minh pháp sư cởi áo cà sa che thân thể đồ nhi, trong miệng niệm《 độ vong kinh 》, không để ý tới người bên ngoài.
Vương Thiên Hữu trên đài sen đã bị thị vệ Vương gia che miệng lại, hai tay bắt chéo sau lưng, miễn cho hắn lại hồ ngôn loạn ngữ, điên cuồng thất thố. Hiện giờ, tuy rằng còn có thể dùng cái cớ “trúng tà” giải vây tội danh, nhưng tính chất của việc đùa giỡn An Hoa quận chúa cùng với giết người giấu xác đã rất khác biệt, dù chuyện xảy ra có nguyên nhân như thế nào đi nữa, thần trí bị khống chế, tiền đồ cùng thanh danh đều bị hủy.
Trong lòng Vương Tượng Càn thầm hận, nhìn thấy thiếu niên từ xa xa chạy tới, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Khi nhận được thư tín của mẫu thân thì ông ta nên phái người giết chết nghiệt súc này luôn, há có thể để cậu ta gây sóng gió.
Hữu Xu lại không hề để ý tới ông ta, nhìn không chớp mắt đi đến bên người Huyền Minh pháp sư, nói nhỏ, “Có người muốn tạm biệt ngươi.” Dứt lời xoay người, đem lòng bàn tay phải tràn ngập tinh thần lực bồng bột bao trùm trên hai mắt Huyền Minh.
Huyền Minh đang niệm kinh, cũng không phòng bị, chỉ cảm thấy mí mắt nóng lên, liền thấy đồ nhi đã sớm chết từ lâu lại ngồi xổm bên cạnh mình, trên mặt chảy xuôi hai hàng huyết lệ, từng tiếng từng tiếng hô “sư phụ”. Nó mặc một bộ quần áo ngắn tay kiểu dáng quái dị, che lại vết thương chồng chất, một bàn tay liên tiếp lau nước mắt, một bàn tay quyến luyến không tha nắm lấy vạt áo mình.
Huyền Minh nhìn nhìn thi thể lạnh như băng trong ngực, lại nhìn nhìn đứa bé khóc lóc bên chân, trong lúc nhất thời lại ngây dại. Hắn hết lòng tin theo quỷ thần, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại vẫn là lần đầu tiên.
“Diệu Trần, là con sao Diệu Trần?” Hắn vươn tay phủ lên hai má đứa bé, lại chỉ chạm được không khí.
“Sư phụ, là con.” Tiểu sa di nín khóc mỉm cười, hư ảo nắm chặt đầu ngón tay sư phụ, nhẹ nhàng lắc lắc. Nó quỳ xuống dập đầu với sư phụ một cái, lại dập đầu với các tăng nhân đứng ở bốn phía một cái, chậm rãi nói, “Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, cảm tạ ơn quan tâm của các sư thúc sư điệt, sư huynh sư đệ, Diệu Trần đi.”
Mắt thấy thân thể đồ nhi dần dần trở nên nhàn nhạt trong suốt, Huyền Minh pháp sư rốt cuộc từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, một mặt vươn tay giữ lại, một mặt vội hỏi, “Đồ nhi, đến tột cùng là ai đã hại con?” Những lời nói ám chỉ của Vương Tượng Càn ảnh hưởng tới phán đoán của hắn, hơn nữa Hữu Xu quả thực có năng lực sử dụng lệ quỷ, nếu cậu muốn giết hại đồ nhi giá họa cho Vương Thiên Hữu cũng không phải là việc khó. Nhưng trước mắt, hắn lại không dám khẳng định.
Hắn không ngốc, tự nhiên biết đồ nhi có thể hiện thân nói lời tạm biệt, chính là Hữu Xu tương trợ. Chỉ bằng điểm này, Hữu Xu liền tuyệt đối không có khả năng là hung thủ.
Tiểu sa di lộ ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng chạy đến phía sau thiếu niên nấp đi, chỉ lộ ra nửa cái đầu trơn bóng, sau đó mới run rẩy vươn tay, chỉ về phía Vương Thiên Hữu trên đài sen bị người giữ chặt, “Sư phụ, là hắn hại con.”
Huyền Minh nhất thời mắt đỏ trợn lên, nhìn theo đầu ngón tay của đồ nhi.
Cùng lúc đó, hồn phách tiểu sa di rốt cuộc sắp tan hết, trước khi biến mất, nó dập đầu một cái thật sâu với thiếu niên, tiếng nói mờ ảo tựa như ở chân trời lại tựa như ở bên tai, “Cảm tạ ân nhân giải quyết một tâm nguyện cuối cùng của Diệu Trần, kiếp sau Diệu Trần sẽ báo đáp ổn thỏa.”
Đợi lúc Huyền Minh nghe vậy quay đầu, bóng dáng nho nhỏ đã sớm triệt để không còn. Hắn lảo đảo đứng dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh, xác định đồ nhi quả thực đã đi, lúc này mới lão lệ tung hoành, vẻ bi thương hiện ra hết.
Người bên ngoài không dám tới gần thi thể, cho nên vẫn không nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ cho rằng thiếu niên giúp Huyền Minh lau nước mắt một phen. Mà Huyền Minh thấy cảnh thương tình, mất lý trí, hiện giờ có chút cử chỉ điên rồ. Mấy tăng nhân biết sư phụ thương nhất chính là Diệu Trần, thấy hắn lại sinh ra ảo giác, kêu to pháp danh Diệu Trần với không khí, vội vàng tiến lên an ủi.
Hữu Xu lặng yên lui ra, ánh mắt vừa vặn chạm phải Vương Tượng Càn cách đó không xa. Thiếu niên xưa nay biểu tình đạm mạc lại nheo mắt, lộ ra sát khí rõ ràng.
Vương Tượng Càn chậm rãi cong môi, nụ cười lạnh như băng mà lại khinh miệt. Dưới cái nhìn của ông ta, thiếu niên bất quá chỉ là con kiến, có thể dễ dàng bóp chết, dù có đầu phục tam hoàng tử thì lại như thế nào, đối phương còn là Bồ Tát bùn qua sông tự thân khó bảo toàn, có năng lực bảo vệ cậu ta đến bao lâu?
Cơ Trường Dạ thu hết cảnh hai phụ tử giao phong vào đáy mắt, trên mặt không hiện, nhưng trong lòng cũng lệ khí cuồn cuộn, sát niệm hôi hổi.
Bầu trời thượng kinh, sắp thay đổi…
Nó liên tục mất tích ba bốn ngày, mọi người tất nhiên là lòng lo như lửa đốt, một ngày một đêm tìm kiếm ở trong núi, sợ nó ham chơi bị dã thú tha đi. Huyền Minh pháp sư lại càng bỏ qua thể diện xin các quý nhân đến lễ Phật giúp đỡ, để sớm ngày tìm tiểu đồ nhi trở về. Nào dự đoán được tiểu đồ nhi cũng không phải là đi mất, mà là gặp độc thủ.
Nhìn thấy thân thể lạnh băng được một võ tăng ôm đến trước mặt, đầu óc Huyền Minh pháp sư trống rỗng, những người đến xem cũng đều sợ đến choáng mắt. Thân thể trần trụi xanh tím của đứa nhỏ trải rộng các loại vết bóp, vết dây, vết đao, vết roi, thậm chí còn có dấu răng, ở cổ lại bị cắn ra một lỗ thủng huyết nhục mơ hồ, thảm trạng này làm người ta không dám nhìn thẳng, hơn nữa không khó tưởng tượng khi còn sống nó từng gặp phải đối xử tàn khốc như thế nào.
Huyền Minh chỉ nhìn thoáng qua liền lắc la lắc lư tựa như muốn té xỉu.
Võ tăng ôm thi thể nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn, hiển nhiên đã hận đến mức tận cùng, nức nở nói, “Hồi sư phụ, tiểu sư đệ quả thật nằm ở dưới giường Vương công tử, dùng vôi cùng khối băng đè lên, xem ra, xem ra đã chết ba bốn ngày.”
Huyền Minh pháp sư rốt cuộc đứng thẳng không nổi, dùng sức gõ pháp trượng trên mặt đất chống đỡ thân thể, sau đó vươn tay ôm tiểu đồ đệ, đôi môi tái nhợt khô héo mấp máy, tựa như đang gọi “Diệu Trần”, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng trầm thấp không có ý nghĩa, bi thương đến mức tận cùng.
“Sư phụ, con ở chỗ này, Diệu Trần ở chỗ này, ngài đừng thương tâm, ngài đừng khóc…” Tiểu sa di đã biến thành quỷ hồn từng chút từnng chút lôi kéo vạt áo sư phụ, lại nhiều lần nắm phải không khí. Người quỷ khác đường, nó và Huyền Minh pháp sư đã không còn khả năng gặp mặt nữa.
Không có cách nào, nó chỉ đành nước mắt ròng ròng nhìn về phía thiếu niên ở bên ngoài đám người.
Trong lòng Hữu Xu mơ hồ có xúc động, muốn tiến lên lại bị chủ tử ôm càng chặt.
Hiện giờ, mọi người đã sôi nổi hoàn hồn, nhóm nữ quyến thét chói tai chạy trốn, nhóm nam khách sinh lòng thoái lui, Huyền Minh pháp sư thật sự nổi giận, phất tay để võ tăng bao vây pháp đàn, không cho bất luận kẻ nào rời đi, đối với người Vương gia lại như hổ rình mồi, giống như tùy thời sẽ vung tay đánh nhau. Loại thời điểm này, người duy nhất không bị liên lụy là Cơ Trường Dạ tự nhiên sẽ không để cho thiếu niên chạy tới giúp vui.
Vương Tượng Càn trăm triệu lần không ngờ đến tình huống sẽ chuyển biến đột ngột, nhưng dù sao ông ta thân ở địa vị cao nhiều năm, thực nhanh liền bình phục nỗi lòng, biện giải nói, “Chỉ dựa vào một thi thể, sao có thể chứng minh việc này là con trai ta làm, huống chi con ta bị yêu tà mê hoặc, cũng bị hại thật sâu giống vậy. Trong chùa nhiều người tay tạp, không chừng là ai vu oan giá họa, vẫn mong đại sư nắm rõ, tại hạ cũng sẽ báo cho quan phủ, để bọn họ tìm ra hung phạm.”
Huyền Minh pháp sư từng trừ tà cho trưởng công chúa; từng làm lễ đội mũ cho đương kim Thánh Thượng; lại từng chủ trì lễ tang của tiên đế, địa vị có thể nói là “Quốc sư”, đừng nói đại quan nơi biên giới, dù là hoàng thân quốc thích cũng phải khiêm nhượng ba phần với hắn. Vì vậy, Vương Tượng Càn không dám lên mặt chút nào, xua tay bảo thị vệ bỏ vũ khí xuống, để tránh phát sinh xung đột với tăng nhân Bồ Đề tự.
Trong lúc vội vàng, tầm mắt sắc bén như đao của ông ta đảo qua trên người tam hoàng tử cùng với thiếu niên, hiển nhiên cho rằng đây là người nào đó bố cục. Hết thảy đều phát sinh đúng dịp như vậy, hơn nữa mục tiêu minh xác, nếu nói là sau lưng không ai khống chế, ông ta tuyệt đối không tin tưởng. Bất luận như thế nào ông ta cũng không nghĩ ra, nhi tử ở trước mặt mình nhu thuận hiểu chuyện, tài hoa hơn người, bên trong lại gian trá như quỷ vực*, giảo hoạt như cáo chuột. Đương nhiên, đối với việc này ông ta cũng không ngại, dù sao thì chuẩn mực hành vi của ông ta chính là “vô độc bất trượng phu”, nhưng nếu sớm biết nội tình, tất nhiên sẽ không hiên ngang lẫm liệt, nguy mà không sợ giống như hiện tại.
*Theo truyền thuyết, “vực” là một loài bọ độc ở trong nước ngậm cát phun người làm sinh bệnh. Vậy nên kẻ nào âm hiểm được gọi là “quỷ vực”.
Ông ta không sợ, Lâm thị cùng Vương Quân Tịch lại sợ tới mức lạnh run. Mấy năm gần đây, những đứa trẻ trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Vương Thiên Hữu hai bàn tay cũng đếm không hết, các nàng ỷ vào Vương gia thế đại, làm việc cũng không bí mật như thế nào, nếu muốn tìm ra một phần chứng cứ phạm tội thật sự quá mức dễ dàng. Trong phủ, ngoại trừ Vương Tượng Càn cùng với Vương lão thái gia không hỏi việc nội trạch, đại khái không ai không biết nội tình.
Hiện giờ, Vương Tượng Càn lại nói thẳng muốn báo quan, đây không phải là đang tự tìm đường chết sao? Hai mẹ con nâng đỡ nhau, để tránh té xỉu tại chỗ.
Vương lão phu nhân cũng lộ ra vẻ lo sợ, mấy lần mở miệng lại chưa từng phát ra tiếng, rốt cuộc không dám bóc trần việc này tại chỗ. Thôi, để quan phủ tham gia cũng tốt, nhi tử là Binh Bộ Thượng Thư, tùy tiện tìm một người chịu tội thay quả thực dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới đây, bà đảo mắt nhìn về phía thiếu niên ở sau đám người, trong mắt xẹt qua từng đợt từng đợt u ám.
Mẫu tử đồng tâm, Vương Tượng Càn cũng quay đầu nhìn chăm chú Hữu Xu, biểu tình vô cùng âm độc, đồng thời quanh thân tràn ngập sát ý. Ông ta vốn cho rằng việc này là Hữu Xu mượn tay tam hoàng tử báo thù Vương gia, vì vậy, dù quan phủ không tìm thấy chứng cớ, cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy mạng Hữu Xu. Trưởng tử đã tuyên bố với bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử bỗng nhiên trở về, còn đầu phục đối thủ của Thái tử, một cái nhược điểm lớn như vậy, ông ta tự nhiên sẽ muốn xử lí sạch sẽ.
Nghĩ đến Tống thị không biết đã đi đâu, sát ý trong mắt Vương Tượng Càn càng sâu. Hai mẫu tử này quả nhiên đều là tai họa!
“Bà ta muốn ta gánh tội thay, ông ta muốn giết ta.” Hữu Xu vô cùng mẫn cảm với ác ý mà người ngoài phát ra, chỉ một ánh mắt liền biết Vương lão phu nhân cùng với phụ thân tiện nghi (ý là không mất gì mà tự dưng có được) suy nghĩ cái gì. Cậu vươn đầu ngón tay điểm điểm trên bóng dáng hai người, đã hạ quyết tâm muốn hủy Vương gia. Xưa nay cậu chính là như thế: ngươi không chọc ta, ta cũng không chọc ngươi; ngươi chọc ta, ta trực tiếp muốn mạng của ngươi.
“Đừng sợ, không quá nửa tháng, Vương gia sẽ sụp đổ.” Cơ Trường Dạ cũng không phải lương thiện, sớm đã định ra kết cục giống vậy cho Vương gia. Hắn vỗ nhẹ hai má thoáng lạnh của thiếu niên, an ủi.
Hữu Xu gật đầu, nhẹ giọng nói, “Ta không sợ, ta muốn đi qua nói mấy câu với Huyền Minh pháp sư.”
“Nói cái gì?” Cơ Trường Dạ hạ mắt truy vấn.
Hữu Xu không đáp, mở hai tay chủ tử ra, nhanh chóng chạy tới.
Cục diện hỗn loạn giữa sân đã được võ tăng khống chế. Nhóm nữ quyến hoặc cúi đầu, hoặc che mặt, hoặc xoay người, hoặc ôm nhau đồng thời lạnh run, không ai dám liếc nhìn Huyền Minh pháp sư đang ôm thi thể vẻ mặt bi thiết một cái. Vương Tượng Càn chậm rãi tiến lên, thấp giọng nói gì đó. Chúc quan của Thái tử phủ cùng với nội thị Tiêu quý phi phái tới cũng đều đi qua nói lời khuyên giải.
Huyền Minh pháp sư cởi áo cà sa che thân thể đồ nhi, trong miệng niệm《 độ vong kinh 》, không để ý tới người bên ngoài.
Vương Thiên Hữu trên đài sen đã bị thị vệ Vương gia che miệng lại, hai tay bắt chéo sau lưng, miễn cho hắn lại hồ ngôn loạn ngữ, điên cuồng thất thố. Hiện giờ, tuy rằng còn có thể dùng cái cớ “trúng tà” giải vây tội danh, nhưng tính chất của việc đùa giỡn An Hoa quận chúa cùng với giết người giấu xác đã rất khác biệt, dù chuyện xảy ra có nguyên nhân như thế nào đi nữa, thần trí bị khống chế, tiền đồ cùng thanh danh đều bị hủy.
Trong lòng Vương Tượng Càn thầm hận, nhìn thấy thiếu niên từ xa xa chạy tới, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Khi nhận được thư tín của mẫu thân thì ông ta nên phái người giết chết nghiệt súc này luôn, há có thể để cậu ta gây sóng gió.
Hữu Xu lại không hề để ý tới ông ta, nhìn không chớp mắt đi đến bên người Huyền Minh pháp sư, nói nhỏ, “Có người muốn tạm biệt ngươi.” Dứt lời xoay người, đem lòng bàn tay phải tràn ngập tinh thần lực bồng bột bao trùm trên hai mắt Huyền Minh.
Huyền Minh đang niệm kinh, cũng không phòng bị, chỉ cảm thấy mí mắt nóng lên, liền thấy đồ nhi đã sớm chết từ lâu lại ngồi xổm bên cạnh mình, trên mặt chảy xuôi hai hàng huyết lệ, từng tiếng từng tiếng hô “sư phụ”. Nó mặc một bộ quần áo ngắn tay kiểu dáng quái dị, che lại vết thương chồng chất, một bàn tay liên tiếp lau nước mắt, một bàn tay quyến luyến không tha nắm lấy vạt áo mình.
Huyền Minh nhìn nhìn thi thể lạnh như băng trong ngực, lại nhìn nhìn đứa bé khóc lóc bên chân, trong lúc nhất thời lại ngây dại. Hắn hết lòng tin theo quỷ thần, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại vẫn là lần đầu tiên.
“Diệu Trần, là con sao Diệu Trần?” Hắn vươn tay phủ lên hai má đứa bé, lại chỉ chạm được không khí.
“Sư phụ, là con.” Tiểu sa di nín khóc mỉm cười, hư ảo nắm chặt đầu ngón tay sư phụ, nhẹ nhàng lắc lắc. Nó quỳ xuống dập đầu với sư phụ một cái, lại dập đầu với các tăng nhân đứng ở bốn phía một cái, chậm rãi nói, “Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, cảm tạ ơn quan tâm của các sư thúc sư điệt, sư huynh sư đệ, Diệu Trần đi.”
Mắt thấy thân thể đồ nhi dần dần trở nên nhàn nhạt trong suốt, Huyền Minh pháp sư rốt cuộc từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, một mặt vươn tay giữ lại, một mặt vội hỏi, “Đồ nhi, đến tột cùng là ai đã hại con?” Những lời nói ám chỉ của Vương Tượng Càn ảnh hưởng tới phán đoán của hắn, hơn nữa Hữu Xu quả thực có năng lực sử dụng lệ quỷ, nếu cậu muốn giết hại đồ nhi giá họa cho Vương Thiên Hữu cũng không phải là việc khó. Nhưng trước mắt, hắn lại không dám khẳng định.
Hắn không ngốc, tự nhiên biết đồ nhi có thể hiện thân nói lời tạm biệt, chính là Hữu Xu tương trợ. Chỉ bằng điểm này, Hữu Xu liền tuyệt đối không có khả năng là hung thủ.
Tiểu sa di lộ ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng chạy đến phía sau thiếu niên nấp đi, chỉ lộ ra nửa cái đầu trơn bóng, sau đó mới run rẩy vươn tay, chỉ về phía Vương Thiên Hữu trên đài sen bị người giữ chặt, “Sư phụ, là hắn hại con.”
Huyền Minh nhất thời mắt đỏ trợn lên, nhìn theo đầu ngón tay của đồ nhi.
Cùng lúc đó, hồn phách tiểu sa di rốt cuộc sắp tan hết, trước khi biến mất, nó dập đầu một cái thật sâu với thiếu niên, tiếng nói mờ ảo tựa như ở chân trời lại tựa như ở bên tai, “Cảm tạ ân nhân giải quyết một tâm nguyện cuối cùng của Diệu Trần, kiếp sau Diệu Trần sẽ báo đáp ổn thỏa.”
Đợi lúc Huyền Minh nghe vậy quay đầu, bóng dáng nho nhỏ đã sớm triệt để không còn. Hắn lảo đảo đứng dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh, xác định đồ nhi quả thực đã đi, lúc này mới lão lệ tung hoành, vẻ bi thương hiện ra hết.
Người bên ngoài không dám tới gần thi thể, cho nên vẫn không nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ cho rằng thiếu niên giúp Huyền Minh lau nước mắt một phen. Mà Huyền Minh thấy cảnh thương tình, mất lý trí, hiện giờ có chút cử chỉ điên rồ. Mấy tăng nhân biết sư phụ thương nhất chính là Diệu Trần, thấy hắn lại sinh ra ảo giác, kêu to pháp danh Diệu Trần với không khí, vội vàng tiến lên an ủi.
Hữu Xu lặng yên lui ra, ánh mắt vừa vặn chạm phải Vương Tượng Càn cách đó không xa. Thiếu niên xưa nay biểu tình đạm mạc lại nheo mắt, lộ ra sát khí rõ ràng.
Vương Tượng Càn chậm rãi cong môi, nụ cười lạnh như băng mà lại khinh miệt. Dưới cái nhìn của ông ta, thiếu niên bất quá chỉ là con kiến, có thể dễ dàng bóp chết, dù có đầu phục tam hoàng tử thì lại như thế nào, đối phương còn là Bồ Tát bùn qua sông tự thân khó bảo toàn, có năng lực bảo vệ cậu ta đến bao lâu?
Cơ Trường Dạ thu hết cảnh hai phụ tử giao phong vào đáy mắt, trên mặt không hiện, nhưng trong lòng cũng lệ khí cuồn cuộn, sát niệm hôi hổi.
Bầu trời thượng kinh, sắp thay đổi…