Lúc hai mẫu tử dùng cơm, đã có ám vệ đem tin tức “Vương thị giúp Triệu tiểu công tử xem xét một nha đầu thông phòng, mà tiểu công tử có chút bị đả động” truyền vào trong cung.
Hữu Xu là dạng tính cách gì, không ai hiểu rõ hơn cửu hoàng tử. Cậu luôn là một sợi gân, nhận định ai liền gắt gao dính ở bên người đối phương, dù mắng cậu, đánh cậu, đuổi cậu, cũng sẽ không từ bỏ, lại càng không giấu đối phương mà thay đổi thất thường. Vương thị xem xét nha đầu thông phòng cho cậu, phản ứng có khả năng nhất của cậu là một hơi cự tuyệt, hoặc là né tránh xa xa, tuyệt đối sẽ không vui vẻ tiếp thu, trừ khi bên trong có ẩn tình gì đó.
Cửu hoàng tử đã chậm rãi học được cách khống chế cảm giác nôn nóng và bất an trong nội tâm, cũng lần nữa khuyên bảo mình tin tưởng Hữu Xu hơn một chút, như thế, cậu cũng sẽ tin tưởng mình không nghi ngờ. Như vậy hai người mới không giẫm lên vết xe đổ, mới có thể thật dài thật lâu ở cùng một chỗ.
Hiện giờ, hắn đã niết mật hàm thành từng mảnh, biểu tình lại trước sau luôn bình tĩnh, từ trong điện đi đến ngoài điện, lại từ ngoài điện đi vào trong điện, quanh quẩn nhiều lần khoảng một khắc đồng hồ mới thản nhiên mở miệng, “Tức khắc xuất cung, đến Triệu phủ nhìn xem.”
Trước khi chưa tiếp nhận thế lực Tông Thánh đế lưu lại, hắn cũng không biết được trong cung còn có mật đạo, hiện tại chỉ cần mở cửa ngầm cách gian là có thể đi ra ngoài. Có điều trước đó hắn để lại lời nhắn cho Trọng Khang đế, nói là đến Triệu phủ thăm Hữu Xu, muộn chút sẽ tự quay về.
Khi đoàn người dọc theo đường đi, Hữu Xu đã dùng xong bữa tối, ấp a ấp úng mà đề xuất bảo Đào Hồng hầu hạ mình đi ngủ. Vương thị vui mừng quá đỗi, xoa xoa má thịt của cậu, nói thẳng con ta thông suốt, hôm nào có thể cưới vợ. Hữu Xu cũng không phản bác, mang khuôn mặt giống như cái mông khỉ đi đến tẩm cư, bước chân vô cùng vội vàng, như là có chút không thể chờ đợi được.
Đào Hồng nhắm mắt theo đuôi đi theo cậu, một mặt nũng nịu năn nỉ thiếu gia chậm một chút đi, một mặt ở góc độ nhìn không thấy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm. Hai người bước vào cánh cửa, cài khóa, đóng cửa sổ, sau đó hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Một lát sau, vẫn là Đào Hồng chủ động mở miệng, “Thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo đi.” Vừa nói vừa vòng đến bên cạnh bình phong khắc hoa, cong ngón tay với thiếu niên. Bởi vì Vương thị sớm có phân phó, thùng gỗ sau bình phong đã sớm đổ đầy nước ấm, đang bốc lên sương trắng. Dưới sương trắng hôi hổi, độ ấm trong phòng hơi hơi kéo lên, khiến người ta hô hấp cảm thấy bức bối.
Nhưng Hữu Xu lại biết, cảm giác bức bối này không chỉ vì nhiệt độ không khí quá cao, còn vì yêu vật bày ra thủ thuật che mắt ở nơi này. Không thấy ám vệ trên xà nhà lúc này đã cương cứng, đừng nói giám thị bọn họ, dù là nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích được một chút, đợi thủ thuật che mắt giải trừ, cũng sẽ không phát hiện chút nào khác thường.
Đây là tính toán giết chết mình sao? Nghĩ như vậy, hai mắt Hữu Xu vốn dĩ đen trắng rõ ràng càng thêm lóe sáng, lúm đồng tiền bên má cũng lõm xuống thật sâu, giống như rất là chờ mong.
Trong mắt Đào Hồng xẹt qua một tia đắc ý, cong tay nói, “Thiếu gia, nô tỳ bồi ngài cùng tắm thế nào?”
Hữu Xu chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, dùng ánh mắt nóng rực mà tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, hai má đỏ bừng, đôi mắt mê ly, giống như uống rượu. Cậu há miệng, giọng nói mềm nhẹ, mang đầy hấp dẫn, “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là chủng loại gì hay không?”
“A?” Đào Hồng vốn tưởng rằng cậu sẽ nói chút lời tâm tình xấu hổ, lại không ngờ là câu này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Nói thật, hôm qua nàng ta cũng không biết đến tột cùng là mình chết như thế nào, ngược lại liên tưởng đến thanh chủy thủ có thể trảm yêu trừ ma trong tay thiếu niên, cảm thấy tám chín phần là cậu, lúc này mới lập tức chạy về báo thù.
Nàng ta rất có lòng tin với thuật dịch dung của mình, mặc dù liên tục hai lần bị người ta phá vỡ, vả lại còn té ngã thật nặng, cũng không cho rằng mình sẽ ngã lần thứ ba. Tấm da người này là mới nhất, dưới sự tỉ mỉ bào chế nó đã nhìn không ra một chút sơ hở, để ngừa vạn nhất còn dùng tầng tầng lớp lớp thủ thuật che mắt, dù là Trương thiên sư* người thật ở đây cũng sẽ bị mê hoặc. Triệu tiểu công tử có linh vũ thì lại như thế nào? Có lôi tấn phù thì lại như thế nào? Bảo vật quý trọng như vậy, cậu ta chẳng lẽ có thể cuồn cuộn không ngừng lấy ra sao? Hẳn là có một chút bản lĩnh cũng đã sớm dùng hết rồi đi?
*Trương thiên sư: tên Trương Đạo Lăng, là một đạo sĩ thời Đông Hán, người sáng lập phái Thiên Sư.
Nhưng loại cảm xúc kiêu ngạo khinh thường này chỉ duy trì mấy khắc, Triệu tiểu công tử trong mắt nàng ta đã không hề có uy hiếp, thậm chí giết dễ như trở bàn tay, không biết từ lúc nào lại cắn rách đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ một định thân phù trên trán nàng ta. Cho đến lúc này nàng ta mới hiểu được hàm nghĩa câu hỏi kia. Cái gọi là “chủng loại gì”, hóa ra là chỉ nguyên hình nàng ta, cậu đã sớm nhìn thấu thân phận nàng.
Mùi máu tươi vừa mới phiêu tán, Đào Hồng liền kinh nghi nói, “Thế ngoại chi nhân? Ngươi lại là thế ngoại chi nhân?” Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, trong mắt phiếm hồng, hiển nhiên rất nôn nóng khát khao, nếu có thể nhúc nhích, hẳn sẽ phi thân nhào lên, từng ngụm từng ngụm gặm Hữu Xu đến ngay cả bột xương cũng không thừa.
Nàng ta bắt đầu điều động toàn bộ pháp lực đánh sâu vào huyết phù trên trán, cho rằng thực nhanh có thể thoát vây sau đó mồm to ngấu nghiến, lại hoảng sợ nói, “Ngươi vẽ bùa gì vậy?”
Hữu Xu thối lui hai bước, dùng khăn chậm rãi chà lau đầu ngón tay, thẳng thắn thành khẩn nói, “Tam dương định thân phù bình thường phân ra thành ba vòng tròn đơn dương định thân phù, lại dùng thập tuyệt khóa trận phù bao lấy nối liền với nhau, tạo thành âm dương định khóa phù, lại khảm thêm long xà phệ phù vào trong đó, cuối cùng hình thành âm dương long xà thập tuyệt định khóa phù.” Dứt lời hơi lộ ra thẹn thùng, bổ sung, “Tên này chính là tạm thời định ra, vẫn chưa phải tốt nhất, ta phải suy nghĩ thêm.” Luôn cảm thấy nói ra thì khí chất không đủ cao, có hiềm nghi vũ nhục chỉ số thông minh của mình.
Nhưng Đào Hồng tu hành hơn sáu trăm năm, có thể nói kiến thức rộng rãi, nào có cảm thấy chỉ số thông minh của cậu không đủ? Mà ngược lại, rốt cuộc nàng ta cũng biết được đến tột cùng mình rơi vào tay nhân vật đáng sợ như thế nào. Đạo phù đã truyền thừa mấy vạn năm ở nhân gian, các môn các phái gộp lại tổng cộng hơn ba nghìn sáu trăm loại, nếu như có người có thể hoàn toàn nắm giữ nó, liền có thể tung hoành thế gian, không có địch thủ, đừng nói yêu ma quỷ quái, dù là đại yêu như bọn nó cũng cực kỳ sợ hãi.
Nhưng thừa kế được truyền thừa cùng với tự mình tạo mới làm sao có thể đánh đồng? Chỉ có đem tất cả bùa chú khắc họa hoàn toàn, lý giải thấu triệt, mới có thể tùy tiện phân tách tổ hợp chúng. Nhưng trong đó lại ẩn giấu rất nhiều phiêu lưu, bởi vì nếu như tổ hợp không thành, liền có khả năng bị bùa phản phệ từ đó thân tử đạo tiêu.
Đào Hồng cũng từng gặp được rất nhiều đạo nhân chuyên tu bùa, nhưng không có một ai giống Hữu Xu hạ bút thành văn, càng không ai có thể nhẹ nhàng mà nói ra những lời trước đó. Phải biết, cái gọi là tam dương định thân phù, thập tuyệt khóa trận phù, long xà phệ phù, đều thuộc những lá bùa cao thâm nhất, vẽ ra hao tâm tốn sức nhất của đạo gia. Dù là nhân vật như Trương thiên sư, muốn vẽ ra một cái cũng cần thời gian hai ba ngày, vị công tử Triệu gia này lại chỉ cần làm rách đầu ngón tay, một giây liền xong.
Có lẽ thân phận thế ngoại chi nhân của cậu ta khiến máu tươi của cậu ta có đủ tác dụng đặc biệt, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính. Dưới cái túi da nhu thuận đáng yêu của cậu ta đến tột cùng bao lấy phần bên trong như thế nào? Đào Hồng nhớ tới đầu mình bị đâm xuyên, đầu lưỡi bị cắt rụng, rốt cuộc ý thức được nhân loại nào đó còn đáng sợ hơn yêu vật.
Nàng ta dùng tới toàn bộ pháp lực cũng không tránh được trói buộc, lúc này mới run giọng nói, “Triệu tiểu công tử, ngài muốn như thế nào?”
Hữu Xu đã xử lý tốt miệng vết thương trên đầu ngón tay, đang xoay người lại rút chủy thủ trong ống giày, giọng điệu bình bình nói, “Ngươi muốn làm thế nào với ta, ta liền làm thế đó với ngươi, ta xử sự luôn hướng tới công bằng.”
“Ta, ta không dám, ngài đại nhân có đại lượng, tha ta một mạng đi?” Cho đến lúc này nàng ta mới phát hiện, trên xà nhà vẫn luôn có một tiểu quỷ ngồi xổm, đang đảo ngược xuống dưới nháy nháy mắt với mình.
“Đây là tiểu quỷ ngài nuôi à? Trước đó nó đến Phương Hoa viên rình coi, là ngài sai sử? Tấn lôi phù là ngài phóng?” Mấy vấn đề này, nàng ta đã sớm đoán được đáp án, mấy câu cuối cùng mới là thứ nàng ta chân chính để ý, “Ngài đã sớm nhận ra ta rồi? Từ lúc nào? Lần ở Lục Sáp Tiểu Trúc? Hay là đêm đó đánh lén? Hay là hôm sau ở hậu hoa viên?”
Hữu Xu không đáp, chỉ rút chủy thủ ra, dùng vải bố lau lau vài cái.
Đào Hồng sợ tới mức giọng nói đều thay đổi, “Tru Ma! Ngươi làm thế nào có Tru Ma? Đúng rồi, cửu hoàng tử là bá hoàng chuyển thế, đồ của bá hoàng tự nhiên hắn có thể dễ dàng có được.” Lần này, nàng ta thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng, không khỏi kệch cỡm òa khóc, hy vọng một lần mỹ nhân kế cuối cùng có thể hiệu quả.
Trong thanh đao Tru Ma được khảm tám viên xá lợi Lạt Ma, tạo thành tinh tượng đồ tử vi đế tinh và bắc đẩu thất tinh. Bắc đẩu thất tinh bảo vệ xung quanh tử vi, mà tử vi là đứng đầu chúng tinh, một trong cửu hoàng, bởi vậy có thể thấy thanh chủy thủ này đến tột cùng ẩn chứa uy lực lớn bao nhiêu, càng miễn bàn phạn văn tru ma trên thân đao dùng máu của nhiều đời Lạt Ma khắc ra.
Đào Hồng chưa từng nếm thử tư vị của nó, nhưng nghĩ cũng biết lần này là dữ nhiều lành ít, càng đáng giận chính là Triệu tiểu công tử một chút lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có, đối với khuôn mặt tuyệt mỹ như thế cũng có thể mặt không đổi sắc mà vung đao.
“Triệu Hữu Xu, nếu hôm nay ta không chết, ngày sau sẽ trả lại ngàn lần vạn lần! Ta muốn lột da ngươi, rút gân ngươi, đào xương ngươi, sẽ đem ngươi đốt thành tro tàn!” Khi da thịt bị một đao vạch ra, nàng ta điên cuồng kêu gào.
Hữu Xu cũng không ngẩng đầu lên nói, “Ta đã sớm nói qua, ngươi muốn làm thế nào với ta, ta liền làm với ngươi như thế đó. Vốn chỉ nghĩ một đao làm thịt ngươi, nhưng nếu ngươi cung cấp nhiều phương thức như vậy, ta cũng liền gắng gượng mà làm.” Cậu mang yêu vật tới chỗ chiếu tre, bày thành hình chữ đại (大), sau đó vạch quần áo nàng ta ra, ở trước ngực khoa tay múa chân vẽ vị trí hạ đao.
Cậu từng học giải phẫu, kỹ thuật hơn xa tất cả bác sĩ ngoại khoa ở kiếp trước, tự nhiên biết nên làm thế nào đem làn da, xương cốt, cơ bắp, mạch máu, nội tạng của một người, nhất nhất phân tách ra. Cậu từng thăm dò hai lần, đều không thể biết được chỗ yếu hại của nó ở nơi nào, hôm nay nếu còn không nghiên cứu rõ ràng, ngày khác có một con đến nữa, lại phải trắc trở lớn.
Cậu dứt khoát lưu loát vạch xuống mấy đường máu ở giữa ngực, mặt không đổi sắc hỏi, “Nguyên hình của ngươi là cái gì?”
Yêu vật không đáp hỏi lại, “Ngươi làm thế nào có thể nhiều lần nhận ra ta?”
Muốn nói năng vòng vo à? Quên đi. Hữu Xu lòng hiếu kỳ không phải rất nặng tiếp tục vạch xuống, sau đó nhướn cao một bên đuôi mày, “Làn da của ngươi thực mới mẻ, nhưng bên trong đã sớm hư thối, hơn nữa đêm đó ngươi đánh lén ta, rõ ràng là không có da lông.” Hơi hơi suy nghĩ, cậu chắc chắn nói, “Cho nên nói, cái túi da này với thân thể bên trong không phải một bộ. Ngươi lột da ai? Đào Hồng thật sự à?”
Tất cả đều đoán trúng! Yêu vật chẳng những phải cứng rắn nhịn đau đớn, còn phải liều mạng kiềm chế nội tâm sợ hãi. Hóa ra làm người ta kiêng kị nhất không phải là phép thuật cao thâm, mà là đầu óc thông minh đến đáng sợ. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nó nhất định tránh xa xa Triệu tiểu công tử.
Ngoại trừ chủ tử và cha nương, Hữu Xu chưa bao giờ bận tâm cảm thụ của người khác, hơn nữa còn là một yêu vật. Cậu lột làn da ra, cạy mở xương ngực, tiếp tục nói, “Mặc dù ngươi một thân thịt thối, nhìn sắp chết, trên người lại cất giấu một luồng sinh cơ không bình thường. Chính là luồng sinh cơ này giữ cho ngươi mục mà không chết, chết mà không cương đi? Không phải ngươi gặp được cơ duyên lớn gì chứ?”
Yêu vật kịch liệt run rẩy.
Hữu Xu cạy xương ngực nó ra bên ngoài thêm một chút, quan sát nội tạng, lạnh nhạt nói, “Yên tâm, ta không có hứng thú với cơ duyên của ngươi. Chính ngươi cũng biến thành bộ dạng nửa chết nửa sống này rồi, có thể thấy cơ duyên kia cũng không phải là bảo vật, mà là tà vật. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, chỉ dư một đường sinh cơ. Đem những lời này ra giải thích cũng giống vậy, đó chính là vật bất tử chung quy cũng sẽ có một nhược điểm trí mạng. Ngoại trừ thế ngoại chi nhân, thiên đạo sẽ không cho phép sự tồn tại nào còn vĩnh hằng hơn nó.”
Yêu vật run rẩy càng thêm kịch liệt, nhưng ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được. Sống hơn sáu trăm năm, người có thể làm cho nó sợ đến nước này, Hữu Xu là người đầu tiên, lại là người duy nhất.
Hữu Xu mở xương sườn bên ngực trái nó, gật đầu nói, “Ta vốn dĩ suy đoán nhược điểm của ngươi hoặc là đầu, hoặc là trái tim, nhưng hai lần thăm dò đều không có kết quả, lại giả thiết rất nhiều loại tình huống. Ngươi phải biết, nơi này cùng nơi này,” cậu chỉ chỉ huyệt Thái Dương mình, lại chỉ chỉ ngực trái mình, rồi lại hơi hơi nhếch khóe môi lên, giống như rất sung sướng, “Là nhược điểm chung của tất cả động vật, ngươi là yêu không phải quỷ, chỉ cần ngươi có nguyên hình, hai nơi này nếu bị tổn hại liền tuyệt đối không có khả năng tồn tại. Nhưng ngươi cố tình còn sống, cho nên ta đã nghĩ, có phải cấu tạo thân thể của ngươi khác với người thường hay không? Trên thế giới có một loại người, gọi là người phản chiếu, nội tạng của bọn họ phân bố tương phản với người bình thường, tựa như soi gương. Tuy rằng ngươi không phải người, nhưng ngươi có thể biến hóa, cấu tạo thân thể cũng liền giống như người.”
Hữu Xu trong tiếng kêu bén nhọn lại hoảng sợ của yêu vật xé ngực phải nó ra, thở dài, “Quả nhiên trốn ở chỗ này.”
“Triệu công tử, van cầu ngài tha ta đi! Ta sống sáu trăm năm, có giấu rất nhiều bảo bối vô giá, tất cả ta đều cho ngài, chỉ cầu ngài buông tha ta một lần!” Túi da xinh đẹp của yêu vật giờ phút này đã loang lổ vết máu, vết đao chồng chất, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Hữu Xu càng thêm kiên định cự tuyệt, “Sống sáu trăm năm, vậy ngươi lột bao nhiêu da người, ăn bao nhiêu thịt người? Để phòng ngươi độc hại sinh linh, ta càng không thể buông tha ngươi.” Lời tuy nói đến đường hoàng, nhưng yêu vật giết bao nhiêu người còn thật sự không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu, nó ngàn không nên vạn không nên, không nên khoác da người đi hại Vương thị, đây mới là chỗ tội không thể xá của nó.
Yêu vật còn muốn tiếp tục cầu xin tha thứ, thiếu niên đã giơ tay chém xuống, đem trái tim nhảy lên bang bang của nó chém thành hai nửa. Tiếng gào khóc thảm thiết ngưng bặt, căn phòng vốn dĩ huyên náo lại an tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy, theo yêu vật chết đi, thủ thuật che mắt tạo ra ở trong ngoài phòng cũng chậm rãi mất đi hiệu lực, một mùi tanh tưởi cực kỳ nồng đậm gay mũi cùng với máu đen đỏ thẫm, từ trong hai nửa trái tim hư hao chậm rãi chảy ra, dần dần tràn đầy không khí.
Tiểu quỷ ngồi xổm trên xà nhà xem cuộc vui đã sớm bị thủ đoạn ngoan tuyệt của đại nhân dọa chạy, mà ám vệ cương cứng đã khoan thai tỉnh lại, vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa ngã xuống. Nơi này, nơi này đến tột cùng là nhân gian hay là luyện ngục?
Hữu Xu cũng không thèm để ý một màn quỷ dị này bị người ta nhìn thấy, đang ôm thắt lưng, dùng mũi đao đi chọt trái tim yêu vật. Cậu mơ hồ cảm thấy, mùi tanh tưởi bỗng nhiên nồng đậm gấp mấy vạn lần này tựa như có gì đó cổ quái, cần phải nhanh chóng xử lý mới tốt. Nhưng mà cậu mới vừa lấy ra mấy tấm liệt hỏa phù, tính toán hủy thi diệt tích, cửa phòng lại bị người dùng sức đá văng, nâng mắt nhìn, lại là chủ tử vốn nên ở Đông Cung.
Đứng phía sau hắn còn có Vương thị và Triệu thị lang, có cả mấy bà vú già khác thò đầu vào.
“A a a a a…” Trong tiếng thét liên tiếp tới tận trời xanh, cửu hoàng tử nhanh chóng đóng sầm cửa phòng, khóa lại.
Hữu Xu thẳng lưng, chậm rãi mở miệng, “Mẹ ta hình như té xỉu.”
“Nàng không có việc gì, trước tiên chúng ta xử lý đống hỗn độn này đã.” Cửu hoàng tử cực kỳ lãnh tĩnh đi đến bên cạnh thi thể, vươn tay phủ lên giọt máu bên má thiếu niên.
Hữu Xu sợ tới mức rút lui hai bước, nhìn nhìn thi thể trên đất, lại nhìn nhìn chủ tử, lúc này mới tỉnh hồn lại, loảng xoảng một tiếng ném hung khí xuống, ôm đầu gối, rụt đầu, đối diện với góc tường ngồi xổm xuống.
“Ta, ta không phải như ngươi nghĩ!” Giọng cậu mang theo run rẩy rõ ràng, “Nó không phải…” người. Một chữ cuối cùng bị cậu đúng lúc nuốt xuống. Để chủ tử nhìn thấy một màn huyết tinh như thế đã khiến cậu thấy sợ hãi, nào còn có thể cho hắn biết nội tình càng đáng sợ càng vớ vẩn hơn nữa. Yêu ma quỷ quái đối với phàm nhân mà nói là tồn tại kiêng kỵ nhất, vậy thì mình tính là cái gì?
Không thể nói, ít nhất hiện tại không thể nói! Hữu Xu lần nữa lắc đầu, sau đó đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, nhẹ nhàng khóc nức nở. Bộ dạng khiếp đảm yếu đuối này, chỗ nào giống cuồng ma phân thây trước đó? Nếu không phải cửu hoàng tử tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ hoài nghi phán đoán của mình.
Nhưng hắn biết, cảnh tượng đảo loạn trong phòng nhất định là Hữu Xu làm, càng biết cậu không phải loại người thích chém giết. Trong đây tất nhiên có nguyên nhân không thể cho ai biết, nhưng nếu cậu không chịu nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Hiện tại, hắn phải trấn an cảm xúc của cái phiền toái nhỏ này, khiến cậu không cần sợ hãi mình. Gặp quỷ mà, dưới hoàn cảnh như vậy, đến tột cùng hẳn là ai nên sợ hãi? Ai hẳn là nên được an ủi? Cửu hoàng tử lúc thì cảm thấy bất đắc dĩ, lúc thì lại dở khóc dở cười, đem thiếu niên xoay lưng với mình ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn gáy và bên má cậu, thong thả nói, “Hữu Xu đừng sợ, cái gì ta cũng không hỏi, ta sẽ chờ đến ngày ngươi nguyện ý nói cho ta biết. Sở dĩ ngươi giết nàng, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ, ta tin tưởng ngươi. Ngươi nhớ kỹ, bất luận dưới loại tình huống nào, ta đều sẽ lựa chọn tin tưởng ngươi. Như vậy ngươi nguyện tin tưởng ta không?”
Hữu Xu trong tuyệt vọng bất tri bất giác bắt đầu niệm thánh kinh: yêu là vĩnh viễn nhẫn nại, yêu là hơi thở vĩnh viễn không ngừng, yêu là mọi việc bao dung, mọi việc tin tưởng, mọi việc hy vọng… Đúng vậy, đời này, cậu có thể chờ mong với chủ tử, cũng có thể thử đi tin tưởng hắn.
“Nguyện ý, ta nguyện ý tin tưởng ngươi.” Rốt cuộc cậu cũng quay đầu lại, một cái tiếp một cái đánh nấc, bộ dạng hốc mắt đỏ bừng, mũi ửng đỏ nhìn qua cực kỳ thê thảm, giống như người bị phân thây là cậu vậy.
Cửu hoàng tử vừa tức giận lại vừa buồn cười, ôm lấy hai má cậu hôn thật sâu. Hai người ngồi xổm trong vũng máu, ôm nhau an ủi, quần áo còn dính đầy vệt máu tanh hôi, nhưng cũng không cảm thấy một chút khó chịu nào. Ngược lại là ám vệ trên xà nhà, nhanh chóng nhìn thoáng qua thi thể phía dưới, che mặt thầm nghĩ: điện hạ, đến tột cùng là ngài xem trọng tôn tà thần nào vậy?
Không đề cập tới trong phòng mưa rền gió dữ như thế nào, lại gió êm sóng lặng như thế nào, ấm áp ngọt ngào như thế nào, nhưng ngoài phòng thì đã sớm loạn thành một nồi cháo.
Vương thị đứng một hồi lâu ngoài hành lang, rốt cuộc chờ được tướng công trở về, lôi kéo hắn đắc chí nói về việc cứu nhi tử trong nước lửa. Lúc này sắc mặt Triệu thị lang đại biến, đang muốn nói với nàng chớ có hành động thiếu suy nghĩ, cửu hoàng tử lại bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi bọn họ Hữu Xu ở nơi nào.
Tẩm cư của Hữu Xu hắn từng tới một lần, vốn tính toán trộm lẻn vào gặp nhau, thuận tiện hỏi một chút xem cậu thu thông phòng là xảy ra chuyện gì, lại không ngờ vòng ở trong sân mấy chục vòng, thật sự tìm không thấy đường, giống như chỗ ở của Hữu Xu bỗng nhiên vô cớ biến mất. Dưới cơn kinh hãi khôn kể, hắn không thể không tìm đến chính phòng, muốn hỏi phu thê Triệu thị lang một chút xem có phải chuyển phòng của Hữu Xu đến nơi khác không.
Triệu thị lang và Vương thị theo phản xạ lắc đầu, rồi lại ngẫm nghĩ lại, vội vàng ra bên ngoài điều tra, cũng tựa như ruồi mất đầu vòng vo mấy khắc ở ngoài viện. Lúc này, bọn họ mới ý thức được có lẽ là mình gặp tà. Đây không phải chính là quỷ đánh tường* trong truyền thuyết sao? Nhưng vấn đề là nó đem Hữu Xu đánh tới đâu vậy?
*Quỷ đánh tường: bị quỷ che đi tầm mắt, tạo ảo giác khiến người ta đi lạc hoặc đi vòng vo tại một chỗ.
Khi cửu hoàng tử gấp đến độ muốn đi suốt đêm đến Trấn Quốc tự mời cao tăng làm phép, tẩm cư biến mất trong hư không lại xuất hiện trong hư không, hắn không chút nghĩ ngợi liền một cước đá văng cửa phòng, nhìn thấy tình cảnh giống như huyết trì luyện ngục trong phòng.
Đoàn người vốn còn đang cực lực khắc chế lo âu trong lòng, càng để lâu càng khó nhịn, động tĩnh liền ầm ĩ có chút lớn. Mấy phòng khác của Triệu gia đều nhìn chằm chằm đại phòng, làm thế nào không phát hiện được? Sôi nổi phái người đi nghe ngóng. Vương thị còn đang hôn mê, Triệu thị lang cũng tâm loạn như ma, cũng không chú ý tới tôi tớ trong viện trộm đến sờ soạng, mật báo. Chờ bọn họ tỉnh táo, chuyện này đã truyền khắp các phòng.
Nhị phòng, trong tẩm cư của Triệu Ngọc Tùng.
Nhị thái thái ngồi ở bên giường nhi tử, dùng một cây trâm cài gảy gảy an thần hương trong lư đồng, chậm rãi nói, “Xem cái bộ dạng không tiền đồ của ngươi này, bất quá chỉ là chết một nữ nhân, lại sợ tới mức gầy không còn hình dạng. Nếu ngươi còn không tốt lên nữa, bao nhiêu người vui mừng khôn xiết, nhìn ngươi chê cười? Ta biết ngươi có khúc mắc, cũng biết ngươi không phục, ngươi yên tâm, nương đã giúp ngươi giải quyết.”
Triệu Ngọc Tùng hình hài tiều tụy lúc này mới mở to mắt, con ngươi tỏa sáng.
Nhị thái thái khẽ vuốt tóc mai hắn, tiếp tục nói, “Đàn ông các ngươi đó, đầu óc chính là không biết suy nghĩ, muốn nữ nhân cũng không cần đến cái loại địa phương dơ bẩn đó, trực tiếp ở trong nhà chọn một thông phòng xinh đẹp như hoa là được, vừa nhu thuận, vừa an phận, còn sạch sẽ. Vương thị kia ngu xuẩn, nghe người bên ngoài miệng lưỡi vài câu, liền vô cùng lo lắng đưa người vào trong phòng nhi tử. Nghe nói hiện tại đã được việc.”
Triệu Ngọc Tùng mong chờ nói, “Nương, người nói là thật ư?”
“Nương còn có thể lừa ngươi sao. Hạ nhân tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào, đến nay đã qua ba khắc, gạo sống đã sớm nấu thành cơm chín.” Nàng cắm trâm cài lại búi tóc, khinh miệt cười nói, “Vương thị chung quy vẫn là nữ nhân thương gia, kiến thức hữu hạn. Mặc dù Hạ Khải nam phong thịnh hành, khế huynh tự mình chọn lựa tức phụ đồng thời tặng hồi môn lễ hỏi cho khế đệ chỗ nào cũng có, lại không bao gồm cửu điện hạ. Hắn là ai chứ? Do Hoàng Thượng tự tay nuôi nấng, vả lại từ nhỏ đã định trước là thái tử tương lai, có thể nói cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, hắn có thể khoan dung người mình coi trọng có nữ nhân khác sao? Hành động lần này của Vương thị tất sẽ rước lấy cơn giận lôi đình của cửu điện hạ, đến lúc đó, cả nhà đại phòng kia cũng xong rồi.”
Nói đến chỗ này, nhị thái thái thở dài nói, “Nếu là cha nương nhà người khác, dù cắn nát răng cũng sẽ cố nén, thậm chí tự mình đưa người đến trên giường cửu điện hạ. Nhưng hai người của đại phòng kia yêu con như mạng, làm sao lại cam tâm? Tự nhiên muốn nghĩ tất cả biện pháp cứu nhi tử ra khỏi hố lửa. Nhưng bọn họ cũng sai rồi, làm như vậy không phải yêu, mà là hại. Cho nên nói, ngươi đừng trách nương không thương ngươi, không yêu ngươi, không thông cảm ngươi, luôn ép ngươi làm việc không thích. Chúng ta đều là vì tốt cho ngươi mới có thể như thế. Tuy rằng tính tình Minh Châu công chúa điêu ngoa tùy hứng, lại là trợ lực tốt nhất của ngươi, nếu không hiện tại ngươi làm thế nào xoay người? Nhanh tốt lên đi, cưới công chúa làm phò mã, luôn có một ngày ngươi sẽ làm rạng rỡ tổ tông.”
Triệu Ngọc Tùng giống như đề hồ quán đỉnh*, đại triệt đại ngộ, liên tục nói mẫu thân giáo huấn là phải, nhi tử liền uống thuốc.
*Đề hồ quán đỉnh: đề hồ là một thứ mỡ sữa đông đặc, vị rất nồng, cũng được dùng để ví với tinh hoa phật pháp. “Đề hồ quán đỉnh” nghĩa là đề hồ rưới lên đỉnh đầu, ý nói một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có một bà vú chạy vào, thất kinh nói, “Nhị thái thái không tốt, ngũ công tử lóc sống Đào Hồng rồi!”
Hữu Xu là dạng tính cách gì, không ai hiểu rõ hơn cửu hoàng tử. Cậu luôn là một sợi gân, nhận định ai liền gắt gao dính ở bên người đối phương, dù mắng cậu, đánh cậu, đuổi cậu, cũng sẽ không từ bỏ, lại càng không giấu đối phương mà thay đổi thất thường. Vương thị xem xét nha đầu thông phòng cho cậu, phản ứng có khả năng nhất của cậu là một hơi cự tuyệt, hoặc là né tránh xa xa, tuyệt đối sẽ không vui vẻ tiếp thu, trừ khi bên trong có ẩn tình gì đó.
Cửu hoàng tử đã chậm rãi học được cách khống chế cảm giác nôn nóng và bất an trong nội tâm, cũng lần nữa khuyên bảo mình tin tưởng Hữu Xu hơn một chút, như thế, cậu cũng sẽ tin tưởng mình không nghi ngờ. Như vậy hai người mới không giẫm lên vết xe đổ, mới có thể thật dài thật lâu ở cùng một chỗ.
Hiện giờ, hắn đã niết mật hàm thành từng mảnh, biểu tình lại trước sau luôn bình tĩnh, từ trong điện đi đến ngoài điện, lại từ ngoài điện đi vào trong điện, quanh quẩn nhiều lần khoảng một khắc đồng hồ mới thản nhiên mở miệng, “Tức khắc xuất cung, đến Triệu phủ nhìn xem.”
Trước khi chưa tiếp nhận thế lực Tông Thánh đế lưu lại, hắn cũng không biết được trong cung còn có mật đạo, hiện tại chỉ cần mở cửa ngầm cách gian là có thể đi ra ngoài. Có điều trước đó hắn để lại lời nhắn cho Trọng Khang đế, nói là đến Triệu phủ thăm Hữu Xu, muộn chút sẽ tự quay về.
Khi đoàn người dọc theo đường đi, Hữu Xu đã dùng xong bữa tối, ấp a ấp úng mà đề xuất bảo Đào Hồng hầu hạ mình đi ngủ. Vương thị vui mừng quá đỗi, xoa xoa má thịt của cậu, nói thẳng con ta thông suốt, hôm nào có thể cưới vợ. Hữu Xu cũng không phản bác, mang khuôn mặt giống như cái mông khỉ đi đến tẩm cư, bước chân vô cùng vội vàng, như là có chút không thể chờ đợi được.
Đào Hồng nhắm mắt theo đuôi đi theo cậu, một mặt nũng nịu năn nỉ thiếu gia chậm một chút đi, một mặt ở góc độ nhìn không thấy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm. Hai người bước vào cánh cửa, cài khóa, đóng cửa sổ, sau đó hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Một lát sau, vẫn là Đào Hồng chủ động mở miệng, “Thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo đi.” Vừa nói vừa vòng đến bên cạnh bình phong khắc hoa, cong ngón tay với thiếu niên. Bởi vì Vương thị sớm có phân phó, thùng gỗ sau bình phong đã sớm đổ đầy nước ấm, đang bốc lên sương trắng. Dưới sương trắng hôi hổi, độ ấm trong phòng hơi hơi kéo lên, khiến người ta hô hấp cảm thấy bức bối.
Nhưng Hữu Xu lại biết, cảm giác bức bối này không chỉ vì nhiệt độ không khí quá cao, còn vì yêu vật bày ra thủ thuật che mắt ở nơi này. Không thấy ám vệ trên xà nhà lúc này đã cương cứng, đừng nói giám thị bọn họ, dù là nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích được một chút, đợi thủ thuật che mắt giải trừ, cũng sẽ không phát hiện chút nào khác thường.
Đây là tính toán giết chết mình sao? Nghĩ như vậy, hai mắt Hữu Xu vốn dĩ đen trắng rõ ràng càng thêm lóe sáng, lúm đồng tiền bên má cũng lõm xuống thật sâu, giống như rất là chờ mong.
Trong mắt Đào Hồng xẹt qua một tia đắc ý, cong tay nói, “Thiếu gia, nô tỳ bồi ngài cùng tắm thế nào?”
Hữu Xu chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, dùng ánh mắt nóng rực mà tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, hai má đỏ bừng, đôi mắt mê ly, giống như uống rượu. Cậu há miệng, giọng nói mềm nhẹ, mang đầy hấp dẫn, “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là chủng loại gì hay không?”
“A?” Đào Hồng vốn tưởng rằng cậu sẽ nói chút lời tâm tình xấu hổ, lại không ngờ là câu này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Nói thật, hôm qua nàng ta cũng không biết đến tột cùng là mình chết như thế nào, ngược lại liên tưởng đến thanh chủy thủ có thể trảm yêu trừ ma trong tay thiếu niên, cảm thấy tám chín phần là cậu, lúc này mới lập tức chạy về báo thù.
Nàng ta rất có lòng tin với thuật dịch dung của mình, mặc dù liên tục hai lần bị người ta phá vỡ, vả lại còn té ngã thật nặng, cũng không cho rằng mình sẽ ngã lần thứ ba. Tấm da người này là mới nhất, dưới sự tỉ mỉ bào chế nó đã nhìn không ra một chút sơ hở, để ngừa vạn nhất còn dùng tầng tầng lớp lớp thủ thuật che mắt, dù là Trương thiên sư* người thật ở đây cũng sẽ bị mê hoặc. Triệu tiểu công tử có linh vũ thì lại như thế nào? Có lôi tấn phù thì lại như thế nào? Bảo vật quý trọng như vậy, cậu ta chẳng lẽ có thể cuồn cuộn không ngừng lấy ra sao? Hẳn là có một chút bản lĩnh cũng đã sớm dùng hết rồi đi?
*Trương thiên sư: tên Trương Đạo Lăng, là một đạo sĩ thời Đông Hán, người sáng lập phái Thiên Sư.
Nhưng loại cảm xúc kiêu ngạo khinh thường này chỉ duy trì mấy khắc, Triệu tiểu công tử trong mắt nàng ta đã không hề có uy hiếp, thậm chí giết dễ như trở bàn tay, không biết từ lúc nào lại cắn rách đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ một định thân phù trên trán nàng ta. Cho đến lúc này nàng ta mới hiểu được hàm nghĩa câu hỏi kia. Cái gọi là “chủng loại gì”, hóa ra là chỉ nguyên hình nàng ta, cậu đã sớm nhìn thấu thân phận nàng.
Mùi máu tươi vừa mới phiêu tán, Đào Hồng liền kinh nghi nói, “Thế ngoại chi nhân? Ngươi lại là thế ngoại chi nhân?” Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, trong mắt phiếm hồng, hiển nhiên rất nôn nóng khát khao, nếu có thể nhúc nhích, hẳn sẽ phi thân nhào lên, từng ngụm từng ngụm gặm Hữu Xu đến ngay cả bột xương cũng không thừa.
Nàng ta bắt đầu điều động toàn bộ pháp lực đánh sâu vào huyết phù trên trán, cho rằng thực nhanh có thể thoát vây sau đó mồm to ngấu nghiến, lại hoảng sợ nói, “Ngươi vẽ bùa gì vậy?”
Hữu Xu thối lui hai bước, dùng khăn chậm rãi chà lau đầu ngón tay, thẳng thắn thành khẩn nói, “Tam dương định thân phù bình thường phân ra thành ba vòng tròn đơn dương định thân phù, lại dùng thập tuyệt khóa trận phù bao lấy nối liền với nhau, tạo thành âm dương định khóa phù, lại khảm thêm long xà phệ phù vào trong đó, cuối cùng hình thành âm dương long xà thập tuyệt định khóa phù.” Dứt lời hơi lộ ra thẹn thùng, bổ sung, “Tên này chính là tạm thời định ra, vẫn chưa phải tốt nhất, ta phải suy nghĩ thêm.” Luôn cảm thấy nói ra thì khí chất không đủ cao, có hiềm nghi vũ nhục chỉ số thông minh của mình.
Nhưng Đào Hồng tu hành hơn sáu trăm năm, có thể nói kiến thức rộng rãi, nào có cảm thấy chỉ số thông minh của cậu không đủ? Mà ngược lại, rốt cuộc nàng ta cũng biết được đến tột cùng mình rơi vào tay nhân vật đáng sợ như thế nào. Đạo phù đã truyền thừa mấy vạn năm ở nhân gian, các môn các phái gộp lại tổng cộng hơn ba nghìn sáu trăm loại, nếu như có người có thể hoàn toàn nắm giữ nó, liền có thể tung hoành thế gian, không có địch thủ, đừng nói yêu ma quỷ quái, dù là đại yêu như bọn nó cũng cực kỳ sợ hãi.
Nhưng thừa kế được truyền thừa cùng với tự mình tạo mới làm sao có thể đánh đồng? Chỉ có đem tất cả bùa chú khắc họa hoàn toàn, lý giải thấu triệt, mới có thể tùy tiện phân tách tổ hợp chúng. Nhưng trong đó lại ẩn giấu rất nhiều phiêu lưu, bởi vì nếu như tổ hợp không thành, liền có khả năng bị bùa phản phệ từ đó thân tử đạo tiêu.
Đào Hồng cũng từng gặp được rất nhiều đạo nhân chuyên tu bùa, nhưng không có một ai giống Hữu Xu hạ bút thành văn, càng không ai có thể nhẹ nhàng mà nói ra những lời trước đó. Phải biết, cái gọi là tam dương định thân phù, thập tuyệt khóa trận phù, long xà phệ phù, đều thuộc những lá bùa cao thâm nhất, vẽ ra hao tâm tốn sức nhất của đạo gia. Dù là nhân vật như Trương thiên sư, muốn vẽ ra một cái cũng cần thời gian hai ba ngày, vị công tử Triệu gia này lại chỉ cần làm rách đầu ngón tay, một giây liền xong.
Có lẽ thân phận thế ngoại chi nhân của cậu ta khiến máu tươi của cậu ta có đủ tác dụng đặc biệt, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính. Dưới cái túi da nhu thuận đáng yêu của cậu ta đến tột cùng bao lấy phần bên trong như thế nào? Đào Hồng nhớ tới đầu mình bị đâm xuyên, đầu lưỡi bị cắt rụng, rốt cuộc ý thức được nhân loại nào đó còn đáng sợ hơn yêu vật.
Nàng ta dùng tới toàn bộ pháp lực cũng không tránh được trói buộc, lúc này mới run giọng nói, “Triệu tiểu công tử, ngài muốn như thế nào?”
Hữu Xu đã xử lý tốt miệng vết thương trên đầu ngón tay, đang xoay người lại rút chủy thủ trong ống giày, giọng điệu bình bình nói, “Ngươi muốn làm thế nào với ta, ta liền làm thế đó với ngươi, ta xử sự luôn hướng tới công bằng.”
“Ta, ta không dám, ngài đại nhân có đại lượng, tha ta một mạng đi?” Cho đến lúc này nàng ta mới phát hiện, trên xà nhà vẫn luôn có một tiểu quỷ ngồi xổm, đang đảo ngược xuống dưới nháy nháy mắt với mình.
“Đây là tiểu quỷ ngài nuôi à? Trước đó nó đến Phương Hoa viên rình coi, là ngài sai sử? Tấn lôi phù là ngài phóng?” Mấy vấn đề này, nàng ta đã sớm đoán được đáp án, mấy câu cuối cùng mới là thứ nàng ta chân chính để ý, “Ngài đã sớm nhận ra ta rồi? Từ lúc nào? Lần ở Lục Sáp Tiểu Trúc? Hay là đêm đó đánh lén? Hay là hôm sau ở hậu hoa viên?”
Hữu Xu không đáp, chỉ rút chủy thủ ra, dùng vải bố lau lau vài cái.
Đào Hồng sợ tới mức giọng nói đều thay đổi, “Tru Ma! Ngươi làm thế nào có Tru Ma? Đúng rồi, cửu hoàng tử là bá hoàng chuyển thế, đồ của bá hoàng tự nhiên hắn có thể dễ dàng có được.” Lần này, nàng ta thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng, không khỏi kệch cỡm òa khóc, hy vọng một lần mỹ nhân kế cuối cùng có thể hiệu quả.
Trong thanh đao Tru Ma được khảm tám viên xá lợi Lạt Ma, tạo thành tinh tượng đồ tử vi đế tinh và bắc đẩu thất tinh. Bắc đẩu thất tinh bảo vệ xung quanh tử vi, mà tử vi là đứng đầu chúng tinh, một trong cửu hoàng, bởi vậy có thể thấy thanh chủy thủ này đến tột cùng ẩn chứa uy lực lớn bao nhiêu, càng miễn bàn phạn văn tru ma trên thân đao dùng máu của nhiều đời Lạt Ma khắc ra.
Đào Hồng chưa từng nếm thử tư vị của nó, nhưng nghĩ cũng biết lần này là dữ nhiều lành ít, càng đáng giận chính là Triệu tiểu công tử một chút lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có, đối với khuôn mặt tuyệt mỹ như thế cũng có thể mặt không đổi sắc mà vung đao.
“Triệu Hữu Xu, nếu hôm nay ta không chết, ngày sau sẽ trả lại ngàn lần vạn lần! Ta muốn lột da ngươi, rút gân ngươi, đào xương ngươi, sẽ đem ngươi đốt thành tro tàn!” Khi da thịt bị một đao vạch ra, nàng ta điên cuồng kêu gào.
Hữu Xu cũng không ngẩng đầu lên nói, “Ta đã sớm nói qua, ngươi muốn làm thế nào với ta, ta liền làm với ngươi như thế đó. Vốn chỉ nghĩ một đao làm thịt ngươi, nhưng nếu ngươi cung cấp nhiều phương thức như vậy, ta cũng liền gắng gượng mà làm.” Cậu mang yêu vật tới chỗ chiếu tre, bày thành hình chữ đại (大), sau đó vạch quần áo nàng ta ra, ở trước ngực khoa tay múa chân vẽ vị trí hạ đao.
Cậu từng học giải phẫu, kỹ thuật hơn xa tất cả bác sĩ ngoại khoa ở kiếp trước, tự nhiên biết nên làm thế nào đem làn da, xương cốt, cơ bắp, mạch máu, nội tạng của một người, nhất nhất phân tách ra. Cậu từng thăm dò hai lần, đều không thể biết được chỗ yếu hại của nó ở nơi nào, hôm nay nếu còn không nghiên cứu rõ ràng, ngày khác có một con đến nữa, lại phải trắc trở lớn.
Cậu dứt khoát lưu loát vạch xuống mấy đường máu ở giữa ngực, mặt không đổi sắc hỏi, “Nguyên hình của ngươi là cái gì?”
Yêu vật không đáp hỏi lại, “Ngươi làm thế nào có thể nhiều lần nhận ra ta?”
Muốn nói năng vòng vo à? Quên đi. Hữu Xu lòng hiếu kỳ không phải rất nặng tiếp tục vạch xuống, sau đó nhướn cao một bên đuôi mày, “Làn da của ngươi thực mới mẻ, nhưng bên trong đã sớm hư thối, hơn nữa đêm đó ngươi đánh lén ta, rõ ràng là không có da lông.” Hơi hơi suy nghĩ, cậu chắc chắn nói, “Cho nên nói, cái túi da này với thân thể bên trong không phải một bộ. Ngươi lột da ai? Đào Hồng thật sự à?”
Tất cả đều đoán trúng! Yêu vật chẳng những phải cứng rắn nhịn đau đớn, còn phải liều mạng kiềm chế nội tâm sợ hãi. Hóa ra làm người ta kiêng kị nhất không phải là phép thuật cao thâm, mà là đầu óc thông minh đến đáng sợ. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nó nhất định tránh xa xa Triệu tiểu công tử.
Ngoại trừ chủ tử và cha nương, Hữu Xu chưa bao giờ bận tâm cảm thụ của người khác, hơn nữa còn là một yêu vật. Cậu lột làn da ra, cạy mở xương ngực, tiếp tục nói, “Mặc dù ngươi một thân thịt thối, nhìn sắp chết, trên người lại cất giấu một luồng sinh cơ không bình thường. Chính là luồng sinh cơ này giữ cho ngươi mục mà không chết, chết mà không cương đi? Không phải ngươi gặp được cơ duyên lớn gì chứ?”
Yêu vật kịch liệt run rẩy.
Hữu Xu cạy xương ngực nó ra bên ngoài thêm một chút, quan sát nội tạng, lạnh nhạt nói, “Yên tâm, ta không có hứng thú với cơ duyên của ngươi. Chính ngươi cũng biến thành bộ dạng nửa chết nửa sống này rồi, có thể thấy cơ duyên kia cũng không phải là bảo vật, mà là tà vật. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, chỉ dư một đường sinh cơ. Đem những lời này ra giải thích cũng giống vậy, đó chính là vật bất tử chung quy cũng sẽ có một nhược điểm trí mạng. Ngoại trừ thế ngoại chi nhân, thiên đạo sẽ không cho phép sự tồn tại nào còn vĩnh hằng hơn nó.”
Yêu vật run rẩy càng thêm kịch liệt, nhưng ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được. Sống hơn sáu trăm năm, người có thể làm cho nó sợ đến nước này, Hữu Xu là người đầu tiên, lại là người duy nhất.
Hữu Xu mở xương sườn bên ngực trái nó, gật đầu nói, “Ta vốn dĩ suy đoán nhược điểm của ngươi hoặc là đầu, hoặc là trái tim, nhưng hai lần thăm dò đều không có kết quả, lại giả thiết rất nhiều loại tình huống. Ngươi phải biết, nơi này cùng nơi này,” cậu chỉ chỉ huyệt Thái Dương mình, lại chỉ chỉ ngực trái mình, rồi lại hơi hơi nhếch khóe môi lên, giống như rất sung sướng, “Là nhược điểm chung của tất cả động vật, ngươi là yêu không phải quỷ, chỉ cần ngươi có nguyên hình, hai nơi này nếu bị tổn hại liền tuyệt đối không có khả năng tồn tại. Nhưng ngươi cố tình còn sống, cho nên ta đã nghĩ, có phải cấu tạo thân thể của ngươi khác với người thường hay không? Trên thế giới có một loại người, gọi là người phản chiếu, nội tạng của bọn họ phân bố tương phản với người bình thường, tựa như soi gương. Tuy rằng ngươi không phải người, nhưng ngươi có thể biến hóa, cấu tạo thân thể cũng liền giống như người.”
Hữu Xu trong tiếng kêu bén nhọn lại hoảng sợ của yêu vật xé ngực phải nó ra, thở dài, “Quả nhiên trốn ở chỗ này.”
“Triệu công tử, van cầu ngài tha ta đi! Ta sống sáu trăm năm, có giấu rất nhiều bảo bối vô giá, tất cả ta đều cho ngài, chỉ cầu ngài buông tha ta một lần!” Túi da xinh đẹp của yêu vật giờ phút này đã loang lổ vết máu, vết đao chồng chất, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Hữu Xu càng thêm kiên định cự tuyệt, “Sống sáu trăm năm, vậy ngươi lột bao nhiêu da người, ăn bao nhiêu thịt người? Để phòng ngươi độc hại sinh linh, ta càng không thể buông tha ngươi.” Lời tuy nói đến đường hoàng, nhưng yêu vật giết bao nhiêu người còn thật sự không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu, nó ngàn không nên vạn không nên, không nên khoác da người đi hại Vương thị, đây mới là chỗ tội không thể xá của nó.
Yêu vật còn muốn tiếp tục cầu xin tha thứ, thiếu niên đã giơ tay chém xuống, đem trái tim nhảy lên bang bang của nó chém thành hai nửa. Tiếng gào khóc thảm thiết ngưng bặt, căn phòng vốn dĩ huyên náo lại an tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy, theo yêu vật chết đi, thủ thuật che mắt tạo ra ở trong ngoài phòng cũng chậm rãi mất đi hiệu lực, một mùi tanh tưởi cực kỳ nồng đậm gay mũi cùng với máu đen đỏ thẫm, từ trong hai nửa trái tim hư hao chậm rãi chảy ra, dần dần tràn đầy không khí.
Tiểu quỷ ngồi xổm trên xà nhà xem cuộc vui đã sớm bị thủ đoạn ngoan tuyệt của đại nhân dọa chạy, mà ám vệ cương cứng đã khoan thai tỉnh lại, vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa ngã xuống. Nơi này, nơi này đến tột cùng là nhân gian hay là luyện ngục?
Hữu Xu cũng không thèm để ý một màn quỷ dị này bị người ta nhìn thấy, đang ôm thắt lưng, dùng mũi đao đi chọt trái tim yêu vật. Cậu mơ hồ cảm thấy, mùi tanh tưởi bỗng nhiên nồng đậm gấp mấy vạn lần này tựa như có gì đó cổ quái, cần phải nhanh chóng xử lý mới tốt. Nhưng mà cậu mới vừa lấy ra mấy tấm liệt hỏa phù, tính toán hủy thi diệt tích, cửa phòng lại bị người dùng sức đá văng, nâng mắt nhìn, lại là chủ tử vốn nên ở Đông Cung.
Đứng phía sau hắn còn có Vương thị và Triệu thị lang, có cả mấy bà vú già khác thò đầu vào.
“A a a a a…” Trong tiếng thét liên tiếp tới tận trời xanh, cửu hoàng tử nhanh chóng đóng sầm cửa phòng, khóa lại.
Hữu Xu thẳng lưng, chậm rãi mở miệng, “Mẹ ta hình như té xỉu.”
“Nàng không có việc gì, trước tiên chúng ta xử lý đống hỗn độn này đã.” Cửu hoàng tử cực kỳ lãnh tĩnh đi đến bên cạnh thi thể, vươn tay phủ lên giọt máu bên má thiếu niên.
Hữu Xu sợ tới mức rút lui hai bước, nhìn nhìn thi thể trên đất, lại nhìn nhìn chủ tử, lúc này mới tỉnh hồn lại, loảng xoảng một tiếng ném hung khí xuống, ôm đầu gối, rụt đầu, đối diện với góc tường ngồi xổm xuống.
“Ta, ta không phải như ngươi nghĩ!” Giọng cậu mang theo run rẩy rõ ràng, “Nó không phải…” người. Một chữ cuối cùng bị cậu đúng lúc nuốt xuống. Để chủ tử nhìn thấy một màn huyết tinh như thế đã khiến cậu thấy sợ hãi, nào còn có thể cho hắn biết nội tình càng đáng sợ càng vớ vẩn hơn nữa. Yêu ma quỷ quái đối với phàm nhân mà nói là tồn tại kiêng kỵ nhất, vậy thì mình tính là cái gì?
Không thể nói, ít nhất hiện tại không thể nói! Hữu Xu lần nữa lắc đầu, sau đó đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, nhẹ nhàng khóc nức nở. Bộ dạng khiếp đảm yếu đuối này, chỗ nào giống cuồng ma phân thây trước đó? Nếu không phải cửu hoàng tử tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ hoài nghi phán đoán của mình.
Nhưng hắn biết, cảnh tượng đảo loạn trong phòng nhất định là Hữu Xu làm, càng biết cậu không phải loại người thích chém giết. Trong đây tất nhiên có nguyên nhân không thể cho ai biết, nhưng nếu cậu không chịu nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Hiện tại, hắn phải trấn an cảm xúc của cái phiền toái nhỏ này, khiến cậu không cần sợ hãi mình. Gặp quỷ mà, dưới hoàn cảnh như vậy, đến tột cùng hẳn là ai nên sợ hãi? Ai hẳn là nên được an ủi? Cửu hoàng tử lúc thì cảm thấy bất đắc dĩ, lúc thì lại dở khóc dở cười, đem thiếu niên xoay lưng với mình ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn gáy và bên má cậu, thong thả nói, “Hữu Xu đừng sợ, cái gì ta cũng không hỏi, ta sẽ chờ đến ngày ngươi nguyện ý nói cho ta biết. Sở dĩ ngươi giết nàng, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ, ta tin tưởng ngươi. Ngươi nhớ kỹ, bất luận dưới loại tình huống nào, ta đều sẽ lựa chọn tin tưởng ngươi. Như vậy ngươi nguyện tin tưởng ta không?”
Hữu Xu trong tuyệt vọng bất tri bất giác bắt đầu niệm thánh kinh: yêu là vĩnh viễn nhẫn nại, yêu là hơi thở vĩnh viễn không ngừng, yêu là mọi việc bao dung, mọi việc tin tưởng, mọi việc hy vọng… Đúng vậy, đời này, cậu có thể chờ mong với chủ tử, cũng có thể thử đi tin tưởng hắn.
“Nguyện ý, ta nguyện ý tin tưởng ngươi.” Rốt cuộc cậu cũng quay đầu lại, một cái tiếp một cái đánh nấc, bộ dạng hốc mắt đỏ bừng, mũi ửng đỏ nhìn qua cực kỳ thê thảm, giống như người bị phân thây là cậu vậy.
Cửu hoàng tử vừa tức giận lại vừa buồn cười, ôm lấy hai má cậu hôn thật sâu. Hai người ngồi xổm trong vũng máu, ôm nhau an ủi, quần áo còn dính đầy vệt máu tanh hôi, nhưng cũng không cảm thấy một chút khó chịu nào. Ngược lại là ám vệ trên xà nhà, nhanh chóng nhìn thoáng qua thi thể phía dưới, che mặt thầm nghĩ: điện hạ, đến tột cùng là ngài xem trọng tôn tà thần nào vậy?
Không đề cập tới trong phòng mưa rền gió dữ như thế nào, lại gió êm sóng lặng như thế nào, ấm áp ngọt ngào như thế nào, nhưng ngoài phòng thì đã sớm loạn thành một nồi cháo.
Vương thị đứng một hồi lâu ngoài hành lang, rốt cuộc chờ được tướng công trở về, lôi kéo hắn đắc chí nói về việc cứu nhi tử trong nước lửa. Lúc này sắc mặt Triệu thị lang đại biến, đang muốn nói với nàng chớ có hành động thiếu suy nghĩ, cửu hoàng tử lại bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi bọn họ Hữu Xu ở nơi nào.
Tẩm cư của Hữu Xu hắn từng tới một lần, vốn tính toán trộm lẻn vào gặp nhau, thuận tiện hỏi một chút xem cậu thu thông phòng là xảy ra chuyện gì, lại không ngờ vòng ở trong sân mấy chục vòng, thật sự tìm không thấy đường, giống như chỗ ở của Hữu Xu bỗng nhiên vô cớ biến mất. Dưới cơn kinh hãi khôn kể, hắn không thể không tìm đến chính phòng, muốn hỏi phu thê Triệu thị lang một chút xem có phải chuyển phòng của Hữu Xu đến nơi khác không.
Triệu thị lang và Vương thị theo phản xạ lắc đầu, rồi lại ngẫm nghĩ lại, vội vàng ra bên ngoài điều tra, cũng tựa như ruồi mất đầu vòng vo mấy khắc ở ngoài viện. Lúc này, bọn họ mới ý thức được có lẽ là mình gặp tà. Đây không phải chính là quỷ đánh tường* trong truyền thuyết sao? Nhưng vấn đề là nó đem Hữu Xu đánh tới đâu vậy?
*Quỷ đánh tường: bị quỷ che đi tầm mắt, tạo ảo giác khiến người ta đi lạc hoặc đi vòng vo tại một chỗ.
Khi cửu hoàng tử gấp đến độ muốn đi suốt đêm đến Trấn Quốc tự mời cao tăng làm phép, tẩm cư biến mất trong hư không lại xuất hiện trong hư không, hắn không chút nghĩ ngợi liền một cước đá văng cửa phòng, nhìn thấy tình cảnh giống như huyết trì luyện ngục trong phòng.
Đoàn người vốn còn đang cực lực khắc chế lo âu trong lòng, càng để lâu càng khó nhịn, động tĩnh liền ầm ĩ có chút lớn. Mấy phòng khác của Triệu gia đều nhìn chằm chằm đại phòng, làm thế nào không phát hiện được? Sôi nổi phái người đi nghe ngóng. Vương thị còn đang hôn mê, Triệu thị lang cũng tâm loạn như ma, cũng không chú ý tới tôi tớ trong viện trộm đến sờ soạng, mật báo. Chờ bọn họ tỉnh táo, chuyện này đã truyền khắp các phòng.
Nhị phòng, trong tẩm cư của Triệu Ngọc Tùng.
Nhị thái thái ngồi ở bên giường nhi tử, dùng một cây trâm cài gảy gảy an thần hương trong lư đồng, chậm rãi nói, “Xem cái bộ dạng không tiền đồ của ngươi này, bất quá chỉ là chết một nữ nhân, lại sợ tới mức gầy không còn hình dạng. Nếu ngươi còn không tốt lên nữa, bao nhiêu người vui mừng khôn xiết, nhìn ngươi chê cười? Ta biết ngươi có khúc mắc, cũng biết ngươi không phục, ngươi yên tâm, nương đã giúp ngươi giải quyết.”
Triệu Ngọc Tùng hình hài tiều tụy lúc này mới mở to mắt, con ngươi tỏa sáng.
Nhị thái thái khẽ vuốt tóc mai hắn, tiếp tục nói, “Đàn ông các ngươi đó, đầu óc chính là không biết suy nghĩ, muốn nữ nhân cũng không cần đến cái loại địa phương dơ bẩn đó, trực tiếp ở trong nhà chọn một thông phòng xinh đẹp như hoa là được, vừa nhu thuận, vừa an phận, còn sạch sẽ. Vương thị kia ngu xuẩn, nghe người bên ngoài miệng lưỡi vài câu, liền vô cùng lo lắng đưa người vào trong phòng nhi tử. Nghe nói hiện tại đã được việc.”
Triệu Ngọc Tùng mong chờ nói, “Nương, người nói là thật ư?”
“Nương còn có thể lừa ngươi sao. Hạ nhân tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào, đến nay đã qua ba khắc, gạo sống đã sớm nấu thành cơm chín.” Nàng cắm trâm cài lại búi tóc, khinh miệt cười nói, “Vương thị chung quy vẫn là nữ nhân thương gia, kiến thức hữu hạn. Mặc dù Hạ Khải nam phong thịnh hành, khế huynh tự mình chọn lựa tức phụ đồng thời tặng hồi môn lễ hỏi cho khế đệ chỗ nào cũng có, lại không bao gồm cửu điện hạ. Hắn là ai chứ? Do Hoàng Thượng tự tay nuôi nấng, vả lại từ nhỏ đã định trước là thái tử tương lai, có thể nói cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, hắn có thể khoan dung người mình coi trọng có nữ nhân khác sao? Hành động lần này của Vương thị tất sẽ rước lấy cơn giận lôi đình của cửu điện hạ, đến lúc đó, cả nhà đại phòng kia cũng xong rồi.”
Nói đến chỗ này, nhị thái thái thở dài nói, “Nếu là cha nương nhà người khác, dù cắn nát răng cũng sẽ cố nén, thậm chí tự mình đưa người đến trên giường cửu điện hạ. Nhưng hai người của đại phòng kia yêu con như mạng, làm sao lại cam tâm? Tự nhiên muốn nghĩ tất cả biện pháp cứu nhi tử ra khỏi hố lửa. Nhưng bọn họ cũng sai rồi, làm như vậy không phải yêu, mà là hại. Cho nên nói, ngươi đừng trách nương không thương ngươi, không yêu ngươi, không thông cảm ngươi, luôn ép ngươi làm việc không thích. Chúng ta đều là vì tốt cho ngươi mới có thể như thế. Tuy rằng tính tình Minh Châu công chúa điêu ngoa tùy hứng, lại là trợ lực tốt nhất của ngươi, nếu không hiện tại ngươi làm thế nào xoay người? Nhanh tốt lên đi, cưới công chúa làm phò mã, luôn có một ngày ngươi sẽ làm rạng rỡ tổ tông.”
Triệu Ngọc Tùng giống như đề hồ quán đỉnh*, đại triệt đại ngộ, liên tục nói mẫu thân giáo huấn là phải, nhi tử liền uống thuốc.
*Đề hồ quán đỉnh: đề hồ là một thứ mỡ sữa đông đặc, vị rất nồng, cũng được dùng để ví với tinh hoa phật pháp. “Đề hồ quán đỉnh” nghĩa là đề hồ rưới lên đỉnh đầu, ý nói một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có một bà vú chạy vào, thất kinh nói, “Nhị thái thái không tốt, ngũ công tử lóc sống Đào Hồng rồi!”