Chuyện cửu hoàng tử hỏi cưới ngũ công tử Triệu gia thực nhanh truyền đến ồn ào huyên náo tại thượng kinh. Đã sớm nghe đồn cửu hoàng tử là Tông Thánh đế chuyển thế, hắn đầu tiên là nhất thống Cửu Châu, hiện giờ lại muốn thành hôn với một vị thiếu niên cũng tên là Hữu Xu, chính là bằng chứng cho tính chân thực của lời ấy. Dân chúng đối với việc này bàn tán say sưa, tôn thất cũng không ai phản đối, nhóm triều thần sau khi lật xem pháp lệnh xác nhận nam tử cùng nam tử có thể thành hôn, cũng liền chấp nhận.
Nhưng âm thầm, bọn họ lại rất xem thường Triệu ngũ công tử. Thân là đường đường nam nhi, không tự mình ra chiến trường giết địch, lập quân công, ngược lại dựa vào thị tẩm trong trướng mà nhận được tước vị, cũng không sợ dọa người, vả lại còn cam nguyện gả vào hoàng thất, thư phục dưới thân người, cùng một đám nữ tử tranh sủng, càng không có lòng liêm sỉ. Ngươi nói trên đời sao lại có nam nhân như vậy? Nếu là con ta, tình nguyện ngay ngày nó sinh ra liền bóp chết!
Người nghĩ như vậy đếm không hết, cho nên những ngày gần đây, Triệu thượng thư ở trên triều đình nhận được một phen khinh thường trào phúng, thế cho nên nhìn thấy thái tử điện hạ, đều không có một vẻ hoà nhã.
Các phòng Triệu gia cũng phản ứng không đồng nhất. Lão thái gia, lão phu nhân cảm thấy nâng không nổi đầu, mấy phòng còn lại thì vừa xem thường vừa cực kỳ hâm mộ, nghĩ lại xem, đây chính là chuyện tốt nha! Ngày sau Triệu gia chính là thê tộc của thái tử, lại chen thân vào hàng ngũ thế gia, con cháu cũng sẽ được lợi theo. Hữu Xu là nam tử, không cách nào kéo dài huyết thống, còn có thể để nữ nhi Triệu gia đưa vào cung thay cậu thụ thai, nói không chừng còn có thể nuôi dưỡng được đế vương kế nhiệm, chẳng phải đẹp thay?
Nhưng mà, thế gia đại tộc mang cùng ý tưởng giống vậy cũng không phải số ít, trong đó mẫu tộc của hoàng hậu là bức thiết nhất. Bọn họ vốn dĩ đứng ở bên phía thái tử, sau khu lời đồn yêu tinh truyền ra liền bị hoàng hậu nhiều lần giựt giây, lại dốc hết toàn lực đi bảo vệ xung quanh lục hoàng tử, lại đưa hai nữ nhi vào phủ lục hoàng tử, một người làm chính phi, một người làm thị thiếp, vốn tưởng rằng vinh hoa phú quý sắp tới, lại không ngờ lục hoàng tử sẽ rơi vào kết cục biếm thành thứ dân, so với đại hoàng tử cả đời giam lỏng còn thê thảm hơn vô số lần.
Nếu không phải nhìn ở việc hoàng hậu sinh thái tử, mà bọn họ là cữu gia của thái tử, chỉ sợ là Trọng Khang đế sẽ trị bọn họ tội mưu nghịch, đây chính là phải xét nhà diệt tộc! Hiện giờ dù chưa diệt tộc, nhưng tước vị bị mất sạch, chức quan bị bãi miễn hết, ngược lại ngay cả tam lưu thế gia cũng không bằng.
Để vãn hồi cục diện, khi nghe thái tử muốn cưới Triệu ngũ công tử, bọn họ cũng không dám đứng ra phản đối, mà là chọn ra nữ tử vừa độ tuổi trong chi chính chi thứ, chuẩn bị đưa vào thái tử phủ giúp thái tử phi mang thai con nối dòng. Bọn họ không cần danh phận, chỉ cần nối liền huyết mạch với thái tử là được. Lại nói, chuyện chưa phát sinh ai có thể lường trước được? Đừng thấy hiện tại thái tử điện hạ thâm tình không hối hận với Triệu ngũ công tử, không chừng qua vài năm liền chán ngấy. Nam tử dù sao cũng là nam tử, da dày thịt béo, tính tình thô lậu, chỗ nào được như nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc, thanh tú mê người?
Nghĩ như vậy, liên tục mấy ngày bọn họ mang nữ nhi nhà mình vào cung cầu kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu hiện tại quả thực thê thảm, một tòa Phượng Loan cung to như vậy lại chỉ có ít ỏi hơn mười người hầu hạ, chi phí ăn mặc ngày càng lụn bại, phái người đến chỗ Trọng Khang đế truyền lời cũng chưa từng đáp lại, mà thái tử lại càng không đồng ý đến thăm. Hiện tại dù nàng hối hận đến xanh ruột, cũng có năng lực tìm ai đi tha thứ? Vậy nên, nàng thực nhanh liền tiếp nhận đề nghị của mẫu tộc, giữ vài chất nữ ở lại trong cung dạy dỗ, chuẩn bị chờ thái tử đại hôn qua đi sẽ đưa ra ngoài.
Trong lúc khắp nơi rục rịch, Hữu Xu là bình tĩnh nhất, mỗi ngày cứ theo lẽ thường lên xuống triều, đi theo sau mông chủ tử xoay tới xoay lui, gần như đến trình độ như hình với bóng. Ngày hôm đó hạ triều, chủ tử bị Trọng Khang đế gọi đi nói chuyện, một tiểu thái giám đi đến trước mặt cậu, nói hoàng hậu mời cậu đến Phượng Loan cung một chuyến.
Hữu Xu nhìn kỹ hắn ta vài lần, lại không dấu vết mà ngửi ngửi, lúc này mới gật đầu đồng ý. Trong Phượng Loan cung rất lạnh lùng, trước điện sau điện chỉ có vài cung nữ canh giữ, bài trí cũng vô cùng đơn giản trống trải, hoàn toàn nhìn không ra là tẩm cư của mẫu nghi một nước. Hữu Xu vừa đi vừa nhìn, trong mắt tràn đầy cảnh giác, tới chính điện, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng nói hiền hoà, “Là Triệu ngũ công tử đến sao? Mời cậu ấy vào đi.”
Tiểu thái giám đồng ý, thay ngũ công tử đẩy cửa cung ra, làm thủ thế “mời”. Hữu Xu cất bước đi vào, liền thấy bên trong dựng thẳng sáu tấm bình phong thật lớn khắc hoa chạm rỗng, đem căn điện trống trải ngăn cách thành hai gian trong ngoài, gian ngoài có bảy tám cung nữ đứng, ngoan ngoãn, biểu tình cung kính; gian trong xuyên thấu qua lỗ thủng nơi bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy, lại không rõ ràng, dường như có một nữ tử thân mặc hồng y ngồi ngay ngắn ở chỗ cao.
Hữu Xu cách bình phong hành lễ, lại nghe nữ tử kêu, “Cũng sắp thành hôn rồi, không cần kiêng kị, tiến vào nói chuyện với bổn cung đi.”
Hữu Xu chỉ phải đi vào, mới vừa vòng qua bình phong liền cảm giác được trong không khí tràn ngập một loại năng lượng cổ quái, giống như là thủ thuật che mắt. Cậu lập tức đem Tru Ma giấu ở trong tay áo nắm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn tới chủ vị, nhưng chỗ nào còn có bóng dáng hoàng hậu?
Vài tiếng kêu bén nhọn vang lên, lập tức năng lượng bao phủ ở gian trong đột nhiên tiêu tán, hiện ra cảnh tượng chân thật. Hoàng hậu không biết khi nào đã chết, ngực cắm một thanh chủy thủ, đang nằm ở bên chân Hữu Xu, mà trong điện trừ cậu và hoàng hậu ra, còn có bốn năm cung nữ và hai thiếu nữ ăn diện quý tộc.
Các nàng vừa thét chói tai “giết người” vừa chạy ra ngoài điện, hiển nhiên, thủ thuật che mắt vừa rồi khiến các nàng nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Hữu Xu xoay người nhìn kỹ chủy thủ cắm ở trước ngực hoàng hậu, có khắc tên của mình, nhất thời cái gì cũng hiểu rõ.
Đây là một cái bẫy, chờ cậu nhảy vào trong, có nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, dù có mọc một trăm cái miệng cũng nói không rõ. Giết chết mẫu nghi một nước, là tội chết, càng liên lụy cửu tộc, mặc dù chủ tử là thái tử đương triều, dưới hiếu đạo quốc pháp cản tay cũng chưa chắc giữ được cậu. Yêu vật kia bị cậu liên tục giết ba lần, xem ra cũng đã sợ, lúc này mới dùng kế mượn đao giết người.
Hữu Xu thẳng lưng, hạ mi trầm tư, nghe ngoài điện truyền đến tiếng bước chân lung tung liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cung nữ dẫn rất nhiều người tiến vào, có chủ tử, Trọng Khang đế, vài vị đại thần, một đội thị vệ. Ngoại trừ chủ tử, những người còn lại đều là thần sắc đầy mặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Mặc dù trên đường tới đã nghe cung nữ kể rõ mọi chuyện, cửu hoàng tử lại một chữ cũng không chịu tin tưởng. Hắn vô cùng lãnh tĩnh mà kiểm tra thực hư thi thể một lần, sau đó nhìn về phía thiếu niên sắc mặt tái nhợt.
Hữu Xu không quan tâm người khác hoài nghi và e ngại, chỉ quan tâm cảm nhận của chủ tử. Khi chủ tử đi về phía cậu, cậu nhịn không được lui ra phía sau vài bước, hai tay giấu trong tay áo bóp thật chặt. Cậu không muốn buông tha một chút biểu tình biến hóa của chủ tử, nếu như hắn để lộ ra vẻ hoài nghi cực nhỏ, đều sẽ đánh nát cậu. Hốc hốc mắt cậu bất tri bất giác thấm ra vài giọt nước mắt, lại quật cường mà treo trên lông mi không chịu rơi xuống, nhìn qua chật vật mà lại đáng thương.
Trái tim cửu hoàng tử hơi hơi co rút đau đớn, nhưng có người ngoài ở đây, lại chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế. Người chết chung quy là mẫu thân hắn, cho nên hắn không thể thiên vị hung thủ. Nhưng mà, mặc dù có mười mấy người làm chứng, vả lại lời khai nhất trí, hắn cũng không cho Hữu Xu chính là hung thủ. Hắn tin tưởng cậu, không hề có nguyên do.
“Hữu Xu, nói cho ta biết là xảy ra chuyện gì.” Mắt thấy thiếu niên gục đầu xuống, hơi hơi run run bả vai, hắn lập tức tiến lên nâng cằm cậu, nhìn vào chằm chằm.
Hữu Xu vốn tính toán trộm lau nước mắt nơi khóe mắt không thể không nhìn lại, gằn từng chữ, “Người không phải ta giết.” Nếu như chủ tử tồn tại một chút hoài nghi với cậu, cậu thật sự không biết nên làm thế nào duy trì đoạn tình cảm này. Bởi vì sự hiện hữu của cậu, năng lực của cậu, đều quá mức đặc biệt, nếu như không chiếm được tín nhiệm toàn tâm toàn ý, cuối cùng nghênh đón chỉ có hủy diệt.
Dù là tại mạt thế dị năng giả hoành hành, người có được thuật đọc tâm cũng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, có thể thấy ở nơi này, cậu là tồn tại bị người ta kiêng kị như thế nào. Trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại sợ hãi, hôm nay rốt cuộc đến lúc không thể không đối mặt. Giống như hạ quyết tâm thực lớn, cậu chỉ chỉ thiên điện nói, “Chúng ta đi nói riêng, cái gì ta cũng nói cho ngươi biết.”
Cửu hoàng tử gật đầu, theo đuôi đi qua, mặc dù trên mặt không hiện, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm.
Hai người đi rồi, Trọng Khang đế lệnh thị vệ đem thi thể hoàng hậu nâng lên đặt trên giường, sau đó triệu tập tất cả những người chứng kiến lại đây tự mình đặt nghi vấn. Mặc dù muôn miệng một lời, lời nói chuẩn xác, nhưng chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Người như Hữu Xu, sao lại vì hoàng hậu nhét cho thái tử vài trắc phi liền phẫn nộ mà giết người chứ?
Trong thiên điện, Hữu Xu đang căng thần kinh gặm một khối điểm tâm, chậm rãi kể rõ, “Việc này còn phải nói từ sáu trăm năm trước.”
Hai mắt cửu hoàng tử chợt lóe, làm ra tư thế nghiêng tai lắng nghe.
Hữu Xu rất nhanh nhét hai khối điểm tâm, để hóa giải khẩn trương trong lòng, lúc này mới tiếp tục nói, đem việc mình bị A Đại đuổi đi như thế nào, gặp gỡ ông lão, lên núi học nghệ, xuống núi bị tóm, nhận cha nương, đi vào thượng kinh gặp lại chủ tử, ba lần giết yêu vật… Lời nói ra hồi lâu, biểu tình cậu còn có chút dại ra, giống như đắm chìm trong ký ức đã qua không thể tự kềm chế. Khi cậu rốt cuộc cũng hoàn hồn nâng mắt nhìn, lại thấy chủ tử đã rơi lệ đầy mặt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ tối nghĩa, cực kỳ phức tạp nhìn cậu.
Lúc này cậu mới luống cuống, theo phản xạ mà ngửa ra sau, sau đó liền muốn nhảy xuống ghế chạy ra ngoài. Cậu vẫn luôn sợ hãi giờ khắc này, bởi vì cậu không muốn làm cho chủ tử biết mình chính là Hữu Xu không chào mà đi kia, Hữu Xu làm hắn chết không nhắm mắt kia, Hữu Xu phạm rất nhiều sai lầm nhưng rốt cuộc cũng không thể vãn hồi kia. Thứ cậu sợ hãi không chỉ là hoài nghi của chủ tử, còn có hận ý của hắn.
Cửu hoàng tử đang trầm mặc lại đột nhiên đứng lên kéo cậu vào trong lòng, bàn tay giữ chặt gáy cậu, gắt gao đặt khuôn mặt cậu ở trong ngực. Khi khóe miệng nếm được một chút vị mặn, hắn mới biết mình thế mà lại rơi lệ, cho nên hắn không muốn làm cho Hữu Xu nhìn thấy biểu tình yếu ớt của mình.
“Chủ tử, rất xin lỗi, thật sự rất rất xin lỗi, năm đó nếu ta hỏi ngươi một tiếng thì tốt rồi.” Hữu Xu cũng bắt đầu thút thít nghẹn ngào khóc lên, nước mắt nước mũi chảy hết xuống cẩm bào của chủ tử.
Cửu hoàng tử lắc đầu, lại lắc đầu, lại không cách nào mở miệng nói. Hắn rơi lệ không phải vì thống khổ, lại càng không phải vì oán hận, mà là thoải mái. Khi Tông Thánh đế chết, thứ duy nhất hắn ta nhớ mong chính là: Hữu Xu đến tột cùng có hận mình hay không? Hữu Xu vì hắn trả giá hết thảy, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không yêu quý, cuối cùng lại giống như một phế phẩm bị vô tình vứt bỏ, cho nên cậu hẳn phải hận đi? Nếu không sẽ không đợi cả đời cũng không chịu quay lại.
Loại cảm xúc áy náy, hối hận, mỗi ngày cầu nguyện, hàng đêm truy đuổi này khắc thật sâu vào linh hồn, để lại cho mình sáu trăm năm sau. Cho nên cửu hoàng tử mới có thể sinh ra cảm xúc chán ghét với Tông Thánh đế không quả quyết, thế nên ngay cả chính mình cũng chán ghét. Nhưng hiện tại, Hữu Xu lại nói cho hắn biết, sở dĩ cậu không trở về không phải vì oán hận, mà là thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Đột nhiên, hắn liền bình thường trở lại, thoải mái, viên mãn. Hắn khống chế không được nước mắt, cũng ức chế không được xúc động muốn hung hăng xoa nắn tận máu xương người này. Hắn nắm thật chặt cánh tay, khàn giọng hỏi, “Lúc trước khi ngươi rời đi có hận Tông Thánh đế hay không?”
Hiện tại Hữu Xu vừa chột dạ vừa sợ hãi, mặc dù bị ôm đến thở không nổi, cũng không chút nào dám phản kháng, lấy lòng nói, “Không hận, dù cho chủ tử bảo ta đi chết, ta cũng không hận. Ta đã nghĩ rời khỏi ngươi thật xa, cho ngươi cảm thấy an tâm.”
“Ngươi ở bên cạnh, Tông Thánh đế mới có thể cảm thấy an tâm. Hắn ta chưa bao giờ kiêng kị ngươi.” Cửu hoàng tử có thể lĩnh hội được đời trước đến tột cùng là mình có tâm tình gì. Dừng một chút, hắn tiếp tục truy vấn, “Nếu như ngươi không đi theo lão nhân lên núi học nghệ, ở bên ngoài phiêu bạc lâu, có thể sẽ trở về liếc hắn một cái không?”
“Có, đương nhiên là có, nếu như nhìn thấy hoàng bảng, ta lập tức liền trở về.” Hữu Xu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Tốt, rất tốt.” Nước mắt của cửu hoàng tử đã khô, buồn bã và tiếc nuối vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng cũng dần dần tiêu tán, thoáng thấy Hữu Xu đang nghiêng đầu, lén lút đánh giá mình, trên mặt tràn đầy cảm xúc thấp thỏm bất an, vì thế an ủi, “Nhìn cái gì? Ta sẽ không trách ngươi. Chuyện này hai chúng ta đều có sai. Chúng ta không biết người kia cần cái gì, cũng không biết người kia đang sợ hãi cái gì, chúng ta tự cho là tốt cho đối phương, ngược lại phạm càng nhiều sai lầm, cho nên đời này chúng ta mới có thể bắt đầu một lần nữa, sửa lại sai lầm đời trước phạm phải, đây là ông trời cho chúng ta cơ hội.”
“Vậy lúc này chúng ta làm đúng sao?” Hữu Xu nhỏ giọng hỏi, bởi vì chảy nhiều nước mắt, khóe mắt có chút đỏ lên.
Cửu hoàng tử ôn nhu mà vuốt ve khóe mắt cậu, gật đầu nói, “Nếu như ngươi vẫn luôn giấu diếm ta vài chuyện, ngươi vẫn là phạm sai lầm, nhưng hiện tại ngươi làm đúng, chúng ta đều làm đúng. Yêu một người vừa phải trả giá tín nhiệm, cũng phải học bao dung, còn phải biết kể rõ.”
Hữu Xu thở phào, lúc này mới nhẹ nhàng giật giật bả vai, lên án, “Vậy ngươi buông ra một chút, ta bị ngươi siết đau.”
Không khí ấm áp cảm động nháy mắt tan biến, cửu hoàng tử dở khóc dở cười, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt thấm ướt của cậu, lúc này mới nhớ tới chuyện hoàng hậu bị giết. Nói thật, khát khao của hắn đối với tình thương mẫu thân đã sớm bị hoàng hậu từng chút từng chút một làm phai mờ, nàng còn sống hay là chết, với hắn mà nói không có bất luận cái gì khác nhau. Nhưng mà cái chết của nàng liên lụy đến Hữu Xu, liền không thể làm hắn xem thường.
“Cho nên nói, cảnh tượng những cung nữ đó nhìn thấy chính là ảo giác, mà từ lúc ngươi tiến vào Phượng Loan cung thì hoàng hậu đã chết rồi?” Hắn xác nhận hỏi.
“Đúng, bị yêu vật giết chết. Nó không đối phó được ta, liền lập bẫy cho ta. Dựa theo pháp lệnh, ta sẽ bị lăng trì đi?” Có thể thấy yêu vật kia rất mang thù, lúc trước Hữu Xu lóc nó như thế nào, nó liền muốn Hữu Xu chết như thế đó. Mặc dù Hữu Xu thân mang bí thuật, tự mình trốn thoát, thì vẫn còn có mấy trăm miệng ăn Triệu gia ở phía sau đệm lưng. Đây không chỉ là vấn đề hung thủ đền tội, còn là tội lớn xét nhà diệt tộc.
“Ta sẽ không để cho ngươi có việc.” Cửu hoàng tử chắc chắn nói.
“Ta biết.” Hữu Xu đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, cẩn thận phân tích, “Năm đó ta cho rằng nó đã chết, kỳ thật không phải. Không biết sao nó lại sống lại, khoác da người nơi nơi gây án. Mỗi người nó giết chết đều bị lột da, moi tim. Theo ta suy đoán, nó cần da người để ngụy trang chính mình, mà trái tim có lẽ là đồ ăn của nó. Có da những người đó, nó có thể biến thành bất luận kẻ nào. Nhưng mà ngươi xem, ban đầu nó tàn sát chính là dân chúng bình dân, càng về sau liền chuyên xuống tay với nữ tử quý tộc, hiện tại ngay cả hoàng hậu cũng có thể mưu hại, cái này cho thấy bộ da người cuối cùng nó lựa chọn đến từ tầng lớp huân quý, có nhiều tiếp xúc với người bị hại.”
Cửu hoàng tử nhíu mày nói, “Ngươi là nói, hiện tại nó ẩn nấp trong nhà một huân quý nào đó ư?”
“Không phải là huân quý nào đó, mà là Triệu gia. Nó vô cùng mang thù, tất nhiên sẽ ẩn núp ở bên cạnh ta tùy thời hành động, vả lại hung khí giết chết hoàng hậu đích thật là đồ vật của ta, chỉ có ra vào Triệu gia mới có thể lấy được. Nó luôn xuất hiện ở xung quanh ta một lần nữa vào ngày hôm sau sau khi bị ta giết chết, có thể thấy tính tình vô cùng hấp tấp nóng nảy, nhất định đợi không được ngày án kiện phán quyết. Nếu nó muốn cho ta thống khổ vạn phần, chịu tra tấn mà chết đi, sẽ lấy người ta quan tâm nhất mà khai đao, ở chỗ ngươi không tiện xuống tay, gặp nạn tuyệt đối là cha nương ta.” Hữu Xu chắc chắn nói.
Sát ý trong mắt cửu hoàng tử lạnh thấu xương, lập tức xua tay với hư không, tăng thêm ám vệ đi bảo hộ Triệu thượng thư và Vương thị, lại bị Hữu Xu ngăn cản, “Không cần đi. Còn nhớ rõ bùa hộ mệnh ta tặng cho ngươi không? Có cái kia, nó không làm gì được cha nương ta, ngược lại sẽ bị cái đó hại. Nó có thể lập bẫy hại ta, ta đương nhiên cũng có thể lập bẫy hại nó, xem ai cao tay hơn một bậc.”
Hiện tại Hữu Xu đã hút đủ long tinh, nhiều đến mức cũng không có chỗ chứa, liền dùng tinh thần lực để chế tác bùa. Bùa bình an lần này cậu đưa cho mọi người cũng không đơn giản, bên trong còn có chứa ngũ hành lực, một khi bị kích phát sẽ phóng ra phản kích. Nếu là đại yêu ngàn năm, không chừng còn có thể ngăn cản một phần, yêu tinh năm sáu trăm năm chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Cửu hoàng tử biết Hữu Xu cũng không nói giả, lúc này mới yên tâm, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng phụ hoàng giận dữ, lúc này mới dắt tay đi ra ngoài.
Không biết khi nào, mấy vị huynh trưởng hoàng hậu đã chạy tới, còn dẫn theo rất nhiều triều thần, nói muốn thay muội muội giải oan. Hóa ra hai thiếu nữ kia không chạy tới Dưỡng Tâm điện thông bẩm tình huống, mà là thừa dịp loạn xuất cung, đem việc này báo cho phụ mẫu. Các nàng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu diệt trừ Triệu ngũ công tử, vị trí thái tử phi không chừng sẽ rơi lên đầu các nàng. Là đích nữ Thừa Ân công phủ tôn quý, lại đành phải khuất phục dưới nam phi, còn phải đem hài tử mình sinh chắp tay nhường cho người, các nàng làm thế nào có thể cam tâm?
Thừa Ân công lo lắng mình người nhỏ lời nhẹ, đi trước một chuyến đến Đại Lý tự, lại đi Tông Nhân phủ, triệt để làm lớn chuyện. Hiện tại, trong điện đầy triều thần, ngay cả lục hoàng tử đã điên mất cũng kẹp ở trong đó, vẻ mặt hoảng sợ.
Hữu Xu vốn đang vô cùng bình tĩnh, liền thấy một thái giám vội vàng chạy vào, hô lớn, “Bệ hạ, không tốt, mới vừa rồi Triệu phủ truyền đến lời nhắn, nói Vương thị và quận chúa sinh xung đột, không cẩn thận giết chết quận chúa. Hiện giờ Vương thị đã bị tạm giam, còn xin ngài tự mình định đoạt.”
Trong điện nhất thời ồn ào, đừng nói nhóm triều thần kinh hãi khôn kể, mà ngay cả Trọng Khang đế cũng loạn tâm thần, mơ hồ còn cảm thấy phẫn nộ. Chung quy là thê nữ của mình, mặc dù có chỗ không đúng cũng tội không đáng chết. Người Triệu gia liên tiếp mưu hại hoàng tộc, đến tột cùng có để hoàng thất vào mắt hay không?
Hữu Xu bất chấp người khác nghĩ như thế nào, một phen kéo giữ áo thái giám, truy vấn, “Nương ta giết quận chúa? Tình huống cụ thể thế nào?”
Thái giám chỉ là đến truyền lời, lại không hỏi tỉ mỉ, tự nhiên không biết tình huống cụ thể, nói quanh co nửa ngày cũng không rõ ràng. Hữu Xu vứt hắn ta muốn về nhà nhìn một cái, lại bị thị vệ ngăn lại, nếu không phải thái tử ngay ở một bên, nói không chừng ngay cả đao cũng rút ra.
Đúng vào lúc này, tiểu quỷ từ dưới nền đất chui ra, trong tay nắm một tấm bùa có thể phá giải đại trận hoàng cung. Thấy rõ tình huống trong điện, nó rất nhanh hồi bẩm, “Đại nhân, chuyện là như vầy. Minh Châu quận chúa không biết từ chỗ nào có được tin tức ngài giết hoàng hậu, chạy đi tìm phu nhân tính sổ. Nàng mới vừa đụng tới góc áo phu nhân đã bị ngũ hành phòng ngự phù nổ văng ra ngoài, trái tim từ trong miệng nôn ra, bị một con chó hoang cắp đi rồi. Máu đen và máu chó mà ngài lệnh cho ta lấy ở nơi này.” Nó sử dụng một thủ thuật che mắt, đem hai cái bình sứ nhỏ đựng giọt máu đưa qua.
Hữu Xu bất động thanh sắc mà tiếp nhận, sau đó lui về bên cạnh chủ tử, cao giọng mở miệng, “Chư vị, hoàng hậu không phải ta giết, nhưng ta biết hung thủ là ai.”
“Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, ngươi còn muốn chống chế à?” Thừa Ân công trợn mắt nhìn, Trọng Khang đế cũng khẽ lắc đầu, sắc mặt âm trầm. Ông đang suy nghĩ nên xử trí việc này như thế nào. Nhiều người làm chứng như vậy, lại ầm ĩ đến ai ai cũng biết, ông không có khả năng vì nhi tử mà bao che Hữu Xu, chẳng những quốc pháp không dung, gia pháp không dung, hiếu đạo lại càng không dung.
“Yên tĩnh, nghe Hữu Xu nói hết.” Cửu hoàng tử lạnh giọng mệnh lệnh.
Mọi người bị uy áp cường đại của hắn chấn nhiếp, không thể không làm ra tư thế lắng nghe, nhưng trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Hữu Xu lặng lẽ cầm tay chủ tử, lại nhanh chóng buông ra, dường như đang tích góp từng tí một năng lượng. Cậu nhìn mọi người xung quanh, gằn từng chữ, “Giết chết hoàng hậu chính là Minh Châu quận chúa, nhưng trước đó, Minh Châu quận chúa đã chết rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Trọng Khang đế bình tĩnh nhìn cậu, biểu tình quỷ dị, “Nếu trẫm không lý giải sai lầm, ngươi là nói Minh Châu quận chúa là hung thủ giết chết hoàng hậu, nhưng lúc động thủ nàng đã là người chết rồi?”
Thừa Ân công cũng ngẫm nghĩ ra, cười lạnh nói, “Tốt thật, một câu đem tội danh của mình và Vương thị lau sạch sẽ, ngươi xem chúng ta là cái gì? Đồ ngốc sao? Cách nói vớ vẩn đến cực điểm như thế nếu truyền ra ngoài, ngươi xem khắp thiên hạ có ai sẽ tin ngươi?”
“Cô tin.” Cửu hoàng tử thản nhiên mở miệng.
“Vi thần cũng tin.”
“Mạt tướng cũng tin.”
“Mạt tướng cũng tin.”
“Mạt tướng tin tưởng không nghi ngờ!”
Ngoài điện bỗng nhiên toát ra rất nhiều âm thanh, hóa ra là các tướng lĩnh đi theo cửu hoàng tử khắp nơi chinh chiến nghe tin tức chạy đến.
“Các ngươi muốn tạo phản sao? Các ngươi…” Thừa Ân công đánh đòn phủ đầu, lại bị Hữu Xu cắt ngang, “Cảm tạ chư vị ủng hộ.” Dứt lời nhìn xung quanh một vòng, nói, “Tiện thể để chư vị biết, ta muốn giết một người, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn thô như thế.”
Cậu hơi khoát tay, bắn ra năm tấm bạo liệt phù, phân biệt nổ tung bên chân Thừa Ân công, dọa đối phương đến mức liên tục lui về phía sau kêu lên sợ hãi không thôi, lại vung tay áo ra, lấy ra một tấm liệt hỏa phù, đem bình hoa đặt trong điện rơi xuống đất nháy mắt đốt thành tro tàn, cuối cùng hai tay lần lượt thay đổi một cái pháp quyết, kích hoạt một tấm khôi lỗi phù.
Mọi người bị đủ loại thủ đoạn của cậu dọa tới mức nói không nên lời, lại thấy cậu từ hư không biến ra một hoàng hậu sống sờ sờ, càng thêm choáng đầu, suy nghĩ hỗn loạn.
Hữu Xu thu khôi lỗi phù, tiếp tục nói, “Nếu ta muốn giết hoàng hậu, có ngàn vạn loại phương pháp hủy thi diệt tích, càng có ngàn vạn loại thủ đoạn tẩy thoát tội danh, sao có thể cho các ngươi bắt lấy tại trận?”
Thừa Ân công lúc này mới hoàn hồn, không thể tin được mà hô, “Ngươi là vị tiên sư phụ tá đế tinh trong truyền thuyết sao?” Chúng thần ồ lên, lại cũng không thể không tin. Nếu không phải tiên sư, nào có thể thi triển những thủ đoạn không thể tưởng tượng đó? Như thế, hoàng hậu nhất định không phải cậu giết chết. Người có thể dẹp yên bốn nước sao lại tức giận bởi vì hai nữ nhân không quan trọng, mà còn bị bắt tại chỗ.
Cho đến lúc này rốt cuộc bọn họ mới hiểu rõ, vì sao thái tử điện hạ cố ý muốn cưới Triệu ngũ công tử. Người như vậy giết cũng giết không xong, đương nhiên chỉ có thể kiệt lực lung lạc. Ngay cả thái tử cũng không dám đắc tội thần tiên, bọn họ nào có lá gan kia?
Trong điện thoáng chốc an tĩnh lại, Trọng Khang đế cũng chậm rãi bình ổn phẫn nộ, tìm về lý trí. Trước đây ông chỉ là nghe đồn, chưa từng đích thân thấy, cho nên thực khó tưởng tượng năng lực của Hữu Xu thần dị đến tình trạng gì, cho đến hiện tại mới hiểu được nhi tử và các vị tướng lãnh vì sao lại tin tưởng Hữu Xu không nghi ngờ như thế. Dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó lường của cậu, nếu như muốn giết ai còn cần dùng đao sao? Nhìn hố sâu bốc khói đầy đất, lại nhìn nhìn bình sứ đốt thành tro tàn, tình cảnh hiện tại liền có vẻ vô cùng buồn cười.
Hết chương 63
Nhưng âm thầm, bọn họ lại rất xem thường Triệu ngũ công tử. Thân là đường đường nam nhi, không tự mình ra chiến trường giết địch, lập quân công, ngược lại dựa vào thị tẩm trong trướng mà nhận được tước vị, cũng không sợ dọa người, vả lại còn cam nguyện gả vào hoàng thất, thư phục dưới thân người, cùng một đám nữ tử tranh sủng, càng không có lòng liêm sỉ. Ngươi nói trên đời sao lại có nam nhân như vậy? Nếu là con ta, tình nguyện ngay ngày nó sinh ra liền bóp chết!
Người nghĩ như vậy đếm không hết, cho nên những ngày gần đây, Triệu thượng thư ở trên triều đình nhận được một phen khinh thường trào phúng, thế cho nên nhìn thấy thái tử điện hạ, đều không có một vẻ hoà nhã.
Các phòng Triệu gia cũng phản ứng không đồng nhất. Lão thái gia, lão phu nhân cảm thấy nâng không nổi đầu, mấy phòng còn lại thì vừa xem thường vừa cực kỳ hâm mộ, nghĩ lại xem, đây chính là chuyện tốt nha! Ngày sau Triệu gia chính là thê tộc của thái tử, lại chen thân vào hàng ngũ thế gia, con cháu cũng sẽ được lợi theo. Hữu Xu là nam tử, không cách nào kéo dài huyết thống, còn có thể để nữ nhi Triệu gia đưa vào cung thay cậu thụ thai, nói không chừng còn có thể nuôi dưỡng được đế vương kế nhiệm, chẳng phải đẹp thay?
Nhưng mà, thế gia đại tộc mang cùng ý tưởng giống vậy cũng không phải số ít, trong đó mẫu tộc của hoàng hậu là bức thiết nhất. Bọn họ vốn dĩ đứng ở bên phía thái tử, sau khu lời đồn yêu tinh truyền ra liền bị hoàng hậu nhiều lần giựt giây, lại dốc hết toàn lực đi bảo vệ xung quanh lục hoàng tử, lại đưa hai nữ nhi vào phủ lục hoàng tử, một người làm chính phi, một người làm thị thiếp, vốn tưởng rằng vinh hoa phú quý sắp tới, lại không ngờ lục hoàng tử sẽ rơi vào kết cục biếm thành thứ dân, so với đại hoàng tử cả đời giam lỏng còn thê thảm hơn vô số lần.
Nếu không phải nhìn ở việc hoàng hậu sinh thái tử, mà bọn họ là cữu gia của thái tử, chỉ sợ là Trọng Khang đế sẽ trị bọn họ tội mưu nghịch, đây chính là phải xét nhà diệt tộc! Hiện giờ dù chưa diệt tộc, nhưng tước vị bị mất sạch, chức quan bị bãi miễn hết, ngược lại ngay cả tam lưu thế gia cũng không bằng.
Để vãn hồi cục diện, khi nghe thái tử muốn cưới Triệu ngũ công tử, bọn họ cũng không dám đứng ra phản đối, mà là chọn ra nữ tử vừa độ tuổi trong chi chính chi thứ, chuẩn bị đưa vào thái tử phủ giúp thái tử phi mang thai con nối dòng. Bọn họ không cần danh phận, chỉ cần nối liền huyết mạch với thái tử là được. Lại nói, chuyện chưa phát sinh ai có thể lường trước được? Đừng thấy hiện tại thái tử điện hạ thâm tình không hối hận với Triệu ngũ công tử, không chừng qua vài năm liền chán ngấy. Nam tử dù sao cũng là nam tử, da dày thịt béo, tính tình thô lậu, chỗ nào được như nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc, thanh tú mê người?
Nghĩ như vậy, liên tục mấy ngày bọn họ mang nữ nhi nhà mình vào cung cầu kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu hiện tại quả thực thê thảm, một tòa Phượng Loan cung to như vậy lại chỉ có ít ỏi hơn mười người hầu hạ, chi phí ăn mặc ngày càng lụn bại, phái người đến chỗ Trọng Khang đế truyền lời cũng chưa từng đáp lại, mà thái tử lại càng không đồng ý đến thăm. Hiện tại dù nàng hối hận đến xanh ruột, cũng có năng lực tìm ai đi tha thứ? Vậy nên, nàng thực nhanh liền tiếp nhận đề nghị của mẫu tộc, giữ vài chất nữ ở lại trong cung dạy dỗ, chuẩn bị chờ thái tử đại hôn qua đi sẽ đưa ra ngoài.
Trong lúc khắp nơi rục rịch, Hữu Xu là bình tĩnh nhất, mỗi ngày cứ theo lẽ thường lên xuống triều, đi theo sau mông chủ tử xoay tới xoay lui, gần như đến trình độ như hình với bóng. Ngày hôm đó hạ triều, chủ tử bị Trọng Khang đế gọi đi nói chuyện, một tiểu thái giám đi đến trước mặt cậu, nói hoàng hậu mời cậu đến Phượng Loan cung một chuyến.
Hữu Xu nhìn kỹ hắn ta vài lần, lại không dấu vết mà ngửi ngửi, lúc này mới gật đầu đồng ý. Trong Phượng Loan cung rất lạnh lùng, trước điện sau điện chỉ có vài cung nữ canh giữ, bài trí cũng vô cùng đơn giản trống trải, hoàn toàn nhìn không ra là tẩm cư của mẫu nghi một nước. Hữu Xu vừa đi vừa nhìn, trong mắt tràn đầy cảnh giác, tới chính điện, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng nói hiền hoà, “Là Triệu ngũ công tử đến sao? Mời cậu ấy vào đi.”
Tiểu thái giám đồng ý, thay ngũ công tử đẩy cửa cung ra, làm thủ thế “mời”. Hữu Xu cất bước đi vào, liền thấy bên trong dựng thẳng sáu tấm bình phong thật lớn khắc hoa chạm rỗng, đem căn điện trống trải ngăn cách thành hai gian trong ngoài, gian ngoài có bảy tám cung nữ đứng, ngoan ngoãn, biểu tình cung kính; gian trong xuyên thấu qua lỗ thủng nơi bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy, lại không rõ ràng, dường như có một nữ tử thân mặc hồng y ngồi ngay ngắn ở chỗ cao.
Hữu Xu cách bình phong hành lễ, lại nghe nữ tử kêu, “Cũng sắp thành hôn rồi, không cần kiêng kị, tiến vào nói chuyện với bổn cung đi.”
Hữu Xu chỉ phải đi vào, mới vừa vòng qua bình phong liền cảm giác được trong không khí tràn ngập một loại năng lượng cổ quái, giống như là thủ thuật che mắt. Cậu lập tức đem Tru Ma giấu ở trong tay áo nắm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn tới chủ vị, nhưng chỗ nào còn có bóng dáng hoàng hậu?
Vài tiếng kêu bén nhọn vang lên, lập tức năng lượng bao phủ ở gian trong đột nhiên tiêu tán, hiện ra cảnh tượng chân thật. Hoàng hậu không biết khi nào đã chết, ngực cắm một thanh chủy thủ, đang nằm ở bên chân Hữu Xu, mà trong điện trừ cậu và hoàng hậu ra, còn có bốn năm cung nữ và hai thiếu nữ ăn diện quý tộc.
Các nàng vừa thét chói tai “giết người” vừa chạy ra ngoài điện, hiển nhiên, thủ thuật che mắt vừa rồi khiến các nàng nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Hữu Xu xoay người nhìn kỹ chủy thủ cắm ở trước ngực hoàng hậu, có khắc tên của mình, nhất thời cái gì cũng hiểu rõ.
Đây là một cái bẫy, chờ cậu nhảy vào trong, có nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, dù có mọc một trăm cái miệng cũng nói không rõ. Giết chết mẫu nghi một nước, là tội chết, càng liên lụy cửu tộc, mặc dù chủ tử là thái tử đương triều, dưới hiếu đạo quốc pháp cản tay cũng chưa chắc giữ được cậu. Yêu vật kia bị cậu liên tục giết ba lần, xem ra cũng đã sợ, lúc này mới dùng kế mượn đao giết người.
Hữu Xu thẳng lưng, hạ mi trầm tư, nghe ngoài điện truyền đến tiếng bước chân lung tung liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cung nữ dẫn rất nhiều người tiến vào, có chủ tử, Trọng Khang đế, vài vị đại thần, một đội thị vệ. Ngoại trừ chủ tử, những người còn lại đều là thần sắc đầy mặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Mặc dù trên đường tới đã nghe cung nữ kể rõ mọi chuyện, cửu hoàng tử lại một chữ cũng không chịu tin tưởng. Hắn vô cùng lãnh tĩnh mà kiểm tra thực hư thi thể một lần, sau đó nhìn về phía thiếu niên sắc mặt tái nhợt.
Hữu Xu không quan tâm người khác hoài nghi và e ngại, chỉ quan tâm cảm nhận của chủ tử. Khi chủ tử đi về phía cậu, cậu nhịn không được lui ra phía sau vài bước, hai tay giấu trong tay áo bóp thật chặt. Cậu không muốn buông tha một chút biểu tình biến hóa của chủ tử, nếu như hắn để lộ ra vẻ hoài nghi cực nhỏ, đều sẽ đánh nát cậu. Hốc hốc mắt cậu bất tri bất giác thấm ra vài giọt nước mắt, lại quật cường mà treo trên lông mi không chịu rơi xuống, nhìn qua chật vật mà lại đáng thương.
Trái tim cửu hoàng tử hơi hơi co rút đau đớn, nhưng có người ngoài ở đây, lại chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế. Người chết chung quy là mẫu thân hắn, cho nên hắn không thể thiên vị hung thủ. Nhưng mà, mặc dù có mười mấy người làm chứng, vả lại lời khai nhất trí, hắn cũng không cho Hữu Xu chính là hung thủ. Hắn tin tưởng cậu, không hề có nguyên do.
“Hữu Xu, nói cho ta biết là xảy ra chuyện gì.” Mắt thấy thiếu niên gục đầu xuống, hơi hơi run run bả vai, hắn lập tức tiến lên nâng cằm cậu, nhìn vào chằm chằm.
Hữu Xu vốn tính toán trộm lau nước mắt nơi khóe mắt không thể không nhìn lại, gằn từng chữ, “Người không phải ta giết.” Nếu như chủ tử tồn tại một chút hoài nghi với cậu, cậu thật sự không biết nên làm thế nào duy trì đoạn tình cảm này. Bởi vì sự hiện hữu của cậu, năng lực của cậu, đều quá mức đặc biệt, nếu như không chiếm được tín nhiệm toàn tâm toàn ý, cuối cùng nghênh đón chỉ có hủy diệt.
Dù là tại mạt thế dị năng giả hoành hành, người có được thuật đọc tâm cũng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, có thể thấy ở nơi này, cậu là tồn tại bị người ta kiêng kị như thế nào. Trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại sợ hãi, hôm nay rốt cuộc đến lúc không thể không đối mặt. Giống như hạ quyết tâm thực lớn, cậu chỉ chỉ thiên điện nói, “Chúng ta đi nói riêng, cái gì ta cũng nói cho ngươi biết.”
Cửu hoàng tử gật đầu, theo đuôi đi qua, mặc dù trên mặt không hiện, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm.
Hai người đi rồi, Trọng Khang đế lệnh thị vệ đem thi thể hoàng hậu nâng lên đặt trên giường, sau đó triệu tập tất cả những người chứng kiến lại đây tự mình đặt nghi vấn. Mặc dù muôn miệng một lời, lời nói chuẩn xác, nhưng chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Người như Hữu Xu, sao lại vì hoàng hậu nhét cho thái tử vài trắc phi liền phẫn nộ mà giết người chứ?
Trong thiên điện, Hữu Xu đang căng thần kinh gặm một khối điểm tâm, chậm rãi kể rõ, “Việc này còn phải nói từ sáu trăm năm trước.”
Hai mắt cửu hoàng tử chợt lóe, làm ra tư thế nghiêng tai lắng nghe.
Hữu Xu rất nhanh nhét hai khối điểm tâm, để hóa giải khẩn trương trong lòng, lúc này mới tiếp tục nói, đem việc mình bị A Đại đuổi đi như thế nào, gặp gỡ ông lão, lên núi học nghệ, xuống núi bị tóm, nhận cha nương, đi vào thượng kinh gặp lại chủ tử, ba lần giết yêu vật… Lời nói ra hồi lâu, biểu tình cậu còn có chút dại ra, giống như đắm chìm trong ký ức đã qua không thể tự kềm chế. Khi cậu rốt cuộc cũng hoàn hồn nâng mắt nhìn, lại thấy chủ tử đã rơi lệ đầy mặt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ tối nghĩa, cực kỳ phức tạp nhìn cậu.
Lúc này cậu mới luống cuống, theo phản xạ mà ngửa ra sau, sau đó liền muốn nhảy xuống ghế chạy ra ngoài. Cậu vẫn luôn sợ hãi giờ khắc này, bởi vì cậu không muốn làm cho chủ tử biết mình chính là Hữu Xu không chào mà đi kia, Hữu Xu làm hắn chết không nhắm mắt kia, Hữu Xu phạm rất nhiều sai lầm nhưng rốt cuộc cũng không thể vãn hồi kia. Thứ cậu sợ hãi không chỉ là hoài nghi của chủ tử, còn có hận ý của hắn.
Cửu hoàng tử đang trầm mặc lại đột nhiên đứng lên kéo cậu vào trong lòng, bàn tay giữ chặt gáy cậu, gắt gao đặt khuôn mặt cậu ở trong ngực. Khi khóe miệng nếm được một chút vị mặn, hắn mới biết mình thế mà lại rơi lệ, cho nên hắn không muốn làm cho Hữu Xu nhìn thấy biểu tình yếu ớt của mình.
“Chủ tử, rất xin lỗi, thật sự rất rất xin lỗi, năm đó nếu ta hỏi ngươi một tiếng thì tốt rồi.” Hữu Xu cũng bắt đầu thút thít nghẹn ngào khóc lên, nước mắt nước mũi chảy hết xuống cẩm bào của chủ tử.
Cửu hoàng tử lắc đầu, lại lắc đầu, lại không cách nào mở miệng nói. Hắn rơi lệ không phải vì thống khổ, lại càng không phải vì oán hận, mà là thoải mái. Khi Tông Thánh đế chết, thứ duy nhất hắn ta nhớ mong chính là: Hữu Xu đến tột cùng có hận mình hay không? Hữu Xu vì hắn trả giá hết thảy, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không yêu quý, cuối cùng lại giống như một phế phẩm bị vô tình vứt bỏ, cho nên cậu hẳn phải hận đi? Nếu không sẽ không đợi cả đời cũng không chịu quay lại.
Loại cảm xúc áy náy, hối hận, mỗi ngày cầu nguyện, hàng đêm truy đuổi này khắc thật sâu vào linh hồn, để lại cho mình sáu trăm năm sau. Cho nên cửu hoàng tử mới có thể sinh ra cảm xúc chán ghét với Tông Thánh đế không quả quyết, thế nên ngay cả chính mình cũng chán ghét. Nhưng hiện tại, Hữu Xu lại nói cho hắn biết, sở dĩ cậu không trở về không phải vì oán hận, mà là thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Đột nhiên, hắn liền bình thường trở lại, thoải mái, viên mãn. Hắn khống chế không được nước mắt, cũng ức chế không được xúc động muốn hung hăng xoa nắn tận máu xương người này. Hắn nắm thật chặt cánh tay, khàn giọng hỏi, “Lúc trước khi ngươi rời đi có hận Tông Thánh đế hay không?”
Hiện tại Hữu Xu vừa chột dạ vừa sợ hãi, mặc dù bị ôm đến thở không nổi, cũng không chút nào dám phản kháng, lấy lòng nói, “Không hận, dù cho chủ tử bảo ta đi chết, ta cũng không hận. Ta đã nghĩ rời khỏi ngươi thật xa, cho ngươi cảm thấy an tâm.”
“Ngươi ở bên cạnh, Tông Thánh đế mới có thể cảm thấy an tâm. Hắn ta chưa bao giờ kiêng kị ngươi.” Cửu hoàng tử có thể lĩnh hội được đời trước đến tột cùng là mình có tâm tình gì. Dừng một chút, hắn tiếp tục truy vấn, “Nếu như ngươi không đi theo lão nhân lên núi học nghệ, ở bên ngoài phiêu bạc lâu, có thể sẽ trở về liếc hắn một cái không?”
“Có, đương nhiên là có, nếu như nhìn thấy hoàng bảng, ta lập tức liền trở về.” Hữu Xu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Tốt, rất tốt.” Nước mắt của cửu hoàng tử đã khô, buồn bã và tiếc nuối vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng cũng dần dần tiêu tán, thoáng thấy Hữu Xu đang nghiêng đầu, lén lút đánh giá mình, trên mặt tràn đầy cảm xúc thấp thỏm bất an, vì thế an ủi, “Nhìn cái gì? Ta sẽ không trách ngươi. Chuyện này hai chúng ta đều có sai. Chúng ta không biết người kia cần cái gì, cũng không biết người kia đang sợ hãi cái gì, chúng ta tự cho là tốt cho đối phương, ngược lại phạm càng nhiều sai lầm, cho nên đời này chúng ta mới có thể bắt đầu một lần nữa, sửa lại sai lầm đời trước phạm phải, đây là ông trời cho chúng ta cơ hội.”
“Vậy lúc này chúng ta làm đúng sao?” Hữu Xu nhỏ giọng hỏi, bởi vì chảy nhiều nước mắt, khóe mắt có chút đỏ lên.
Cửu hoàng tử ôn nhu mà vuốt ve khóe mắt cậu, gật đầu nói, “Nếu như ngươi vẫn luôn giấu diếm ta vài chuyện, ngươi vẫn là phạm sai lầm, nhưng hiện tại ngươi làm đúng, chúng ta đều làm đúng. Yêu một người vừa phải trả giá tín nhiệm, cũng phải học bao dung, còn phải biết kể rõ.”
Hữu Xu thở phào, lúc này mới nhẹ nhàng giật giật bả vai, lên án, “Vậy ngươi buông ra một chút, ta bị ngươi siết đau.”
Không khí ấm áp cảm động nháy mắt tan biến, cửu hoàng tử dở khóc dở cười, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt thấm ướt của cậu, lúc này mới nhớ tới chuyện hoàng hậu bị giết. Nói thật, khát khao của hắn đối với tình thương mẫu thân đã sớm bị hoàng hậu từng chút từng chút một làm phai mờ, nàng còn sống hay là chết, với hắn mà nói không có bất luận cái gì khác nhau. Nhưng mà cái chết của nàng liên lụy đến Hữu Xu, liền không thể làm hắn xem thường.
“Cho nên nói, cảnh tượng những cung nữ đó nhìn thấy chính là ảo giác, mà từ lúc ngươi tiến vào Phượng Loan cung thì hoàng hậu đã chết rồi?” Hắn xác nhận hỏi.
“Đúng, bị yêu vật giết chết. Nó không đối phó được ta, liền lập bẫy cho ta. Dựa theo pháp lệnh, ta sẽ bị lăng trì đi?” Có thể thấy yêu vật kia rất mang thù, lúc trước Hữu Xu lóc nó như thế nào, nó liền muốn Hữu Xu chết như thế đó. Mặc dù Hữu Xu thân mang bí thuật, tự mình trốn thoát, thì vẫn còn có mấy trăm miệng ăn Triệu gia ở phía sau đệm lưng. Đây không chỉ là vấn đề hung thủ đền tội, còn là tội lớn xét nhà diệt tộc.
“Ta sẽ không để cho ngươi có việc.” Cửu hoàng tử chắc chắn nói.
“Ta biết.” Hữu Xu đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, cẩn thận phân tích, “Năm đó ta cho rằng nó đã chết, kỳ thật không phải. Không biết sao nó lại sống lại, khoác da người nơi nơi gây án. Mỗi người nó giết chết đều bị lột da, moi tim. Theo ta suy đoán, nó cần da người để ngụy trang chính mình, mà trái tim có lẽ là đồ ăn của nó. Có da những người đó, nó có thể biến thành bất luận kẻ nào. Nhưng mà ngươi xem, ban đầu nó tàn sát chính là dân chúng bình dân, càng về sau liền chuyên xuống tay với nữ tử quý tộc, hiện tại ngay cả hoàng hậu cũng có thể mưu hại, cái này cho thấy bộ da người cuối cùng nó lựa chọn đến từ tầng lớp huân quý, có nhiều tiếp xúc với người bị hại.”
Cửu hoàng tử nhíu mày nói, “Ngươi là nói, hiện tại nó ẩn nấp trong nhà một huân quý nào đó ư?”
“Không phải là huân quý nào đó, mà là Triệu gia. Nó vô cùng mang thù, tất nhiên sẽ ẩn núp ở bên cạnh ta tùy thời hành động, vả lại hung khí giết chết hoàng hậu đích thật là đồ vật của ta, chỉ có ra vào Triệu gia mới có thể lấy được. Nó luôn xuất hiện ở xung quanh ta một lần nữa vào ngày hôm sau sau khi bị ta giết chết, có thể thấy tính tình vô cùng hấp tấp nóng nảy, nhất định đợi không được ngày án kiện phán quyết. Nếu nó muốn cho ta thống khổ vạn phần, chịu tra tấn mà chết đi, sẽ lấy người ta quan tâm nhất mà khai đao, ở chỗ ngươi không tiện xuống tay, gặp nạn tuyệt đối là cha nương ta.” Hữu Xu chắc chắn nói.
Sát ý trong mắt cửu hoàng tử lạnh thấu xương, lập tức xua tay với hư không, tăng thêm ám vệ đi bảo hộ Triệu thượng thư và Vương thị, lại bị Hữu Xu ngăn cản, “Không cần đi. Còn nhớ rõ bùa hộ mệnh ta tặng cho ngươi không? Có cái kia, nó không làm gì được cha nương ta, ngược lại sẽ bị cái đó hại. Nó có thể lập bẫy hại ta, ta đương nhiên cũng có thể lập bẫy hại nó, xem ai cao tay hơn một bậc.”
Hiện tại Hữu Xu đã hút đủ long tinh, nhiều đến mức cũng không có chỗ chứa, liền dùng tinh thần lực để chế tác bùa. Bùa bình an lần này cậu đưa cho mọi người cũng không đơn giản, bên trong còn có chứa ngũ hành lực, một khi bị kích phát sẽ phóng ra phản kích. Nếu là đại yêu ngàn năm, không chừng còn có thể ngăn cản một phần, yêu tinh năm sáu trăm năm chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Cửu hoàng tử biết Hữu Xu cũng không nói giả, lúc này mới yên tâm, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng phụ hoàng giận dữ, lúc này mới dắt tay đi ra ngoài.
Không biết khi nào, mấy vị huynh trưởng hoàng hậu đã chạy tới, còn dẫn theo rất nhiều triều thần, nói muốn thay muội muội giải oan. Hóa ra hai thiếu nữ kia không chạy tới Dưỡng Tâm điện thông bẩm tình huống, mà là thừa dịp loạn xuất cung, đem việc này báo cho phụ mẫu. Các nàng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu diệt trừ Triệu ngũ công tử, vị trí thái tử phi không chừng sẽ rơi lên đầu các nàng. Là đích nữ Thừa Ân công phủ tôn quý, lại đành phải khuất phục dưới nam phi, còn phải đem hài tử mình sinh chắp tay nhường cho người, các nàng làm thế nào có thể cam tâm?
Thừa Ân công lo lắng mình người nhỏ lời nhẹ, đi trước một chuyến đến Đại Lý tự, lại đi Tông Nhân phủ, triệt để làm lớn chuyện. Hiện tại, trong điện đầy triều thần, ngay cả lục hoàng tử đã điên mất cũng kẹp ở trong đó, vẻ mặt hoảng sợ.
Hữu Xu vốn đang vô cùng bình tĩnh, liền thấy một thái giám vội vàng chạy vào, hô lớn, “Bệ hạ, không tốt, mới vừa rồi Triệu phủ truyền đến lời nhắn, nói Vương thị và quận chúa sinh xung đột, không cẩn thận giết chết quận chúa. Hiện giờ Vương thị đã bị tạm giam, còn xin ngài tự mình định đoạt.”
Trong điện nhất thời ồn ào, đừng nói nhóm triều thần kinh hãi khôn kể, mà ngay cả Trọng Khang đế cũng loạn tâm thần, mơ hồ còn cảm thấy phẫn nộ. Chung quy là thê nữ của mình, mặc dù có chỗ không đúng cũng tội không đáng chết. Người Triệu gia liên tiếp mưu hại hoàng tộc, đến tột cùng có để hoàng thất vào mắt hay không?
Hữu Xu bất chấp người khác nghĩ như thế nào, một phen kéo giữ áo thái giám, truy vấn, “Nương ta giết quận chúa? Tình huống cụ thể thế nào?”
Thái giám chỉ là đến truyền lời, lại không hỏi tỉ mỉ, tự nhiên không biết tình huống cụ thể, nói quanh co nửa ngày cũng không rõ ràng. Hữu Xu vứt hắn ta muốn về nhà nhìn một cái, lại bị thị vệ ngăn lại, nếu không phải thái tử ngay ở một bên, nói không chừng ngay cả đao cũng rút ra.
Đúng vào lúc này, tiểu quỷ từ dưới nền đất chui ra, trong tay nắm một tấm bùa có thể phá giải đại trận hoàng cung. Thấy rõ tình huống trong điện, nó rất nhanh hồi bẩm, “Đại nhân, chuyện là như vầy. Minh Châu quận chúa không biết từ chỗ nào có được tin tức ngài giết hoàng hậu, chạy đi tìm phu nhân tính sổ. Nàng mới vừa đụng tới góc áo phu nhân đã bị ngũ hành phòng ngự phù nổ văng ra ngoài, trái tim từ trong miệng nôn ra, bị một con chó hoang cắp đi rồi. Máu đen và máu chó mà ngài lệnh cho ta lấy ở nơi này.” Nó sử dụng một thủ thuật che mắt, đem hai cái bình sứ nhỏ đựng giọt máu đưa qua.
Hữu Xu bất động thanh sắc mà tiếp nhận, sau đó lui về bên cạnh chủ tử, cao giọng mở miệng, “Chư vị, hoàng hậu không phải ta giết, nhưng ta biết hung thủ là ai.”
“Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, ngươi còn muốn chống chế à?” Thừa Ân công trợn mắt nhìn, Trọng Khang đế cũng khẽ lắc đầu, sắc mặt âm trầm. Ông đang suy nghĩ nên xử trí việc này như thế nào. Nhiều người làm chứng như vậy, lại ầm ĩ đến ai ai cũng biết, ông không có khả năng vì nhi tử mà bao che Hữu Xu, chẳng những quốc pháp không dung, gia pháp không dung, hiếu đạo lại càng không dung.
“Yên tĩnh, nghe Hữu Xu nói hết.” Cửu hoàng tử lạnh giọng mệnh lệnh.
Mọi người bị uy áp cường đại của hắn chấn nhiếp, không thể không làm ra tư thế lắng nghe, nhưng trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Hữu Xu lặng lẽ cầm tay chủ tử, lại nhanh chóng buông ra, dường như đang tích góp từng tí một năng lượng. Cậu nhìn mọi người xung quanh, gằn từng chữ, “Giết chết hoàng hậu chính là Minh Châu quận chúa, nhưng trước đó, Minh Châu quận chúa đã chết rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Trọng Khang đế bình tĩnh nhìn cậu, biểu tình quỷ dị, “Nếu trẫm không lý giải sai lầm, ngươi là nói Minh Châu quận chúa là hung thủ giết chết hoàng hậu, nhưng lúc động thủ nàng đã là người chết rồi?”
Thừa Ân công cũng ngẫm nghĩ ra, cười lạnh nói, “Tốt thật, một câu đem tội danh của mình và Vương thị lau sạch sẽ, ngươi xem chúng ta là cái gì? Đồ ngốc sao? Cách nói vớ vẩn đến cực điểm như thế nếu truyền ra ngoài, ngươi xem khắp thiên hạ có ai sẽ tin ngươi?”
“Cô tin.” Cửu hoàng tử thản nhiên mở miệng.
“Vi thần cũng tin.”
“Mạt tướng cũng tin.”
“Mạt tướng cũng tin.”
“Mạt tướng tin tưởng không nghi ngờ!”
Ngoài điện bỗng nhiên toát ra rất nhiều âm thanh, hóa ra là các tướng lĩnh đi theo cửu hoàng tử khắp nơi chinh chiến nghe tin tức chạy đến.
“Các ngươi muốn tạo phản sao? Các ngươi…” Thừa Ân công đánh đòn phủ đầu, lại bị Hữu Xu cắt ngang, “Cảm tạ chư vị ủng hộ.” Dứt lời nhìn xung quanh một vòng, nói, “Tiện thể để chư vị biết, ta muốn giết một người, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn thô như thế.”
Cậu hơi khoát tay, bắn ra năm tấm bạo liệt phù, phân biệt nổ tung bên chân Thừa Ân công, dọa đối phương đến mức liên tục lui về phía sau kêu lên sợ hãi không thôi, lại vung tay áo ra, lấy ra một tấm liệt hỏa phù, đem bình hoa đặt trong điện rơi xuống đất nháy mắt đốt thành tro tàn, cuối cùng hai tay lần lượt thay đổi một cái pháp quyết, kích hoạt một tấm khôi lỗi phù.
Mọi người bị đủ loại thủ đoạn của cậu dọa tới mức nói không nên lời, lại thấy cậu từ hư không biến ra một hoàng hậu sống sờ sờ, càng thêm choáng đầu, suy nghĩ hỗn loạn.
Hữu Xu thu khôi lỗi phù, tiếp tục nói, “Nếu ta muốn giết hoàng hậu, có ngàn vạn loại phương pháp hủy thi diệt tích, càng có ngàn vạn loại thủ đoạn tẩy thoát tội danh, sao có thể cho các ngươi bắt lấy tại trận?”
Thừa Ân công lúc này mới hoàn hồn, không thể tin được mà hô, “Ngươi là vị tiên sư phụ tá đế tinh trong truyền thuyết sao?” Chúng thần ồ lên, lại cũng không thể không tin. Nếu không phải tiên sư, nào có thể thi triển những thủ đoạn không thể tưởng tượng đó? Như thế, hoàng hậu nhất định không phải cậu giết chết. Người có thể dẹp yên bốn nước sao lại tức giận bởi vì hai nữ nhân không quan trọng, mà còn bị bắt tại chỗ.
Cho đến lúc này rốt cuộc bọn họ mới hiểu rõ, vì sao thái tử điện hạ cố ý muốn cưới Triệu ngũ công tử. Người như vậy giết cũng giết không xong, đương nhiên chỉ có thể kiệt lực lung lạc. Ngay cả thái tử cũng không dám đắc tội thần tiên, bọn họ nào có lá gan kia?
Trong điện thoáng chốc an tĩnh lại, Trọng Khang đế cũng chậm rãi bình ổn phẫn nộ, tìm về lý trí. Trước đây ông chỉ là nghe đồn, chưa từng đích thân thấy, cho nên thực khó tưởng tượng năng lực của Hữu Xu thần dị đến tình trạng gì, cho đến hiện tại mới hiểu được nhi tử và các vị tướng lãnh vì sao lại tin tưởng Hữu Xu không nghi ngờ như thế. Dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó lường của cậu, nếu như muốn giết ai còn cần dùng đao sao? Nhìn hố sâu bốc khói đầy đất, lại nhìn nhìn bình sứ đốt thành tro tàn, tình cảnh hiện tại liền có vẻ vô cùng buồn cười.
Hết chương 63