Đều nói nha môn nước trong nha môn nước trong, nha môn khác như thế nào Hữu Xu không biết, cậu chỉ biết huyện nha Toại Xương của mình đã sắp trong suốt thấy đáy rồi. Tiền tài ”Triệu Hữu Xu” tham ô được đều bị cậu đổi thành vật tư, hiện ngân còn lại một phần đem đi tu sửa gia cố đê đập các nơi, một phần dùng để phát lương cho hạ phó, còn lại một chút giữ lại chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Mắt thấy mây đen trên đỉnh đầu giống như sóng lớn mênh mông, quay cuồng không nguôi, vẻ mặt cậu một ngày càng ngưng trọng hơn so với một ngày, càng cảm thấy vật tư trong tay không đủ dùng, vì thế con ngươi xoay chuyển nảy ra ý hay. Hiện giờ cuối cùng cậu cũng biết cái gì gọi là “phá gia huyện lệnh, diệt môn phủ doãn”, hóa ra chuyện xét nhà này thật sự rất sảng khoái, không có tiền dùng xét một cái, không có lương thực ăn xét một cái, thực nhanh liền có thể thu được rất nhiều tài vật.
Cậu đầu tiên là tìm mấy hương dân từng bị đám người Vương Phúc ức hiếp đến, đưa đơn kiện trước đó đã viết xong, bảo bọn họ đi gõ trống kêu oan. Bởi vì trước đây Vương Phúc có Vương tri phủ chống lưng, dù gã có làm ác như thế nào nữa, mọi người cũng chỉ có thể nén giận, đều không dám đắc tội gã mảy may. Hiện giờ mũ ô sa trên đầu Vương tri phủ có thể mang bao lâu cũng là một ẩn số, vả lại Vương Phúc còn ngã gãy lưng, tê liệt trên giường, triệt để vô dụng. Lúc này không kiện còn đợi đến khi nào?
Chúng hương dân hơi thương lượng, liền sôi nổi mang theo đơn kiện đi gõ trống. Hữu Xu đã sớm chuẩn bị từ lâu, lập tức phát giấy bắt giữ lệnh nha dịch đi bắt người. Thụ thẩm lần này tám chín phần là quan sai trong nha môn trước đây, ngay cả Vương Phúc tê liệt tại giường cũng bị nâng đến công đường vấn tội. Bọn họ bình thường làm nhiều việc ác, có kẻ thừa dịp bắt người liền cưỡng gian thê nữ của phạm nhân, có kẻ ở trên phố thu ngân lượng của tiểu thương, còn có kẻ tự mình phóng thích phạm nhân vân vân, tội danh nhiều không kể xiết.
Hữu Xu bức tinh thần lực vào hai mắt, chỉ thấy đỉnh đầu những người này ai cũng sương đen lượn lờ, tử khí trầm trầm, có thể thấy trong tay đều nắm giữ mạng người, vì thế cũng không đợi điều tra chứng cứ, trước tiên kéo ra ngoài đánh mấy chục trượng rồi lại nói, đợi đánh đến nửa chết nửa sống, cũng dọa đến nát gan, lại đến thẩm vấn. Lúc này, mọi người nào còn dám nói dối, sôi nổi ấn dấu tay trên bản tội trạng, cũng đỡ được rất nhiều phiền toái.
Hữu Xu giam giữ phạm nhân lại, chờ đợi triều đình quyết định, sau đó liền mang theo một đám tráng hán chậm rãi đi xét nhà, đem toàn bộ tài vật tịch biên ghi thành danh sách, dán trên công bảng ngoài huyện nha, còn nói thẳng số tiền tài này sẽ dùng để mua càng nhiều lương thực, dược liệu, vải vóc.
Dân chúng đầu tiên là gọi cậu thanh thiên đại lão gia, sau đó lại thân thiết gọi cậu là tiểu Triệu huyện lệnh, hiện tại lại cho cậu cái ngoại hiệu mới —— xét nhà huyện lệnh. Nhưng cái tên hiệu này lại không mang chút sắc thái sợ hãi hoặc châm chọc nào, bởi vì cậu xét đều là nhà tội ác tày trời, coi như là vì dân trừ hại, dân chúng tự nhiên sẽ không e ngại trách móc, ngược lại vô cùng cao hứng, chạy nhanh thông báo.
Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ hoài nghi đối với hướng đi của tài vật, trong âm thầm suy đoán xôn xao. Nhưng cậu mua bất luận vật tư gì cũng đều là con đường quang minh chính đại, có thương nhân thường xuyên xua xe trâu đi vào huyện nha giao hàng hóa, vài vị tiên sinh phòng thu chi cũng không e ngại dân chúng nhìn ngó, trực tiếp ở cửa nha môn đếm số lượng, cộng ngân lượng, sau đó giáp mặt tính tiền, mọi việc lui tới đều công bằng, công chính, trong suốt.
Dần dần, thương nhân gần đó đều thích giao tiếp với Triệu huyện lệnh, phàm là có hàng tốt trước hết sẽ báo tin cho cậu. Đương nhiên cũng có gian thương căm thù cậu đến tận xương tuỷ, chỉ vì khi cậu đếm số lượng còn tại chỗ kiểm tra thực hư, có người chuyển mấy trăm túi bột mì mốc meo tới, bị cậu một đao cắt qua bao tải, lấy ra cho tất cả người qua đường xem, sau đó lấy ra một quyển vở nhỏ, ghi lại tên thương nhân đó, nói là không bao giờ làm bất luận mua bán gì với người đó nữa.
Dân chúng đều rất quan tâm tới nhất cử nhất động của tiểu Triệu huyện lệnh, tự nhiên cũng biết gần đây có những ai lên sổ đen của cậu, sau đó liền đồng loạt chống lại những cửa hiệu mà thương nhân đó mở, bảo đảm khiến ngươi không quá vài ngày liền đóng cửa.
Qua một tháng như thế, ban đêm một ngày nào đó, mưa to tầm tã bỗng nhiên buông xuống Lệ Thuỷ, cùng với tiếng sấm chấn đất rung trời và cuồng phong gào thét tàn sát bừa bãi, thanh thế mênh mông cuồn cuộn kia, bầu trời biến thành màu tím, khiến người ta có dự cảm cực kỳ không tốt. Hữu Xu khoác một bộ ngoại bào đơn bạc đứng ở ngoài cửa hành lang gấp khúc, ngẩng đầu nhìn trời.
Mây đen vốn còn quay cuồng giữa không trung giờ phút này hoàn toàn hóa thành mưa to, từng long ảnh màu đen chui vào sông suối ao hồ phụ cận, dường như muốn quấy ra càng nhiều sóng gió. Cho đến lúc này, Đại Dung quốc mới xem như chân chính biến thiên, cũng không biết vị tân đế kia sẽ ứng phó trận hạo kiếp này như thế nào.
Hữu Xu không nghĩ nhiều hơn nữa, lập tức khoác áo tơi chạy tới hương trấn gần sông nước xem xét đê đập có vững chắc hay không. May mà cậu tự mình tham dự công trình cải tạo đê đập, lúc hồng thủy đánh úp lại, đê đập Toại Xương đều phòng thủ kiên cố, nhưng mà cũng không loại trừ tình huống huyện thành thượng du thất thủ, liên lụy đến Toại Xương, hơn nữa khả năng phát sinh loại tình huống này vô cùng lớn.
Theo Hữu Xu hiểu biết, khoản tu sửa hàng năm triều đình phân phối xuống đều là thủ đoạn lớn để ôm tiền của quan địa phương, người khác tạm thời không đề cập tới, “Triệu Hữu Xu” chỉ ở Toại Xương làm huyện lệnh một năm, chỉ những khoản xây dựng đê đập, kho lúa, quan đạo, trạm dịch, tổng cộng bảy tám vạn lượng bạc ròng, một khi Toại Xương gặp ngập lụt, người chết đâu chỉ ngàn vạn? Đến lúc đó cậu liền không chỉ đơn giản là bị đánh mấy trăm roi như vậy.
May mà Hữu Xu đúng lúc thay thế hắn, mới không tạo thành bi kịch không thể vãn hồi. Cậu lệnh hạ phó đi đánh thức trưởng thôn của các thôn, bảo bọn họ triệu tập thôn dân đến bãi đất tránh né, đồng thời đừng quên mang theo tài vật quan trọng trong nhà.
Hơn nửa đêm không đi ngủ đàng hoàng, lại muốn đội mưa đi lên núi, đây không phải là tự tìm tội sao? Các thôn dân vốn dĩ đầy bụng oán hận, nghe nói tiểu Triệu huyện lệnh tự mình tới nhắc nhở mọi người, cũng liền gượng nâng tinh thần thu dọn đồ đạc. Hữu Xu liên tiếp chạy bảy tám thôn ngập nước, chuyển tất cả những người có thể chuyển đi đến địa phương an toàn, lúc này mới về huyện thành.
Bởi vì hôm sau còn có rất nhiều chính lệnh dự phòng tai hoạ phải ban xuống, đêm đó trước hết phải quy hoạch tốt, cậu cũng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng tắm nước ấm một cái liền từ trong thùng gỗ nhảy ra, hai chân vừa chạm đất, chỉ thấy bình phong khắc hoa bỗng nhiên vặn vẹo một chớp mắt, một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện, hai mặt nhìn nhau.
Tình huống gì đây? Hai người đều sửng sốt, sau đó song song cứng đờ. May mà Hữu Xu đã quen đối phương xuất quỷ nhập thần, lập tức giả bộ giống như không có việc gì mà đi lấy khăn tắm. Hành động này đối với cậu mà nói có ý nghĩa khiêu chiến cực lớn, khéo không khéo, khăn tắm của cậu vắt ở trên bình phong khắc hoa, mà nam tử thân hình cao lớn lại chắn ở trước bình phong.
Cái này có nghĩa là Hữu Xu phải xuyên qua thân thể nam tử mới có thể lấy được đồ mình muốn. Tất nhiên cậu có thể đi đường vòng, nhưng dưới tình huống trước mắt trống không lại tận lực vòng một vòng, chẳng phải tỏ rõ cho nam tử là mình thấy được hắn à? Hữu Xu không biết nam tử thường xuyên đến huyện nha là vì cái gì, có lẽ hắn đã phát hiện dị trạng, có lẽ không có, nhưng chỉ cần hắn một ngày chưa có động tác, Hữu Xu liền không thể rụt rè trước.
Lấy thực lực hiện nay của cậu, đối phó mấy lệ quỷ cũng tính là miễn cưỡng, huống chi Diêm La vương địa phủ? Cho nên cậu chỉ có thể nhẫn nại, không thể vọng động.
Cậu một mặt không dấu vết mà điều chỉnh hô hấp, một mặt thẳng tắp đi về phía nam tử, vươn tay đi lấy khăn tắm vắt ở sau lưng hắn. Nam tử đeo mặt nạ, thấy không rõ biểu tình, nhưng đôi mắt sắc bén giờ phút này lại có vẻ có chút mê man, thậm chí tối nghĩa khó phân biệt. Hắn theo phản xạ mà lui hai bước, khiến Hữu Xu vui mừng quá đỗi.
Thành thật mà nói, Hữu Xu đang ngóng trông hắn giống như lần trước chủ động tránh né. Dù cho người này chỉ là một hư ảnh chạm không đến, nhưng hai mắt mình dù sao cũng có thể chân chân thật thật mà nhìn thấy, nếu thật sự đụng lên, tóm lại có chút thấp thỏm, có chút khó có thể thích ứng, giống như đem người này nhét vào trong cơ thể vậy.
Nhưng mà cậu vẫn là cao hứng quá sớm. Cũng không biết nam tử nghĩ như thế nào, chỉ lui hai bước nhỏ liền vững vàng đứng lại, hai mắt nhanh chóng từ mê man tối nghĩa chuyển thành sắc bén như đao. Hắn nhìn chằm chằm Hữu Xu càng đi càng gần, thậm chí khi cánh tay cậu xẹt qua bên tai mình còn hơi hơi nghiêng đầu, làm một động tác tựa như ngửi ngửi.
Bé con trong lòng Hữu Xu đã sợ đến xù lông, trên mặt không chút nào hiện ra, cực kỳ tự nhiên gỡ khăn tắm xuống, bắt đầu chà lau thân thể. Khi còn bé ”Triệu Hữu Xu” chịu rất nhiều khổ, cho nên lớn lên vô cùng nhỏ gầy, mặc dù làm huyện lệnh, lại cả ngày nghĩ làm thế nào cướp đoạt ngân lượng, thế nên hao tổn vô hình quá mức, càng thêm gầy yếu.
Sau khi Hữu Xu tiếp nhận thân thể này mỗi ngày đều có cơm ăn thật ngon, nghiêm túc làm việc, ngủ sớm dậy sớm, thời gian mấy chục ngày liền nuôi đến trắng trắng nộn nộn, hơn nữa mới vừa tắm qua, làn da trải rộng bọt nước, nhìn giống một gốc ngọc trúc, cao ngất mà xanh biếc. Nam tử vốn định lảng tránh đi một khắc chẳng biết tại sao lại chặt chẽ đứng lại, ánh mắt gắt gao dính trên người cậu.
Hữu Xu ra vẻ bình tĩnh xoay người, chà lau mái tóc dài không ngừng nhỏ nước. Một khắc khi khăn tắm rũ xuống, ngăn trở bên má, cậu làm một biểu tình nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên chấn kinh không nhỏ. Cậu không dám lau quá nhanh, cũng không dám lau quá chậm, vậy sẽ có vẻ quá mức tận lực do đó khiến cho đối phương hoài nghi, vì thế chỉ phải hết sức giữ trạng thái như trước.
Nam tử thực vừa lòng với việc cậu không chút hoang mang, đi đến ghế dựa bên cạnh bình phong ngồi vào chỗ của mình, chống má nhìn cậu. Khi cậu khom lưng xuống lau lau hai chân, cái mông trắng nõn lại mượt mà liền nhếch lên cao cao, đang đối diện với mình… hai mắt nam tử tối tăm, lập tức vắt chéo chân dài, thay đổi một tư thế ngồi không xấu hổ.
Hắn biết hiện tại Hữu Xu cực kỳ khẩn trương, tuy rằng cố gắng che lấp, nhưng cơ bắp lại không tự giác mà buộc chặt, để đề phòng nguy hiểm đến từ phía sau. Vậy nên, cánh mông đầy thịt của cậu hiện tại rung rung lên, có vẻ rất co giãn, càng khiến người ta không tự giác muốn vươn tay kiểm tra.
Nam tử nhìn đến hứng thú nồng đậm, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng kỳ dị, mà càng làm hắn cảm thấy sung sướng chính là, khi mình xuất hiện, Hữu Xu có tính cảnh giác cực cao lại xoay người, dùng lưng đối diện mình, tuy rằng trong đó có ý đồ che lấp thân thể, nhưng càng nhiều là lộ ra tín nhiệm của cậu đối với mình.
Mình ở trong lòng cậu ta là tồn tại như thế nào? Sợ hãi rồi lại tin cậy, nghe vào dường như thực mâu thuẫn. Bỗng nhiên, nam tử liền sinh ra dục vọng muốn tìm tòi nghiên cứu.
Hữu Xu hoàn toàn không có nhàn hạ thoải mái để miên man suy nghĩ. Đầu tiên là cậu cảm thấy sau lưng nhồn nhột, hàn khí quấn người, rồi lại cảm thấy thân thể nóng rực, sắp bị xuyên thủng, nghĩ cũng biết đều là tầm mắt phía sau gây ra. Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, hiện tại cậu có thể nói là tràn đầy lĩnh hội, hận không thể hư không biến ra một bộ quần áo mặc vào. Cuối cùng khi lau khô thân thể, mặc xong áo lót tiết khố, hai má cậu đã nóng bỏng đỏ lên, giống như uống say.
Cậu tận lực không nhìn tới Diêm La vương ngồi ở trên ghế, vòng qua bình phong đi đến gian ngoài. Nam tử cũng đi theo ra, sóng vai với cậu mà đi, vả lại còn thường thường bỗng nhiên ghé sát vào, dùng đôi mắt đen tối khó lường nhìn chăm chú. Gặp gỡ loại tình huống quỷ dị này, nếu đổi thành người khác đã sớm bị dọa điên rồi, may mà Hữu Xu kiến thức rộng rãi, chậm rãi cũng quen.
Cậu lập tức đi đến cạnh bàn, nhấc bút soạn quy trình giúp nạn thiên tai, gần như không cần tự hỏi liền lưu loát viết đầy giấy. Nam tử đứng quá gần, hơi hơi nghiêng đầu là có thể ngửi được hơi nước và hương vị trên mái tóc ẩm ướt của cậu, mới đầu còn có chút phân tâm, mơ hồ quét hai mắt liền tập trung tinh thần đọc thầm, một lát sau âm thầm khen hay.
Hắn ẩn giấu thân hình, sờ sờ mái đầu ướt sũng của Hữu Xu, động tác thong thả mà lại lộ ra thân mật khôn kể, sau đó biến mất trong đầy trời hơi nước.
Một khi Hữu Xu nghiêm túc lên sẽ xem nhẹ sự vật quanh mình. Cậu không phát hiện nam tử rời đi, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi hơi có chút phát lạnh, liền đem khăn phủ lên trên đầu, tiếp tục sáng tác chính lệnh, đến khi tiểu tư bưng một chén canh gừng nóng hầm hập cùng hai lồng sủi cảo đến gõ cửa mới đột ngột hoàn hồn.
“A, người đâu?” Cậu chỉ nói thầm một câu liền đi mở cửa, hơi nước đập vào mặt mà đến làm cậu hắt xì một cái thật lớn.
May mắn canh gừng đặt ở trong thực hạp mới không bị lan đến, ngược lại là tiểu tư, bị văng nước miếng đầy mặt. Hắn lung tung dùng tay áo xoa xoa, cười nói, “Lão gia, canh gừng ngài muốn đã nấu xong, mau thừa lúc còn nóng uống đi.”
“Ta không bảo các ngươi nấu canh gừng mà.” Hữu Xu hơi cảm thấy nghi hoặc.
Hạ phó trong nha môn đa phần là nam tử, chì có hai nha hoàn mấy ngày trước cũng chủ động xin nghỉ, nói lão gia có thể tự làm, không cần các nàng hầu hạ. Nam tử dù sao cũng khác nữ tử, tâm tư không tinh tế như vậy, nhìn thấy lão gia hơn nửa đêm đội mưa trở về, lại không một ai nghĩ thu xếp cho cậu một chén dược trừ hàn hoặc chuẩn bị chút thức ăn khuya lót dạ.
Tiểu tư thực khó hiểu, hỏi, “Không phải lão gia phái người đến phòng bếp, phân phó chúng ta nhanh chóng nấu một chén canh gừng đưa tới sao? Vả lại còn nói ngài đã đói bụng, tốt nhất lại làm một chút đồ ăn dễ tiêu hoá. Ngài xem, đây là sủi cảo tam tiên, vào miệng liền tan, ăn rồi lập tức đi ngủ cũng được.”
Sau khi hai nha hoàn đều nghỉ việc, phòng Hữu Xu vẫn luôn không người hầu hạ, vài tiểu tư muốn tới gác đêm, đều bị cậu nhất nhất đuổi đi. Hiện giờ hơn nửa đêm, bỗng nhiên có người đưa tới canh gừng và đồ ăn, còn nói là mình phân phó, làm sao có thể chứ? Hữu Xu càng nghĩ, chỉ đoán được một loại khả năng.
Cậu thấp giọng hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ bộ dạng của người lệnh ngươi nấu canh gừng thế nào không?”
Tiểu tư đầu tiên là gật đầu, tinh tế suy nghĩ lại lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, không tự giác nói thầm, “Kỳ quái, rõ ràng mới vừa rồi còn nhớ rõ, sao hiện tại lại quên rồi?”
Khẳng định là trúng thủ thuật che mắt của Diêm La vương, xem ra hắn quả nhiên là người tốt, không, thần tốt. Nghĩ vậy, kinh sợ và tức giận khi bị giám thị nháy mắt tiêu tán, cái nhìn của Hữu Xu đối với nam tử cũng càng tốt lên. Cậu bưng canh gừng lên uống một hơi cạn sạch, lại cầm lấy đũa ăn sủi cảo, hàm hồ nói, “Ta biết là ai. Nơi này không có chuyện gì của ngươi, trở về đi ngủ đi.”
“Được rồi. Tiểu nhân liền ngủ ở nghĩ phòng cách vách, nếu lão gia có việc chỉ cần gọi tiểu nhân một tiếng.” Tiểu tư lập tức cáo lui, thuận tay đóng chặt cửa phòng.
Không ngoài dự liệu của Hữu Xu, mưa to tầm tã chỉ rơi một ngày một đêm, đê đập ở huyện thành thượng du đã bị đánh hủy, lan đến bảy tám hương trấn ở Toại Xương. May mà các thôn dân đúng lúc lui khỏi mới không tạo thành thương vong, nhưng diện tích lớn ruộng tốt lại đều bị hồng thủy bao phủ, đồng thời cũng mang đi tất cả thu họach nửa năm đầu của năm nay.
Hữu Xu đã sớm xây rất nhiều lều ở ngoại ô để an trí nạn dân, vả lại đúng lúc mở kho lương, cũng miễn phí nấu dược dự phòng dịch bệnh. Tuy rằng gia viên chôn dưới đáy nước, nhưng dân chúng gặp tai hoạ cũng qua ngày được, mỗi ngày có cháo ăn, có dược uống, có nhà ở, có áo mặc, có mền đắp, tâm tình đều vô cùng bình tĩnh.
Vả lại Huyện thái gia đã sớm ban bố chính lệnh, nói là sau khi hồng thủy thối lui, cậu ấy sẽ thu lao dịch đi xây dựng mấy công trình chung đã bị hủy như đê đập, cầu đường, trạm dịch, lo ăn lo ở còn cho một lượng bạc tiền công hàng tháng. Nhà thấp bình thường chỉ cần mấy lượng bạc là có thể xây lên, nói cách khác, làm công mấy tháng, các thôn dân có thể trùng kiến gia viên. Không chỉ như thế, huyện thái gia còn hủy bỏ thuế má sáu tháng cuối năm, mà còn miễn phí phân phát lương thực cho các thôn các trại, cho mọi người đúng lúc bổ sung thu hoạch.
Từng điều từng điều chính lệnh ban xuống, lại hoàn toàn miễn đi buồn phiền về sau của mọi người, khiến mọi người sao lại không cảm động đến rơi nước mắt? Mãi đến lúc này, dân chúng Toại Xương mới hiểu được, mấy ngày trước huyện thái gia mua vật tư xung quanh là vì cái gì. Cậu đã sớm đoán được thiên tai buông xuống, để bảo đảm dân chúng đều có thể sống sót, đem toàn bộ tiền riêng nhất nhất lấy ra.
Xây một khu lán tạm bợ lớn như thế, lại mỗi ngày cung cấp lương thực, dược, quần áo, số ngân lượng cần đến, dù là mấy nông dân dốt đặc cán mai cũng có thể mơ hồ tính ra. Những báo cáo tài vụ mà huyện thái gia dán trên công bảng, lại không có một chút giả dối.
Thanh thiên đại lão gia! Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn! Dân chúng huyện Toại Xương phải tích đức mấy đời mới có thể gặp được một vị quan tốt lo nước lo dân, sau cùng mới là mình? Mọi người vừa thấy tiểu Triệu huyện lệnh vội vàng đi qua liền tự động xúm lại, hoặc lớn tiếng vấn an, hoặc tha thiết dặn dò. Bọn họ không dám quỳ lạy, bởi vì tiểu Triệu huyện lệnh nói quá nhiều người chen cùng một chỗ vốn là nguy hiểm, nếu quỳ xuống, sợ là sẽ phát sinh chuyện giẫm đạp. Cậu tình nguyện chính mình bị thương, cũng không muốn nhìn thấy mọi người không duyên cớ mà bỏ mạng. Khiến dân chúng an cư lạc nghiệp vốn là trách nhiệm cậu phải làm hết sức, không cần bất luận người nào cảm kích.
Những lời này nhìn như đơn giản, lại chân chân thật thật nói đến tâm khảm của mọi người. Từ nay về sau, dân chúng đều đem cảm kích giấu ở đáy lòng, sau đó nghiêm khắc chấp hành chính lệnh của tiểu Triệu huyện lệnh. Cậu bảo mọi người chú ý vệ sinh cá nhân, mọi người liền chịu khó tắm rửa; cậu bảo mọi người chiếu cố người già yếu phụ nữ và trẻ em nhiều hơn, thanh niên tráng hán liền chủ động gánh vác trách nhiệm chiếu cố mọi người; cậu bảo mọi người vẩy vôi ở từng cạnh từng góc phòng, khu an trí nơi nơi đều có thể nhìn thấy bột phấn màu trắng; cậu bảo người nào hơi cảm thấy khó chịu liền tự mình cách ly ra, không có bất luận người nào cảm thấy e ngại hoặc do dự, lập tức liền cáo biệt thân nhân chuyển tới nơi khác…
Cậu ra một chỉ lệnh dân chúng làm một động tác, đem chuyện sau tai họa xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, thỏa thỏa đáng đáng. Hồng thủy còn đang tàn sát bừa bãi, mưa to còn đang tầm tã, Toại Xương lại thái thái bình bình, an an ổn ổn.
Trái lại vài huyện thành xung quanh, đã sớm loạn thành một nồi cháo. Rất nhiều hương trại bị hồng thủy bao phủ, tử thương vô số, mà huyện thái gia lại không lấy ra được lương thực giúp nạn thiên tai, chỉ có thể chặn hương dân may mắn còn sống sót ở ngoài cửa thành, tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt. Có người đổi con để ăn, có người vào rừng làm cướp làm giặc, có người nhảy sông tự vẫn, cảnh tượng kia có thể nói là địa ngục nhân gian.
Sau khi nghe nói tình huống ở huyện Toại Xương, rất nhiều nạn dân chen chúc tới, khiến áp lực của Hữu Xu gia tăng gấp bội. May mà cậu chuẩn bị đầy đủ, cũng có thể miễn cưỡng sống qua. Bảy tám ngày sau, thế mưa hơi hoãn lại, đoàn xe vật tư mà triều đình phái ra giúp nạn thiên tai cuối cùng cũng đến, đầu tiên là dừng lại ở châu phủ, sau đó phân phát xuống từng huyện thành. Toại Xương nạn dân nhiều nhất ngược lại là nơi cuối cùng lĩnh được lương thực tiền tài, vả lại số lượng ít nhất.
Nhìn thấy hai mươi xe đẩy tay chậm rãi vào thành, Hữu Xu mặt đen như đáy nồi, mà khâm sai kia lại còn nhếch miệng cười xán lạn, giống như tâm tình vô cùng sung sướng. Đối với nạn dân gầy yếu chen chúc hai bên đường gã làm như không thấy, chắp tay nói, “Triệu đại nhân, để ngài đợi lâu. Khố phòng ở chỗ nào, dẫn chúng ta đi qua đi?”
“Không cần đến khố phòng. Lương thực tiền tài này mọi người đã chờ đợi từ lâu, trực tiếp phân đi.” Hữu Xu giơ chủy thủ lên cắt qua vài bao tải trên đỉnh, lại mở rương gỗ đặt ngân lượng ra.
Khi khâm sai muốn ngăn cản đã chậm, trong bao tải chảy ra không phải là gạo, mà là cát mịn; xếp trong rương gỗ không phải là bạc, mà là gạch. Đây là có chuyện gì? Nhóm nạn dân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận dữ hỏi, “Lương thực của chúng ta đâu? Bạc đâu? Đều bị các ngươi mang đi đâu rồi?”
Bị bóc lột rất nhiều năm, cong cong quẹo quẹo trong này sao bọn họ có thể không rõ ràng, đơn giản là tầng tầng cắt xén, đến chỗ tiểu Triệu huyện lệnh thì cái gì cũng không còn. Quan trên ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, nuôi mập chính mình, lại vứt bỏ nạn dân chân chính không để ý tới? Trời cao ơi, đây là cái thế đạo gì hả?
Càng đáng giận chính là, bọn họ còn định dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen hãm hại tiểu Triệu huyện lệnh. Nếu tiểu Triệu huyện lệnh không tại chỗ kiểm tra thực hư vật tư, mà là trực tiếp chuyển chúng vào khố phòng, cửa vừa đóng, lúc mở lại lần nữa, lần tới phân phát lương thực ngân lượng cậu ấy nói như thế nào cho rõ ràng?
Không chừng bên trên còn muốn kiện cậu ấy tội tham ô ngân lượng cứu tai, đây chính là phải chém đầu! Tâm tư thật độc ác, thủ đoạn thật xấu xa! Nhóm nạn dân tức sùi bọt mép, đem khâm sai ấn trên mặt đất đánh một trận, cuối cùng vẫn là Hữu Xu mở miệng khuyên giải, bọn họ mới miễn cưỡng dừng tay.
Hữu Xu bắt người lại không sót một ai, lại giữ kỹ hai mươi xe chứng cứ phạm tội, tiếp tục đi an trí nạn dân. Đợi hồng tai qua đi, cậu nhất định sẽ đem việc này viết thành chiết tử trình cho tân hoàng, xem hắn xử trí như thế nào.
Như thế lại qua nửa tháng, hồng thủy chậm rãi thối lui, nhóm nạn dân cũng bắt đầu trùng kiến gia viên, huyện Toại Xương lại có rất nhiều quan binh đến, trói Hữu Xu lại mang về đại lao châu phủ giam giữ. Đến lúc này Hữu Xu mới biết được triều đình đã sớm phái khâm sai đến điều tra chuyện ngân lượng cứu tai bị cắt xén. Cũng không biết Vương tri phủ làm như thế nào, khâm sai kia lại cho rằng ngân lượng cứu tai không phải bị tham ô, mà là bị sơn phỉ cướp đi, Hữu Xu lại không thể giải thích được mà thành trùm thổ phỉ.
Hữu Xu bảo khâm sai lấy ra chứng cứ, đối phương liền cười khinh nói, “Sơn phỉ cướp bóc các huyện, giết rất nhiều quan viên, lại chỉ riêng Toại Xương là coi như vật nhỏ không đáng, điểm này ngươi giải thích như thế nào?”
“Giải thích như thế nào? Bởi vì thổ phỉ cũng là hương dân gặp tai hoạ, bọn họ nhân nghĩa, không nỡ giết hại mấy vạn đồng bào trong thành, cũng không nỡ sát hại quan tốt là ta!” Hữu Xu biện giải chỉ đổi lại một trận trượng hình của khâm sai, cuối cùng cưỡng chế cậu ấn dấu tay trên bản tội trạng. Năng lực đọc của Hữu Xu vô cùng cường hãn, chỉ liếc liếc mắt một cái liền đem trạng từ xem rõ rõ ràng ràng.
Bọn họ lại tính toán đem hành dộng của Vương tri phủ đổ hết lên đầu Hữu Xu, còn tìm nhân chứng, tạo sổ sách, điều điều khoản khoản đều có lí có lẽ, ăn khớp rõ ràng, có thể thấy đã sớm trù tính hồi lâu. Mà khâm sai kia nhất định đã bị bọn họ thu mua, dốc hết sức phối hợp việc này.
Lần đầu tiên Hữu Xu cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì khâm sai mang theo thượng phương bảo kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu. Nói cách khác gã không cần mang án tông vào thượng kinh phúc thẩm đã có thể làm cho mình biến mất không để lại dấu vết, mà nước bẩn giội trên đầu mình vĩnh viễn cũng rửa không sạch.
Hiện giờ nên làm cái gì đây? Hữu Xu suy nghĩ một khắc, cuối cùng cắn rách đầu ngón tay, vẽ một ly hồn phù trên trán mình. Ở bên lằn ranh sinh tử, người duy nhất cậu có thể xin giúp đỡ lại là Diêm La địa phủ, nói ra thật sự là châm chọc lớn.
Mắt thấy mây đen trên đỉnh đầu giống như sóng lớn mênh mông, quay cuồng không nguôi, vẻ mặt cậu một ngày càng ngưng trọng hơn so với một ngày, càng cảm thấy vật tư trong tay không đủ dùng, vì thế con ngươi xoay chuyển nảy ra ý hay. Hiện giờ cuối cùng cậu cũng biết cái gì gọi là “phá gia huyện lệnh, diệt môn phủ doãn”, hóa ra chuyện xét nhà này thật sự rất sảng khoái, không có tiền dùng xét một cái, không có lương thực ăn xét một cái, thực nhanh liền có thể thu được rất nhiều tài vật.
Cậu đầu tiên là tìm mấy hương dân từng bị đám người Vương Phúc ức hiếp đến, đưa đơn kiện trước đó đã viết xong, bảo bọn họ đi gõ trống kêu oan. Bởi vì trước đây Vương Phúc có Vương tri phủ chống lưng, dù gã có làm ác như thế nào nữa, mọi người cũng chỉ có thể nén giận, đều không dám đắc tội gã mảy may. Hiện giờ mũ ô sa trên đầu Vương tri phủ có thể mang bao lâu cũng là một ẩn số, vả lại Vương Phúc còn ngã gãy lưng, tê liệt trên giường, triệt để vô dụng. Lúc này không kiện còn đợi đến khi nào?
Chúng hương dân hơi thương lượng, liền sôi nổi mang theo đơn kiện đi gõ trống. Hữu Xu đã sớm chuẩn bị từ lâu, lập tức phát giấy bắt giữ lệnh nha dịch đi bắt người. Thụ thẩm lần này tám chín phần là quan sai trong nha môn trước đây, ngay cả Vương Phúc tê liệt tại giường cũng bị nâng đến công đường vấn tội. Bọn họ bình thường làm nhiều việc ác, có kẻ thừa dịp bắt người liền cưỡng gian thê nữ của phạm nhân, có kẻ ở trên phố thu ngân lượng của tiểu thương, còn có kẻ tự mình phóng thích phạm nhân vân vân, tội danh nhiều không kể xiết.
Hữu Xu bức tinh thần lực vào hai mắt, chỉ thấy đỉnh đầu những người này ai cũng sương đen lượn lờ, tử khí trầm trầm, có thể thấy trong tay đều nắm giữ mạng người, vì thế cũng không đợi điều tra chứng cứ, trước tiên kéo ra ngoài đánh mấy chục trượng rồi lại nói, đợi đánh đến nửa chết nửa sống, cũng dọa đến nát gan, lại đến thẩm vấn. Lúc này, mọi người nào còn dám nói dối, sôi nổi ấn dấu tay trên bản tội trạng, cũng đỡ được rất nhiều phiền toái.
Hữu Xu giam giữ phạm nhân lại, chờ đợi triều đình quyết định, sau đó liền mang theo một đám tráng hán chậm rãi đi xét nhà, đem toàn bộ tài vật tịch biên ghi thành danh sách, dán trên công bảng ngoài huyện nha, còn nói thẳng số tiền tài này sẽ dùng để mua càng nhiều lương thực, dược liệu, vải vóc.
Dân chúng đầu tiên là gọi cậu thanh thiên đại lão gia, sau đó lại thân thiết gọi cậu là tiểu Triệu huyện lệnh, hiện tại lại cho cậu cái ngoại hiệu mới —— xét nhà huyện lệnh. Nhưng cái tên hiệu này lại không mang chút sắc thái sợ hãi hoặc châm chọc nào, bởi vì cậu xét đều là nhà tội ác tày trời, coi như là vì dân trừ hại, dân chúng tự nhiên sẽ không e ngại trách móc, ngược lại vô cùng cao hứng, chạy nhanh thông báo.
Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ hoài nghi đối với hướng đi của tài vật, trong âm thầm suy đoán xôn xao. Nhưng cậu mua bất luận vật tư gì cũng đều là con đường quang minh chính đại, có thương nhân thường xuyên xua xe trâu đi vào huyện nha giao hàng hóa, vài vị tiên sinh phòng thu chi cũng không e ngại dân chúng nhìn ngó, trực tiếp ở cửa nha môn đếm số lượng, cộng ngân lượng, sau đó giáp mặt tính tiền, mọi việc lui tới đều công bằng, công chính, trong suốt.
Dần dần, thương nhân gần đó đều thích giao tiếp với Triệu huyện lệnh, phàm là có hàng tốt trước hết sẽ báo tin cho cậu. Đương nhiên cũng có gian thương căm thù cậu đến tận xương tuỷ, chỉ vì khi cậu đếm số lượng còn tại chỗ kiểm tra thực hư, có người chuyển mấy trăm túi bột mì mốc meo tới, bị cậu một đao cắt qua bao tải, lấy ra cho tất cả người qua đường xem, sau đó lấy ra một quyển vở nhỏ, ghi lại tên thương nhân đó, nói là không bao giờ làm bất luận mua bán gì với người đó nữa.
Dân chúng đều rất quan tâm tới nhất cử nhất động của tiểu Triệu huyện lệnh, tự nhiên cũng biết gần đây có những ai lên sổ đen của cậu, sau đó liền đồng loạt chống lại những cửa hiệu mà thương nhân đó mở, bảo đảm khiến ngươi không quá vài ngày liền đóng cửa.
Qua một tháng như thế, ban đêm một ngày nào đó, mưa to tầm tã bỗng nhiên buông xuống Lệ Thuỷ, cùng với tiếng sấm chấn đất rung trời và cuồng phong gào thét tàn sát bừa bãi, thanh thế mênh mông cuồn cuộn kia, bầu trời biến thành màu tím, khiến người ta có dự cảm cực kỳ không tốt. Hữu Xu khoác một bộ ngoại bào đơn bạc đứng ở ngoài cửa hành lang gấp khúc, ngẩng đầu nhìn trời.
Mây đen vốn còn quay cuồng giữa không trung giờ phút này hoàn toàn hóa thành mưa to, từng long ảnh màu đen chui vào sông suối ao hồ phụ cận, dường như muốn quấy ra càng nhiều sóng gió. Cho đến lúc này, Đại Dung quốc mới xem như chân chính biến thiên, cũng không biết vị tân đế kia sẽ ứng phó trận hạo kiếp này như thế nào.
Hữu Xu không nghĩ nhiều hơn nữa, lập tức khoác áo tơi chạy tới hương trấn gần sông nước xem xét đê đập có vững chắc hay không. May mà cậu tự mình tham dự công trình cải tạo đê đập, lúc hồng thủy đánh úp lại, đê đập Toại Xương đều phòng thủ kiên cố, nhưng mà cũng không loại trừ tình huống huyện thành thượng du thất thủ, liên lụy đến Toại Xương, hơn nữa khả năng phát sinh loại tình huống này vô cùng lớn.
Theo Hữu Xu hiểu biết, khoản tu sửa hàng năm triều đình phân phối xuống đều là thủ đoạn lớn để ôm tiền của quan địa phương, người khác tạm thời không đề cập tới, “Triệu Hữu Xu” chỉ ở Toại Xương làm huyện lệnh một năm, chỉ những khoản xây dựng đê đập, kho lúa, quan đạo, trạm dịch, tổng cộng bảy tám vạn lượng bạc ròng, một khi Toại Xương gặp ngập lụt, người chết đâu chỉ ngàn vạn? Đến lúc đó cậu liền không chỉ đơn giản là bị đánh mấy trăm roi như vậy.
May mà Hữu Xu đúng lúc thay thế hắn, mới không tạo thành bi kịch không thể vãn hồi. Cậu lệnh hạ phó đi đánh thức trưởng thôn của các thôn, bảo bọn họ triệu tập thôn dân đến bãi đất tránh né, đồng thời đừng quên mang theo tài vật quan trọng trong nhà.
Hơn nửa đêm không đi ngủ đàng hoàng, lại muốn đội mưa đi lên núi, đây không phải là tự tìm tội sao? Các thôn dân vốn dĩ đầy bụng oán hận, nghe nói tiểu Triệu huyện lệnh tự mình tới nhắc nhở mọi người, cũng liền gượng nâng tinh thần thu dọn đồ đạc. Hữu Xu liên tiếp chạy bảy tám thôn ngập nước, chuyển tất cả những người có thể chuyển đi đến địa phương an toàn, lúc này mới về huyện thành.
Bởi vì hôm sau còn có rất nhiều chính lệnh dự phòng tai hoạ phải ban xuống, đêm đó trước hết phải quy hoạch tốt, cậu cũng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng tắm nước ấm một cái liền từ trong thùng gỗ nhảy ra, hai chân vừa chạm đất, chỉ thấy bình phong khắc hoa bỗng nhiên vặn vẹo một chớp mắt, một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện, hai mặt nhìn nhau.
Tình huống gì đây? Hai người đều sửng sốt, sau đó song song cứng đờ. May mà Hữu Xu đã quen đối phương xuất quỷ nhập thần, lập tức giả bộ giống như không có việc gì mà đi lấy khăn tắm. Hành động này đối với cậu mà nói có ý nghĩa khiêu chiến cực lớn, khéo không khéo, khăn tắm của cậu vắt ở trên bình phong khắc hoa, mà nam tử thân hình cao lớn lại chắn ở trước bình phong.
Cái này có nghĩa là Hữu Xu phải xuyên qua thân thể nam tử mới có thể lấy được đồ mình muốn. Tất nhiên cậu có thể đi đường vòng, nhưng dưới tình huống trước mắt trống không lại tận lực vòng một vòng, chẳng phải tỏ rõ cho nam tử là mình thấy được hắn à? Hữu Xu không biết nam tử thường xuyên đến huyện nha là vì cái gì, có lẽ hắn đã phát hiện dị trạng, có lẽ không có, nhưng chỉ cần hắn một ngày chưa có động tác, Hữu Xu liền không thể rụt rè trước.
Lấy thực lực hiện nay của cậu, đối phó mấy lệ quỷ cũng tính là miễn cưỡng, huống chi Diêm La vương địa phủ? Cho nên cậu chỉ có thể nhẫn nại, không thể vọng động.
Cậu một mặt không dấu vết mà điều chỉnh hô hấp, một mặt thẳng tắp đi về phía nam tử, vươn tay đi lấy khăn tắm vắt ở sau lưng hắn. Nam tử đeo mặt nạ, thấy không rõ biểu tình, nhưng đôi mắt sắc bén giờ phút này lại có vẻ có chút mê man, thậm chí tối nghĩa khó phân biệt. Hắn theo phản xạ mà lui hai bước, khiến Hữu Xu vui mừng quá đỗi.
Thành thật mà nói, Hữu Xu đang ngóng trông hắn giống như lần trước chủ động tránh né. Dù cho người này chỉ là một hư ảnh chạm không đến, nhưng hai mắt mình dù sao cũng có thể chân chân thật thật mà nhìn thấy, nếu thật sự đụng lên, tóm lại có chút thấp thỏm, có chút khó có thể thích ứng, giống như đem người này nhét vào trong cơ thể vậy.
Nhưng mà cậu vẫn là cao hứng quá sớm. Cũng không biết nam tử nghĩ như thế nào, chỉ lui hai bước nhỏ liền vững vàng đứng lại, hai mắt nhanh chóng từ mê man tối nghĩa chuyển thành sắc bén như đao. Hắn nhìn chằm chằm Hữu Xu càng đi càng gần, thậm chí khi cánh tay cậu xẹt qua bên tai mình còn hơi hơi nghiêng đầu, làm một động tác tựa như ngửi ngửi.
Bé con trong lòng Hữu Xu đã sợ đến xù lông, trên mặt không chút nào hiện ra, cực kỳ tự nhiên gỡ khăn tắm xuống, bắt đầu chà lau thân thể. Khi còn bé ”Triệu Hữu Xu” chịu rất nhiều khổ, cho nên lớn lên vô cùng nhỏ gầy, mặc dù làm huyện lệnh, lại cả ngày nghĩ làm thế nào cướp đoạt ngân lượng, thế nên hao tổn vô hình quá mức, càng thêm gầy yếu.
Sau khi Hữu Xu tiếp nhận thân thể này mỗi ngày đều có cơm ăn thật ngon, nghiêm túc làm việc, ngủ sớm dậy sớm, thời gian mấy chục ngày liền nuôi đến trắng trắng nộn nộn, hơn nữa mới vừa tắm qua, làn da trải rộng bọt nước, nhìn giống một gốc ngọc trúc, cao ngất mà xanh biếc. Nam tử vốn định lảng tránh đi một khắc chẳng biết tại sao lại chặt chẽ đứng lại, ánh mắt gắt gao dính trên người cậu.
Hữu Xu ra vẻ bình tĩnh xoay người, chà lau mái tóc dài không ngừng nhỏ nước. Một khắc khi khăn tắm rũ xuống, ngăn trở bên má, cậu làm một biểu tình nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên chấn kinh không nhỏ. Cậu không dám lau quá nhanh, cũng không dám lau quá chậm, vậy sẽ có vẻ quá mức tận lực do đó khiến cho đối phương hoài nghi, vì thế chỉ phải hết sức giữ trạng thái như trước.
Nam tử thực vừa lòng với việc cậu không chút hoang mang, đi đến ghế dựa bên cạnh bình phong ngồi vào chỗ của mình, chống má nhìn cậu. Khi cậu khom lưng xuống lau lau hai chân, cái mông trắng nõn lại mượt mà liền nhếch lên cao cao, đang đối diện với mình… hai mắt nam tử tối tăm, lập tức vắt chéo chân dài, thay đổi một tư thế ngồi không xấu hổ.
Hắn biết hiện tại Hữu Xu cực kỳ khẩn trương, tuy rằng cố gắng che lấp, nhưng cơ bắp lại không tự giác mà buộc chặt, để đề phòng nguy hiểm đến từ phía sau. Vậy nên, cánh mông đầy thịt của cậu hiện tại rung rung lên, có vẻ rất co giãn, càng khiến người ta không tự giác muốn vươn tay kiểm tra.
Nam tử nhìn đến hứng thú nồng đậm, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng kỳ dị, mà càng làm hắn cảm thấy sung sướng chính là, khi mình xuất hiện, Hữu Xu có tính cảnh giác cực cao lại xoay người, dùng lưng đối diện mình, tuy rằng trong đó có ý đồ che lấp thân thể, nhưng càng nhiều là lộ ra tín nhiệm của cậu đối với mình.
Mình ở trong lòng cậu ta là tồn tại như thế nào? Sợ hãi rồi lại tin cậy, nghe vào dường như thực mâu thuẫn. Bỗng nhiên, nam tử liền sinh ra dục vọng muốn tìm tòi nghiên cứu.
Hữu Xu hoàn toàn không có nhàn hạ thoải mái để miên man suy nghĩ. Đầu tiên là cậu cảm thấy sau lưng nhồn nhột, hàn khí quấn người, rồi lại cảm thấy thân thể nóng rực, sắp bị xuyên thủng, nghĩ cũng biết đều là tầm mắt phía sau gây ra. Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, hiện tại cậu có thể nói là tràn đầy lĩnh hội, hận không thể hư không biến ra một bộ quần áo mặc vào. Cuối cùng khi lau khô thân thể, mặc xong áo lót tiết khố, hai má cậu đã nóng bỏng đỏ lên, giống như uống say.
Cậu tận lực không nhìn tới Diêm La vương ngồi ở trên ghế, vòng qua bình phong đi đến gian ngoài. Nam tử cũng đi theo ra, sóng vai với cậu mà đi, vả lại còn thường thường bỗng nhiên ghé sát vào, dùng đôi mắt đen tối khó lường nhìn chăm chú. Gặp gỡ loại tình huống quỷ dị này, nếu đổi thành người khác đã sớm bị dọa điên rồi, may mà Hữu Xu kiến thức rộng rãi, chậm rãi cũng quen.
Cậu lập tức đi đến cạnh bàn, nhấc bút soạn quy trình giúp nạn thiên tai, gần như không cần tự hỏi liền lưu loát viết đầy giấy. Nam tử đứng quá gần, hơi hơi nghiêng đầu là có thể ngửi được hơi nước và hương vị trên mái tóc ẩm ướt của cậu, mới đầu còn có chút phân tâm, mơ hồ quét hai mắt liền tập trung tinh thần đọc thầm, một lát sau âm thầm khen hay.
Hắn ẩn giấu thân hình, sờ sờ mái đầu ướt sũng của Hữu Xu, động tác thong thả mà lại lộ ra thân mật khôn kể, sau đó biến mất trong đầy trời hơi nước.
Một khi Hữu Xu nghiêm túc lên sẽ xem nhẹ sự vật quanh mình. Cậu không phát hiện nam tử rời đi, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi hơi có chút phát lạnh, liền đem khăn phủ lên trên đầu, tiếp tục sáng tác chính lệnh, đến khi tiểu tư bưng một chén canh gừng nóng hầm hập cùng hai lồng sủi cảo đến gõ cửa mới đột ngột hoàn hồn.
“A, người đâu?” Cậu chỉ nói thầm một câu liền đi mở cửa, hơi nước đập vào mặt mà đến làm cậu hắt xì một cái thật lớn.
May mắn canh gừng đặt ở trong thực hạp mới không bị lan đến, ngược lại là tiểu tư, bị văng nước miếng đầy mặt. Hắn lung tung dùng tay áo xoa xoa, cười nói, “Lão gia, canh gừng ngài muốn đã nấu xong, mau thừa lúc còn nóng uống đi.”
“Ta không bảo các ngươi nấu canh gừng mà.” Hữu Xu hơi cảm thấy nghi hoặc.
Hạ phó trong nha môn đa phần là nam tử, chì có hai nha hoàn mấy ngày trước cũng chủ động xin nghỉ, nói lão gia có thể tự làm, không cần các nàng hầu hạ. Nam tử dù sao cũng khác nữ tử, tâm tư không tinh tế như vậy, nhìn thấy lão gia hơn nửa đêm đội mưa trở về, lại không một ai nghĩ thu xếp cho cậu một chén dược trừ hàn hoặc chuẩn bị chút thức ăn khuya lót dạ.
Tiểu tư thực khó hiểu, hỏi, “Không phải lão gia phái người đến phòng bếp, phân phó chúng ta nhanh chóng nấu một chén canh gừng đưa tới sao? Vả lại còn nói ngài đã đói bụng, tốt nhất lại làm một chút đồ ăn dễ tiêu hoá. Ngài xem, đây là sủi cảo tam tiên, vào miệng liền tan, ăn rồi lập tức đi ngủ cũng được.”
Sau khi hai nha hoàn đều nghỉ việc, phòng Hữu Xu vẫn luôn không người hầu hạ, vài tiểu tư muốn tới gác đêm, đều bị cậu nhất nhất đuổi đi. Hiện giờ hơn nửa đêm, bỗng nhiên có người đưa tới canh gừng và đồ ăn, còn nói là mình phân phó, làm sao có thể chứ? Hữu Xu càng nghĩ, chỉ đoán được một loại khả năng.
Cậu thấp giọng hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ bộ dạng của người lệnh ngươi nấu canh gừng thế nào không?”
Tiểu tư đầu tiên là gật đầu, tinh tế suy nghĩ lại lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, không tự giác nói thầm, “Kỳ quái, rõ ràng mới vừa rồi còn nhớ rõ, sao hiện tại lại quên rồi?”
Khẳng định là trúng thủ thuật che mắt của Diêm La vương, xem ra hắn quả nhiên là người tốt, không, thần tốt. Nghĩ vậy, kinh sợ và tức giận khi bị giám thị nháy mắt tiêu tán, cái nhìn của Hữu Xu đối với nam tử cũng càng tốt lên. Cậu bưng canh gừng lên uống một hơi cạn sạch, lại cầm lấy đũa ăn sủi cảo, hàm hồ nói, “Ta biết là ai. Nơi này không có chuyện gì của ngươi, trở về đi ngủ đi.”
“Được rồi. Tiểu nhân liền ngủ ở nghĩ phòng cách vách, nếu lão gia có việc chỉ cần gọi tiểu nhân một tiếng.” Tiểu tư lập tức cáo lui, thuận tay đóng chặt cửa phòng.
Không ngoài dự liệu của Hữu Xu, mưa to tầm tã chỉ rơi một ngày một đêm, đê đập ở huyện thành thượng du đã bị đánh hủy, lan đến bảy tám hương trấn ở Toại Xương. May mà các thôn dân đúng lúc lui khỏi mới không tạo thành thương vong, nhưng diện tích lớn ruộng tốt lại đều bị hồng thủy bao phủ, đồng thời cũng mang đi tất cả thu họach nửa năm đầu của năm nay.
Hữu Xu đã sớm xây rất nhiều lều ở ngoại ô để an trí nạn dân, vả lại đúng lúc mở kho lương, cũng miễn phí nấu dược dự phòng dịch bệnh. Tuy rằng gia viên chôn dưới đáy nước, nhưng dân chúng gặp tai hoạ cũng qua ngày được, mỗi ngày có cháo ăn, có dược uống, có nhà ở, có áo mặc, có mền đắp, tâm tình đều vô cùng bình tĩnh.
Vả lại Huyện thái gia đã sớm ban bố chính lệnh, nói là sau khi hồng thủy thối lui, cậu ấy sẽ thu lao dịch đi xây dựng mấy công trình chung đã bị hủy như đê đập, cầu đường, trạm dịch, lo ăn lo ở còn cho một lượng bạc tiền công hàng tháng. Nhà thấp bình thường chỉ cần mấy lượng bạc là có thể xây lên, nói cách khác, làm công mấy tháng, các thôn dân có thể trùng kiến gia viên. Không chỉ như thế, huyện thái gia còn hủy bỏ thuế má sáu tháng cuối năm, mà còn miễn phí phân phát lương thực cho các thôn các trại, cho mọi người đúng lúc bổ sung thu hoạch.
Từng điều từng điều chính lệnh ban xuống, lại hoàn toàn miễn đi buồn phiền về sau của mọi người, khiến mọi người sao lại không cảm động đến rơi nước mắt? Mãi đến lúc này, dân chúng Toại Xương mới hiểu được, mấy ngày trước huyện thái gia mua vật tư xung quanh là vì cái gì. Cậu đã sớm đoán được thiên tai buông xuống, để bảo đảm dân chúng đều có thể sống sót, đem toàn bộ tiền riêng nhất nhất lấy ra.
Xây một khu lán tạm bợ lớn như thế, lại mỗi ngày cung cấp lương thực, dược, quần áo, số ngân lượng cần đến, dù là mấy nông dân dốt đặc cán mai cũng có thể mơ hồ tính ra. Những báo cáo tài vụ mà huyện thái gia dán trên công bảng, lại không có một chút giả dối.
Thanh thiên đại lão gia! Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn! Dân chúng huyện Toại Xương phải tích đức mấy đời mới có thể gặp được một vị quan tốt lo nước lo dân, sau cùng mới là mình? Mọi người vừa thấy tiểu Triệu huyện lệnh vội vàng đi qua liền tự động xúm lại, hoặc lớn tiếng vấn an, hoặc tha thiết dặn dò. Bọn họ không dám quỳ lạy, bởi vì tiểu Triệu huyện lệnh nói quá nhiều người chen cùng một chỗ vốn là nguy hiểm, nếu quỳ xuống, sợ là sẽ phát sinh chuyện giẫm đạp. Cậu tình nguyện chính mình bị thương, cũng không muốn nhìn thấy mọi người không duyên cớ mà bỏ mạng. Khiến dân chúng an cư lạc nghiệp vốn là trách nhiệm cậu phải làm hết sức, không cần bất luận người nào cảm kích.
Những lời này nhìn như đơn giản, lại chân chân thật thật nói đến tâm khảm của mọi người. Từ nay về sau, dân chúng đều đem cảm kích giấu ở đáy lòng, sau đó nghiêm khắc chấp hành chính lệnh của tiểu Triệu huyện lệnh. Cậu bảo mọi người chú ý vệ sinh cá nhân, mọi người liền chịu khó tắm rửa; cậu bảo mọi người chiếu cố người già yếu phụ nữ và trẻ em nhiều hơn, thanh niên tráng hán liền chủ động gánh vác trách nhiệm chiếu cố mọi người; cậu bảo mọi người vẩy vôi ở từng cạnh từng góc phòng, khu an trí nơi nơi đều có thể nhìn thấy bột phấn màu trắng; cậu bảo người nào hơi cảm thấy khó chịu liền tự mình cách ly ra, không có bất luận người nào cảm thấy e ngại hoặc do dự, lập tức liền cáo biệt thân nhân chuyển tới nơi khác…
Cậu ra một chỉ lệnh dân chúng làm một động tác, đem chuyện sau tai họa xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, thỏa thỏa đáng đáng. Hồng thủy còn đang tàn sát bừa bãi, mưa to còn đang tầm tã, Toại Xương lại thái thái bình bình, an an ổn ổn.
Trái lại vài huyện thành xung quanh, đã sớm loạn thành một nồi cháo. Rất nhiều hương trại bị hồng thủy bao phủ, tử thương vô số, mà huyện thái gia lại không lấy ra được lương thực giúp nạn thiên tai, chỉ có thể chặn hương dân may mắn còn sống sót ở ngoài cửa thành, tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt. Có người đổi con để ăn, có người vào rừng làm cướp làm giặc, có người nhảy sông tự vẫn, cảnh tượng kia có thể nói là địa ngục nhân gian.
Sau khi nghe nói tình huống ở huyện Toại Xương, rất nhiều nạn dân chen chúc tới, khiến áp lực của Hữu Xu gia tăng gấp bội. May mà cậu chuẩn bị đầy đủ, cũng có thể miễn cưỡng sống qua. Bảy tám ngày sau, thế mưa hơi hoãn lại, đoàn xe vật tư mà triều đình phái ra giúp nạn thiên tai cuối cùng cũng đến, đầu tiên là dừng lại ở châu phủ, sau đó phân phát xuống từng huyện thành. Toại Xương nạn dân nhiều nhất ngược lại là nơi cuối cùng lĩnh được lương thực tiền tài, vả lại số lượng ít nhất.
Nhìn thấy hai mươi xe đẩy tay chậm rãi vào thành, Hữu Xu mặt đen như đáy nồi, mà khâm sai kia lại còn nhếch miệng cười xán lạn, giống như tâm tình vô cùng sung sướng. Đối với nạn dân gầy yếu chen chúc hai bên đường gã làm như không thấy, chắp tay nói, “Triệu đại nhân, để ngài đợi lâu. Khố phòng ở chỗ nào, dẫn chúng ta đi qua đi?”
“Không cần đến khố phòng. Lương thực tiền tài này mọi người đã chờ đợi từ lâu, trực tiếp phân đi.” Hữu Xu giơ chủy thủ lên cắt qua vài bao tải trên đỉnh, lại mở rương gỗ đặt ngân lượng ra.
Khi khâm sai muốn ngăn cản đã chậm, trong bao tải chảy ra không phải là gạo, mà là cát mịn; xếp trong rương gỗ không phải là bạc, mà là gạch. Đây là có chuyện gì? Nhóm nạn dân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận dữ hỏi, “Lương thực của chúng ta đâu? Bạc đâu? Đều bị các ngươi mang đi đâu rồi?”
Bị bóc lột rất nhiều năm, cong cong quẹo quẹo trong này sao bọn họ có thể không rõ ràng, đơn giản là tầng tầng cắt xén, đến chỗ tiểu Triệu huyện lệnh thì cái gì cũng không còn. Quan trên ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, nuôi mập chính mình, lại vứt bỏ nạn dân chân chính không để ý tới? Trời cao ơi, đây là cái thế đạo gì hả?
Càng đáng giận chính là, bọn họ còn định dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen hãm hại tiểu Triệu huyện lệnh. Nếu tiểu Triệu huyện lệnh không tại chỗ kiểm tra thực hư vật tư, mà là trực tiếp chuyển chúng vào khố phòng, cửa vừa đóng, lúc mở lại lần nữa, lần tới phân phát lương thực ngân lượng cậu ấy nói như thế nào cho rõ ràng?
Không chừng bên trên còn muốn kiện cậu ấy tội tham ô ngân lượng cứu tai, đây chính là phải chém đầu! Tâm tư thật độc ác, thủ đoạn thật xấu xa! Nhóm nạn dân tức sùi bọt mép, đem khâm sai ấn trên mặt đất đánh một trận, cuối cùng vẫn là Hữu Xu mở miệng khuyên giải, bọn họ mới miễn cưỡng dừng tay.
Hữu Xu bắt người lại không sót một ai, lại giữ kỹ hai mươi xe chứng cứ phạm tội, tiếp tục đi an trí nạn dân. Đợi hồng tai qua đi, cậu nhất định sẽ đem việc này viết thành chiết tử trình cho tân hoàng, xem hắn xử trí như thế nào.
Như thế lại qua nửa tháng, hồng thủy chậm rãi thối lui, nhóm nạn dân cũng bắt đầu trùng kiến gia viên, huyện Toại Xương lại có rất nhiều quan binh đến, trói Hữu Xu lại mang về đại lao châu phủ giam giữ. Đến lúc này Hữu Xu mới biết được triều đình đã sớm phái khâm sai đến điều tra chuyện ngân lượng cứu tai bị cắt xén. Cũng không biết Vương tri phủ làm như thế nào, khâm sai kia lại cho rằng ngân lượng cứu tai không phải bị tham ô, mà là bị sơn phỉ cướp đi, Hữu Xu lại không thể giải thích được mà thành trùm thổ phỉ.
Hữu Xu bảo khâm sai lấy ra chứng cứ, đối phương liền cười khinh nói, “Sơn phỉ cướp bóc các huyện, giết rất nhiều quan viên, lại chỉ riêng Toại Xương là coi như vật nhỏ không đáng, điểm này ngươi giải thích như thế nào?”
“Giải thích như thế nào? Bởi vì thổ phỉ cũng là hương dân gặp tai hoạ, bọn họ nhân nghĩa, không nỡ giết hại mấy vạn đồng bào trong thành, cũng không nỡ sát hại quan tốt là ta!” Hữu Xu biện giải chỉ đổi lại một trận trượng hình của khâm sai, cuối cùng cưỡng chế cậu ấn dấu tay trên bản tội trạng. Năng lực đọc của Hữu Xu vô cùng cường hãn, chỉ liếc liếc mắt một cái liền đem trạng từ xem rõ rõ ràng ràng.
Bọn họ lại tính toán đem hành dộng của Vương tri phủ đổ hết lên đầu Hữu Xu, còn tìm nhân chứng, tạo sổ sách, điều điều khoản khoản đều có lí có lẽ, ăn khớp rõ ràng, có thể thấy đã sớm trù tính hồi lâu. Mà khâm sai kia nhất định đã bị bọn họ thu mua, dốc hết sức phối hợp việc này.
Lần đầu tiên Hữu Xu cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì khâm sai mang theo thượng phương bảo kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu. Nói cách khác gã không cần mang án tông vào thượng kinh phúc thẩm đã có thể làm cho mình biến mất không để lại dấu vết, mà nước bẩn giội trên đầu mình vĩnh viễn cũng rửa không sạch.
Hiện giờ nên làm cái gì đây? Hữu Xu suy nghĩ một khắc, cuối cùng cắn rách đầu ngón tay, vẽ một ly hồn phù trên trán mình. Ở bên lằn ranh sinh tử, người duy nhất cậu có thể xin giúp đỡ lại là Diêm La địa phủ, nói ra thật sự là châm chọc lớn.