Đến tột cùng thì đại phòng Triệu gia có bao nhiêu tài sản, trong trí nhớ “Triệu Hữu Xu” thế mà lại không biết chút nào. Cũng đúng, quản lý việc nhà cửa đều là trách nhiệm của đương gia chủ mẫu, nhi tử chỉ cần đọc sách tốt là được, đợi nó lớn lên lập gia đình, còn có tức phụ để ý tới, hoàn toàn không cần phải biết. Vậy nên, hiện tại Triệu Hữu Tài để Hữu Xu lấy đi gia sản, trong lúc nhất thời cậu cũng không có manh mối.
“Sao đột nhiên đường huynh lại muốn trả lại gia sản? Ngươi và nhị thúc không có cái lòng tốt này.” Cậu thăm dò nói.
“Cho ngươi lấy thì liền lấy đi, vô nghĩa nhiều như vậy làm chi. Cha, lấy bạc ra.” Triệu Hữu Tài trán nổi gân xanh mà gục xuống bàn, giống như vài ngọn núi lớn đè trên đầu vai, mắt thấy liền muốn sụp đổ.
Hắn sẽ tuyệt đối không nói cho đường đệ biết, nửa tháng trước khi đối phương về kinh, một nhà ba người bọn họ đồng thời gặp giấc mộng, trong mộng bị bắt đến Diêm La điện chịu thẩm, tội danh là chiếm đoạt tài sản thân tộc. Sau khi Diêm La vương đeo gông cùm xiềng xích cho bọn họ xong liền thả bọn họ về, cưỡng chế bọn họ lập tức trả lại gia sản, đồng thời có được thư giải hòa của nguyên chủ, nếu không gông cùm và xiềng xích sẽ càng ngày càng nặng, cho đến khi tươi sống đè chết bọn họ.
Mới đầu bọn họ còn không quá tin tưởng, nào ngờ theo thời gian thay đổi, đầu vai và tứ chi giống như đổ chì, hơi nhúc nhích một chút liền đau đến toàn tim. Trong đó Triệu Hữu Tài là nghiêm trọng nhất, đừng nói đi lại bình thường, mà ngay cả nằm ở trên giường cũng thành một loại tra tấn, trọng lượng trên vai gần như sắp đè gãy cột sống hắn.
Đêm qua, lại có quỷ sai đến thúc giục, nói là nguyên chủ chính ngọ ngày mai liền đến, bảo bọn họ nhanh chóng trả lại gia sản, sau đó thiêu hủy thư giải hòa mà đối phương viết ra, mới có thể trừ đi hình cụ ở vai và tứ chi. Lúc này bọn họ không thể không tin, trời còn chưa sáng liền chạy đến cửa thành trông giữ, xa xa nhìn thấy Hữu Xu, lập tức chạy tới nhận nhau.
Hữu Xu thấy thái độ một nhà nhị phòng ác liệt, hiển nhiên cũng không phải thật tâm ăn năn, mày không khỏi nhíu nhíu. Tuy rằng tính cách cậu ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là thánh mẫu lấy ơn báo oán, muốn dùng mấy lượng bạc liền đuổi cậu đi, nào có dễ dàng như vậy. Dù sao hình cụ không phải mang ở trên người mình, hoàn toàn không cần phải gấp.
Nhị lão gia được chỉ thị của nhi tử, lập tức lấy từ trong tay áo ra năm mươi tấm ngân phiếu, gian nan đẩy qua, “Chất nhi, đây là gia sản của ngươi, nhanh nhận đi.”
“Đúng vậy, ngươi cũng đừng ngại ít. Lúc trước khi chúng ta tới đây, cha nương ngươi không kinh doanh tốt, đất vườn trong nhà, mặt tiền cửa hiệu, bán bán, nợ nợ, thiếu nợ rất nhiều, vẫn là chúng ta giúp ngươi trợ cấp, nếu không sao ngươi có thể yên ổn mà ở nông thôn đọc sách, còn mười tám tuổi đậu Trạng Nguyên.” Nói xong một câu cuối cùng, giọng điệu nhị thẩm chua chua, có thể thấy “Triệu Hữu Xu” dựa vào bản lĩnh của mình làm quan, vẫn luôn là một cái gai trong lòng bà ta.
Hữu Xu hạ mi, không nói một từ. Người nhà này thật là vô sỉ, rõ ràng chiếm hết tiện nghi, trái lại còn nói mình thiếu bọn họ. Năm nghìn lượng, hóa ra xem mình là ăn mày mà đuổi đi à?
Cậu hơi hơi lật ký ức, nói, “Nhị thúc, nhị thẩm, các ngươi đừng cho rằng ta tuổi còn nhỏ liền dễ gạt gẫm. Lúc trước khi cha nương ta chết, các ngươi dọn vào nói muốn chiếu cố ta. Tuy rằng ta không biết đại phòng có bao nhiêu của cải, lại biết năm đó các ngươi mang đến bao nhiêu đồ vật, bất quá chỉ mấy rương quần áo, mấy quan tiền mà thôi, ngay cả tiền mướn xe ngựa và khuân vác, vẫn là quản gia nhà ta giúp các ngươi trả. Không có gia sản của ta, các ngươi ăn cái gì sơn trân hải vị, ở cái gì rường cột chạm trổ, mặc cái gì lăng la tơ lụa, làm cái gì mệnh quan triều đình? Đến tột cùng là các ngươi thiếu ta, hay là ta thiếu các ngươi, chỗ Diêm La vương đều có kết quả. Việc này, chúng ta vẫn là chờ đến ngày chết rồi lại bàn rõ ràng đi.”
Bởi vì một nhà nhị phòng đã sớm đuổi gia phó nhà đại phòng, Hữu Xu cũng tìm không ra nhân chứng để tra rõ thị phi ân oán năm đó. Đương nhiên, mặc dù tìm được, cậu cũng lười phí sức. Số gia sản đó nếu nhị phòng luyến tiếc, cứ việc giữ là được, cậu không nóng nảy.
Nghĩ vậy, cậu đứng dậy chắp tay, chuẩn bị cáo từ.
Lúc này một nhà nhị phòng mới nóng nảy, vội vàng đi chặn cửa. Cái gì gọi là chờ đến ngày chết rồi lại bàn? Gông xiềng trên người bọn họ không lấy xuống, không quá nửa tháng liền sẽ bị đè chết. Thằng nhóc Triệu Hữu Xu này cũng không biết có phải chó ngáp phải ruồi không, lại lấy Diêm La vương ra nói chuyện, còn thật sự điểm trúng tử huyệt của bọn họ.
“Năm nghìn lượng ngươi ngại ít, vậy liền cho ngươi thêm năm nghìn lượng. Triệu Hữu Xu, làm người đừng lòng tham không đáy quá!” Triệu Hữu Tài cố nén lửa giận. Bởi vì làm ở Lại bộ, mấy năm nay hắn mua quan bán tước, thật sự là kiếm không ít, đem trong trong ngoài ngoài Triệu phủ tu sửa xây dựng thêm, trở nên cực kỳ tráng lệ. Nghe giọng điệu Triệu Hữu Xu, là muốn cả nhà bọn họ đến như thế nào thì trở về như thế đó, mặt mũi cậu ta thật lớn!
Hữu Xu lắc đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Năm nghìn, một vạn, với ta mà nói không có bất luận cái gì khác biệt, bất quá chỉ là một con số thôi. Mấy năm nay ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cái nhà này các ngươi thích lấy cứ lấy, ta dựa vào bản lĩnh của mình vẫn có thể tự lập môn hộ. Nhị thúc, nhị thẩm, đường huynh, các ngươi an an tâm tâm ở đi, ta cáo từ.” Dứt lời sải bước mà đi.
Một nhà nhị phòng chạy không nổi, chỉ đành bảo tôi tớ đi ngăn cản, nào ngờ người nọ nhìn thì đi chậm, kì thực hai ba bước đã đi ra ngoài, vòng ra cửa chính tìm, nào còn có nửa cái bóng người?
“Làm sao bây giờ? Gia sản này nó lại từ bỏ! Tại sao nó có thể không cần chứ?” Nhị thái thái tê liệt ngồi ở trên ghế, đấm ngực dậm chân khóc thét lên.
“Ta đã nói năm nghìn lượng có thể quá ít hay không, nhưng ngươi nói đủ! Làm sao bây giờ? Không có thư giải hòa, gông xiềng trên người chúng ta chẳng lẽ thật sự phải đến ngày chết mới có thể cởi xuống ư?” Nhị lão gia kéo vạt áo ra, xem xét da thịt đã sớm bị đè thành đỏ tím của mình, càng cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng. Qua một ngày, gông cùm và xiềng xích liền nặng thêm một cân, thực nhanh bọn họ sẽ bị đè tới tan xương nát thịt.
Triệu Hữu Tài lăn lộn ở Lại bộ đã lâu, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, nhắm mắt trầm tư một khắc, chắc chắn nói, “Không phải cậu ta đến kinh thành báo cáo công tác sao? Cứ chờ, ta tự nhiên có biện pháp để cậu ta chủ động tìm đến chúng ta lấy bạc.”
“Con à, ngươi muốn làm gì?” Nhị lão gia luôn cảm thấy bất an.
“Đường đi nước bước trong nha môn, nói ngươi cũng không rõ.” Triệu Hữu Tài hiện tại ngay cả mở miệng nói chuyện cũng thành gánh nặng, thở dốc trong chốc lát sau đó liền nhấc bút lên viết một tờ bái thiếp, lệnh tùy tùng đưa đến Lại bộ.
Hữu Xu mướn một chiếc xe trâu chậm rãi di chuyển trong kinh thành, một mặt tìm kiếm chỗ ở tạm thời, một mặt quan sát phong thổ. Phong tục của Đại Dung quốc cực kỳ gần với Hạ Khải, phong cách phục sức cũng không khác mấy, nhưng càng thêm hoa lệ. Đó cũng là do tính xa hoa lãng phí của tiên hoàng, thế nên trên làm dưới theo. Ngẩng đầu nhìn trời, ngẫu nhiên có mây đen và quỷ ảnh thổi qua, có thể thấy đủ loại hành động của tân hoàng còn chưa thấy hiệu quả, oán niệm của dân chúng không nhỏ.
“Đông gia, ngài chuẩn bị tìm nhà như thế nào? Đắt một chút hay là rẻ một chút?” Xa phu cao giọng hỏi.
Hữu Xu thu hồi tầm mắt, nghiêm trang đứng đắn nói, “Có tòa nhà nào có chuyện ma quái không?”
“Nhà có chuyện ma quái? Ngài không phải nói giỡn đi?” Xa phu móc móc lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
“Trong tay của ta không có bao nhiêu tiền, chỉ thuê được tòa nhà thật rẻ thôi.”
“Thì ra là thế. Nhà có chuyện ma quái ta từng nghe nói một chỗ, tiền thuê chỉ cần bảy tám lượng một năm, địa phương cũng rộng mở, nhưng thật sự tà môn, người vào ờ hoặc là chết, hoặc là điên, không một ai có kết cục tốt. Hậu sinh, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, bộ dạng cũng mi thanh mục tú, hà tất vì tiết kiệm vài đồng tiền, mà lấy tính mạng của mình nói giỡn?” Xa phu tận tình khuyên bảo.
Hữu Xu thành khẩn nói lời cảm tạ, nhưng chính là không nghe, cố ý muốn đến quỷ ốc. Rơi vào đường cùng, xa phu chỉ đành đưa cậu đến một ngõ hẻm sâu thẳm, chỉ vào một căn nhà ba gian nói, “Là ở đây, nha lang* ở đối diện, tiểu nhân giúp ngài hỏi một câu.”
*Nha lang: người trung gian mua bán, nói theo hiện đại nghĩa là người môi giới.
Xa phu gõ cửa đối diện, giải thích ý đồ đến. Nha lang đang vì vấn đề tòa nhà mà phát sầu, nghe nói có người muốn thuê, không nói hai lời liền đáp ứng. Hữu Xu thanh toán tổng cộng mười hai lượng, trong đó bảy lượng là tiền thuê một năm, còn có năm lượng tiền thế chấp, cuối cùng đem hành lý cùng rương sách dọn vào.
Nha lang và xa phu đứng ở ngoài cửa ló đầu ló cổ vào xem, thấy cậu vẫy tay muốn mời, vội vàng xoay người chạy. Nơi này thật tà môn, giữa mùa hè thổi gió lạnh, nửa đêm lại từng trận tiếng khóc nỉ non, tầng tầng quỷ ảnh, người bị hù chết dọa điên đã có mười bảy mười tám người, ngay cả quan sai đến tra án cũng sẽ tự dưng trúng tà. Tiểu hậu sinh này lá gan quá lớn, làm thế nào cũng không nghe khuyên bảo.
Hai người chạy ra ngoài một dặm mới tê liệt ngồi trên đất, nghĩ mà sợ không thôi.
Tòa nhà này kiến tạo vô cùng tráng lệ, núi giả lởm chởm, cỏ cây cao chót vót, mây khói lượn lờ, chợt nhìn tựa như tiên cảnh, nếu không có chuyện ma quái, chỉ sợ bỏ năm trăm lượng cũng chưa hẳn thuê được. Hữu Xu mở tinh thần lực ra xem xét xung quanh, quả nhiên phát hiện rất nhiều lệ quỷ tới tới lui lui trong nhà, hiển nhiên đã đem nơi này trở thành nơi tụ cư lý tưởng.
Bởi vì được truyền thừa đạo gia, Hữu Xu cũng biết thuật phong thuỷ, vòng hai vòng trong nhà liền hiểu rõ nguồn gốc vấn đề là ở nguồn nước từ nam tới bắc tại mỗi viện. Nước có thể tụ tài, nhưng nếu dẫn nước không thích hợp, thì sẽ phá tài gây tai hoạ. Cũng không biết chủ nhân là gặp tính kế hay là thật sự không hiểu, lại xây ở hai đầu mỗi đầu một cái ao, đào một cái mương liên thông, hình thành dạng huyết bồn chiếu kính, khó trách lâu ngày, gia chủ con cháu chết sớm, người nhà khó khăn, vả lại từ dương trạch hóa thành âm trạch, thành nơi câu hồn đoạt mệnh.
Long khí hộ thể của Hữu Xu đã sớm hao hết, cho nên bình thường chế tác rất nhiều khu quỷ phù, giấu ở trong bao. Nếu như quỷ quái không đến trêu chọc, vậy liền hài hòa ở chung, nếu như muốn hại mạng, cậu chỉ đành tận lực mà bồi. Nghĩ như vậy, cậu càng thêm bình tĩnh, thanh thản đi vào chính viện, chọn một gian phòng rộng thoáng nhất để ở.
Dùng vệ sinh phù đem góc trong góc ngoài quét tước một lần, lại thu xếp hành lý thỏa đáng, cậu lập tức mặc quan bào, mang theo quan ấn, đến Lại bộ đưa tin. Cậu bức thiết muốn biết đến tột cùng tân hoàng có phải chủ tử mình hay không.
“Ngươi chính là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu?” Quan viên phụ trách tiếp đãi cậu dùng ánh mắt xem kỹ cao thấp đánh giá, trong mắt mơ hồ hiện ra vài tia ác ý.
“Đúng là tại hạ. Nhận được triệu hồi của Hoàng Thượng, đặc biệt vào kinh báo cáo công tác.” Hữu Xu chắp tay.
“Được, trước tiên đem phí nhuận bút, phí làm việc, phí xếp số, phí thúc giục… giao đủ, tổng cộng một vạn hai nghìn lượng bạc.” Quan viên vừa cầm lấy bàn tính đánh lạch cạch, vừa báo ra rất nhiều hạng mục thu phí.
Hữu Xu biết lục bộ cũng giống lục phòng trong nha môn, lập các loại danh mục thu hối lộ, nhưng thật sự gặp gỡ loại chuyện này, vẫn là cảm thấy oán giận. Cậu cố nén tức giận hỏi, “Nếu như Hoàng Thượng không thể đúng lúc nhìn thấy báo cáo công tác của Triệu mỗ, tra hỏi xuống thì làm như thế nào?”
“Xuy, ngươi cho mình là ai?” Quan viên híp mắt, vẻ mặt khinh miệt, “Nói cho ngươi biết, những phí dụng đó nếu ngươi không giao, liền thành thành thật thật ở kinh thành chờ, không chừng qua một trăm năm tám mươi năm, Hoàng Thượng sẽ có thể nhớ tới ngươi. Năm đó Bình Tây vương vào kinh báo cáo công tác, ỷ mình là hoàng thân quốc thích liền không đem bọn ta để vào mắt, nói cái gì cũng không chịu giao bạc. Ngươi đoán như thế nào? Không ai giúp hắn viết báo cáo công tác, ở trong kinh đợi hai năm mới đợi được Hoàng Thượng triệu kiến. Ngươi xem người ta xem, rồi lại suy nghĩ về mình xem, ngươi có phân lượng như Bình Tây vương sao?”
“Đó là chuyện vào thời tiên hoàng đi?” Hữu Xu một lời bóc trần.
Quan viên hô hấp cứng lại, thực nhanh lại khôi phục bình thường, lạnh nhạt trào phúng, “Tân hoàng đăng cơ cũng giống vậy thôi. Lục bộ trong triều, hắn động tới Binh bộ, Công bộ, Lễ bộ, Hình bộ, ngươi xem hắn có dám động tới Hộ bộ và Lại bộ không. Hộ bộ, Lại bộ là cột sống của quốc gia, động một cái liền thương gân động cốt. Hoàng Thượng hắn dám sao? Cũng không hỏi xem những cựu thần trong triều có đáp ứng hay không.”
Hữu Xu lạnh cả lòng, nhưng vẫn kiên trì nói, “Báo cáo công tác ta tự mình viết cũng không được sao?”
Công văn nộp lên các bộ xét duyệt, nhất là đưa tới ngự tiền, đều có cách thức và cách dùng từ đặc biệt, mà những tri thức đó, quan viên dùng khoa cử để lên làm quan chưa bao giờ được tiếp xúc, một khi tự mình viết mà bị bắt lấy sai sót, kết quả chỉ có một, chính là cách chức điều tra. Quan viên thấy cậu keo kiệt như thế, ngay cả phí nhuận bút cũng không chịu bỏ ra, liền cũng mặc kệ cậu nhảy vào trong hố.
“Được, ngươi tự mình viết đi. Nhưng bản quan nói trước, không giao phí nhuận bút, phí xếp số, phí thúc giục, ngươi viết công văn xong tới bao giờ thượng thư đại nhân mới có thể nhìn thấy, thì không biết bao lâu đâu. Bình Tây vương cũng chờ hai năm, ngươi sao, mười bảy mười tám năm hẳn là không sai biệt lắm đi. Bản quan ở chỗ này chờ, chừng nào ngươi nghĩ thông suốt đưa tiền lên, thì lúc đó liền tiến cử công văn cho ngươi.” Hắn không sợ hãi mà nói.
Trong lòng Hữu Xu tức giận mọc lan tràn, trên mặt không chút nào hiện ra, nhấc bút, lưu loát viết báo cáo công tác mấy vạn chữ, giới thiệu chiến tích của mình ở mỗi một phương diện, rồi lại tổng kết ưu khuyết điểm. Công văn cùng loại, cậu chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể sáng tác ra bản mẫu tốt nhất, vả lại khi ở Toại Xương và Lệ Thuỷ, vì đề phòng tư lại chuyên quyền, tất cả công vụ đều là cậu tự mình xử lý, bàn tới tiêu chuẩn nghiệp vụ, so với bất cứ một quan viên nào ở lục bộ đều cao hơn, sao lại bị một phần báo cáo công tác làm khó được.
Sau khi viết xong tỉ mỉ kiểm tra hai lần, xác nhận không có sai sót, cậu mới đóng quan ấn trình lên. Quan viên kia cũng không thèm nhìn tới, ném vào trong đống hồ sơ liền coi như xong việc, thái độ cực kỳ khinh mạn.
“Cuối cùng khuyên ngươi một câu, nhanh chóng đem bạc dâng lên, nếu không phần báo cáo này có thể đá chìm đáy biển đó.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Hữu Xu hơi chắp tay, nhanh chóng rời đi.
Đại Dung lại trị hủ bại đã vượt xa tưởng tượng của cậu. Lại bộ mua quan bán tước, Hình bộ oan người oan án, Hộ bộ đào rỗng quốc khố, Lễ bộ điên đảo cương thường, Binh bộ yếu đuối vô năng, Công bộ nhàn tản rãnh rỗi, đó là một quốc gia kiểu gì? Là thế đạo ra sao? Nghĩ đến đây, đối với thân phận tân hoàng cậu lại không cảm thấy hứng thú nữa. Ngay cả Lại bộ và Hộ bộ cũng không sửa trị được, thủ đoạn này so sánh với chủ tử, không khỏi quá mức kém cỏi.
Bởi vì tâm tình không tốt, cậu mua rất nhiều điểm tâm mang về nhà, khi buông hộp xuống mới nhớ còn có một chuyện quan trọng chưa làm, vội vàng chạy đến sài phòng, nhặt một tấm ván gỗ bằng phẳng, dùng chủy thủ đẽo thành một khối bài vị, trên đó khắc bốn chữ “U minh chi chủ”.
“Cám ơn ân cứu mạng, tình nghĩa hộ tống của ngươi, ta mua rất nhiều đồ ăn ngon, hy vọng ngươi có thể thích.” Cậu đem bài vị đặt trên hương án, nghiêm túc đứng đắn mà bái bái, sau đó đem đồ ăn mua về đặt chỉnh tề trong bát đĩa, trở thành tế phẩm mà cúng lên.
Ở Đại Dung quốc, cậu không có chủ tử, không có cha nương, mỗi khi đêm dài người vắng luôn bị nỗi cô độc khắc cốt xâm nhập. Nếu không có Diêm La vương một đường làm bạn, chăm sóc, yên lặng bảo hộ, cậu tuyệt đối sống không đến hôm nay. Cậu thích người bằng hữu này, cho nên cũng liền xuất phát từ tận tâm can, không hề giữ lại, được thứ tốt gì, luôn muốn cùng chia sẻ với hắn.
Ánh nến trên hương án đột nhiên nhảy lên cao nửa tấc rồi lại nhanh chóng dập tắt, để lại một phòng tối đen.
Hoàng thành, trong cung Càn Thanh, một nam tử cao lớn đang dựa bàn phê duyệt tấu chương, một vị thái giám mặt trắng, dung mạo âm nhu đứng bên cạnh.
Nam tử buông ngự bút xuống, trầm giọng nói, “Hôm nay Hữu Xu làm những gì?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu Triệu huyện lệnh đầu tiên là đến Triệu phủ, Triệu Hữu Tài định dùng một vạn lượng bạc giải hòa, bị cậu ấy cự tuyệt. Sau đó cậu ấy thuê quỷ trạch ở ngõ nhỏ Đông Giao, sau khi hơi nghỉ ngơi hồi phục liền đến Lại bộ đưa tin. Bởi vì không đưa tiền phí, báo cáo công tác hiện giờ còn đặt phía dưới đống công văn, cũng không biết bao giờ mới có thể đưa đến trước án Lại bộ thượng thư.” Dứt lời, thái giám chần chừ nói, “Nếu không, nô tài tự mình đến Lại bộ một chuyến, đòi báo cáo công tác lại đây?”
“Không vội, trước tiên cứ để đó, bằng không trẫm làm sao tiện phát tác?” Nam tử nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại lạnh như băng.
Thái giám khom người đáp lại.
Sau một lúc lâu, nam tử lại hỏi, “Lại bộ tận lực làm khó dễ Hữu Xu, có phải Triệu Hữu Tài ở giữa làm khó dễ hay không?”
“Đúng vậy. Hắn muốn bức bách tiểu Triệu huyện lệnh đến Triệu phủ lấy bạc.”
“Ngu xuẩn. Tính tình Hữu Xu bướng bỉnh như vậy, càng ép cậu ấy lại càng cứng rắn. Đối phó cậu ấy phải vuốt lông mới được.” Nam tử trầm giọng cười nhẹ, giọng điệu hàm chứa yêu sủng, hiển nhiên đối với bản tính của tiểu Triệu huyện lệnh như lòng bàn tay.
Thái giám cũng không thấy kỳ quái, cười khẽ hai tiếng theo. Đúng lúc này, trên bàn bỗng nhiên toát ra một trận ánh sáng, sau khi ánh sáng tán đi, trên ngự án chất đầy hồ sơ lại hư không hiện ra ba cái đĩa, một cái đựng hoa quế cao, một cái đựng hạch đào tô, còn có một cái đựng một xâu mứt quả đỏ au.
“A, đây là tên ngốc nào lớn mật, dám cung phụng Diêm La vương vậy? Ngại mạng mình dài chăng?” Mặt thái giám lộ vẻ kinh dị.
“Quả thật là đồ ngốc!” Nam tử hơi hơi sững sờ, cầm lấy mứt quả nhìn nhìn, lúc này mới không nhịn được cười. Ngoại trừ đồ ngốc tiểu Triệu huyện lệnh lớn mật cộng thêm ham ăn, còn ai vào đây mà đem Diêm La vương cung phụng trên hương án? Mặc dù không làm bạn ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới mình, nhớ kỹ mình, có thứ gì tốt vội vàng lấy ra chia sẻ với mình, quả thật là có tâm.
Nam tử cắn một viên mứt quả, tỉ mỉ nhai hai cái, cảm thấy mỹ mãn mà khen, “Ừm, rất ngọt.”
Thái giám thoáng nhìn ấn đường giãn ra cùng với đáy mắt ôn nhu cười nhạt của hắn, cuối cùng đoán được tế phẩm này là ai cúng, không khỏi âm thầm bội phục tiểu Triệu huyện lệnh. Gặp Diêm La vương còn có thể giữ vững trấn định, vả lại một đường làm bạn, thật lòng tương giao, không hổ là hậu nhân của quốc sư Hạ Khải, tâm tính bất phàm mà.
Chỉ ăn một ngụm, nam tử liền luyến tiếc động tới nữa, dùng pháp thuật phong kín tế phẩm lại, thu vào vương ấn.
“Ngươi trông cho kỹ chút, trẫm đi một lát sẽ trở lại.” Hắn đứng lên, hóa thành một hư ảnh biến mất, mà phía sau ngự án vẫn còn một nam tử ngồi đó, thân cao diện mạo đều như một khuông đúc ra với hắn, đang nhấc bút chậm rãi phê duyệt tấu chương.
Thái giám khom người lĩnh mệnh, phất trần giương lên, bày một thủ thuật che mắt ở trong điện. Thị vệ và cung nhân canh giữ ở cửa vốn dĩ ánh mắt mê man, hiện tại càng thêm mờ mịt.
Lúc Diêm La vương đến, Hữu Xu đang ăn cơm chiều. Bởi vì tiền dư trên tay không nhiều lắm, lại không biết bao giờ báo cáo công tác mới có thể được phúc đáp, liền không dám tùy tiện tiêu tiền, mua một túi cải trắng một khối đậu hũ, tùy tiện dùng nước lã nấu nấu cũng liền xong, cơm là loại gạo lức rẻ nhất, năm đồng một gói to, màu vàng pha đen, hết sức khó coi. Mấy hộp điểm tâm cậu mua trước đó hiện tại đều đặt trên hương án, đúng là đem đồ tốt nhất để cho người khác, đồ đơn sơ giữ cho chính mình.
Sao lại ngốc như vậy, khiến người ta đau lòng như vậy? Diêm La vương đi đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, muốn thưởng cho cậu hai cái liếc trắng mắt, rồi lại nhịn được.
Từ thật lâu tới nay, Hữu Xu vẫn là lần đầu tiên dùng cơm một mình, trước đây đều có Diêm La vương ở bên cạnh, tuy rằng không ăn, nhưng sẽ dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn, làm cậu vô cùng an tâm. Đột nhiên chỉ còn một mình mình, lại có chút cảm giác ăn không biết vị, đang không yên lòng và cơm, lại thấy đối phương xuất hiện, quả nhiên là vừa mừng vừa sợ. Tròng mắt cậu rực sáng, nhanh chóng liếc đối phương vài cái, sau đó bưng bát lên che miệng, ngây ngô cười.
Nhưng mà cậu cũng không biết, hai lúm đồng tiền bên má đã bán đứng tâm tình nhảy nhót vui sướng của cậu, chọc cho Diêm La vương cũng cười nhẹ theo. Càng xem càng ngốc, nhưng mà càng xem càng đáng yêu. Bất quá chỉ rời đi vài canh giờ, mà đã nhớ như vậy. Trong lòng hắn than thở, ánh mắt cũng ôn nhu như nước.
Có người bồi mình ăn cơm, gạo lức vốn dĩ còn có chút khó có thể nuốt xuống, hiện tại lại trở nên thơm ngào ngạt. Hữu Xu gắp mấy khối đậu hũ, nhét vào miệng cùng với cơm, hai má căng phồng, mặt mày tuấn dật phơi phới, nhìn qua cực kỳ vui mắt. Nam tử một tay chống má, lẳng lặng chăm chú nhìn, trong lòng cũng bắt đầu khởi động niềm vui vẻ vô hạn.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận gào khóc thảm thiết. Một nữ quỷ giọng the thé nói, “Lão tổ, phòng ở của chúng ta bị người ta chiếm, là một thư sinh trẻ tuổi.”
“Đợi tối nay lão tổ hút khô máu nó, bóp nát thần hồn nó.” Một giọng nói thô ráp truyền đến.
Hữu Xu nghe rõ ràng, nhưng mà có tiểu đồng bọn ở đây, trong lòng một chút cũng không hoảng hốt. Diêm La vương cũng bất vi sở động, chỉ hơi hơi trong nháy mắt, chém ra một đạo hắc quang.
“A a a a! Là địa ngục nghiệp hỏa! Mọi người chạy mau đi, người ở bên trong không phải Diêm Vương thì chính là ngục chủ!” Quỷ quái tự xưng là lão tổ tru lên trốn đi, đông đảo lệ quỷ cũng sôi nổi chạy trốn.
Diêm La vương vốn không tính toán làm khó bọn họ, nghĩ rồi nghĩ, lại sửa chủ ý, truyền âm nói, “Trở về cho bổn vương!”
Trong thiên hạ có mấy thần tiên có thể sử dụng địa ngục nghiệp hỏa, vả lại còn xưng “bổn vương”? Chúng quỷ trăm triệu lần không ngờ Diêm La vương sẽ đại giá quang lâm, mặc dù sợ tới mức linh hồn cũng sắp bay mất, nhưng vẫn kiên cường mà từ dưới đất chui ra, chỉnh chỉnh tề tề đứng thành hai hàng, chờ đợi xử lý.
Diêm La vương chỉ chỉ lão tổ, “Ngươi, sau này chính là quản gia Triệu phủ, giúp Hữu Xu chuẩn bị gia vụ. Thủ hạ của ngươi am hiểu cái gì?” Biết rõ tiểu Triệu huyện lệnh thấy được và nghe được, hắn còn gióng trống khua chiêng an bài thỏa đáng, chính là để lấy được cảm kích và ngưỡng mộ của đối phương. Một ngày nào đó, hắn muốn tiểu Triệu huyện lệnh không bao giờ rời khỏi mình.
Hữu Xu giả như không biết, lúm đồng tiền bên má lại càng thêm ngọt ngào. Kết giao được bằng hữu trượng nghĩa như vậy, đời này đáng giá.
“Sao đột nhiên đường huynh lại muốn trả lại gia sản? Ngươi và nhị thúc không có cái lòng tốt này.” Cậu thăm dò nói.
“Cho ngươi lấy thì liền lấy đi, vô nghĩa nhiều như vậy làm chi. Cha, lấy bạc ra.” Triệu Hữu Tài trán nổi gân xanh mà gục xuống bàn, giống như vài ngọn núi lớn đè trên đầu vai, mắt thấy liền muốn sụp đổ.
Hắn sẽ tuyệt đối không nói cho đường đệ biết, nửa tháng trước khi đối phương về kinh, một nhà ba người bọn họ đồng thời gặp giấc mộng, trong mộng bị bắt đến Diêm La điện chịu thẩm, tội danh là chiếm đoạt tài sản thân tộc. Sau khi Diêm La vương đeo gông cùm xiềng xích cho bọn họ xong liền thả bọn họ về, cưỡng chế bọn họ lập tức trả lại gia sản, đồng thời có được thư giải hòa của nguyên chủ, nếu không gông cùm và xiềng xích sẽ càng ngày càng nặng, cho đến khi tươi sống đè chết bọn họ.
Mới đầu bọn họ còn không quá tin tưởng, nào ngờ theo thời gian thay đổi, đầu vai và tứ chi giống như đổ chì, hơi nhúc nhích một chút liền đau đến toàn tim. Trong đó Triệu Hữu Tài là nghiêm trọng nhất, đừng nói đi lại bình thường, mà ngay cả nằm ở trên giường cũng thành một loại tra tấn, trọng lượng trên vai gần như sắp đè gãy cột sống hắn.
Đêm qua, lại có quỷ sai đến thúc giục, nói là nguyên chủ chính ngọ ngày mai liền đến, bảo bọn họ nhanh chóng trả lại gia sản, sau đó thiêu hủy thư giải hòa mà đối phương viết ra, mới có thể trừ đi hình cụ ở vai và tứ chi. Lúc này bọn họ không thể không tin, trời còn chưa sáng liền chạy đến cửa thành trông giữ, xa xa nhìn thấy Hữu Xu, lập tức chạy tới nhận nhau.
Hữu Xu thấy thái độ một nhà nhị phòng ác liệt, hiển nhiên cũng không phải thật tâm ăn năn, mày không khỏi nhíu nhíu. Tuy rằng tính cách cậu ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là thánh mẫu lấy ơn báo oán, muốn dùng mấy lượng bạc liền đuổi cậu đi, nào có dễ dàng như vậy. Dù sao hình cụ không phải mang ở trên người mình, hoàn toàn không cần phải gấp.
Nhị lão gia được chỉ thị của nhi tử, lập tức lấy từ trong tay áo ra năm mươi tấm ngân phiếu, gian nan đẩy qua, “Chất nhi, đây là gia sản của ngươi, nhanh nhận đi.”
“Đúng vậy, ngươi cũng đừng ngại ít. Lúc trước khi chúng ta tới đây, cha nương ngươi không kinh doanh tốt, đất vườn trong nhà, mặt tiền cửa hiệu, bán bán, nợ nợ, thiếu nợ rất nhiều, vẫn là chúng ta giúp ngươi trợ cấp, nếu không sao ngươi có thể yên ổn mà ở nông thôn đọc sách, còn mười tám tuổi đậu Trạng Nguyên.” Nói xong một câu cuối cùng, giọng điệu nhị thẩm chua chua, có thể thấy “Triệu Hữu Xu” dựa vào bản lĩnh của mình làm quan, vẫn luôn là một cái gai trong lòng bà ta.
Hữu Xu hạ mi, không nói một từ. Người nhà này thật là vô sỉ, rõ ràng chiếm hết tiện nghi, trái lại còn nói mình thiếu bọn họ. Năm nghìn lượng, hóa ra xem mình là ăn mày mà đuổi đi à?
Cậu hơi hơi lật ký ức, nói, “Nhị thúc, nhị thẩm, các ngươi đừng cho rằng ta tuổi còn nhỏ liền dễ gạt gẫm. Lúc trước khi cha nương ta chết, các ngươi dọn vào nói muốn chiếu cố ta. Tuy rằng ta không biết đại phòng có bao nhiêu của cải, lại biết năm đó các ngươi mang đến bao nhiêu đồ vật, bất quá chỉ mấy rương quần áo, mấy quan tiền mà thôi, ngay cả tiền mướn xe ngựa và khuân vác, vẫn là quản gia nhà ta giúp các ngươi trả. Không có gia sản của ta, các ngươi ăn cái gì sơn trân hải vị, ở cái gì rường cột chạm trổ, mặc cái gì lăng la tơ lụa, làm cái gì mệnh quan triều đình? Đến tột cùng là các ngươi thiếu ta, hay là ta thiếu các ngươi, chỗ Diêm La vương đều có kết quả. Việc này, chúng ta vẫn là chờ đến ngày chết rồi lại bàn rõ ràng đi.”
Bởi vì một nhà nhị phòng đã sớm đuổi gia phó nhà đại phòng, Hữu Xu cũng tìm không ra nhân chứng để tra rõ thị phi ân oán năm đó. Đương nhiên, mặc dù tìm được, cậu cũng lười phí sức. Số gia sản đó nếu nhị phòng luyến tiếc, cứ việc giữ là được, cậu không nóng nảy.
Nghĩ vậy, cậu đứng dậy chắp tay, chuẩn bị cáo từ.
Lúc này một nhà nhị phòng mới nóng nảy, vội vàng đi chặn cửa. Cái gì gọi là chờ đến ngày chết rồi lại bàn? Gông xiềng trên người bọn họ không lấy xuống, không quá nửa tháng liền sẽ bị đè chết. Thằng nhóc Triệu Hữu Xu này cũng không biết có phải chó ngáp phải ruồi không, lại lấy Diêm La vương ra nói chuyện, còn thật sự điểm trúng tử huyệt của bọn họ.
“Năm nghìn lượng ngươi ngại ít, vậy liền cho ngươi thêm năm nghìn lượng. Triệu Hữu Xu, làm người đừng lòng tham không đáy quá!” Triệu Hữu Tài cố nén lửa giận. Bởi vì làm ở Lại bộ, mấy năm nay hắn mua quan bán tước, thật sự là kiếm không ít, đem trong trong ngoài ngoài Triệu phủ tu sửa xây dựng thêm, trở nên cực kỳ tráng lệ. Nghe giọng điệu Triệu Hữu Xu, là muốn cả nhà bọn họ đến như thế nào thì trở về như thế đó, mặt mũi cậu ta thật lớn!
Hữu Xu lắc đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Năm nghìn, một vạn, với ta mà nói không có bất luận cái gì khác biệt, bất quá chỉ là một con số thôi. Mấy năm nay ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cái nhà này các ngươi thích lấy cứ lấy, ta dựa vào bản lĩnh của mình vẫn có thể tự lập môn hộ. Nhị thúc, nhị thẩm, đường huynh, các ngươi an an tâm tâm ở đi, ta cáo từ.” Dứt lời sải bước mà đi.
Một nhà nhị phòng chạy không nổi, chỉ đành bảo tôi tớ đi ngăn cản, nào ngờ người nọ nhìn thì đi chậm, kì thực hai ba bước đã đi ra ngoài, vòng ra cửa chính tìm, nào còn có nửa cái bóng người?
“Làm sao bây giờ? Gia sản này nó lại từ bỏ! Tại sao nó có thể không cần chứ?” Nhị thái thái tê liệt ngồi ở trên ghế, đấm ngực dậm chân khóc thét lên.
“Ta đã nói năm nghìn lượng có thể quá ít hay không, nhưng ngươi nói đủ! Làm sao bây giờ? Không có thư giải hòa, gông xiềng trên người chúng ta chẳng lẽ thật sự phải đến ngày chết mới có thể cởi xuống ư?” Nhị lão gia kéo vạt áo ra, xem xét da thịt đã sớm bị đè thành đỏ tím của mình, càng cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng. Qua một ngày, gông cùm và xiềng xích liền nặng thêm một cân, thực nhanh bọn họ sẽ bị đè tới tan xương nát thịt.
Triệu Hữu Tài lăn lộn ở Lại bộ đã lâu, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, nhắm mắt trầm tư một khắc, chắc chắn nói, “Không phải cậu ta đến kinh thành báo cáo công tác sao? Cứ chờ, ta tự nhiên có biện pháp để cậu ta chủ động tìm đến chúng ta lấy bạc.”
“Con à, ngươi muốn làm gì?” Nhị lão gia luôn cảm thấy bất an.
“Đường đi nước bước trong nha môn, nói ngươi cũng không rõ.” Triệu Hữu Tài hiện tại ngay cả mở miệng nói chuyện cũng thành gánh nặng, thở dốc trong chốc lát sau đó liền nhấc bút lên viết một tờ bái thiếp, lệnh tùy tùng đưa đến Lại bộ.
Hữu Xu mướn một chiếc xe trâu chậm rãi di chuyển trong kinh thành, một mặt tìm kiếm chỗ ở tạm thời, một mặt quan sát phong thổ. Phong tục của Đại Dung quốc cực kỳ gần với Hạ Khải, phong cách phục sức cũng không khác mấy, nhưng càng thêm hoa lệ. Đó cũng là do tính xa hoa lãng phí của tiên hoàng, thế nên trên làm dưới theo. Ngẩng đầu nhìn trời, ngẫu nhiên có mây đen và quỷ ảnh thổi qua, có thể thấy đủ loại hành động của tân hoàng còn chưa thấy hiệu quả, oán niệm của dân chúng không nhỏ.
“Đông gia, ngài chuẩn bị tìm nhà như thế nào? Đắt một chút hay là rẻ một chút?” Xa phu cao giọng hỏi.
Hữu Xu thu hồi tầm mắt, nghiêm trang đứng đắn nói, “Có tòa nhà nào có chuyện ma quái không?”
“Nhà có chuyện ma quái? Ngài không phải nói giỡn đi?” Xa phu móc móc lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
“Trong tay của ta không có bao nhiêu tiền, chỉ thuê được tòa nhà thật rẻ thôi.”
“Thì ra là thế. Nhà có chuyện ma quái ta từng nghe nói một chỗ, tiền thuê chỉ cần bảy tám lượng một năm, địa phương cũng rộng mở, nhưng thật sự tà môn, người vào ờ hoặc là chết, hoặc là điên, không một ai có kết cục tốt. Hậu sinh, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, bộ dạng cũng mi thanh mục tú, hà tất vì tiết kiệm vài đồng tiền, mà lấy tính mạng của mình nói giỡn?” Xa phu tận tình khuyên bảo.
Hữu Xu thành khẩn nói lời cảm tạ, nhưng chính là không nghe, cố ý muốn đến quỷ ốc. Rơi vào đường cùng, xa phu chỉ đành đưa cậu đến một ngõ hẻm sâu thẳm, chỉ vào một căn nhà ba gian nói, “Là ở đây, nha lang* ở đối diện, tiểu nhân giúp ngài hỏi một câu.”
*Nha lang: người trung gian mua bán, nói theo hiện đại nghĩa là người môi giới.
Xa phu gõ cửa đối diện, giải thích ý đồ đến. Nha lang đang vì vấn đề tòa nhà mà phát sầu, nghe nói có người muốn thuê, không nói hai lời liền đáp ứng. Hữu Xu thanh toán tổng cộng mười hai lượng, trong đó bảy lượng là tiền thuê một năm, còn có năm lượng tiền thế chấp, cuối cùng đem hành lý cùng rương sách dọn vào.
Nha lang và xa phu đứng ở ngoài cửa ló đầu ló cổ vào xem, thấy cậu vẫy tay muốn mời, vội vàng xoay người chạy. Nơi này thật tà môn, giữa mùa hè thổi gió lạnh, nửa đêm lại từng trận tiếng khóc nỉ non, tầng tầng quỷ ảnh, người bị hù chết dọa điên đã có mười bảy mười tám người, ngay cả quan sai đến tra án cũng sẽ tự dưng trúng tà. Tiểu hậu sinh này lá gan quá lớn, làm thế nào cũng không nghe khuyên bảo.
Hai người chạy ra ngoài một dặm mới tê liệt ngồi trên đất, nghĩ mà sợ không thôi.
Tòa nhà này kiến tạo vô cùng tráng lệ, núi giả lởm chởm, cỏ cây cao chót vót, mây khói lượn lờ, chợt nhìn tựa như tiên cảnh, nếu không có chuyện ma quái, chỉ sợ bỏ năm trăm lượng cũng chưa hẳn thuê được. Hữu Xu mở tinh thần lực ra xem xét xung quanh, quả nhiên phát hiện rất nhiều lệ quỷ tới tới lui lui trong nhà, hiển nhiên đã đem nơi này trở thành nơi tụ cư lý tưởng.
Bởi vì được truyền thừa đạo gia, Hữu Xu cũng biết thuật phong thuỷ, vòng hai vòng trong nhà liền hiểu rõ nguồn gốc vấn đề là ở nguồn nước từ nam tới bắc tại mỗi viện. Nước có thể tụ tài, nhưng nếu dẫn nước không thích hợp, thì sẽ phá tài gây tai hoạ. Cũng không biết chủ nhân là gặp tính kế hay là thật sự không hiểu, lại xây ở hai đầu mỗi đầu một cái ao, đào một cái mương liên thông, hình thành dạng huyết bồn chiếu kính, khó trách lâu ngày, gia chủ con cháu chết sớm, người nhà khó khăn, vả lại từ dương trạch hóa thành âm trạch, thành nơi câu hồn đoạt mệnh.
Long khí hộ thể của Hữu Xu đã sớm hao hết, cho nên bình thường chế tác rất nhiều khu quỷ phù, giấu ở trong bao. Nếu như quỷ quái không đến trêu chọc, vậy liền hài hòa ở chung, nếu như muốn hại mạng, cậu chỉ đành tận lực mà bồi. Nghĩ như vậy, cậu càng thêm bình tĩnh, thanh thản đi vào chính viện, chọn một gian phòng rộng thoáng nhất để ở.
Dùng vệ sinh phù đem góc trong góc ngoài quét tước một lần, lại thu xếp hành lý thỏa đáng, cậu lập tức mặc quan bào, mang theo quan ấn, đến Lại bộ đưa tin. Cậu bức thiết muốn biết đến tột cùng tân hoàng có phải chủ tử mình hay không.
“Ngươi chính là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu?” Quan viên phụ trách tiếp đãi cậu dùng ánh mắt xem kỹ cao thấp đánh giá, trong mắt mơ hồ hiện ra vài tia ác ý.
“Đúng là tại hạ. Nhận được triệu hồi của Hoàng Thượng, đặc biệt vào kinh báo cáo công tác.” Hữu Xu chắp tay.
“Được, trước tiên đem phí nhuận bút, phí làm việc, phí xếp số, phí thúc giục… giao đủ, tổng cộng một vạn hai nghìn lượng bạc.” Quan viên vừa cầm lấy bàn tính đánh lạch cạch, vừa báo ra rất nhiều hạng mục thu phí.
Hữu Xu biết lục bộ cũng giống lục phòng trong nha môn, lập các loại danh mục thu hối lộ, nhưng thật sự gặp gỡ loại chuyện này, vẫn là cảm thấy oán giận. Cậu cố nén tức giận hỏi, “Nếu như Hoàng Thượng không thể đúng lúc nhìn thấy báo cáo công tác của Triệu mỗ, tra hỏi xuống thì làm như thế nào?”
“Xuy, ngươi cho mình là ai?” Quan viên híp mắt, vẻ mặt khinh miệt, “Nói cho ngươi biết, những phí dụng đó nếu ngươi không giao, liền thành thành thật thật ở kinh thành chờ, không chừng qua một trăm năm tám mươi năm, Hoàng Thượng sẽ có thể nhớ tới ngươi. Năm đó Bình Tây vương vào kinh báo cáo công tác, ỷ mình là hoàng thân quốc thích liền không đem bọn ta để vào mắt, nói cái gì cũng không chịu giao bạc. Ngươi đoán như thế nào? Không ai giúp hắn viết báo cáo công tác, ở trong kinh đợi hai năm mới đợi được Hoàng Thượng triệu kiến. Ngươi xem người ta xem, rồi lại suy nghĩ về mình xem, ngươi có phân lượng như Bình Tây vương sao?”
“Đó là chuyện vào thời tiên hoàng đi?” Hữu Xu một lời bóc trần.
Quan viên hô hấp cứng lại, thực nhanh lại khôi phục bình thường, lạnh nhạt trào phúng, “Tân hoàng đăng cơ cũng giống vậy thôi. Lục bộ trong triều, hắn động tới Binh bộ, Công bộ, Lễ bộ, Hình bộ, ngươi xem hắn có dám động tới Hộ bộ và Lại bộ không. Hộ bộ, Lại bộ là cột sống của quốc gia, động một cái liền thương gân động cốt. Hoàng Thượng hắn dám sao? Cũng không hỏi xem những cựu thần trong triều có đáp ứng hay không.”
Hữu Xu lạnh cả lòng, nhưng vẫn kiên trì nói, “Báo cáo công tác ta tự mình viết cũng không được sao?”
Công văn nộp lên các bộ xét duyệt, nhất là đưa tới ngự tiền, đều có cách thức và cách dùng từ đặc biệt, mà những tri thức đó, quan viên dùng khoa cử để lên làm quan chưa bao giờ được tiếp xúc, một khi tự mình viết mà bị bắt lấy sai sót, kết quả chỉ có một, chính là cách chức điều tra. Quan viên thấy cậu keo kiệt như thế, ngay cả phí nhuận bút cũng không chịu bỏ ra, liền cũng mặc kệ cậu nhảy vào trong hố.
“Được, ngươi tự mình viết đi. Nhưng bản quan nói trước, không giao phí nhuận bút, phí xếp số, phí thúc giục, ngươi viết công văn xong tới bao giờ thượng thư đại nhân mới có thể nhìn thấy, thì không biết bao lâu đâu. Bình Tây vương cũng chờ hai năm, ngươi sao, mười bảy mười tám năm hẳn là không sai biệt lắm đi. Bản quan ở chỗ này chờ, chừng nào ngươi nghĩ thông suốt đưa tiền lên, thì lúc đó liền tiến cử công văn cho ngươi.” Hắn không sợ hãi mà nói.
Trong lòng Hữu Xu tức giận mọc lan tràn, trên mặt không chút nào hiện ra, nhấc bút, lưu loát viết báo cáo công tác mấy vạn chữ, giới thiệu chiến tích của mình ở mỗi một phương diện, rồi lại tổng kết ưu khuyết điểm. Công văn cùng loại, cậu chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể sáng tác ra bản mẫu tốt nhất, vả lại khi ở Toại Xương và Lệ Thuỷ, vì đề phòng tư lại chuyên quyền, tất cả công vụ đều là cậu tự mình xử lý, bàn tới tiêu chuẩn nghiệp vụ, so với bất cứ một quan viên nào ở lục bộ đều cao hơn, sao lại bị một phần báo cáo công tác làm khó được.
Sau khi viết xong tỉ mỉ kiểm tra hai lần, xác nhận không có sai sót, cậu mới đóng quan ấn trình lên. Quan viên kia cũng không thèm nhìn tới, ném vào trong đống hồ sơ liền coi như xong việc, thái độ cực kỳ khinh mạn.
“Cuối cùng khuyên ngươi một câu, nhanh chóng đem bạc dâng lên, nếu không phần báo cáo này có thể đá chìm đáy biển đó.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Hữu Xu hơi chắp tay, nhanh chóng rời đi.
Đại Dung lại trị hủ bại đã vượt xa tưởng tượng của cậu. Lại bộ mua quan bán tước, Hình bộ oan người oan án, Hộ bộ đào rỗng quốc khố, Lễ bộ điên đảo cương thường, Binh bộ yếu đuối vô năng, Công bộ nhàn tản rãnh rỗi, đó là một quốc gia kiểu gì? Là thế đạo ra sao? Nghĩ đến đây, đối với thân phận tân hoàng cậu lại không cảm thấy hứng thú nữa. Ngay cả Lại bộ và Hộ bộ cũng không sửa trị được, thủ đoạn này so sánh với chủ tử, không khỏi quá mức kém cỏi.
Bởi vì tâm tình không tốt, cậu mua rất nhiều điểm tâm mang về nhà, khi buông hộp xuống mới nhớ còn có một chuyện quan trọng chưa làm, vội vàng chạy đến sài phòng, nhặt một tấm ván gỗ bằng phẳng, dùng chủy thủ đẽo thành một khối bài vị, trên đó khắc bốn chữ “U minh chi chủ”.
“Cám ơn ân cứu mạng, tình nghĩa hộ tống của ngươi, ta mua rất nhiều đồ ăn ngon, hy vọng ngươi có thể thích.” Cậu đem bài vị đặt trên hương án, nghiêm túc đứng đắn mà bái bái, sau đó đem đồ ăn mua về đặt chỉnh tề trong bát đĩa, trở thành tế phẩm mà cúng lên.
Ở Đại Dung quốc, cậu không có chủ tử, không có cha nương, mỗi khi đêm dài người vắng luôn bị nỗi cô độc khắc cốt xâm nhập. Nếu không có Diêm La vương một đường làm bạn, chăm sóc, yên lặng bảo hộ, cậu tuyệt đối sống không đến hôm nay. Cậu thích người bằng hữu này, cho nên cũng liền xuất phát từ tận tâm can, không hề giữ lại, được thứ tốt gì, luôn muốn cùng chia sẻ với hắn.
Ánh nến trên hương án đột nhiên nhảy lên cao nửa tấc rồi lại nhanh chóng dập tắt, để lại một phòng tối đen.
Hoàng thành, trong cung Càn Thanh, một nam tử cao lớn đang dựa bàn phê duyệt tấu chương, một vị thái giám mặt trắng, dung mạo âm nhu đứng bên cạnh.
Nam tử buông ngự bút xuống, trầm giọng nói, “Hôm nay Hữu Xu làm những gì?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu Triệu huyện lệnh đầu tiên là đến Triệu phủ, Triệu Hữu Tài định dùng một vạn lượng bạc giải hòa, bị cậu ấy cự tuyệt. Sau đó cậu ấy thuê quỷ trạch ở ngõ nhỏ Đông Giao, sau khi hơi nghỉ ngơi hồi phục liền đến Lại bộ đưa tin. Bởi vì không đưa tiền phí, báo cáo công tác hiện giờ còn đặt phía dưới đống công văn, cũng không biết bao giờ mới có thể đưa đến trước án Lại bộ thượng thư.” Dứt lời, thái giám chần chừ nói, “Nếu không, nô tài tự mình đến Lại bộ một chuyến, đòi báo cáo công tác lại đây?”
“Không vội, trước tiên cứ để đó, bằng không trẫm làm sao tiện phát tác?” Nam tử nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại lạnh như băng.
Thái giám khom người đáp lại.
Sau một lúc lâu, nam tử lại hỏi, “Lại bộ tận lực làm khó dễ Hữu Xu, có phải Triệu Hữu Tài ở giữa làm khó dễ hay không?”
“Đúng vậy. Hắn muốn bức bách tiểu Triệu huyện lệnh đến Triệu phủ lấy bạc.”
“Ngu xuẩn. Tính tình Hữu Xu bướng bỉnh như vậy, càng ép cậu ấy lại càng cứng rắn. Đối phó cậu ấy phải vuốt lông mới được.” Nam tử trầm giọng cười nhẹ, giọng điệu hàm chứa yêu sủng, hiển nhiên đối với bản tính của tiểu Triệu huyện lệnh như lòng bàn tay.
Thái giám cũng không thấy kỳ quái, cười khẽ hai tiếng theo. Đúng lúc này, trên bàn bỗng nhiên toát ra một trận ánh sáng, sau khi ánh sáng tán đi, trên ngự án chất đầy hồ sơ lại hư không hiện ra ba cái đĩa, một cái đựng hoa quế cao, một cái đựng hạch đào tô, còn có một cái đựng một xâu mứt quả đỏ au.
“A, đây là tên ngốc nào lớn mật, dám cung phụng Diêm La vương vậy? Ngại mạng mình dài chăng?” Mặt thái giám lộ vẻ kinh dị.
“Quả thật là đồ ngốc!” Nam tử hơi hơi sững sờ, cầm lấy mứt quả nhìn nhìn, lúc này mới không nhịn được cười. Ngoại trừ đồ ngốc tiểu Triệu huyện lệnh lớn mật cộng thêm ham ăn, còn ai vào đây mà đem Diêm La vương cung phụng trên hương án? Mặc dù không làm bạn ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới mình, nhớ kỹ mình, có thứ gì tốt vội vàng lấy ra chia sẻ với mình, quả thật là có tâm.
Nam tử cắn một viên mứt quả, tỉ mỉ nhai hai cái, cảm thấy mỹ mãn mà khen, “Ừm, rất ngọt.”
Thái giám thoáng nhìn ấn đường giãn ra cùng với đáy mắt ôn nhu cười nhạt của hắn, cuối cùng đoán được tế phẩm này là ai cúng, không khỏi âm thầm bội phục tiểu Triệu huyện lệnh. Gặp Diêm La vương còn có thể giữ vững trấn định, vả lại một đường làm bạn, thật lòng tương giao, không hổ là hậu nhân của quốc sư Hạ Khải, tâm tính bất phàm mà.
Chỉ ăn một ngụm, nam tử liền luyến tiếc động tới nữa, dùng pháp thuật phong kín tế phẩm lại, thu vào vương ấn.
“Ngươi trông cho kỹ chút, trẫm đi một lát sẽ trở lại.” Hắn đứng lên, hóa thành một hư ảnh biến mất, mà phía sau ngự án vẫn còn một nam tử ngồi đó, thân cao diện mạo đều như một khuông đúc ra với hắn, đang nhấc bút chậm rãi phê duyệt tấu chương.
Thái giám khom người lĩnh mệnh, phất trần giương lên, bày một thủ thuật che mắt ở trong điện. Thị vệ và cung nhân canh giữ ở cửa vốn dĩ ánh mắt mê man, hiện tại càng thêm mờ mịt.
Lúc Diêm La vương đến, Hữu Xu đang ăn cơm chiều. Bởi vì tiền dư trên tay không nhiều lắm, lại không biết bao giờ báo cáo công tác mới có thể được phúc đáp, liền không dám tùy tiện tiêu tiền, mua một túi cải trắng một khối đậu hũ, tùy tiện dùng nước lã nấu nấu cũng liền xong, cơm là loại gạo lức rẻ nhất, năm đồng một gói to, màu vàng pha đen, hết sức khó coi. Mấy hộp điểm tâm cậu mua trước đó hiện tại đều đặt trên hương án, đúng là đem đồ tốt nhất để cho người khác, đồ đơn sơ giữ cho chính mình.
Sao lại ngốc như vậy, khiến người ta đau lòng như vậy? Diêm La vương đi đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, muốn thưởng cho cậu hai cái liếc trắng mắt, rồi lại nhịn được.
Từ thật lâu tới nay, Hữu Xu vẫn là lần đầu tiên dùng cơm một mình, trước đây đều có Diêm La vương ở bên cạnh, tuy rằng không ăn, nhưng sẽ dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn, làm cậu vô cùng an tâm. Đột nhiên chỉ còn một mình mình, lại có chút cảm giác ăn không biết vị, đang không yên lòng và cơm, lại thấy đối phương xuất hiện, quả nhiên là vừa mừng vừa sợ. Tròng mắt cậu rực sáng, nhanh chóng liếc đối phương vài cái, sau đó bưng bát lên che miệng, ngây ngô cười.
Nhưng mà cậu cũng không biết, hai lúm đồng tiền bên má đã bán đứng tâm tình nhảy nhót vui sướng của cậu, chọc cho Diêm La vương cũng cười nhẹ theo. Càng xem càng ngốc, nhưng mà càng xem càng đáng yêu. Bất quá chỉ rời đi vài canh giờ, mà đã nhớ như vậy. Trong lòng hắn than thở, ánh mắt cũng ôn nhu như nước.
Có người bồi mình ăn cơm, gạo lức vốn dĩ còn có chút khó có thể nuốt xuống, hiện tại lại trở nên thơm ngào ngạt. Hữu Xu gắp mấy khối đậu hũ, nhét vào miệng cùng với cơm, hai má căng phồng, mặt mày tuấn dật phơi phới, nhìn qua cực kỳ vui mắt. Nam tử một tay chống má, lẳng lặng chăm chú nhìn, trong lòng cũng bắt đầu khởi động niềm vui vẻ vô hạn.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận gào khóc thảm thiết. Một nữ quỷ giọng the thé nói, “Lão tổ, phòng ở của chúng ta bị người ta chiếm, là một thư sinh trẻ tuổi.”
“Đợi tối nay lão tổ hút khô máu nó, bóp nát thần hồn nó.” Một giọng nói thô ráp truyền đến.
Hữu Xu nghe rõ ràng, nhưng mà có tiểu đồng bọn ở đây, trong lòng một chút cũng không hoảng hốt. Diêm La vương cũng bất vi sở động, chỉ hơi hơi trong nháy mắt, chém ra một đạo hắc quang.
“A a a a! Là địa ngục nghiệp hỏa! Mọi người chạy mau đi, người ở bên trong không phải Diêm Vương thì chính là ngục chủ!” Quỷ quái tự xưng là lão tổ tru lên trốn đi, đông đảo lệ quỷ cũng sôi nổi chạy trốn.
Diêm La vương vốn không tính toán làm khó bọn họ, nghĩ rồi nghĩ, lại sửa chủ ý, truyền âm nói, “Trở về cho bổn vương!”
Trong thiên hạ có mấy thần tiên có thể sử dụng địa ngục nghiệp hỏa, vả lại còn xưng “bổn vương”? Chúng quỷ trăm triệu lần không ngờ Diêm La vương sẽ đại giá quang lâm, mặc dù sợ tới mức linh hồn cũng sắp bay mất, nhưng vẫn kiên cường mà từ dưới đất chui ra, chỉnh chỉnh tề tề đứng thành hai hàng, chờ đợi xử lý.
Diêm La vương chỉ chỉ lão tổ, “Ngươi, sau này chính là quản gia Triệu phủ, giúp Hữu Xu chuẩn bị gia vụ. Thủ hạ của ngươi am hiểu cái gì?” Biết rõ tiểu Triệu huyện lệnh thấy được và nghe được, hắn còn gióng trống khua chiêng an bài thỏa đáng, chính là để lấy được cảm kích và ngưỡng mộ của đối phương. Một ngày nào đó, hắn muốn tiểu Triệu huyện lệnh không bao giờ rời khỏi mình.
Hữu Xu giả như không biết, lúm đồng tiền bên má lại càng thêm ngọt ngào. Kết giao được bằng hữu trượng nghĩa như vậy, đời này đáng giá.