Quỷ ngao là giống ngao tạng, phần lớn đều nhiễm tật bệnh, tính tình thực không ổn định, thường được nhân loại thuần dưỡng thành đấu khuyển. Quyền quý Đại Yến quốc tình hữu độc chung với đấu khuyển, thường thường tụ tập cùng một chỗ xem xét, mà số đấu khuyển trong cung là dùng để tiến hành biểu diễn tại những bữa tiệc lớn. Để khiến tình cảnh càng thêm kịch liệt huyết tinh, thái giám miêu cẩu phường thường thường bỏ đói chúng nó hơn mười ngày, sau đó thả tử tù trong thiên lao ra cho chúng nó truy đuổi cắn xé, thịt người sau khi cắn chết tự nhiên thành thức ăn cho chó.
Con quỷ ngao của bát hoàng tử đã có năm tuổi, ăn người có thể nói là vô số kể, cho nên lệ khí rất nặng, ngay cả ác quỷ gặp cũng cảm thấy sợ hãi. Hữu Xu nấp ở chỗ sâu nhất trong huyệt động, kinh hồn táng đảm nhìn vuốt sắc của quỷ ngao không ngừng đánh úp về phía mình, nhưng mỗi lần lại kém nửa tấc. Cậu còn chưa kịp thở phào, chỉ thấy con chó đó lại bắt đầu cào đất, ý đồ làm huyệt động lớn ra một chút, vậy phải làm sao bây giờ?
Khi cậu bất lực, khóe mắt thất hoàng tử đã muốn nứt ra, không ngừng quát, “Lão bát, mau nhốt con chó của ngươi lại! Nếu như nó làm Hữu Xu bị thương, bổn cung và ngươi không xong đâu!”
Bát hoàng tử đứng ở hành lang, dùng ánh mắt trào phúng mà lại âm độc nhìn chằm chằm hắn.
Thất hoàng tử chỉ đành nhìn về phía những cung nhân còn lại, khàn cả giọng mệnh lệnh, “Các ngươi nhanh bắt con chó lại, nhanh đi!”
Tiểu Thuận tử và tiểu thái giám mới tới đang muốn hành động, lại bị hai đại cung nữ một trái một phải ngăn chặn bả vai, thấp giọng cảnh cáo, “Trong Song Tuyết điện này, không có mệnh lệnh của bát điện hạ ai dám lộn xộn? Các ngươi không muốn sống sao?”
Tiểu thái giám mới tới năm nay mới mười sáu, bộ dạng vô cùng gầy yếu, nhưng hai mắt lại sáng ngời hữu thần, hạ bàn cũng vô cùng vững vàng, hẳn là luyện công phu. Hắn nhìn nhìn bát hoàng tử vẻ mặt kiêu căng lãnh khốc, lại nhìn nhìn thất hoàng tử hốt hoảng bất lực, trong mắt toát ra vẻ phức tạp. Khó trách Hoàng Thượng sẽ phái hắn lại đây, khó trách lúc gần đi phân phó hắn thời khắc bẩm báo tình huống trong Song Tuyết điện và Cam Tuyền cung, mà còn phải bảo vệ tốt thất hoàng tử, hóa ra lại là như thế. Hắn ý đồ tránh thoát cung nữ áp chế, rồi lại bị hai thái giám chế trụ, chỉ phải thấp giọng nói, “Nhưng thất điện hạ cũng là chủ tử mà!”
“Không chết được hắn.” Đại cung nữ trả lời làm người ta không rét mà run.
Quỷ ngao còn đang đào hố, thất hoàng tử biết nếu như lại tiếp tục trì hoãn, Hữu Xu chỉ có một đường chết. Dưới tình huống không được cung nhân trợ giúp, hắn chống đỡ thân thể, ngã về phía trước, sau đó hai tay bám lấy thảm cỏ và hòn đá, từng chút từng chút một bò về phía trước. Hai mắt hắn đỏ rực, cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay bị mặt đất cứng rắn mài đến chảy máu, lại vẫn bướng bỉnh, kiên định mà di chuyển. Hắn chưa có một khắc nào giống như bây giờ, vô cùng thống hận chính mình vô năng, tình nguyện bỏ qua thân thể tàn phá, cũng muốn hóa thành lệ quỷ đánh tới con ngao khuyển kia.
Hắn phải cứu Hữu Xu, dù mình bỏ mạng cũng phải cứu Hữu Xu! Tín niệm này làm đầu óc hắn tỉnh táo dị thường, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước nghe thấy trong viện lão bát lúc nào cũng truyền đến tiếng la, giống như là “Ma Vương” linh tinh. Đúng vậy, Ma Vương, con quỷ ngao này hẳn có tên là Ma Vương.
Hắn dùng hai tay thương tích chất chồng vỗ mặt đất, la lớn, “Ma Vương, lại đây, đến cắn ta!”
“Điện hạ!” Tiểu Thuận tử và thái giám mới tới cùng kinh hô, rồi lại bị gắt gao đè trở về. Trong lúc bối rối, Tuệ phi nghe được động tĩnh chậm rãi từ đầu kia hành lang đi tới, khiến hai người vui mừng quá đỗi, lập tức kêu to xin giúp đỡ. Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, đối với việc này Tuệ phi lại làm như không thấy, đi đến bên cạnh bát hoàng tử đứng lại, dùng ánh mắt đen tối khó lường nhìn ra xa, không có một chút ý tứ tiến lên ngăn trở.
Tại sao có thể như vậy? Tiểu thái giám cảm thấy hoảng hốt, không khỏi nhìn qua bên trái, quả nhiên thấy con quỷ ngao kia bỏ qua chó con trong động, đánh úp về phía thất hoàng tử. Nếu Hoàng Thượng lệnh hắn bảo vệ tốt thất điện hạ, dù bại lộ thân phận cũng là nghĩa bất dung từ, hắn đang muốn đánh văng hai cung nữ áp chế mình ra, lại thấy chó con nấp ở trong động thế mà lại chạy ra, đuổi theo sau quỷ ngao cắn đuôi nó, hấp dẫn lực chú ý của nó trở về.
“Hữu Xu, ngươi chạy mau, không cần lo cho ta!” Tim thất hoàng tử cũng sắp nát, hai má dơ bẩn không chịu nổi bị nước mắt nhòe ra hai dấu vết, nhìn qua vừa chật vật vừa bất lực.
Hữu Xu có thể nào ném chủ tử không quản? Sau khi cắn quỷ ngao liền đứng ở cách đó không xa, gâu gâu sủa nó. Quỷ ngao nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn khuất phục với bản năng giết chết tử tù, đánh về phía thất hoàng tử quỳ rạp trên mặt đất. Hữu Xu vội vàng đuổi theo, một hơi cắn đuôi nó, dù bị vứt đến ngũ tạng lệch vị trí cũng không chịu buông ra, cuối cùng khiến nó sửa lại phương hướng, ngược lại đuổi theo cái đuôi mình cắn giết.
Thất hoàng tử hận muốn điên lên, liên tục vỗ mặt đất hô to, “Đến cắn ta, đến đây!”
Nhìn thấy một màn này, bát hoàng tử lộ ra nụ cười vui sướng, mà Tuệ phi lại mở miệng, “Đủ, đừng náo loạn.”
Cung nhân thờ ơ lạnh nhạt giống như giải trừ thuật định thân, nhanh chóng hành động, có người đi dắt chó, có người đi dìu thất hoàng tử, còn có người đem vết máu và dấu móng tay tàn phá trên mặt cỏ thu thập sạch sẽ. Không quá một khắc, tất cả dấu vết hỗn độn đều biến mất, vẫn gió êm sóng lặng như trước, cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Đúng, chính là như vậy, ngươi có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn đi chết, cái này không có gì ghê gớm cả. Tuệ phi tự nói với mình như thế, biểu tình cũng lại càng lạnh nhạt. Nàng ta chỉ chỉ thái giám dạy chó, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nô tài kia bỏ rơi nhiệm vụ, quên khóa kỹ lồng sắt, khiến quỷ ngao chạy đến thương tổn lão thất, thật sự là tội không thể tha, tức khắc kéo ra ngoài đánh chết đi! Việc hôm nay, nếu ai ở bên ngoài nói huyên thuyên, kết quả giống như hắn.”
Kim ấn của hoàng hậu ở trong tay, toàn bộ lục cung đều trong khống chế, nàng ta nói đây là đen, không ai dám nói là trắng, nàng ta nói đây là hươu, không ai dám nói là ngựa, quyền lực chính là mê người như thế.
Cung nhân dưới bậc thang đồng loạt lễ bái, thấp giọng vâng lời. Tiểu thái giám mới tới cũng đi theo nằm úp sấp trên đất, che giấu biểu tình khiếp sợ. Hóa ra Tuệ phi quan tâm đầy đủ với thất điện hạ trong truyền thuyết, thậm chí còn nói rằng, nguyện ý vì chữa khỏi hai chân thất điện hạ mà giảm thọ mười năm, lại mang tâm địa rắn rết như vậy. Chẳng lẽ thất điện hạ không phải nhi tử của nàng ta sao?
Thất hoàng tử đã hoàn toàn không thèm để ý việc Tuệ phi không nhìn tới mình, chỉ lo đem Hữu Xu lảo đảo chạy tới ôm vào trong ngực, vừa dùng đầu ngón tay run rẩy khẽ vuốt da lông quanh miệng vết thương cậu, vừa nghẹn ngào trách cứ, “Ngu xuẩn! Ta bảo ngươi chạy, ngươi bỏ chạy xa chút, sao lại trở về?”
Ta không trở về, ngươi làm như thế nào đây? Hữu Xu cũng không ghét bỏ dơ bẩn, dùng đầu lưỡi thật cẩn thận liếm liếm đầu ngón tay dính máu của hắn, hai mắt cũng theo đó rơi xuống thật nhiều nước mắt.
Hai chủ sủng ôm nhau không tiếng động khóc rống, trong lòng tràn đầy hồi hộp nghĩ mà sợ, lại càng có thù sâu như biển. Thất hoàng tử cởi vạt áo, nghiêm nghiêm cẩn cẩn che chó con lại, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu, thái độ trân trọng giống như đối đãi với bảo bối mất mà có lại. Cảm giác được thân thể chó con hơi run rẩy, trái tim của hắn cũng run rẩy theo, co rút, đau nhức không thôi. Hắn dùng đôi mắt đỏ rực nhìn bát hoàng tử, nói giọng khàn khàn, “Cơ Vĩnh Dạ, bổn cung tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!” Giữa ngươi và ta, cuối cùng không chết không ngừng!
Bát hoàng tử chưa từng thấy qua vẻ mặt ngoan tuyệt của lão thất, không khỏi bị khí tràng lạnh lẽo hắn thả ra trấn áp. Nhưng mà thực nhanh, hắn ta lại không để bụng mà cười rộ lên, “A, phải không? Bổn cung chờ ngươi.” Dứt lời nhìn nhìn hai chân không hề có tri giác của hắn, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và đùa cợt.
Thất hoàng tử vẫy tiểu Thuận tử, “Đẩy bổn cung trở về, ” lại chỉ chỉ tiểu thái giám mới tới, “Ngươi, tức khắc đến thái y viện tìm thái y lại đây.”
Hai người đồng loạt lĩnh mệnh, một người đẩy hắn hồi cung, một người gọi thái y sau đó lấy cớ đi nhà xí, đến Càn Thanh cung.
Thái y chuyên xem bệnh cho lão thất đã sớm bị Tuệ phi thu mua, ngay cả thái y của Cảnh đế cũng là người Âu Dương gia, cho nên nàng ta không chút nào lo lắng đối phương lắm mồm, chỉ lo gọi lão bát vào trong điện, hung hăng giáo huấn một trận, nhưng không phải vì hắn ta giết hại bào huynh, mà là hành vi quá mức lỗ mãng.
“Loại chuyện này tự nhiên có người đi làm, vì sao phải làm dơ tay mình? Nếu lão thất quả thực chết đi, dù có đem tội danh đổ hết lên đầu thái giám dạy chó, ngươi cũng khó trốn tội, sẽ càng khiến cho phụ hoàng ngươi hoài nghi. Sao ngươi lại không động động não?” Tuệ phi chỉa chỉa trán nhi tử.
“Mẫu phi, nhi thần không phải là nhất thời xúc động sao. Sau đó nhi thần cũng suy nghĩ cẩn thận, chỉ tính toán dọa hắn một cái thôi. Mẫu phi, nhi thần biết sai rồi, vẫn là mẫu phi tốt nhất, cục diện rối rắm gì cũng giúp đỡ nhi thần xử lý, nếu không có mẫu phi, nhi thần nên làm cái gì bây giờ.” Bát hoàng tử lập tức ôm cánh tay nàng, vừa làm nũng vừa giả ngoan bán ngốc. Hắn ta biết, mẫu phi thích nhất chính là mình thân cận và ỷ lại nàng, đây mới là nguyên nhân thực sự mà hắn ta thắng lão thất.
Trong Song Tuyết điện, hai tay thất hoàng tử đã băng bó hoàn tất, thái y đang cắt đi bộ lông trên người Hữu Xu, giúp cậu xử lý miệng vết thương.
“Ngươi nhẹ chút, đừng làm đau nó!” Thất hoàng tử nhẹ nhàng nắm chân trước Hữu Xu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của thái y.
“Bổn cung bảo ngươi nhẹ chút không nghe hiểu sao? Hữu Xu đang phát run, nó đau!” Tính tình hắn cực kỳ nóng nảy, chỉ cần Hữu Xu run rẩy một chút, thần kinh hắn liền đứt một sợi, nếu không phải hai chân tàn tật, đã sớm đá lang băm này ra rồi.
Thái y vội vàng quỳ xuống xin lỗi, biện giải nói mình chỉ biết giúp người xem bệnh, không biết trị liệu chó mèo.
Thất hoàng tử dùng ánh mắt âm lãnh nhìn lão ta chăm chú, vừa không phản ứng, cũng không gọi dậy, hồi lâu sau mới thật cẩn thận nâng lấy Hữu Xu, cọ cọ trên hai má mình, một tay khác lại đột nhiên đánh lên mặt bàn, thấp giọng rống giận, “Cút! Cút thật xa cho bổn cung, không bao giờ được xuất hiện tại Song Tuyết điện nữa!”
Chủ tử, ngươi bị thương! Hữu Xu bị cắt lông đến thất linh bát lạc vội vàng giãy dụa đứng lên, muốn nhào xuống xem xét nắm tay đổ máu của hắn. Thất hoàng tử lập tức giấu tay vào trong tay áo, ôn nhu trấn an, “Ta không có việc gì, đừng lo lắng.” Cuối cùng hạ lệnh cho tiểu Thuận tử nóng lòng muốn thử, “Ngươi tới giúp Hữu Xu trị thương. Các ngươi hẳn là có học qua rồi chứ?” Hắn không cách nào tin tưởng thái y viện hoặc bất kỳ một ai trong Song Tuyết điện, hiện tại chỉ có thể dựa vào cái người mới tới này.
“Khởi bẩm điện hạ, nô tài am hiểu nhất là chữa bệnh chữa thương cho mèo chó. Hữu Xu nhìn thì chật vật, nhưng chỉ là bị thương da thịt, bôi dược xong thực nhanh liền ổn thôi.” Tiểu Thuận tử vừa nói vừa tiếp nhận Hữu Xu, nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương.
Thất hoàng tử thấy hắn ta quả nhiên có khả năng, lúc này mới thầm thở phào, trên mặt nhu tình tràn đầy, trong lòng lại thoáng hiện vô số suy nghĩ huyết tinh mà lại tàn nhẫn. Hắn chưa bao giờ thất bại, bất lực, phẫn nộ như thế, có một nháy mắt, hắn thậm chí ngay cả tâm giết người cũng có. Đợi cho ngày sau nắm quyền, dù lột da, rút gân Cơ Vĩnh Dạ, lại nghiền xương thành tro cũng khó tiêu mối hận hôm nay của hắn.
Trong lúc suy nghĩ, đại cung nữ bưng một chén dược tiến vào, tựa như không có chuyện gì mà nói, “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Thất hoàng tử thản nhiên mở miệng, “Trước tiên đặt nơi ấy, đem roi ngựa của bổn cung lại đây.”
Cung nữ buông chén dược xuống, nghi hoặc nói, “Ngài muốn roi ngựa làm gì?” Nhưng vẫn đi vào nội thất, mang roi ngựa tới.
“Quỳ xuống.” Thất hoàng tử tiếp nhận roi ngựa, giọng nói chuyển thành lãnh trầm.
Trong lòng đại cung nữ biết hắn muốn tính sổ, không khỏi lộ ra vẻ mặt oán giận.
“Ngươi là nô tài của bổn cung, bổn cung bảo ngươi quỳ, ngươi liền quỳ, nếu như không vui lòng, bổn cung liền đi bẩm phụ hoàng, bảo ông ấy giúp ngươi đổi một việc khác.”
Đại cung nữ sợ hãi cả kinh, vội vàng quỳ xuống, thầm nghĩ thất điện hạ xưa nay yếu đuối, tính tình cũng vô cùng ôn hòa, dù giáo huấn người cũng bất quá là đánh mấy roi thôi, không quá đáng ngại. Nàng ta thiếu chút nữa liền quên, tuy rằng Tuệ phi quản lý kim ấn, nhưng trên đầu lại còn đè nặng Cảnh đế, Cảnh đế mới là chúa tể Đại Yến quốc, cũng là chỗ dựa của thất điện hạ. Nhưng vậy thì sao chứ? Thất điện hạ chắc trăm triệu lần không thể ngờ được là qua không lâu nữa, hắn sẽ không còn mạng đi?
Nghĩ vậy, cung nữ xưa nay không đặt thất hoàng tử ở trong mắt lúc này mới tìm được một chút cân bằng, thoáng cúi đầu để che giấu biểu tình khinh thường. Chốc lát sau, nàng ta nghe thấy thất hoàng tử chậm rãi nói, “Bổn cung không phải người tàn bạo, sẽ không bỗng nhiên vô cớ đánh chết ai, hôm nay ban cho ngươi một roi, để dạy ngươi nhớ kỹ ai mới là chủ tử chân chính của ngươ, ai có thể khống chế sống chết của ngươi.”
Bất quá chỉ một roi mà thôi, quả nhiên là lòng dạ đàn bà! Cung nữ khinh miệt thầm nghĩ, cảm thấy thở phào, lại nào ngờ thất hoàng tử giơ tay lên, hung hăng quất một roi trên mặt nàng ta, thân roi mang theo xước rô đem da thịt ở vầng trán, mắt trái, mũi, môi, với cả cằm nàng ta lột đi một tầng, hình thành một vết thương sâu thấy tận xương. Làn da trên mí mắt vốn dĩ mềm yếu nhất, lúc này đều đã bị lột ra, lộ ra một con mắt máu tươi đầm đìa, cung nữ ôm con mắt sắp rớt khỏi vành mắt kêu thảm thiết, trong lòng tràn đầy không thể tin và kinh hãi.
Hóa ra cái gọi là lòng dạ đàn bà lại là như thế. Một roi này của hắn, trực tiếp hủy diệt thị lực, dung mạo, cùng với tiền đồ của cung nữ. Dù cho Tuệ phi có nể trọng nàng ta hơn nữa, dưới tình huống đối phương biết được rất nhiều bí mật của mình, lại không có giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Thất hoàng tử chỗ nào yếu đuối? Chỗ nào ôn hòa? Hắn cũng có một mặt thô bạo ngoan độc, còn có thủ đoạn giết người không thấy máu, chỉ là chưa từng triển lộ thôi. Giờ này khắc này, đại cung nữ mới khó khăn ý thức được, mình quá mức xem nhẹ thất điện hạ, muốn cầu xin thì đã chậm, chỉ cần bị mang ra khỏi Song Tuyết điện, nàng ta chỉ có một đường chết.
Nàng ta bắt đầu khóc rống, kêu rên, xin lỗi, thậm chí muốn đem mọi tính kế của Tuệ phi nói thẳng ra, để điện hạ cho mình một con đường sống, lại bị hai tên thái giám bỗng nhiên đi tới kéo ra ngoài. Đám cung nhân mới vừa rồi thờ ơ lạnh nhạt lục tục quỳ xuống, hiển nhiên đều bị dọa sợ.
Thất hoàng tử phất rơi chén dược trên bàn, mệnh lệnh, “Muốn quỳ liền quỳ đến trước mặt bổn cung đi.” Thấy Hữu Xu bị tiếng vỡ vụn làm sợ tới mức run lên, vội vàng xoa nhẹ cái đầu lông xù của cậu.
Có đại cung nữ làm vết xe đổ, mọi người không dám kháng mệnh, nhất nhất dịch đến phụ cận, nhịn đau quỳ gối trên mảnh sứ vỡ. Trong điện vang lên tiếng hít khí liên tiếp, vị thuốc đông y và máu tươi dung hợp, hình thành một bầu không khí trầm nặng làm người ta cảm thấy áp lực bội phần.
Tiểu Thuận tử đã băng bó tốt cho Hữu Xu, thật cẩn thận mà đặt vào trong ngực thất điện hạ. Một người một chó lập tức ôm lấy nhau, ngươi liếm liếm môi ta, ta hôn hôn mũi ngươi, trong mắt đều rưng rưng nước mắt. Một màn này khiến tiểu Thuận tử trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng khiến Cảnh đế vội vàng đi vào đại điện đỏ hốc mắt.
Thám tử kia quả nhiên rất biết làm việc, đã đem hết thảy những việc vừa rồi kỹ càng tỉ mỉ bẩm báo, luôn cả việc mọi người có biểu tình gì, động tác gì cũng đều không quên. Cảnh đế ở lâu trên địa vị cao, tất nhiên là gặp qua rất nhiều thủ đoạn quỷ mị, thực nhanh đã hiểu rõ vì sao Tuệ phi và lão bát phải đối đãi với lão thất như thế, càng sinh ra hoài nghi đối với việc năm đó.
Ông vốn đang lửa giận cuồng nộ, sau khi nhìn thấy thảm trạng của nhi tử và chó con liền bỗng nhiên trở nên cực kỳ suy sụp tinh thần. Uổng phí ông tự xưng là từ phụ, nhưng vẫn xem nhẹ tình cảnh của lão thất. Hắn chỗ nào lại là thân nhân của Tuệ phi và lão bát? Mà là chướng ngại vật của bọn họ. Trên thế giới này, người muốn lão thất nhanh chóng đi tìm chết nhất không ai ngoài bọn họ.
Khó trách lão thất đem một con chó trở thành mệnh căn mà trân trọng, đó là bởi vì hắn đã sớm phát hiện đi? Bào đệ không phải bào đệ, mẫu phi không phải mẫu phi, bọn họ đều là kẻ thù của hắn, bề ngoài mọi cách chiếu cố, sau lưng lại lạnh nhạt thậm chí thầm nổi sát tâm, ngoại trừ chó con, ngay cả một tí chút ấm áp an ủi hắn cũng không chiếm được. Mấy năm nay, hắn sống như thế nào? Lại lo lắng đề phòng, đi trên băng mỏng như thế nào?
Mà những sợ hãi mơ mơ hồ hồ đó, hắn thậm chí không có chỗ để nói, bởi vì sẽ không có ai tin, bao gồm cả chính mình trước ngày hôm đó. Cảnh đế đau lòng như cắt, bước nhanh đi qua ôm nhi tử vào trong ngực.
“Phụ hoàng, đừng đè nặng Hữu Xu!” Thất hoàng tử lập tức dùng tay đón đỡ.
“Xin lỗi, phụ hoàng không chú ý.” Cảnh đế vội vàng thối lui, muốn xoa ấn đầu chó nhỏ, lại bị nhi tử ngăn trở, lòng tràn đầy tức giận và lo lắng đều bị dở khóc dở cười thay thế. Nhưng ông có thể hiểu được ý muốn bảo hộ mãnh liệt của nhi tử. Khi tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt với sống chết của hắn, chỉ có con chó con này không để ý nguy hiểm mà xông lên, nó chỉ là sủng vật của hắn, mà người quỳ ở chỗ này lại là nô tài của hắn.
Vậy mà, đám nô tài đó ngay cả một con chó cũng không bằng, cần để làm gì? Cảnh đế thản nhiên xua tay, “Không cần quỳ, tất cả đều kéo ra ngoài đánh chết!”
Mọi người nghe xong nửa câu đầu, đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, chớp mắt sau lại đồng loạt xụi lơ. Đúng vào lúc này, Tuệ phi và bát hoàng tử nghe tin tức đi tới, đang muốn quỳ xuống giải thích, lại bị Cảnh đế trầm giọng cắt ngang, “Lão thất trẫm mang đi, bát tự của hắn quá yếu, mà mệnh cách của ngươi và lão bát lại quá cứng, sớm muộn gì cũng sẽ xung khắc hắn.”
Đây chính là lấy cái cớ đường hoàng mà thôi, Tuệ phi nhìn thấy tiểu thái giám đứng ở phía sau Hoàng Thượng, cái gì cũng đều đã hiểu rõ. Mặt nàng ta nháy mắt trắng bệch, gần như không dám nghĩ Hoàng Thượng sẽ đối đãi với việc này như thế nào. Hành động hôm nay của lão bát, tỏ rõ là muốn giết chết lão thất và con chó kia. Hoàng Thượng cũng là người đi ra từ trong đấu đá cung đình, sẽ đoán không ra nội tình trong đó sao? Mà mình ra vẻ từ mẫu, nói vậy cũng bị chọc thủng đi?
Lúc này Tuệ phi mới ý thức được: mặc dù được kim ấn hoàng hậu, nàng ta cũng không phải người đứng đầu hậu cung gì, chúa tể chân chính vẫn luôn là Hoàng Thượng. Ở trên đời này, không có chuyện ông tra không được, chỉ có chuyện ông không muốn biết thậm chí là khinh thường biết.
Bát hoàng tử cũng luống cuống, bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói, “Phụ hoàng, hết thảy đều là hiểu lầm. Là nô tài đáng chết kia không coi chừng chó kỹ, khiến nó chạy ra…”
Cảnh đế ngắt lời hắn ta, “Con chó kia đâu?”
Thị vệ đứng ở hai bên lập tức đi lấy chó, cũng không thấy được một lão quỷ thoáng qua bọn họ.
“Tiểu hậu sinh, ngươi thế nào?” Lão quỷ bay tới bên cạnh thất hoàng tử, cẩn thận xem xét Hữu Xu bị bao thành quả cầu. Hữu Xu làm ổ trong lòng bàn tay chủ tử, chút có chút không mà liếm ngón tay hắn, lại dùng chân trước mập mập ngắn ngắn ôm lấy một ngón tay hắn, để đạt được cảm giác an toàn.
Thất hoàng tử hiểu rõ cậu còn sợ hãi, nâng cậu lên đặt bên môi hôn, thấp giọng nói, “Nghe thấy không Hữu Xu, sau này chúng ta không cần lo lắng hãi hùng nữa.” Nhưng mà cái giá phải trả không khỏi quá lớn. Hắn quả thật muốn chọc giận lão bát, khiến hắn ta làm ra việc không lý trí, nhưng tuyệt đối không lấy Hữu Xu đi mạo hiểm. Nếu như có thể, hắn hận không thể chuyển toàn bộ vết thương của Hữu Xu lên trên người mình, càng không cách nào tha thứ cho hành động của lão bát và Tuệ phi. Từ nay về sau, bọn họ không phải là thân nhân của hắn nữa, mà là kẻ thù không chết không ngừng.
Hữu Xu cũng hận muốn điên, một mặt rầm rì an ủi chủ tử, một mặt dùng ý niệm giao lưu với lão quỷ, “Ta không có gì trở ngại. Ngươi làm xong giải dược rồi hả?”
“Chỗ nào có thể chứ. Dược liệu mà giải dược cần, trong cung cũng không đầy đủ hết, ta đã bảo tiểu quỷ tìm trong kinh thành, hiện giờ đã có tung tích, có điều còn phải chờ vài ngày. Ta vốn mang theo dược phấn tới cứu ngươi, không ngờ đã muộn một bước.”
“Dược phấn gì?”
“Dược phấn có thể dẫn quỷ ngao rời đi, tát lên người bát hoàng tử bảo đảm khiến hắn tự làm tự chịu.”
“Vậy liền tát lên trên người Cảnh đế đi.”
Lão quỷ trầm mặc một chớp mắt mới nói, “Xem như ngươi lợi hại!”
Không bao lâu, liền có thị vệ dẫn quỷ ngao bị mhốt trong lồng sắt tới. Quỷ ngao thấy bát hoàng tử và Tuệ phi thì liên tục vẫy đuôi, nhìn thấy Cảnh đế ngồi trên thượng thủ lại bỗng nhiên sủa lên, chân trước không ngừng cào cửa, răng nanh gặm cắn khóa đồng, phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta sởn tóc gáy. Khóa đồng thực nhanh xuất hiện từng vết sâu, không khó tưởng tượng nếu nanh vuốt đó dừng ở trên người Cảnh đế thì sẽ là tình trạng gì.
Cảnh đế trầm mặc thật lâu sau mới nói, “Lão bát, con chó này ngươi thuần dưỡng vô cùng tốt, trừ ngươi và Tuệ phi ra, đúng là ai cũng không nhận, ngay cả trẫm cũng muốn một hơi cắn chết.”
Tội hành thích vua ai dám ôm lên đầu? Bát hoàng tử và Tuệ phi sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tục dập đầu xin lỗi. Cảnh đế cũng đã không muốn phản ứng tới hai người nữa, khoát tay với thị vệ nói, “Giết nó. Sau này trong cung không cho nuôi dưỡng đấu khuyển nữa.”
Thị vệ lĩnh mệnh, rút bội đao bên hông ra chém rớt cái đầu sủa không ngừng của quỷ ngao. Tuệ phi và bát hoàng tử bị máu tươi văng đầy người hét rầm lên, trong mắt ngoại trừ hoảng sợ, còn che giấu sâu đậm tuyệt vọng. Xong rồi, Hoàng Thượng đã bắt đầu hoài nghi bọn họ, dựa theo bản tính đa nghi của ông, chắc chắn sẽ tiến hành tra rõ hết thảy những việc trước đây.
Chứng cứ, chứng cứ đều lau sạch sẽ hết chưa? Tuệ phi cực lực suy tư, rồi lại nghe Hoàng Thượng nói, “Hoàng hậu bệnh thể đã khỏi, trả phượng ấn lại đi.” Dứt lời tự mình đẩy thất hoàng tử, nhẹ giọng nói, “Từ nay về sau lão thất sẽ ở Quảng Lăng cung, trẫm cũng tiện ở gần chiếu cố.”
Bởi vì không có chứng cứ, lại thêm Âu Dương Đào nắm trọng binh, tạm thời ông còn chưa thể xử trí Tuệ phi và lão bát, chỉ đành coi như chưa phát hiện, vả lại xem bọn họ có thể tự loạn trận tuyến hay không. Cảnh đế từng bước một đi lên trong đấu đá quyền lực có thể hiểu được sự bàng hoàng và bất lực của lão thất, hắn tài hoa hơn người nhưng vận mệnh lại nhiều đau khổ, trong lúc mông muội đã bị mẫu phi xem là đứa con vứt bỏ mà hy sinh, ngay cả quyền lợi lựa chọn cũng không có. Ngoại trừ phụ hoàng và con chó trong ngực, hắn có thể nói là không chỗ nương tựa.
Cúi đầu nhìn nhi tử nâng chó con giống như nâng vật dễ vỡ, trong lòng Cảnh đế tràn đầy thương tiếc, không khỏi vỗ đỉnh đầu hắn, than thở nói, “Trường Dạ, phụ hoàng có thẹn với ngươi mà.”
Thất hoàng tử vội vàng lắc đầu, chân thành nói, “Phụ hoàng cứu nhi thần trong nước lửa, cũng không có chỗ nào có lỗi với nhi thần. Sau này nhi thần và Hữu Xu không cần lo lắng hãi hùng.”
Cảnh đế nghe lời ấy, trong lòng càng thêm khó chịu. Mà Tuệ phi dập đầu không ngừng lúc này mới đột nhiên hiểu ra: lão thất đã sớm nhận thấy được mưu tính của nàng, thuận thế đặt một cọc ngầm của Càn Thanh cung ở bên người. Hết thảy hôm nay đều là hắn bố trí tốt, không chừng ngay cả hành động lỗ mãng của lão bát cũng là bị hắn trêu chọc. Không hổ là con cháu Cơ gia, lòng dạ quả nhiên đủ sâu, sớm biết như thế, năm đó lúc sinh ra nên bóp chết hắn!
Tuệ phi hối hận không kịp, thầm trách mình không đủ ngoan độc, cũng không biết rằng, tính mạng của mình và lão bát lại bị một con chó nhìn chằm chằm.
Con quỷ ngao của bát hoàng tử đã có năm tuổi, ăn người có thể nói là vô số kể, cho nên lệ khí rất nặng, ngay cả ác quỷ gặp cũng cảm thấy sợ hãi. Hữu Xu nấp ở chỗ sâu nhất trong huyệt động, kinh hồn táng đảm nhìn vuốt sắc của quỷ ngao không ngừng đánh úp về phía mình, nhưng mỗi lần lại kém nửa tấc. Cậu còn chưa kịp thở phào, chỉ thấy con chó đó lại bắt đầu cào đất, ý đồ làm huyệt động lớn ra một chút, vậy phải làm sao bây giờ?
Khi cậu bất lực, khóe mắt thất hoàng tử đã muốn nứt ra, không ngừng quát, “Lão bát, mau nhốt con chó của ngươi lại! Nếu như nó làm Hữu Xu bị thương, bổn cung và ngươi không xong đâu!”
Bát hoàng tử đứng ở hành lang, dùng ánh mắt trào phúng mà lại âm độc nhìn chằm chằm hắn.
Thất hoàng tử chỉ đành nhìn về phía những cung nhân còn lại, khàn cả giọng mệnh lệnh, “Các ngươi nhanh bắt con chó lại, nhanh đi!”
Tiểu Thuận tử và tiểu thái giám mới tới đang muốn hành động, lại bị hai đại cung nữ một trái một phải ngăn chặn bả vai, thấp giọng cảnh cáo, “Trong Song Tuyết điện này, không có mệnh lệnh của bát điện hạ ai dám lộn xộn? Các ngươi không muốn sống sao?”
Tiểu thái giám mới tới năm nay mới mười sáu, bộ dạng vô cùng gầy yếu, nhưng hai mắt lại sáng ngời hữu thần, hạ bàn cũng vô cùng vững vàng, hẳn là luyện công phu. Hắn nhìn nhìn bát hoàng tử vẻ mặt kiêu căng lãnh khốc, lại nhìn nhìn thất hoàng tử hốt hoảng bất lực, trong mắt toát ra vẻ phức tạp. Khó trách Hoàng Thượng sẽ phái hắn lại đây, khó trách lúc gần đi phân phó hắn thời khắc bẩm báo tình huống trong Song Tuyết điện và Cam Tuyền cung, mà còn phải bảo vệ tốt thất hoàng tử, hóa ra lại là như thế. Hắn ý đồ tránh thoát cung nữ áp chế, rồi lại bị hai thái giám chế trụ, chỉ phải thấp giọng nói, “Nhưng thất điện hạ cũng là chủ tử mà!”
“Không chết được hắn.” Đại cung nữ trả lời làm người ta không rét mà run.
Quỷ ngao còn đang đào hố, thất hoàng tử biết nếu như lại tiếp tục trì hoãn, Hữu Xu chỉ có một đường chết. Dưới tình huống không được cung nhân trợ giúp, hắn chống đỡ thân thể, ngã về phía trước, sau đó hai tay bám lấy thảm cỏ và hòn đá, từng chút từng chút một bò về phía trước. Hai mắt hắn đỏ rực, cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay bị mặt đất cứng rắn mài đến chảy máu, lại vẫn bướng bỉnh, kiên định mà di chuyển. Hắn chưa có một khắc nào giống như bây giờ, vô cùng thống hận chính mình vô năng, tình nguyện bỏ qua thân thể tàn phá, cũng muốn hóa thành lệ quỷ đánh tới con ngao khuyển kia.
Hắn phải cứu Hữu Xu, dù mình bỏ mạng cũng phải cứu Hữu Xu! Tín niệm này làm đầu óc hắn tỉnh táo dị thường, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước nghe thấy trong viện lão bát lúc nào cũng truyền đến tiếng la, giống như là “Ma Vương” linh tinh. Đúng vậy, Ma Vương, con quỷ ngao này hẳn có tên là Ma Vương.
Hắn dùng hai tay thương tích chất chồng vỗ mặt đất, la lớn, “Ma Vương, lại đây, đến cắn ta!”
“Điện hạ!” Tiểu Thuận tử và thái giám mới tới cùng kinh hô, rồi lại bị gắt gao đè trở về. Trong lúc bối rối, Tuệ phi nghe được động tĩnh chậm rãi từ đầu kia hành lang đi tới, khiến hai người vui mừng quá đỗi, lập tức kêu to xin giúp đỡ. Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, đối với việc này Tuệ phi lại làm như không thấy, đi đến bên cạnh bát hoàng tử đứng lại, dùng ánh mắt đen tối khó lường nhìn ra xa, không có một chút ý tứ tiến lên ngăn trở.
Tại sao có thể như vậy? Tiểu thái giám cảm thấy hoảng hốt, không khỏi nhìn qua bên trái, quả nhiên thấy con quỷ ngao kia bỏ qua chó con trong động, đánh úp về phía thất hoàng tử. Nếu Hoàng Thượng lệnh hắn bảo vệ tốt thất điện hạ, dù bại lộ thân phận cũng là nghĩa bất dung từ, hắn đang muốn đánh văng hai cung nữ áp chế mình ra, lại thấy chó con nấp ở trong động thế mà lại chạy ra, đuổi theo sau quỷ ngao cắn đuôi nó, hấp dẫn lực chú ý của nó trở về.
“Hữu Xu, ngươi chạy mau, không cần lo cho ta!” Tim thất hoàng tử cũng sắp nát, hai má dơ bẩn không chịu nổi bị nước mắt nhòe ra hai dấu vết, nhìn qua vừa chật vật vừa bất lực.
Hữu Xu có thể nào ném chủ tử không quản? Sau khi cắn quỷ ngao liền đứng ở cách đó không xa, gâu gâu sủa nó. Quỷ ngao nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn khuất phục với bản năng giết chết tử tù, đánh về phía thất hoàng tử quỳ rạp trên mặt đất. Hữu Xu vội vàng đuổi theo, một hơi cắn đuôi nó, dù bị vứt đến ngũ tạng lệch vị trí cũng không chịu buông ra, cuối cùng khiến nó sửa lại phương hướng, ngược lại đuổi theo cái đuôi mình cắn giết.
Thất hoàng tử hận muốn điên lên, liên tục vỗ mặt đất hô to, “Đến cắn ta, đến đây!”
Nhìn thấy một màn này, bát hoàng tử lộ ra nụ cười vui sướng, mà Tuệ phi lại mở miệng, “Đủ, đừng náo loạn.”
Cung nhân thờ ơ lạnh nhạt giống như giải trừ thuật định thân, nhanh chóng hành động, có người đi dắt chó, có người đi dìu thất hoàng tử, còn có người đem vết máu và dấu móng tay tàn phá trên mặt cỏ thu thập sạch sẽ. Không quá một khắc, tất cả dấu vết hỗn độn đều biến mất, vẫn gió êm sóng lặng như trước, cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Đúng, chính là như vậy, ngươi có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn đi chết, cái này không có gì ghê gớm cả. Tuệ phi tự nói với mình như thế, biểu tình cũng lại càng lạnh nhạt. Nàng ta chỉ chỉ thái giám dạy chó, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nô tài kia bỏ rơi nhiệm vụ, quên khóa kỹ lồng sắt, khiến quỷ ngao chạy đến thương tổn lão thất, thật sự là tội không thể tha, tức khắc kéo ra ngoài đánh chết đi! Việc hôm nay, nếu ai ở bên ngoài nói huyên thuyên, kết quả giống như hắn.”
Kim ấn của hoàng hậu ở trong tay, toàn bộ lục cung đều trong khống chế, nàng ta nói đây là đen, không ai dám nói là trắng, nàng ta nói đây là hươu, không ai dám nói là ngựa, quyền lực chính là mê người như thế.
Cung nhân dưới bậc thang đồng loạt lễ bái, thấp giọng vâng lời. Tiểu thái giám mới tới cũng đi theo nằm úp sấp trên đất, che giấu biểu tình khiếp sợ. Hóa ra Tuệ phi quan tâm đầy đủ với thất điện hạ trong truyền thuyết, thậm chí còn nói rằng, nguyện ý vì chữa khỏi hai chân thất điện hạ mà giảm thọ mười năm, lại mang tâm địa rắn rết như vậy. Chẳng lẽ thất điện hạ không phải nhi tử của nàng ta sao?
Thất hoàng tử đã hoàn toàn không thèm để ý việc Tuệ phi không nhìn tới mình, chỉ lo đem Hữu Xu lảo đảo chạy tới ôm vào trong ngực, vừa dùng đầu ngón tay run rẩy khẽ vuốt da lông quanh miệng vết thương cậu, vừa nghẹn ngào trách cứ, “Ngu xuẩn! Ta bảo ngươi chạy, ngươi bỏ chạy xa chút, sao lại trở về?”
Ta không trở về, ngươi làm như thế nào đây? Hữu Xu cũng không ghét bỏ dơ bẩn, dùng đầu lưỡi thật cẩn thận liếm liếm đầu ngón tay dính máu của hắn, hai mắt cũng theo đó rơi xuống thật nhiều nước mắt.
Hai chủ sủng ôm nhau không tiếng động khóc rống, trong lòng tràn đầy hồi hộp nghĩ mà sợ, lại càng có thù sâu như biển. Thất hoàng tử cởi vạt áo, nghiêm nghiêm cẩn cẩn che chó con lại, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu, thái độ trân trọng giống như đối đãi với bảo bối mất mà có lại. Cảm giác được thân thể chó con hơi run rẩy, trái tim của hắn cũng run rẩy theo, co rút, đau nhức không thôi. Hắn dùng đôi mắt đỏ rực nhìn bát hoàng tử, nói giọng khàn khàn, “Cơ Vĩnh Dạ, bổn cung tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!” Giữa ngươi và ta, cuối cùng không chết không ngừng!
Bát hoàng tử chưa từng thấy qua vẻ mặt ngoan tuyệt của lão thất, không khỏi bị khí tràng lạnh lẽo hắn thả ra trấn áp. Nhưng mà thực nhanh, hắn ta lại không để bụng mà cười rộ lên, “A, phải không? Bổn cung chờ ngươi.” Dứt lời nhìn nhìn hai chân không hề có tri giác của hắn, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và đùa cợt.
Thất hoàng tử vẫy tiểu Thuận tử, “Đẩy bổn cung trở về, ” lại chỉ chỉ tiểu thái giám mới tới, “Ngươi, tức khắc đến thái y viện tìm thái y lại đây.”
Hai người đồng loạt lĩnh mệnh, một người đẩy hắn hồi cung, một người gọi thái y sau đó lấy cớ đi nhà xí, đến Càn Thanh cung.
Thái y chuyên xem bệnh cho lão thất đã sớm bị Tuệ phi thu mua, ngay cả thái y của Cảnh đế cũng là người Âu Dương gia, cho nên nàng ta không chút nào lo lắng đối phương lắm mồm, chỉ lo gọi lão bát vào trong điện, hung hăng giáo huấn một trận, nhưng không phải vì hắn ta giết hại bào huynh, mà là hành vi quá mức lỗ mãng.
“Loại chuyện này tự nhiên có người đi làm, vì sao phải làm dơ tay mình? Nếu lão thất quả thực chết đi, dù có đem tội danh đổ hết lên đầu thái giám dạy chó, ngươi cũng khó trốn tội, sẽ càng khiến cho phụ hoàng ngươi hoài nghi. Sao ngươi lại không động động não?” Tuệ phi chỉa chỉa trán nhi tử.
“Mẫu phi, nhi thần không phải là nhất thời xúc động sao. Sau đó nhi thần cũng suy nghĩ cẩn thận, chỉ tính toán dọa hắn một cái thôi. Mẫu phi, nhi thần biết sai rồi, vẫn là mẫu phi tốt nhất, cục diện rối rắm gì cũng giúp đỡ nhi thần xử lý, nếu không có mẫu phi, nhi thần nên làm cái gì bây giờ.” Bát hoàng tử lập tức ôm cánh tay nàng, vừa làm nũng vừa giả ngoan bán ngốc. Hắn ta biết, mẫu phi thích nhất chính là mình thân cận và ỷ lại nàng, đây mới là nguyên nhân thực sự mà hắn ta thắng lão thất.
Trong Song Tuyết điện, hai tay thất hoàng tử đã băng bó hoàn tất, thái y đang cắt đi bộ lông trên người Hữu Xu, giúp cậu xử lý miệng vết thương.
“Ngươi nhẹ chút, đừng làm đau nó!” Thất hoàng tử nhẹ nhàng nắm chân trước Hữu Xu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của thái y.
“Bổn cung bảo ngươi nhẹ chút không nghe hiểu sao? Hữu Xu đang phát run, nó đau!” Tính tình hắn cực kỳ nóng nảy, chỉ cần Hữu Xu run rẩy một chút, thần kinh hắn liền đứt một sợi, nếu không phải hai chân tàn tật, đã sớm đá lang băm này ra rồi.
Thái y vội vàng quỳ xuống xin lỗi, biện giải nói mình chỉ biết giúp người xem bệnh, không biết trị liệu chó mèo.
Thất hoàng tử dùng ánh mắt âm lãnh nhìn lão ta chăm chú, vừa không phản ứng, cũng không gọi dậy, hồi lâu sau mới thật cẩn thận nâng lấy Hữu Xu, cọ cọ trên hai má mình, một tay khác lại đột nhiên đánh lên mặt bàn, thấp giọng rống giận, “Cút! Cút thật xa cho bổn cung, không bao giờ được xuất hiện tại Song Tuyết điện nữa!”
Chủ tử, ngươi bị thương! Hữu Xu bị cắt lông đến thất linh bát lạc vội vàng giãy dụa đứng lên, muốn nhào xuống xem xét nắm tay đổ máu của hắn. Thất hoàng tử lập tức giấu tay vào trong tay áo, ôn nhu trấn an, “Ta không có việc gì, đừng lo lắng.” Cuối cùng hạ lệnh cho tiểu Thuận tử nóng lòng muốn thử, “Ngươi tới giúp Hữu Xu trị thương. Các ngươi hẳn là có học qua rồi chứ?” Hắn không cách nào tin tưởng thái y viện hoặc bất kỳ một ai trong Song Tuyết điện, hiện tại chỉ có thể dựa vào cái người mới tới này.
“Khởi bẩm điện hạ, nô tài am hiểu nhất là chữa bệnh chữa thương cho mèo chó. Hữu Xu nhìn thì chật vật, nhưng chỉ là bị thương da thịt, bôi dược xong thực nhanh liền ổn thôi.” Tiểu Thuận tử vừa nói vừa tiếp nhận Hữu Xu, nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương.
Thất hoàng tử thấy hắn ta quả nhiên có khả năng, lúc này mới thầm thở phào, trên mặt nhu tình tràn đầy, trong lòng lại thoáng hiện vô số suy nghĩ huyết tinh mà lại tàn nhẫn. Hắn chưa bao giờ thất bại, bất lực, phẫn nộ như thế, có một nháy mắt, hắn thậm chí ngay cả tâm giết người cũng có. Đợi cho ngày sau nắm quyền, dù lột da, rút gân Cơ Vĩnh Dạ, lại nghiền xương thành tro cũng khó tiêu mối hận hôm nay của hắn.
Trong lúc suy nghĩ, đại cung nữ bưng một chén dược tiến vào, tựa như không có chuyện gì mà nói, “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Thất hoàng tử thản nhiên mở miệng, “Trước tiên đặt nơi ấy, đem roi ngựa của bổn cung lại đây.”
Cung nữ buông chén dược xuống, nghi hoặc nói, “Ngài muốn roi ngựa làm gì?” Nhưng vẫn đi vào nội thất, mang roi ngựa tới.
“Quỳ xuống.” Thất hoàng tử tiếp nhận roi ngựa, giọng nói chuyển thành lãnh trầm.
Trong lòng đại cung nữ biết hắn muốn tính sổ, không khỏi lộ ra vẻ mặt oán giận.
“Ngươi là nô tài của bổn cung, bổn cung bảo ngươi quỳ, ngươi liền quỳ, nếu như không vui lòng, bổn cung liền đi bẩm phụ hoàng, bảo ông ấy giúp ngươi đổi một việc khác.”
Đại cung nữ sợ hãi cả kinh, vội vàng quỳ xuống, thầm nghĩ thất điện hạ xưa nay yếu đuối, tính tình cũng vô cùng ôn hòa, dù giáo huấn người cũng bất quá là đánh mấy roi thôi, không quá đáng ngại. Nàng ta thiếu chút nữa liền quên, tuy rằng Tuệ phi quản lý kim ấn, nhưng trên đầu lại còn đè nặng Cảnh đế, Cảnh đế mới là chúa tể Đại Yến quốc, cũng là chỗ dựa của thất điện hạ. Nhưng vậy thì sao chứ? Thất điện hạ chắc trăm triệu lần không thể ngờ được là qua không lâu nữa, hắn sẽ không còn mạng đi?
Nghĩ vậy, cung nữ xưa nay không đặt thất hoàng tử ở trong mắt lúc này mới tìm được một chút cân bằng, thoáng cúi đầu để che giấu biểu tình khinh thường. Chốc lát sau, nàng ta nghe thấy thất hoàng tử chậm rãi nói, “Bổn cung không phải người tàn bạo, sẽ không bỗng nhiên vô cớ đánh chết ai, hôm nay ban cho ngươi một roi, để dạy ngươi nhớ kỹ ai mới là chủ tử chân chính của ngươ, ai có thể khống chế sống chết của ngươi.”
Bất quá chỉ một roi mà thôi, quả nhiên là lòng dạ đàn bà! Cung nữ khinh miệt thầm nghĩ, cảm thấy thở phào, lại nào ngờ thất hoàng tử giơ tay lên, hung hăng quất một roi trên mặt nàng ta, thân roi mang theo xước rô đem da thịt ở vầng trán, mắt trái, mũi, môi, với cả cằm nàng ta lột đi một tầng, hình thành một vết thương sâu thấy tận xương. Làn da trên mí mắt vốn dĩ mềm yếu nhất, lúc này đều đã bị lột ra, lộ ra một con mắt máu tươi đầm đìa, cung nữ ôm con mắt sắp rớt khỏi vành mắt kêu thảm thiết, trong lòng tràn đầy không thể tin và kinh hãi.
Hóa ra cái gọi là lòng dạ đàn bà lại là như thế. Một roi này của hắn, trực tiếp hủy diệt thị lực, dung mạo, cùng với tiền đồ của cung nữ. Dù cho Tuệ phi có nể trọng nàng ta hơn nữa, dưới tình huống đối phương biết được rất nhiều bí mật của mình, lại không có giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Thất hoàng tử chỗ nào yếu đuối? Chỗ nào ôn hòa? Hắn cũng có một mặt thô bạo ngoan độc, còn có thủ đoạn giết người không thấy máu, chỉ là chưa từng triển lộ thôi. Giờ này khắc này, đại cung nữ mới khó khăn ý thức được, mình quá mức xem nhẹ thất điện hạ, muốn cầu xin thì đã chậm, chỉ cần bị mang ra khỏi Song Tuyết điện, nàng ta chỉ có một đường chết.
Nàng ta bắt đầu khóc rống, kêu rên, xin lỗi, thậm chí muốn đem mọi tính kế của Tuệ phi nói thẳng ra, để điện hạ cho mình một con đường sống, lại bị hai tên thái giám bỗng nhiên đi tới kéo ra ngoài. Đám cung nhân mới vừa rồi thờ ơ lạnh nhạt lục tục quỳ xuống, hiển nhiên đều bị dọa sợ.
Thất hoàng tử phất rơi chén dược trên bàn, mệnh lệnh, “Muốn quỳ liền quỳ đến trước mặt bổn cung đi.” Thấy Hữu Xu bị tiếng vỡ vụn làm sợ tới mức run lên, vội vàng xoa nhẹ cái đầu lông xù của cậu.
Có đại cung nữ làm vết xe đổ, mọi người không dám kháng mệnh, nhất nhất dịch đến phụ cận, nhịn đau quỳ gối trên mảnh sứ vỡ. Trong điện vang lên tiếng hít khí liên tiếp, vị thuốc đông y và máu tươi dung hợp, hình thành một bầu không khí trầm nặng làm người ta cảm thấy áp lực bội phần.
Tiểu Thuận tử đã băng bó tốt cho Hữu Xu, thật cẩn thận mà đặt vào trong ngực thất điện hạ. Một người một chó lập tức ôm lấy nhau, ngươi liếm liếm môi ta, ta hôn hôn mũi ngươi, trong mắt đều rưng rưng nước mắt. Một màn này khiến tiểu Thuận tử trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng khiến Cảnh đế vội vàng đi vào đại điện đỏ hốc mắt.
Thám tử kia quả nhiên rất biết làm việc, đã đem hết thảy những việc vừa rồi kỹ càng tỉ mỉ bẩm báo, luôn cả việc mọi người có biểu tình gì, động tác gì cũng đều không quên. Cảnh đế ở lâu trên địa vị cao, tất nhiên là gặp qua rất nhiều thủ đoạn quỷ mị, thực nhanh đã hiểu rõ vì sao Tuệ phi và lão bát phải đối đãi với lão thất như thế, càng sinh ra hoài nghi đối với việc năm đó.
Ông vốn đang lửa giận cuồng nộ, sau khi nhìn thấy thảm trạng của nhi tử và chó con liền bỗng nhiên trở nên cực kỳ suy sụp tinh thần. Uổng phí ông tự xưng là từ phụ, nhưng vẫn xem nhẹ tình cảnh của lão thất. Hắn chỗ nào lại là thân nhân của Tuệ phi và lão bát? Mà là chướng ngại vật của bọn họ. Trên thế giới này, người muốn lão thất nhanh chóng đi tìm chết nhất không ai ngoài bọn họ.
Khó trách lão thất đem một con chó trở thành mệnh căn mà trân trọng, đó là bởi vì hắn đã sớm phát hiện đi? Bào đệ không phải bào đệ, mẫu phi không phải mẫu phi, bọn họ đều là kẻ thù của hắn, bề ngoài mọi cách chiếu cố, sau lưng lại lạnh nhạt thậm chí thầm nổi sát tâm, ngoại trừ chó con, ngay cả một tí chút ấm áp an ủi hắn cũng không chiếm được. Mấy năm nay, hắn sống như thế nào? Lại lo lắng đề phòng, đi trên băng mỏng như thế nào?
Mà những sợ hãi mơ mơ hồ hồ đó, hắn thậm chí không có chỗ để nói, bởi vì sẽ không có ai tin, bao gồm cả chính mình trước ngày hôm đó. Cảnh đế đau lòng như cắt, bước nhanh đi qua ôm nhi tử vào trong ngực.
“Phụ hoàng, đừng đè nặng Hữu Xu!” Thất hoàng tử lập tức dùng tay đón đỡ.
“Xin lỗi, phụ hoàng không chú ý.” Cảnh đế vội vàng thối lui, muốn xoa ấn đầu chó nhỏ, lại bị nhi tử ngăn trở, lòng tràn đầy tức giận và lo lắng đều bị dở khóc dở cười thay thế. Nhưng ông có thể hiểu được ý muốn bảo hộ mãnh liệt của nhi tử. Khi tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt với sống chết của hắn, chỉ có con chó con này không để ý nguy hiểm mà xông lên, nó chỉ là sủng vật của hắn, mà người quỳ ở chỗ này lại là nô tài của hắn.
Vậy mà, đám nô tài đó ngay cả một con chó cũng không bằng, cần để làm gì? Cảnh đế thản nhiên xua tay, “Không cần quỳ, tất cả đều kéo ra ngoài đánh chết!”
Mọi người nghe xong nửa câu đầu, đang chuẩn bị lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, chớp mắt sau lại đồng loạt xụi lơ. Đúng vào lúc này, Tuệ phi và bát hoàng tử nghe tin tức đi tới, đang muốn quỳ xuống giải thích, lại bị Cảnh đế trầm giọng cắt ngang, “Lão thất trẫm mang đi, bát tự của hắn quá yếu, mà mệnh cách của ngươi và lão bát lại quá cứng, sớm muộn gì cũng sẽ xung khắc hắn.”
Đây chính là lấy cái cớ đường hoàng mà thôi, Tuệ phi nhìn thấy tiểu thái giám đứng ở phía sau Hoàng Thượng, cái gì cũng đều đã hiểu rõ. Mặt nàng ta nháy mắt trắng bệch, gần như không dám nghĩ Hoàng Thượng sẽ đối đãi với việc này như thế nào. Hành động hôm nay của lão bát, tỏ rõ là muốn giết chết lão thất và con chó kia. Hoàng Thượng cũng là người đi ra từ trong đấu đá cung đình, sẽ đoán không ra nội tình trong đó sao? Mà mình ra vẻ từ mẫu, nói vậy cũng bị chọc thủng đi?
Lúc này Tuệ phi mới ý thức được: mặc dù được kim ấn hoàng hậu, nàng ta cũng không phải người đứng đầu hậu cung gì, chúa tể chân chính vẫn luôn là Hoàng Thượng. Ở trên đời này, không có chuyện ông tra không được, chỉ có chuyện ông không muốn biết thậm chí là khinh thường biết.
Bát hoàng tử cũng luống cuống, bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói, “Phụ hoàng, hết thảy đều là hiểu lầm. Là nô tài đáng chết kia không coi chừng chó kỹ, khiến nó chạy ra…”
Cảnh đế ngắt lời hắn ta, “Con chó kia đâu?”
Thị vệ đứng ở hai bên lập tức đi lấy chó, cũng không thấy được một lão quỷ thoáng qua bọn họ.
“Tiểu hậu sinh, ngươi thế nào?” Lão quỷ bay tới bên cạnh thất hoàng tử, cẩn thận xem xét Hữu Xu bị bao thành quả cầu. Hữu Xu làm ổ trong lòng bàn tay chủ tử, chút có chút không mà liếm ngón tay hắn, lại dùng chân trước mập mập ngắn ngắn ôm lấy một ngón tay hắn, để đạt được cảm giác an toàn.
Thất hoàng tử hiểu rõ cậu còn sợ hãi, nâng cậu lên đặt bên môi hôn, thấp giọng nói, “Nghe thấy không Hữu Xu, sau này chúng ta không cần lo lắng hãi hùng nữa.” Nhưng mà cái giá phải trả không khỏi quá lớn. Hắn quả thật muốn chọc giận lão bát, khiến hắn ta làm ra việc không lý trí, nhưng tuyệt đối không lấy Hữu Xu đi mạo hiểm. Nếu như có thể, hắn hận không thể chuyển toàn bộ vết thương của Hữu Xu lên trên người mình, càng không cách nào tha thứ cho hành động của lão bát và Tuệ phi. Từ nay về sau, bọn họ không phải là thân nhân của hắn nữa, mà là kẻ thù không chết không ngừng.
Hữu Xu cũng hận muốn điên, một mặt rầm rì an ủi chủ tử, một mặt dùng ý niệm giao lưu với lão quỷ, “Ta không có gì trở ngại. Ngươi làm xong giải dược rồi hả?”
“Chỗ nào có thể chứ. Dược liệu mà giải dược cần, trong cung cũng không đầy đủ hết, ta đã bảo tiểu quỷ tìm trong kinh thành, hiện giờ đã có tung tích, có điều còn phải chờ vài ngày. Ta vốn mang theo dược phấn tới cứu ngươi, không ngờ đã muộn một bước.”
“Dược phấn gì?”
“Dược phấn có thể dẫn quỷ ngao rời đi, tát lên người bát hoàng tử bảo đảm khiến hắn tự làm tự chịu.”
“Vậy liền tát lên trên người Cảnh đế đi.”
Lão quỷ trầm mặc một chớp mắt mới nói, “Xem như ngươi lợi hại!”
Không bao lâu, liền có thị vệ dẫn quỷ ngao bị mhốt trong lồng sắt tới. Quỷ ngao thấy bát hoàng tử và Tuệ phi thì liên tục vẫy đuôi, nhìn thấy Cảnh đế ngồi trên thượng thủ lại bỗng nhiên sủa lên, chân trước không ngừng cào cửa, răng nanh gặm cắn khóa đồng, phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta sởn tóc gáy. Khóa đồng thực nhanh xuất hiện từng vết sâu, không khó tưởng tượng nếu nanh vuốt đó dừng ở trên người Cảnh đế thì sẽ là tình trạng gì.
Cảnh đế trầm mặc thật lâu sau mới nói, “Lão bát, con chó này ngươi thuần dưỡng vô cùng tốt, trừ ngươi và Tuệ phi ra, đúng là ai cũng không nhận, ngay cả trẫm cũng muốn một hơi cắn chết.”
Tội hành thích vua ai dám ôm lên đầu? Bát hoàng tử và Tuệ phi sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tục dập đầu xin lỗi. Cảnh đế cũng đã không muốn phản ứng tới hai người nữa, khoát tay với thị vệ nói, “Giết nó. Sau này trong cung không cho nuôi dưỡng đấu khuyển nữa.”
Thị vệ lĩnh mệnh, rút bội đao bên hông ra chém rớt cái đầu sủa không ngừng của quỷ ngao. Tuệ phi và bát hoàng tử bị máu tươi văng đầy người hét rầm lên, trong mắt ngoại trừ hoảng sợ, còn che giấu sâu đậm tuyệt vọng. Xong rồi, Hoàng Thượng đã bắt đầu hoài nghi bọn họ, dựa theo bản tính đa nghi của ông, chắc chắn sẽ tiến hành tra rõ hết thảy những việc trước đây.
Chứng cứ, chứng cứ đều lau sạch sẽ hết chưa? Tuệ phi cực lực suy tư, rồi lại nghe Hoàng Thượng nói, “Hoàng hậu bệnh thể đã khỏi, trả phượng ấn lại đi.” Dứt lời tự mình đẩy thất hoàng tử, nhẹ giọng nói, “Từ nay về sau lão thất sẽ ở Quảng Lăng cung, trẫm cũng tiện ở gần chiếu cố.”
Bởi vì không có chứng cứ, lại thêm Âu Dương Đào nắm trọng binh, tạm thời ông còn chưa thể xử trí Tuệ phi và lão bát, chỉ đành coi như chưa phát hiện, vả lại xem bọn họ có thể tự loạn trận tuyến hay không. Cảnh đế từng bước một đi lên trong đấu đá quyền lực có thể hiểu được sự bàng hoàng và bất lực của lão thất, hắn tài hoa hơn người nhưng vận mệnh lại nhiều đau khổ, trong lúc mông muội đã bị mẫu phi xem là đứa con vứt bỏ mà hy sinh, ngay cả quyền lợi lựa chọn cũng không có. Ngoại trừ phụ hoàng và con chó trong ngực, hắn có thể nói là không chỗ nương tựa.
Cúi đầu nhìn nhi tử nâng chó con giống như nâng vật dễ vỡ, trong lòng Cảnh đế tràn đầy thương tiếc, không khỏi vỗ đỉnh đầu hắn, than thở nói, “Trường Dạ, phụ hoàng có thẹn với ngươi mà.”
Thất hoàng tử vội vàng lắc đầu, chân thành nói, “Phụ hoàng cứu nhi thần trong nước lửa, cũng không có chỗ nào có lỗi với nhi thần. Sau này nhi thần và Hữu Xu không cần lo lắng hãi hùng.”
Cảnh đế nghe lời ấy, trong lòng càng thêm khó chịu. Mà Tuệ phi dập đầu không ngừng lúc này mới đột nhiên hiểu ra: lão thất đã sớm nhận thấy được mưu tính của nàng, thuận thế đặt một cọc ngầm của Càn Thanh cung ở bên người. Hết thảy hôm nay đều là hắn bố trí tốt, không chừng ngay cả hành động lỗ mãng của lão bát cũng là bị hắn trêu chọc. Không hổ là con cháu Cơ gia, lòng dạ quả nhiên đủ sâu, sớm biết như thế, năm đó lúc sinh ra nên bóp chết hắn!
Tuệ phi hối hận không kịp, thầm trách mình không đủ ngoan độc, cũng không biết rằng, tính mạng của mình và lão bát lại bị một con chó nhìn chằm chằm.