Hữu Xu vốn tưởng rằng thái hậu sẽ lập tức động thủ, nào ngờ đợi hai ba tháng cũng không thấy động tĩnh, chỉ đành để lão quỷ đi hỏi thăm tình hình.
Khi lão quỷ đến cậu đang nằm trên đùi thất hoàng tử phơi nắng, cái bụng lật lên, bốn chân chổng lên trời, mũi phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ. Nói thật, tiếng hừ này cũng không khó nghe, ngược lại nãi thanh nãi khí vô cùng đáng yêu, có thể khiến tai người ta bị hòa tan. Thất hoàng tử hiển nhiên thực hưởng thụ, một bàn tay nhẹ nhàng nắm cái đuôi lắc tới lắc lui của cậu, một bàn tay đang qua lại vỗ về chơi đùa trên bụng cậu, biểu tình sủng nịch vạn phần.
Nhưng mà, lão quỷ chỉ cần nghĩ đến trong cái túi da này chứa linh hồn một con người, vả lại người này còn có thể cực kỳ tự nhiên mà giả ngoan bán ngốc, một bộ dạng chó, lão liền nổi da gà cả người. Lão thật sự không rõ sao lại có người làm chó làm đến thích ý như thế.
“Hữu Xu, đến tột cùng thì chừng nào ngươi xuất cung đi tìm yêu phụ kia? Ngươi không sợ vĩnh viễn cũng không khôi phục được hình người sao?” Những lời này lão đã nghẹn rất lâu, hôm nay không phun ra không chịu nổi.
“Không vội, chờ chân chủ tử hoàn toàn bình phục lại nói. Bên thái hậu động thủ chưa?” Hữu Xu chớp chớp mí mắt.
“Động thủ rồi. Đêm đó bát hoàng tử rời khỏi Từ Ninh cung đã bị hạ độc, cả Tuệ phi cũng vậy. Loại độc tố này có thể khiến người ta vô cớ phấn khởi, ban ngày thoạt nhìn tinh thần sáng láng, buổi tối sau khi đi vào giấc mộng lại cấp tốc xói mòn tinh lực, cuối cùng suy yếu mà chết. Trừ khi là quốc thủ giống ta, nếu không thì thái y bình thường căn bản không kiểm tra ra được thực hư. Ta tính tính, tiếp qua hai ba tháng, bát hoàng tử liền chống đỡ không nổi, Tuệ phi ngược lại còn có thể sống được một năm nửa năm nữa.” Lão quỷ bấm ngón tay.
“Còn phải lâu như vậy hả?” Hữu Xu lật người, để chủ tử tiếp tục gãi lưng cho mình.
Đúng vào lúc này, một thái giám chạy vội đến, bám vào bên tai thất hoàng tử nói nhỏ. Sau khi Hữu Xu biến thành chó thì năm giác quan càng thêm sắc bén, mặc dù đối phương cực lực đè thấp âm lượng, cũng nghe được nhất thanh nhị sở. Bát hoàng tử ban ngày tuyên dâm, lăn lộn với một tiểu cung nữ trong Cam Tuyền cung, lại không ngờ thân thể suy yếu, lại bị thượng mã phong*, hiện giờ đã miệng sùi bọt mép hôn mê, ấn huyệt nhân trung, giội nước lã, kẹp đầu ngón tay, làm thế nào cũng không tỉnh. Tuệ phi vốn còn có ý che lấp, thấy nhi tử bệnh nặng như vậy, lúc này mới sai người đi tìm thái y.
*Thượng mã phong: hiện tượng người đàn ông rơi vào trạng thái “sốc”, hôn mê bất tỉnh trong lúc đang quan hệ tình dục.
Hiện giờ các cung đều đã được tin tức, chờ xem chê cười của Cam Tuyền cung. Mới mười ba tuổi đã mê nữ sắc, vả lại còn trúng phong nằm vật xuống, chuyện này nói ra đủ để hắt một chậu nước bẩn lớn cho hoàng tộc Cơ thị. Bát hoàng tử trước kia bởi vì được sủng ái, tính cách có chút kiêu ngạo, lại thường thường dùng phương thức hạ thấp huynh đệ để nâng chính mình lên, lúc này lại xảy ra gièm pha này, đừng nói có thể chữa khỏi hay không, dù có trị hết, đời này chỉ sợ cũng không nâng nổi đầu.
“Thượng mã phong?” Lão quỷ hiển nhiên cũng nghe thấy thái giám hồi bẩm, lắc đầu nói, “Không phải thượng mã phong, hẳn là sau khi trúng độc tinh thần phấn khởi đến mức tận cùng hình thành hôn mê tạm thời. Cái này phiền toái rồi, vốn còn có ba tháng tuổi thọ, độc tính đột nhiên bị kích phát ra, chỉ sợ sống không quá ba ngày.”
“Ba ngày tốt mà.” Hữu Xu lộp cộp đứng lên, khoan khoái lay động cái đuôi. Tuy rằng cậu làm thanh quan một đời, nhưng cũng không biến thành thánh mẫu, giữa bát hoàng tử và chủ tử tỏ rõ chỉ có thể sống một người, cậu đương nhiên sẽ lựa chọn chủ tử.
“Thái y nói hắn không sống nổi à?” Thất hoàng tử vội vàng đem chó nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng lên nâng trong lòng bàn tay, nâng mi hỏi, “Có thể gọi thêm vài thái y nhìn xem? Hắn mới mười ba tuổi, cái tuổi này lại bị bệnh đó, làm thế nào cũng không có khả năng.”
“Tuệ phi gọi một nửa thái y trong thái y viện tới, toàn nói là cái đó, hiện giờ miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, bất luận như thế nào cũng gọi không tỉnh.” Thái giám chắc chắn nói.
Thất hoàng tử trầm ngâm một khắc, bỗng nhiên cười, “Cứ như vậy mà chết không khỏi quá mức tiện nghi cho lão bát. Nhưng mà không vội, giờ phút này hẳn là mẫu phi tốt của bổn cung đã nhớ tới bổn cung, dù sao thì quốc thủ Đại Yến quốc Đặng Triêu Sơn hiện giờ là thái y chuyên thuộc của bổn cung.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền có cung nữ bẩm báo, nói là Tuệ phi nương nương cầu kiến.
“Để cho nàng đi vào.” Thất hoàng tử xua tay, thấy Hữu Xu đang lườm đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, liền hôn hôn trán cậu, ôn nhu nói nhỏ, “Hữu Xu ngoan, ta đã nói phải báo thù cho ngươi, nên không thể để lão bát chết ở trong tay người khác, cho dù là ngoài ý muốn cũng không được.” Dứt lời tựa như nhớ tới cái gì đó, vừa điểm điểm mũi cậu, vừa áy náy nói, “Ngươi còn nhỏ, việc này không nên cho ngươi biết. Chờ ngươi trưởng thành, ta lại từng cái từng cái giải thích cho ngươi nghe.”
Thấy Tuệ phi nước mắt giàn giụa chạy vào chính điện, há mồm liền muốn khóc lóc kể lể, hắn lập tức che lỗ tai Hữu Xu, lạnh giọng cảnh cáo, “Mẫu phi, đừng vội khóc nháo, đợi bổn cung dàn xếp tốt Hữu Xu đã. Nó thích yên tĩnh, nếu bị ngươi làm ồn, thì sẽ ăn ít một chén cơm, hiện giờ thân thể nó đang lớn, một chút cũng không chậm trễ được.”
Đối với thất hoàng tử hiện tại mà nói, triều đình phân tranh chỉ bình thường, thù hận trước đây cũng có thể chậm rãi, đại sự mấu chốt duy nhất chính là nuôi nấng Hữu Xu, khiến cậu ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, tốt nhất là sáng mai lúc mở mắt, cậu có thể biến thành thiếu niên trần truồng mỹ mạo nằm ở trong lồng ngực mình.
Nếu ai làm chậm trễ việc đại sự này, hắn có thể trở mặt vô tình.
Tuệ phi có việc cầu người, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế, đôi mắt nhìn chằm chằm chó con có thể phun ra lửa.
Thất hoàng tử không nhanh không chậm vuốt vuốt cái đầu lông xù của Hữu Xu, lại hôn hôn đệm thịt phấn nộn của cậu, không phiền không chán mà dặn dò, “Ra ngoài chơi với tiểu Thuận tử một lát, đừng cứ nhìn thấy bậc thang liền nhảy xuống, cẩn thận ngã; đừng cứ nhìn thấy sâu liền nhào lên cắn, cẩn thận có độc; đừng tới gần người lạ, động vật lạ cũng không được, chúng nó không thông minh như ngươi, ai biết có thể đột nhiên cào ngươi, cắn ngươi hay không…”
Thấy hắn rất có xu thế không dứt, Hữu Xu vội vàng vươn chân ra vỗ mu bàn tay hắn, chóp mũi phát ra tiếng ư ư vội vàng.
Thất hoàng tử bất đắc dĩ, khoát tay với tiểu Thuận tử, “Dẫn nó đi chơi đi, làm dơ cũng không sao, đừng để bị thương, nếu không bổn cung liền hỏi ngươi.”
Tiểu Thuận tử chưa lĩnh mệnh, Tuệ phi đã nhịn không được, nôn nóng nói, “Lão thất, đến tột cùng ngươi có đem mẫu phi để vào mắt không? Là con chó này quan trọng, hay là mẫu phi và huynh đệ ngươi quan trọng? Lão bát hiện giờ đã như vậy…”
Thất hoàng tử che lỗ tai Hữu Xu, lành lạnh mở miệng, “Mẫu phi, muốn cứu mạng lão bát, ngươi liền câm miệng cho bổn cung! Ngươi và lão bát đối xử với bổn cung như thế nào, chẳng lẽ còn muốn bổn cung vạch trần sao? Sở dĩ bổn cung tránh không gặp các ngươi, bất quá chỉ là giữ cho mọi người chút mặt mũi mà thôi. Mấy chuyện dơ bẩn của lão bát, ngươi nguyện nói, bổn cung cũng không nguyện ý nghe, càng không thể để Hữu Xu nghe được.”
Tuệ phi im bặt, lúc này mới nhớ tới nhi tử đã không còn là con rối tùy ý mình đùa nghịch trước kia. Hắn hiện tại mặc dù không thể đi lại, thì cũng là một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, chạm vào tất bị thương. Hắn không cần dựa vào Âu Dương gia, càng không cần dựa vào Cam Tuyền cung, hắn mới mười ba tuổi đã được phong Đoan thân vương, địa vị ngang với văn võ bá quan, cùng mấy vị các lão khống chế triều chính, thậm chí cùng vài vị lão hoàng thúc cùng ngồi cùng ăn. Dung mạo hắn còn non nớt, nhưng mà một khi giận tái mặt, lại phát ra uy thế mà ngay cả Cảnh đế cũng theo không kịp.
Bắp chân Tuệ phi mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, may mà có hai cung nữ trái phải nâng đỡ, mới không thất thố. Nàng ta cố nén tim đập nhanh nhìn nhi tử buông lỗ tai chó nhỏ ra, lại hôn hôn trên trán nó, dùng âm điệu mềm mại trước nay chưa từng có dặn, “Đi chơi đi, vừa nghe tiếng còi của ta vang lên, ngươi liền phải nhanh chóng trở về.”
Hữu Xu cực kỳ oán niệm trừng mắt nhìn cái còi ngọc đeo trên cổ chủ tử, tung tăng chạy đi.
Không đợi con chó chạy xa, Tuệ phi lập tức bổ nhào tới trước mặt nhi tử, vừa cầu xin vừa khóc thảm, cực lực kể rõ áy náy và hối hận của mình. Khi lão bát nằm vật xuống trên người cung nữ, nàng ta đã triệt triệt để để hối hận. Đứa nhỏ nàng ta tự tay nuôi lớn, ảo tưởng một ngày nào đó bước lên vị trí cao nhất, giúp nàng ta mang đến quyền thế vô thượng, kết quả lại là thứ như vậy, văn không thành võ không thạo, mới mười ba tuổi liền trầm mê nữ sắc, hoang dâm vô độ, ngoại trừ một cái miệng dẻo, quả thực cái gì cũng kém.
Nhưng dù lão bát có không nên thân hơn nữa, thì đó cũng là mệnh căn của nàng ta, nàng ta dứt bỏ không được.
Thất hoàng tử không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn chăm chú Tuệ phi, đợi nàng ta khóc đủ, khóc mệt, khóc đến sắp ngất mới nói, “Ngươi trở về đi, bổn cung sẽ thay ngươi đi cầu phụ hoàng.” Mặc dù Đặng Triêu Sơn là thái y chuyên thuộc của hắn, nhưng dù sao cũng là người của phụ hoàng, tự nhiên phải được phụ hoàng chấp thuận mới được. Có điều dù sao thì lão bát cũng là nhi tử của phụ hoàng, dù ông có tức giận nữa, thì cũng không có khả năng thấy chết không cứu.
Tuệ phi cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng nàng ta không có mặt mũi đi cầu xin Cảnh đế, lúc này mới tìm lão thất ra mặt. Lão bát năm nay mới mười ba tuổi, giữa ban ngày ngủ với cung nữ của mẫu phi, vả lại còn hôn mê trong lúc kích động, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy hoang đường. Dù có cứu lão bát về được, sợ rằng Hoàng Thượng cũng lười liếc hắn một cái.
Nội tâm bối rối của Tuệ phi tăng thêm mấy phần tuyệt vọng, khi đi ra khỏi Quảng Lăng cung quay đầu nhìn lại, rốt cuộc hiểu rõ mình mất đi cái gì, lại làm sai cái gì. Nếu không nghe lời bào huynh, bình an nuôi lớn hai đứa nhỏ, nàng ta căn bản không cần cuốn vào đấu đá cung đình này, cũng sẽ không dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng. Nàng ta vốn dĩ có một đứa nhỏ ưu tú cỡ nào, tuấn mỹ cỡ nào, mười ba tuổi có thể hô mưa gọi gió trên triều đình, đợi ngày sau lớn lên, sẽ chói mắt như thế nào?
Hủy, đều hủy rồi! Nàng ta bỗng nhiên che mặt, lảo đảo mà đi.
Cảnh đế biết Tuệ phi đi cầu lão thất, lại không ngờ lão thất có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước tới tìm mình. Ông vừa cảm thán lão thất này là đứa nhỏ nhân nghĩa, vừa sai người triệu Đặng Triêu Sơn vào cung. Sau khi Đặng Triêu Sơn xem qua liền lắc đầu nói, “Đây không phải là thượng mã phong, là trúng độc.”
“Trúng độc? Có phải ngươi làm hay không?” Tuệ phi đầu tiên là sững sờ, lập tức nhìn lão thất, trên mặt tràn đầy oán giận.
Cảnh đế lật tay chính là một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói, “Trẫm thấy ngươi đã không có thuốc nào cứu được rồi. Ngươi cho rằng lão thất giống như lão bát, là súc sinh không niệm thân tình sao?” Còn nữa, lão thất sống dưới mí mắt ông, bên người đều là tai mắt của ông, động tác lớn như thế sao lại không phát hiện được? Nhưng có vài lời nói ra không khỏi tổn thương tình cảm, cũng không cần thiết làm rõ.
Thất hoàng tử một tay che tai Hữu Xu, một tay ngăn ánh mắt cậu, hạ mi rũ mắt, không nói lời nào. Phụ hoàng chung quy đã nhìn lầm hắn rồi. Thời điểm tất yếu hắn cũng có thể lục thân không nhận, nhưng sẽ không quên kéo một mặt nhân nghĩa ra che giấu, không giống lão bát, dại dột lộ liễu, làm người ta hận không thể thiên đao vạn quả.
Đầu Tuệ phi bị đánh lệch, khóe miệng cũng rách ra một vết thương, nhất thời câm như hến.
Bên kia, Đặng Triêu Sơn đã giúp bát hoàng tử trừ đi một phần độc tố, đến thiên điện kê phương thuốc. Cảnh đế và Tuệ phi vội vàng đi theo qua, muốn hỏi ông xem đến tột cùng lão bát trúng độc gì, càng muốn tra ra hung thủ phía sau màn.
Thất hoàng tử di chuyển xe lăn đi tới bên giường, mắt thấy lão bát sắp tỉnh, liền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay hắn ta, dùng đôi mắt sâu không lường được nhìn qua. Bát hoàng tử đầu tiên là cả kinh, lập tức giận dữ, lại bởi vì thân thể suy yếu nói không nên lời, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ. Trong lúc hoảng sợ, hắn ta nghe thấy đối phương tha thiết dặn dò, “Lão bát, ngươi ngàn vạn lần không thể chết trong tay người khác. Cái mạng của ngươi, bổn cung đã xác định rồi.”
Bát hoàng tử hé miệng, liên tiếp phun ra khí âm vỡ vụn, cuối cùng lật trắng mắt hôn mê. Trong lúc hoảng hốt hắn ta ý thức được, dường như mình đã bị một con rắn độc quấn lên.
Khi lão quỷ đến cậu đang nằm trên đùi thất hoàng tử phơi nắng, cái bụng lật lên, bốn chân chổng lên trời, mũi phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ. Nói thật, tiếng hừ này cũng không khó nghe, ngược lại nãi thanh nãi khí vô cùng đáng yêu, có thể khiến tai người ta bị hòa tan. Thất hoàng tử hiển nhiên thực hưởng thụ, một bàn tay nhẹ nhàng nắm cái đuôi lắc tới lắc lui của cậu, một bàn tay đang qua lại vỗ về chơi đùa trên bụng cậu, biểu tình sủng nịch vạn phần.
Nhưng mà, lão quỷ chỉ cần nghĩ đến trong cái túi da này chứa linh hồn một con người, vả lại người này còn có thể cực kỳ tự nhiên mà giả ngoan bán ngốc, một bộ dạng chó, lão liền nổi da gà cả người. Lão thật sự không rõ sao lại có người làm chó làm đến thích ý như thế.
“Hữu Xu, đến tột cùng thì chừng nào ngươi xuất cung đi tìm yêu phụ kia? Ngươi không sợ vĩnh viễn cũng không khôi phục được hình người sao?” Những lời này lão đã nghẹn rất lâu, hôm nay không phun ra không chịu nổi.
“Không vội, chờ chân chủ tử hoàn toàn bình phục lại nói. Bên thái hậu động thủ chưa?” Hữu Xu chớp chớp mí mắt.
“Động thủ rồi. Đêm đó bát hoàng tử rời khỏi Từ Ninh cung đã bị hạ độc, cả Tuệ phi cũng vậy. Loại độc tố này có thể khiến người ta vô cớ phấn khởi, ban ngày thoạt nhìn tinh thần sáng láng, buổi tối sau khi đi vào giấc mộng lại cấp tốc xói mòn tinh lực, cuối cùng suy yếu mà chết. Trừ khi là quốc thủ giống ta, nếu không thì thái y bình thường căn bản không kiểm tra ra được thực hư. Ta tính tính, tiếp qua hai ba tháng, bát hoàng tử liền chống đỡ không nổi, Tuệ phi ngược lại còn có thể sống được một năm nửa năm nữa.” Lão quỷ bấm ngón tay.
“Còn phải lâu như vậy hả?” Hữu Xu lật người, để chủ tử tiếp tục gãi lưng cho mình.
Đúng vào lúc này, một thái giám chạy vội đến, bám vào bên tai thất hoàng tử nói nhỏ. Sau khi Hữu Xu biến thành chó thì năm giác quan càng thêm sắc bén, mặc dù đối phương cực lực đè thấp âm lượng, cũng nghe được nhất thanh nhị sở. Bát hoàng tử ban ngày tuyên dâm, lăn lộn với một tiểu cung nữ trong Cam Tuyền cung, lại không ngờ thân thể suy yếu, lại bị thượng mã phong*, hiện giờ đã miệng sùi bọt mép hôn mê, ấn huyệt nhân trung, giội nước lã, kẹp đầu ngón tay, làm thế nào cũng không tỉnh. Tuệ phi vốn còn có ý che lấp, thấy nhi tử bệnh nặng như vậy, lúc này mới sai người đi tìm thái y.
*Thượng mã phong: hiện tượng người đàn ông rơi vào trạng thái “sốc”, hôn mê bất tỉnh trong lúc đang quan hệ tình dục.
Hiện giờ các cung đều đã được tin tức, chờ xem chê cười của Cam Tuyền cung. Mới mười ba tuổi đã mê nữ sắc, vả lại còn trúng phong nằm vật xuống, chuyện này nói ra đủ để hắt một chậu nước bẩn lớn cho hoàng tộc Cơ thị. Bát hoàng tử trước kia bởi vì được sủng ái, tính cách có chút kiêu ngạo, lại thường thường dùng phương thức hạ thấp huynh đệ để nâng chính mình lên, lúc này lại xảy ra gièm pha này, đừng nói có thể chữa khỏi hay không, dù có trị hết, đời này chỉ sợ cũng không nâng nổi đầu.
“Thượng mã phong?” Lão quỷ hiển nhiên cũng nghe thấy thái giám hồi bẩm, lắc đầu nói, “Không phải thượng mã phong, hẳn là sau khi trúng độc tinh thần phấn khởi đến mức tận cùng hình thành hôn mê tạm thời. Cái này phiền toái rồi, vốn còn có ba tháng tuổi thọ, độc tính đột nhiên bị kích phát ra, chỉ sợ sống không quá ba ngày.”
“Ba ngày tốt mà.” Hữu Xu lộp cộp đứng lên, khoan khoái lay động cái đuôi. Tuy rằng cậu làm thanh quan một đời, nhưng cũng không biến thành thánh mẫu, giữa bát hoàng tử và chủ tử tỏ rõ chỉ có thể sống một người, cậu đương nhiên sẽ lựa chọn chủ tử.
“Thái y nói hắn không sống nổi à?” Thất hoàng tử vội vàng đem chó nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng lên nâng trong lòng bàn tay, nâng mi hỏi, “Có thể gọi thêm vài thái y nhìn xem? Hắn mới mười ba tuổi, cái tuổi này lại bị bệnh đó, làm thế nào cũng không có khả năng.”
“Tuệ phi gọi một nửa thái y trong thái y viện tới, toàn nói là cái đó, hiện giờ miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, bất luận như thế nào cũng gọi không tỉnh.” Thái giám chắc chắn nói.
Thất hoàng tử trầm ngâm một khắc, bỗng nhiên cười, “Cứ như vậy mà chết không khỏi quá mức tiện nghi cho lão bát. Nhưng mà không vội, giờ phút này hẳn là mẫu phi tốt của bổn cung đã nhớ tới bổn cung, dù sao thì quốc thủ Đại Yến quốc Đặng Triêu Sơn hiện giờ là thái y chuyên thuộc của bổn cung.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền có cung nữ bẩm báo, nói là Tuệ phi nương nương cầu kiến.
“Để cho nàng đi vào.” Thất hoàng tử xua tay, thấy Hữu Xu đang lườm đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, liền hôn hôn trán cậu, ôn nhu nói nhỏ, “Hữu Xu ngoan, ta đã nói phải báo thù cho ngươi, nên không thể để lão bát chết ở trong tay người khác, cho dù là ngoài ý muốn cũng không được.” Dứt lời tựa như nhớ tới cái gì đó, vừa điểm điểm mũi cậu, vừa áy náy nói, “Ngươi còn nhỏ, việc này không nên cho ngươi biết. Chờ ngươi trưởng thành, ta lại từng cái từng cái giải thích cho ngươi nghe.”
Thấy Tuệ phi nước mắt giàn giụa chạy vào chính điện, há mồm liền muốn khóc lóc kể lể, hắn lập tức che lỗ tai Hữu Xu, lạnh giọng cảnh cáo, “Mẫu phi, đừng vội khóc nháo, đợi bổn cung dàn xếp tốt Hữu Xu đã. Nó thích yên tĩnh, nếu bị ngươi làm ồn, thì sẽ ăn ít một chén cơm, hiện giờ thân thể nó đang lớn, một chút cũng không chậm trễ được.”
Đối với thất hoàng tử hiện tại mà nói, triều đình phân tranh chỉ bình thường, thù hận trước đây cũng có thể chậm rãi, đại sự mấu chốt duy nhất chính là nuôi nấng Hữu Xu, khiến cậu ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, tốt nhất là sáng mai lúc mở mắt, cậu có thể biến thành thiếu niên trần truồng mỹ mạo nằm ở trong lồng ngực mình.
Nếu ai làm chậm trễ việc đại sự này, hắn có thể trở mặt vô tình.
Tuệ phi có việc cầu người, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế, đôi mắt nhìn chằm chằm chó con có thể phun ra lửa.
Thất hoàng tử không nhanh không chậm vuốt vuốt cái đầu lông xù của Hữu Xu, lại hôn hôn đệm thịt phấn nộn của cậu, không phiền không chán mà dặn dò, “Ra ngoài chơi với tiểu Thuận tử một lát, đừng cứ nhìn thấy bậc thang liền nhảy xuống, cẩn thận ngã; đừng cứ nhìn thấy sâu liền nhào lên cắn, cẩn thận có độc; đừng tới gần người lạ, động vật lạ cũng không được, chúng nó không thông minh như ngươi, ai biết có thể đột nhiên cào ngươi, cắn ngươi hay không…”
Thấy hắn rất có xu thế không dứt, Hữu Xu vội vàng vươn chân ra vỗ mu bàn tay hắn, chóp mũi phát ra tiếng ư ư vội vàng.
Thất hoàng tử bất đắc dĩ, khoát tay với tiểu Thuận tử, “Dẫn nó đi chơi đi, làm dơ cũng không sao, đừng để bị thương, nếu không bổn cung liền hỏi ngươi.”
Tiểu Thuận tử chưa lĩnh mệnh, Tuệ phi đã nhịn không được, nôn nóng nói, “Lão thất, đến tột cùng ngươi có đem mẫu phi để vào mắt không? Là con chó này quan trọng, hay là mẫu phi và huynh đệ ngươi quan trọng? Lão bát hiện giờ đã như vậy…”
Thất hoàng tử che lỗ tai Hữu Xu, lành lạnh mở miệng, “Mẫu phi, muốn cứu mạng lão bát, ngươi liền câm miệng cho bổn cung! Ngươi và lão bát đối xử với bổn cung như thế nào, chẳng lẽ còn muốn bổn cung vạch trần sao? Sở dĩ bổn cung tránh không gặp các ngươi, bất quá chỉ là giữ cho mọi người chút mặt mũi mà thôi. Mấy chuyện dơ bẩn của lão bát, ngươi nguyện nói, bổn cung cũng không nguyện ý nghe, càng không thể để Hữu Xu nghe được.”
Tuệ phi im bặt, lúc này mới nhớ tới nhi tử đã không còn là con rối tùy ý mình đùa nghịch trước kia. Hắn hiện tại mặc dù không thể đi lại, thì cũng là một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, chạm vào tất bị thương. Hắn không cần dựa vào Âu Dương gia, càng không cần dựa vào Cam Tuyền cung, hắn mới mười ba tuổi đã được phong Đoan thân vương, địa vị ngang với văn võ bá quan, cùng mấy vị các lão khống chế triều chính, thậm chí cùng vài vị lão hoàng thúc cùng ngồi cùng ăn. Dung mạo hắn còn non nớt, nhưng mà một khi giận tái mặt, lại phát ra uy thế mà ngay cả Cảnh đế cũng theo không kịp.
Bắp chân Tuệ phi mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, may mà có hai cung nữ trái phải nâng đỡ, mới không thất thố. Nàng ta cố nén tim đập nhanh nhìn nhi tử buông lỗ tai chó nhỏ ra, lại hôn hôn trên trán nó, dùng âm điệu mềm mại trước nay chưa từng có dặn, “Đi chơi đi, vừa nghe tiếng còi của ta vang lên, ngươi liền phải nhanh chóng trở về.”
Hữu Xu cực kỳ oán niệm trừng mắt nhìn cái còi ngọc đeo trên cổ chủ tử, tung tăng chạy đi.
Không đợi con chó chạy xa, Tuệ phi lập tức bổ nhào tới trước mặt nhi tử, vừa cầu xin vừa khóc thảm, cực lực kể rõ áy náy và hối hận của mình. Khi lão bát nằm vật xuống trên người cung nữ, nàng ta đã triệt triệt để để hối hận. Đứa nhỏ nàng ta tự tay nuôi lớn, ảo tưởng một ngày nào đó bước lên vị trí cao nhất, giúp nàng ta mang đến quyền thế vô thượng, kết quả lại là thứ như vậy, văn không thành võ không thạo, mới mười ba tuổi liền trầm mê nữ sắc, hoang dâm vô độ, ngoại trừ một cái miệng dẻo, quả thực cái gì cũng kém.
Nhưng dù lão bát có không nên thân hơn nữa, thì đó cũng là mệnh căn của nàng ta, nàng ta dứt bỏ không được.
Thất hoàng tử không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn chăm chú Tuệ phi, đợi nàng ta khóc đủ, khóc mệt, khóc đến sắp ngất mới nói, “Ngươi trở về đi, bổn cung sẽ thay ngươi đi cầu phụ hoàng.” Mặc dù Đặng Triêu Sơn là thái y chuyên thuộc của hắn, nhưng dù sao cũng là người của phụ hoàng, tự nhiên phải được phụ hoàng chấp thuận mới được. Có điều dù sao thì lão bát cũng là nhi tử của phụ hoàng, dù ông có tức giận nữa, thì cũng không có khả năng thấy chết không cứu.
Tuệ phi cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng nàng ta không có mặt mũi đi cầu xin Cảnh đế, lúc này mới tìm lão thất ra mặt. Lão bát năm nay mới mười ba tuổi, giữa ban ngày ngủ với cung nữ của mẫu phi, vả lại còn hôn mê trong lúc kích động, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy hoang đường. Dù có cứu lão bát về được, sợ rằng Hoàng Thượng cũng lười liếc hắn một cái.
Nội tâm bối rối của Tuệ phi tăng thêm mấy phần tuyệt vọng, khi đi ra khỏi Quảng Lăng cung quay đầu nhìn lại, rốt cuộc hiểu rõ mình mất đi cái gì, lại làm sai cái gì. Nếu không nghe lời bào huynh, bình an nuôi lớn hai đứa nhỏ, nàng ta căn bản không cần cuốn vào đấu đá cung đình này, cũng sẽ không dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng. Nàng ta vốn dĩ có một đứa nhỏ ưu tú cỡ nào, tuấn mỹ cỡ nào, mười ba tuổi có thể hô mưa gọi gió trên triều đình, đợi ngày sau lớn lên, sẽ chói mắt như thế nào?
Hủy, đều hủy rồi! Nàng ta bỗng nhiên che mặt, lảo đảo mà đi.
Cảnh đế biết Tuệ phi đi cầu lão thất, lại không ngờ lão thất có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước tới tìm mình. Ông vừa cảm thán lão thất này là đứa nhỏ nhân nghĩa, vừa sai người triệu Đặng Triêu Sơn vào cung. Sau khi Đặng Triêu Sơn xem qua liền lắc đầu nói, “Đây không phải là thượng mã phong, là trúng độc.”
“Trúng độc? Có phải ngươi làm hay không?” Tuệ phi đầu tiên là sững sờ, lập tức nhìn lão thất, trên mặt tràn đầy oán giận.
Cảnh đế lật tay chính là một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói, “Trẫm thấy ngươi đã không có thuốc nào cứu được rồi. Ngươi cho rằng lão thất giống như lão bát, là súc sinh không niệm thân tình sao?” Còn nữa, lão thất sống dưới mí mắt ông, bên người đều là tai mắt của ông, động tác lớn như thế sao lại không phát hiện được? Nhưng có vài lời nói ra không khỏi tổn thương tình cảm, cũng không cần thiết làm rõ.
Thất hoàng tử một tay che tai Hữu Xu, một tay ngăn ánh mắt cậu, hạ mi rũ mắt, không nói lời nào. Phụ hoàng chung quy đã nhìn lầm hắn rồi. Thời điểm tất yếu hắn cũng có thể lục thân không nhận, nhưng sẽ không quên kéo một mặt nhân nghĩa ra che giấu, không giống lão bát, dại dột lộ liễu, làm người ta hận không thể thiên đao vạn quả.
Đầu Tuệ phi bị đánh lệch, khóe miệng cũng rách ra một vết thương, nhất thời câm như hến.
Bên kia, Đặng Triêu Sơn đã giúp bát hoàng tử trừ đi một phần độc tố, đến thiên điện kê phương thuốc. Cảnh đế và Tuệ phi vội vàng đi theo qua, muốn hỏi ông xem đến tột cùng lão bát trúng độc gì, càng muốn tra ra hung thủ phía sau màn.
Thất hoàng tử di chuyển xe lăn đi tới bên giường, mắt thấy lão bát sắp tỉnh, liền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay hắn ta, dùng đôi mắt sâu không lường được nhìn qua. Bát hoàng tử đầu tiên là cả kinh, lập tức giận dữ, lại bởi vì thân thể suy yếu nói không nên lời, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ. Trong lúc hoảng sợ, hắn ta nghe thấy đối phương tha thiết dặn dò, “Lão bát, ngươi ngàn vạn lần không thể chết trong tay người khác. Cái mạng của ngươi, bổn cung đã xác định rồi.”
Bát hoàng tử hé miệng, liên tiếp phun ra khí âm vỡ vụn, cuối cùng lật trắng mắt hôn mê. Trong lúc hoảng hốt hắn ta ý thức được, dường như mình đã bị một con rắn độc quấn lên.