Hữu Xu lấy danh nghĩa đệ tử quan môn của Đặng Triêu Sơn ở lại Đoan vương phủ, bình thường chủ yếu phụ trách chiếu cố chuyện ăn cơm, mặc quần áo, rửa mặt, sắc thuốc, mát xa vân vân của Đoan vương. Đoan vương đi chỗ nào cậu liền theo tới chỗ đó, người trong phủ cũng dần dần quen với trạng thái như hình với bóng của hai người.
Về phần tang tụ khuyển đã mất, hiện giờ đã không có ai nhắc lại, ngược lại con chó Nhật mà Hữu Xu mang về được tiểu Thuận tử nhặt đi, tỉ mỉ chăm sóc. Hắn ta vốn muốn hỏi một chút xem Hữu Xu công tử muốn nuôi hay không, nào ngờ công tử mới vừa ôm con chó lên, bị nó liếm miệng, liền chọc cho vương gia giận tím mặt, lệnh hắn ta tức khắc vứt con chó đi.
Tiểu Thuận tử vẫn luôn cho rằng vương gia cũng giống mình, là một người yêu chó, nhưng hiện tại nhìn lại, hình như là hắn ta nghĩ nhầm. Vương gia không yêu chó, mà chỉ yêu mỗi mình con chó tên là “Hữu Xu” thôi. Đáng thương Hữu Xu công tử làm thế thân cho một con chó cũng không hay biết, còn cả ngày cười ngây ngô cười ngây ngốc. Hữu Xu công tử là một người tốt, biết rõ vương gia không cho phép, lại vẫn dặn dò hắn ta lặng lẽ nhặt con chó trở về nuôi ở thiên viện, nói là có chuyện thì một mình cậu gánh chịu. Thiện lương đơn thuần như vậy, nếu có một ngày thất sủng, nên làm cái gì bây giờ?
Hữu Xu bị ánh mắt tràn ngập đồng tình của tiểu Thuận tử nhìn mà cả người không được tự nhiên, phụ giúp chủ tử đẩy xe lăn đi nhanh hơn vài bước. Bọn họ đã vào cửa cung, đang chuẩn bị đến ngự mã tràng, ven đường đụng phải rất nhiều văn võ đại thần, sôi nổi đi lên hành lễ. Vài vị các lão chắp tay nói, “Vương gia, Hoàng Thượng nghe nói rốt cuộc ngài cũng đồng ý ra ngoài, trong lòng hết sức cao hứng, tính toán tự mình đến cầm phần thưởng cho ngài.”
“Khiến phụ hoàng lo lắng, hổ thẹn hổ thẹn.” Thất hoàng tử liên tục xua tay.
Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, tới trường đua ngựa, đã có rất nhiều vương công quý tộc ngồi ở chỗ của từng người. Bởi vì Đoan vương không thể đi lại, lại được Hoàng Thượng phá lệ nhắc nhở, ghế của hắn xếp ở ngoài cùng, không gian thực lớn, không lo chật chội. Cách một bàn chính là chỗ ngồi của Túc thân vương lục hoàng tử, đi theo còn có một thê hai thiếp và vài đứa con trai gái.
Túc thân vương là ca ca ruột của Thái tử, thân phận địa vị khác biệt, đại thần đến mời rượu nịnh hót nối liền không dứt, thê thiếp cũng bị nhóm nữ quyến vây quanh, trong lời nói hết sức lấy lòng. Tiếng cười bén nhọn thỉnh thoảng truyền đến, khiến lỗ tai Hữu Xu nở ra, cậu kiên nhẫn ngồi trong chốc lát, thấy canh giờ không còn sớm, liền lặng lẽ nhích qua hỏi, “Chủ tử, bao giờ đua ngựa bắt đầu?”
“Chờ phụ hoàng và Thái tử đến liền bắt đầu, nếu ngươi ngồi không yên có thể đi một chút, nhưng đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt ta.” Thất hoàng tử sờ sờ sợi tóc trơn mướt của cậu.
Hữu Xu chỉ vào mấy đứa bé ngồi xổm trong bụi cỏ bắt châu chấu, mong chờ nói, “Ta đi bắt mấy con châu chấu nhé?”
Thất hoàng tử không nhịn được cười, khoát tay nói, “Đi đi, bảo tiểu Thuận tử bện cho ngươi cái lồng cỏ, miễn cho bắt được châu chấu lại chạy trốn.”
Hữu Xu mừng rỡ, kích động mà chạy tới mặt cỏ cách đó không xa. Tiểu Thuận tử rút mấy cọng cỏ đuôi chó, bện cho cậu một cái lồng tinh xảo, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, giúp đỡ thu nhặt chiến lợi phẩm. Hắn ta càng nhìn Hữu Xu công tử càng cảm thấy cậu giống hệt tang tụ khuyển trước kia, nhớ năm đó tang tụ khuyển bổ nhào vào châu chấu và bọ cánh cứng, cũng đều là để hắn ta bện lồng nhốt lại, sau đó treo trên song cửa sổ, ban đêm ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng kêu to, vô cùng thôi miên. Tang tụ khuyển kia rất có linh tính, cũng không sát sinh lung tung, chơi sâu chán đều sẽ thả đi, điểm này cũng vô cùng tương tự với Hữu Xu công tử.
Vương gia yêu chó thì cứ yêu chó đi, nuôi lại một con là được, hà tất lừa gạt Hữu Xu công tử chứ! Tiểu Thuận tử vừa đồng tình oán thán, vừa tươi cười, nhét châu chấu Hữu Xu công tử đưa tới vào trong lồng. Hai người chơi chốc lát liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bẩm báo, giống như là “Thái tử giá lâm”.
Thái tử đến, Hoàng Thượng hẳn cũng sắp đến. Hữu Xu vội vàng chạy về tìm chủ tử, thừa dịp Thái tử bị triều thần ngăn ở trên đường hành lễ bắt chuyện liền nhanh chóng ngồi lại. Thất hoàng tử đầu tiên là cầm cổ tay cậu, đem bàn tay dính đầy bùn đất và nước cỏ của cậu lăn qua lộn lại mà nhìn, sau đó lấy khăn ra chậm rãi chà lau, cười nhẹ nói, “Lớn rồi, móng vuốt cũng không dễ lau. Nhớ lúc trước ta dùng một cái khăn tay có thể đem cả bốn móng vuốt ngươi đều lau sạch sẽ, hiện tại lại khó khăn hơn nhiều lắm.” Dứt lời ném khăn dơ xuống, lại đổi một cái khác tiếp tục.
Lau xong tay trái, Hữu Xu ngoan ngoãn vươn tay phải ra, nhìn thấy bùn đất đen như mực trong kẽ móng tay, hai má không khỏi đỏ hồng. Thất hoàng tử lắc đầu thở dài, nhưng cũng không chút nào ghét bỏ, dùng tăm cạy bùn đất dơ ra, lại bảo tiểu Thuận tử rót chút rượu mạnh lên trên khăn, tỉ mỉ, trong trong ngoài ngoài chà lau mấy lần, lúc này mới từ bỏ.
“Phụ hoàng thực nhanh liền đến rồi, ngươi thành thật ngồi.” Hắn nhéo nhéo chóp mũi thiếu niên, lại lấy từ trong tay áo ra một bao hạt dẻ ngào đường, chậm rãi lột mở.
Lực chú ý của Hữu Xu lập tức bị hấp dẫn qua, nâng mũi ngửi ngửi hạt dẻ ngào đường, sau đó tự động hé miệng, chờ đợi chủ tử đút cho. Thất hoàng tử bị bộ dạng a a đòi ăn của cậu chọc cười, lột một hạt dẻ sau đó đưa đến bên miệng, chờ cậu há mồm cắn rồi lại né ra xa xa. Hữu Xu cắn mấy lần không có kết quả, chui đầu vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao nắm lấy cái tay cầm hạt dẻ của hắn, oàm một hơi nuốt sạch, còn không quên liếm sạch nước đường dính trên đầu ngón tay hắn.
“A lão thất, người kia là ai vậy? Sao cô nhìn có chút giống con chó ngươi nuôi trước kia vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Thái tử đứng ở một bên, cười hơi có chút hung ác nham hiểm.
Từ sau khi nhập các, hắn ta không ít lần bị phụ hoàng và nhóm các lão xách ra so sánh với lão thất, nâng lão thất đến tận trời, hạ hắn xuống tận dưới nền đất. Phụ hoàng còn dứt khoát nói cho hắn biết, nếu hai chân lão thất khỏe mạnh, vị trí Thái tử này không ai ngoài đối phương.
Thái tử càng nghĩ càng không phục, dù nhóm các lão có khuyên hắn đem tấu chương đến Đoan vương phủ thỉnh giáo như thế nào đi nữa, hắn ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ, thầm nghĩ chờ mình đăng cơ, trước tiên tìm cái cớ giết chết lão thất, miễn cho chướng mắt.
Đối phương phát ra sát khí vô cùng dày đặc, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Hữu Xu vốn định xù lông, sau đó nhe răng nhếch miệng gầm gừ, nhớ mình đã biến thành người, lúc này mới gục đầu xuống che giấu biểu tình phẫn nộ, một bàn tay trộm đưa vào trong tay áo chủ tử, cùng hắn mười ngón giao triền.
Thất hoàng tử nắm chặt ngược lại tay Hữu Xu, cười nhạt nói, “Hoàng đệ, vị này chính là Đặng Hữu Xu, đệ tử quan môn của Đặng Triêu Sơn tiên sinh, chuyên môn phụ trách điều trị thân thể cho ta. Đã lâu ta không vào cung, hẳn là ngươi vẫn chưa gặp qua cậu ấy.”
“Hóa ra ngươi chính là đệ tử quan môn của Đặng tiên sinh, thất kính thất kính. Thế nào, gần đây thân thể lão thất như thế nào?” Thái tử vẻ mặt kiêu căng.
Hai người một người không nguyện ý gọi “Thái tử điện hạ”, mà là gọi “hoàng đệ”; một người không nguyện ý gọi “hoàng huynh”, sửa thành “lão thất” vô lễ bất kính, có thể thấy đều có chút bất mãn với nhau. Nhóm triều thần ngồi ở bốn phía nín thở tĩnh khí, bịt tai nhắm mắt, sợ bị cuốn vào trận thị phi này.
Khi Hữu Xu ngẩng đầu lại đã mặt không đổi sắc, chắp tay nói, “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thân thể vương gia rất tốt.”
“Vậy là tốt. Vốn đã liệt rồi, ngàn vạn lần đừng bị bệnh gì khác nữa.” Thái tử cười lạnh, lập tức phất tay áo mà đi. Túc thân vương ngồi ở cách bàn nhích lại, thấp giọng nói, “Thái tử điện hạ nói cực kỳ đúng, lão thất, hai chân ngươi đã liệt, thứ kia còn dùng được hay không? Nếu như không dùng được, nhanh chóng để vị Đặng tiểu đại phu này nhìn xem.”
Hữu Xu cực kỳ muốn nhào qua cắn hắn ta một ngụm, nhưng không thể không kiềm chế. Hiện tại cậu đã không còn là chó, không thể tùy tâm bại lộ cảm xúc chân thật. Thất hoàng tử dùng sức nắm chặt bàn tay cậu, ghé sát lỗ tai nói, “So đo với mấy con châu chấu sau thu đó làm gì? Thứ đó của ta có dùng được hay không, chỉ cần ngươi biết là được.”
Hai má Hữu Xu đỏ rực, nháy mắt quên sạch tức giận trước đó, chỉ còn lại xấu hổ.
Thấy thiếu niên dùng trán từng chút từng chút đụng nhẹ cánh tay mình, bên tai và cổ đã đỏ bừng một mảnh, lúc này thất hoàng tử mới cười rộ lên. Nhưng vào lúc này, Cảnh đế đi nhanh tới, bỏ qua triều thần và hoàng tử nửa quỳ hành lễ, đi đến chỗ Đoan thân vương ngồi ở góc, ha ha cười nói, “Lão thất, ngươi rốt cuộc cũng ra ngoài rồi à? Trẫm đã gửi thư đến Ô Tư Tàng, bảo bọn họ năm nay phải tiến cống thêm một con tang tụ khuyển, cam đoan giống như đúc con trước kia của ngươi.”
“Từng qua biển lớn, không màng sông, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây. Phụ hoàng, coi như hết, con chó kia mất thì mất vậy, không cần tìm thay thế phẩm khác đâu.” Thất hoàng tử cười khổ xua tay.
Khóe miệng Hữu Xu hơi giật, thầm nghĩ câu thơ này có thể sử dụng trong trường hợp này à? Sao nghe có chút kỳ quái vậy? Nhưng mà Cảnh đế lại không để bụng, chỉ cần nhi tử đồng ý quên con chó chết tiệt kia là được. Ông càng thêm thoải mái, giữ chặt lão thất nói chuyện thật lâu, lúc này mới gọi các triều thần và các hoàng tử sắp quỳ đến thũng đầu gối đứng lên.
Thái tử xoay người vỗ vạt áo, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Lục hoàng tử giống như vô ý mà liếc nhìn hắn ta một cái, ngón tay hơi cong, làm một thủ thế không rõ ý tứ.
Nhóm kỵ sư đã treo phần thưởng trên gậy trúc, Cảnh đế cần ngồi trên lưng ngựa ngoài trăm mét một mũi tên bắn đứt dây thừng. Nhưng mà đó là trước kia, hiện tại ông mắc bệnh mắt, nên chỉ cần giục ngựa đi qua, vươn tay tháo xuống. Cảnh đế mới vừa chạy ra mấy trượng xa, con ngựa liền bắt đầu phát cuồng, vừa kêu lên vừa nâng móng trước, ý đồ vứt bỏ người trên lưng.
Trong tầm mắt Cảnh đế vốn là một mảnh mơ hồ, lúc này càng thêm kinh sợ, la lớn, “Cứu giá, nhanh cứu giá!”
“Mau mau mau, mau cứu Hoàng Thượng!” Cục diện nhất thời loạn thành một nùi, tất cả mọi người muốn cứu, rồi lại sợ cứu không kịp mà mắc tội chết, mặt ngoài nhìn vô cùng tích cực, kì thực không mấy người động thủ. Nhất là Thái tử và lục hoàng tử, một mực gọi người đi tới phía trước, ngược lại khiến mã tràng chật như nêm cối, đợi khi cấm vệ quân tới, ngay cả cái khe để chui qua cũng không có, còn nói gì tới phóng ngựa đuổi theo.
Mắt thấy con ngựa càng chạy càng xa, càng chạy càng nhanh, mà Cảnh đế đã lung lay sắp đổ, nguy tại sớm chiều, thất hoàng tử bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng lên, lảo đảo đi đến bên rào chắn, đoạt cung tiễn trong tay một thị vệ, xé gió bắn đi. Mũi tên xuyên từ tai trái qua tai phải tuấn mã, ghim trên mặt đất ngoài trăm mét, con ngựa đang phát cuồng cuối cùng giật giật chân, chậm rãi nằm xuống không động đậy.
Cho đến lúc này, mới có thị vệ đạp đám người ra nhảy qua, nâng Cảnh đế hai mắt biến thành màu đen dậy. Cảnh đế trừng mắt nhìn, run giọng nói, “Ai, ai cứu trẫm?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, là Đoan thân vương.” Thị vệ chỉ về phía sau.
Cảnh đế nhìn xa xa thấy một bóng dáng mơ hồ, giống như là đứng, còn không kịp kinh ngạc, lại thấy bóng người kia quỳ xuống, hai tay chống trên đất, dường như vô cùng khó chịu. Một nam tử thân mặc bạch y chạy tới nâng, mơ mơ hồ hồ gọi chủ tử.
“Lão thất có thể đứng lên? Lão thất có thể đứng lên?” Đặng Triêu Sơn đã sớm nói với ông, độc tố trong thân thể thất hoàng tử đã sớm trừ sạch, sở dĩ hắn không đứng dậy, là bởi vì hai chân phế đi mười mấy năm, đã thiếu hụt lòng tin và dũng khí đứng thẳng một lần nữa. Nếu như vận khí tốt, tìm một cơ hội đả kích hắn một lần, kịch liệt rung chuyển thì có lẽ còn có hy vọng; nếu như vận khí không tốt, tìm không thấy cơ hội tương ứng, vậy phải buông mình cả đời.
Thực hiển nhiên, mình gặp nạn gần chết chính là cơ hội đó, bởi vậy có thể thấy, đến tột cùng lão thất để ý an nguy của phụ hoàng tới trình độ nào. Cảnh đế cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng chạy về phía người đang quỳ sát thật lâu bên hàng rào.
Nhìn thấy biểu tình vạn phần kinh hỉ của phụ hoàng, Thái tử và Túc thân vương lại giống như ăn phân.
“Hoàng huynh, làm sao bây giờ? Chẳng những phụ hoàng được cứu, người cứu ông ấy còn là lão thất. Lão thất là một người tàn tật còn đạp chúng ta xuống bùn được, nếu hắn khỏe mạnh, trên triều đình chỗ nào còn có vị trí của chúng ta?” Thái tử tức đến khó thở, mặt ngoài lại còn phải lộ ra biểu tình vừa lo lắng lại vừa may mắn.
“Hắn là vĩnh viễn đứng lên hay là nhất thời đứng lên, ai có thể biết? Trước tiên dọn hậu quả rồi nói sau. Hiện tại ngươi đã là Thái tử, phụ hoàng không có khả năng phế ngươi đi đổi thành lão thất, đừng quên, hắn còn có một huynh đệ song sinh khỏe mạnh ở trong Lãnh Tuyền cung.” Túc thân vương vỗ bả vai Thái tử, thấp giọng an ủi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hội đua ngựa tự nhiên hủy bỏ. Cảnh đế sai người nâng lão thất về Càn Thanh cung, vừa vội vàng triệu Đặng Triêu Sơn yết kiến. Khi Đặng Triêu Sơn ở trong điện bắt mạch, ông đã hỏi được hết chân tướng từ miệng thị vệ, ngay cả mọi người có phản ứng gì cũng không buông tha. May mà những thị vệ đó được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong lúc bối rối cũng không quên mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cường điệu nhắc đến hành vi cố ý ngăn cản bọn họ cứu giá của Thái tử và Túc thân vương.
Cứu giá không kịp vốn là tội chết, để bảo mệnh bọn họ tự nhiên muốn tìm một đệm lưng. Quả nhiên Cảnh đế quên trách hỏi, vỗ bàn giận tím mặt, lệnh bọn họ lập tức khống chế mã tràng, tra rõ nội tình. Đúng lúc này Đặng Triêu Sơn xuất hiện, chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoan thân vương đột nhiên đứng thẳng lại gượng ép kéo cung, hiện giờ đã tinh bì lực tẫn ngủ thiếp đi. Nơi này quá mức ầm ĩ, không bằng để người đưa hắn về Đoan vương phủ?”
Cảnh đế đi vào nội điện, thấy nhi tử quả nhiên ngủ thực không yên ổn, lúc này mới sai người đưa hắn trở về. Chờ ngự giá đi xa, ông hỏi, “Lão thất thật sự có thể đứng lên à?”
“Hôm nay chịu kích thích, sau này luyện tập nhiều hơn hẳn là có thể đứng lên, nhưng muốn đi lại tự nhiên, chỉ sợ còn phải luyện tập bốn năm năm nữa.”
“Bốn năm năm trẫm chờ được.” Không chỉ chờ được, còn gãi đúng chỗ ngứa. Cảnh đế ở trong điện đi qua đi lại, bỗng nhiên đỡ đỡ trán, than thở nói, “Lão bát! Trẫm thiếu chút nữa quên lão bát! Đặng Triêu Sơn, đưa một ly rượu độc đến Lãnh Tuyền cung.”
Cùng lúc đó, thất hoàng tử nằm trên ngự giá mở mắt ra, nắm chặt đầu ngón tay Hữu Xu nói nhỏ, “Ta không giết bá nhân, bá nhân lại bởi vì ta mà chết, nên tới chung quy sẽ tới.”
“Gieo nhân nào, gặp quả ấy. Hắn không bức ngươi, ngươi liền không triển lộ phong mang, không triển lộ phong mang liền không được Hoàng Thượng coi trọng, không được Hoàng Thượng coi trọng cũng sẽ không rời khỏi Song Tuyết điện, từ đó tiến vào triều đình. Một bước sai ngàn bước sai, đây vốn là hắn tạo nghiệt, cũng nên do hắn gánh vác hậu quả.” Hữu Xu lải nhải y như Tường Lâm tẩu.
“Được, ta biết.” Thất hoàng tử mỉm cười, kéo người vào trong ngực trằn trọc hôn môi.
Sau nửa tháng, Thái tử đã từng xuân phong đắc ý bởi vì tội hành thích vua mà bị quyển cấm, bào huynh Túc thân vương thì biếm thành thứ dân, tịch biên gia sản, trải qua rung chuyển, dưới đề nghị của tất cả các thần, Cảnh đế sắc lập con thứ bảy Đoan vương là Thái tử, ngay hôm đó vào cung phụ chính.
Năm mươi năm sau, Càn Thanh cung.
Hữu Xu đặt hai chân chủ tử trên chân mình, dọc theo mắt cá chân từng tấc từng tấc mát xa lên. Mặc dù chủ tử đứng lên lần nữa, trong xương cốt vẫn còn lưu lại một ít độc tố, khi trẻ không có cảm giác gì, gần đến lúc già lại mắc rất nhiều di chứng, mỗi khi đến thời tiết mưa dầm liền đau đớn khó nhịn.
Thất hoàng tử, không, hiện tại hẳn nên gọi là Đạo Quang đế, vươn cánh tay tràn đầy nếp nhăn ra, lau dịch dung trên mặt Hữu Xu, lộ ra gương mặt tú lệ vô song. Cho dù năm mươi năm qua đi, cho dù mình gần đất xa trời, tuổi già sức yếu, Hữu Xu lại không thay đổi chút nào, cậu vẫn là bộ dạng lúc mới gặp, hồn nhiên non nớt, hai mắt trong suốt. Khi năm tháng vô tình khiến tất cả mọi người sôi nổi già đi, lại giống như phá lệ khoan dung với cậu.
Một cảm giác sợ hãi thật lớn ập vào trong lòng, khiến Đạo Quang đế đỏ hốc mắt. Hắn chậm rãi ôm Hữu Xu vào trong ngực, khẽ vuốt lưng, tựa như khóc lại tựa như thở dài, “Nếu như ta chết, ngươi nên làm cái gì bây giờ?” Ai còn để ý ngươi lạnh hay ấm, vui hay buồn, lúc ngươi cô đơn ai sẽ mở sách ra, chậm rãi kể một câu chuyện cho ngươi nghe? Nhưng mà bất luận như thế nào, người kia cũng sẽ không còn là hắn.
“Ta cũng không biết!” Giọng Hữu Xu hơi có chút phát run. Cậu làm sao lại không cảm thấy sợ hãi, làm sao không cảm thấy mê man. Khi cậu phát hiện thân thể mình vẫn luôn trẻ tuổi, mà chủ tử lại từng chút từng chút già đi, dường như bị vứt lại trong dòng sông năm tháng, chìm chìm nổi nổi, điên điên đảo đảo, mấy lần tuyệt vọng.
Nhiều kiếp như vậy cậu đều chờ được, rốt cuộc cũng không cách nào khẳng định kiếp tiếp theo còn có thể gặp lại hay không. Tận mắt nhìn thấy chủ tử hóa thành hài cốt và bụi trần mục nát, từ nay về sau tiêu tán giữa đất trời, cảm giác kia không thua gì việc bảo cậu chết đi một lần. Trong mấy mươi năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm sau khi chủ tử mất đi, cậu phải sống qua nỗi cô đơn và đau khổ đâm tim khắc cốt đó như thế nào đây?
Hữu Xu gần như không dám nghĩ tới, nhưng trong lúc lơ đãng lại luôn nhớ tới, sau đó lạnh run.
Cảm giác được người trong ngực đang run rẩy, Đạo Quang đế vội vàng vỗ lưng cậu, khàn giọng nói nhỏ, “Hữu Xu đừng sợ, bằng không ngươi…” Hắn dừng một chút, giống như từ trong trái tim chảy đầy máu tươi phun ra nửa câu sau, “Ngươi đi theo cùng ta đi?”
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, nhưng mà còn không thể chờ đến ngày đó, cậu đã ngủ say trước, thân thể ở trong ánh trăng tản ra ánh sáng nhạt, giống như một tượng điêu khắc thánh khiết. Đối với việc này, Đạo Quang đế chỉ có thỏa mãn, không có tiếc nuối. Hắn vốn đã nghĩ, bất luận như thế nào cũng phải sống lâu hơn Hữu Xu một ngày, như thế, Hữu Xu không cần phải một mình thừa nhận nỗi đau người yêu qua đời. Lúc hắn còn sống, Đạo Quang đế hy vọng cậu có thể bình an vui vẻ, chết rồi cũng chỉ mong cậu không lo không nghĩ.
Ôm người vào trong quan tài thủy tinh, bên ngoài tầng tầng lớp lớp niêm phong quan tài, lại hao phí mấy năm thời gian xây một lăng mộ dưới đất to lớn, để tránh người bên ngoài quấy rầy Hữu Xu yên giấc, lúc này Đạo Quang đế mới cảm thấy mỹ mãn nhắm lại hai mắt.
Sáu trăm năm sau, Tấn quốc.
Trong một cung điện xanh vàng rực rỡ bỗng nhiên truyền ra một trận khóc thét thê lương, lại có vài giọng nói lo lắng đồng loạt khuyên giải an ủi, mơ hồ có thể nghe thấy “Nương nương nén bi thương chấp nhận, đừng làm bị thương thân thể” vân vân.
Từ hành lang gấp khúc đi vào chính điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên xà nhà treo một tấm biển thiếp vàng, trên viết ba chữ “Ánh Nguyệt cung” rồng bay phượng múa. Còn đây là tẩm điện của phi tử mà Hoàng đế Tấn quốc sủng ái nhất, Nguyệt phi Đậu thị, nàng đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân Tấn quốc, chỉ dùng nửa bên mặt liền khiến Hoàng đế mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhớ mãi không quên, dùng thủ đoạn cường ngạnh nạp nàng vào cung, từ nay về sau chuyên sủng.
Nhưng mà vị mỹ nhân phong quang vô hạn này cũng có thời điểm thê lương bất lực, lúc nhi tử nàng gần ba tuổi thì bị một vị phi tử ám hại, đã trúng độc bỏ mình. Cung nữ vừa an ủi nương nương, vừa nói muốn đi bẩm báo Hoàng Thượng, lại bị nàng dùng sức giữ chặt, “Không cần đi! Ta còn có biện pháp, đúng, ta còn có biện pháp!”
Nàng ôm lấy nhi tử, mở một cửa ngầm ở hậu điện đi vào địa cung, ngọn nến trong địa cung không lửa tự cháy, chiếu sáng con đường nàng đi. Cuối địa cung là một vách tường cao tới mười trượng, trên đó điêu khắc đủ loại quỷ quái mặt mũi hung tợn, bức phù điêu ở giữa là một nam tử mặt đen, cầm bút lông trong tay hướng về phía một quỷ vương, quỷ vương quỳ xuống đất thở dài, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, quỷ quái xung quanh thì sôi nổi xoay người, dường như muốn chạy trốn.
Trước bức phù điêu giống như thật này, vẻ mặt kiên định của nữ tử rốt cuộc sụp đổ, hiện ra vài phần hoảng sợ. Nàng thở sâu, lập tức nhẹ nhàng đặt nhi tử trên đất, dập đầu với nam tử mặt đen, một cái, hai cái, ba cái, bốn… Dập đầu mấy khắc, cho đến khi trán sưng đỏ đổ máu cũng không thấy tạm ngừng.
Rốt cuộc khi dập đến cái thứ hai trăm, phù điêu nam tử mặt đen lại hóa thành thật thể, từ trên tường bay xuống, trầm giọng hỏi, “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Cầu tiên tôn cứu hài tử của ta!” Nữ tử nước mắt giàn dụa.
“Ngươi nên biết, bổn tọa là phán quan minh phủ, chỉ biết câu hồn, không biết cứu mạng. Khi bổn tọa giúp ngươi đổi cái đầu tuyệt thế mỹ nhân này đã từng cảnh cáo ngươi, cái đầu này là của một hoa khôi bên sông Tần Hoài năm trăm năm trước, tiện mệnh tiện thân, ngươi dùng đồ vật của nàng ta liền dính tiện cách của nàng ta, mặc dù nhất thời được sủng ái cũng đi không xa, sinh được hài tử cũng là quỷ đoản mệnh. Là ngươi tự mình chấp mê bất ngộ nhất định phải như thế, hiện giờ lại đến cầu bổn tọa có tác dụng gì?” Nam tử phất tay áo xoay người.
Nguyệt phi lấy từ trong ngực ra một cây bút lông sói lóe kim quang, cầu xin nói, “Nếu tiên tôn có thể cứu con ta, ta liền đem thần vật ngài từng tặng cho tổ tiên châu về hợp phố.”
Nam tử đột nhiên quay đầu, vẻ mặt rối rắm. Một lát sau, hắn nhận bút lông sói, thở dài nói, “Thôi, bổn tọa sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng. Chỗ này bổn tọa có một di thể có thể cất chứa hồn phách con ngươi, mang tới thi triển di hồn đại pháp.”
“Di thể ai?” Nguyệt phi lo lắng đặt câu hỏi. Dù sao nhi tử cũng là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, sao có thể tùy tiện nhặt thi thể trong mộ hoang mà dùng?
Nam tử cười lạnh, “Ngươi không cần cảm thấy bôi nhọ con ngươi. Nói câu không xuôi tai, lấy tiện cách của con ngươi, vào khối di thể này quả thật là giày xéo hắn. Hắn là hoàng tộc Đại Yến sáu trăm năm trước, quanh thân lượn lờ tử vi đế khí, con ngươi vốn là mệnh chết yểu, càng không có mệnh chân long thiên tử, nếu dùng khối thân thể này, ngày sau lại có thể điên đảo càn khôn, lên ngôi đại bảo. Nếu không phải âm dương điểm hóa bút của bổn tọa là thế gian chí bảo, phải dùng chí bảo trao đổi mới có thể trả nhân quả, cũng sẽ không mang hắn ra.”
Nữ tử vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu.
Nam tử biến mất một khắc, khi xuất hiện trở lại trong tay ôm một khối “thi thể” phát ra ánh sáng nhạt, nữ tử chỉ liếc mắt một cái đã bị gương mặt tú lệ vô song của người đó hấp dẫn, ngược lại kinh nghi bất định nói, “Tiên tôn, tuổi của hắn dường như quá lớn, mặc dù ngươi có phép thuật, có thể làm cho người khác quên đi dung mạo con ta trước kia, nhưng cũng không thể khiến cho bọn họ xem nhẹ tuổi của hắn được!”
“Ngươi biết cái gì, chỗ bổn tọa có một chai nước hoàng tuyền, có thể quay ngược thời gian. Đợi bổn tọa cho hắn uống là có thể biến thành trẻ con ba tuổi.” Nam tử lấy ra một chai nước, rót vào trong miệng “thi thể”, đợi người đó lui về ba tuổi mới bắt đầu thi triển di hồn thuật, sau đó ôm một cái thi thể không có hồn phách khác đi.
“Mẫu phi, con đã đói bụng.” Đứa bé nằm trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt, lộ ra một nụ cười.
Về phần tang tụ khuyển đã mất, hiện giờ đã không có ai nhắc lại, ngược lại con chó Nhật mà Hữu Xu mang về được tiểu Thuận tử nhặt đi, tỉ mỉ chăm sóc. Hắn ta vốn muốn hỏi một chút xem Hữu Xu công tử muốn nuôi hay không, nào ngờ công tử mới vừa ôm con chó lên, bị nó liếm miệng, liền chọc cho vương gia giận tím mặt, lệnh hắn ta tức khắc vứt con chó đi.
Tiểu Thuận tử vẫn luôn cho rằng vương gia cũng giống mình, là một người yêu chó, nhưng hiện tại nhìn lại, hình như là hắn ta nghĩ nhầm. Vương gia không yêu chó, mà chỉ yêu mỗi mình con chó tên là “Hữu Xu” thôi. Đáng thương Hữu Xu công tử làm thế thân cho một con chó cũng không hay biết, còn cả ngày cười ngây ngô cười ngây ngốc. Hữu Xu công tử là một người tốt, biết rõ vương gia không cho phép, lại vẫn dặn dò hắn ta lặng lẽ nhặt con chó trở về nuôi ở thiên viện, nói là có chuyện thì một mình cậu gánh chịu. Thiện lương đơn thuần như vậy, nếu có một ngày thất sủng, nên làm cái gì bây giờ?
Hữu Xu bị ánh mắt tràn ngập đồng tình của tiểu Thuận tử nhìn mà cả người không được tự nhiên, phụ giúp chủ tử đẩy xe lăn đi nhanh hơn vài bước. Bọn họ đã vào cửa cung, đang chuẩn bị đến ngự mã tràng, ven đường đụng phải rất nhiều văn võ đại thần, sôi nổi đi lên hành lễ. Vài vị các lão chắp tay nói, “Vương gia, Hoàng Thượng nghe nói rốt cuộc ngài cũng đồng ý ra ngoài, trong lòng hết sức cao hứng, tính toán tự mình đến cầm phần thưởng cho ngài.”
“Khiến phụ hoàng lo lắng, hổ thẹn hổ thẹn.” Thất hoàng tử liên tục xua tay.
Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, tới trường đua ngựa, đã có rất nhiều vương công quý tộc ngồi ở chỗ của từng người. Bởi vì Đoan vương không thể đi lại, lại được Hoàng Thượng phá lệ nhắc nhở, ghế của hắn xếp ở ngoài cùng, không gian thực lớn, không lo chật chội. Cách một bàn chính là chỗ ngồi của Túc thân vương lục hoàng tử, đi theo còn có một thê hai thiếp và vài đứa con trai gái.
Túc thân vương là ca ca ruột của Thái tử, thân phận địa vị khác biệt, đại thần đến mời rượu nịnh hót nối liền không dứt, thê thiếp cũng bị nhóm nữ quyến vây quanh, trong lời nói hết sức lấy lòng. Tiếng cười bén nhọn thỉnh thoảng truyền đến, khiến lỗ tai Hữu Xu nở ra, cậu kiên nhẫn ngồi trong chốc lát, thấy canh giờ không còn sớm, liền lặng lẽ nhích qua hỏi, “Chủ tử, bao giờ đua ngựa bắt đầu?”
“Chờ phụ hoàng và Thái tử đến liền bắt đầu, nếu ngươi ngồi không yên có thể đi một chút, nhưng đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt ta.” Thất hoàng tử sờ sờ sợi tóc trơn mướt của cậu.
Hữu Xu chỉ vào mấy đứa bé ngồi xổm trong bụi cỏ bắt châu chấu, mong chờ nói, “Ta đi bắt mấy con châu chấu nhé?”
Thất hoàng tử không nhịn được cười, khoát tay nói, “Đi đi, bảo tiểu Thuận tử bện cho ngươi cái lồng cỏ, miễn cho bắt được châu chấu lại chạy trốn.”
Hữu Xu mừng rỡ, kích động mà chạy tới mặt cỏ cách đó không xa. Tiểu Thuận tử rút mấy cọng cỏ đuôi chó, bện cho cậu một cái lồng tinh xảo, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, giúp đỡ thu nhặt chiến lợi phẩm. Hắn ta càng nhìn Hữu Xu công tử càng cảm thấy cậu giống hệt tang tụ khuyển trước kia, nhớ năm đó tang tụ khuyển bổ nhào vào châu chấu và bọ cánh cứng, cũng đều là để hắn ta bện lồng nhốt lại, sau đó treo trên song cửa sổ, ban đêm ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng kêu to, vô cùng thôi miên. Tang tụ khuyển kia rất có linh tính, cũng không sát sinh lung tung, chơi sâu chán đều sẽ thả đi, điểm này cũng vô cùng tương tự với Hữu Xu công tử.
Vương gia yêu chó thì cứ yêu chó đi, nuôi lại một con là được, hà tất lừa gạt Hữu Xu công tử chứ! Tiểu Thuận tử vừa đồng tình oán thán, vừa tươi cười, nhét châu chấu Hữu Xu công tử đưa tới vào trong lồng. Hai người chơi chốc lát liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bẩm báo, giống như là “Thái tử giá lâm”.
Thái tử đến, Hoàng Thượng hẳn cũng sắp đến. Hữu Xu vội vàng chạy về tìm chủ tử, thừa dịp Thái tử bị triều thần ngăn ở trên đường hành lễ bắt chuyện liền nhanh chóng ngồi lại. Thất hoàng tử đầu tiên là cầm cổ tay cậu, đem bàn tay dính đầy bùn đất và nước cỏ của cậu lăn qua lộn lại mà nhìn, sau đó lấy khăn ra chậm rãi chà lau, cười nhẹ nói, “Lớn rồi, móng vuốt cũng không dễ lau. Nhớ lúc trước ta dùng một cái khăn tay có thể đem cả bốn móng vuốt ngươi đều lau sạch sẽ, hiện tại lại khó khăn hơn nhiều lắm.” Dứt lời ném khăn dơ xuống, lại đổi một cái khác tiếp tục.
Lau xong tay trái, Hữu Xu ngoan ngoãn vươn tay phải ra, nhìn thấy bùn đất đen như mực trong kẽ móng tay, hai má không khỏi đỏ hồng. Thất hoàng tử lắc đầu thở dài, nhưng cũng không chút nào ghét bỏ, dùng tăm cạy bùn đất dơ ra, lại bảo tiểu Thuận tử rót chút rượu mạnh lên trên khăn, tỉ mỉ, trong trong ngoài ngoài chà lau mấy lần, lúc này mới từ bỏ.
“Phụ hoàng thực nhanh liền đến rồi, ngươi thành thật ngồi.” Hắn nhéo nhéo chóp mũi thiếu niên, lại lấy từ trong tay áo ra một bao hạt dẻ ngào đường, chậm rãi lột mở.
Lực chú ý của Hữu Xu lập tức bị hấp dẫn qua, nâng mũi ngửi ngửi hạt dẻ ngào đường, sau đó tự động hé miệng, chờ đợi chủ tử đút cho. Thất hoàng tử bị bộ dạng a a đòi ăn của cậu chọc cười, lột một hạt dẻ sau đó đưa đến bên miệng, chờ cậu há mồm cắn rồi lại né ra xa xa. Hữu Xu cắn mấy lần không có kết quả, chui đầu vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao nắm lấy cái tay cầm hạt dẻ của hắn, oàm một hơi nuốt sạch, còn không quên liếm sạch nước đường dính trên đầu ngón tay hắn.
“A lão thất, người kia là ai vậy? Sao cô nhìn có chút giống con chó ngươi nuôi trước kia vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Thái tử đứng ở một bên, cười hơi có chút hung ác nham hiểm.
Từ sau khi nhập các, hắn ta không ít lần bị phụ hoàng và nhóm các lão xách ra so sánh với lão thất, nâng lão thất đến tận trời, hạ hắn xuống tận dưới nền đất. Phụ hoàng còn dứt khoát nói cho hắn biết, nếu hai chân lão thất khỏe mạnh, vị trí Thái tử này không ai ngoài đối phương.
Thái tử càng nghĩ càng không phục, dù nhóm các lão có khuyên hắn đem tấu chương đến Đoan vương phủ thỉnh giáo như thế nào đi nữa, hắn ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ, thầm nghĩ chờ mình đăng cơ, trước tiên tìm cái cớ giết chết lão thất, miễn cho chướng mắt.
Đối phương phát ra sát khí vô cùng dày đặc, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Hữu Xu vốn định xù lông, sau đó nhe răng nhếch miệng gầm gừ, nhớ mình đã biến thành người, lúc này mới gục đầu xuống che giấu biểu tình phẫn nộ, một bàn tay trộm đưa vào trong tay áo chủ tử, cùng hắn mười ngón giao triền.
Thất hoàng tử nắm chặt ngược lại tay Hữu Xu, cười nhạt nói, “Hoàng đệ, vị này chính là Đặng Hữu Xu, đệ tử quan môn của Đặng Triêu Sơn tiên sinh, chuyên môn phụ trách điều trị thân thể cho ta. Đã lâu ta không vào cung, hẳn là ngươi vẫn chưa gặp qua cậu ấy.”
“Hóa ra ngươi chính là đệ tử quan môn của Đặng tiên sinh, thất kính thất kính. Thế nào, gần đây thân thể lão thất như thế nào?” Thái tử vẻ mặt kiêu căng.
Hai người một người không nguyện ý gọi “Thái tử điện hạ”, mà là gọi “hoàng đệ”; một người không nguyện ý gọi “hoàng huynh”, sửa thành “lão thất” vô lễ bất kính, có thể thấy đều có chút bất mãn với nhau. Nhóm triều thần ngồi ở bốn phía nín thở tĩnh khí, bịt tai nhắm mắt, sợ bị cuốn vào trận thị phi này.
Khi Hữu Xu ngẩng đầu lại đã mặt không đổi sắc, chắp tay nói, “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thân thể vương gia rất tốt.”
“Vậy là tốt. Vốn đã liệt rồi, ngàn vạn lần đừng bị bệnh gì khác nữa.” Thái tử cười lạnh, lập tức phất tay áo mà đi. Túc thân vương ngồi ở cách bàn nhích lại, thấp giọng nói, “Thái tử điện hạ nói cực kỳ đúng, lão thất, hai chân ngươi đã liệt, thứ kia còn dùng được hay không? Nếu như không dùng được, nhanh chóng để vị Đặng tiểu đại phu này nhìn xem.”
Hữu Xu cực kỳ muốn nhào qua cắn hắn ta một ngụm, nhưng không thể không kiềm chế. Hiện tại cậu đã không còn là chó, không thể tùy tâm bại lộ cảm xúc chân thật. Thất hoàng tử dùng sức nắm chặt bàn tay cậu, ghé sát lỗ tai nói, “So đo với mấy con châu chấu sau thu đó làm gì? Thứ đó của ta có dùng được hay không, chỉ cần ngươi biết là được.”
Hai má Hữu Xu đỏ rực, nháy mắt quên sạch tức giận trước đó, chỉ còn lại xấu hổ.
Thấy thiếu niên dùng trán từng chút từng chút đụng nhẹ cánh tay mình, bên tai và cổ đã đỏ bừng một mảnh, lúc này thất hoàng tử mới cười rộ lên. Nhưng vào lúc này, Cảnh đế đi nhanh tới, bỏ qua triều thần và hoàng tử nửa quỳ hành lễ, đi đến chỗ Đoan thân vương ngồi ở góc, ha ha cười nói, “Lão thất, ngươi rốt cuộc cũng ra ngoài rồi à? Trẫm đã gửi thư đến Ô Tư Tàng, bảo bọn họ năm nay phải tiến cống thêm một con tang tụ khuyển, cam đoan giống như đúc con trước kia của ngươi.”
“Từng qua biển lớn, không màng sông, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây. Phụ hoàng, coi như hết, con chó kia mất thì mất vậy, không cần tìm thay thế phẩm khác đâu.” Thất hoàng tử cười khổ xua tay.
Khóe miệng Hữu Xu hơi giật, thầm nghĩ câu thơ này có thể sử dụng trong trường hợp này à? Sao nghe có chút kỳ quái vậy? Nhưng mà Cảnh đế lại không để bụng, chỉ cần nhi tử đồng ý quên con chó chết tiệt kia là được. Ông càng thêm thoải mái, giữ chặt lão thất nói chuyện thật lâu, lúc này mới gọi các triều thần và các hoàng tử sắp quỳ đến thũng đầu gối đứng lên.
Thái tử xoay người vỗ vạt áo, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Lục hoàng tử giống như vô ý mà liếc nhìn hắn ta một cái, ngón tay hơi cong, làm một thủ thế không rõ ý tứ.
Nhóm kỵ sư đã treo phần thưởng trên gậy trúc, Cảnh đế cần ngồi trên lưng ngựa ngoài trăm mét một mũi tên bắn đứt dây thừng. Nhưng mà đó là trước kia, hiện tại ông mắc bệnh mắt, nên chỉ cần giục ngựa đi qua, vươn tay tháo xuống. Cảnh đế mới vừa chạy ra mấy trượng xa, con ngựa liền bắt đầu phát cuồng, vừa kêu lên vừa nâng móng trước, ý đồ vứt bỏ người trên lưng.
Trong tầm mắt Cảnh đế vốn là một mảnh mơ hồ, lúc này càng thêm kinh sợ, la lớn, “Cứu giá, nhanh cứu giá!”
“Mau mau mau, mau cứu Hoàng Thượng!” Cục diện nhất thời loạn thành một nùi, tất cả mọi người muốn cứu, rồi lại sợ cứu không kịp mà mắc tội chết, mặt ngoài nhìn vô cùng tích cực, kì thực không mấy người động thủ. Nhất là Thái tử và lục hoàng tử, một mực gọi người đi tới phía trước, ngược lại khiến mã tràng chật như nêm cối, đợi khi cấm vệ quân tới, ngay cả cái khe để chui qua cũng không có, còn nói gì tới phóng ngựa đuổi theo.
Mắt thấy con ngựa càng chạy càng xa, càng chạy càng nhanh, mà Cảnh đế đã lung lay sắp đổ, nguy tại sớm chiều, thất hoàng tử bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng lên, lảo đảo đi đến bên rào chắn, đoạt cung tiễn trong tay một thị vệ, xé gió bắn đi. Mũi tên xuyên từ tai trái qua tai phải tuấn mã, ghim trên mặt đất ngoài trăm mét, con ngựa đang phát cuồng cuối cùng giật giật chân, chậm rãi nằm xuống không động đậy.
Cho đến lúc này, mới có thị vệ đạp đám người ra nhảy qua, nâng Cảnh đế hai mắt biến thành màu đen dậy. Cảnh đế trừng mắt nhìn, run giọng nói, “Ai, ai cứu trẫm?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, là Đoan thân vương.” Thị vệ chỉ về phía sau.
Cảnh đế nhìn xa xa thấy một bóng dáng mơ hồ, giống như là đứng, còn không kịp kinh ngạc, lại thấy bóng người kia quỳ xuống, hai tay chống trên đất, dường như vô cùng khó chịu. Một nam tử thân mặc bạch y chạy tới nâng, mơ mơ hồ hồ gọi chủ tử.
“Lão thất có thể đứng lên? Lão thất có thể đứng lên?” Đặng Triêu Sơn đã sớm nói với ông, độc tố trong thân thể thất hoàng tử đã sớm trừ sạch, sở dĩ hắn không đứng dậy, là bởi vì hai chân phế đi mười mấy năm, đã thiếu hụt lòng tin và dũng khí đứng thẳng một lần nữa. Nếu như vận khí tốt, tìm một cơ hội đả kích hắn một lần, kịch liệt rung chuyển thì có lẽ còn có hy vọng; nếu như vận khí không tốt, tìm không thấy cơ hội tương ứng, vậy phải buông mình cả đời.
Thực hiển nhiên, mình gặp nạn gần chết chính là cơ hội đó, bởi vậy có thể thấy, đến tột cùng lão thất để ý an nguy của phụ hoàng tới trình độ nào. Cảnh đế cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng chạy về phía người đang quỳ sát thật lâu bên hàng rào.
Nhìn thấy biểu tình vạn phần kinh hỉ của phụ hoàng, Thái tử và Túc thân vương lại giống như ăn phân.
“Hoàng huynh, làm sao bây giờ? Chẳng những phụ hoàng được cứu, người cứu ông ấy còn là lão thất. Lão thất là một người tàn tật còn đạp chúng ta xuống bùn được, nếu hắn khỏe mạnh, trên triều đình chỗ nào còn có vị trí của chúng ta?” Thái tử tức đến khó thở, mặt ngoài lại còn phải lộ ra biểu tình vừa lo lắng lại vừa may mắn.
“Hắn là vĩnh viễn đứng lên hay là nhất thời đứng lên, ai có thể biết? Trước tiên dọn hậu quả rồi nói sau. Hiện tại ngươi đã là Thái tử, phụ hoàng không có khả năng phế ngươi đi đổi thành lão thất, đừng quên, hắn còn có một huynh đệ song sinh khỏe mạnh ở trong Lãnh Tuyền cung.” Túc thân vương vỗ bả vai Thái tử, thấp giọng an ủi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hội đua ngựa tự nhiên hủy bỏ. Cảnh đế sai người nâng lão thất về Càn Thanh cung, vừa vội vàng triệu Đặng Triêu Sơn yết kiến. Khi Đặng Triêu Sơn ở trong điện bắt mạch, ông đã hỏi được hết chân tướng từ miệng thị vệ, ngay cả mọi người có phản ứng gì cũng không buông tha. May mà những thị vệ đó được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong lúc bối rối cũng không quên mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cường điệu nhắc đến hành vi cố ý ngăn cản bọn họ cứu giá của Thái tử và Túc thân vương.
Cứu giá không kịp vốn là tội chết, để bảo mệnh bọn họ tự nhiên muốn tìm một đệm lưng. Quả nhiên Cảnh đế quên trách hỏi, vỗ bàn giận tím mặt, lệnh bọn họ lập tức khống chế mã tràng, tra rõ nội tình. Đúng lúc này Đặng Triêu Sơn xuất hiện, chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoan thân vương đột nhiên đứng thẳng lại gượng ép kéo cung, hiện giờ đã tinh bì lực tẫn ngủ thiếp đi. Nơi này quá mức ầm ĩ, không bằng để người đưa hắn về Đoan vương phủ?”
Cảnh đế đi vào nội điện, thấy nhi tử quả nhiên ngủ thực không yên ổn, lúc này mới sai người đưa hắn trở về. Chờ ngự giá đi xa, ông hỏi, “Lão thất thật sự có thể đứng lên à?”
“Hôm nay chịu kích thích, sau này luyện tập nhiều hơn hẳn là có thể đứng lên, nhưng muốn đi lại tự nhiên, chỉ sợ còn phải luyện tập bốn năm năm nữa.”
“Bốn năm năm trẫm chờ được.” Không chỉ chờ được, còn gãi đúng chỗ ngứa. Cảnh đế ở trong điện đi qua đi lại, bỗng nhiên đỡ đỡ trán, than thở nói, “Lão bát! Trẫm thiếu chút nữa quên lão bát! Đặng Triêu Sơn, đưa một ly rượu độc đến Lãnh Tuyền cung.”
Cùng lúc đó, thất hoàng tử nằm trên ngự giá mở mắt ra, nắm chặt đầu ngón tay Hữu Xu nói nhỏ, “Ta không giết bá nhân, bá nhân lại bởi vì ta mà chết, nên tới chung quy sẽ tới.”
“Gieo nhân nào, gặp quả ấy. Hắn không bức ngươi, ngươi liền không triển lộ phong mang, không triển lộ phong mang liền không được Hoàng Thượng coi trọng, không được Hoàng Thượng coi trọng cũng sẽ không rời khỏi Song Tuyết điện, từ đó tiến vào triều đình. Một bước sai ngàn bước sai, đây vốn là hắn tạo nghiệt, cũng nên do hắn gánh vác hậu quả.” Hữu Xu lải nhải y như Tường Lâm tẩu.
“Được, ta biết.” Thất hoàng tử mỉm cười, kéo người vào trong ngực trằn trọc hôn môi.
Sau nửa tháng, Thái tử đã từng xuân phong đắc ý bởi vì tội hành thích vua mà bị quyển cấm, bào huynh Túc thân vương thì biếm thành thứ dân, tịch biên gia sản, trải qua rung chuyển, dưới đề nghị của tất cả các thần, Cảnh đế sắc lập con thứ bảy Đoan vương là Thái tử, ngay hôm đó vào cung phụ chính.
Năm mươi năm sau, Càn Thanh cung.
Hữu Xu đặt hai chân chủ tử trên chân mình, dọc theo mắt cá chân từng tấc từng tấc mát xa lên. Mặc dù chủ tử đứng lên lần nữa, trong xương cốt vẫn còn lưu lại một ít độc tố, khi trẻ không có cảm giác gì, gần đến lúc già lại mắc rất nhiều di chứng, mỗi khi đến thời tiết mưa dầm liền đau đớn khó nhịn.
Thất hoàng tử, không, hiện tại hẳn nên gọi là Đạo Quang đế, vươn cánh tay tràn đầy nếp nhăn ra, lau dịch dung trên mặt Hữu Xu, lộ ra gương mặt tú lệ vô song. Cho dù năm mươi năm qua đi, cho dù mình gần đất xa trời, tuổi già sức yếu, Hữu Xu lại không thay đổi chút nào, cậu vẫn là bộ dạng lúc mới gặp, hồn nhiên non nớt, hai mắt trong suốt. Khi năm tháng vô tình khiến tất cả mọi người sôi nổi già đi, lại giống như phá lệ khoan dung với cậu.
Một cảm giác sợ hãi thật lớn ập vào trong lòng, khiến Đạo Quang đế đỏ hốc mắt. Hắn chậm rãi ôm Hữu Xu vào trong ngực, khẽ vuốt lưng, tựa như khóc lại tựa như thở dài, “Nếu như ta chết, ngươi nên làm cái gì bây giờ?” Ai còn để ý ngươi lạnh hay ấm, vui hay buồn, lúc ngươi cô đơn ai sẽ mở sách ra, chậm rãi kể một câu chuyện cho ngươi nghe? Nhưng mà bất luận như thế nào, người kia cũng sẽ không còn là hắn.
“Ta cũng không biết!” Giọng Hữu Xu hơi có chút phát run. Cậu làm sao lại không cảm thấy sợ hãi, làm sao không cảm thấy mê man. Khi cậu phát hiện thân thể mình vẫn luôn trẻ tuổi, mà chủ tử lại từng chút từng chút già đi, dường như bị vứt lại trong dòng sông năm tháng, chìm chìm nổi nổi, điên điên đảo đảo, mấy lần tuyệt vọng.
Nhiều kiếp như vậy cậu đều chờ được, rốt cuộc cũng không cách nào khẳng định kiếp tiếp theo còn có thể gặp lại hay không. Tận mắt nhìn thấy chủ tử hóa thành hài cốt và bụi trần mục nát, từ nay về sau tiêu tán giữa đất trời, cảm giác kia không thua gì việc bảo cậu chết đi một lần. Trong mấy mươi năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm sau khi chủ tử mất đi, cậu phải sống qua nỗi cô đơn và đau khổ đâm tim khắc cốt đó như thế nào đây?
Hữu Xu gần như không dám nghĩ tới, nhưng trong lúc lơ đãng lại luôn nhớ tới, sau đó lạnh run.
Cảm giác được người trong ngực đang run rẩy, Đạo Quang đế vội vàng vỗ lưng cậu, khàn giọng nói nhỏ, “Hữu Xu đừng sợ, bằng không ngươi…” Hắn dừng một chút, giống như từ trong trái tim chảy đầy máu tươi phun ra nửa câu sau, “Ngươi đi theo cùng ta đi?”
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, nhưng mà còn không thể chờ đến ngày đó, cậu đã ngủ say trước, thân thể ở trong ánh trăng tản ra ánh sáng nhạt, giống như một tượng điêu khắc thánh khiết. Đối với việc này, Đạo Quang đế chỉ có thỏa mãn, không có tiếc nuối. Hắn vốn đã nghĩ, bất luận như thế nào cũng phải sống lâu hơn Hữu Xu một ngày, như thế, Hữu Xu không cần phải một mình thừa nhận nỗi đau người yêu qua đời. Lúc hắn còn sống, Đạo Quang đế hy vọng cậu có thể bình an vui vẻ, chết rồi cũng chỉ mong cậu không lo không nghĩ.
Ôm người vào trong quan tài thủy tinh, bên ngoài tầng tầng lớp lớp niêm phong quan tài, lại hao phí mấy năm thời gian xây một lăng mộ dưới đất to lớn, để tránh người bên ngoài quấy rầy Hữu Xu yên giấc, lúc này Đạo Quang đế mới cảm thấy mỹ mãn nhắm lại hai mắt.
Sáu trăm năm sau, Tấn quốc.
Trong một cung điện xanh vàng rực rỡ bỗng nhiên truyền ra một trận khóc thét thê lương, lại có vài giọng nói lo lắng đồng loạt khuyên giải an ủi, mơ hồ có thể nghe thấy “Nương nương nén bi thương chấp nhận, đừng làm bị thương thân thể” vân vân.
Từ hành lang gấp khúc đi vào chính điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên xà nhà treo một tấm biển thiếp vàng, trên viết ba chữ “Ánh Nguyệt cung” rồng bay phượng múa. Còn đây là tẩm điện của phi tử mà Hoàng đế Tấn quốc sủng ái nhất, Nguyệt phi Đậu thị, nàng đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân Tấn quốc, chỉ dùng nửa bên mặt liền khiến Hoàng đế mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhớ mãi không quên, dùng thủ đoạn cường ngạnh nạp nàng vào cung, từ nay về sau chuyên sủng.
Nhưng mà vị mỹ nhân phong quang vô hạn này cũng có thời điểm thê lương bất lực, lúc nhi tử nàng gần ba tuổi thì bị một vị phi tử ám hại, đã trúng độc bỏ mình. Cung nữ vừa an ủi nương nương, vừa nói muốn đi bẩm báo Hoàng Thượng, lại bị nàng dùng sức giữ chặt, “Không cần đi! Ta còn có biện pháp, đúng, ta còn có biện pháp!”
Nàng ôm lấy nhi tử, mở một cửa ngầm ở hậu điện đi vào địa cung, ngọn nến trong địa cung không lửa tự cháy, chiếu sáng con đường nàng đi. Cuối địa cung là một vách tường cao tới mười trượng, trên đó điêu khắc đủ loại quỷ quái mặt mũi hung tợn, bức phù điêu ở giữa là một nam tử mặt đen, cầm bút lông trong tay hướng về phía một quỷ vương, quỷ vương quỳ xuống đất thở dài, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, quỷ quái xung quanh thì sôi nổi xoay người, dường như muốn chạy trốn.
Trước bức phù điêu giống như thật này, vẻ mặt kiên định của nữ tử rốt cuộc sụp đổ, hiện ra vài phần hoảng sợ. Nàng thở sâu, lập tức nhẹ nhàng đặt nhi tử trên đất, dập đầu với nam tử mặt đen, một cái, hai cái, ba cái, bốn… Dập đầu mấy khắc, cho đến khi trán sưng đỏ đổ máu cũng không thấy tạm ngừng.
Rốt cuộc khi dập đến cái thứ hai trăm, phù điêu nam tử mặt đen lại hóa thành thật thể, từ trên tường bay xuống, trầm giọng hỏi, “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Cầu tiên tôn cứu hài tử của ta!” Nữ tử nước mắt giàn dụa.
“Ngươi nên biết, bổn tọa là phán quan minh phủ, chỉ biết câu hồn, không biết cứu mạng. Khi bổn tọa giúp ngươi đổi cái đầu tuyệt thế mỹ nhân này đã từng cảnh cáo ngươi, cái đầu này là của một hoa khôi bên sông Tần Hoài năm trăm năm trước, tiện mệnh tiện thân, ngươi dùng đồ vật của nàng ta liền dính tiện cách của nàng ta, mặc dù nhất thời được sủng ái cũng đi không xa, sinh được hài tử cũng là quỷ đoản mệnh. Là ngươi tự mình chấp mê bất ngộ nhất định phải như thế, hiện giờ lại đến cầu bổn tọa có tác dụng gì?” Nam tử phất tay áo xoay người.
Nguyệt phi lấy từ trong ngực ra một cây bút lông sói lóe kim quang, cầu xin nói, “Nếu tiên tôn có thể cứu con ta, ta liền đem thần vật ngài từng tặng cho tổ tiên châu về hợp phố.”
Nam tử đột nhiên quay đầu, vẻ mặt rối rắm. Một lát sau, hắn nhận bút lông sói, thở dài nói, “Thôi, bổn tọa sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng. Chỗ này bổn tọa có một di thể có thể cất chứa hồn phách con ngươi, mang tới thi triển di hồn đại pháp.”
“Di thể ai?” Nguyệt phi lo lắng đặt câu hỏi. Dù sao nhi tử cũng là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, sao có thể tùy tiện nhặt thi thể trong mộ hoang mà dùng?
Nam tử cười lạnh, “Ngươi không cần cảm thấy bôi nhọ con ngươi. Nói câu không xuôi tai, lấy tiện cách của con ngươi, vào khối di thể này quả thật là giày xéo hắn. Hắn là hoàng tộc Đại Yến sáu trăm năm trước, quanh thân lượn lờ tử vi đế khí, con ngươi vốn là mệnh chết yểu, càng không có mệnh chân long thiên tử, nếu dùng khối thân thể này, ngày sau lại có thể điên đảo càn khôn, lên ngôi đại bảo. Nếu không phải âm dương điểm hóa bút của bổn tọa là thế gian chí bảo, phải dùng chí bảo trao đổi mới có thể trả nhân quả, cũng sẽ không mang hắn ra.”
Nữ tử vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu.
Nam tử biến mất một khắc, khi xuất hiện trở lại trong tay ôm một khối “thi thể” phát ra ánh sáng nhạt, nữ tử chỉ liếc mắt một cái đã bị gương mặt tú lệ vô song của người đó hấp dẫn, ngược lại kinh nghi bất định nói, “Tiên tôn, tuổi của hắn dường như quá lớn, mặc dù ngươi có phép thuật, có thể làm cho người khác quên đi dung mạo con ta trước kia, nhưng cũng không thể khiến cho bọn họ xem nhẹ tuổi của hắn được!”
“Ngươi biết cái gì, chỗ bổn tọa có một chai nước hoàng tuyền, có thể quay ngược thời gian. Đợi bổn tọa cho hắn uống là có thể biến thành trẻ con ba tuổi.” Nam tử lấy ra một chai nước, rót vào trong miệng “thi thể”, đợi người đó lui về ba tuổi mới bắt đầu thi triển di hồn thuật, sau đó ôm một cái thi thể không có hồn phách khác đi.
“Mẫu phi, con đã đói bụng.” Đứa bé nằm trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt, lộ ra một nụ cười.