Theo lời hứa, Đông Ly thả Linh Chi ngồi xuống ngay cạnh mình, nhìn sắc trời còn sớm trưa đến giờ dùng thiện, nên đàn thêm khúc nhạc cho nàng nghe
Thiếng đàn vang lên thì ngay lập tức uất hận trong lòng liền tan biến, nàng lại đem linh hồn mình bay bổng theo tiếng đàn du dương trầm lắng ấy.
Thật ra lúc nãy hắn đã phát hiện nàng từ xa xa, tăng thêm lực đạo đánh đàn làm người nghe có chút mê mẩn và hắn biết sẽ làm nàng thấy quen thuộc sẽ thấy không nhịn được chạy đến bên cạnh hắn.
“ tiếng đàn thật dễ nghe, thật dễ chịu” Linh Chi thật là cảm giác dễ chịu khoan khái trong lòng, trong người tuôn trào nguồn cội sôi sục, không biết nói là gì
“ nếu nàng thích, ta sẽ đàn cho nàng nghe mỗi khi nàng yêu cầu”
“ thật không” thật là phấn khích đập tan hình tượng của Linh Chi rồi, nhìn dáng vẻ ấy của nàng y không khỏi nhếch nhẹ đôi môi
“ thật” giọng nói mang đầy vẻ sủng nịnh
“ này này, cũng trưa rồi ta đi dùng thiện đi” Linh Chi gấp rút muốn ra khỏi bầu trời đầy mờ ám này của y. Nàng ở đây giây phút nào thì rùng mình giây phút ấy.
“ được rồi, ta dẫn nàng đi”
Bước ra khỏi đình các đã thấy những cận vệ của Đông Ly đứng đó, nàng không khỏi vỗ đầu mình trách tại sao lúc vào lại mơ màng đến không để ý có người thế này. Xuyên đến đây nàng cảm nhận mình thật yếu đuối.
Theo con đường mà Đông Ly đi phía trước, bây giờ Linh Chi đã bước chân vào tẩm điện của hắn, quanh quanh là bóng râm rủ xuống lại nhìn kĩ hơn đó là những cây hoa hải đường thơm mát, mà chỉ là nay vẫn chưa đến mua khai hoa nên không thấy được vẻ đẹp đích thực của nó, lại đi tới vẫn nhìn ngó lung tung chẳng may không biết tại sao Đông Ly lại dừng lại xoay mặt hướng nàng làm Linh Chi không chú ý liền đụng vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
“ Cẩn thận, kẻo bị thương, nếu thứ nàng đụng không phải là ta thì trán nàng sẽ sưng đó” Nhu thuận, yêu chiều là âm thanh phát ra từ miệng Đông Ly. Cận vệ đứng bên cạnh cũng khong biết tại sao chr tử mình lại như thế, bất giác quay lại nhìn Huyễn Âm công chúa, rồi cố tình để nàng đụng phải mình lại còn ân cần sủng nịnh nàng. Họ hận không thể lại xác thực người đứng đó có phải là chủ tử hay không hay là ai khác giả mạo chủ tử nhà mình.
‘ ai ai, lại là ánh mắt nhu thuận này, lại là giọng nói êm đềm như thác chảy này thật làm nàng không khỏi dựn lông gà a’ nghĩ nghĩ trong lòng Linh Chi cũng không quên lấy 2 tay vòng trước người xoa xoa như mình bị nổi da gà thật.
Hành động của nàng được thu vào mắt Đông Ly khiến hắn không khỏi bật cười
“ này này ngươi lại cười rồi, ngươi cười thật nhiều, đâu giống như lời đồn... a... a không có gì” Linh Chi phát giác khuôn mặt của những người xung quanh gần như xám đặc lại hận không thể bịt miệng vị công chúa này lại. Nên nàng cũng biết phải nên dừng lời nói của mình lại
Ai ngờ Đông Ly hắn lại mỉm cười nhu hòa đưa tay vuốt vuốt đầu nàng, động tác khoan thai không ai có thể nói rằng không tao nhã phóng khoáng được “Chi nhi là ta chỉ cười với mình nàng, người khác nói gì ta không quan tâm”
‘Chủ tử của mình nay sao lại giống các vị công tử phong hoa trác tuyệt thế này’ cận vệ đứng gần bên Đông Ly không khỏi ão não, chợt cũng vui mừng ra mặt ‘ mà thôi công chúa này thực có thể làm chủ tử cười thì là thật tốt’ hắn vui vì lâu lắm rồi à mà không chưa từng được thấy Đông Ly cười, chỉ là một thần thái trác tuyệt, ngạo nghễ, quyết đoán đến lạnh lùng ngự trị trên khuôn mặt của Đông Ly mà thôi.
Nàng thật không nghĩ nhiều như các cận vệ của y, vì nàng có biết trước kia hắn là người như thế nào, là có nghe nói vỏn vẹn 1 câu đồn đãi từ mấy người ngoài kia “ Ly vương gia là người tài đức, dung mạo đẹp tựa trăng rằm tháng 7, đôi mắt lưu ly lay chuyển động lòng người nhưng tiếc rằng nó lại là ngự trị trên một tòa băng sơn ngàn vạn năm” là thế đó trước kia là nàng nghe người khác nói vậy. Gặp được Đông Ly hắn thì những lời đó tan vỡ ngay khúc cuối ‘ hắn là có chỗ nào giống tòa băng sơn ngàn vạn năm không đổi’
Nàng vẫn đứng trước khuôn mặc điêu trác hoàn mĩ này mà suy ngẫm hơn nửa ngày trời, đành đánh thức nàng khỏi bầu không khí suy nghĩ u ám “ Chi nhi, đứng ngoài này sẽ cháy đen da trắng trẻo của nàng”
Nghe y nhắc thì không khỏi nhìn xuống dưới chân mình, trưa đã đứng bóng luôn rồi, cất giọng thanh thót trả lời “ta biết rồi” âm thanh tựa tiếu phi tiếu nghe vào thật êm tai, du dương đằm thắm đến tột cùng, vẫn là giọng nàng có thể hòa hợp với Đông Ly hắn.
Vào phòng nàng lại một lần nữa quả quyết hắn thực chất rất phong nhã, thánh thoát không cầu kì khoe của như những người có tiền khác, từ biệt viện vào gian phòng đều là cây cỏ thích hợp cho thân thể, có những cây cỏ nàng nhìn không ra là cây gì nhưng trong không khí lại là mùi hoa cỏ thơm ngào ngạt mang đầy dưỡng khí, làm tinh thân không khỏi một phen thoải mái, đặt bàn tọa xuống chiếc ghế tựa trầm hương mà Đông Ly nói thuộc hạ mang ra, bên cạnh là Nhu nhi bên cạnh cầm cây quạt ngọc quạt cho nàng, khó tránh nắng gắt này lại là vào giữa mùa hạ oi bức, nhưng may là trong phòng Đông Ly lại thanh mát chỉ cần quạt nhẹ tay đã giống như gió mùa xuân lay chuyển rồi.
“ phòng người thật thánh thoát, lại càng mát mẻ vào giữa mùa hạ oi bức này, thật kì diệu” nàng bắt đầu lời nói lại là bắt đầu khen căn phòng này của hắn, làm hắn có chút không khỏi ghen tức với căn phòng.
Đẩy ly trà hoa hồng qua bên cạnh Linh Chi y cất giọng “ sao nàng không khen ta”
‘ây ây, đây là ghen với chính căn phòng mình sao’ nàng nhìn sang người đối diện, trên đầu nàng đã đầy vạch đen rồi nuốt ngụm nước bọt trước nộ khí nho nhỏ của y mà nói thêm vào “ không, ý ta là chủ nhân căn phòng này thật thanh thoát, khí phí, thần thái hiên ngang làm người khác dễ chịu, hì hì” nói rồi cầm tách trà uống một hơi không khỏi le lưỡi vì hơi nóng đó nha
Nhìn nàng như vậy, không tự chủ lại mỉm cười, Nhu nhi bên cạnh nàng cũng không quạt nữa, mà là cầm tách trà xuống hộ nàng, vừa định đưa tay lên lấy tách trà ấm nóng thì Đông Ly đã nhanh tay hơn đoạt lấy, giọng điệu lại càng ân cần vừa trách móc “ nàng đến bao giờ thì cẩn thận hơn, thật không sợ sệt thứ gì”
“ ta là hảo hảo cẩn thận, chỉ là vài giây bất cẩn mà thôi” cãi bướng, khó tránh chu chu đôi môi hồng nhuận đáng yêu, nàng đến bao giờ từ sát thủ lạnh lùng của thế kỉ 21 lại biến thành cô gái đáng yêu rồi.
“ rồi rồi, là nàng chỉ bất cẩn vài giây” Đông Ly nhìn nàng rồi phất phất tay bảo người đem lên dĩa trái cây ướp lạnh được làm sẵn
Trời nắng gắt không khỏi mừng thầm trong bụng, thế nào nơi đây lại có hoa quả ướp lạnh làm sẵn, nàng cầm thìa lên ăn vài ngụm thì nghe âm thanh truyền đến “ ăn ít thôi, lại dùng thiện, xíu nữa sẽ đem lên cho nàng dĩa khác” Linh Chi bây giờ như đứa trẻ nghe lời, không hiểu sao Linh Chi bên cạnh y lại là trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn chi biết nghe lời y, khiến y hài lòng
Đang trong lúc dùng thiện, nhìn nàng hồi lâu lại càng di chuyển lên ngay bã vai nàng lúc nàng bảo vệ Thái hậu mà vô ý bị thương, vết băng bó như thấm đẫm máu gần như muốn phun rào ra ngoài, y lại sực nhớ lúc nãy không cẩn thận kéo mạnh nàng vào lòng, nhưng thật là nàng quá mức quật cường rồi, đến cả lúc y kéo nàng cũng không hề nhăn mặt tỏ ý đau.
“ vết thương của nàng, thế nào lại nặng như thế” vừa nghe âm thanh như đối diện quay mặt liền cảm giác như luồn gió chạy tới trước mặt nàng, nhìn trên tay hắn cầm cái bình nhỏ nhỏ khẽ kéo áo ngoài chỗ nàng bị thương ra, Linh Chi hốt hoảng kéo lại trừng mắt nhìn hắn ‘ hắn đây là muốn thoa thuốc cho nàng sao, nhưng đây là quá thân mật rồi’
“ Ly vương.... à không. Ly, hay là để ta tự thoa” dứt lời liền đoạt lấy cái bình nhỏ trong tay Đông Ly.
Đông Ly nhận thấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh vừa xẹt qua tay y, thấy tư vị mất mát liền muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy mà vò vò trong lòng bàn tay mình, nhưng thấy bản thân hơi quá độ nên thôi trở về chỗ cũ. Trong ngực lại rút ra một bình sứ nhỏ, giơ lên trước mặt nàng “thuốc nàng đang cầm là thuốc thoa trị thương,đây là đan dược ta có, đưa cho nàng mỗi khi ăn xong liền uống đến khi vết thương lành hẵn thì thôi. Bây giờ là nàng nên uống đi” nhẹ nhàng chỉ dẫn ân cần làm Linh Chi ghi nhớ
“ ách, Ly, ta đã nhớ. Vậy giờ ta về xử lí vết thương” Linh Chi nhẹ giọng vừa nói vừa dò xét khuôn mặt tựa ngọc trạc ra kia có biến chuyển kì lạ muốn giữ nàng lại không, không ngờ y lại gạt đầu.
Linh Chi đứng dậy đi về hướng cửa, Nhu nhi thấy thế liền hành lễ với Đông Ly liền đi theo tiểu thư nhà mình. Đông Ly nhìn theo bóng lưng khuất dần mà cảm giác mất mác trỗi dậy, phất tay bảo người dọn dẹp, hắn lại gần thư án xử lí sự vụ mình cần xử lí, gần đây Phụ hoàng giao cho hắn không ít việc để làm đâu nha.
Đi khỏi Lưu Ly điện của Đông Ly khoảng chừng vài vài ba dặm nàng đã để ý có một nhóm người y phục hoa lệ ướt át, lẫn trong đó có một cô nương mặt nhỏ gọn trắng trẻo tựa như đóa hoa mai nở vào mùa xuân tràn đầy sắc xuân tuyệt mĩ. Nhưng nàng vẫn là không để ý nhiều vốn dĩ nàng không quen biết gì nhóm người hoa lệ mĩ mạo tuyệt thế như vậy, nhìn vào thì liền dấy lên cảm giác chua chát rồi. Nên nàng vòng một vòng tránh đường mà họ đi, ai ngờ họ lại cố ý đi theo con đường mà nàng rẽ. Nàng mặt kệ vậy.
Tiến gần thêm chút nữa càng là ngửi thấy mùi phấn son nồng đậm làm nàng không khỏi cúi mình hắt hơi vài cái, chưa kịp ngẫn đầu đã bị đụng trúng ngã nhào ra đường.
“ ai da, tiện nhân này ngang nhiên nơi đây đụng trúng bổn tiểu thư” giọng nói tựa nhưu nhẹ nhàng êm dịu của một nữ tử hồi nãy nàng đánh giá là tựa như hoa mai đầu xuân nhưng đâu đó tring giọng nói lại tràn đầy chua chát, điêu ngoa như nữ tử được cung chiều hết mực nên thành ra vậy.
Vết thương bị đụng trúng gần như rách toạt ra, ‘ ai da vết thương gần lành rồi lại gặp phải họa gì đây, vào cung thật không yên ổn, không không mà phải nói sáng nay ra cửa không coi bước chân nào trước mà ại xui xẻo thế này’ ai oán, cắn chặt răng kiềm nén nỗi đau ngay vết thương dựa vào Nhu nhi đứng dậy.
Thiếng đàn vang lên thì ngay lập tức uất hận trong lòng liền tan biến, nàng lại đem linh hồn mình bay bổng theo tiếng đàn du dương trầm lắng ấy.
Thật ra lúc nãy hắn đã phát hiện nàng từ xa xa, tăng thêm lực đạo đánh đàn làm người nghe có chút mê mẩn và hắn biết sẽ làm nàng thấy quen thuộc sẽ thấy không nhịn được chạy đến bên cạnh hắn.
“ tiếng đàn thật dễ nghe, thật dễ chịu” Linh Chi thật là cảm giác dễ chịu khoan khái trong lòng, trong người tuôn trào nguồn cội sôi sục, không biết nói là gì
“ nếu nàng thích, ta sẽ đàn cho nàng nghe mỗi khi nàng yêu cầu”
“ thật không” thật là phấn khích đập tan hình tượng của Linh Chi rồi, nhìn dáng vẻ ấy của nàng y không khỏi nhếch nhẹ đôi môi
“ thật” giọng nói mang đầy vẻ sủng nịnh
“ này này, cũng trưa rồi ta đi dùng thiện đi” Linh Chi gấp rút muốn ra khỏi bầu trời đầy mờ ám này của y. Nàng ở đây giây phút nào thì rùng mình giây phút ấy.
“ được rồi, ta dẫn nàng đi”
Bước ra khỏi đình các đã thấy những cận vệ của Đông Ly đứng đó, nàng không khỏi vỗ đầu mình trách tại sao lúc vào lại mơ màng đến không để ý có người thế này. Xuyên đến đây nàng cảm nhận mình thật yếu đuối.
Theo con đường mà Đông Ly đi phía trước, bây giờ Linh Chi đã bước chân vào tẩm điện của hắn, quanh quanh là bóng râm rủ xuống lại nhìn kĩ hơn đó là những cây hoa hải đường thơm mát, mà chỉ là nay vẫn chưa đến mua khai hoa nên không thấy được vẻ đẹp đích thực của nó, lại đi tới vẫn nhìn ngó lung tung chẳng may không biết tại sao Đông Ly lại dừng lại xoay mặt hướng nàng làm Linh Chi không chú ý liền đụng vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
“ Cẩn thận, kẻo bị thương, nếu thứ nàng đụng không phải là ta thì trán nàng sẽ sưng đó” Nhu thuận, yêu chiều là âm thanh phát ra từ miệng Đông Ly. Cận vệ đứng bên cạnh cũng khong biết tại sao chr tử mình lại như thế, bất giác quay lại nhìn Huyễn Âm công chúa, rồi cố tình để nàng đụng phải mình lại còn ân cần sủng nịnh nàng. Họ hận không thể lại xác thực người đứng đó có phải là chủ tử hay không hay là ai khác giả mạo chủ tử nhà mình.
‘ ai ai, lại là ánh mắt nhu thuận này, lại là giọng nói êm đềm như thác chảy này thật làm nàng không khỏi dựn lông gà a’ nghĩ nghĩ trong lòng Linh Chi cũng không quên lấy 2 tay vòng trước người xoa xoa như mình bị nổi da gà thật.
Hành động của nàng được thu vào mắt Đông Ly khiến hắn không khỏi bật cười
“ này này ngươi lại cười rồi, ngươi cười thật nhiều, đâu giống như lời đồn... a... a không có gì” Linh Chi phát giác khuôn mặt của những người xung quanh gần như xám đặc lại hận không thể bịt miệng vị công chúa này lại. Nên nàng cũng biết phải nên dừng lời nói của mình lại
Ai ngờ Đông Ly hắn lại mỉm cười nhu hòa đưa tay vuốt vuốt đầu nàng, động tác khoan thai không ai có thể nói rằng không tao nhã phóng khoáng được “Chi nhi là ta chỉ cười với mình nàng, người khác nói gì ta không quan tâm”
‘Chủ tử của mình nay sao lại giống các vị công tử phong hoa trác tuyệt thế này’ cận vệ đứng gần bên Đông Ly không khỏi ão não, chợt cũng vui mừng ra mặt ‘ mà thôi công chúa này thực có thể làm chủ tử cười thì là thật tốt’ hắn vui vì lâu lắm rồi à mà không chưa từng được thấy Đông Ly cười, chỉ là một thần thái trác tuyệt, ngạo nghễ, quyết đoán đến lạnh lùng ngự trị trên khuôn mặt của Đông Ly mà thôi.
Nàng thật không nghĩ nhiều như các cận vệ của y, vì nàng có biết trước kia hắn là người như thế nào, là có nghe nói vỏn vẹn 1 câu đồn đãi từ mấy người ngoài kia “ Ly vương gia là người tài đức, dung mạo đẹp tựa trăng rằm tháng 7, đôi mắt lưu ly lay chuyển động lòng người nhưng tiếc rằng nó lại là ngự trị trên một tòa băng sơn ngàn vạn năm” là thế đó trước kia là nàng nghe người khác nói vậy. Gặp được Đông Ly hắn thì những lời đó tan vỡ ngay khúc cuối ‘ hắn là có chỗ nào giống tòa băng sơn ngàn vạn năm không đổi’
Nàng vẫn đứng trước khuôn mặc điêu trác hoàn mĩ này mà suy ngẫm hơn nửa ngày trời, đành đánh thức nàng khỏi bầu không khí suy nghĩ u ám “ Chi nhi, đứng ngoài này sẽ cháy đen da trắng trẻo của nàng”
Nghe y nhắc thì không khỏi nhìn xuống dưới chân mình, trưa đã đứng bóng luôn rồi, cất giọng thanh thót trả lời “ta biết rồi” âm thanh tựa tiếu phi tiếu nghe vào thật êm tai, du dương đằm thắm đến tột cùng, vẫn là giọng nàng có thể hòa hợp với Đông Ly hắn.
Vào phòng nàng lại một lần nữa quả quyết hắn thực chất rất phong nhã, thánh thoát không cầu kì khoe của như những người có tiền khác, từ biệt viện vào gian phòng đều là cây cỏ thích hợp cho thân thể, có những cây cỏ nàng nhìn không ra là cây gì nhưng trong không khí lại là mùi hoa cỏ thơm ngào ngạt mang đầy dưỡng khí, làm tinh thân không khỏi một phen thoải mái, đặt bàn tọa xuống chiếc ghế tựa trầm hương mà Đông Ly nói thuộc hạ mang ra, bên cạnh là Nhu nhi bên cạnh cầm cây quạt ngọc quạt cho nàng, khó tránh nắng gắt này lại là vào giữa mùa hạ oi bức, nhưng may là trong phòng Đông Ly lại thanh mát chỉ cần quạt nhẹ tay đã giống như gió mùa xuân lay chuyển rồi.
“ phòng người thật thánh thoát, lại càng mát mẻ vào giữa mùa hạ oi bức này, thật kì diệu” nàng bắt đầu lời nói lại là bắt đầu khen căn phòng này của hắn, làm hắn có chút không khỏi ghen tức với căn phòng.
Đẩy ly trà hoa hồng qua bên cạnh Linh Chi y cất giọng “ sao nàng không khen ta”
‘ây ây, đây là ghen với chính căn phòng mình sao’ nàng nhìn sang người đối diện, trên đầu nàng đã đầy vạch đen rồi nuốt ngụm nước bọt trước nộ khí nho nhỏ của y mà nói thêm vào “ không, ý ta là chủ nhân căn phòng này thật thanh thoát, khí phí, thần thái hiên ngang làm người khác dễ chịu, hì hì” nói rồi cầm tách trà uống một hơi không khỏi le lưỡi vì hơi nóng đó nha
Nhìn nàng như vậy, không tự chủ lại mỉm cười, Nhu nhi bên cạnh nàng cũng không quạt nữa, mà là cầm tách trà xuống hộ nàng, vừa định đưa tay lên lấy tách trà ấm nóng thì Đông Ly đã nhanh tay hơn đoạt lấy, giọng điệu lại càng ân cần vừa trách móc “ nàng đến bao giờ thì cẩn thận hơn, thật không sợ sệt thứ gì”
“ ta là hảo hảo cẩn thận, chỉ là vài giây bất cẩn mà thôi” cãi bướng, khó tránh chu chu đôi môi hồng nhuận đáng yêu, nàng đến bao giờ từ sát thủ lạnh lùng của thế kỉ 21 lại biến thành cô gái đáng yêu rồi.
“ rồi rồi, là nàng chỉ bất cẩn vài giây” Đông Ly nhìn nàng rồi phất phất tay bảo người đem lên dĩa trái cây ướp lạnh được làm sẵn
Trời nắng gắt không khỏi mừng thầm trong bụng, thế nào nơi đây lại có hoa quả ướp lạnh làm sẵn, nàng cầm thìa lên ăn vài ngụm thì nghe âm thanh truyền đến “ ăn ít thôi, lại dùng thiện, xíu nữa sẽ đem lên cho nàng dĩa khác” Linh Chi bây giờ như đứa trẻ nghe lời, không hiểu sao Linh Chi bên cạnh y lại là trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn chi biết nghe lời y, khiến y hài lòng
Đang trong lúc dùng thiện, nhìn nàng hồi lâu lại càng di chuyển lên ngay bã vai nàng lúc nàng bảo vệ Thái hậu mà vô ý bị thương, vết băng bó như thấm đẫm máu gần như muốn phun rào ra ngoài, y lại sực nhớ lúc nãy không cẩn thận kéo mạnh nàng vào lòng, nhưng thật là nàng quá mức quật cường rồi, đến cả lúc y kéo nàng cũng không hề nhăn mặt tỏ ý đau.
“ vết thương của nàng, thế nào lại nặng như thế” vừa nghe âm thanh như đối diện quay mặt liền cảm giác như luồn gió chạy tới trước mặt nàng, nhìn trên tay hắn cầm cái bình nhỏ nhỏ khẽ kéo áo ngoài chỗ nàng bị thương ra, Linh Chi hốt hoảng kéo lại trừng mắt nhìn hắn ‘ hắn đây là muốn thoa thuốc cho nàng sao, nhưng đây là quá thân mật rồi’
“ Ly vương.... à không. Ly, hay là để ta tự thoa” dứt lời liền đoạt lấy cái bình nhỏ trong tay Đông Ly.
Đông Ly nhận thấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh vừa xẹt qua tay y, thấy tư vị mất mát liền muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy mà vò vò trong lòng bàn tay mình, nhưng thấy bản thân hơi quá độ nên thôi trở về chỗ cũ. Trong ngực lại rút ra một bình sứ nhỏ, giơ lên trước mặt nàng “thuốc nàng đang cầm là thuốc thoa trị thương,đây là đan dược ta có, đưa cho nàng mỗi khi ăn xong liền uống đến khi vết thương lành hẵn thì thôi. Bây giờ là nàng nên uống đi” nhẹ nhàng chỉ dẫn ân cần làm Linh Chi ghi nhớ
“ ách, Ly, ta đã nhớ. Vậy giờ ta về xử lí vết thương” Linh Chi nhẹ giọng vừa nói vừa dò xét khuôn mặt tựa ngọc trạc ra kia có biến chuyển kì lạ muốn giữ nàng lại không, không ngờ y lại gạt đầu.
Linh Chi đứng dậy đi về hướng cửa, Nhu nhi thấy thế liền hành lễ với Đông Ly liền đi theo tiểu thư nhà mình. Đông Ly nhìn theo bóng lưng khuất dần mà cảm giác mất mác trỗi dậy, phất tay bảo người dọn dẹp, hắn lại gần thư án xử lí sự vụ mình cần xử lí, gần đây Phụ hoàng giao cho hắn không ít việc để làm đâu nha.
Đi khỏi Lưu Ly điện của Đông Ly khoảng chừng vài vài ba dặm nàng đã để ý có một nhóm người y phục hoa lệ ướt át, lẫn trong đó có một cô nương mặt nhỏ gọn trắng trẻo tựa như đóa hoa mai nở vào mùa xuân tràn đầy sắc xuân tuyệt mĩ. Nhưng nàng vẫn là không để ý nhiều vốn dĩ nàng không quen biết gì nhóm người hoa lệ mĩ mạo tuyệt thế như vậy, nhìn vào thì liền dấy lên cảm giác chua chát rồi. Nên nàng vòng một vòng tránh đường mà họ đi, ai ngờ họ lại cố ý đi theo con đường mà nàng rẽ. Nàng mặt kệ vậy.
Tiến gần thêm chút nữa càng là ngửi thấy mùi phấn son nồng đậm làm nàng không khỏi cúi mình hắt hơi vài cái, chưa kịp ngẫn đầu đã bị đụng trúng ngã nhào ra đường.
“ ai da, tiện nhân này ngang nhiên nơi đây đụng trúng bổn tiểu thư” giọng nói tựa nhưu nhẹ nhàng êm dịu của một nữ tử hồi nãy nàng đánh giá là tựa như hoa mai đầu xuân nhưng đâu đó tring giọng nói lại tràn đầy chua chát, điêu ngoa như nữ tử được cung chiều hết mực nên thành ra vậy.
Vết thương bị đụng trúng gần như rách toạt ra, ‘ ai da vết thương gần lành rồi lại gặp phải họa gì đây, vào cung thật không yên ổn, không không mà phải nói sáng nay ra cửa không coi bước chân nào trước mà ại xui xẻo thế này’ ai oán, cắn chặt răng kiềm nén nỗi đau ngay vết thương dựa vào Nhu nhi đứng dậy.