Mà hiện tại Bắc Minh Thần Phi cũng đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân, tâm tình của nàng giờ phút này có thể nghĩ.
- Phong... Phong Phi Vân, cho dù ta chết, đều không có khả năng để ngươi thực hiện được.
Trong hai tròng mắt của Bắc Minh Thần Phi sinh ra hai luồng thần diễm, từ trong một đôi đồng tử bay ra đốm lửa, phảng phất đều phải bốc cháy lên. Nàng dẫn động thần thức trong thân thể, muốn lấy thần thức để tự đốt cháy thân thể.
Nàng vốn hận Phong Phi Vân đến mức độ cao nhất, không giết được Phong Phi Vân thì cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chiếm giữ thân thể của mình, để cho hắn trút nhục dục ra.
Phong Phi Vân sao lại để cho nàng thực hiện được. Từ trong đôi mắt lao ra bốn mươi đạo thần thức, lấy thần thức trấn áp thần thức, lập tức dập tắt Bắc Minh Thần Phi dùng thần thức để tự cháy. Bắc Minh Thần Phi gặp phải cảnh bị thần thức cắn trả, từ trong miệng thơm ngát mùi đàn hương lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Nàng đã bị thương quá nặng.
- Nếu như ngươi nói cho ta biết, có lẽ ta có khả năng cho ngươi một cái chết thống khoái.
Phong Phi Vân nói.
Bắc Minh Thần Phi tịnh không nói lời nào, hàm răng cắn chặt.
Phong Phi Vân không hề nói thừa nữa, hắn tính toán chọn cách dùng thủ đoạn phi thường. Hắn cắt về một sợi dây mây, trói chặt hai tay của Bắc Minh Thần Phi rồi treo lên một cây cổ thụ đường kính đạt tới hơn ba thước. Hai tay đều bị treo thẳng, ngọc thể thon thả duỗi dài, vẻn vẹn có mũi chân có khả năng nhẹ nhàng đụng vào trên mặt đất.
Một nữ nhân nếu như bị một người đàn ông lấy loại tư thế này mà treo lên, coi như là một nữ nhân ngốc thì cũng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Trong lòng Bắc Minh Thần Phi càng hoảng.
Phong Phi Vân lại cũng không vội, hắn đứng ở trước mặt nàng, bình tĩnh nói:
- Thành thật mà nói, con người của ta có đôi khi đích xác rất cần phải có nữ nhân. Xác thực mà nói, mỗi một nam nhân bình thường đều không có sự miễn dịch quá lớn đối với nữ nhân xinh đẹp. Ta cũng là một nam nhân bình thường, cũng có nhu cầu đối với nữ nhân.
- Phì... hừ.
Thân thể mềm mại của Bắc Minh Thần Phi rung động trên sợi dây mây, vòng eo mảnh mai không ngừng giãy dụa. Còn lồng ngực cao ngất kia và cặp đùi đẹp thon thả đều làm cho người ta có sự cám dỗ vô cùng vô tận.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cười nói:
- Nam nhân trên đời này, nếu như không lấy việc cưỡi nữ nhân đẹp nhất thiên hạ là mục tiêu, như vậy nam nhân này khẳng định cả đời làm kẻ tầm thường. Biết được ý nghĩa đích thực một chữ "cưỡi" này ra sao, chính là đã mở ra ý nghĩa của từ 'Cao thủ'. Một nam nhân mà không cưỡi, nhất định không trở thành cao thủ, mục tiêu của ta chính là trở thành cao thủ đệ nhất trên đời.
Mái tóc dài của Bắc Minh Thần Phi xổ xuống từ trên đầu, đen tuyền mà sáng bóng. Một đôi mắt lạnh lùng hiện ra từ giữa mái tóc, làn môi bóng mịn đỏ hồng có hơi hé mở, nàng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi cho là chỉ dựa vào những lời này là có thể hù dọa được ta. Hắc hắc, ngươi cũng quá khinh thường Bắc Minh Nhược ta.
Phong Phi Vân lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
- Thành thật mà nói, những người giống như ta, coi như thích nữ nhân thì cũng phải có đạo, đối với nữ nhân của người khác thì ta thật sự cũng không có hứng thú lớn. Ta vẫn cảm thấy đội mũ xanh cho người khác là một chuyện không đạo đức. Là ngươi bức ta a.
- Ha ha, là ngươi không dám thôi.
Bắc Minh Thần Phi cười một tiếng dài. Nhưng mà sau một khắc, tiếng cười của nàng liền bị cắt đứt, toàn thân đều đang run rẩy, da thịt cảm thấy lành lạnh.
Roẹt roẹt,
Phong Phi Vân xé tan áo ngoài trường bào của nàng rồi ném ở trên mặt đất. Bắc Minh Thần Phi cho rắng nàng là nữ nhân của Thái Thượng Tấn Đế, nên Phong Phi Vân cũng không dám động đến nàng. Nhưng mà nàng không biết Phong Phi Vân mặc dù mở miệng là nói đến đạo đức, mà lại cũng không biết đạo đức có hình thù gì nữa.
Đạo đức, có thể ăn sao.
Hai chân thon dài mảnh dẻ của Bắc Minh Thần Phi lộ ra. Mỗi một tấc đúng là cực kì đều đặn. Bàn chân bó bé nhỏ tựa như ngọc liên, không có bất cứ sẹo lồi bắp chân nào, còn có bắp đùi trơn bóng rất tròn, trắng nõn không có một tia tỳ vết nào, giống như là Bạch Ngọc tạo hình mà thành.
Đôi cánh tay nàng bị treo giữa không trung cũng xuất hiện ra, mềm mại vô cùng. Ở dưới cánh tay, xương quai xanh xuất hiện ra với đường nét tuyệt đẹp, những tảng lớn da thịt ngọc ngà trắng như tuyết bại lộ trong không khí. So với cảnh rừng hoang đối lập ở chung quanh, chúng kết hợp thành ra một bức tranh dục vọng Nguyên Thủy đầy nhục dục.
Phong Phi Vân hỏi:
- Hiện tại ngươi cảm giác được rốt cuộc ta có dám hay không ?
- Ngươi...
Roẹt roẹt,
Phong Phi Vân nhanh như sấm sét, cứ nhế thế xé hết toàn bộ quân áo trên người Bắc Minh Thần Phi, lộ ra một thân thể kích động mà hoàn mỹ. Đôi gò bồng đảo Ngọc Phong căng tròn, eo thon nhỏ không có bất cứ sẹo lồi gì, so sánh thân thể thiếu nữ mười sáu, mười bẩy tuổi thì đều phải trẻ hơn, đều phải ướt át hơn.
- Hiện tại ngươi vẫn còn cho rằng ta có dám hay không ?
Phong Phi Vân cười hỏi.
- Ta nói.
Bắc Minh Thần Phi rốt cục khuất phục.
Phong Phi Vân đáp:
- Ai, nếu như ngươi mà nói sớm hơn một chút, thì ta cũng sẽ không thô lỗ đối với ngươi như vậy.
Lồng ngực Bắc Minh Thần Phi phập phồng, đôi mắt tinh tường lạnh lùng. Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Nhưng mà ngươi nhất định phải đồng ý với ta, không cho phép gặp mặt ta một lần nữa, càng không thể giết ta.
- Ta có khả năng cam đoan không giết ngươi, hơn nữa cũng sẽ không cưỡi ngươi. Thành thật mà nói đối với ngươi ta thật sự không phải có hứng thú rất lớn.
Phong Phi Vân hai tay chống chuôi đao, trên mặt đọng lại nụ cười suy tư, không kiêng nể gì thưởng thức thân thể của Bắc Minh Thần Phi.
- Ngươi thật là.
Phong Phi Vân nói:
- Con người của ta mặc dù không phải một quân tử, nhưng mà những lời đã nói thì có lẽ trước sau như một vẫn còn giữ lời.
Bắc Minh Thần Phi mặc dù ngàn vạn lần không muốn khuất phục dưới hung uy của Phong Phi Vân, nhưng mà vì không muốn bị làm nhục nên cuối cùng vẫn đành nói cho hắn thân phận của người áo xám kia.
Phong Phi Vân nhướng mày, trong mắt đột ngột xuất hiện ánh sáng chói mắt, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Thì ra lão chính là Điện Chủ Sâm La Điện trong truyền thuyết, Phong Hoàng. Khó trách trên người lão ta lại cảm giác được dao động thần thức mạnh mẽ như vậy.
- Phong Phi Vân, ngươi không phải nói muốn buông tha cho ta.
Bắc Minh Thần Phi sợ Phong Phi Vân đổi ý.
Phong Phi Vân ngẩng đầu, cười nói:
- Ta chỉ là đồng ý với ngươi sẽ không cưỡi ngươi, cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng mà muốn ta thả ngươi ra, ngươi cảm giác có thể sao ?
Bắc Minh Thần Phi liền biến sắc mặt, không để ý lễ nghi liền mắng:
- Phong Phi Vân, ngươi là Vương bát đản, ta phải băm ngươi thành muôn mảnh.
Mà hiện tại Bắc Minh Thần Phi cũng đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân, tâm tình của nàng giờ phút này có thể nghĩ.
- Phong... Phong Phi Vân, cho dù ta chết, đều không có khả năng để ngươi thực hiện được.
Trong hai tròng mắt của Bắc Minh Thần Phi sinh ra hai luồng thần diễm, từ trong một đôi đồng tử bay ra đốm lửa, phảng phất đều phải bốc cháy lên. Nàng dẫn động thần thức trong thân thể, muốn lấy thần thức để tự đốt cháy thân thể.
Nàng vốn hận Phong Phi Vân đến mức độ cao nhất, không giết được Phong Phi Vân thì cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chiếm giữ thân thể của mình, để cho hắn trút nhục dục ra.
Phong Phi Vân sao lại để cho nàng thực hiện được. Từ trong đôi mắt lao ra bốn mươi đạo thần thức, lấy thần thức trấn áp thần thức, lập tức dập tắt Bắc Minh Thần Phi dùng thần thức để tự cháy. Bắc Minh Thần Phi gặp phải cảnh bị thần thức cắn trả, từ trong miệng thơm ngát mùi đàn hương lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Nàng đã bị thương quá nặng.
- Nếu như ngươi nói cho ta biết, có lẽ ta có khả năng cho ngươi một cái chết thống khoái.
Phong Phi Vân nói.
Bắc Minh Thần Phi tịnh không nói lời nào, hàm răng cắn chặt.
Phong Phi Vân không hề nói thừa nữa, hắn tính toán chọn cách dùng thủ đoạn phi thường. Hắn cắt về một sợi dây mây, trói chặt hai tay của Bắc Minh Thần Phi rồi treo lên một cây cổ thụ đường kính đạt tới hơn ba thước. Hai tay đều bị treo thẳng, ngọc thể thon thả duỗi dài, vẻn vẹn có mũi chân có khả năng nhẹ nhàng đụng vào trên mặt đất.
Một nữ nhân nếu như bị một người đàn ông lấy loại tư thế này mà treo lên, coi như là một nữ nhân ngốc thì cũng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Trong lòng Bắc Minh Thần Phi càng hoảng.
Phong Phi Vân lại cũng không vội, hắn đứng ở trước mặt nàng, bình tĩnh nói:
- Thành thật mà nói, con người của ta có đôi khi đích xác rất cần phải có nữ nhân. Xác thực mà nói, mỗi một nam nhân bình thường đều không có sự miễn dịch quá lớn đối với nữ nhân xinh đẹp. Ta cũng là một nam nhân bình thường, cũng có nhu cầu đối với nữ nhân.
- Phì... hừ.
Thân thể mềm mại của Bắc Minh Thần Phi rung động trên sợi dây mây, vòng eo mảnh mai không ngừng giãy dụa. Còn lồng ngực cao ngất kia và cặp đùi đẹp thon thả đều làm cho người ta có sự cám dỗ vô cùng vô tận.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cười nói:
- Nam nhân trên đời này, nếu như không lấy việc cưỡi nữ nhân đẹp nhất thiên hạ là mục tiêu, như vậy nam nhân này khẳng định cả đời làm kẻ tầm thường. Biết được ý nghĩa đích thực một chữ "cưỡi" này ra sao, chính là đã mở ra ý nghĩa của từ 'Cao thủ'. Một nam nhân mà không cưỡi, nhất định không trở thành cao thủ, mục tiêu của ta chính là trở thành cao thủ đệ nhất trên đời.
Mái tóc dài của Bắc Minh Thần Phi xổ xuống từ trên đầu, đen tuyền mà sáng bóng. Một đôi mắt lạnh lùng hiện ra từ giữa mái tóc, làn môi bóng mịn đỏ hồng có hơi hé mở, nàng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi cho là chỉ dựa vào những lời này là có thể hù dọa được ta. Hắc hắc, ngươi cũng quá khinh thường Bắc Minh Nhược ta.
Phong Phi Vân lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
- Thành thật mà nói, những người giống như ta, coi như thích nữ nhân thì cũng phải có đạo, đối với nữ nhân của người khác thì ta thật sự cũng không có hứng thú lớn. Ta vẫn cảm thấy đội mũ xanh cho người khác là một chuyện không đạo đức. Là ngươi bức ta a.
- Ha ha, là ngươi không dám thôi.
Bắc Minh Thần Phi cười một tiếng dài. Nhưng mà sau một khắc, tiếng cười của nàng liền bị cắt đứt, toàn thân đều đang run rẩy, da thịt cảm thấy lành lạnh.
Roẹt roẹt,
Phong Phi Vân xé tan áo ngoài trường bào của nàng rồi ném ở trên mặt đất. Bắc Minh Thần Phi cho rắng nàng là nữ nhân của Thái Thượng Tấn Đế, nên Phong Phi Vân cũng không dám động đến nàng. Nhưng mà nàng không biết Phong Phi Vân mặc dù mở miệng là nói đến đạo đức, mà lại cũng không biết đạo đức có hình thù gì nữa.
Đạo đức, có thể ăn sao.
Hai chân thon dài mảnh dẻ của Bắc Minh Thần Phi lộ ra. Mỗi một tấc đúng là cực kì đều đặn. Bàn chân bó bé nhỏ tựa như ngọc liên, không có bất cứ sẹo lồi bắp chân nào, còn có bắp đùi trơn bóng rất tròn, trắng nõn không có một tia tỳ vết nào, giống như là Bạch Ngọc tạo hình mà thành.
Đôi cánh tay nàng bị treo giữa không trung cũng xuất hiện ra, mềm mại vô cùng. Ở dưới cánh tay, xương quai xanh xuất hiện ra với đường nét tuyệt đẹp, những tảng lớn da thịt ngọc ngà trắng như tuyết bại lộ trong không khí. So với cảnh rừng hoang đối lập ở chung quanh, chúng kết hợp thành ra một bức tranh dục vọng Nguyên Thủy đầy nhục dục.
Phong Phi Vân hỏi:
- Hiện tại ngươi cảm giác được rốt cuộc ta có dám hay không ?
- Ngươi...
Roẹt roẹt,
Phong Phi Vân nhanh như sấm sét, cứ nhế thế xé hết toàn bộ quân áo trên người Bắc Minh Thần Phi, lộ ra một thân thể kích động mà hoàn mỹ. Đôi gò bồng đảo Ngọc Phong căng tròn, eo thon nhỏ không có bất cứ sẹo lồi gì, so sánh thân thể thiếu nữ mười sáu, mười bẩy tuổi thì đều phải trẻ hơn, đều phải ướt át hơn.
- Hiện tại ngươi vẫn còn cho rằng ta có dám hay không ?
Phong Phi Vân cười hỏi.
- Ta nói.
Bắc Minh Thần Phi rốt cục khuất phục.
Phong Phi Vân đáp:
- Ai, nếu như ngươi mà nói sớm hơn một chút, thì ta cũng sẽ không thô lỗ đối với ngươi như vậy.
Lồng ngực Bắc Minh Thần Phi phập phồng, đôi mắt tinh tường lạnh lùng. Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Nhưng mà ngươi nhất định phải đồng ý với ta, không cho phép gặp mặt ta một lần nữa, càng không thể giết ta.
- Ta có khả năng cam đoan không giết ngươi, hơn nữa cũng sẽ không cưỡi ngươi. Thành thật mà nói đối với ngươi ta thật sự không phải có hứng thú rất lớn.
Phong Phi Vân hai tay chống chuôi đao, trên mặt đọng lại nụ cười suy tư, không kiêng nể gì thưởng thức thân thể của Bắc Minh Thần Phi.
- Ngươi thật là.
Phong Phi Vân nói:
- Con người của ta mặc dù không phải một quân tử, nhưng mà những lời đã nói thì có lẽ trước sau như một vẫn còn giữ lời.
Bắc Minh Thần Phi mặc dù ngàn vạn lần không muốn khuất phục dưới hung uy của Phong Phi Vân, nhưng mà vì không muốn bị làm nhục nên cuối cùng vẫn đành nói cho hắn thân phận của người áo xám kia.
Phong Phi Vân nhướng mày, trong mắt đột ngột xuất hiện ánh sáng chói mắt, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Thì ra lão chính là Điện Chủ Sâm La Điện trong truyền thuyết, Phong Hoàng. Khó trách trên người lão ta lại cảm giác được dao động thần thức mạnh mẽ như vậy.
- Phong Phi Vân, ngươi không phải nói muốn buông tha cho ta.
Bắc Minh Thần Phi sợ Phong Phi Vân đổi ý.
Phong Phi Vân ngẩng đầu, cười nói:
- Ta chỉ là đồng ý với ngươi sẽ không cưỡi ngươi, cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng mà muốn ta thả ngươi ra, ngươi cảm giác có thể sao ?
Bắc Minh Thần Phi liền biến sắc mặt, không để ý lễ nghi liền mắng:
- Phong Phi Vân, ngươi là Vương bát đản, ta phải băm ngươi thành muôn mảnh.