Đám mây trắng tinh rút lui tựa như lúc thủy triều xuống.
Nhưng mà đúng lúc này, trên mặt đất một vùng Thần Tấn Vương Triều lại có người xuất thủ theo.
Phủ Thanh Vân, ba quận đông bắc, trên địa bàn thế gia Bắc Minh. Từ một tòa phần mộ như đồi núi, một thanh hung kiếm màu đen bay lên từ trước mộ bia, trực tiếp chém vào đám mây đang rút đi kia. Từ trong đám mây lại lần nữa truyền ra một tiếng long thanh rên rỉ.
Phủ Nam Thái, Phong gia, Phong Mặc nhếch miệng cười một tiếng. Lão ngồi ở trên đại điện, hướng về trong hư không mà nện ra một quyền. Quyền ảnh tựa như một quả núi cao, tà vụ bốc lên, sát khí bức người. Quyền ảnh từ một phiến trong hư không khác cũng nện ầm ầm vào đám mây đang rút đi kia, thiếu chút nữa đánh tan đám mây.
Canh giữ ở chỗ giao giới giữa phủ Nam Thái và Trung Hoàng Phủ, Tử Minh Thi Động chiếm cứ một tòa thi thành kia. Một vị Thi Vương Chi Vương toàn thân đều là màu tím, đang trôi nổi trong một hồ nước do huyết dịch tụ tập thành. Lão há mồm phun ra một mảnh Thi Vụ, lấp đầy cả bầu trời.
Ánh sáng màu trắng cuối cùng cũng lui về được Thần Đô, vào được trong Thái Miếu, nhưng mà cũng đã lờ mờ vô cùng.
- Phốc.
Thái Bộc thân thể thu nhỏ lại. Thân thể từ cao bảy trượng biến thành kích cỡ ban đầu. Trông lão càng già nua hơn, trong miệng phun ra một ngụm máu trắng, thân thể lảo đảo mãnh liệt, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Long La Phù muốn đến dìu lão, nhưng mà lão lại xua xua tay, lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bi thương mà nói:
- Quần long nuốt trời, cũng không sao cứu vãn nổi. Vận mệnh quốc gia sáu ngàn năm Thần Tấn Vương Triều, hiện nay khí số đã hết... Khụ khụ, lão bộc cũng đã bị quần long cắn trả, đại nạn nói rằng không xa, chỉ còn ba năm tuổi thọ. Chỉ có thể bảo đảm Vương triều ba năm an bình...
Long La Phù cảm giác được một loại gánh nặng trọng trách áp chế ở trên người của mình, có một loại đè ép nàng tới cảm giác hít thở không thông,
Thái Bộc lau khô huyết dịch màu trắng trên khóe miệng, trên người linh quang vờn quanh. Lão lập tức liền khôi phục tinh thần, tựa như một người vô sự. Có điều là chỉ trong khoảnh khắc, lão bỗng trở nên càng già nua hơn, trở nên tóc bạc da mồi. Mà ngay cả cánh tay vốn giống như tay trẻ con cũng trở nên đầy những nếp nhăn, khô vàng như củi.
Thái Bộc run run rẩy rẩy nói:
- Vừa rồi Thiên Cơ mở rộng ra, trong phép tắc đạo lí hỗn loạn, ta nhìn thấy phượng hót Cổ Cương. Có một con thần phượng phóng lên cao, lượn khắp trời cao, có khí thế nuốt chửng quần long. Lão bộc vừa rồi đã suy tính, cung vị thần phượng đối ứng, đúng là cung vị tương ứng với Thần Vương đại nhân.
- Phượng hót Cổ Cương, nuốt chửng quần long.
Trong mắt Long La Phù lộ vẻ phức tạp. Sau khi đi ra khỏi thái miếu liền lập tức hạ lệnh
- Lấy triều đình danh nghĩa, thành lập Thái Vi thần giáo, trở thành đệ nhất Thánh Giáo trong nước. Mỗi một tòa thành Vương triều dựng nên giáo đàn, thiết lập Truyền Giáo Thánh Sứ, truyền bá tín ngưỡng thờ phụng nữ thần Thái Vi, khâm thử.
...
Đám mây trắng trên bầu trời cực kì chói mắt, nó sáng đến mức làm cho đôi mắt đều không mở ra được. Quân sĩ trong quân doanh Thần Vũ Cương Môn Quan cơ hồ đều bị kinh động, cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ, từ trên bầu trời đè ép xuống.
Tiếp theo, liền nghe được một tiếng long ngâm thê thảm thật lớn làm kinh động lòng người.
Sau đó, quầng sáng màu trắng lùi lại, tới cũng nhanh mà thối lui cũng nhanh.
Mà trong quân doanh Thần Vũ, rất nhiều quân sĩ đều đã bị một cỗ khí tức vừa rồi kia ép tới mức hai chân như nhũn ra, trên người mồ hôi lạnh đầm đìa. Phải đến sau nửa canh giờ thì mới lấy lại được hơi.
Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài doanh trướng, hắn ngước mắt nhìn hào quang sáng quắc thì biết là hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang cách không quyết đấu. Thấy cũng tịnh không có gì kinh ngạc quái lạ, hắn thu hồi ánh mắt, liền quay trở về trong doanh trướng.
Phong Phi Vân cầm một quyển sách có minh họa về phủ Cổ Cương. Bạch Như Tuyết cực kì thành thật đứng ở một bên, xinh đẹp động lòng người. Với mái tóc bạch kim rủ tới eo, nàng giống như là mỹ nhân đi ra từ trong bức họa.
Tu vi hiện nay của Phong Phi Vân so sánh với nàng thì cao hơn quá nhiều, cho nên nàng không dám có bất cứ ý nghĩ gì khác.
Phong Phi Vân sắp sửa đi phủ Cổ Cương, tìm kiếm nơi đóng Sâm La Điện. Như vậy tự nhiên cũng cần có mọi thứ rõ ràng rành mạch về phủ Cổ Cương. Cho nên liền sai khiến Quách Đại Hải mang đến sách vở địa lý hình vẽ về phủ Cổ Cương.
Hắn đã đọc qua nửa canh giờ.
Một đôi mắt nhung của Bạch Như Tuyết không ngừng gợn sóng, ngước nhìn dáng vẻ Phong Phi Vân chăm chú đọc sách, không ngờ lại có vài phần cảm giác như thấy con cháu dòng dõi thư hương, khiến cho trong lòng nàng sinh ra một tia rung động. Nàng thầm nghĩ
- Cái tên vô sỉ bại hoại này nếu như có thể đi theo chính đạo, thì tuyệt đối là một vị đại hào kiệt đội trời đạp đất, không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ vì hắn mà điên đảo mất hồn... Phì... hừ, phì... hừ. Ta đang nghĩ cái gì, chính mình là đệ tử Tà Tông, làm sao có thể gửi gắm hy vọng Phong Phi Vân làm một người tốt. Rồi hãy nói sau, coi như hắn là chánh nhân quân tử văn võ song toàn, thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
- Thì ra phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn, từ đông đến tây có hơi hẹp dài, đại khái mười tám vạn dặm. Từ bắc tới nam đại khái sáu vạn dặm. Xa hơn về pía nam chính là Mãng Hoang đại thế giới của Thập Vạn Hà Sơn, nhân loại không dám giao thiệp vào bên trong.
Phong Phi Vân gấp lại quyển sách có minh họa về Cổ Cương cầm trong tay, ghi nhớ toàn bộ nội dung đã ghi chép vào trong lòng.
Nhưng mà Phong Phi Vân chính là biết, Thập Vạn Hà Sơn đi sâu chừng tám mươi vạn dặm, mênh mông bát ngát vô biên vô tận. Phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là sáu vạn dặm bên ngoài, không ai còn dám xâm nhập sâu hơn.
Đương nhiên, Phong Phi Vân cũng không tính toán không biết lượng sức mà xông vào Thập Vạn Hà Sơn. Hắn chỉ là đi đến chỗ Sâm La Điện đóng, tìm mấy Tà Tông yêu nữ kia để thu hồi huyết dịch mà Nam Cung Hồng Nhan để lại trong Huyết Cấm Huyền Trạc.
- Bây giờ chúng ta đây sẽ đi phủ Cổ Cương ?
Bạch Như Tuyết dịu dàng hỏi.
Phong Phi Vân lắc lắc đầu, đáp:
- Phủ Cổ Cương này là một vùng đất cực kì mênh mông, với sức lực của hai người chúng ta thì coi như tìm cả đời, cũng không nhất thiết có thể đích xác tìm ra được chỗ đóng của Sâm La Điện.
Từ bên ngoài trướng vọng vào tiếng bước chân dồn dập, âm thanh của Quách Đại Hải vang lên ở bên ngoài
- Thần Vương đại nhân, Thần Đô gửi Ngọc Phi Phù đến.
Phong Phi Vân cười nói:
- Quách Đại thống lĩnh, cứ vào đi. Nơi này chính là doanh trướng của ngươi, không cần phải giống như một tên tin binh thông báo ở bên ngoài.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư nối đuôi nhau mà vào. Cả hai đều thi lễ đối với Phong Phi Vân. Quách Đại Hải cười to mà nói:
- Như vậy sao được, nơi này chính là doanh trướng của Thần Vương đại nhân, coi như là Hổ gia đến đây, e là cũng phải dừng ở bên ngoài thông báo một tiếng, rồi mới có thể đi vào.
Đám mây trắng tinh rút lui tựa như lúc thủy triều xuống.
Nhưng mà đúng lúc này, trên mặt đất một vùng Thần Tấn Vương Triều lại có người xuất thủ theo.
Phủ Thanh Vân, ba quận đông bắc, trên địa bàn thế gia Bắc Minh. Từ một tòa phần mộ như đồi núi, một thanh hung kiếm màu đen bay lên từ trước mộ bia, trực tiếp chém vào đám mây đang rút đi kia. Từ trong đám mây lại lần nữa truyền ra một tiếng long thanh rên rỉ.
Phủ Nam Thái, Phong gia, Phong Mặc nhếch miệng cười một tiếng. Lão ngồi ở trên đại điện, hướng về trong hư không mà nện ra một quyền. Quyền ảnh tựa như một quả núi cao, tà vụ bốc lên, sát khí bức người. Quyền ảnh từ một phiến trong hư không khác cũng nện ầm ầm vào đám mây đang rút đi kia, thiếu chút nữa đánh tan đám mây.
Canh giữ ở chỗ giao giới giữa phủ Nam Thái và Trung Hoàng Phủ, Tử Minh Thi Động chiếm cứ một tòa thi thành kia. Một vị Thi Vương Chi Vương toàn thân đều là màu tím, đang trôi nổi trong một hồ nước do huyết dịch tụ tập thành. Lão há mồm phun ra một mảnh Thi Vụ, lấp đầy cả bầu trời.
Ánh sáng màu trắng cuối cùng cũng lui về được Thần Đô, vào được trong Thái Miếu, nhưng mà cũng đã lờ mờ vô cùng.
- Phốc.
Thái Bộc thân thể thu nhỏ lại. Thân thể từ cao bảy trượng biến thành kích cỡ ban đầu. Trông lão càng già nua hơn, trong miệng phun ra một ngụm máu trắng, thân thể lảo đảo mãnh liệt, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Long La Phù muốn đến dìu lão, nhưng mà lão lại xua xua tay, lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bi thương mà nói:
- Quần long nuốt trời, cũng không sao cứu vãn nổi. Vận mệnh quốc gia sáu ngàn năm Thần Tấn Vương Triều, hiện nay khí số đã hết... Khụ khụ, lão bộc cũng đã bị quần long cắn trả, đại nạn nói rằng không xa, chỉ còn ba năm tuổi thọ. Chỉ có thể bảo đảm Vương triều ba năm an bình...
Long La Phù cảm giác được một loại gánh nặng trọng trách áp chế ở trên người của mình, có một loại đè ép nàng tới cảm giác hít thở không thông,
Thái Bộc lau khô huyết dịch màu trắng trên khóe miệng, trên người linh quang vờn quanh. Lão lập tức liền khôi phục tinh thần, tựa như một người vô sự. Có điều là chỉ trong khoảnh khắc, lão bỗng trở nên càng già nua hơn, trở nên tóc bạc da mồi. Mà ngay cả cánh tay vốn giống như tay trẻ con cũng trở nên đầy những nếp nhăn, khô vàng như củi.
Thái Bộc run run rẩy rẩy nói:
- Vừa rồi Thiên Cơ mở rộng ra, trong phép tắc đạo lí hỗn loạn, ta nhìn thấy phượng hót Cổ Cương. Có một con thần phượng phóng lên cao, lượn khắp trời cao, có khí thế nuốt chửng quần long. Lão bộc vừa rồi đã suy tính, cung vị thần phượng đối ứng, đúng là cung vị tương ứng với Thần Vương đại nhân.
- Phượng hót Cổ Cương, nuốt chửng quần long.
Trong mắt Long La Phù lộ vẻ phức tạp. Sau khi đi ra khỏi thái miếu liền lập tức hạ lệnh
- Lấy triều đình danh nghĩa, thành lập Thái Vi thần giáo, trở thành đệ nhất Thánh Giáo trong nước. Mỗi một tòa thành Vương triều dựng nên giáo đàn, thiết lập Truyền Giáo Thánh Sứ, truyền bá tín ngưỡng thờ phụng nữ thần Thái Vi, khâm thử.
...
Đám mây trắng trên bầu trời cực kì chói mắt, nó sáng đến mức làm cho đôi mắt đều không mở ra được. Quân sĩ trong quân doanh Thần Vũ Cương Môn Quan cơ hồ đều bị kinh động, cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ, từ trên bầu trời đè ép xuống.
Tiếp theo, liền nghe được một tiếng long ngâm thê thảm thật lớn làm kinh động lòng người.
Sau đó, quầng sáng màu trắng lùi lại, tới cũng nhanh mà thối lui cũng nhanh.
Mà trong quân doanh Thần Vũ, rất nhiều quân sĩ đều đã bị một cỗ khí tức vừa rồi kia ép tới mức hai chân như nhũn ra, trên người mồ hôi lạnh đầm đìa. Phải đến sau nửa canh giờ thì mới lấy lại được hơi.
Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài doanh trướng, hắn ngước mắt nhìn hào quang sáng quắc thì biết là hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang cách không quyết đấu. Thấy cũng tịnh không có gì kinh ngạc quái lạ, hắn thu hồi ánh mắt, liền quay trở về trong doanh trướng.
Phong Phi Vân cầm một quyển sách có minh họa về phủ Cổ Cương. Bạch Như Tuyết cực kì thành thật đứng ở một bên, xinh đẹp động lòng người. Với mái tóc bạch kim rủ tới eo, nàng giống như là mỹ nhân đi ra từ trong bức họa.
Tu vi hiện nay của Phong Phi Vân so sánh với nàng thì cao hơn quá nhiều, cho nên nàng không dám có bất cứ ý nghĩ gì khác.
Phong Phi Vân sắp sửa đi phủ Cổ Cương, tìm kiếm nơi đóng Sâm La Điện. Như vậy tự nhiên cũng cần có mọi thứ rõ ràng rành mạch về phủ Cổ Cương. Cho nên liền sai khiến Quách Đại Hải mang đến sách vở địa lý hình vẽ về phủ Cổ Cương.
Hắn đã đọc qua nửa canh giờ.
Một đôi mắt nhung của Bạch Như Tuyết không ngừng gợn sóng, ngước nhìn dáng vẻ Phong Phi Vân chăm chú đọc sách, không ngờ lại có vài phần cảm giác như thấy con cháu dòng dõi thư hương, khiến cho trong lòng nàng sinh ra một tia rung động. Nàng thầm nghĩ
- Cái tên vô sỉ bại hoại này nếu như có thể đi theo chính đạo, thì tuyệt đối là một vị đại hào kiệt đội trời đạp đất, không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ vì hắn mà điên đảo mất hồn... Phì... hừ, phì... hừ. Ta đang nghĩ cái gì, chính mình là đệ tử Tà Tông, làm sao có thể gửi gắm hy vọng Phong Phi Vân làm một người tốt. Rồi hãy nói sau, coi như hắn là chánh nhân quân tử văn võ song toàn, thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
- Thì ra phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn, từ đông đến tây có hơi hẹp dài, đại khái mười tám vạn dặm. Từ bắc tới nam đại khái sáu vạn dặm. Xa hơn về pía nam chính là Mãng Hoang đại thế giới của Thập Vạn Hà Sơn, nhân loại không dám giao thiệp vào bên trong.
Phong Phi Vân gấp lại quyển sách có minh họa về Cổ Cương cầm trong tay, ghi nhớ toàn bộ nội dung đã ghi chép vào trong lòng.
Nhưng mà Phong Phi Vân chính là biết, Thập Vạn Hà Sơn đi sâu chừng tám mươi vạn dặm, mênh mông bát ngát vô biên vô tận. Phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là sáu vạn dặm bên ngoài, không ai còn dám xâm nhập sâu hơn.
Đương nhiên, Phong Phi Vân cũng không tính toán không biết lượng sức mà xông vào Thập Vạn Hà Sơn. Hắn chỉ là đi đến chỗ Sâm La Điện đóng, tìm mấy Tà Tông yêu nữ kia để thu hồi huyết dịch mà Nam Cung Hồng Nhan để lại trong Huyết Cấm Huyền Trạc.
- Bây giờ chúng ta đây sẽ đi phủ Cổ Cương ?
Bạch Như Tuyết dịu dàng hỏi.
Phong Phi Vân lắc lắc đầu, đáp:
- Phủ Cổ Cương này là một vùng đất cực kì mênh mông, với sức lực của hai người chúng ta thì coi như tìm cả đời, cũng không nhất thiết có thể đích xác tìm ra được chỗ đóng của Sâm La Điện.
Từ bên ngoài trướng vọng vào tiếng bước chân dồn dập, âm thanh của Quách Đại Hải vang lên ở bên ngoài
- Thần Vương đại nhân, Thần Đô gửi Ngọc Phi Phù đến.
Phong Phi Vân cười nói:
- Quách Đại thống lĩnh, cứ vào đi. Nơi này chính là doanh trướng của ngươi, không cần phải giống như một tên tin binh thông báo ở bên ngoài.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư nối đuôi nhau mà vào. Cả hai đều thi lễ đối với Phong Phi Vân. Quách Đại Hải cười to mà nói:
- Như vậy sao được, nơi này chính là doanh trướng của Thần Vương đại nhân, coi như là Hổ gia đến đây, e là cũng phải dừng ở bên ngoài thông báo một tiếng, rồi mới có thể đi vào.