Cái này vẫn còn là bởi vì Phong Phi Vân có thể chất dũng mãnh, nên mới có thể chỉ trong một đêm mà tiêu hóa được dược lực trong tám viên Tụ Linh Đan. Nếu như các tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng khác, e rằng tiêu hóa một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều sẽ phải dùng đến thời gian nửa tháng. Nhưng họ lại không nhất thiết có thể có được loại Linh Bảo Tam Phẩm Tụ Linh Đan.
"Tam Phẩm Linh Đan" đối với tu sĩ Bán Bộ Cự Phách trở xuống đã xem như báu vật quí giá, phải liều mạng đi tranh đoạt.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại có được toàn bộ chúng mà không phải mất công phu. Tất Ninh Soái cướp sạch phủ Thái Sư, các loại đan dược Tứ Phẩm Linh Đan trở xuống cơ hồ đều bị hắn đóng gói mang đi. Cuối cùng chính hắn không dám nhận lấy những món hàng ăn trộm này, cho nên toàn bộ liền rơi vào hầu bao của Phong Phi Vân.
Tu luyện nhất định phải dựa vào đại lượng tài nguyên. Chỉ cần có tài nguyên, tốc độ tu luyện liền nhanh gấp hàng chục lần, gấp trăm lần so sánh với người khác. Mà làm thế nào có được chút tài nguyên này ? Thứ nhất, có gia tộc thì dựa vào gia tộc, chỉ cần ngươi có thiên tư cũng đủ cường đại, gia tộc liền khẳng định sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi.
Thứ hai, không có gia tộc, thì cũng chỉ có dựa vào chính mình, không ngừng cướp bóc và tranh giành.
Tu Tiên Giới tranh đấu và Sát Phạt, có hơn phân nửa đều là do việc cướp bóc và tranh giành tài nguyên gây ra.
- Một vùng đất này đã càng lúc càng loạn, ngay cả Tà Hoàng mất tích gần hai ngàn năm đều đi ra. Xem ra Thần Tấn Vương Triều cho dù có Thái Thượng Tấn Đế tọa trấn, cũng chưa chắc dễ dàng bất bại cứ đánh là thắng. Nếu như mỗi đại tông môn, Tiên Giáo, môn phiệt cùng tấn công, coi như triều đình cường đại tới đâu thì e rằng đều không ngăn cản được. Nếu muốn sống sót ở trong loạn thế, nhất định phải khiến cho chính mình trở nên cường đại hơn.
Phong Phi Vân cũng cảm giác được một cỗ áp lực đè nén thật lớn. Hiện tại hắn đã không thể tránh khỏi dấn thân vào trong loạn thế này, nên chỉ có thể ở trong loạn thế, không ngừng làm cường đại chính mình, ma luyện chính mình, nghênh đón thần hồn nữ thần Thái Vi trở về. Như vậy sau khi nàng trở về, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn.
Mà không phải để cho nàng vừa mới sinh ra, liền lâm vào trong sự giết chóc vô cùng vô tận, bất kì lúc nào đều có thể lại chết đi lần nữa.
Cho nên Phong Phi Vân phải trở nên cường đại hơn, như vậy đến sau khi thần hồn nữ thần Thái Vi sinh ra, hắn mới có thể đủ sức bảo vệ nàng tốt hơn, không cho nàng lại bị nửa phần thương tổn.
Đến ngày hôm sau, vào lúc mặt trời mới mọc. Phong Phi Vân, Bạch Như Tuyết, Mạc quân sư liền mang theo năm mươi tên Thần Vũ Quân hợp thành một đội ngũ nhỏ, xuyên qua Cương Môn Quan, xuất phát về hướng phủ Cổ Cương.
Phủ Cổ Cương có nhiều dãy núi rừng cây rậm rạp, đường xá gập ghềnh. Mặc dù là thời kì Thần Tấn Vương Triều mới dựng nước đã xây dựng quan đạo, nhưng hiện nay đều đã bị cỏ cây bao trùm hơn phân nửa. Chỉ có hai dấu vết bánh xe in sâu là biểu hiện trên đường cái quan này thường có lái buôn đi lại.
Mạc quân sư cũng sớm đã sai người trước một bước đến phía trước dò đường, mà hắn thì cưỡi trên lưng một con Kỳ Ngưu, đi cùng Phong Phi Vân.
Bạch Như Tuyết ngồi ở trong xe liễn đi theo ở phía sau, nghiễm nhiên hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc Thần Vương phi.
- Với sức của đôi chân Kỳ Ngưu, nếu như không hề bất ngờ thì trước khi bầu trời tối đen là có thể tới tòa Man Thành đầu tiên của Thiên Vu Bộ, thành Tội Giác.
Mạc quân sư tay cầm cây quạt Thiết Phiến, nhẹ nhàng phe phẩy.
Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, khí phách hơn người. Hắn vừa nhìn phong cảnh dọc đường, vừa nói chuyện tin tức với Mạc quân sư:
- Tu luyện của Mạc quân sư có chỗ thiếu hụt rất lớn a.
Sau khi Mạc quân sư nghe được những lời này, thân thể có hơi chấn động. Sau đó hắn thở dài một tiếng, rồi nói:
- Loại người sinh ra đã hèn mọn giống chúng ta, có thể may mắn nhận được một quyển công pháp tu luyện không trọn vẹn đã là không dễ. Có thành tựu hiện nay, liền đã là được lão Thiên ban ơn.
Mạc quân sư tu luyện loại công pháp cực kì bình thường, vẻn vẹn chỉ có thể tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao. Nếu như vẫn đi theo công pháp tu luyện này, thì cả đời cũng không có khả năng đạt tới Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng.
Mạc quân sư có thể dùng công pháp bình thường mà tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao, từ đó có thể thấy được thiên tư và ngộ tính của hắn đều cực cao. Nếu như từ nhỏ hắn đã tu luyện công pháp đứng đầu, nói không chừng cũng sớm đã bước chân vào cảnh giới Cự Phách, trở thành một người trong nhóm cường giả tối cao nhất kia ở Thần Tấn Vương Triều.
Nhân vật cấp bậc Cự Phách, bất kể tại thế lực nào đều là thuộc về hạng tối cao nhất. Trong mấy ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một Cự Phách, trong hàng chục Bán Bộ Cự Phách mới chỉ có một người có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách.
- Chỗ này của ta có một quyển điển tịch hàng đầu quí giá "Xuân Thu Lục Pháp"được lão Thần Vương coi trọng. Đây là một loại thuật tu luyện Đạo Môn, nếu như có thể tu luyện cả lục pháp đều đạt tới đại viên mãn, thì sau khi thông hiểu đạo lí là có thể đột phá vào cảnh giới Chân Nhân.
Phong Phi Vân lấy ra từ trong Giới Linh Thạch một quyển điển tịch bìa vàng, rồi đưa tới.
- Cái này... cái này...
Mạc quân sư kích động đến run rẩy, hàm răng cắn chặt. Đây chính là công pháp có thể tu luyện tới cấp bậc Chân Nhân, hắn có thể nào không kích động. Nhưng mà hắn lại không lập tức cầm lấy. Loại điển tịch này chính là bảo vật chí cao vô thượng, làm sao có thể có người dễ dàng tặng nó cho người khác. Hắn vẫn cảm giác có hơi không đúng sự thực.
Có thể nhận được một quyển tu luyện điển tịch để tu luyện tới cảnh giới Cự Phách, hắn cũng đã có khả năng cười từ trong giấc mộng. Huống chi là điển tịch tu luyện tới cảnh giới Chân Nhân.
Phong Phi Vân bảo:
- Bảo ngươi nhận lấy, thì ngươi hãy cầm đi. Một kẻ Đại lão gia vẫn còn giả bộ như vậy.
Mạc quân sư xoa xoa hai tay trên trang phục, lúc này mới dè dặt tiếp nhận "Xuân Thu Lục Pháp". Hắn áp sát vào người, hai tay vẫn đang không ngừng run rẩy. Hắn quấn sợi xích sắt vào cổ con Kỳ Ngưu bướng bỉnh để trói nó lại, rồi phi thân xuống, quỳ gối trước mặt Phong Phi Vân mà nói:
- Đa tạ Thần Vương đại nhân ban thưởng tu luyện thần pháp. Mạc Trùng Cơ ta nhất định trọn đời không phụ hoàng ân, không phụ công lao Thần Vương đại nhân bồi dưỡng. Chỉ cần Thần Vương đại nhân nói một câu, ta... Ta Mạc Trùng Cơ nhất định chấp nhận máu chảy đầu rơi, liều chết đến cùng.
Mạc Trùng Cơ giờ phút này vẫn còn kích động phát run như trước.
Phong Phi Vân nói:
- Mạc quân sư, còn không mau mau đứng lên. Loại chưởng giáo tiên môn giống như các ngươi mà đồng ý quy phục với Thần Tấn Vương Triều ta, thì Vương triều tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.
Mạc Trùng Cơ cảm động đến lệ chảy ròng ròng.
Cái này vẫn còn là bởi vì Phong Phi Vân có thể chất dũng mãnh, nên mới có thể chỉ trong một đêm mà tiêu hóa được dược lực trong tám viên Tụ Linh Đan. Nếu như các tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng khác, e rằng tiêu hóa một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều sẽ phải dùng đến thời gian nửa tháng. Nhưng họ lại không nhất thiết có thể có được loại Linh Bảo Tam Phẩm Tụ Linh Đan.
"Tam Phẩm Linh Đan" đối với tu sĩ Bán Bộ Cự Phách trở xuống đã xem như báu vật quí giá, phải liều mạng đi tranh đoạt.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại có được toàn bộ chúng mà không phải mất công phu. Tất Ninh Soái cướp sạch phủ Thái Sư, các loại đan dược Tứ Phẩm Linh Đan trở xuống cơ hồ đều bị hắn đóng gói mang đi. Cuối cùng chính hắn không dám nhận lấy những món hàng ăn trộm này, cho nên toàn bộ liền rơi vào hầu bao của Phong Phi Vân.
Tu luyện nhất định phải dựa vào đại lượng tài nguyên. Chỉ cần có tài nguyên, tốc độ tu luyện liền nhanh gấp hàng chục lần, gấp trăm lần so sánh với người khác. Mà làm thế nào có được chút tài nguyên này ? Thứ nhất, có gia tộc thì dựa vào gia tộc, chỉ cần ngươi có thiên tư cũng đủ cường đại, gia tộc liền khẳng định sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi.
Thứ hai, không có gia tộc, thì cũng chỉ có dựa vào chính mình, không ngừng cướp bóc và tranh giành.
Tu Tiên Giới tranh đấu và Sát Phạt, có hơn phân nửa đều là do việc cướp bóc và tranh giành tài nguyên gây ra.
- Một vùng đất này đã càng lúc càng loạn, ngay cả Tà Hoàng mất tích gần hai ngàn năm đều đi ra. Xem ra Thần Tấn Vương Triều cho dù có Thái Thượng Tấn Đế tọa trấn, cũng chưa chắc dễ dàng bất bại cứ đánh là thắng. Nếu như mỗi đại tông môn, Tiên Giáo, môn phiệt cùng tấn công, coi như triều đình cường đại tới đâu thì e rằng đều không ngăn cản được. Nếu muốn sống sót ở trong loạn thế, nhất định phải khiến cho chính mình trở nên cường đại hơn.
Phong Phi Vân cũng cảm giác được một cỗ áp lực đè nén thật lớn. Hiện tại hắn đã không thể tránh khỏi dấn thân vào trong loạn thế này, nên chỉ có thể ở trong loạn thế, không ngừng làm cường đại chính mình, ma luyện chính mình, nghênh đón thần hồn nữ thần Thái Vi trở về. Như vậy sau khi nàng trở về, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn.
Mà không phải để cho nàng vừa mới sinh ra, liền lâm vào trong sự giết chóc vô cùng vô tận, bất kì lúc nào đều có thể lại chết đi lần nữa.
Cho nên Phong Phi Vân phải trở nên cường đại hơn, như vậy đến sau khi thần hồn nữ thần Thái Vi sinh ra, hắn mới có thể đủ sức bảo vệ nàng tốt hơn, không cho nàng lại bị nửa phần thương tổn.
Đến ngày hôm sau, vào lúc mặt trời mới mọc. Phong Phi Vân, Bạch Như Tuyết, Mạc quân sư liền mang theo năm mươi tên Thần Vũ Quân hợp thành một đội ngũ nhỏ, xuyên qua Cương Môn Quan, xuất phát về hướng phủ Cổ Cương.
Phủ Cổ Cương có nhiều dãy núi rừng cây rậm rạp, đường xá gập ghềnh. Mặc dù là thời kì Thần Tấn Vương Triều mới dựng nước đã xây dựng quan đạo, nhưng hiện nay đều đã bị cỏ cây bao trùm hơn phân nửa. Chỉ có hai dấu vết bánh xe in sâu là biểu hiện trên đường cái quan này thường có lái buôn đi lại.
Mạc quân sư cũng sớm đã sai người trước một bước đến phía trước dò đường, mà hắn thì cưỡi trên lưng một con Kỳ Ngưu, đi cùng Phong Phi Vân.
Bạch Như Tuyết ngồi ở trong xe liễn đi theo ở phía sau, nghiễm nhiên hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc Thần Vương phi.
- Với sức của đôi chân Kỳ Ngưu, nếu như không hề bất ngờ thì trước khi bầu trời tối đen là có thể tới tòa Man Thành đầu tiên của Thiên Vu Bộ, thành Tội Giác.
Mạc quân sư tay cầm cây quạt Thiết Phiến, nhẹ nhàng phe phẩy.
Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, khí phách hơn người. Hắn vừa nhìn phong cảnh dọc đường, vừa nói chuyện tin tức với Mạc quân sư:
- Tu luyện của Mạc quân sư có chỗ thiếu hụt rất lớn a.
Sau khi Mạc quân sư nghe được những lời này, thân thể có hơi chấn động. Sau đó hắn thở dài một tiếng, rồi nói:
- Loại người sinh ra đã hèn mọn giống chúng ta, có thể may mắn nhận được một quyển công pháp tu luyện không trọn vẹn đã là không dễ. Có thành tựu hiện nay, liền đã là được lão Thiên ban ơn.
Mạc quân sư tu luyện loại công pháp cực kì bình thường, vẻn vẹn chỉ có thể tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao. Nếu như vẫn đi theo công pháp tu luyện này, thì cả đời cũng không có khả năng đạt tới Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng.
Mạc quân sư có thể dùng công pháp bình thường mà tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao, từ đó có thể thấy được thiên tư và ngộ tính của hắn đều cực cao. Nếu như từ nhỏ hắn đã tu luyện công pháp đứng đầu, nói không chừng cũng sớm đã bước chân vào cảnh giới Cự Phách, trở thành một người trong nhóm cường giả tối cao nhất kia ở Thần Tấn Vương Triều.
Nhân vật cấp bậc Cự Phách, bất kể tại thế lực nào đều là thuộc về hạng tối cao nhất. Trong mấy ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một Cự Phách, trong hàng chục Bán Bộ Cự Phách mới chỉ có một người có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách.
- Chỗ này của ta có một quyển điển tịch hàng đầu quí giá "Xuân Thu Lục Pháp"được lão Thần Vương coi trọng. Đây là một loại thuật tu luyện Đạo Môn, nếu như có thể tu luyện cả lục pháp đều đạt tới đại viên mãn, thì sau khi thông hiểu đạo lí là có thể đột phá vào cảnh giới Chân Nhân.
Phong Phi Vân lấy ra từ trong Giới Linh Thạch một quyển điển tịch bìa vàng, rồi đưa tới.
- Cái này... cái này...
Mạc quân sư kích động đến run rẩy, hàm răng cắn chặt. Đây chính là công pháp có thể tu luyện tới cấp bậc Chân Nhân, hắn có thể nào không kích động. Nhưng mà hắn lại không lập tức cầm lấy. Loại điển tịch này chính là bảo vật chí cao vô thượng, làm sao có thể có người dễ dàng tặng nó cho người khác. Hắn vẫn cảm giác có hơi không đúng sự thực.
Có thể nhận được một quyển tu luyện điển tịch để tu luyện tới cảnh giới Cự Phách, hắn cũng đã có khả năng cười từ trong giấc mộng. Huống chi là điển tịch tu luyện tới cảnh giới Chân Nhân.
Phong Phi Vân bảo:
- Bảo ngươi nhận lấy, thì ngươi hãy cầm đi. Một kẻ Đại lão gia vẫn còn giả bộ như vậy.
Mạc quân sư xoa xoa hai tay trên trang phục, lúc này mới dè dặt tiếp nhận "Xuân Thu Lục Pháp". Hắn áp sát vào người, hai tay vẫn đang không ngừng run rẩy. Hắn quấn sợi xích sắt vào cổ con Kỳ Ngưu bướng bỉnh để trói nó lại, rồi phi thân xuống, quỳ gối trước mặt Phong Phi Vân mà nói:
- Đa tạ Thần Vương đại nhân ban thưởng tu luyện thần pháp. Mạc Trùng Cơ ta nhất định trọn đời không phụ hoàng ân, không phụ công lao Thần Vương đại nhân bồi dưỡng. Chỉ cần Thần Vương đại nhân nói một câu, ta... Ta Mạc Trùng Cơ nhất định chấp nhận máu chảy đầu rơi, liều chết đến cùng.
Mạc Trùng Cơ giờ phút này vẫn còn kích động phát run như trước.
Phong Phi Vân nói:
- Mạc quân sư, còn không mau mau đứng lên. Loại chưởng giáo tiên môn giống như các ngươi mà đồng ý quy phục với Thần Tấn Vương Triều ta, thì Vương triều tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.
Mạc Trùng Cơ cảm động đến lệ chảy ròng ròng.