Mạc Trùng Cơ ngồi ở trên đỉnh đầu một con Đằng Xà tu luyện chín trăm năm. Thân hình Đằng Xà kia có đường kính vượt qua hai thước, dài đến hơn sáu mươi thước, trên lưng mọc ra một đôi cánh vảy rắn, trong miệng có lưỡi rắn thụt thò. Một đám lớn khói độc tràn ngập ra khiến cho tán lá những cây Cổ Tùng ngàn năm này đều héo rũ.
Mạc Trùng Cơ cũng cực kì hưng phấn, chưa bao giờ hắn nghĩ tới có thể có được thú cưỡi cường đại như thế, chiến lực so với hắn không hề yếu hơn.
- Thần Vương đại nhân, Sử Chân Tương kia chưa chết, chờ vết thương kia lành thì hắn nhất định có thể đuổi giết tới. Đến lúc đó thì nên chống đỡ như thế nào.
Mạc Trùng Cơ có hơi lo lắng.
Phong Phi Vân vẫn ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, hắn đang luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm kia. Hắn muốn ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai thì cũng không phải một lần là xong. Không chỉ có muốn luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo kia, còn phải dùng linh khí của linh hạch Linh Thú hỗ trợ thêm vào. Phong Phi Vân hiện tại đang là ngày đêm không ngừng ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai, tranh thủ trước khi chạy tới Phụng Thiên Bộ thì đã ngưng tụ luyện ra thành công.
Phong Phi Vân nghe được lời Mạc Trùng Cơ đã nói, hắn thản nhiên đáp:
- Chỉ cần chạy tới Phụng Thiên Bộ, thì Sử Chân Tương hắn cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn gì.
- Có điều Phụng Thiên Bộ cũng là bộ lạc người Cổ Cương, thực lực so sánh Thiên Vu Bộ còn cường đại hơn một chút, tổng cộng có sáu vị Bộ Chủ...
Mạc Trùng Cơ đáp.
Người Cổ Cương chỉ cần thực lực có thể sánh vai Cự Phách, liền có thể được phong làm "Bộ Chủ". Đây là một loại tôn xưng, hơn nữa có khả năng có được lãnh địa của chính mình.
Phong Phi Vân tự nhiên biết Mạc Trùng Cơ đang lo lắng cái gì. Dù sao người Cổ Cương có tính bài ngoại, hơn nữa Phong Phi Vân lại có thân phận Thần Vương củaThần Tấn Vương Triều. Hắn đi tới phủ Cổ Cương, khó tránh khỏi sẽ khiến Bộ Chủ mỗi đại bộ lạc nghi kỵ, nói không chừng sẽ liên hợp với nhau để chèn ép hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Không cần lo lắng, Mạc quân sư, ngươi đã sớm thông báo tin tức cho Phủ Chủ phủ Cổ Cương và các vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ. Bọn họ đều đã biết Bổn vương muốn đi đến đây.
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Trùng Cơ vô phương hóa giải, hắn đã từng du ngoạn đến phủ Cổ Cương, biết những người Cổ Cương này hung hãn, không dễ bảo giống như những binh lính Thần Vũ Quân này. Hắn nói:
- Hôm qua cũng đã dùng Ngọc Phi Phù truyền thư. Phủ Chủ phủ Cổ Cương biết được Thần Vương đại nhân muốn đến, liền mừng đến một đêm không ngủ ngon nổi, nói là muốn đích thân nghênh đón Thần Vương tiến vào Vu thần Man Thành.
Phủ nha phủ Cổ Cương nằm ở Vu thần Man Thành, nhưng mà lại vẻn vẹn chỉ là một hình thức mà thôi. Còn người đích thực quản lý cả một vùng đất này chính là sáu vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ và Thiên Vu Thần Nữ.
Phong Phi Vân không cần phải nhiều lời nữa. Hắn tiếp tục luyện hóa Xích Vân Linh Thảo. Hành trình vào phủ Cổ Cương tuyệt đối sẽ không dễ dàng, thực lực cường đại hơn một phần là tốt hơn một phần.
Tà đạo Chí Tôn "Sâm La Điện" và "Ám Vực" trong Tà Đạo Tam Vực đều ở trong phủ Cổ Cương. Phong Phi Vân đích thực quan tâm chính là hai cỗ lực lượng đó, mà không phải những Man nhân Bộ Chủ phủ Cổ Cương này.
Đi trong vùng núi cao lẫn đầm lầy lớn, đường sá xa xôi kéo dài suốt ba ngày. Sau khi vượt qua bẩy vạn dặm, rốt cục đã đi tới ranh giới Thiên Vu Man Thành.
Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều bộ lạc Cổ Cương nhỏ. Nhưng Phong Phi Vân đều căn dặn mọi người cẩn thận tránh né, tận lực không nên để sinh ra va chạm với người Cổ Cương, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.
Phủ Chủ phủ Cổ Cương là Trần Đạo Nhiên. Hắn dẫn đầu mấy vị Quận Thủ và quan viên phủ nha, từ rất sớm đã chờ ở cửa thành Vu thần Man Thành. Cho đến lúc hoàng hôn quá muộn thì mới nhìn thấy trên đường chân trời có một đội Thần Vũ Quân uy thế bức người đang hất tung đám bụi mù chạy đến. Có tiếng gầm rú của dị thú vang lên, làm rung động mặt đất.
Ở trên thành lâu của Vu thần Man Thành, chất đầy xương thú trắng hếu. Ở giữa đám xương thú, một đám Cổ Cương Man Sĩ bị kinh động, cho là dị thú định công thành. Ai nấy đều vô cùng căng thẳng, rất nhiều người đều nâng lên Hoàng Kim Thần Nỗ dài bẩy thước, mũi tên to tựa như cột cờ. Một mũi tên bắn ra, coi như là dị thú khổng lồ tu luyện sáu trăm năm đều sẽ bị xuyên thủng.
Trần Đạo Nhiên đứng ngoài cửa thành, quát một tiếng chói tai
- Lớn mật, đây là Thần Vương giá lâm, còn không mau thu hồi chiến nỏ.
Tu vi Trần Đạo Nhiên cũng cực kì kinh người, đã đạt tới Cự Phách sơ kỳ. Hắn chính là môn sinh đắc ý của Thái Phó Đông Phương Hàn Lâm, cũng tương đương là người của thế tộc Ngân Câu.
Hắn quát lên một tiếng, ẩn chứa phép tắc Thiên đạo, nện cho màng nhĩ người ta phát đau. Có một luồng sáng màu xanh bay thẳng hướng trời cao, rất nhiều Cổ Cương Man Sĩ đều bị ép đến ngã nhào trên mặt đất.
- Thật buồn cười, Phủ Chủ đại nhân, Vu thần Man Thành này đâu phải là ngươi định đoạt. Thần Vương cái gì, chưa nghe nói qua. Ta chỉ biết là có nhóm lớn dị thú cường đại đang đến gần. Nếu như để lọt những dị thú cường đại này vào thành, nhất định sẽ tạo thành thiệt hại vô phương lường được. Nếu như gây tổn thương đến Thần Nữ nương nương, thật buồn cười, Trần Đạo Nhiên ngươi chỉ sợ cũng khó giữ được cái đầu.
Trên thành lâu Vu thần Cổ Thành, một người Cổ Cương toàn thân phủ lông đen, cao hơn bốn thước. Hắn đang ngắm nghía Cự Phủ nặng đến mười vạn cân trong tay, toàn thân mặc trọng giáp. Hắn đang ngồi an vị trên đầu tường, hai chân bắt chéo, trong mắt hiện ra một vẻ thách thức đầy kiêu ngạo.
Nếu như là có người muốn đi vào qua cửa thành, liền nhất định phải đi qua phía dưới đũng quần hắn.
Trần Đạo Nhiên tức giận không thôi, hắn nói:
- Thường Đại Khải, đừng tưởng rằng ngươi là Đệ Lục Bộ Chủ Phụng Thiên Bộ liền có khả năng không coi trọng Thần Vương đại nhân. Trong mắt của ngươi rốt cuộc có Thần Tấn Vương Triều hay không.
- Phì... hừ, trong mắt Thường Đại Khải ta chỉ có Thiên Vu đại thần và Thần Nữ nương nương. Cái gì Vương triều, bởi Lão Tử xem ra chẳng qua chỉ là chó má, chó má.
Thường Đại Khải căn bản không nể mặt. Hắn ngồi ở trên tường thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn xa xa. Đôi môi dày dặn vừa nhếch mép, liền lộ ra hai hàng răng cửa lớn, giống như dã thú há mồm.
Xa xa, Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân. Hắn nhìn tường thành đen ngòm của tòa Man Thành chắn lối ở phía trước kia mà có một loại cảm giác tang thương từ thuở xa xưa, tràn ngập giai điệu lịch sử. Thật giống như là một tòa Cổ Thành từ mấy vạn năm trước đột nhiên rơi xuống thời đại này.
Chỉ nhìn thấy bên trên tường thành có bạch cốt dị thú chồng chất thành núi. Có khúc xương cao chừng tám, chín mươi thước, làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén lớn lao. Đặc biệt những dị thú bên dưới, khi thấy những bạch cốt này chồng chất thành núi thì đều bắt đầu trở nên thoáng luống cuống. Nếu không phải có Phong Phi Vân trấn an, chỉ sợ bọn chúng đều bắt đầu lui về phía sau.
Mạc Trùng Cơ ngồi ở trên đỉnh đầu một con Đằng Xà tu luyện chín trăm năm. Thân hình Đằng Xà kia có đường kính vượt qua hai thước, dài đến hơn sáu mươi thước, trên lưng mọc ra một đôi cánh vảy rắn, trong miệng có lưỡi rắn thụt thò. Một đám lớn khói độc tràn ngập ra khiến cho tán lá những cây Cổ Tùng ngàn năm này đều héo rũ.
Mạc Trùng Cơ cũng cực kì hưng phấn, chưa bao giờ hắn nghĩ tới có thể có được thú cưỡi cường đại như thế, chiến lực so với hắn không hề yếu hơn.
- Thần Vương đại nhân, Sử Chân Tương kia chưa chết, chờ vết thương kia lành thì hắn nhất định có thể đuổi giết tới. Đến lúc đó thì nên chống đỡ như thế nào.
Mạc Trùng Cơ có hơi lo lắng.
Phong Phi Vân vẫn ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, hắn đang luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm kia. Hắn muốn ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai thì cũng không phải một lần là xong. Không chỉ có muốn luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo kia, còn phải dùng linh khí của linh hạch Linh Thú hỗ trợ thêm vào. Phong Phi Vân hiện tại đang là ngày đêm không ngừng ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai, tranh thủ trước khi chạy tới Phụng Thiên Bộ thì đã ngưng tụ luyện ra thành công.
Phong Phi Vân nghe được lời Mạc Trùng Cơ đã nói, hắn thản nhiên đáp:
- Chỉ cần chạy tới Phụng Thiên Bộ, thì Sử Chân Tương hắn cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn gì.
- Có điều Phụng Thiên Bộ cũng là bộ lạc người Cổ Cương, thực lực so sánh Thiên Vu Bộ còn cường đại hơn một chút, tổng cộng có sáu vị Bộ Chủ...
Mạc Trùng Cơ đáp.
Người Cổ Cương chỉ cần thực lực có thể sánh vai Cự Phách, liền có thể được phong làm "Bộ Chủ". Đây là một loại tôn xưng, hơn nữa có khả năng có được lãnh địa của chính mình.
Phong Phi Vân tự nhiên biết Mạc Trùng Cơ đang lo lắng cái gì. Dù sao người Cổ Cương có tính bài ngoại, hơn nữa Phong Phi Vân lại có thân phận Thần Vương củaThần Tấn Vương Triều. Hắn đi tới phủ Cổ Cương, khó tránh khỏi sẽ khiến Bộ Chủ mỗi đại bộ lạc nghi kỵ, nói không chừng sẽ liên hợp với nhau để chèn ép hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Không cần lo lắng, Mạc quân sư, ngươi đã sớm thông báo tin tức cho Phủ Chủ phủ Cổ Cương và các vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ. Bọn họ đều đã biết Bổn vương muốn đi đến đây.
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Trùng Cơ vô phương hóa giải, hắn đã từng du ngoạn đến phủ Cổ Cương, biết những người Cổ Cương này hung hãn, không dễ bảo giống như những binh lính Thần Vũ Quân này. Hắn nói:
- Hôm qua cũng đã dùng Ngọc Phi Phù truyền thư. Phủ Chủ phủ Cổ Cương biết được Thần Vương đại nhân muốn đến, liền mừng đến một đêm không ngủ ngon nổi, nói là muốn đích thân nghênh đón Thần Vương tiến vào Vu thần Man Thành.
Phủ nha phủ Cổ Cương nằm ở Vu thần Man Thành, nhưng mà lại vẻn vẹn chỉ là một hình thức mà thôi. Còn người đích thực quản lý cả một vùng đất này chính là sáu vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ và Thiên Vu Thần Nữ.
Phong Phi Vân không cần phải nhiều lời nữa. Hắn tiếp tục luyện hóa Xích Vân Linh Thảo. Hành trình vào phủ Cổ Cương tuyệt đối sẽ không dễ dàng, thực lực cường đại hơn một phần là tốt hơn một phần.
Tà đạo Chí Tôn "Sâm La Điện" và "Ám Vực" trong Tà Đạo Tam Vực đều ở trong phủ Cổ Cương. Phong Phi Vân đích thực quan tâm chính là hai cỗ lực lượng đó, mà không phải những Man nhân Bộ Chủ phủ Cổ Cương này.
Đi trong vùng núi cao lẫn đầm lầy lớn, đường sá xa xôi kéo dài suốt ba ngày. Sau khi vượt qua bẩy vạn dặm, rốt cục đã đi tới ranh giới Thiên Vu Man Thành.
Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều bộ lạc Cổ Cương nhỏ. Nhưng Phong Phi Vân đều căn dặn mọi người cẩn thận tránh né, tận lực không nên để sinh ra va chạm với người Cổ Cương, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.
Phủ Chủ phủ Cổ Cương là Trần Đạo Nhiên. Hắn dẫn đầu mấy vị Quận Thủ và quan viên phủ nha, từ rất sớm đã chờ ở cửa thành Vu thần Man Thành. Cho đến lúc hoàng hôn quá muộn thì mới nhìn thấy trên đường chân trời có một đội Thần Vũ Quân uy thế bức người đang hất tung đám bụi mù chạy đến. Có tiếng gầm rú của dị thú vang lên, làm rung động mặt đất.
Ở trên thành lâu của Vu thần Man Thành, chất đầy xương thú trắng hếu. Ở giữa đám xương thú, một đám Cổ Cương Man Sĩ bị kinh động, cho là dị thú định công thành. Ai nấy đều vô cùng căng thẳng, rất nhiều người đều nâng lên Hoàng Kim Thần Nỗ dài bẩy thước, mũi tên to tựa như cột cờ. Một mũi tên bắn ra, coi như là dị thú khổng lồ tu luyện sáu trăm năm đều sẽ bị xuyên thủng.
Trần Đạo Nhiên đứng ngoài cửa thành, quát một tiếng chói tai
- Lớn mật, đây là Thần Vương giá lâm, còn không mau thu hồi chiến nỏ.
Tu vi Trần Đạo Nhiên cũng cực kì kinh người, đã đạt tới Cự Phách sơ kỳ. Hắn chính là môn sinh đắc ý của Thái Phó Đông Phương Hàn Lâm, cũng tương đương là người của thế tộc Ngân Câu.
Hắn quát lên một tiếng, ẩn chứa phép tắc Thiên đạo, nện cho màng nhĩ người ta phát đau. Có một luồng sáng màu xanh bay thẳng hướng trời cao, rất nhiều Cổ Cương Man Sĩ đều bị ép đến ngã nhào trên mặt đất.
- Thật buồn cười, Phủ Chủ đại nhân, Vu thần Man Thành này đâu phải là ngươi định đoạt. Thần Vương cái gì, chưa nghe nói qua. Ta chỉ biết là có nhóm lớn dị thú cường đại đang đến gần. Nếu như để lọt những dị thú cường đại này vào thành, nhất định sẽ tạo thành thiệt hại vô phương lường được. Nếu như gây tổn thương đến Thần Nữ nương nương, thật buồn cười, Trần Đạo Nhiên ngươi chỉ sợ cũng khó giữ được cái đầu.
Trên thành lâu Vu thần Cổ Thành, một người Cổ Cương toàn thân phủ lông đen, cao hơn bốn thước. Hắn đang ngắm nghía Cự Phủ nặng đến mười vạn cân trong tay, toàn thân mặc trọng giáp. Hắn đang ngồi an vị trên đầu tường, hai chân bắt chéo, trong mắt hiện ra một vẻ thách thức đầy kiêu ngạo.
Nếu như là có người muốn đi vào qua cửa thành, liền nhất định phải đi qua phía dưới đũng quần hắn.
Trần Đạo Nhiên tức giận không thôi, hắn nói:
- Thường Đại Khải, đừng tưởng rằng ngươi là Đệ Lục Bộ Chủ Phụng Thiên Bộ liền có khả năng không coi trọng Thần Vương đại nhân. Trong mắt của ngươi rốt cuộc có Thần Tấn Vương Triều hay không.
- Phì... hừ, trong mắt Thường Đại Khải ta chỉ có Thiên Vu đại thần và Thần Nữ nương nương. Cái gì Vương triều, bởi Lão Tử xem ra chẳng qua chỉ là chó má, chó má.
Thường Đại Khải căn bản không nể mặt. Hắn ngồi ở trên tường thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn xa xa. Đôi môi dày dặn vừa nhếch mép, liền lộ ra hai hàng răng cửa lớn, giống như dã thú há mồm.
Xa xa, Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân. Hắn nhìn tường thành đen ngòm của tòa Man Thành chắn lối ở phía trước kia mà có một loại cảm giác tang thương từ thuở xa xưa, tràn ngập giai điệu lịch sử. Thật giống như là một tòa Cổ Thành từ mấy vạn năm trước đột nhiên rơi xuống thời đại này.
Chỉ nhìn thấy bên trên tường thành có bạch cốt dị thú chồng chất thành núi. Có khúc xương cao chừng tám, chín mươi thước, làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén lớn lao. Đặc biệt những dị thú bên dưới, khi thấy những bạch cốt này chồng chất thành núi thì đều bắt đầu trở nên thoáng luống cuống. Nếu không phải có Phong Phi Vân trấn an, chỉ sợ bọn chúng đều bắt đầu lui về phía sau.