Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới một đống lửa ở cạnh vách núi, trên đống lửa đặt mấy khối gỗ to, hỏa diễm thiêu đốt cực kỳ tràn đầy, ở bên cạnh đống lửa, có một đám hán tử ăn mặc kỳ lạ cổ quái, có trên mặt có vết đao chém, có thiếu con mắt, có trên lưng còn quấn kim tuyến linh xà, trên người mang theo một loại khí tức hung hãn, thập phần dọa người.
Binh khí trên người bọn họ đều thập phần thô ráp, có cầm Đại Khảm Đao, có lưng cõng Lang Nha Bổng, có cầm thiết chùy to nhu cối xay.
Bọn hắn đang uống rượu ăn thịt, trong miệng lộ vẻ thô tục, những tu sĩ khác đều cách bọn họ rất xa, khinh thường ở cùng bọn hắn, đây là một đám người hồ đồ.
- Nhị đương gia, ngươi nhìn ả đàn bà kia, thật làm dáng ah.
Trong tay Vu Cửu cầm một cái điều trảo màu vàng kim óng ánh, đã bị nướng chín, một bên gặm, một bên nhìn thẳng vào Long Thanh Dương nằm trên giường ngọc ở xa xa, tay đầy dầu mỡ, không ngừng lau lên áo.
Bên cạnh, một tên đạo tặc dáng người nhỏ bé, lưng hùm vai gấu, mặt đen, mắt to, mặt mũi đầy râu tia tát một cái lên mặt hắn, mắng to:
- Không tiền đồ, thích thì cứ đến đi.
Đạo tặc lớn lên rất giống đại tinh tinh này chính là "Nhị đương gia" của Hoàng Phong lĩnh.
-
Ta... Ta chỉ nhìn em thôi.
Vu Cửu hậm hực nói, con mắt vẫn nhìn chăm chú vào trên người Long Thanh Dương, bỗng dưng, Long Thanh Dương ở xa xa tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cái cổ trắng ngọc mềm mại quay lại, nhu tình như nước cười cười với hắn, trong sóng mắt tràn đầy thu thủy.
Bành.
Vu Cửu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, điều trảo trong tay rơi trên mặt đất, thân thể tựa như hóa đá vậy
BA~.
Nhị đương gia lại tát tới một cái, đánh cho Vu Cửu ngã xuống đất, đầu đâm vào trên tảng đá, mắng to:
- Không có tiền đồ.
Nhị đương gia cũng nhìn thoáng qua nữ tử yêu mị ở phương xa, lập tức cũng co rút toàn thân, vội vàng thu hồi ánh mắt, thần thần bí bí nói
- Mục tiêu lần này của chúng ta chính là Phong Phi Vân, đây chính là Đại đương gia phân phó, cũng không nên vì một người đàn bà mà làm lỡ đại sự.
Đám đạo tặc này đúng là Hoàng Phong đại đạo, từ biên thùy Nam Thái Phủ bôn tập hơn mười vạn dặm, đuổi đến Thập Vạn Sơn Hà.
- Yên tâm, hiện giờ tất cả mọi người đã tụ tập đến bên ngài Đồng Lô Sơn, Phong Phi Vân tất nhiên cũng sẽ đuổi đến góp náo nhiệt, đến lúc đó lão nương ta sẽ giáo huấn hắn, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta quay về Hoàng Phong lĩnh.
Một nữ tử lưng cõng thiết cung, mặc da thú ngắn, vỗ đùi, hào hùng trùng thiên nói.
Cô gái này nhìn qua chỉ chừng hai mươi tám, hai chín tuổi, gọi là "Tu Hoa Thập Tam Nương", lớn lên coi như rất có hàm súc thục nữ, hai chân dưới da thú ngăn kia thập phần mười mà, co dãn mười phần, nhưng trên người lại mang theo phỉ khí đầm đặc, ba năm trước mới gia nhập Hoàng Phong lĩnh, đã trở thành vị đương gia thứ tư của Hoàng Phong lĩnh.
Nghe được lời của Tu Hoa Thập Tam Nương, đạo tặc ở đây lập tức đều cuồng tiếu, có người trêu chọc nói:
- Phong Phi Vân tuy rằng là dâm phỉ số một Hoàng Phong lĩnh, nhưng lại cũng rất kén chọn, Tứ đương gia nếu trẻ lại 200 tuổi, hắn đoán chừng sẽ để mắt đến ngươi, chỉ là hiện giờ nha...
Bành.
Đạo tặc vừa mới lên tiếng kia trực tiếp bị Tu Hoa Thập Tam Nương tát bay, đụng vào trong lòng núi, cả buổi mới từ bên trong bò ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, không dám cười thêm nữa.
Tất cả đạo tặc đều câm như hến, sau nửa ngày mới có người nói:
- Đại đương gia đã rất nhiều năm không ra mặt rồi, không nghĩ đến lần này ra mặt dĩ nhiên là vì Phong Phi Vân, Nhị đương gia, ngươi nói Phong Phi Vân có phải là con riêng của Đại đương gia không
Nhị đương gia rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Khả năng con riêng không lớn, nhưng khẳng định quan hệ không tầm thường, nghe lão Tam nói, trước đó lần đầu Phong Phi Vân đến Hoàng Phong lĩnh, Đại đương gia đã đi ra một lần, còn giao Hồng Loan Yêu Kiếm cho lão Tam, sau đó chuyển giao cho Phong Phi Vân.
Đại đương gia Hoàng Phong lĩnh thập phần thần bí, cơ hồ rất ít ra mặt, chỉ có Nhị đương gia và Tam đương gia mới gặp qua hắn mấy lần, người khác ngay cả hình dạng của hắn cũng không biết, chỉ biết hắn là một người cực kỳ hung ác.
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, tai nghe tám hướng, mắt nhìn xung quanh, tự nhiên nghe không lọt một chữ nào, trong mắt sinh ra thần sắc hồ nghi:
- Hồng Loan Yêu Kiếm dĩ nhiên là từ trong tay Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia truyền ra, chẳng lẽ vị Đại đương gia thần bí kia chính là cái thế yêu nhân trong truyền thuyết sao?
Trước khi Hồng Nhan chết, để lại một phong thư, trên thư cũng nói đến cái thế yêu nhân, bí mật năm kiện thần y nàng cũng là từ trong miệng cái thế yêu nhân biết được, Hồng Loan Hỏa Thường trên người nàng cũng là cái thế yêu nhân truyền cho nàng.
Cái thế yêu nhân này xem ra thật sự có quan hệ rất lớn với mình
Ngay khi Phong Phi Vân muốn tiến đến dọ thám tin tức về Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia thì sau lưng đột nhiên truyện đến một tiếng tức giận:
- Sư bá, chính là hắn, chính là hắn đả thương Đại sư huynh và Triệu sư huynh bọn hắn, lại dùng ánh mắt tiết độc Duệ Hâm sư muội nữa.
Một đám tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo ôm lấy một trung niên nhân khí độ phi phàm, vây quanh lấy Phong Phi Vân ở giữa, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, chỉ có thiếu nữ gọi là Duệ Hâm kia mang theo vài phần ngượng ngùng, một mực cúi đầu, theo sát sau lưng người trung niên kia.
Người trung niên kia đánh giá Phong Phi Vân, khách khách khí khí nói:
- Tại hạ Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói các hạ tu vị không tầm thường, nhưng lại lấy mạnh khi yếu, lấy lớn hiếp nhỏ, không chỉ đả thương đệ tử tiên giao ta, còn tiết độc con gái của Bạch Nguyệt sứ giả Nhật Nguyệt tiên giáo, Duệ Hâm Nhi, có phải nên cho Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta một cái công đạo không.
Mạnh Thu Nam cũng không tận lực áp chế thanh âm của mình, rất nhiều người đều nghe được lời hắn nói, dời ánh mắt qua, có người phát ra kinh hô:
- Là Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói vừa tấn chức nửa bước cự phách, trong Nhật Nguyệt tiên giáo đại bỉ không lâu trước đoạt được đệ nhất trong đệ tử đời thứ mười tám, phong mang cực thịnh, ai lại đui mù trêu chọc hắn vào lúc này thế?
- Nghe nói là một tán tu, tiết độc tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, minh châu lộng lẫy nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.
- Sát, tán tu này cũng quá ngưu bức rồi, rõ ràng ngay cả tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả cũng dám đánh chủ ý, khó trách Mạnh Thu Nam tích cực như vậy, xem ra đây là đang muốn biểu hiện trước mặt Bạch Nguyệt sứ giả rồi.
Nhật Nguyệt tiên giáo danh khí thật sự quá lớn, có rất ít người dám đối nghịch với bọn họ, nhưng bây giờ ra một tên không sợ chết, khiến rất nhiều người đều cười hì hì, cảm thấy có trò hay để nhìn.
- Long cô nương, Nhật Nguyệt tiên giáo đây rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì, một gã tán tu mà thôi, có cần xuất động một vị nửa bước cự phách không.
Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới một đống lửa ở cạnh vách núi, trên đống lửa đặt mấy khối gỗ to, hỏa diễm thiêu đốt cực kỳ tràn đầy, ở bên cạnh đống lửa, có một đám hán tử ăn mặc kỳ lạ cổ quái, có trên mặt có vết đao chém, có thiếu con mắt, có trên lưng còn quấn kim tuyến linh xà, trên người mang theo một loại khí tức hung hãn, thập phần dọa người.
Binh khí trên người bọn họ đều thập phần thô ráp, có cầm Đại Khảm Đao, có lưng cõng Lang Nha Bổng, có cầm thiết chùy to nhu cối xay.
Bọn hắn đang uống rượu ăn thịt, trong miệng lộ vẻ thô tục, những tu sĩ khác đều cách bọn họ rất xa, khinh thường ở cùng bọn hắn, đây là một đám người hồ đồ.
- Nhị đương gia, ngươi nhìn ả đàn bà kia, thật làm dáng ah.
Trong tay Vu Cửu cầm một cái điều trảo màu vàng kim óng ánh, đã bị nướng chín, một bên gặm, một bên nhìn thẳng vào Long Thanh Dương nằm trên giường ngọc ở xa xa, tay đầy dầu mỡ, không ngừng lau lên áo.
Bên cạnh, một tên đạo tặc dáng người nhỏ bé, lưng hùm vai gấu, mặt đen, mắt to, mặt mũi đầy râu tia tát một cái lên mặt hắn, mắng to:
- Không tiền đồ, thích thì cứ đến đi.
Đạo tặc lớn lên rất giống đại tinh tinh này chính là "Nhị đương gia" của Hoàng Phong lĩnh.
-
Ta... Ta chỉ nhìn em thôi.
Vu Cửu hậm hực nói, con mắt vẫn nhìn chăm chú vào trên người Long Thanh Dương, bỗng dưng, Long Thanh Dương ở xa xa tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cái cổ trắng ngọc mềm mại quay lại, nhu tình như nước cười cười với hắn, trong sóng mắt tràn đầy thu thủy.
Bành.
Vu Cửu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, điều trảo trong tay rơi trên mặt đất, thân thể tựa như hóa đá vậy
BA~.
Nhị đương gia lại tát tới một cái, đánh cho Vu Cửu ngã xuống đất, đầu đâm vào trên tảng đá, mắng to:
- Không có tiền đồ.
Nhị đương gia cũng nhìn thoáng qua nữ tử yêu mị ở phương xa, lập tức cũng co rút toàn thân, vội vàng thu hồi ánh mắt, thần thần bí bí nói
- Mục tiêu lần này của chúng ta chính là Phong Phi Vân, đây chính là Đại đương gia phân phó, cũng không nên vì một người đàn bà mà làm lỡ đại sự.
Đám đạo tặc này đúng là Hoàng Phong đại đạo, từ biên thùy Nam Thái Phủ bôn tập hơn mười vạn dặm, đuổi đến Thập Vạn Sơn Hà.
- Yên tâm, hiện giờ tất cả mọi người đã tụ tập đến bên ngài Đồng Lô Sơn, Phong Phi Vân tất nhiên cũng sẽ đuổi đến góp náo nhiệt, đến lúc đó lão nương ta sẽ giáo huấn hắn, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta quay về Hoàng Phong lĩnh.
Một nữ tử lưng cõng thiết cung, mặc da thú ngắn, vỗ đùi, hào hùng trùng thiên nói.
Cô gái này nhìn qua chỉ chừng hai mươi tám, hai chín tuổi, gọi là "Tu Hoa Thập Tam Nương", lớn lên coi như rất có hàm súc thục nữ, hai chân dưới da thú ngăn kia thập phần mười mà, co dãn mười phần, nhưng trên người lại mang theo phỉ khí đầm đặc, ba năm trước mới gia nhập Hoàng Phong lĩnh, đã trở thành vị đương gia thứ tư của Hoàng Phong lĩnh.
Nghe được lời của Tu Hoa Thập Tam Nương, đạo tặc ở đây lập tức đều cuồng tiếu, có người trêu chọc nói:
- Phong Phi Vân tuy rằng là dâm phỉ số một Hoàng Phong lĩnh, nhưng lại cũng rất kén chọn, Tứ đương gia nếu trẻ lại tuổi, hắn đoán chừng sẽ để mắt đến ngươi, chỉ là hiện giờ nha...
Bành.
Đạo tặc vừa mới lên tiếng kia trực tiếp bị Tu Hoa Thập Tam Nương tát bay, đụng vào trong lòng núi, cả buổi mới từ bên trong bò ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, không dám cười thêm nữa.
Tất cả đạo tặc đều câm như hến, sau nửa ngày mới có người nói:
- Đại đương gia đã rất nhiều năm không ra mặt rồi, không nghĩ đến lần này ra mặt dĩ nhiên là vì Phong Phi Vân, Nhị đương gia, ngươi nói Phong Phi Vân có phải là con riêng của Đại đương gia không
Nhị đương gia rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Khả năng con riêng không lớn, nhưng khẳng định quan hệ không tầm thường, nghe lão Tam nói, trước đó lần đầu Phong Phi Vân đến Hoàng Phong lĩnh, Đại đương gia đã đi ra một lần, còn giao Hồng Loan Yêu Kiếm cho lão Tam, sau đó chuyển giao cho Phong Phi Vân.
Đại đương gia Hoàng Phong lĩnh thập phần thần bí, cơ hồ rất ít ra mặt, chỉ có Nhị đương gia và Tam đương gia mới gặp qua hắn mấy lần, người khác ngay cả hình dạng của hắn cũng không biết, chỉ biết hắn là một người cực kỳ hung ác.
Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, tai nghe tám hướng, mắt nhìn xung quanh, tự nhiên nghe không lọt một chữ nào, trong mắt sinh ra thần sắc hồ nghi:
- Hồng Loan Yêu Kiếm dĩ nhiên là từ trong tay Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia truyền ra, chẳng lẽ vị Đại đương gia thần bí kia chính là cái thế yêu nhân trong truyền thuyết sao?
Trước khi Hồng Nhan chết, để lại một phong thư, trên thư cũng nói đến cái thế yêu nhân, bí mật năm kiện thần y nàng cũng là từ trong miệng cái thế yêu nhân biết được, Hồng Loan Hỏa Thường trên người nàng cũng là cái thế yêu nhân truyền cho nàng.
Cái thế yêu nhân này xem ra thật sự có quan hệ rất lớn với mình
Ngay khi Phong Phi Vân muốn tiến đến dọ thám tin tức về Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia thì sau lưng đột nhiên truyện đến một tiếng tức giận:
- Sư bá, chính là hắn, chính là hắn đả thương Đại sư huynh và Triệu sư huynh bọn hắn, lại dùng ánh mắt tiết độc Duệ Hâm sư muội nữa.
Một đám tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo ôm lấy một trung niên nhân khí độ phi phàm, vây quanh lấy Phong Phi Vân ở giữa, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, chỉ có thiếu nữ gọi là Duệ Hâm kia mang theo vài phần ngượng ngùng, một mực cúi đầu, theo sát sau lưng người trung niên kia.
Người trung niên kia đánh giá Phong Phi Vân, khách khách khí khí nói:
- Tại hạ Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói các hạ tu vị không tầm thường, nhưng lại lấy mạnh khi yếu, lấy lớn hiếp nhỏ, không chỉ đả thương đệ tử tiên giao ta, còn tiết độc con gái của Bạch Nguyệt sứ giả Nhật Nguyệt tiên giáo, Duệ Hâm Nhi, có phải nên cho Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta một cái công đạo không.
Mạnh Thu Nam cũng không tận lực áp chế thanh âm của mình, rất nhiều người đều nghe được lời hắn nói, dời ánh mắt qua, có người phát ra kinh hô:
- Là Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói vừa tấn chức nửa bước cự phách, trong Nhật Nguyệt tiên giáo đại bỉ không lâu trước đoạt được đệ nhất trong đệ tử đời thứ mười tám, phong mang cực thịnh, ai lại đui mù trêu chọc hắn vào lúc này thế?
- Nghe nói là một tán tu, tiết độc tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, minh châu lộng lẫy nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.
- Sát, tán tu này cũng quá ngưu bức rồi, rõ ràng ngay cả tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả cũng dám đánh chủ ý, khó trách Mạnh Thu Nam tích cực như vậy, xem ra đây là đang muốn biểu hiện trước mặt Bạch Nguyệt sứ giả rồi.
Nhật Nguyệt tiên giáo danh khí thật sự quá lớn, có rất ít người dám đối nghịch với bọn họ, nhưng bây giờ ra một tên không sợ chết, khiến rất nhiều người đều cười hì hì, cảm thấy có trò hay để nhìn.
- Long cô nương, Nhật Nguyệt tiên giáo đây rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì, một gã tán tu mà thôi, có cần xuất động một vị nửa bước cự phách không.