Phong Phi Vân cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng Phong Tiên Tuyết đi làm hòa thượng.
- Nữ ni cô!
Tửu Nhục hòa thượng lại hóp thêm một ngụm rượu, tiếng rượu được nóc vào "ừng ừng" thật to.
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết hoàn toàn không còn gì để nói với vị hòa thượng này. Cho dù muốn thu nhận đồ đệ thì cũng nên tìm một nam nhân chuyên tâm hướng về Phật chứ, đằng này lại khăng khăng tìm một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc như Phong Tiên Tuyết, đây quả thực là hại người khác mà.
Nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã nhìn ra được, Tửu Nhục hòa thượng thật có chút phật căn, tuy là nhìn có vẻ tùy tiện, nhậu nhẹt rượu thịt nhưng mà tính tình lại hết sức cố chấp. một khi quyết định chuyện gì đó thì sẽ rất khó thay đổi.
- Ta không muốn làm nữ ni cô đâu, ngươi giết ta đi.
Phong Tiên Tuyết dùng sức dậm chân, rất muốn một cước đá vào đầu Tửu Nhục hòa thượng.
- Tội lỗi! Tội lỗi! Vi sư không sát sinh, ngay cả một con kiến cũng không giết bao giờ.
Tửu Nhục hòa thượng vừa nói vừa cắn một miếng thịt bò cạp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vậy còn con bò cạp trong tay tiền bối, chẳng lẽ nó tự đập đầu vào tường chết sao?
- Không phải, không phải, chính là lửa quay chết nó, cũng không phải là bần tăng giết nó.
Tửu Nhục hòa thượng nói hết sức thẳng thắn, cũng hết sức nghiêm túc, trong mắt còn phảng phất cả sự bi thương.
Nhưng mà sự bi thương này rất nhanh lại biến mất, hắn lại bắt đầu mở miệng thật to ăn thịt, ngoác miệng uống rượu.
Phong Phi Vân tự nhân là có mấy phần vô lại, chuyện chơi xấu cũng đã từng làm không ít nhưng hôm nay thì thực sự là phải chấp nhận thua trước vị hòa tượng Tửu Nhục này.
"Ùng ùng!"
Toàn bộ tòa Phật tháp đều rung động kịch liệt, trận đấu bên ngoài càng lúc càng kinh khủng, vô số kiếm khí bay tán loạn trên trời làm cho từng ngọn tòa Phật tháp bị động phá, đem từng bức tượng Phật được đúc bằng đồng chặt đứt ngang.
Nhưng mà trong vòng mười trượng, những kiếm khí này lại không thể nào tiến vào tòa phật tháp, một khi đánh tới thì cũng sẽ bị một cổ sức mạnh vô hình triệt tiêu, hóa thành một luồng khói mù.
Phong Phi Vân mở cửa sổ của tòa Phật tháp ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ba vị nhân vật cấp bậc cự kình đều đang toàn lực xuất thủ, hướng về cổ giếng hoàng nê tấn công mãnh liệt.
Giếng hoàng nê vẫn không phá được, có một đạo khói ùng ùng tràn ra, ngưng tụ lại thành kiếm chí, đại chiến khắp nơi.
- Tiền bối, người chính là hòa tượng cuối cùng của Thương sinh động phủ, người có biết trong cổ giếng hoàng nê kia rốt cuộc là có bí mật gì hay không?
Phong Phi Vân tò mò hỏi.
Sau khi Tửu Nhục hòa thượng nghe được câu hỏi thì càng trở nên nghiêm túc, đem thịt bò cạp đang cầm trong tay thả xuống, sau đó nhìn vào bức tranh bi thương trên tường, sau đó từ từ nói:
- Trong giếng chôn cất một vị nữ tử, hơn một nghìn tám trăm năm trước, trụ trì Thương sinh tự vì cứu vị nữ tử này mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong Thương sinh tự đều bị giết hết, luyện hóa tinh khí của tất cả sinh mệnh trong tòa đại miếu, luyện chế bất tử linh tuyền, muốn kéo dài tính mạng của cô gái kia.
Thanh âm miếu thần bị sụp đổ rền vang, tổ sư Đại diễn tiên môn, lão tổ Tần gia, đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm La Điện đều là những nhân vật cường giả tuyệt đỉnh, họ liên thủ công kích, giống như ba tòa long quyển cự đại, muốn phá hủy cả thế giới.
Phong Phi Vân đứng trên Phật tháp nhìn xuống chiến trường ở phía xa, trong lòng chấn động vô cùng, nói:
- Trụ trì Thương sinh tự lại vì một nữ nhân mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong chùa bị chết, hèn chi những tăng nhân kia oán khí cực đại, dù đã hơn một ngàn năm nhưng vẫn không chịu chết đi.
Một đoạn bí ẩn này thực sự khó mà tưởng tượng, nếu không phải Tửu Nhục hòa thượng nói ra thì e rằng sẽ không có ai biết tại sao Thương sinh tự lại bị tiêu diệt như vậy.
- Vậy trụ trì Thương sinh tự đi đâu rồi?
Phong Phi Vân hỏi.
Tửu Nhục hòa thượng ngồi ngay ngắn, đưa mắt nhìn lên trần tháp, nói:
- Chết rồi!
- Ai giết?
Phong Phi Vân hỏi.
- Tự hắn!
Tửu Nhục hòa thượng nói.
- Hắn tự mình giết chết hắn?
Phong Phi Vân gật đầu một cái, nói:
- Cũng đúng, chắc là hắn tự cảm thấy tội nghiệp nặng nề cho nên mới tự sát tạ tội.
- Cũng không phải như vậy.
Tửu Nhục hòa thượng nói tiếp:
- Hắn là vì cứu cô gái kia cho nên mới tự sát, dùng tu vi cao tuyệt của bản thân bố trí đại trận Nghịch chuyển sinh tử, người rơi xuống, miếu thần chìm vào trong lòng đất, chỉ vì muốn ấp ủ nên một giếng linh tuyền bất tử, giành lại cho cô gái kia một con đường sống.
Tửu Nhục hòa thượng đối với bí mật năm đó hình như có vẻ hiểu rất rõ, giữa hai hàng lông mày mang theo sự phiền muộn, lúc này lại sinh ra được mấy phần phật ý.
- Một người tu phật thì bản thân phải lục căn thanh tịnh, vị đại sư trụ trì này lại vướng vào lưới tình, chết cũng là đáng đời ...
Phong Phi Vân cười nói. Nhưng mà khi hắn chợt nghĩ tới tình cảnh mà mình gặp phải, không phải hắn cũng vì một nữ nhân mà phải bỏ mạng đó sao, điều này so với vị trụ trì quả thực còn thê lương hơn mấy phần.
Phong Phi Vân ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Đôi mỹ ngâu của Phong Tiên Tuyết lóe lên một tia quang mang, nói:
- Ta cũng cảm thấy vị đại sư trụ trì này là một vị hòa tượng tốt, thà rằng bản thân phụ người trong thiên hạ chứ không phụ nàng. Nếu như có người cũng có thể làm được điều này với ta, cho dù là một hòa thượng thì ta cũng lấy làm chồng.
Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp liếc nhìn Phong Phi Vân.
- Xem ra muội thật sự thích hợp làm nữ ni cô, hòa thượng và ni cô thì có thể làm thành một đôi.
Phong Phi Vân thở dài nói.
Phong Tiên Tuyết liền trở nên tức giận, trừng to mắt nhìn tên Phong Phi Vân đáng chết không chịu hiểu lòng cô, hắn quả thực không bằng một vị hòa thượng.
"Ầm!"
Cả tòa Phật tháp rung lên mãnh liệt, chấn động mãnh liệt, tựa như muốn lộn ngược lại vậy.
Một luồng quang hoa huyết sắc từ trong giếng hoàng nê tuôn ra, tựa như tinh tú huyết sắc bay thẳng lên bầu trời cao, quang hoa rọi sáng cả tòa miếu thần, mang theo sức mạnh vô hạn.
Huyết sắc bảo thạch treo lơ lửng giữa trời cứ như một cái thau rửa mặt to lớn, ánh sáng rực rỡ, quang mang sắc sảo, mang sức mạnh như muốn xé toạt mọi thứ ra, làm cho ba vị tu sĩ cấp bậc cự kình kia đều bị chấn đắc văng ra ngoài.
"Ầm!"
Đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm la điện bị quang mang của huyết tinh đánh cho bị thương chảy máu đầy người, hỏa diễm trên người bị dập tắt, người bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống đất tạo thành một hõm trống.
Phong Phi Vân cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng Phong Tiên Tuyết đi làm hòa thượng.
- Nữ ni cô!
Tửu Nhục hòa thượng lại hóp thêm một ngụm rượu, tiếng rượu được nóc vào "ừng ừng" thật to.
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết hoàn toàn không còn gì để nói với vị hòa thượng này. Cho dù muốn thu nhận đồ đệ thì cũng nên tìm một nam nhân chuyên tâm hướng về Phật chứ, đằng này lại khăng khăng tìm một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc như Phong Tiên Tuyết, đây quả thực là hại người khác mà.
Nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã nhìn ra được, Tửu Nhục hòa thượng thật có chút phật căn, tuy là nhìn có vẻ tùy tiện, nhậu nhẹt rượu thịt nhưng mà tính tình lại hết sức cố chấp. một khi quyết định chuyện gì đó thì sẽ rất khó thay đổi.
- Ta không muốn làm nữ ni cô đâu, ngươi giết ta đi.
Phong Tiên Tuyết dùng sức dậm chân, rất muốn một cước đá vào đầu Tửu Nhục hòa thượng.
- Tội lỗi! Tội lỗi! Vi sư không sát sinh, ngay cả một con kiến cũng không giết bao giờ.
Tửu Nhục hòa thượng vừa nói vừa cắn một miếng thịt bò cạp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vậy còn con bò cạp trong tay tiền bối, chẳng lẽ nó tự đập đầu vào tường chết sao?
- Không phải, không phải, chính là lửa quay chết nó, cũng không phải là bần tăng giết nó.
Tửu Nhục hòa thượng nói hết sức thẳng thắn, cũng hết sức nghiêm túc, trong mắt còn phảng phất cả sự bi thương.
Nhưng mà sự bi thương này rất nhanh lại biến mất, hắn lại bắt đầu mở miệng thật to ăn thịt, ngoác miệng uống rượu.
Phong Phi Vân tự nhân là có mấy phần vô lại, chuyện chơi xấu cũng đã từng làm không ít nhưng hôm nay thì thực sự là phải chấp nhận thua trước vị hòa tượng Tửu Nhục này.
"Ùng ùng!"
Toàn bộ tòa Phật tháp đều rung động kịch liệt, trận đấu bên ngoài càng lúc càng kinh khủng, vô số kiếm khí bay tán loạn trên trời làm cho từng ngọn tòa Phật tháp bị động phá, đem từng bức tượng Phật được đúc bằng đồng chặt đứt ngang.
Nhưng mà trong vòng mười trượng, những kiếm khí này lại không thể nào tiến vào tòa phật tháp, một khi đánh tới thì cũng sẽ bị một cổ sức mạnh vô hình triệt tiêu, hóa thành một luồng khói mù.
Phong Phi Vân mở cửa sổ của tòa Phật tháp ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ba vị nhân vật cấp bậc cự kình đều đang toàn lực xuất thủ, hướng về cổ giếng hoàng nê tấn công mãnh liệt.
Giếng hoàng nê vẫn không phá được, có một đạo khói ùng ùng tràn ra, ngưng tụ lại thành kiếm chí, đại chiến khắp nơi.
- Tiền bối, người chính là hòa tượng cuối cùng của Thương sinh động phủ, người có biết trong cổ giếng hoàng nê kia rốt cuộc là có bí mật gì hay không?
Phong Phi Vân tò mò hỏi.
Sau khi Tửu Nhục hòa thượng nghe được câu hỏi thì càng trở nên nghiêm túc, đem thịt bò cạp đang cầm trong tay thả xuống, sau đó nhìn vào bức tranh bi thương trên tường, sau đó từ từ nói:
- Trong giếng chôn cất một vị nữ tử, hơn một nghìn tám trăm năm trước, trụ trì Thương sinh tự vì cứu vị nữ tử này mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong Thương sinh tự đều bị giết hết, luyện hóa tinh khí của tất cả sinh mệnh trong tòa đại miếu, luyện chế bất tử linh tuyền, muốn kéo dài tính mạng của cô gái kia.
Thanh âm miếu thần bị sụp đổ rền vang, tổ sư Đại diễn tiên môn, lão tổ Tần gia, đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm La Điện đều là những nhân vật cường giả tuyệt đỉnh, họ liên thủ công kích, giống như ba tòa long quyển cự đại, muốn phá hủy cả thế giới.
Phong Phi Vân đứng trên Phật tháp nhìn xuống chiến trường ở phía xa, trong lòng chấn động vô cùng, nói:
- Trụ trì Thương sinh tự lại vì một nữ nhân mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong chùa bị chết, hèn chi những tăng nhân kia oán khí cực đại, dù đã hơn một ngàn năm nhưng vẫn không chịu chết đi.
Một đoạn bí ẩn này thực sự khó mà tưởng tượng, nếu không phải Tửu Nhục hòa thượng nói ra thì e rằng sẽ không có ai biết tại sao Thương sinh tự lại bị tiêu diệt như vậy.
- Vậy trụ trì Thương sinh tự đi đâu rồi?
Phong Phi Vân hỏi.
Tửu Nhục hòa thượng ngồi ngay ngắn, đưa mắt nhìn lên trần tháp, nói:
- Chết rồi!
- Ai giết?
Phong Phi Vân hỏi.
- Tự hắn!
Tửu Nhục hòa thượng nói.
- Hắn tự mình giết chết hắn?
Phong Phi Vân gật đầu một cái, nói:
- Cũng đúng, chắc là hắn tự cảm thấy tội nghiệp nặng nề cho nên mới tự sát tạ tội.
- Cũng không phải như vậy.
Tửu Nhục hòa thượng nói tiếp:
- Hắn là vì cứu cô gái kia cho nên mới tự sát, dùng tu vi cao tuyệt của bản thân bố trí đại trận Nghịch chuyển sinh tử, người rơi xuống, miếu thần chìm vào trong lòng đất, chỉ vì muốn ấp ủ nên một giếng linh tuyền bất tử, giành lại cho cô gái kia một con đường sống.
Tửu Nhục hòa thượng đối với bí mật năm đó hình như có vẻ hiểu rất rõ, giữa hai hàng lông mày mang theo sự phiền muộn, lúc này lại sinh ra được mấy phần phật ý.
- Một người tu phật thì bản thân phải lục căn thanh tịnh, vị đại sư trụ trì này lại vướng vào lưới tình, chết cũng là đáng đời ...
Phong Phi Vân cười nói. Nhưng mà khi hắn chợt nghĩ tới tình cảnh mà mình gặp phải, không phải hắn cũng vì một nữ nhân mà phải bỏ mạng đó sao, điều này so với vị trụ trì quả thực còn thê lương hơn mấy phần.
Phong Phi Vân ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Đôi mỹ ngâu của Phong Tiên Tuyết lóe lên một tia quang mang, nói:
- Ta cũng cảm thấy vị đại sư trụ trì này là một vị hòa tượng tốt, thà rằng bản thân phụ người trong thiên hạ chứ không phụ nàng. Nếu như có người cũng có thể làm được điều này với ta, cho dù là một hòa thượng thì ta cũng lấy làm chồng.
Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp liếc nhìn Phong Phi Vân.
- Xem ra muội thật sự thích hợp làm nữ ni cô, hòa thượng và ni cô thì có thể làm thành một đôi.
Phong Phi Vân thở dài nói.
Phong Tiên Tuyết liền trở nên tức giận, trừng to mắt nhìn tên Phong Phi Vân đáng chết không chịu hiểu lòng cô, hắn quả thực không bằng một vị hòa thượng.
"Ầm!"
Cả tòa Phật tháp rung lên mãnh liệt, chấn động mãnh liệt, tựa như muốn lộn ngược lại vậy.
Một luồng quang hoa huyết sắc từ trong giếng hoàng nê tuôn ra, tựa như tinh tú huyết sắc bay thẳng lên bầu trời cao, quang hoa rọi sáng cả tòa miếu thần, mang theo sức mạnh vô hạn.
Huyết sắc bảo thạch treo lơ lửng giữa trời cứ như một cái thau rửa mặt to lớn, ánh sáng rực rỡ, quang mang sắc sảo, mang sức mạnh như muốn xé toạt mọi thứ ra, làm cho ba vị tu sĩ cấp bậc cự kình kia đều bị chấn đắc văng ra ngoài.
"Ầm!"
Đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm la điện bị quang mang của huyết tinh đánh cho bị thương chảy máu đầy người, hỏa diễm trên người bị dập tắt, người bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống đất tạo thành một hõm trống.