Bốn yêu nữ này mỗi người đều có đường cong ưu mỹ, ngọc thể xinh đẹp, giống như bốn thần tiên mỹ quyến hạ phàm, thản nhiên đi đến trước mặt Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, không nói các nàng cười thật hay cười giả, chỉ cần nhìn thấy bốn nữ nhân tươi cười, đây cũng là hưởng thụ lớn lao.
Phong Phi Vân có khi đã nghĩ có nên giống như Lý Tiêu Nam hay không, cho mình mấy thị nữ tu vị cường đại, lại làm một dàn mỹ nữ chơi nhạc, nhưng mà suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Phong Phi Vân cắt đứt. Nói đùa, Phong Phi Vân cũng không có tiêu sái như Lý Tiêu Nam, cừu nhân của hắn khắp thiên hạ, bản thân cũng khó bảo vệ, còn mang theo một đám nữ nhân 'trang Bức', đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?
Mà mấy kiếm thị, nhạc sử của Lý Tiêu Nam kia, Phong Phi Vân trông mà thèm, có nhiều thiếu chút nữa ra tay bắt lấy làm ấm giường, nhưng mà không có cơ hội a.
Cho nên nói có mỹ nhân cực đẹp thật nhiều ở bên cạnh chính là vốn liếng của nam nhân, nhưng nếu tu vị của ngươi không đủ mạnh, cho dù có nhiều nữ nhân hơn nữa cũng sẽ đội nón xanh như thường.
Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, trực tiếp chặt đứt huyễn cấm huyền trạc trên người các nàng, bên trong bay ra bốn giọt máu tươi, bị Phong Phi Vân cẩn thận thu vào trong hộp ngọc, lại phong ấn kỹ càng.
Cộng thêm giọt máu tươi từ chỗ Bạch Như Tuyết thì có được năm giọt.
Hiện tại chỉ còn lại vòng tay của Vạn Hương Sầm cùng Lục Ly Vi mà thôi.
Phong Phi Vân nhìn qua bốn yêu nữ, quả nhiên đều là tuyệt sắc giai nhân, khóe miệng tươi cười, hắn ra tay nhanh như tia chớp phế bỏ tu vị của ác nàng, bốn yêu nữ phát ra tiếng kêu buồn bực, sắc mặt tái nhợt đến mức tận cùng, thân thể mềm mại rung động ngã xuống đất.
Các nàng không thể tin được Phong Phi Vân lại phế bỏ tu vị của các nàng, cắn chặc răng, ánh mắt căm hận Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Vu Thanh Họa, ngươi tổn thất một đệ tử, hiện tại trả cho ngươi bốn người, bốn yêu nữ này thiên tư tuyệt hảo, nếu tu luyện bí pháp phật môn chính thống sẽ nhanh chóng khôi phục lại, nhưng nếu tu luyện công pháp tà đạo thì chắc chắn bạo thể mà chết.
Hắn nói lời này là nói với Vu Thanh Họa, càng nói cho bốn yêu nữ nghe.
Đây quả thật là tát cho Sâm La Điện một cái, rất nhiều cự đầu tà đạo của Sâm La Điện vô cùng tức giận, muốn lao tới đánh Phong Phi Vân một trận.
Tà Hoàng Thiếu chủ vẫn lạnh nhạt như cũ, cao giọng nói:
- Chẳng lẽ mọi người không muốn biết Ngự Thú Trai bị trộm trọng bảo gì sao?
Nghe nói như thế, sắc mặt Vu Thanh Họa i biến, mà Phong Phi Vân cũng sinh ra dự cảm không tốt, hắn nhíu mày.
Thời điểm tất cả mọi người hiếu kỳ bị Tà Hoàng Thiếu chủ hấp dẫn, hắn mới lên tiếng:
- Thiên hạ có thể làm được chuyện gãy chi phục sinh, xương trắng mọc thịt chỉ có một mà thôi, chính là Kim Tàm Kinh, Kim Tàm Kinh thật đã xuất thế, hơn nữa còn nằm trong Ngự Thú Trai. Ngày đó ta đi chỉ là một cuốn thác bản mà thôi, hơn nữa cũng đã trả lại, trong Ngự Thú Trai càng có toàn bộ Kim Tàm Kinh. Các ngươi nếu không phải tin có thể hỏi Vu phật tôn một câu! Ngân ngân!
Giọng của Tà Hoàng Thiếu chủ âm vang hữu lực, vang vọng ngàn dặm, phàm là tu sĩ tới Đồng Lô Sơn đều biết rõ chuyện này, trong lúc nhất thời tạo thành oanh động lớn lao, huyết dịch sôi trào.
- Thì ra Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai!
- Nhất định là như thế, chỉ có Kim Tàm Kinh mới có được hiệu quả thần kỳ như thế.
- Khó trách Phong Phi Vân lúc trước nói hàm hồ như vậy, thì ra Tà Hoàng Thiếu chủ tốn sức chín trâu cũng chỉ vì lấy được thác ấn của Kim Tàm Kinh, đây mới là chân tướng.
Rất nhiều lão tổ thế lực giao hảo với Ngự Thú Trai cũng sinh ra vẻ tham lam, không nói tu sĩ thế lực khác hận không thể hiện tại giết tới Ngự Thú Trai, cướp đoạt Kim Tàm Kinh vào tay.
- Phong Phi Vân ngươi muốn lấy công đạo cho Ngự Thú Trai, vậy cũng đừng trách ta độc ác.
Chiêu này của Tà Hoàng Thiếu chủ tuyệt đối đủ tàn nhẫn, chỉ một câu đã làm cho Ngự Thú Trai lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Ngự Thú Trai đạt được Kim Tàm Kinh tàn quyển chính là một bí mật được che dấu rất kỹ, trong hàng đệ tử Ngự Thú Trai có nhiều người không biết rõ tình hình, bởi vì một khi tiết lộ ra ngoài, Ngự Thú Trai sẽ gặp đại tai nạn.
Có người trước đến hỏi thăm Vu Thanh Họa, đây chính là lão tăng toàn thân tỏa ra kim quang, hai mắt thâm thúy như thần uyên, hắn tới từ Đại Long Tự của Thiên Long vương triều, tu vị cao thâm mạt trắc.
Lão tăng râu ria tuyết trắng, trên người có khí tức bảo tướng trang nghiêm, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, xin hỏi Vu phật hữu, Kim Tàm Kinh thật sự có ở Ngự Thú Trai sao?
Lão tăng này tu vị khủng bố, hắn đứng trên mặt đất, lại cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.
Vu Thanh Họa môi son óng ánh, ngọc dung như lê hoa, phật y gia thân, nàng giống như tiên nữ trong tranh, trầm mặc không nói, thật lâu nói không ra lời nà.
Nàng tự nhiên có thể nói "Không có ", nhưng mà nàng là người tu phật, hơn nữa tu vị phật hiệu không thấp, nàng là người có tâm tình tinh khiết, không thể nào nói là có Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, như vậy sẽ mang tới tai họa cho Ngự Thú Trai.
Rất nhiều người đều gật gật đầu, Vu Thanh Họa biểu lộ đã nói rõ vấn đề, Kim Tàm Kinh xem ra thật có ở Ngự Thú Trai.
Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẻo, Tà Hoàng Thiếu chủ dùng chiêu này quá độc ác, hắn không chỉ muốn thắng Phong Phi Vân, càng muốn tịnh thổ vạn năm như Ngự Thú Trai biến thành nơi khô cằn, Phong Phi Vân cho dù cường đại hơn nữa cũng không ngăn được người thiên hạ.
Khó trách hắn thỏa hiệp lúc trước, vì đạt được chiêu cuối cùng này, một chiêu này có thể chuyển bại thành thắng, hơn nữa còn thắng triệt để.
Đám cự đầu Sâm La Điện lúc này đứng lên cười to, trong lòng cũng càng thêm bội phục Tà Hoàng Thiếu chủ.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, thật sự là chê cười, chê cười chết người.
- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng người trong thiên hạ là đồ ngu sao, là tin tưởng Tà Hoàng Thiếu chủ hay là tin tưởng ngươi, tâm lý của mọi người đều có một cây cân, không phải ngươi nói Kim Tàm Kinh không có tại Ngự Thú Trai, mọi người thật sự dại dột cho rằng Kim Tàm Kinh không tại Ngự Thú Trai, ha ha ha...
Một tà giả của Sâm La Điện cười lạnh nói ra.
Trên mặt Phong Phi Vân tươi cười nhàn nhạt, trực tiếp lấy một tượng phật bảy tấc trong tu di giới ra, lắc tay một cái kim quang trên tượng phật hiện ra, thần quang rạng rỡ, tiếng phật âm quanh quẩn thiên địa giống như vạn phật triều bái.
Phong Phi Vân nâng tượng phật lên, ngàn vạn phật vân vờn quanh người của hắn, lúc này một kim tàm khổng lồ hiện ra sau lưng hắn, cất cao giọng nói:
- Các ngươi không phải muốn bức ta giao ra Kim Tàm Kinh sao, làm gì nói Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, ngân ngân, hiện tại ta lấy Kim Tàm Kinh ra, các ngươi có bản lĩnh thì lấy đi.
Bốn yêu nữ này mỗi người đều có đường cong ưu mỹ, ngọc thể xinh đẹp, giống như bốn thần tiên mỹ quyến hạ phàm, thản nhiên đi đến trước mặt Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, không nói các nàng cười thật hay cười giả, chỉ cần nhìn thấy bốn nữ nhân tươi cười, đây cũng là hưởng thụ lớn lao.
Phong Phi Vân có khi đã nghĩ có nên giống như Lý Tiêu Nam hay không, cho mình mấy thị nữ tu vị cường đại, lại làm một dàn mỹ nữ chơi nhạc, nhưng mà suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Phong Phi Vân cắt đứt. Nói đùa, Phong Phi Vân cũng không có tiêu sái như Lý Tiêu Nam, cừu nhân của hắn khắp thiên hạ, bản thân cũng khó bảo vệ, còn mang theo một đám nữ nhân 'trang Bức', đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?
Mà mấy kiếm thị, nhạc sử của Lý Tiêu Nam kia, Phong Phi Vân trông mà thèm, có nhiều thiếu chút nữa ra tay bắt lấy làm ấm giường, nhưng mà không có cơ hội a.
Cho nên nói có mỹ nhân cực đẹp thật nhiều ở bên cạnh chính là vốn liếng của nam nhân, nhưng nếu tu vị của ngươi không đủ mạnh, cho dù có nhiều nữ nhân hơn nữa cũng sẽ đội nón xanh như thường.
Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, trực tiếp chặt đứt huyễn cấm huyền trạc trên người các nàng, bên trong bay ra bốn giọt máu tươi, bị Phong Phi Vân cẩn thận thu vào trong hộp ngọc, lại phong ấn kỹ càng.
Cộng thêm giọt máu tươi từ chỗ Bạch Như Tuyết thì có được năm giọt.
Hiện tại chỉ còn lại vòng tay của Vạn Hương Sầm cùng Lục Ly Vi mà thôi.
Phong Phi Vân nhìn qua bốn yêu nữ, quả nhiên đều là tuyệt sắc giai nhân, khóe miệng tươi cười, hắn ra tay nhanh như tia chớp phế bỏ tu vị của ác nàng, bốn yêu nữ phát ra tiếng kêu buồn bực, sắc mặt tái nhợt đến mức tận cùng, thân thể mềm mại rung động ngã xuống đất.
Các nàng không thể tin được Phong Phi Vân lại phế bỏ tu vị của các nàng, cắn chặc răng, ánh mắt căm hận Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Vu Thanh Họa, ngươi tổn thất một đệ tử, hiện tại trả cho ngươi bốn người, bốn yêu nữ này thiên tư tuyệt hảo, nếu tu luyện bí pháp phật môn chính thống sẽ nhanh chóng khôi phục lại, nhưng nếu tu luyện công pháp tà đạo thì chắc chắn bạo thể mà chết.
Hắn nói lời này là nói với Vu Thanh Họa, càng nói cho bốn yêu nữ nghe.
Đây quả thật là tát cho Sâm La Điện một cái, rất nhiều cự đầu tà đạo của Sâm La Điện vô cùng tức giận, muốn lao tới đánh Phong Phi Vân một trận.
Tà Hoàng Thiếu chủ vẫn lạnh nhạt như cũ, cao giọng nói:
- Chẳng lẽ mọi người không muốn biết Ngự Thú Trai bị trộm trọng bảo gì sao?
Nghe nói như thế, sắc mặt Vu Thanh Họa i biến, mà Phong Phi Vân cũng sinh ra dự cảm không tốt, hắn nhíu mày.
Thời điểm tất cả mọi người hiếu kỳ bị Tà Hoàng Thiếu chủ hấp dẫn, hắn mới lên tiếng:
- Thiên hạ có thể làm được chuyện gãy chi phục sinh, xương trắng mọc thịt chỉ có một mà thôi, chính là Kim Tàm Kinh, Kim Tàm Kinh thật đã xuất thế, hơn nữa còn nằm trong Ngự Thú Trai. Ngày đó ta đi chỉ là một cuốn thác bản mà thôi, hơn nữa cũng đã trả lại, trong Ngự Thú Trai càng có toàn bộ Kim Tàm Kinh. Các ngươi nếu không phải tin có thể hỏi Vu phật tôn một câu! Ngân ngân!
Giọng của Tà Hoàng Thiếu chủ âm vang hữu lực, vang vọng ngàn dặm, phàm là tu sĩ tới Đồng Lô Sơn đều biết rõ chuyện này, trong lúc nhất thời tạo thành oanh động lớn lao, huyết dịch sôi trào.
- Thì ra Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai!
- Nhất định là như thế, chỉ có Kim Tàm Kinh mới có được hiệu quả thần kỳ như thế.
- Khó trách Phong Phi Vân lúc trước nói hàm hồ như vậy, thì ra Tà Hoàng Thiếu chủ tốn sức chín trâu cũng chỉ vì lấy được thác ấn của Kim Tàm Kinh, đây mới là chân tướng.
Rất nhiều lão tổ thế lực giao hảo với Ngự Thú Trai cũng sinh ra vẻ tham lam, không nói tu sĩ thế lực khác hận không thể hiện tại giết tới Ngự Thú Trai, cướp đoạt Kim Tàm Kinh vào tay.
- Phong Phi Vân ngươi muốn lấy công đạo cho Ngự Thú Trai, vậy cũng đừng trách ta độc ác.
Chiêu này của Tà Hoàng Thiếu chủ tuyệt đối đủ tàn nhẫn, chỉ một câu đã làm cho Ngự Thú Trai lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Ngự Thú Trai đạt được Kim Tàm Kinh tàn quyển chính là một bí mật được che dấu rất kỹ, trong hàng đệ tử Ngự Thú Trai có nhiều người không biết rõ tình hình, bởi vì một khi tiết lộ ra ngoài, Ngự Thú Trai sẽ gặp đại tai nạn.
Có người trước đến hỏi thăm Vu Thanh Họa, đây chính là lão tăng toàn thân tỏa ra kim quang, hai mắt thâm thúy như thần uyên, hắn tới từ Đại Long Tự của Thiên Long vương triều, tu vị cao thâm mạt trắc.
Lão tăng râu ria tuyết trắng, trên người có khí tức bảo tướng trang nghiêm, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, xin hỏi Vu phật hữu, Kim Tàm Kinh thật sự có ở Ngự Thú Trai sao?
Lão tăng này tu vị khủng bố, hắn đứng trên mặt đất, lại cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.
Vu Thanh Họa môi son óng ánh, ngọc dung như lê hoa, phật y gia thân, nàng giống như tiên nữ trong tranh, trầm mặc không nói, thật lâu nói không ra lời nà.
Nàng tự nhiên có thể nói "Không có ", nhưng mà nàng là người tu phật, hơn nữa tu vị phật hiệu không thấp, nàng là người có tâm tình tinh khiết, không thể nào nói là có Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, như vậy sẽ mang tới tai họa cho Ngự Thú Trai.
Rất nhiều người đều gật gật đầu, Vu Thanh Họa biểu lộ đã nói rõ vấn đề, Kim Tàm Kinh xem ra thật có ở Ngự Thú Trai.
Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẻo, Tà Hoàng Thiếu chủ dùng chiêu này quá độc ác, hắn không chỉ muốn thắng Phong Phi Vân, càng muốn tịnh thổ vạn năm như Ngự Thú Trai biến thành nơi khô cằn, Phong Phi Vân cho dù cường đại hơn nữa cũng không ngăn được người thiên hạ.
Khó trách hắn thỏa hiệp lúc trước, vì đạt được chiêu cuối cùng này, một chiêu này có thể chuyển bại thành thắng, hơn nữa còn thắng triệt để.
Đám cự đầu Sâm La Điện lúc này đứng lên cười to, trong lòng cũng càng thêm bội phục Tà Hoàng Thiếu chủ.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, thật sự là chê cười, chê cười chết người.
- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng người trong thiên hạ là đồ ngu sao, là tin tưởng Tà Hoàng Thiếu chủ hay là tin tưởng ngươi, tâm lý của mọi người đều có một cây cân, không phải ngươi nói Kim Tàm Kinh không có tại Ngự Thú Trai, mọi người thật sự dại dột cho rằng Kim Tàm Kinh không tại Ngự Thú Trai, ha ha ha...
Một tà giả của Sâm La Điện cười lạnh nói ra.
Trên mặt Phong Phi Vân tươi cười nhàn nhạt, trực tiếp lấy một tượng phật bảy tấc trong tu di giới ra, lắc tay một cái kim quang trên tượng phật hiện ra, thần quang rạng rỡ, tiếng phật âm quanh quẩn thiên địa giống như vạn phật triều bái.
Phong Phi Vân nâng tượng phật lên, ngàn vạn phật vân vờn quanh người của hắn, lúc này một kim tàm khổng lồ hiện ra sau lưng hắn, cất cao giọng nói:
- Các ngươi không phải muốn bức ta giao ra Kim Tàm Kinh sao, làm gì nói Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, ngân ngân, hiện tại ta lấy Kim Tàm Kinh ra, các ngươi có bản lĩnh thì lấy đi.