Thân ảnh Đỗ Thủ Cao vốn là không thể tìm ra dấu vết nhưng lại không thể trốn thoát được Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân, nhìn thấu được một chút dấu vết cho nên mới ngang nhiên xuất thủ, tiếp tục tấn công Đỗ Thủ Cao.
Một kích thuận lợi, hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không để cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, điều động linh khí toàn thân, phát huy uy lực của vô địch thiền trượng đến cực điểm, mỗi một lần xuất ra thế nào cũng là trận trận sấm sét bão tố, khí thế ngang trời.
Bóng dáng Đỗ Thủ Cao giống như ma quỷ, tựa như lá rụng trong gió thu, dù sao cũng có thể tránh thoát được đại uy tuyệt sát của vô địch thiền trượng, mà đao pháp của hắn cũng tinh diệu khác thường, giống như linh xà đi xuyên qua không gian vậy, làm cho Phong Phi Vân tấn công không thể thuận lợi, thỉnh thoảng còn phải phòng tránh được tập kích của hắn.
Một khi bị hắn tập kích bất ngờ thành công thì đó chính là cái chết.
Cho nên tuy là Phong Phi Vân chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ cần lơ là một chút, nói không chừng sẽ chết dưới đao Đỗ Thủ Cao.
- Đỗ Thủ Cao, xem ra đao của ngươi cũng không nhanh lắm?
Hai tay Phong Phi Vân nhanh chóng di chuyển thiền trượng, khí thế trên người càng lúc càng thịnh, như muốn khí thôn đấu ngưu.
Đỗ Thủ Cao không nói một lời, chợt, hai mắt nhắm lại, quỳ gối nửa người trên đất, hai tay nắm chặt chuôi đao, bất ngờ cắm trên mặt đất, vô số đao khí đi xuyên qua lòng đất, tiếp đó hóa thành vô số đao vũ từ dưới lòng đất vọt lên.
"Vèo, vèo vèo ...!"
Đao khí không ngừng mạo xuất, đi xuyên qua trời đất, khí thế vô cùng kinh người, coi như là thần vũ quân ngàn người cũng không thể không bị giết sạch.
Trong lòng Phong Phi Vân kêu to không tốt, một cổ sát khí và nguy cơ càng lúc càng gần, hắn vội vàng bay lên khỏi mặt đất, muốn tránh khỏi một kích mang tính hủy diệt của Đỗ Thủ Cao, nhưng mà đã chậm một nước, một đạo đao khí đã mạo xuất cạnh chân của hắn, vọt thẳng lên.
Một đạo đao này tuyệt đối không có cách nào chống đỡ được, một đao đâm rách bắp chân, tạo thành vết cắt dài chừng một thước, máu tuôn ra, thiếu chút nữa đã chặt đứt cả bắp chân.
Từ chân truyền tới cảm giác đau buốt, Phong Phi Vân cố gắng chịu đựng rồi huy động thiền trượng vô song, sau đó tấn công trở lại, mang theo kim quang, uy thế lôi minh tương đương đại khí.
"Ầm!"
Đỗ Thủ Cao không thể nào ngăn cản được vô địch thiền trượng, bị thiền trượng đánh vào vai trái, làm cho những khớp xương ở cánh tay trái bị đánh nát, phát ra tiếng "răng rắc" thật to.
Phong Phi Vân cầm trong tay vô địch thiền trượng, sắc mặt tái nhợt, khập khễnh đi tới trước mặt Đỗ Thủ Cao, nói:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Đỗ Thủ Cao chẳng những bị đánh gãy xương cánh tay mà ngay cả xương trên người cũng bị chấn đắc gãy ở một số chỗ, linh khí trên người bị chấn động hỗn loạn, bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Phong Phi Vân nhưng mà tính cách hắn lại kiên cường vô cùng, tuy là một người bị thương nặng nhưng lại thẳng thắng như trước, nói:
- Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, nếu như không giết được người khác thì hiển nhiên cũng không có nghĩ tới việc còn có thể sống sót.
Tuy là Phong Phi Vân rất thích ý chí của hắn, nhưng mà hai người là đối thủ của nhau, đối với việc yêu thích kẻ thù của mình thì chính là tàn nhẫn với bản thân mình nên Phong Phi Vân nhất định phải lấy mạng của hắn.
"Vèo!"
Một bóng đen mãnh khãnh từ trong lòng đất bay bọt ra, một tay tóm lấy cánh tay Đỗ Thủ Cao, tốc độ của hắn cực nhanh, trong tích tắc đã đi ra xa mấy trăm trượng, lúc này mới dừng lại.
Đột nhiên xuất hiện ra một người, thân pháp hắn sử dụng so với Đỗ Thủ Cao lại giống nhau, rất dễ nhận thấy đây cũng là sát thủ đứng đầu trong Thái thượng đoạt mệnh cung.
- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi không nên đuổi theo thì tốt hơn.
Vóc dáng của bóng đen kia cao gầy, hai mắt mang theo hàn quang, hẳn là một cô nương còn trẻ tuổi.
Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào buông tha cho Đỗ Thủ Cao, nhất định phải giết hắn để diệt khẩu, nhưng lại không ngờ nữa đường lại xuất hiện một nữ sát thủ, hơn nữa tu vi lại không kém gì Đỗ Thủ Cao, rất dễ nhận thấy đó chính là thiếu niên sát thủ vương giả của Thái thượng đoạt mệnh cung.
Ca này thật sự rất khó khăn đây!
Phong Phi Vân dùng linh khí cưỡng ép che lại vết thương trên bắp chân, sau đó mang theo thiền trượng đi tới, vừa cười vừa nói:
- Từ trước tới nay chỉ có bổn thiếu gia uy hiếp phụ nữ, cô nương, đừng để rơi vào tay của ta, nếu không thì ra sẽ không để cho cô đứng dậy nổi đâu, khà khà!
Nữ sát thủ trầm giọng:
- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi đã là chó chết chủ, ốc còn không mang nổi mình ốc mà lại dám trêu chọc đến Thái thượng đoạt mệnh cung ta hay sao? Quả thực là không sợ chết mà!
Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, cảm giác được sự bất ổn, nói:
- Cái gì mà nói là chó chết chủ?
- Lẽ nào ngươi còn không biết gia chủ Phong gia đã phái tứ đại thiếu niên tài tuấn nghịch thiên tới bắt ngươi hay sao?
Nữ sát thủ cũng máu lạnh như Đỗ Thủ Cao vậy, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, giống như nàng ta rất sợ Phong Phi Vân nghe không hiểu vậy, lại nói:
- Có người tìm tới gia chủ Phong gia, nói là ngươi đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, gia chủ Phong gia vì muốn trấn an đối phương nên đã ra lệnh trục xuất ngươi khỏi Phong gia, cũng đã phái bốn vị thiếu niên tài tuấn đứng đầu đi bắt ngươi về.
Nàng nói rất bình thản, nhưng mà Phong Phi Vân nghe thấy lại như sét đánh ngang tai, tuy là hắn đối với Phong gia cũng không có bao nhiêu lòng trung thành nhưng mà khi nghe được tin tức này thì trong lòng cảm thấy rất mất mát và băn khoăn.
Nhất định là con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã tìm đến gia chủ Phong gia, ngoại trừ nàng ta thì không có người nào có thể gây áp lực cho gia chủ Phong gia được, nhất định là như vậy, nhất định là vậy rồi.
Lần sau nếu gặp lại, nhất định sẽ không lưu lại cho nàng ta một con đường sống.
Tuy là Phong Phi Vân nghĩ vậy trong lòng nhưng mà trên mặt cũng ra vẻ bình thản, không muốn bị hai sát thủ trước mắt nhìn ra chỗ hở, hắn cười phá lên ha ha, nói:
- Thực sự là chuyện cười mà, làm sao mà ta lại có thể nghe lời của một tên sát thủ chứ, Phong Phi Vân ta là một thanh niên kiệt xuất của Phong gia, gia chủ Phong gia mới không nỡ trục xuất ta khỏi gia môn đấy chứ.
- Không tin cũng được, ta chỉ biết là vì chuyện này mà gia gia của ngươi và hai vị thúc thúc đều đã bị liên lụy, bây giờ đã bị nhốt lại rồi đó, còn có cả cao thủ chấp pháp của Phong gia cũng đã chạy tới thành Linh Châu để ngăn chặn phụ thân ngươi. Đây chính là hịch văn thanh lý môn hộ được Phong gia ban ra, có lẽ bây giờ đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi.
Nữ sát thủ lấy ra tờ hịch văn bị xé rạch, ném vào người Phong Phi Vân.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy run rẩy, do dự trong phút chốc, cuối cùng cũng nhặt tờ hịch văn lên, phía trên quả thực là in dấu hiệu đặc hữu của Phong gia.
Phong Phi Vân cũng không xem nội dung của hịch văn, liền trực tiếp nhét vào trong lòng ngực.
Đại gia tộc đều là sĩ diện hảo, cho nên loại chuyện trục xuất con em gia tộc ra khỏi đại gia tộc này mấy trăm năm mới xảy ra một lần, dù cho xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ hành động rất im ắng, không để cho bên ngoài chê cười.
Nhưng mà lần này hịch văn của Phong gia lại dán đầy ở Tử tiêu phủ thành, tin tức này thực sự quá lớn, ngay cả nữ sát thủ của Thái thượng đoạt mệnh cung cũng biết chuyện này, như vậy có thể thấy được lần này Phong gia đối với chuyện trục xuất Phong Phi Vân có bao nhiêu quyết tâm.
Từ khía cạnh khác mà nói, cũng là do con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã gây áp lực quá lớn với Phong gia.
- Lại dám hạ thủ với người thân của ta, Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi nhất định chết chắc rồi.
Lửa giận trong lòng Phong Phi Vân bốc lên tới não, bây giờ hắn chỉ muốn chạy về Tử tiêu phủ thành, tìm cho ra cái người hèn nhát đê tiện Đông Phương Kính Nguyệt kia để bầm thây nàng ta ra.
Nữ sát thủ và Đỗ Thủ Cao thì đã lặng lẽ bỏ chạy, hóa thành hai đạo tàn ảnh màu đen biến mất ở trên trời.
Phong Phi Vân một thân một mình đứng im tại chỗ, trầm tư trong giây lát, sau đó lại mang theo vô địch thiền trượng chạy hết tốc lực đi khỏi.
Thân ảnh Đỗ Thủ Cao vốn là không thể tìm ra dấu vết nhưng lại không thể trốn thoát được Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân, nhìn thấu được một chút dấu vết cho nên mới ngang nhiên xuất thủ, tiếp tục tấn công Đỗ Thủ Cao.
Một kích thuận lợi, hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không để cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, điều động linh khí toàn thân, phát huy uy lực của vô địch thiền trượng đến cực điểm, mỗi một lần xuất ra thế nào cũng là trận trận sấm sét bão tố, khí thế ngang trời.
Bóng dáng Đỗ Thủ Cao giống như ma quỷ, tựa như lá rụng trong gió thu, dù sao cũng có thể tránh thoát được đại uy tuyệt sát của vô địch thiền trượng, mà đao pháp của hắn cũng tinh diệu khác thường, giống như linh xà đi xuyên qua không gian vậy, làm cho Phong Phi Vân tấn công không thể thuận lợi, thỉnh thoảng còn phải phòng tránh được tập kích của hắn.
Một khi bị hắn tập kích bất ngờ thành công thì đó chính là cái chết.
Cho nên tuy là Phong Phi Vân chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ cần lơ là một chút, nói không chừng sẽ chết dưới đao Đỗ Thủ Cao.
- Đỗ Thủ Cao, xem ra đao của ngươi cũng không nhanh lắm?
Hai tay Phong Phi Vân nhanh chóng di chuyển thiền trượng, khí thế trên người càng lúc càng thịnh, như muốn khí thôn đấu ngưu.
Đỗ Thủ Cao không nói một lời, chợt, hai mắt nhắm lại, quỳ gối nửa người trên đất, hai tay nắm chặt chuôi đao, bất ngờ cắm trên mặt đất, vô số đao khí đi xuyên qua lòng đất, tiếp đó hóa thành vô số đao vũ từ dưới lòng đất vọt lên.
"Vèo, vèo vèo ...!"
Đao khí không ngừng mạo xuất, đi xuyên qua trời đất, khí thế vô cùng kinh người, coi như là thần vũ quân ngàn người cũng không thể không bị giết sạch.
Trong lòng Phong Phi Vân kêu to không tốt, một cổ sát khí và nguy cơ càng lúc càng gần, hắn vội vàng bay lên khỏi mặt đất, muốn tránh khỏi một kích mang tính hủy diệt của Đỗ Thủ Cao, nhưng mà đã chậm một nước, một đạo đao khí đã mạo xuất cạnh chân của hắn, vọt thẳng lên.
Một đạo đao này tuyệt đối không có cách nào chống đỡ được, một đao đâm rách bắp chân, tạo thành vết cắt dài chừng một thước, máu tuôn ra, thiếu chút nữa đã chặt đứt cả bắp chân.
Từ chân truyền tới cảm giác đau buốt, Phong Phi Vân cố gắng chịu đựng rồi huy động thiền trượng vô song, sau đó tấn công trở lại, mang theo kim quang, uy thế lôi minh tương đương đại khí.
"Ầm!"
Đỗ Thủ Cao không thể nào ngăn cản được vô địch thiền trượng, bị thiền trượng đánh vào vai trái, làm cho những khớp xương ở cánh tay trái bị đánh nát, phát ra tiếng "răng rắc" thật to.
Phong Phi Vân cầm trong tay vô địch thiền trượng, sắc mặt tái nhợt, khập khễnh đi tới trước mặt Đỗ Thủ Cao, nói:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Đỗ Thủ Cao chẳng những bị đánh gãy xương cánh tay mà ngay cả xương trên người cũng bị chấn đắc gãy ở một số chỗ, linh khí trên người bị chấn động hỗn loạn, bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Phong Phi Vân nhưng mà tính cách hắn lại kiên cường vô cùng, tuy là một người bị thương nặng nhưng lại thẳng thắng như trước, nói:
- Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, nếu như không giết được người khác thì hiển nhiên cũng không có nghĩ tới việc còn có thể sống sót.
Tuy là Phong Phi Vân rất thích ý chí của hắn, nhưng mà hai người là đối thủ của nhau, đối với việc yêu thích kẻ thù của mình thì chính là tàn nhẫn với bản thân mình nên Phong Phi Vân nhất định phải lấy mạng của hắn.
"Vèo!"
Một bóng đen mãnh khãnh từ trong lòng đất bay bọt ra, một tay tóm lấy cánh tay Đỗ Thủ Cao, tốc độ của hắn cực nhanh, trong tích tắc đã đi ra xa mấy trăm trượng, lúc này mới dừng lại.
Đột nhiên xuất hiện ra một người, thân pháp hắn sử dụng so với Đỗ Thủ Cao lại giống nhau, rất dễ nhận thấy đây cũng là sát thủ đứng đầu trong Thái thượng đoạt mệnh cung.
- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi không nên đuổi theo thì tốt hơn.
Vóc dáng của bóng đen kia cao gầy, hai mắt mang theo hàn quang, hẳn là một cô nương còn trẻ tuổi.
Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào buông tha cho Đỗ Thủ Cao, nhất định phải giết hắn để diệt khẩu, nhưng lại không ngờ nữa đường lại xuất hiện một nữ sát thủ, hơn nữa tu vi lại không kém gì Đỗ Thủ Cao, rất dễ nhận thấy đó chính là thiếu niên sát thủ vương giả của Thái thượng đoạt mệnh cung.
Ca này thật sự rất khó khăn đây!
Phong Phi Vân dùng linh khí cưỡng ép che lại vết thương trên bắp chân, sau đó mang theo thiền trượng đi tới, vừa cười vừa nói:
- Từ trước tới nay chỉ có bổn thiếu gia uy hiếp phụ nữ, cô nương, đừng để rơi vào tay của ta, nếu không thì ra sẽ không để cho cô đứng dậy nổi đâu, khà khà!
Nữ sát thủ trầm giọng:
- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi đã là chó chết chủ, ốc còn không mang nổi mình ốc mà lại dám trêu chọc đến Thái thượng đoạt mệnh cung ta hay sao? Quả thực là không sợ chết mà!
Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, cảm giác được sự bất ổn, nói:
- Cái gì mà nói là chó chết chủ?
- Lẽ nào ngươi còn không biết gia chủ Phong gia đã phái tứ đại thiếu niên tài tuấn nghịch thiên tới bắt ngươi hay sao?
Nữ sát thủ cũng máu lạnh như Đỗ Thủ Cao vậy, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, giống như nàng ta rất sợ Phong Phi Vân nghe không hiểu vậy, lại nói:
- Có người tìm tới gia chủ Phong gia, nói là ngươi đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, gia chủ Phong gia vì muốn trấn an đối phương nên đã ra lệnh trục xuất ngươi khỏi Phong gia, cũng đã phái bốn vị thiếu niên tài tuấn đứng đầu đi bắt ngươi về.
Nàng nói rất bình thản, nhưng mà Phong Phi Vân nghe thấy lại như sét đánh ngang tai, tuy là hắn đối với Phong gia cũng không có bao nhiêu lòng trung thành nhưng mà khi nghe được tin tức này thì trong lòng cảm thấy rất mất mát và băn khoăn.
Nhất định là con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã tìm đến gia chủ Phong gia, ngoại trừ nàng ta thì không có người nào có thể gây áp lực cho gia chủ Phong gia được, nhất định là như vậy, nhất định là vậy rồi.
Lần sau nếu gặp lại, nhất định sẽ không lưu lại cho nàng ta một con đường sống.
Tuy là Phong Phi Vân nghĩ vậy trong lòng nhưng mà trên mặt cũng ra vẻ bình thản, không muốn bị hai sát thủ trước mắt nhìn ra chỗ hở, hắn cười phá lên ha ha, nói:
- Thực sự là chuyện cười mà, làm sao mà ta lại có thể nghe lời của một tên sát thủ chứ, Phong Phi Vân ta là một thanh niên kiệt xuất của Phong gia, gia chủ Phong gia mới không nỡ trục xuất ta khỏi gia môn đấy chứ.
- Không tin cũng được, ta chỉ biết là vì chuyện này mà gia gia của ngươi và hai vị thúc thúc đều đã bị liên lụy, bây giờ đã bị nhốt lại rồi đó, còn có cả cao thủ chấp pháp của Phong gia cũng đã chạy tới thành Linh Châu để ngăn chặn phụ thân ngươi. Đây chính là hịch văn thanh lý môn hộ được Phong gia ban ra, có lẽ bây giờ đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi.
Nữ sát thủ lấy ra tờ hịch văn bị xé rạch, ném vào người Phong Phi Vân.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy run rẩy, do dự trong phút chốc, cuối cùng cũng nhặt tờ hịch văn lên, phía trên quả thực là in dấu hiệu đặc hữu của Phong gia.
Phong Phi Vân cũng không xem nội dung của hịch văn, liền trực tiếp nhét vào trong lòng ngực.
Đại gia tộc đều là sĩ diện hảo, cho nên loại chuyện trục xuất con em gia tộc ra khỏi đại gia tộc này mấy trăm năm mới xảy ra một lần, dù cho xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ hành động rất im ắng, không để cho bên ngoài chê cười.
Nhưng mà lần này hịch văn của Phong gia lại dán đầy ở Tử tiêu phủ thành, tin tức này thực sự quá lớn, ngay cả nữ sát thủ của Thái thượng đoạt mệnh cung cũng biết chuyện này, như vậy có thể thấy được lần này Phong gia đối với chuyện trục xuất Phong Phi Vân có bao nhiêu quyết tâm.
Từ khía cạnh khác mà nói, cũng là do con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã gây áp lực quá lớn với Phong gia.
- Lại dám hạ thủ với người thân của ta, Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi nhất định chết chắc rồi.
Lửa giận trong lòng Phong Phi Vân bốc lên tới não, bây giờ hắn chỉ muốn chạy về Tử tiêu phủ thành, tìm cho ra cái người hèn nhát đê tiện Đông Phương Kính Nguyệt kia để bầm thây nàng ta ra.
Nữ sát thủ và Đỗ Thủ Cao thì đã lặng lẽ bỏ chạy, hóa thành hai đạo tàn ảnh màu đen biến mất ở trên trời.
Phong Phi Vân một thân một mình đứng im tại chỗ, trầm tư trong giây lát, sau đó lại mang theo vô địch thiền trượng chạy hết tốc lực đi khỏi.