Phong Phi Vân đi tới đưa hai tay giữ gương mặt của nàng, chủ động cường hôn lên môi nàng, Diêu Cát bị tập kích đột nhiên cũng cả kinh, thân thể mềm mại như bị điện giựt, muốn phản kháng nhưng mà hai tay Phong Phi Vân giống như kìm sắt kẹp lấy đầu của nàng, làm tóc dài của nàng mất trật tự.
Thật lâu sau, rời môi.
- Ngươi cũng đi Đồng Lô Sơn đúng không.
Phong Phi Vân vừa rồi lúc hôn nàng, lại mò xuống một cây trâm trên đầu của nàng, bên trong tự thành một phiến không gian, thai nghén linh tính rất mạnh, mang theo khí tức yêu tà, thô sơ giản lược dò xét thì phát hiện trong cây trâm này có tới một trăm sáu mươi chín trận pháp, nếu không phải Phong Phi Vân dùng linh khí hộ thể, vừa đã bị hàn khí trên cây trâm này làm tổn thương.
Thuộc về tứ phẩm linh khí.
Phong Phi Vân tự nhiên cả kinh, tứ phẩm linh khí đều được xưng là trấn thế sát binh, cả Thần Tấn vương triều khó tìm ra hai mươi kiện, mỗi một kiện đều có danh tiếng, Diêu Cát có được một kiện, còn dùng nó buộc tóc.
Rất hiển nhiên cây trâm này nàng lấy ra từ trong Yêu tộc thần tàng.
Nàng có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng.
- Ma quỷ, người xấu, trả cây trâm cho ta.
Tóc dài Diêu Cát tán loạn, búi tóc bị Phong Phi Vân vò rối, một tay giữ lấy mái tóc mất trật tự, vừa tức giận mắng Phong Phi Vân, đòi cây trầm lại.
Cây trâm này chính là một kiện trấn thế sát binh, không có tên, nhưng mà bên trong thai nghén lực lượng không phải chuyện đùa, Phong Phi Vân mơ hồ có thể cảm nhận được một con linh thú cường đại phong ấn bên trong, chính là khí linh của cây trâm.
Hoàn toàn không chút hoài nghi sau khi cây trâm này tế ra có thể đánh nát sơn hà, phá hủy thành trì, uy lực không yếu hơn "Huyết Nhân Thần Quán ", "Minh Băng Trác" các loại sát binh.
Phong Phi Vân cũng không đưa cây trâm cho nàng, trực tiếp thu và cười nói:
- Nếu ngươi không thành thật trả lời vấn đề của ta, ta sợ rằng sẽ không trả lời ngươi được.
- Được rồi, ta xác thực đi Đồng Lô Sơn.
Diêu Cát u oán nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương lòe lòe, giống như vợ bé bị ủy khuất.
- Tiến vào Yêu tộc thần tàng.
- Cũng là đi vào, nhưng mà ta chỉ tiến vào tầng ba mà thôi.
Diêu Cát thành thật nói những gì mình biết ra.
Phong Phi Vân cau mày, có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng đều không phải người bình thường, hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có nghĩ tới Diêu Cát thật tiến vào Yêu tộc thần tàng, chỉ bằng việc cây trâm này bay ra khỏi Yêu tộc thần tàng sau đó nàng vô ý đạt được, nhưng mà kết quả vượt qua hắn dự đoán.
Hắn vốn tưởng rằng đã đánh giá cao Diêu Cát, nhưng mà giờ phút này hắn cảm giác mình đánh giá thấp nàng, thê tử tiện nghi này vô cùng không đơn giản.
Ánh mắt Phong Phi Vân biến thành nghiền ngẫm, lấy cây trâm ra sau đó vén tóc của nàng lên, đem cây trâm cắm vào tóc của nàng sau đó búi tóc của nàng gọn gàng.
- Ngươi trả lại cho ta?
Diêu Cát kinh ngạc, đây chính là tứ phẩm linh khí, uy lực không đo lường được, nếu như Phong Phi Vân không trả cho nàng, nàng cũng không thể chém giết lấy về.
Phong Phi Vân nói:
- Không chính phải chỉ là tứ phẩm linh khí sao, hơn nữa còn là cây trâm của nữ nhân, cũng không lấy nó ra làm gì.
Bên kia Bạch Như Tuyết đã chấn kinh không nói ra lời, Phong Phi Vân nhíu mày không rõ nữ nhân này có thân phận gì, vậy mà tiến vào Yêu tộc thần tàng, nhưng lại dùng tứ phẩm linh khí làm buối tóc.
- Cũng đúng, dù sao có người thiếu nợ ngươi hai kiện bảo vật, nàng cũng tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, nhất định đạt được rất nhiều bảo vật, tùy tiện từ chỗ nàng đạt được hai kiện bảo vật giá trị kinh thế.
Diêu Cát nói ra.
- Ngươi nói chính là Mặc Dao Dao sao?
- Trừ nàng còn có thể là ai, nàng có mấy giúp đỡ, đạt được chỗ tốt hơn ta nhiều, thật sự là tức chết ta, sớm biết như thế ta đã mang theo mấy giúp đỡ.
Phong Phi Vân xoa xoa huyệt Thái Dương, đây là nữ nhân hung tàn cỡ nào.
Có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng khẳng định là cường giả chân chính, nhưng mà các nàng đều đi vào, mà hắn lại không vào được.
Phong Phi Vân đối với bảo vật cũng không để bụng gì cả, dù sao hắn cũng có được thanh đồng cổ thuyền vượt qua tất cả bảo vật, nếu để cho Mặc Dao Dao thiếu nợ hắn một nhân tình, thời điểm mấu chốt giúp hắn giết người nào đó thì càng có lợi cho hắn.
- Đúng rồi, Yêu tộc thần tàng có bảo vật gì cũng đã bị các ngươi lấy đi, ngay cả các ngươi cũng đã tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, có ai tiến vào tầng thứ tư, tầng thứ năm không, ví dụ như Tà Hoàng cùng Thiên Vu thần nữ, cung chủ Thần Linh Cung tiến vào tầng thứ mấy?
Phong Phi Vân rất quan tâm tới Yêu tộc thần tàng, dù sao Diêu Cát mới tiến vào tầng thứ ba đã có được tứ phẩm linh khí, khẳng định cũng có không ít bảo vật tốt hơn tứ phẩm linh khí, nếu tiến vào sâu hơn chắc chắn sẽ có được bảo vật tốt hơn nhiều.
Diêu Cát trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi cho rằng Yêu tộc thần tàng là địa phương nào, cửa vào Yêu tộc thần tàng cũng có yêu linh trấn thủ, cho dù là thượng vị cự phách cũng khó tiến vào phía trước, trong Yêu tộc thần tàng có linh bảo bay ra, phần lớn cũng chỉ là bảo vật ở tầng thứ nhất, chỉ có rải rác mấy người tiến vào tầng thứ ba, nhưng cũng chỉ xâm nhập một góc của tầng ba, như Thiên Vu thần nữ, Tà Hoàng, cung chủ, Đại Phạm Thiên các nhân vật, về phần lão quỷ Bắc Minh phiệt và vài lão bất tử và bốn cường giả chí cường lánh đời cũng chỉ xâm nhập vào tầng thứ hai mà thôi.
Không ngờ có nhiều người tiến vào Yêu tộc thần tàng như thế.
Nhưng mà cũng không kỳ quái, tu vị những người này cường đại hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đi vào Yêu tộc thần tàng.
- Về phần Yêu tộc thần tàng có tầng thứ tư, tầng thứ năm hay không thì không biết, bởi vì Mặc Dao Dao tại tầng ba lấy được chí bảo, dẫn tới Yêu tộc thần tàng phát sinh đại biến, tất cả mọi người chạy ra ngoài, mà Yêu tộc thần tàng cũng vì vậy mà chìm vào sâu trong lòng đất, rất nhiều cường giả lại lẻn vào lòng đất đi tìm, nhưng lại không cách nào tìm được, Yêu tộc thần tàng có lẽ không ở trong Đồng Lô Sơn nữa, tương lai nó sẽ xuất hiện ở nơi khác.
Diêu Cát cũng đầy tiếc nuối, đây chính là cơ duyên to lớn a.
Phong Phi Vân tươi cười mang theo vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào Diêu Cát, càng lúc càng cảm thấy khó nhìn thấu nàng, phượng hoàng thiên nhãn bị một tầng hào quang ngăn cản, không thể nhìn thấy chân thật của nàng.
- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì, có đẹp như thế sao, ta chỉ vận khí tốt tiến vào cửa vào Yêu tộc thần tàng mà thôi.
Diêu Cát môi hồng răng trắng, dáng tươi cười dịu dàng, mang theo vô hạn mị hoặc.
- Sau đó không cẩn thận xông vào tầng thứ hai, lại không cẩn thận đi vào tầng thứ ba.
Phong Phi Vân nói.
- Sự thật cũng giống như vậy.
Diêu Cát nói.
Phong Phi Vân đi tới đưa hai tay giữ gương mặt của nàng, chủ động cường hôn lên môi nàng, Diêu Cát bị tập kích đột nhiên cũng cả kinh, thân thể mềm mại như bị điện giựt, muốn phản kháng nhưng mà hai tay Phong Phi Vân giống như kìm sắt kẹp lấy đầu của nàng, làm tóc dài của nàng mất trật tự.
Thật lâu sau, rời môi.
- Ngươi cũng đi Đồng Lô Sơn đúng không.
Phong Phi Vân vừa rồi lúc hôn nàng, lại mò xuống một cây trâm trên đầu của nàng, bên trong tự thành một phiến không gian, thai nghén linh tính rất mạnh, mang theo khí tức yêu tà, thô sơ giản lược dò xét thì phát hiện trong cây trâm này có tới một trăm sáu mươi chín trận pháp, nếu không phải Phong Phi Vân dùng linh khí hộ thể, vừa đã bị hàn khí trên cây trâm này làm tổn thương.
Thuộc về tứ phẩm linh khí.
Phong Phi Vân tự nhiên cả kinh, tứ phẩm linh khí đều được xưng là trấn thế sát binh, cả Thần Tấn vương triều khó tìm ra hai mươi kiện, mỗi một kiện đều có danh tiếng, Diêu Cát có được một kiện, còn dùng nó buộc tóc.
Rất hiển nhiên cây trâm này nàng lấy ra từ trong Yêu tộc thần tàng.
Nàng có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng.
- Ma quỷ, người xấu, trả cây trâm cho ta.
Tóc dài Diêu Cát tán loạn, búi tóc bị Phong Phi Vân vò rối, một tay giữ lấy mái tóc mất trật tự, vừa tức giận mắng Phong Phi Vân, đòi cây trầm lại.
Cây trâm này chính là một kiện trấn thế sát binh, không có tên, nhưng mà bên trong thai nghén lực lượng không phải chuyện đùa, Phong Phi Vân mơ hồ có thể cảm nhận được một con linh thú cường đại phong ấn bên trong, chính là khí linh của cây trâm.
Hoàn toàn không chút hoài nghi sau khi cây trâm này tế ra có thể đánh nát sơn hà, phá hủy thành trì, uy lực không yếu hơn "Huyết Nhân Thần Quán ", "Minh Băng Trác" các loại sát binh.
Phong Phi Vân cũng không đưa cây trâm cho nàng, trực tiếp thu và cười nói:
- Nếu ngươi không thành thật trả lời vấn đề của ta, ta sợ rằng sẽ không trả lời ngươi được.
- Được rồi, ta xác thực đi Đồng Lô Sơn.
Diêu Cát u oán nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương lòe lòe, giống như vợ bé bị ủy khuất.
- Tiến vào Yêu tộc thần tàng.
- Cũng là đi vào, nhưng mà ta chỉ tiến vào tầng ba mà thôi.
Diêu Cát thành thật nói những gì mình biết ra.
Phong Phi Vân cau mày, có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng đều không phải người bình thường, hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có nghĩ tới Diêu Cát thật tiến vào Yêu tộc thần tàng, chỉ bằng việc cây trâm này bay ra khỏi Yêu tộc thần tàng sau đó nàng vô ý đạt được, nhưng mà kết quả vượt qua hắn dự đoán.
Hắn vốn tưởng rằng đã đánh giá cao Diêu Cát, nhưng mà giờ phút này hắn cảm giác mình đánh giá thấp nàng, thê tử tiện nghi này vô cùng không đơn giản.
Ánh mắt Phong Phi Vân biến thành nghiền ngẫm, lấy cây trâm ra sau đó vén tóc của nàng lên, đem cây trâm cắm vào tóc của nàng sau đó búi tóc của nàng gọn gàng.
- Ngươi trả lại cho ta?
Diêu Cát kinh ngạc, đây chính là tứ phẩm linh khí, uy lực không đo lường được, nếu như Phong Phi Vân không trả cho nàng, nàng cũng không thể chém giết lấy về.
Phong Phi Vân nói:
- Không chính phải chỉ là tứ phẩm linh khí sao, hơn nữa còn là cây trâm của nữ nhân, cũng không lấy nó ra làm gì.
Bên kia Bạch Như Tuyết đã chấn kinh không nói ra lời, Phong Phi Vân nhíu mày không rõ nữ nhân này có thân phận gì, vậy mà tiến vào Yêu tộc thần tàng, nhưng lại dùng tứ phẩm linh khí làm buối tóc.
- Cũng đúng, dù sao có người thiếu nợ ngươi hai kiện bảo vật, nàng cũng tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, nhất định đạt được rất nhiều bảo vật, tùy tiện từ chỗ nàng đạt được hai kiện bảo vật giá trị kinh thế.
Diêu Cát nói ra.
- Ngươi nói chính là Mặc Dao Dao sao?
- Trừ nàng còn có thể là ai, nàng có mấy giúp đỡ, đạt được chỗ tốt hơn ta nhiều, thật sự là tức chết ta, sớm biết như thế ta đã mang theo mấy giúp đỡ.
Phong Phi Vân xoa xoa huyệt Thái Dương, đây là nữ nhân hung tàn cỡ nào.
Có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng khẳng định là cường giả chân chính, nhưng mà các nàng đều đi vào, mà hắn lại không vào được.
Phong Phi Vân đối với bảo vật cũng không để bụng gì cả, dù sao hắn cũng có được thanh đồng cổ thuyền vượt qua tất cả bảo vật, nếu để cho Mặc Dao Dao thiếu nợ hắn một nhân tình, thời điểm mấu chốt giúp hắn giết người nào đó thì càng có lợi cho hắn.
- Đúng rồi, Yêu tộc thần tàng có bảo vật gì cũng đã bị các ngươi lấy đi, ngay cả các ngươi cũng đã tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, có ai tiến vào tầng thứ tư, tầng thứ năm không, ví dụ như Tà Hoàng cùng Thiên Vu thần nữ, cung chủ Thần Linh Cung tiến vào tầng thứ mấy?
Phong Phi Vân rất quan tâm tới Yêu tộc thần tàng, dù sao Diêu Cát mới tiến vào tầng thứ ba đã có được tứ phẩm linh khí, khẳng định cũng có không ít bảo vật tốt hơn tứ phẩm linh khí, nếu tiến vào sâu hơn chắc chắn sẽ có được bảo vật tốt hơn nhiều.
Diêu Cát trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi cho rằng Yêu tộc thần tàng là địa phương nào, cửa vào Yêu tộc thần tàng cũng có yêu linh trấn thủ, cho dù là thượng vị cự phách cũng khó tiến vào phía trước, trong Yêu tộc thần tàng có linh bảo bay ra, phần lớn cũng chỉ là bảo vật ở tầng thứ nhất, chỉ có rải rác mấy người tiến vào tầng thứ ba, nhưng cũng chỉ xâm nhập một góc của tầng ba, như Thiên Vu thần nữ, Tà Hoàng, cung chủ, Đại Phạm Thiên các nhân vật, về phần lão quỷ Bắc Minh phiệt và vài lão bất tử và bốn cường giả chí cường lánh đời cũng chỉ xâm nhập vào tầng thứ hai mà thôi.
Không ngờ có nhiều người tiến vào Yêu tộc thần tàng như thế.
Nhưng mà cũng không kỳ quái, tu vị những người này cường đại hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đi vào Yêu tộc thần tàng.
- Về phần Yêu tộc thần tàng có tầng thứ tư, tầng thứ năm hay không thì không biết, bởi vì Mặc Dao Dao tại tầng ba lấy được chí bảo, dẫn tới Yêu tộc thần tàng phát sinh đại biến, tất cả mọi người chạy ra ngoài, mà Yêu tộc thần tàng cũng vì vậy mà chìm vào sâu trong lòng đất, rất nhiều cường giả lại lẻn vào lòng đất đi tìm, nhưng lại không cách nào tìm được, Yêu tộc thần tàng có lẽ không ở trong Đồng Lô Sơn nữa, tương lai nó sẽ xuất hiện ở nơi khác.
Diêu Cát cũng đầy tiếc nuối, đây chính là cơ duyên to lớn a.
Phong Phi Vân tươi cười mang theo vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào Diêu Cát, càng lúc càng cảm thấy khó nhìn thấu nàng, phượng hoàng thiên nhãn bị một tầng hào quang ngăn cản, không thể nhìn thấy chân thật của nàng.
- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì, có đẹp như thế sao, ta chỉ vận khí tốt tiến vào cửa vào Yêu tộc thần tàng mà thôi.
Diêu Cát môi hồng răng trắng, dáng tươi cười dịu dàng, mang theo vô hạn mị hoặc.
- Sau đó không cẩn thận xông vào tầng thứ hai, lại không cẩn thận đi vào tầng thứ ba.
Phong Phi Vân nói.
- Sự thật cũng giống như vậy.
Diêu Cát nói.