Mục Tích Nhu không cho là đúng, nàng cảm thấy Bạch Như Tuyết đã bị Nhất Trận Phong chinh phục, hoàn toàn trở thành nữ nô của hắn. Mục Tích Nhu không phải loại nữ nhân nhận mệnh, không nhận mệnh thì sẽ không bị chinh phục. Mục Tích Nhu là loại nữ nhân kiêu ngạo, làm sao cam lòng bị một đại đạo hái hoa chinh phục?
Mắt Mục Tích Nhu lóe tia đắc ý thầm nghĩ:
- Chắc nhóm giáo chủ đang trên đường đi, Phàn thành sẽ là nơi đại đạo hái hoa này đền tội.
Giây sau ánh sáng trong mắt vụt tắt. Mục Tích Nhu đã rơi vào tay đại đạo hái hoa, dù nàng không bị làm bẩn thì danh dự đã có vết nhơ, không ai cho rằng nàng còn trong sạch.
Nghĩ đến đây Mục Tích Nhu cảm thấy cái tên đại đạo hái hoa này nên bị thiên đao vạn quả.
Màn đêm buông xuống, ba con sư tử hổ báo thú kéo một chiếc xe cổ rách nát bay nhanh vào Phàn thành.
Thành trì cổ xưa đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, có rất nhiều phật môn tu sĩ tụ tập. Hai bên con đường có nhiều cửa hàng buôn bán phật môn pháp khí, cũng không thiếu các tu sĩ đi di tích tháp cổ tìm báu vật.
Tin tức Kim Tàm Kinh xuất thế truền ra, đối vớii phật môn tu sĩ nghĩa là thời đại phật tu thứ hai đã đến. Ngày càng nhiều phật tu giả đến Phàn thành tế bái, trong Phàn thành náo nhiệt hơn trước kia.
Mặc dù xe cổ sư tử hổ báo rách nát nhưng hấp dẫn nhiều người chú ý, các tu sĩ trên đường cổ nhìn chằm chằm.
Một thanh niên tài tuấn bực bộ nói:
- Người trong xe có thân phận gì mà khiến hai mỹ nhân tuyệt sắc đánh xe cho hắn?
- Một mỹ nhân dường như là Mục tiên nữ của Lục Tế tiên giáo.
- Đúng là Mục tiên nữ rồi, hay người trong xe cổ là giáo chủ Lục Tế tiên giáo?
Thanh niên tài tuấn biểu tình từ khó chịu thay đổi sắc mặt ngay, lắp bắp nói:
- Dù sao là đại nhân vật, chúng ta không trêu vào được.
Sư tử hổ báo thú chạy vào Phàn thành, tu sĩ trên đường cổ nhường đường, người không biết sẽ tưởng là đại nhân vật nào đến.
Xe cổ sư tử hổ báo đậu trước khách điếm xa hoa nhất, như quỳnh lâu ngọc điện. Phong Phi Vân dẫn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu đi thẳng vào trong. Vì biểu hiện phong độ đại đạo hái hoa, Phong Phi Vân cố ý lấy một cây quạt ra, bộ dạng phong lưu phóng khoáng.
Đến khách điếm đương nhiên là tìm chỗ trọ qua đêm.
Trên đường đi Phong Phi Vân tìm hiểu về di tích tháp cổ thì chỗ đó không đơn giản có mấy phế tích, hắn sẽ phải ở lại Phàn thành một thời gian dài. Bây giờ Phong Phi Vân là đại đạo hái hoa, thuộc thủ lĩnh tà đạo một phương, chỗ cư trú không thể qua loa.
Phòng trong khách điếm này siêu đắt, chỉ có một số tu sĩ có tài sản mới ở nổi. Phong Phi Vân là nhà giàu mới nổi, hắn không để ý mấy đồng tiền vặt.
Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào ngồi uống rượu trên tầng hai, rượu trong ly không phải vật tầm thường. Là trần nhưỡng ba trăm năm, từ xa đã ngửi được vị linh thảo.
Người có thể uống loại rượu này không tầm thường.
Lão nhân nói:
- Trận Đồng Lô sơn, Nhật Nguyệt tiên giáo trở thành bên thắng lớn nhất. Nghe đồn Nhật Nguyệt tiên giáo đào được một gốc vô thượng linh căn, quý giá còn hơn tiểu linh tiên thụ của Phổ Đà sơn. Sợ là Nhật Nguyệt tiên giáo ngồi vững danh hiệu đệ nhất tiên giáo Địa Tử phủ.
Tu sĩ đầu đội mũ ngồi đối diện lão nhân lạnh lùng cười:
- Ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ đều có nội tình to lớn, khó nói ai mạnh ai yếu. Thái Dương tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo cũng là vật khổng lồ, chưa chắc Nhật Nguyệt tiên giáo đạp hai tiên giáo khác xuống được.
- Nghe đồn Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo đã đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, thật là kinh tài tuyệt diễm. Chưa được một trăm năm đã tới cảnh giới siêu cự phách, mấy thiên tài đẳng cấp sử thi chưa chắc làm được.
- Trần mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo tu thành vạn pháp quy nhất, có thể thi triển ra sức chiến đấu gấp hai mươi bảy lần. Trấn thế sát binh không ra thì không ai trấn áp được hắn.
Mấy lão nhân bàn bên cạnh lai lịch không nhỏ, có người đội mũ che mặt, có người dùng ảo ảnh che mặt. Chỉ có lão nhân tóc bạc mặt hồng hào là lộ bộ mặt thật. Có người nhận ra lão nhân đó là thành chủ Phàn thành, quận thủ Phàn quận, Vương An Ngọc. Đây là một vị cự phách, thế lực sau lưng lớn kinh người.
Người ngồi chung bàn với Vương An Ngọc đương nhiên thân phận sẽ không thấp hơn lão.
Tu sĩ nhận ra thân phận của Vương An Ngọc thì đổi sắc mặt gượng gạo, kéo giãn khoảng cách với mấy lão nhân. Bọn họ trốn sang một góc, không dám nghe đoạn đối thoại của nhóm Vương An Ngọc.
Có một số lời không thể nghe.
Tiếng bước chân vang lên.
Cộp cộp cộp!
Phong Phi Vân thấy thiếu nữ quen thuộc mang theo một đám tu sĩ từ trên lầu đi xuống, dọc theo cầu thang làm bằng kim đồng. Thiếu nữ như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, sáng rực rỡ. Đó là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả thủ lĩnh Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.
Vóc dáng Liễu Duệ Hâm ngây ngô nhưng nàng rất đẹp.
Liễu Duệ Hâm đứng trên cao, chắp hai tay sau lưng, khí thế khiếp người nói:
- Thái Dương tiên giáo từng chỉ là một chi nhánh của Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta, sẽ có ngày lại quy thuận về.
Mọi người trong khách điếm đứng dậy chào thiếu nữ, thái độ rất tôn kính.
- Thì ra là Duệ Hâm tiểu thư.
Phàn thành dù gì là địa bàn thuộc Nhật Nguyệt tiên giáo. Liễu Duệ Hâm là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, ai cũng phải nể mặt nàng.
Vóc dáng Liễu Duệ Hâm mảnh mai, nàng đứng trên thang vàng lầu ngọc, bên hông giắt một cây đai ngọc, khinh thường tất cả tu sĩ.
Bởi vì tà đạo thịnh hội sắp tới, nhiều thủ lĩnh tà đạo hoặc là gióng trống khua chiêng, hoặc là điệu thấp đi tới Địa Tử phủ. Gần đây Địa Tử phủ không yên bình, có gió thổi cỏ lay sẽ gây ra sóng lớn. Hành động của cao tầng Nhật Nguyệt tiên giáo đặc biệt bị chú ý.
Liễu Duệ Hâm xuất hiện tại đây nói cho các tu sĩ biết rằng Phàn thành, hay đúng hơn là di tích tháp cổ sắp xảy ra chuyện lớn.
Liễu Duệ Hâm và đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo đi xuống. Vương An Ngọc, mấy lão nhân bí ẩn không nói nhiều, ngôi im tại chỗ, môi mấp máy dùng thần thức giao lưu, không ai nghe được.
Phong Phi Vân uống rượu, đã lâu hắn không uống rượu ngon như vậy. Phong Phi Vân phong độ phiên phiên, giai nhân ngồi bên hầu rượu, khá bắt mắt. Nhưng mọi người chỉ nhìn bàn Phong Phi Vân một lúc, hơn nữa bọn họ nhìn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu.
Không lâu sau tài tuấn anh hào của mấy tiên giáo tới gần Liễu Duệ Hâm, chắc là đệ tử tiên giáo quen thân với Nhật Nguyệt tiên giáo. Bọn họ tư chất không tầm thường, tuấn lãng thần phong. Có vẻ bọn họ quen biết nhau, quay quanh Liễu Duệ Hâm, ý định theo đuổi thiên chi kiêu nữ này.
Trong đó một thanh niên trẻ tuổi tu vi khá cao mặc giáp vàng tên Từ Chí Dương nói:
- Liễu sư muội cũng đi Đồng Lô sơn, không biết có gặp nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân không?
Nhắc tới Phong Phi Vân là mọi người nghĩ ngay đến Kim Tàm Kinh. Trong khách điếm có nhiều cường giả, cả đám vãnh tai hóng nghe. Bọn họ không đi Đồng Lô sơn, chưa từng gặp Phong Phi Vân. Nghe người ta nói Đồng Lô sơn là tuyệt địa sự sống, thổi phồng Phong Phi Vân không gì không làm được, nhưng không ai biết sự thật ra sao.
Mục Tích Nhu không cho là đúng, nàng cảm thấy Bạch Như Tuyết đã bị Nhất Trận Phong chinh phục, hoàn toàn trở thành nữ nô của hắn. Mục Tích Nhu không phải loại nữ nhân nhận mệnh, không nhận mệnh thì sẽ không bị chinh phục. Mục Tích Nhu là loại nữ nhân kiêu ngạo, làm sao cam lòng bị một đại đạo hái hoa chinh phục?
Mắt Mục Tích Nhu lóe tia đắc ý thầm nghĩ:
- Chắc nhóm giáo chủ đang trên đường đi, Phàn thành sẽ là nơi đại đạo hái hoa này đền tội.
Giây sau ánh sáng trong mắt vụt tắt. Mục Tích Nhu đã rơi vào tay đại đạo hái hoa, dù nàng không bị làm bẩn thì danh dự đã có vết nhơ, không ai cho rằng nàng còn trong sạch.
Nghĩ đến đây Mục Tích Nhu cảm thấy cái tên đại đạo hái hoa này nên bị thiên đao vạn quả.
Màn đêm buông xuống, ba con sư tử hổ báo thú kéo một chiếc xe cổ rách nát bay nhanh vào Phàn thành.
Thành trì cổ xưa đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, có rất nhiều phật môn tu sĩ tụ tập. Hai bên con đường có nhiều cửa hàng buôn bán phật môn pháp khí, cũng không thiếu các tu sĩ đi di tích tháp cổ tìm báu vật.
Tin tức Kim Tàm Kinh xuất thế truền ra, đối vớii phật môn tu sĩ nghĩa là thời đại phật tu thứ hai đã đến. Ngày càng nhiều phật tu giả đến Phàn thành tế bái, trong Phàn thành náo nhiệt hơn trước kia.
Mặc dù xe cổ sư tử hổ báo rách nát nhưng hấp dẫn nhiều người chú ý, các tu sĩ trên đường cổ nhìn chằm chằm.
Một thanh niên tài tuấn bực bộ nói:
- Người trong xe có thân phận gì mà khiến hai mỹ nhân tuyệt sắc đánh xe cho hắn?
- Một mỹ nhân dường như là Mục tiên nữ của Lục Tế tiên giáo.
- Đúng là Mục tiên nữ rồi, hay người trong xe cổ là giáo chủ Lục Tế tiên giáo?
Thanh niên tài tuấn biểu tình từ khó chịu thay đổi sắc mặt ngay, lắp bắp nói:
- Dù sao là đại nhân vật, chúng ta không trêu vào được.
Sư tử hổ báo thú chạy vào Phàn thành, tu sĩ trên đường cổ nhường đường, người không biết sẽ tưởng là đại nhân vật nào đến.
Xe cổ sư tử hổ báo đậu trước khách điếm xa hoa nhất, như quỳnh lâu ngọc điện. Phong Phi Vân dẫn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu đi thẳng vào trong. Vì biểu hiện phong độ đại đạo hái hoa, Phong Phi Vân cố ý lấy một cây quạt ra, bộ dạng phong lưu phóng khoáng.
Đến khách điếm đương nhiên là tìm chỗ trọ qua đêm.
Trên đường đi Phong Phi Vân tìm hiểu về di tích tháp cổ thì chỗ đó không đơn giản có mấy phế tích, hắn sẽ phải ở lại Phàn thành một thời gian dài. Bây giờ Phong Phi Vân là đại đạo hái hoa, thuộc thủ lĩnh tà đạo một phương, chỗ cư trú không thể qua loa.
Phòng trong khách điếm này siêu đắt, chỉ có một số tu sĩ có tài sản mới ở nổi. Phong Phi Vân là nhà giàu mới nổi, hắn không để ý mấy đồng tiền vặt.
Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào ngồi uống rượu trên tầng hai, rượu trong ly không phải vật tầm thường. Là trần nhưỡng ba trăm năm, từ xa đã ngửi được vị linh thảo.
Người có thể uống loại rượu này không tầm thường.
Lão nhân nói:
- Trận Đồng Lô sơn, Nhật Nguyệt tiên giáo trở thành bên thắng lớn nhất. Nghe đồn Nhật Nguyệt tiên giáo đào được một gốc vô thượng linh căn, quý giá còn hơn tiểu linh tiên thụ của Phổ Đà sơn. Sợ là Nhật Nguyệt tiên giáo ngồi vững danh hiệu đệ nhất tiên giáo Địa Tử phủ.
Tu sĩ đầu đội mũ ngồi đối diện lão nhân lạnh lùng cười:
- Ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ đều có nội tình to lớn, khó nói ai mạnh ai yếu. Thái Dương tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo cũng là vật khổng lồ, chưa chắc Nhật Nguyệt tiên giáo đạp hai tiên giáo khác xuống được.
- Nghe đồn Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo đã đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, thật là kinh tài tuyệt diễm. Chưa được một trăm năm đã tới cảnh giới siêu cự phách, mấy thiên tài đẳng cấp sử thi chưa chắc làm được.
- Trần mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo tu thành vạn pháp quy nhất, có thể thi triển ra sức chiến đấu gấp hai mươi bảy lần. Trấn thế sát binh không ra thì không ai trấn áp được hắn.
Mấy lão nhân bàn bên cạnh lai lịch không nhỏ, có người đội mũ che mặt, có người dùng ảo ảnh che mặt. Chỉ có lão nhân tóc bạc mặt hồng hào là lộ bộ mặt thật. Có người nhận ra lão nhân đó là thành chủ Phàn thành, quận thủ Phàn quận, Vương An Ngọc. Đây là một vị cự phách, thế lực sau lưng lớn kinh người.
Người ngồi chung bàn với Vương An Ngọc đương nhiên thân phận sẽ không thấp hơn lão.
Tu sĩ nhận ra thân phận của Vương An Ngọc thì đổi sắc mặt gượng gạo, kéo giãn khoảng cách với mấy lão nhân. Bọn họ trốn sang một góc, không dám nghe đoạn đối thoại của nhóm Vương An Ngọc.
Có một số lời không thể nghe.
Tiếng bước chân vang lên.
Cộp cộp cộp!
Phong Phi Vân thấy thiếu nữ quen thuộc mang theo một đám tu sĩ từ trên lầu đi xuống, dọc theo cầu thang làm bằng kim đồng. Thiếu nữ như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, sáng rực rỡ. Đó là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả thủ lĩnh Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.
Vóc dáng Liễu Duệ Hâm ngây ngô nhưng nàng rất đẹp.
Liễu Duệ Hâm đứng trên cao, chắp hai tay sau lưng, khí thế khiếp người nói:
- Thái Dương tiên giáo từng chỉ là một chi nhánh của Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta, sẽ có ngày lại quy thuận về.
Mọi người trong khách điếm đứng dậy chào thiếu nữ, thái độ rất tôn kính.
- Thì ra là Duệ Hâm tiểu thư.
Phàn thành dù gì là địa bàn thuộc Nhật Nguyệt tiên giáo. Liễu Duệ Hâm là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, ai cũng phải nể mặt nàng.
Vóc dáng Liễu Duệ Hâm mảnh mai, nàng đứng trên thang vàng lầu ngọc, bên hông giắt một cây đai ngọc, khinh thường tất cả tu sĩ.
Bởi vì tà đạo thịnh hội sắp tới, nhiều thủ lĩnh tà đạo hoặc là gióng trống khua chiêng, hoặc là điệu thấp đi tới Địa Tử phủ. Gần đây Địa Tử phủ không yên bình, có gió thổi cỏ lay sẽ gây ra sóng lớn. Hành động của cao tầng Nhật Nguyệt tiên giáo đặc biệt bị chú ý.
Liễu Duệ Hâm xuất hiện tại đây nói cho các tu sĩ biết rằng Phàn thành, hay đúng hơn là di tích tháp cổ sắp xảy ra chuyện lớn.
Liễu Duệ Hâm và đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo đi xuống. Vương An Ngọc, mấy lão nhân bí ẩn không nói nhiều, ngôi im tại chỗ, môi mấp máy dùng thần thức giao lưu, không ai nghe được.
Phong Phi Vân uống rượu, đã lâu hắn không uống rượu ngon như vậy. Phong Phi Vân phong độ phiên phiên, giai nhân ngồi bên hầu rượu, khá bắt mắt. Nhưng mọi người chỉ nhìn bàn Phong Phi Vân một lúc, hơn nữa bọn họ nhìn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu.
Không lâu sau tài tuấn anh hào của mấy tiên giáo tới gần Liễu Duệ Hâm, chắc là đệ tử tiên giáo quen thân với Nhật Nguyệt tiên giáo. Bọn họ tư chất không tầm thường, tuấn lãng thần phong. Có vẻ bọn họ quen biết nhau, quay quanh Liễu Duệ Hâm, ý định theo đuổi thiên chi kiêu nữ này.
Trong đó một thanh niên trẻ tuổi tu vi khá cao mặc giáp vàng tên Từ Chí Dương nói:
- Liễu sư muội cũng đi Đồng Lô sơn, không biết có gặp nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân không?
Nhắc tới Phong Phi Vân là mọi người nghĩ ngay đến Kim Tàm Kinh. Trong khách điếm có nhiều cường giả, cả đám vãnh tai hóng nghe. Bọn họ không đi Đồng Lô sơn, chưa từng gặp Phong Phi Vân. Nghe người ta nói Đồng Lô sơn là tuyệt địa sự sống, thổi phồng Phong Phi Vân không gì không làm được, nhưng không ai biết sự thật ra sao.