Phong Phi Vân nhìn Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn biến mất trong vầng sáng mkông lung. Linh giác cho Phong Phi Vân biết đám lão nhân này không đơn giản, chắc chắn phát hiện điều gì đó trong di tích tháp cổ.
- Đi, chúng ta cũng vào xem.
Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra ngoài, bước hướng vị trí Vương An Ngọc và bốn lão nhân bí ẩn biến mất. Phong Phi Vân thấy có một vách tường sụp đổ cổ xưa, trên vách tường khắc các phật ấn dan xen thành phật lý nào đó.
Liễu Duệ Hâm vì đến di tích tháp cổ tìm kho báu đã chuẩn bị bài vở nhiều, nàng nhắc nhở hắn:
- Tuy trận pháp nơi này khiếm khuyết nhưng có thể giữ vạn năm không biến mất đa số do lão tăng đẳng cấp chân nhân bài bố, nếu không giỏi trận pháp sẽ bị tàn trận trấn áp chết.
Liễu Duệ Hâm cười đắc ý, muốn cho đại đạo hái hoa kiêu ngạo biết khó mà lui. Nếu đại đạo hái hoa thấy sợ thì sau này sẽ hụt hơi, không kiêu ngạo nữa.
Mục Tích Nhu xoe tròn mắt:
- Nghe đồn từng có cự phách bị đánh chết trong tàn trận, trận pháp do chân nhân để lại không tầm thường.
Phong Phi Vân phẩy quạt, bộ dáng hờ hững, tiêu sái thong dong. Phong Phi Vân tùy tay khắc luồng linh quang trong không trung, cong vẹo như mấy con giun.
Vù vù vù vù vù!
Một vầng sáng tự động hiện ra, mơ hồ thấy có cánh cửa mở.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đi đi.
Phong Phi Vân bước qua cánh cửa trước.
Liễu Duệ Hâm phồng má:
- Tên trộm hái hao chết tiệt còn giỏi cả đạo trận pháp. Tàn trận chân nhân để lại cũng bị hắn mở, quá lợi hại . . . Phi, bàng môn tà đạo, vô dụng!
Liễu Duệ Hâm trợn to mắt, bộ dạng bực tức, tuy nàng ngúng nguẩy nhưng rốt cuộc vẫn bước qua cánh cửa.
Vào trung tâm di tích tháp cổ, Phong Phi Vân đứng trên cát vàng đỏ rực, nhìn các phật điện, miếu cổ rách nát hoang tàn rải rác khắp nơi tụ tập thành một toàp hật thành. Phật thành đã mất phồn vinh ngày xưa, không gian tĩnh lặng, trong không khí quanh quẩn phật âm bi thương như nói cho thế nhân một thời đại đã hạ màn.
Đường cái đá vàng cổ xưa bị ăn mòn thành bùn cát. Chỉ có miếu thờ, am ni được phật văn gia cố là không bị thời gian mục nát. Sau này một số cao tăng phật môn bày trận pháp tại đây, giữ các di tích còn lại đến nay.
Khi đi ngang qua một số nơi đổ nát, xuyên qua vách tường sụp đổ thấy một số tu phật giả ở bên trong bái tiên linh.
- Chiêu cáo tiên linh, chúng sinh, Phật tổ trường tồn, phật tâm bất hối diệc không mất . . .
Phong Phi Vân thu về ý nghĩ khinh thường:
- Có thể vào chỗ nàyd toàn là cường giả.
Phong Phi Vân cảm nhận mấy hơi thở khổng lồ trong di tích tháp cổ, hơi thở thuộc về cao nhân ẩn thế mạnh hơn cả hắn.
Vào trung tâm di tích tháp cổ, kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân dao động kỳ diệu. Kim Tàm Kinh đặt trong giới linh thạch lấp lánh ánh sáng, dường như cảm ứng được cái gì.
Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn không biết đã đi đâu. Phật thành viễn cổ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa thần thức bị áp chế, muốn tìm người trong chỗ này rất rắc rối, nếu đi lung tung không chừng sẽ rơi vào một vài tuyệt địa.
Phong Phi Vân không cố ý tìm đám người Vương An Ngọc, hắn dựa theo cảm ứng kim tàm phật khí đi hướng trung tâm phật thành.
Liễu Duệ Hâm lên tiếng:
- Không thể đi tiếp, đằng trước là Pháp Hoằng điện.
Liễu Duệ Hâm từng xem trộm bản đồ di tích tháp cổ, biết có vài chỗ không đi được. Nếu đại đạo hái hoa này chết trong đó đương nhiên Liễu Duệ Hâm rất vui, nhưng nàng sợ sẽ chết cùng hắn.
- Pháp Hoằng điện là chỗ nào? Tại sao không thể đi?
Tốc độ kim tàm phật khí chảy trong người Phong Phi Vân tăng nhanh gấp đôi, Kim Tàm Kinh thậm chí lao ra khỏi giới linh thạch chứng minh đằng trước là cơ duyên.
Phong Phi Vân đến di tích tháp cổ vì tìm cơ duyên này, sao hắn chịu ngừng lại?
Liễu Duệ Hâm trả lời:
- Tuy Vong Tâm cổ tháp đã bị hủy hoàn toàn nhưng có vài chỗ không thể xông vào. Pháp Hoằng điện, Kim Cương viện, Đại Tự tại cung.
- Những chỗ này rất kỳ lạ, ẩn chứa thứ không sạch sẽ từ vạn năm trước. Có người bảo là tà vật bị lão tăng trấn áp trong Vong Tâm cổ tháp được thả ra, đến nay chưa chết. Có người nói là vài cao tăng đắc đạo của Vong Tâm cổ tháp sau khi chết biến thành tà ật vẫn bảo vệ di tích này.
Phong Phi Vân truê chọc hỏi:
- Bẩn đến mức nào?
Liễu Duệ Hâm nhìn miếu cổ rách nát đen như mực xung quanh, nhẹ giọng nói:
- Ví dụ về Pháp Hoằng điện đi. Vạn năm đến nay có hai vị chân nhân, sáu vị cự phách chết tại đây.
Liễu Duệ Hâm nói nhỏ như sợ kinh động cái gì.
Phong Phi Vân không cười nổi, híp mắt nhìn đại điện u ám cao vút đằng trước. Bên trong tối thui, như có cự ma ngồi chờ mọi người chủ động chui vào miệng nó.
Cuối cùng Phong Phi Vân giữ chút lý trí không xông vào ngay, nhưng kêu hắn bỏ cuộc thì tuyệt đối không thể nào.
Cách Pháp Hoằng điện không xa có một am ni nhỏ bảo tồn hoàn chỉnh tên là Tố Nhạc am.
Nói nó bảo tồn hoàn chỉnh đó là phép so sánh chứ cũng đổ nát hoang tàn. Hai vách tường ngã, mái ngói đầy đất. Chỉ có tượng phật trên bệ thờ là còn hoàn chỉnh, dường như là tượng Bồ Tát.
Phong Phi Vân ở tạm trong am ni, sử dụng thuật tiểu diễn suy tính nguy hiểm trong Pháp Hoằng điện. Phong Phi Vân mất cả ngày trời nhưng không tính ra kết quả, suýt bị thứ trong Pháp Hoằng điện phản phệ.
Có một điều Phong Phi Vân khẳng định là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn vị trí đúng là Pháp Hoằng điện. Trong điện vũ to lớn hoang phế đó có thứ Phong Phi Vân muốn, cơ duyên không nhỏ.
Ầm!
Từ chỗ Pháp Hoằng điện vang tiếng nổ điếc tai, hai luồng phật quang bay ra, trong ánh sáng bao bọc hai người. Hai bóng người đội mũ đen, là hai lão nhân bí ẩn đồng hành với Vương An Ngọc.
Không ngờ ngày hôm nay vào di tích tháp cổ thì mấy lão nhân đã đến Pháp Hoằng điện.
Có năm người vào, chỉ hai người chạy ra và bị thương.
- Gri gri gri!!!
Trong Pháp Hoằng điện truyền ra thanh âm kỳ lạ, một luồng sáng đen âm khí đặc quánh bay ra. Một bóng đen khổng lồ trấn áp hai lão nhân bí ẩn chạy trốn.
- Địa Thiên Luân Ấn!
Một lão nhân bí ẩn hai tay chắp vào nhau, sau lưng ngưng tụ bảo ấn ánh sáng chói mắt, đường kính dài khoảng mười thước cứng rắn đỡ cái bóng đen bay ra từ Pháp Hoằng điện.
Phong Phi Vân nhìn không trung, mắt sáng rực, lòng thầm than. Tu vi của lão nhân bí ẩn vượt qua Phong Phi Vân suy đoán, ước chừng đến đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng, cao hơn Vu Thanh Họa một bậc.
Một lão nhân bí ẩn khác cũng ra tay, tu vi càng khủng bố. Lão nhân bí ẩn tung ra một chuỗi phật châu to cỡ nắm tay, khoảng mười tám viên. Phật châu biến thành mười tám ngôi sao, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được, khiến người run sợ.
Phong Phi Vân vội lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra, kích phát uy lực linh khí tam phẩm. Trong Miểu Quỷ ban chỉ bay ra năm bức thần đồ bảo vệ am ni nhỏ.
Ầm!
Tu vi của hai lão nhân bí ẩn rất kinh khủng nhưng vẫn thua te tua, không chịu nổi đòn công kích của tà vật trong Pháp Hoằng điện.
Phong Phi Vân nhìn Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn biến mất trong vầng sáng mkông lung. Linh giác cho Phong Phi Vân biết đám lão nhân này không đơn giản, chắc chắn phát hiện điều gì đó trong di tích tháp cổ.
- Đi, chúng ta cũng vào xem.
Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra ngoài, bước hướng vị trí Vương An Ngọc và bốn lão nhân bí ẩn biến mất. Phong Phi Vân thấy có một vách tường sụp đổ cổ xưa, trên vách tường khắc các phật ấn dan xen thành phật lý nào đó.
Liễu Duệ Hâm vì đến di tích tháp cổ tìm kho báu đã chuẩn bị bài vở nhiều, nàng nhắc nhở hắn:
- Tuy trận pháp nơi này khiếm khuyết nhưng có thể giữ vạn năm không biến mất đa số do lão tăng đẳng cấp chân nhân bài bố, nếu không giỏi trận pháp sẽ bị tàn trận trấn áp chết.
Liễu Duệ Hâm cười đắc ý, muốn cho đại đạo hái hoa kiêu ngạo biết khó mà lui. Nếu đại đạo hái hoa thấy sợ thì sau này sẽ hụt hơi, không kiêu ngạo nữa.
Mục Tích Nhu xoe tròn mắt:
- Nghe đồn từng có cự phách bị đánh chết trong tàn trận, trận pháp do chân nhân để lại không tầm thường.
Phong Phi Vân phẩy quạt, bộ dáng hờ hững, tiêu sái thong dong. Phong Phi Vân tùy tay khắc luồng linh quang trong không trung, cong vẹo như mấy con giun.
Vù vù vù vù vù!
Một vầng sáng tự động hiện ra, mơ hồ thấy có cánh cửa mở.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đi đi.
Phong Phi Vân bước qua cánh cửa trước.
Liễu Duệ Hâm phồng má:
- Tên trộm hái hao chết tiệt còn giỏi cả đạo trận pháp. Tàn trận chân nhân để lại cũng bị hắn mở, quá lợi hại . . . Phi, bàng môn tà đạo, vô dụng!
Liễu Duệ Hâm trợn to mắt, bộ dạng bực tức, tuy nàng ngúng nguẩy nhưng rốt cuộc vẫn bước qua cánh cửa.
Vào trung tâm di tích tháp cổ, Phong Phi Vân đứng trên cát vàng đỏ rực, nhìn các phật điện, miếu cổ rách nát hoang tàn rải rác khắp nơi tụ tập thành một toàp hật thành. Phật thành đã mất phồn vinh ngày xưa, không gian tĩnh lặng, trong không khí quanh quẩn phật âm bi thương như nói cho thế nhân một thời đại đã hạ màn.
Đường cái đá vàng cổ xưa bị ăn mòn thành bùn cát. Chỉ có miếu thờ, am ni được phật văn gia cố là không bị thời gian mục nát. Sau này một số cao tăng phật môn bày trận pháp tại đây, giữ các di tích còn lại đến nay.
Khi đi ngang qua một số nơi đổ nát, xuyên qua vách tường sụp đổ thấy một số tu phật giả ở bên trong bái tiên linh.
- Chiêu cáo tiên linh, chúng sinh, Phật tổ trường tồn, phật tâm bất hối diệc không mất . . .
Phong Phi Vân thu về ý nghĩ khinh thường:
- Có thể vào chỗ nàyd toàn là cường giả.
Phong Phi Vân cảm nhận mấy hơi thở khổng lồ trong di tích tháp cổ, hơi thở thuộc về cao nhân ẩn thế mạnh hơn cả hắn.
Vào trung tâm di tích tháp cổ, kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân dao động kỳ diệu. Kim Tàm Kinh đặt trong giới linh thạch lấp lánh ánh sáng, dường như cảm ứng được cái gì.
Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn không biết đã đi đâu. Phật thành viễn cổ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa thần thức bị áp chế, muốn tìm người trong chỗ này rất rắc rối, nếu đi lung tung không chừng sẽ rơi vào một vài tuyệt địa.
Phong Phi Vân không cố ý tìm đám người Vương An Ngọc, hắn dựa theo cảm ứng kim tàm phật khí đi hướng trung tâm phật thành.
Liễu Duệ Hâm lên tiếng:
- Không thể đi tiếp, đằng trước là Pháp Hoằng điện.
Liễu Duệ Hâm từng xem trộm bản đồ di tích tháp cổ, biết có vài chỗ không đi được. Nếu đại đạo hái hoa này chết trong đó đương nhiên Liễu Duệ Hâm rất vui, nhưng nàng sợ sẽ chết cùng hắn.
- Pháp Hoằng điện là chỗ nào? Tại sao không thể đi?
Tốc độ kim tàm phật khí chảy trong người Phong Phi Vân tăng nhanh gấp đôi, Kim Tàm Kinh thậm chí lao ra khỏi giới linh thạch chứng minh đằng trước là cơ duyên.
Phong Phi Vân đến di tích tháp cổ vì tìm cơ duyên này, sao hắn chịu ngừng lại?
Liễu Duệ Hâm trả lời:
- Tuy Vong Tâm cổ tháp đã bị hủy hoàn toàn nhưng có vài chỗ không thể xông vào. Pháp Hoằng điện, Kim Cương viện, Đại Tự tại cung.
- Những chỗ này rất kỳ lạ, ẩn chứa thứ không sạch sẽ từ vạn năm trước. Có người bảo là tà vật bị lão tăng trấn áp trong Vong Tâm cổ tháp được thả ra, đến nay chưa chết. Có người nói là vài cao tăng đắc đạo của Vong Tâm cổ tháp sau khi chết biến thành tà ật vẫn bảo vệ di tích này.
Phong Phi Vân truê chọc hỏi:
- Bẩn đến mức nào?
Liễu Duệ Hâm nhìn miếu cổ rách nát đen như mực xung quanh, nhẹ giọng nói:
- Ví dụ về Pháp Hoằng điện đi. Vạn năm đến nay có hai vị chân nhân, sáu vị cự phách chết tại đây.
Liễu Duệ Hâm nói nhỏ như sợ kinh động cái gì.
Phong Phi Vân không cười nổi, híp mắt nhìn đại điện u ám cao vút đằng trước. Bên trong tối thui, như có cự ma ngồi chờ mọi người chủ động chui vào miệng nó.
Cuối cùng Phong Phi Vân giữ chút lý trí không xông vào ngay, nhưng kêu hắn bỏ cuộc thì tuyệt đối không thể nào.
Cách Pháp Hoằng điện không xa có một am ni nhỏ bảo tồn hoàn chỉnh tên là Tố Nhạc am.
Nói nó bảo tồn hoàn chỉnh đó là phép so sánh chứ cũng đổ nát hoang tàn. Hai vách tường ngã, mái ngói đầy đất. Chỉ có tượng phật trên bệ thờ là còn hoàn chỉnh, dường như là tượng Bồ Tát.
Phong Phi Vân ở tạm trong am ni, sử dụng thuật tiểu diễn suy tính nguy hiểm trong Pháp Hoằng điện. Phong Phi Vân mất cả ngày trời nhưng không tính ra kết quả, suýt bị thứ trong Pháp Hoằng điện phản phệ.
Có một điều Phong Phi Vân khẳng định là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn vị trí đúng là Pháp Hoằng điện. Trong điện vũ to lớn hoang phế đó có thứ Phong Phi Vân muốn, cơ duyên không nhỏ.
Ầm!
Từ chỗ Pháp Hoằng điện vang tiếng nổ điếc tai, hai luồng phật quang bay ra, trong ánh sáng bao bọc hai người. Hai bóng người đội mũ đen, là hai lão nhân bí ẩn đồng hành với Vương An Ngọc.
Không ngờ ngày hôm nay vào di tích tháp cổ thì mấy lão nhân đã đến Pháp Hoằng điện.
Có năm người vào, chỉ hai người chạy ra và bị thương.
- Gri gri gri!!!
Trong Pháp Hoằng điện truyền ra thanh âm kỳ lạ, một luồng sáng đen âm khí đặc quánh bay ra. Một bóng đen khổng lồ trấn áp hai lão nhân bí ẩn chạy trốn.
- Địa Thiên Luân Ấn!
Một lão nhân bí ẩn hai tay chắp vào nhau, sau lưng ngưng tụ bảo ấn ánh sáng chói mắt, đường kính dài khoảng mười thước cứng rắn đỡ cái bóng đen bay ra từ Pháp Hoằng điện.
Phong Phi Vân nhìn không trung, mắt sáng rực, lòng thầm than. Tu vi của lão nhân bí ẩn vượt qua Phong Phi Vân suy đoán, ước chừng đến đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng, cao hơn Vu Thanh Họa một bậc.
Một lão nhân bí ẩn khác cũng ra tay, tu vi càng khủng bố. Lão nhân bí ẩn tung ra một chuỗi phật châu to cỡ nắm tay, khoảng mười tám viên. Phật châu biến thành mười tám ngôi sao, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được, khiến người run sợ.
Phong Phi Vân vội lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra, kích phát uy lực linh khí tam phẩm. Trong Miểu Quỷ ban chỉ bay ra năm bức thần đồ bảo vệ am ni nhỏ.
Ầm!
Tu vi của hai lão nhân bí ẩn rất kinh khủng nhưng vẫn thua te tua, không chịu nổi đòn công kích của tà vật trong Pháp Hoằng điện.