Phong Phi Vân biết hai người này tồn tại nhưng hắn không thèm để vào mắt. Phong Phi Vân giục Liễu Duệ Hâm rót rượu cho mình. Nha đầu tức giận giậm chân, vẻ mặt bất mãn nhưng cuối cùng ngoan ngoãn rót rượu, còn đấm lưng cho Phong Phi Vân.
Hai nam nhân lộ ánh mắt ghen tỵ. Một nam nhân con ngươi tuôn ra ánh sáng đen bắn ra tà khí dài hai thước. Đây là một loại thần thông, định xuyên thấu thân hình nhỏ xinh của Liễu Duệ Hâm.
Rất nhiều tu sĩ trong Tu Tiên giới tu luyện các loại 'nhãn thông', ví dụ: Pháp nhãn, thiên nhãn, kiếm đồng, tà mục, nguyệt luân nhãn vân vân. Hầu hết có công năng thấu thị, nhưng trong tình huống công cộng thì không ai cố ý thi triẻn nhãn thông dòm khó tu sĩ khác, đặc biệt là nữ giới. Đây được xem là hành động coi thường, khiêu khích, lúc này có bị đối phương trấn sát cũng đáng đời.
Nhưng trong Tiếp Dẫn cổ trấn toàn tụ tập thủ lĩnh tà đạo, không ai sợ ai. Nơi này không có thứ tự, nắm tay lớn là thứ hạng.
Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, khí thế lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
- Muốn chết!
Cùng lúc đó, Diệp Ti Loan đâm kiếm ra, tốc độ mau như chớp. Nam nhân sử dụng tà mục rình ngó Liễu Duệ Hâm đã bị giết, đầu bay ra ngoài, lăn lông lốc dưới đất như quả bóng da.
Khi Diệp Ti Loan lùi về, hơn một nửa tu sĩ trên lầu các không thấy rõ là ai ra tay. Bọn họ chỉ nghe nam nhân điển trai bên cạnh bàn thanh đồng lớn nạt 'muốn chết' sau đó nam nhân kia ngã xuống đất.
Mấy cự phách tà đạo trên lầu các sợ hết hồn, thầm mừng không trêu chọc đám người này, nếu không đã chết không có chỗ chôn.
Mới rồi Diệp Ti Loan ra tay, vải trắng mỏng thổi lên một góc lộ ra mặt tiên kinh thế. Mấy cự phách tà đạo tu vi cao sâu trông thấy, tặc lưỡi kinh thán, trong đầu suy nghĩ thân phận của nhóm người này. Rất nhanh các thủ lĩnh tà đạo đoán gần đúng.
Trong phòng riêng tầng thứ bốn, có mấy thủ lĩnh tà đạo mặc áo bông chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.
Một nam nhân uy nghiêm tóc mai có mấy sợi bạc nói:
- Huynh đệ mặc thị ở trong Vân Thiên phủ xem như vị vua có tài, mưu lược xấu sắc một phương. Phụ thân của bọn họ, Mặc Thái Cống sáng tạo Hồng Nhan Bạch Cốt thành. Sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu bị diệt, tòa kỹ thành này sắp là thành phong nguyệt số một Tu Tiên giới, tiếc rằng hôm nay bọn họ đạp phải đinh.
Một Tửu Nhục hòa thượng khác cười nói:
- Có lẽ Mặc Ngang Xuân không ngờ rằng cả đời đùa giỡn nữ nhân, cuối cùng chết vào tay nữ nhân, thật buồn cười.
- Mặc Ngang Xuân, Mặc Ngang Hạ tầm thường trong tà đạo nhưng phụ thân Mặc Thái Cống là nhân vật không đơn giản, đại đệ tử của điện chủ điện thứ bảy Sâm La Điện, ha ha ha ha ha ha!
Một Tửu Nhục hòa thượng mặt có hai đôi mắt cười nói:
- Nữ nhân vừa ra tay là đứng đầu sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, Diệp Ti Loan. Hôm nay dù Mặc Thái Cống có đến cũng thua.
- A! Vậy nam nhân tuấn tú chẳng phải đại đạo hái hoa dạo gần đây rất nổi tiếng, đại chiến bảy cao thủ trong di tích tháp cổ sao? Ha ha ha, thú vị.
* * *
Mặc Ngang Hạ sờ máu dính đặc trên đầu mình, thế mới thấy ca ca đã nằm trong vũng máu.
Mặc Ngang Hạ tức giận quát:
- Ngươi dám giết ca ca của ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Mặc Ngang Hạ dứt lời, đan điền ngưng tụ một vòng xoáy. Mặc Ngang Hạ định thả bản mệnh pháp khi ra trấn giết nam nhân đẹp trai tuấn tú trước mặt.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, dám giở trò với thị nữ của bản công tử là tội đáng chết muôn lần!
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân phất tay áo, một luồng sóng gợn linh khí bay đi, diễn hóa thành chín con long hổ phát ra tiếng gầm rung trời, vọt qua xé xác thân thể Mặc Ngang Hạ.
Cạch!
Phong Phi Vân đặt một khối linh thạch xuống bàn, nói:
- Tiểu nhị, nhặt xác.
Một tiểu nhị hưng phấn chạy tới nhận viên linh thạch, dọn dẹp xác huynh đệ mặc thị sạch sẽm, lau máu dính dưới đất. Trừ không khí còn sót lại mùi máu ra không có gì khác.
Đám thủ lĩnh tà đạo vốn thèm thuồng năm thị nữ bên cạnh Phong Phi Vân đều lùi bước, biết người trẻ tuổi này không dễ chọc. Huynh đệ Mặc thị đến cảnh giới nửa bước cự phách mà còn bị giết dễ dàng, bọn họ không chọc vào người này được.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen bước tới gần, không chút e dè ngồi xuống bàn:
- Xin hỏi vị công tử này là Nhất Trận Phong, Nhất công tử?
Phong Phi Vân phẩy quạt. Mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi nhận ra ta.
Nghe câu này, nguyên Ngọc Lâu cung các yên lặng. Nhiều người cố ý vô tình liếc bàn Phong Phi Vân, dõng tai lắng nghe.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta vốn nghĩ mặt công tử rất hợp mắt, thì ra chúng ta chung chí hướng, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay chúng ta không say không về!
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen tự nhiên cầm chung rượu đưa qua, vỗ bàn nói:
- Cô nương rót đầy cho ta.
Liễu Duệ Hâm bực bội nói:
- Tại sao ta phải rót rượu cho ngươi?
Liễu Duệ Hâm cảm thấy thiếu niên mặt đen không biết khách sáo là gì, thân phận của nàng là gì? Bình thường toàn là người khác hầu hạ Liễu Duệ Hâm, chỉ có Phong siêu ác nhân dám sai khiến nàng như người hầu. Cái tên mặt đen này tự xưng là chung chí hướng với Phong Phi Vân vậy chẳng phải là hái hoa tặc? Bảo Liễu Duệ Hâm rót rượu cho thiếu niên? Nàng buồn nôn chết.
- Chẳng phải nàng là thị nữ của Nhất đại ca sao? Thị nữ thì nên rót rượu tiếp khách mới đúng.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen lúc trước kích động giận dữ nói:
- Nhất dại ca, thị nữ này thiếu dạy dỗ, hay cho ta mượn hai ngày? Ta bảo đảm sẽ dạy nàng ngoan ngoãn nghe lời, kêu nàng thì không dám đứng, bảo kêu tiếng mèo thì không bao giờ sủa cho . . . Này này . . . Ngươi làm gì, ta là khách . . .
Rầm!
Liễu Duệ Hâm nhấc bình rượu đập vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen xoa trán, vuốt tóc, bực bội nói:
- Tiểu cô nương, gia là sát thủ thiếu nữ nổi tiếng trong Thần Tấn vương triều, nể mặt Nhất đại ca nên không so đo với nàng, đừng ép ta!
Liễu Duệ Hâm tháo mũ trắng xuống ném vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen phía đối diện.
Phong Phi Vân cười nói:
- Duệ Hâm, hay rót rượu cho . . . Người cùng chí hướng này đi.
- Ta . . . Hừ!
Liễu Duệ Hâm cắn răng khểnh, giật mũ trắng lại đội trên đầu, cầm bình rượu khác lên đập xuống đầu thiếu niên tóc ngắn mặt đen vang một tiếng rõ to.
Liễu Duệ Hâm nói:
- Cầm uống đi!
Liễu Duệ Hâm xoay người hầm hầm rời đi.
Rượu dính đầy mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen, gã vội đón lấy bình rượu biến hình, xao đầu, vuốt mặt dính đầy rượu.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen cười nói:
- Khẩu vị của Nhất đại ca giống y tiểu đệ. Tiểu đệ cũng thích cô nương tính cách nóng nảy như thế, thuần phục càng thích hơn.
- Tất Ninh Soái!
Trong giọng nói của Tà Hồng Liên chất chứa giận dữ, vóng dáng bốc lửa. Tiếng xé gió sắc bén, giây sau Tà Hồng Liên dã ở trong Ngọc Lâu cung các.
- Má ơi, lại đuổi theo!
Tà Hồng Liên nhảy ra ngoài cửa sổ, vì chạy quá vội nên chân gã còn treo trên cửa sổ, mất thăng bằng té xuống đất.
Phong Phi Vân biết hai người này tồn tại nhưng hắn không thèm để vào mắt. Phong Phi Vân giục Liễu Duệ Hâm rót rượu cho mình. Nha đầu tức giận giậm chân, vẻ mặt bất mãn nhưng cuối cùng ngoan ngoãn rót rượu, còn đấm lưng cho Phong Phi Vân.
Hai nam nhân lộ ánh mắt ghen tỵ. Một nam nhân con ngươi tuôn ra ánh sáng đen bắn ra tà khí dài hai thước. Đây là một loại thần thông, định xuyên thấu thân hình nhỏ xinh của Liễu Duệ Hâm.
Rất nhiều tu sĩ trong Tu Tiên giới tu luyện các loại 'nhãn thông', ví dụ: Pháp nhãn, thiên nhãn, kiếm đồng, tà mục, nguyệt luân nhãn vân vân. Hầu hết có công năng thấu thị, nhưng trong tình huống công cộng thì không ai cố ý thi triẻn nhãn thông dòm khó tu sĩ khác, đặc biệt là nữ giới. Đây được xem là hành động coi thường, khiêu khích, lúc này có bị đối phương trấn sát cũng đáng đời.
Nhưng trong Tiếp Dẫn cổ trấn toàn tụ tập thủ lĩnh tà đạo, không ai sợ ai. Nơi này không có thứ tự, nắm tay lớn là thứ hạng.
Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, khí thế lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
- Muốn chết!
Cùng lúc đó, Diệp Ti Loan đâm kiếm ra, tốc độ mau như chớp. Nam nhân sử dụng tà mục rình ngó Liễu Duệ Hâm đã bị giết, đầu bay ra ngoài, lăn lông lốc dưới đất như quả bóng da.
Khi Diệp Ti Loan lùi về, hơn một nửa tu sĩ trên lầu các không thấy rõ là ai ra tay. Bọn họ chỉ nghe nam nhân điển trai bên cạnh bàn thanh đồng lớn nạt 'muốn chết' sau đó nam nhân kia ngã xuống đất.
Mấy cự phách tà đạo trên lầu các sợ hết hồn, thầm mừng không trêu chọc đám người này, nếu không đã chết không có chỗ chôn.
Mới rồi Diệp Ti Loan ra tay, vải trắng mỏng thổi lên một góc lộ ra mặt tiên kinh thế. Mấy cự phách tà đạo tu vi cao sâu trông thấy, tặc lưỡi kinh thán, trong đầu suy nghĩ thân phận của nhóm người này. Rất nhanh các thủ lĩnh tà đạo đoán gần đúng.
Trong phòng riêng tầng thứ bốn, có mấy thủ lĩnh tà đạo mặc áo bông chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.
Một nam nhân uy nghiêm tóc mai có mấy sợi bạc nói:
- Huynh đệ mặc thị ở trong Vân Thiên phủ xem như vị vua có tài, mưu lược xấu sắc một phương. Phụ thân của bọn họ, Mặc Thái Cống sáng tạo Hồng Nhan Bạch Cốt thành. Sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu bị diệt, tòa kỹ thành này sắp là thành phong nguyệt số một Tu Tiên giới, tiếc rằng hôm nay bọn họ đạp phải đinh.
Một Tửu Nhục hòa thượng khác cười nói:
- Có lẽ Mặc Ngang Xuân không ngờ rằng cả đời đùa giỡn nữ nhân, cuối cùng chết vào tay nữ nhân, thật buồn cười.
- Mặc Ngang Xuân, Mặc Ngang Hạ tầm thường trong tà đạo nhưng phụ thân Mặc Thái Cống là nhân vật không đơn giản, đại đệ tử của điện chủ điện thứ bảy Sâm La Điện, ha ha ha ha ha ha!
Một Tửu Nhục hòa thượng mặt có hai đôi mắt cười nói:
- Nữ nhân vừa ra tay là đứng đầu sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, Diệp Ti Loan. Hôm nay dù Mặc Thái Cống có đến cũng thua.
- A! Vậy nam nhân tuấn tú chẳng phải đại đạo hái hoa dạo gần đây rất nổi tiếng, đại chiến bảy cao thủ trong di tích tháp cổ sao? Ha ha ha, thú vị.
Mặc Ngang Hạ sờ máu dính đặc trên đầu mình, thế mới thấy ca ca đã nằm trong vũng máu.
Mặc Ngang Hạ tức giận quát:
- Ngươi dám giết ca ca của ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Mặc Ngang Hạ dứt lời, đan điền ngưng tụ một vòng xoáy. Mặc Ngang Hạ định thả bản mệnh pháp khi ra trấn giết nam nhân đẹp trai tuấn tú trước mặt.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, dám giở trò với thị nữ của bản công tử là tội đáng chết muôn lần!
Vù vù vù vù vù!
Phong Phi Vân phất tay áo, một luồng sóng gợn linh khí bay đi, diễn hóa thành chín con long hổ phát ra tiếng gầm rung trời, vọt qua xé xác thân thể Mặc Ngang Hạ.
Cạch!
Phong Phi Vân đặt một khối linh thạch xuống bàn, nói:
- Tiểu nhị, nhặt xác.
Một tiểu nhị hưng phấn chạy tới nhận viên linh thạch, dọn dẹp xác huynh đệ mặc thị sạch sẽm, lau máu dính dưới đất. Trừ không khí còn sót lại mùi máu ra không có gì khác.
Đám thủ lĩnh tà đạo vốn thèm thuồng năm thị nữ bên cạnh Phong Phi Vân đều lùi bước, biết người trẻ tuổi này không dễ chọc. Huynh đệ Mặc thị đến cảnh giới nửa bước cự phách mà còn bị giết dễ dàng, bọn họ không chọc vào người này được.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen bước tới gần, không chút e dè ngồi xuống bàn:
- Xin hỏi vị công tử này là Nhất Trận Phong, Nhất công tử?
Phong Phi Vân phẩy quạt. Mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi nhận ra ta.
Nghe câu này, nguyên Ngọc Lâu cung các yên lặng. Nhiều người cố ý vô tình liếc bàn Phong Phi Vân, dõng tai lắng nghe.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta vốn nghĩ mặt công tử rất hợp mắt, thì ra chúng ta chung chí hướng, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay chúng ta không say không về!
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen tự nhiên cầm chung rượu đưa qua, vỗ bàn nói:
- Cô nương rót đầy cho ta.
Liễu Duệ Hâm bực bội nói:
- Tại sao ta phải rót rượu cho ngươi?
Liễu Duệ Hâm cảm thấy thiếu niên mặt đen không biết khách sáo là gì, thân phận của nàng là gì? Bình thường toàn là người khác hầu hạ Liễu Duệ Hâm, chỉ có Phong siêu ác nhân dám sai khiến nàng như người hầu. Cái tên mặt đen này tự xưng là chung chí hướng với Phong Phi Vân vậy chẳng phải là hái hoa tặc? Bảo Liễu Duệ Hâm rót rượu cho thiếu niên? Nàng buồn nôn chết.
- Chẳng phải nàng là thị nữ của Nhất đại ca sao? Thị nữ thì nên rót rượu tiếp khách mới đúng.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen lúc trước kích động giận dữ nói:
- Nhất dại ca, thị nữ này thiếu dạy dỗ, hay cho ta mượn hai ngày? Ta bảo đảm sẽ dạy nàng ngoan ngoãn nghe lời, kêu nàng thì không dám đứng, bảo kêu tiếng mèo thì không bao giờ sủa cho . . . Này này . . . Ngươi làm gì, ta là khách . . .
Rầm!
Liễu Duệ Hâm nhấc bình rượu đập vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen xoa trán, vuốt tóc, bực bội nói:
- Tiểu cô nương, gia là sát thủ thiếu nữ nổi tiếng trong Thần Tấn vương triều, nể mặt Nhất đại ca nên không so đo với nàng, đừng ép ta!
Liễu Duệ Hâm tháo mũ trắng xuống ném vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen phía đối diện.
Phong Phi Vân cười nói:
- Duệ Hâm, hay rót rượu cho . . . Người cùng chí hướng này đi.
- Ta . . . Hừ!
Liễu Duệ Hâm cắn răng khểnh, giật mũ trắng lại đội trên đầu, cầm bình rượu khác lên đập xuống đầu thiếu niên tóc ngắn mặt đen vang một tiếng rõ to.
Liễu Duệ Hâm nói:
- Cầm uống đi!
Liễu Duệ Hâm xoay người hầm hầm rời đi.
Rượu dính đầy mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen, gã vội đón lấy bình rượu biến hình, xao đầu, vuốt mặt dính đầy rượu.
Thiếu niên tóc ngắn mặt đen cười nói:
- Khẩu vị của Nhất đại ca giống y tiểu đệ. Tiểu đệ cũng thích cô nương tính cách nóng nảy như thế, thuần phục càng thích hơn.
- Tất Ninh Soái!
Trong giọng nói của Tà Hồng Liên chất chứa giận dữ, vóng dáng bốc lửa. Tiếng xé gió sắc bén, giây sau Tà Hồng Liên dã ở trong Ngọc Lâu cung các.
- Má ơi, lại đuổi theo!
Tà Hồng Liên nhảy ra ngoài cửa sổ, vì chạy quá vội nên chân gã còn treo trên cửa sổ, mất thăng bằng té xuống đất.