Mỗi người góp một lời, xem Tà Hoàng là kẻ thù lớn. Cũng có người rất phục tu vi của Tà Hoàng, kính là thiên nhân.
Phong Phi Vân càng chú trọng thân phận thật của Đại Tự Tại Chân Nhân hơn, hắn định bụng đi tìm Thiên Toán thư sinh hỏi chuyện.
- Người trên lầu nghe đây, lập tức giao huyết nhân thần quán, nếu không chết hết!
Trong màn đêm vang lên giọng thiếu nữ nơn nớt, thanh âm trong trẻo ngây thơ nhưng độ xuyên thấu rất mạnh. Nhất là khi thiếu nữ nói 'chết hết' làm người ta rợn tóc gáy.
Tu sĩ tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động tụ tập lại, đứng trên đường cổ bóng đêm mông lung nhìn ra xa. Một tiểu cô nương tám, chín tuổi đứng trên ghế dựa lớn thanh đồng, cái ghế đặt ngay giữa đường bên ngoài ngọc cung lầu các. Ba tầng thảm thơm bọc ghế, hoa lệ và đắt tiền.
Tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn, da trong suốt, mặc áo ngắn màu vàng, mặt tròn như trứng vịt.
Tiểu cô nương bộ dáng nhỏ xinh vô hại, miệng thiếu một cái răng. Không ai tin tiểu cô nương nói ra câu tất cả chết hết.
Một thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp nửa bước cự phách bước ra, cười nói:
- Tiểu cô nương từ đâu đến? Ngươi có biết ai ngồi bên trên không? Đó là Nhất Trận Phong giết Tử Minh Vương, thủ lĩnh tà đạo ba vực. Ngươi la lối tại đây coi chừng chút nữa bọn họ sẽ nấu ngươi ăn.
Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu đứng trên ghế dựa thanh đồng cao lớn, chân trần, tay trắng mịn nâng linh kính bảy sắc.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, tiểu cô nương hỏi:
- Ăn ta? Tại sao muốn ăn ta?
Thủ lĩnh tà đạo đang gặm nửa khúc tay người, cười nanh tranh:
- Vì ngươi trắng mềm, thịt tươi ngon.
Thủ lĩnh tà đạo thò tay chộp tiểu cô nương, há mồm máu cùng với tiếng cười đáng sợ. Xem ra là thủ lĩnh tà đạo muốn ăn thịt người.
Tay tiểu cô nương cầm linh kính bảy sắc lật lại, mặt kính bắn ra ánh sáng bảy sắc đánh thủng ngực thủ lĩnh tà đạo một lỗ to. Thủ lĩnh tà đạo té xuống đất.
Phập!
Máu rơi đầy đất.
Tiểu cô nương vuốt mặt mình, bĩu môi lẩm bẩm:
- Ngươi ta bề ngoài trắng mềm nhưng sao có thể dễ dàng bị người ăn?
Một nam nhân áo đen cầm trường thương đỏ máu bay ra, trên người ngưng tụ hai dị thú chiến hồn. Nam nhân áo đen đáp xuống đất, đạp bể đường cái để lại hai dấu chân to sâu.
- Dám giết sư đệ của ta? Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ ném ngươi vào chảo dầu chiên chín!
Đây là thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách, trường thương đỏ như huyết long đâm ra, phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm. Nam nhân áo đen xem tiểu cô nương là kẻ thù lớn.
Bùm!
Một nam nhân to cao năm thước mặc giáp đỏ thẫm bay ra như con sư tử hổ báo vươn dấu tay khổng lồ đỏ thẫm đập chết thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách trên đường cái. Nam nhân vạm vỡ giẫm mạnh xuống đất, đạp nát thủ lĩnh tà đạo cự phách, hai tay đấm ngực phát ra tiếng kim loại va nhau.
Nam nhân vạm vỡ hét to:
- Dám bất kính với công chúa? Muốn chết!
Tiểu cô nương nói:
- Đại Hồng, ngươi phải ngoan, buổi tối đừng la lớn, lỡ quấy rầy người ta không ngủ ngon thì làm sao?
Nam nhân cao năm thước một bàn tay đập chết cự phách vội quỳ xuống, đầu gối đè vỡ đá lót đường, cúi thấp đầu nói:
- Xin công chúa thứ tội.
Tiểu cô nương chớp mắt, trong trẻo nói:
- Đứng lên đi.
Đám thủ lĩnh tà đạo đứng xem sợ hãi. Tiểu cô nương này có lai lịch gì? Công chúa? Công chúa ở đâu? Tại sao nam nhân vạm vỡ đập chết được cự phách lại quỳ trước mặt tiểu cô nương?
Thật khó tin.
Tiếp theo mọi người càng giật mình hơn, hơn mười người hầu bước ra từ bóng tối, quỳ xuống bên cạnh tiểu cô nương.
Những người hầu bộ dạng kỳ lạ, không ai bình thường. Có người ba mắt, có hai cái đuô ikim loại, có bò dưới đất như con khỉ. Những người hầu này cực kỳ cường đại, khí thế hung hãn, không ai yếu hơn nam nhân vạm vỡ cao năm thước kia.
Lần này thủ lĩnh tà đạo nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động, một số lão tổ tà đạo ẩn trong bóng tối quan sát. Bọn họ suy đoán tiểu cô nương bí ẩn mà cường đại này có lai lịch gì.
Trong ngọc cung lầu các yên lặng, ánh mắt trầm trọng. Mọi người nhìn Tất Ninh Soái chăm chú.
Biểu tình Tất Ninh Soái mất tự nhiên, khuôn mặt đã đen nay càng đen hơn.
Tất Ninh Soái nói:
- Tiểu cô nương đó là nữ nhi của vua Dương giới, tiểu công chúa của Dương giới.
Nghe đáp án, thủ lĩnh tà đạo ba vực trong phòng riêng liên tục biến sắc mặt. Không ngờ là nữ nhi của vua Dương giới, khó xử đây, sơ sẩy một cái là sẽ gặp vạ lớn.
Các thủ lĩnh tà đạo biết Tất Ninh Soái sở hữu huyết nhân thần quán, vốn tưởng gã là tuyền nhân của vua Dương giới hay tử tôn gì đó, bởi vậy có ý định kéo gã nhập bọn. Nhưng xem tình huống bây giờ là Tất Ninh Soái bằng thủ đoạn nào dó lấy được huyết nhân thần quán, giờ tiểu công chúa vua Dương giới tìm tới cửa. Không ai dám ra mặt cho Tất Ninh Soái.
- Đêm nay ta bọn họ chuyện cần làm, phải đi trước.
Vực chủ Ám vực cùng mấy bá chủ Ám vực rời đi, ra khỏi ngọc cung lầu các.
- Nghe nói đêm nay Tiếp Dẫn cổ trấn có một hội đấu giá tà đạo, ta nhìn trúng một báu vật hai trăm năm, nhất định phải đấu giá được nó, không thể bỏ qua.
Vực chủ Vô Sinh vực dẫn theo đám bá chủ tà đạo Vô Sinh vực vội vàng chạy đi.
- Nhất huynh đệ, Ngọc Cơ môn chủ, Tất huynh đệ, Cửu U vực chúng ta phải đi chuẩn bị công việc thịnh hội tà đạo, xin phép.
Đám thủ lĩnh tà đạo Cửu U vực cũng đi.
Lúc trước thủ lĩnh tà đạo còn xưng huynh gọi đệ, bây giờ lấy cớ đủ điều chạy mất, ra đi dứt khoát, vô cùng lạnh lùng. Bọn họ tỏ rõ thái độ không muốn dính vào chuyện này.
Trong ngọc cung lầu các, Phong Phi Vân ngồi yên tại chỗ, tay áo nổi gió, anh tư hiên ngang. Phong Phi Vân bưng ly rượu thành đồng lên môi nhấp một ngụm, cổ họng phát ra tiếng ùng ục, biểu tình say mê.
Tất Ninh Soái liếc Phong Phi Vân, biểu tình không hề sợ hãi.
Tất Ninh Soái mỉm cười hỏi:
- Tại sao Nhất đại ca không đi?
Phong Phi Vân đặt ly rượu thanh đồng xuống, ra hiệu Liễu Duệ Hâm đứng sau lưng rót đầy.
Phong Phi Vân chậm rãi nói:
- Ngọc Cơ cô nương là nữ mà còn không đi, chẳng lẽ Nhất Trận Phong ta đây sợ rắc rối không bằng cả Ngọc Cơ cô nương sao?
Ngọc Cơ Lan Lam không đi theo bá chủ tà đạo ba vực. Mặt hoa da phấn, khuynh thành tuyệt sắc. Làn sương hồng bao phủ người nàng, không thấy biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng biết Ngọc Cơ Lan Lam đang cười, tiếng cười đẹp như pháo hoa trong bóng đêm.
Ngọc Cơ Lan Lam nói:
- Hai giới Âm Dương thế lực khổng lồ, truyền thừa không biết bao nhiêu năm, bên trong có dị tà sống hàng vạn năm. Bàn về sự cường đại thì giới nào cũng không thua Thần Linh cung.
- Nhưng từ xưa đến nay hai giới Âm Dương có ràng buộc bội nộ, tam dị tam tà không được tùy ý ra ngoài. Vua Dương giới, mẫu của âm giới trói buộc chúng nó, nên danh tiếng hai giới Âm Dương không lớn bằng Thần Linh cung.
- Cho nên Lan Lam không tiêu sái được như Nhất công tử. Nếu thật sự vì giúp Tất huynh đệ ra tay đối phó tiểu nội tình Dương giới e rằng chôn vùi cả Âm Dương Song Tu Môn. Đêm nay Lan Lam không thể giúp sức, cùng lắm đứng trên lầu các phất cờ cổ vũ cho hai vị.
Mỗi người góp một lời, xem Tà Hoàng là kẻ thù lớn. Cũng có người rất phục tu vi của Tà Hoàng, kính là thiên nhân.
Phong Phi Vân càng chú trọng thân phận thật của Đại Tự Tại Chân Nhân hơn, hắn định bụng đi tìm Thiên Toán thư sinh hỏi chuyện.
- Người trên lầu nghe đây, lập tức giao huyết nhân thần quán, nếu không chết hết!
Trong màn đêm vang lên giọng thiếu nữ nơn nớt, thanh âm trong trẻo ngây thơ nhưng độ xuyên thấu rất mạnh. Nhất là khi thiếu nữ nói 'chết hết' làm người ta rợn tóc gáy.
Tu sĩ tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động tụ tập lại, đứng trên đường cổ bóng đêm mông lung nhìn ra xa. Một tiểu cô nương tám, chín tuổi đứng trên ghế dựa lớn thanh đồng, cái ghế đặt ngay giữa đường bên ngoài ngọc cung lầu các. Ba tầng thảm thơm bọc ghế, hoa lệ và đắt tiền.
Tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn, da trong suốt, mặc áo ngắn màu vàng, mặt tròn như trứng vịt.
Tiểu cô nương bộ dáng nhỏ xinh vô hại, miệng thiếu một cái răng. Không ai tin tiểu cô nương nói ra câu tất cả chết hết.
Một thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp nửa bước cự phách bước ra, cười nói:
- Tiểu cô nương từ đâu đến? Ngươi có biết ai ngồi bên trên không? Đó là Nhất Trận Phong giết Tử Minh Vương, thủ lĩnh tà đạo ba vực. Ngươi la lối tại đây coi chừng chút nữa bọn họ sẽ nấu ngươi ăn.
Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu đứng trên ghế dựa thanh đồng cao lớn, chân trần, tay trắng mịn nâng linh kính bảy sắc.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, tiểu cô nương hỏi:
- Ăn ta? Tại sao muốn ăn ta?
Thủ lĩnh tà đạo đang gặm nửa khúc tay người, cười nanh tranh:
- Vì ngươi trắng mềm, thịt tươi ngon.
Thủ lĩnh tà đạo thò tay chộp tiểu cô nương, há mồm máu cùng với tiếng cười đáng sợ. Xem ra là thủ lĩnh tà đạo muốn ăn thịt người.
Tay tiểu cô nương cầm linh kính bảy sắc lật lại, mặt kính bắn ra ánh sáng bảy sắc đánh thủng ngực thủ lĩnh tà đạo một lỗ to. Thủ lĩnh tà đạo té xuống đất.
Phập!
Máu rơi đầy đất.
Tiểu cô nương vuốt mặt mình, bĩu môi lẩm bẩm:
- Ngươi ta bề ngoài trắng mềm nhưng sao có thể dễ dàng bị người ăn?
Một nam nhân áo đen cầm trường thương đỏ máu bay ra, trên người ngưng tụ hai dị thú chiến hồn. Nam nhân áo đen đáp xuống đất, đạp bể đường cái để lại hai dấu chân to sâu.
- Dám giết sư đệ của ta? Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ ném ngươi vào chảo dầu chiên chín!
Đây là thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách, trường thương đỏ như huyết long đâm ra, phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm. Nam nhân áo đen xem tiểu cô nương là kẻ thù lớn.
Bùm!
Một nam nhân to cao năm thước mặc giáp đỏ thẫm bay ra như con sư tử hổ báo vươn dấu tay khổng lồ đỏ thẫm đập chết thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách trên đường cái. Nam nhân vạm vỡ giẫm mạnh xuống đất, đạp nát thủ lĩnh tà đạo cự phách, hai tay đấm ngực phát ra tiếng kim loại va nhau.
Nam nhân vạm vỡ hét to:
- Dám bất kính với công chúa? Muốn chết!
Tiểu cô nương nói:
- Đại Hồng, ngươi phải ngoan, buổi tối đừng la lớn, lỡ quấy rầy người ta không ngủ ngon thì làm sao?
Nam nhân cao năm thước một bàn tay đập chết cự phách vội quỳ xuống, đầu gối đè vỡ đá lót đường, cúi thấp đầu nói:
- Xin công chúa thứ tội.
Tiểu cô nương chớp mắt, trong trẻo nói:
- Đứng lên đi.
Đám thủ lĩnh tà đạo đứng xem sợ hãi. Tiểu cô nương này có lai lịch gì? Công chúa? Công chúa ở đâu? Tại sao nam nhân vạm vỡ đập chết được cự phách lại quỳ trước mặt tiểu cô nương?
Thật khó tin.
Tiếp theo mọi người càng giật mình hơn, hơn mười người hầu bước ra từ bóng tối, quỳ xuống bên cạnh tiểu cô nương.
Những người hầu bộ dạng kỳ lạ, không ai bình thường. Có người ba mắt, có hai cái đuô ikim loại, có bò dưới đất như con khỉ. Những người hầu này cực kỳ cường đại, khí thế hung hãn, không ai yếu hơn nam nhân vạm vỡ cao năm thước kia.
Lần này thủ lĩnh tà đạo nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động, một số lão tổ tà đạo ẩn trong bóng tối quan sát. Bọn họ suy đoán tiểu cô nương bí ẩn mà cường đại này có lai lịch gì.
Trong ngọc cung lầu các yên lặng, ánh mắt trầm trọng. Mọi người nhìn Tất Ninh Soái chăm chú.
Biểu tình Tất Ninh Soái mất tự nhiên, khuôn mặt đã đen nay càng đen hơn.
Tất Ninh Soái nói:
- Tiểu cô nương đó là nữ nhi của vua Dương giới, tiểu công chúa của Dương giới.
Nghe đáp án, thủ lĩnh tà đạo ba vực trong phòng riêng liên tục biến sắc mặt. Không ngờ là nữ nhi của vua Dương giới, khó xử đây, sơ sẩy một cái là sẽ gặp vạ lớn.
Các thủ lĩnh tà đạo biết Tất Ninh Soái sở hữu huyết nhân thần quán, vốn tưởng gã là tuyền nhân của vua Dương giới hay tử tôn gì đó, bởi vậy có ý định kéo gã nhập bọn. Nhưng xem tình huống bây giờ là Tất Ninh Soái bằng thủ đoạn nào dó lấy được huyết nhân thần quán, giờ tiểu công chúa vua Dương giới tìm tới cửa. Không ai dám ra mặt cho Tất Ninh Soái.
- Đêm nay ta bọn họ chuyện cần làm, phải đi trước.
Vực chủ Ám vực cùng mấy bá chủ Ám vực rời đi, ra khỏi ngọc cung lầu các.
- Nghe nói đêm nay Tiếp Dẫn cổ trấn có một hội đấu giá tà đạo, ta nhìn trúng một báu vật hai trăm năm, nhất định phải đấu giá được nó, không thể bỏ qua.
Vực chủ Vô Sinh vực dẫn theo đám bá chủ tà đạo Vô Sinh vực vội vàng chạy đi.
- Nhất huynh đệ, Ngọc Cơ môn chủ, Tất huynh đệ, Cửu U vực chúng ta phải đi chuẩn bị công việc thịnh hội tà đạo, xin phép.
Đám thủ lĩnh tà đạo Cửu U vực cũng đi.
Lúc trước thủ lĩnh tà đạo còn xưng huynh gọi đệ, bây giờ lấy cớ đủ điều chạy mất, ra đi dứt khoát, vô cùng lạnh lùng. Bọn họ tỏ rõ thái độ không muốn dính vào chuyện này.
Trong ngọc cung lầu các, Phong Phi Vân ngồi yên tại chỗ, tay áo nổi gió, anh tư hiên ngang. Phong Phi Vân bưng ly rượu thành đồng lên môi nhấp một ngụm, cổ họng phát ra tiếng ùng ục, biểu tình say mê.
Tất Ninh Soái liếc Phong Phi Vân, biểu tình không hề sợ hãi.
Tất Ninh Soái mỉm cười hỏi:
- Tại sao Nhất đại ca không đi?
Phong Phi Vân đặt ly rượu thanh đồng xuống, ra hiệu Liễu Duệ Hâm đứng sau lưng rót đầy.
Phong Phi Vân chậm rãi nói:
- Ngọc Cơ cô nương là nữ mà còn không đi, chẳng lẽ Nhất Trận Phong ta đây sợ rắc rối không bằng cả Ngọc Cơ cô nương sao?
Ngọc Cơ Lan Lam không đi theo bá chủ tà đạo ba vực. Mặt hoa da phấn, khuynh thành tuyệt sắc. Làn sương hồng bao phủ người nàng, không thấy biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng biết Ngọc Cơ Lan Lam đang cười, tiếng cười đẹp như pháo hoa trong bóng đêm.
Ngọc Cơ Lan Lam nói:
- Hai giới Âm Dương thế lực khổng lồ, truyền thừa không biết bao nhiêu năm, bên trong có dị tà sống hàng vạn năm. Bàn về sự cường đại thì giới nào cũng không thua Thần Linh cung.
- Nhưng từ xưa đến nay hai giới Âm Dương có ràng buộc bội nộ, tam dị tam tà không được tùy ý ra ngoài. Vua Dương giới, mẫu của âm giới trói buộc chúng nó, nên danh tiếng hai giới Âm Dương không lớn bằng Thần Linh cung.
- Cho nên Lan Lam không tiêu sái được như Nhất công tử. Nếu thật sự vì giúp Tất huynh đệ ra tay đối phó tiểu nội tình Dương giới e rằng chôn vùi cả Âm Dương Song Tu Môn. Đêm nay Lan Lam không thể giúp sức, cùng lắm đứng trên lầu các phất cờ cổ vũ cho hai vị.