Đây là uy lực của trấn thế sát binh, đám thủ lĩnh tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn chạy trốn ra xa ngàn dặm mới cảm thấy tạm thời an toàn.
Ầm!
Phong Phi Vân dẫn động sát uy huyết nhân thần quán, màn trời đỏ máu như biển màu đỏ đang cuộn trào. Một tia máu chói mắt bay ra chém trúng dị hình có hai đuôi kim loại, người nó đẫm máu rớt xuống không trung. Dị hình gục ngã trong vũng máu, mất năng lực chiến đấu. Nếu không nhờ tu vi cường đại thì tia máu này đã chém dị hình thành hai khúc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyết nhân thần quán bị dẫn động, áp lực khổng lồ làm kiến trúc nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn sụp đổ thành đống hoang tàn. Đá lót đường cổ, vách tường gạch ngói bị nghiền nát.
Đây chính là uy lực của trấn thế sát binh, không ai đỡ nổi. Mặt đất nứt nẻ vô số lỗ hổng lớn, có lỗ hổng dài trăm dặm nối thẳng Nam hải, làm nước biển chảy ngược về.
Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo mắt mông lung, vén một góc mũ trắng lên lộ ra da thịt trắng tuyết. Hỏa Nghiên Nghiên nhìn cảnh tượng rùng rợn ngoài khung cửa sổ, lòng vô cùng rung động.
Hỏa Nghiên Nghiên nói:
- Không ngờ hắn mạnh như vậy.
Ngọc Cơ Lan Lam chớp mắt đưa làn thu bà, đứng bên cửa sổ đỏ thắm, nàng điềm tĩnh như u lan trong phòng.
Ngọc Cơ Lan Lam nói:
- Tuy có trấn thế sát binh huyết nhân thần quán nhưng sức một mình đối kháng hơn mười vị tôn giả Dương giới, bán tôn chân nhân chưa chắc làm được. Thể chất của hắn có lẽ mạnh hơn cả thiên tài đẳng cấp sử thi.
Ngọc Cơ Mạn Diệu là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam, nàng mặc yếm hoa đào gợi cảm quyến rũ bước tới gần. Sắc đẹp của Ngọc Cơ Mạn Diệu chỉ thua Ngọc Cơ Lan Lam một bậc, dáng người nóng bỏng, ngực căng tròn, eo liễu nhỏ xinh, trước nhô sau vêu, là một giai nhân tuyệt sắc.
Ngọc Cơ Mạn Diệu tràn đầy hứng thú với Phong Phi Vân, cười nói:
- Sư muội, thân thể của hắn mạnh hơn kim thần dị, ta phát hiện mình ngày càng có hứng thú với hắn, ha ha ha ha ha ha!
Ngọc Cơ Lan Lam nhướng mày liễu, ý cười dịu dàng:
- Chỉ sợ sư tỷ không chịu nổi.
Ngọc Cơ Mạn Diệu che môi:
- Ta không chịu nổi hắn vẫn tốt hơn hắn không chịu nổi ta.
Mắt Ngọc Cơ Mạn Diệu chứa ý cười, mặt ngọc xấu hổ, mày cong cong, mắt quyến rũ. Mị công của Ngọc Cơ Mạn Diệu lợi hại hơn Ngọc Cơ Lan Lam, mấy nữ nhân trong phòng cũng không chịu nổi.
Ngọc Cơ Lan Lam trong yêu dã có thánh khiết ngây thơ. Ngọc Cơ Mạn Diệu trong yêu dã càng quyến rũ hú hồn.
Tu vi của đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong đúng là đáng sợ, một mình chống lại mười mấy tôn giả Dương giới. Phong Phi Vân vận chuyển huyết nhân thần quán biến thiên địa thành ma lô đỏ máu, có sáu tôn giả Dương giới bị đánh trọng thương, mất sức chiến đấu.
Tất Ninh Soái lấy trấn thế sát binh thứ hai ra, Minh Băng Trác.
Trấn thế sát binh này vốn là vũ khí trấn tộc của Bắc Minh phiệt, chẳng hiểu sao rơi vào tay Tất Ninh Soái. Minh Băng Trác giáng xuống muôn vàn khí lạnh, bảo vệ ngọc cung lầu các, thêm tầng phòng hộ băng giá cho cổ lâu.
Ầm!
Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, nhanh đến không để lại cái bóng. Phong Phi Vân vung huyết nhân thần quán như ngọn núi đỏ hất bay hai tôn giả Dương giới ra xa mấy trăm dặm, không biết sống chết.
Trừ ngọc cung lầu các ra nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn thành đống hoang tàn, không có một cục gạch miếng gói nguyên vẹn.
Đánh bay tôn giả Dương giới cuối cùng, Phong Phi Vân thu về uy lực huyết nhân thần quán. Người Phong Phi Vân đẫm máu, trận chiến này nhìn như hắn rất oai càn quét ngàn quân nhưng khó tránh khỏi bị thương. Vết thương không nặng, kim tàm phật khí di chuyển một vòng trong người là gần lành lặn.
Tiểu công chúa Dương giới đứng trên ghế thanh đồng cao, đôi mắt xoe tròn cảnh giác nhìn Phong Phi Vân bước đến gần, tay siết chặt linh kính bảy sắc.
Tiểu công chúa Dương giới lắp bắp:
- Ngươi . . . Ngươi đừng qua đây.
Phong Phi Vân bước tới bắt đôi tay nhỏ xách tiểu công chúa Dương giới lên, quay về ngọc cung lầu các.
Phong Phi Vân cười to bảo:
- Tôn giả Dương giới, trở về nói cho vua Dương giới là tiểu công chúa quá điêu ngoa, ta sẽ giáo dục thay hắn một thời gian. Nếu vua Dương giới không yên tâm tại hạ giáo dục tiểu công chúa thì cứ đến Phổ Đà sơn tìm ta.
Đám thủ lĩnh tà đạo, tôn giả Dương giới bị thương nặng chửi thầm trong bụng. Yên tâm cái con khỉ! Giao tiểu công chúa cho tên trộm hái hoa giáo dục, trời biết sẽ bị dạy thành bộ dạng gì.
Tôn giả Dương giới ôm vết thương chạy nhanh đi xa. Mới rồi đánh nhau Phong Phi Vân không giết tôn giả Dương giới, dù gì tu vi của vua Dương giới không thể đo lường, ít nhất bây giờ hắn kém xa người ta. Phong Phi Vân mà giết hết tôn giả Dương giới, bị vua Dương giới tìm tới cửa thì không còn đường cứu vãn.
- Trả linh kính bảy sắc lại cho ta, đồ xấu xa, trả lại đây!
Tiểu công chúa Dương giới ôm cánh tay Phong Phi Vân, há môi mồm định táp ngón tay Phong Phi Vân giành lại linh kính bảy sắc. Nhưng ngón tay Phong Phi Vân không bị cắn đứt, ngược lại răng tiểu công chúa Dương giới lại rụng một cái rơi leng keng dưới đất.
Tất Ninh Soái chạy lại nhặt cái răng trắng ngọc lên, cười trêu:
- Ha ha ha, răng của tiểu công chúa Dương giới yếu vậy? Rơi đầy đất.
Tiểu công chúa Dương giới che miệng, bướng bỉnh nói:
- Cái răng này vốn bị lỏng, sắp thay răng.
- Răng của tiểu công chúa là bảo bối, lấy đi bán đấu giá sẽ được giá tốt.
Hai ngón tay Tất Ninh Soái kẹp cái răng đặt gần ngọn nến, nheo mắt quan sát. Bộ dáng Tất Ninh Soái như đang cầm linh châu ngàn năm, nghiệm hàng. Tất Ninh Soái gật gù, tặc lưỡi bảo không tệ, không tệ.
Tiểu công chúa Dương giới chạy tới định giật lại cái răng từ tay Tất Ninh Soái:
- Các ngươi làm ta tức chết, trả răng đây!
- Không trả, không trả, không trả.
Ngọc Cơ Lan Lam cười lắc đầu, không nói xen vào. Tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi nhưng sát khí quá nặng, cho tiểu công chúa chịu thiệt một chút cũng tốt.
Ngọc Cơ Lan Lam mang tiểu công chúa Dương giới đi, dù gì Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái không tiện ở chung với tiểu cô nương.
Đám, nữ La Sát Âm Dương Song Tu Môn lui xuống, trong phòng riêng chỉ còn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân, năm nữ nhân. Các nàng đội mũ đứng một bên, không dám nói nhiều.
Phong Phi Vân đánh ra kết giới cách ly gian phòng, vách tường và cửa sổ phủ vầng sáng vàng nhạt.
Tất Ninh Soái vẫn hơi căng thẳng, gã ngồi ngay ngắn, đề phòng nói:
- Nhất đại ca, tiểu đệ không có tài cũng không có sắc, xin đừng cướp ta.
Phong Phi Vân nói thẳng mặt:
- Ta muốn Thiên Toán thư sinh.
Tất Ninh Soái cứng người, suýt nhảy cẫng lên vọt ra cửa sổ:
- Ta . . . Ta không quen ai là Thiên Toán thư sinh.
Nhưng Tất Ninh Soái mới nhúc nhích chân bỗng đặt xuống, vẻ mặt đầy giật mình. Tất Ninh Soái ôm bụng cười té lăn quay.
Cơ mặt Phong Phi Vân mấp máy, khí thế thay đổi rõ rệt, cuối cùng biến thành bộ dạng Phong Phi Vân. Đầu mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt đôi mắt đỏ nhạt như hổ phách đỏ, rất hấp dẫn.
Hắn biến về bộ dạng Phong Phi Vân.
Tất Ninh Soái vỗ bàn rầm rầm, cười nói:
- Tía nó, ta còn thắc mắc ai mà ngạo đụng trời như thế, hóa ra là ngươi. Oách, oách quá, ngươi thậm chí chạy thoát khỏi Đồng Lô sơn.
Đây là uy lực của trấn thế sát binh, đám thủ lĩnh tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn chạy trốn ra xa ngàn dặm mới cảm thấy tạm thời an toàn.
Ầm!
Phong Phi Vân dẫn động sát uy huyết nhân thần quán, màn trời đỏ máu như biển màu đỏ đang cuộn trào. Một tia máu chói mắt bay ra chém trúng dị hình có hai đuôi kim loại, người nó đẫm máu rớt xuống không trung. Dị hình gục ngã trong vũng máu, mất năng lực chiến đấu. Nếu không nhờ tu vi cường đại thì tia máu này đã chém dị hình thành hai khúc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyết nhân thần quán bị dẫn động, áp lực khổng lồ làm kiến trúc nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn sụp đổ thành đống hoang tàn. Đá lót đường cổ, vách tường gạch ngói bị nghiền nát.
Đây chính là uy lực của trấn thế sát binh, không ai đỡ nổi. Mặt đất nứt nẻ vô số lỗ hổng lớn, có lỗ hổng dài trăm dặm nối thẳng Nam hải, làm nước biển chảy ngược về.
Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo mắt mông lung, vén một góc mũ trắng lên lộ ra da thịt trắng tuyết. Hỏa Nghiên Nghiên nhìn cảnh tượng rùng rợn ngoài khung cửa sổ, lòng vô cùng rung động.
Hỏa Nghiên Nghiên nói:
- Không ngờ hắn mạnh như vậy.
Ngọc Cơ Lan Lam chớp mắt đưa làn thu bà, đứng bên cửa sổ đỏ thắm, nàng điềm tĩnh như u lan trong phòng.
Ngọc Cơ Lan Lam nói:
- Tuy có trấn thế sát binh huyết nhân thần quán nhưng sức một mình đối kháng hơn mười vị tôn giả Dương giới, bán tôn chân nhân chưa chắc làm được. Thể chất của hắn có lẽ mạnh hơn cả thiên tài đẳng cấp sử thi.
Ngọc Cơ Mạn Diệu là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam, nàng mặc yếm hoa đào gợi cảm quyến rũ bước tới gần. Sắc đẹp của Ngọc Cơ Mạn Diệu chỉ thua Ngọc Cơ Lan Lam một bậc, dáng người nóng bỏng, ngực căng tròn, eo liễu nhỏ xinh, trước nhô sau vêu, là một giai nhân tuyệt sắc.
Ngọc Cơ Mạn Diệu tràn đầy hứng thú với Phong Phi Vân, cười nói:
- Sư muội, thân thể của hắn mạnh hơn kim thần dị, ta phát hiện mình ngày càng có hứng thú với hắn, ha ha ha ha ha ha!
Ngọc Cơ Lan Lam nhướng mày liễu, ý cười dịu dàng:
- Chỉ sợ sư tỷ không chịu nổi.
Ngọc Cơ Mạn Diệu che môi:
- Ta không chịu nổi hắn vẫn tốt hơn hắn không chịu nổi ta.
Mắt Ngọc Cơ Mạn Diệu chứa ý cười, mặt ngọc xấu hổ, mày cong cong, mắt quyến rũ. Mị công của Ngọc Cơ Mạn Diệu lợi hại hơn Ngọc Cơ Lan Lam, mấy nữ nhân trong phòng cũng không chịu nổi.
Ngọc Cơ Lan Lam trong yêu dã có thánh khiết ngây thơ. Ngọc Cơ Mạn Diệu trong yêu dã càng quyến rũ hú hồn.
Tu vi của đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong đúng là đáng sợ, một mình chống lại mười mấy tôn giả Dương giới. Phong Phi Vân vận chuyển huyết nhân thần quán biến thiên địa thành ma lô đỏ máu, có sáu tôn giả Dương giới bị đánh trọng thương, mất sức chiến đấu.
Tất Ninh Soái lấy trấn thế sát binh thứ hai ra, Minh Băng Trác.
Trấn thế sát binh này vốn là vũ khí trấn tộc của Bắc Minh phiệt, chẳng hiểu sao rơi vào tay Tất Ninh Soái. Minh Băng Trác giáng xuống muôn vàn khí lạnh, bảo vệ ngọc cung lầu các, thêm tầng phòng hộ băng giá cho cổ lâu.
Ầm!
Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, nhanh đến không để lại cái bóng. Phong Phi Vân vung huyết nhân thần quán như ngọn núi đỏ hất bay hai tôn giả Dương giới ra xa mấy trăm dặm, không biết sống chết.
Trừ ngọc cung lầu các ra nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn thành đống hoang tàn, không có một cục gạch miếng gói nguyên vẹn.
Đánh bay tôn giả Dương giới cuối cùng, Phong Phi Vân thu về uy lực huyết nhân thần quán. Người Phong Phi Vân đẫm máu, trận chiến này nhìn như hắn rất oai càn quét ngàn quân nhưng khó tránh khỏi bị thương. Vết thương không nặng, kim tàm phật khí di chuyển một vòng trong người là gần lành lặn.
Tiểu công chúa Dương giới đứng trên ghế thanh đồng cao, đôi mắt xoe tròn cảnh giác nhìn Phong Phi Vân bước đến gần, tay siết chặt linh kính bảy sắc.
Tiểu công chúa Dương giới lắp bắp:
- Ngươi . . . Ngươi đừng qua đây.
Phong Phi Vân bước tới bắt đôi tay nhỏ xách tiểu công chúa Dương giới lên, quay về ngọc cung lầu các.
Phong Phi Vân cười to bảo:
- Tôn giả Dương giới, trở về nói cho vua Dương giới là tiểu công chúa quá điêu ngoa, ta sẽ giáo dục thay hắn một thời gian. Nếu vua Dương giới không yên tâm tại hạ giáo dục tiểu công chúa thì cứ đến Phổ Đà sơn tìm ta.
Đám thủ lĩnh tà đạo, tôn giả Dương giới bị thương nặng chửi thầm trong bụng. Yên tâm cái con khỉ! Giao tiểu công chúa cho tên trộm hái hoa giáo dục, trời biết sẽ bị dạy thành bộ dạng gì.
Tôn giả Dương giới ôm vết thương chạy nhanh đi xa. Mới rồi đánh nhau Phong Phi Vân không giết tôn giả Dương giới, dù gì tu vi của vua Dương giới không thể đo lường, ít nhất bây giờ hắn kém xa người ta. Phong Phi Vân mà giết hết tôn giả Dương giới, bị vua Dương giới tìm tới cửa thì không còn đường cứu vãn.
- Trả linh kính bảy sắc lại cho ta, đồ xấu xa, trả lại đây!
Tiểu công chúa Dương giới ôm cánh tay Phong Phi Vân, há môi mồm định táp ngón tay Phong Phi Vân giành lại linh kính bảy sắc. Nhưng ngón tay Phong Phi Vân không bị cắn đứt, ngược lại răng tiểu công chúa Dương giới lại rụng một cái rơi leng keng dưới đất.
Tất Ninh Soái chạy lại nhặt cái răng trắng ngọc lên, cười trêu:
- Ha ha ha, răng của tiểu công chúa Dương giới yếu vậy? Rơi đầy đất.
Tiểu công chúa Dương giới che miệng, bướng bỉnh nói:
- Cái răng này vốn bị lỏng, sắp thay răng.
- Răng của tiểu công chúa là bảo bối, lấy đi bán đấu giá sẽ được giá tốt.
Hai ngón tay Tất Ninh Soái kẹp cái răng đặt gần ngọn nến, nheo mắt quan sát. Bộ dáng Tất Ninh Soái như đang cầm linh châu ngàn năm, nghiệm hàng. Tất Ninh Soái gật gù, tặc lưỡi bảo không tệ, không tệ.
Tiểu công chúa Dương giới chạy tới định giật lại cái răng từ tay Tất Ninh Soái:
- Các ngươi làm ta tức chết, trả răng đây!
- Không trả, không trả, không trả.
Ngọc Cơ Lan Lam cười lắc đầu, không nói xen vào. Tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi nhưng sát khí quá nặng, cho tiểu công chúa chịu thiệt một chút cũng tốt.
Ngọc Cơ Lan Lam mang tiểu công chúa Dương giới đi, dù gì Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái không tiện ở chung với tiểu cô nương.
Đám, nữ La Sát Âm Dương Song Tu Môn lui xuống, trong phòng riêng chỉ còn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân, năm nữ nhân. Các nàng đội mũ đứng một bên, không dám nói nhiều.
Phong Phi Vân đánh ra kết giới cách ly gian phòng, vách tường và cửa sổ phủ vầng sáng vàng nhạt.
Tất Ninh Soái vẫn hơi căng thẳng, gã ngồi ngay ngắn, đề phòng nói:
- Nhất đại ca, tiểu đệ không có tài cũng không có sắc, xin đừng cướp ta.
Phong Phi Vân nói thẳng mặt:
- Ta muốn Thiên Toán thư sinh.
Tất Ninh Soái cứng người, suýt nhảy cẫng lên vọt ra cửa sổ:
- Ta . . . Ta không quen ai là Thiên Toán thư sinh.
Nhưng Tất Ninh Soái mới nhúc nhích chân bỗng đặt xuống, vẻ mặt đầy giật mình. Tất Ninh Soái ôm bụng cười té lăn quay.
Cơ mặt Phong Phi Vân mấp máy, khí thế thay đổi rõ rệt, cuối cùng biến thành bộ dạng Phong Phi Vân. Đầu mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt đôi mắt đỏ nhạt như hổ phách đỏ, rất hấp dẫn.
Hắn biến về bộ dạng Phong Phi Vân.
Tất Ninh Soái vỗ bàn rầm rầm, cười nói:
- Tía nó, ta còn thắc mắc ai mà ngạo đụng trời như thế, hóa ra là ngươi. Oách, oách quá, ngươi thậm chí chạy thoát khỏi Đồng Lô sơn.