Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh. Tía nó, vầy mà sống khổ? Tích trữ còn nhiều hơn một cổ tiên giáo, cái này cướp bao nhiêu đại giáp, gia tộc, đào mộ tổ tiên bao nhiêu người mới gom đủ?
Phong Phi Vân nhớ lúc hội đấu giá Thần đô thì Tất Ninh Soái còn nghèo rớt mồng nơi, mới quá vài năm đã đã phú khả địch giáo.
Phong Phi Vân cười giễu:
- Mới có mười vạn linh thạch.
Bộ dạng như nhà giàu nhìn người nghèo.
Tất Ninh Soái không chịu nổi ánh mắt khinh thường của Phong Phi Vân, ưỡn ngực nói:
- Thật ra đó chỉ là một nửa gia tài của ta. Tổng tài sản của tiểu gia là gần hai mươi vạn linh thạch, ha ha ha ha ha ha!
Biểu tình Phong Phi Vân giật mình kêu lên:
- Thật không?
Tất Ninh Soái nói:
- Lừa ngươi là con rùa!
Mặt Mao Ô Quy xanh mét, cảm thấy Tất Ninh Soái không xem rõ nó.
Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Tốt lắm, bây giờ nộp hết ra đây.
Mặt Tất Ninh Soái xanh như tàu lá chuối, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm rồi co giò bỏ chạy. Nhưng Tất Ninh Soái không trốn thoát, bị Phong Phi Vân túm về ấn dính vách.
Tất Ninh Soái khóc ròng:
- Phong Phi Vân, ngươi không phải con người! Người ta sống dễ dàng sao? Chắp vá lung tung, liều mạng, cần lao dũng cảm, vất vả khổ cực nhiều năm mới có số tài sản như bây giờ. Chết tiệt, ngươi nói một câu rồi định cướp hết. Ngươi giết ta đi!
Tất Ninh Soái nhắm mắt lại, giữ tiền không cần mạng.
Phong Phi Vân nói:
- Được rồi, nếu ta không gom đủ năm trăm vạn linh thạch thì cũng chết, ta tiễn ngươi xuống dưới trước chờ ta.
Tất Ninh Soái rối rít nói:
- Đừng đừng! Tại sao ngươi phải gom đủ năm trăm vạn linh thạch? Đây là một con số thiên văn, đào hết mạch khoáng Thần Tấn vương triều cũng không gom đủ.
Phong Phi Vân không giấu diếm:
- Nữ ma muốn trùng kích thi biến lần thứ năm, kêu ta gom năm trăm vạn linh thạch cho nàng.
- Hóa ra là nữ ma đầu, tu vi tiến cảnh nhanh quá, nghịch thiên thật.
Tất Ninh Soái biến sắc mặt nói:
- Thật ra ta lừa ngươi, ta làm gì có hai mươi vạn khối linh thạch . . . Rồi ròi, có, ta có. Chưa từng thấy ai dã man như ngươi.
Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn giao nộp linh thạch, tổng cộng mười bảy vạn. Tất Ninh Soái biết nếu không giao cho Phong Phi Vân thì nữ ma sẽ tới tìm gã, bị nữ ma đầu tìm đến sẽ mất mạng nhỏ.
Mặt Tất Ninh Soái nhăn như trái khổ qua, răng cắn mu bàn tay, chảy lệ ròng ròng:
- Nói vậy là ngươi cũng nhắm vào linh thạch trong quốc khố vương triều.
Phong Phi Vân gật đầu khẳng định
- Đương nhiên.
Tất Ninh Soái xoay người bỏ đi:
- Vậy được rồi, ngươi đi đi, ta đi Lâm Lang hoa cung uống rượu.
Nhưng Tất Ninh Soái lại bị Phong Phi Vân xách về.
Tất Ninh Soái gào rú:
- Tiểu gia không đi quốc khố vương triều du lịch còn không được sao, tiểu gia ta chỉ là muốn uống rượu! Cái này không làm trái luật, rối quy tắc đi? Ta không làm ba tay nữa . . . Ta hoàn lương . . . Giờ ta chỉ muốn làm khách hồng trần . . . Tía nó!
Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn bị Phong Phi Vân lôi tuột vào đế cung, chia nhau ra hành động. Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy đi quốc khố vương triều, Phong Phi Vân bay hướng đại điện tử khí.
Phong Phi Vân rất quen thuộc kiến trúc trong đế cung, cộng thêm hiểu biết về trận pháp, lại mặc ẩn tàm sa la, hắn thật nhẹ nhàng xuyên qua lầu các điện vũ.
Cộp cộp cộp!
Mấy quan viên mặc áo quan được vệ đội hoàng thành hộ tông vội vã chạy sâu vào đế cung.
Không lâu sau lại có hai vị thiên hầu tiến cung.
Phong Phi Vân đứng trong góc đại điện nhìn văn võ đại thần nối liền không dứt, nhíu mày nói:
- Đã là đêm khuya tại sao mấy người này còn bị triệu vào cung? Xảy ra chuyện lớn gì?
Không lâu sau một đội nữ quan từ xa đi đến, nữ quan dẫn đầu mặc trường bào thái tể, xinh đẹp khuynh thành, dung nhan tuyệt đại, bộ ngực đẫy đà, eo liễu nhỏ nhắn, nàng như tiên nữ thần quan.
Là Diêu Cát.
Giờ Diêu Cát đã là nữ thái tể của Thần Tấn vương triều.
Có rất nhiều nữ quan theo sau Diêu Cát, như sao vây quanh trăng sáng. Diêu Cát trực giác liếc hướng Phong Phi Vân ẩn thân, hơi giật mình sau đó thu về tầm mắt, đi thẳng hướng đại điện tử khí.
- Quả nhiên Diêu Cát có vấn đề, tu vi rất lợi hại. Ta mặc ẩn tàm sa la vẫn bị nàng phát hiện, chẳng lẽ nàng thật sự là mẫu của âm giới?
Trong lòng Phong Phi Vân tăng cảm giác nguy hiểm, nếu Diêu Cát nhìn thấu ẩn tàm sa la thì thái thượng Tấn đế, Nữ Đế Long Khương Linh chắc chắn cũng nhìn thấu được.
Nếu vậy . . . Phong Phi Vân đè nén lòng tò mò, hắn không lẻn vào đại điện tử khí mà vòng qua hậu cung, lẻn vào tẩm cung của Long La Phù.
Long La Phù không có trong tẩm cung, chắc đi đại điện tử khí.
Phong Phi Vân vào tẩm cung của Long La Phù, gỡ ẩn tàm sa la xuống. Phong Phi Vân đi trong cung vũ tường vàng dát ngọc, tràn đầy linh thạch thần đăng. Nơi này không tử khí âm trầm, rất giống khuê phòng nữ nhân nhưng càng hoa lệ, đại khí hơn, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, trên linh thạch thần đài dùng cho việc tu luyện có một đế chỉ chưa phát ra. Phong Phi Vân ngồi trên linh thạch thần đài, cầm đế chỉ lên đọc kỹ. Đế chỉ này có liên quan đến Phong Phi Vân.
Nội dung đế chỉ đại khái nói Phong Phi Vân không cưới công chúa thì không có tư cách làm vương khác họ của Thần Tấn vương triều, Long La Phù muốn bãi miễn vương vị của hắn.
Thời gian viết trên đế chỉ là nửa năm trước.
Long La Phù do dự không biết có nên phát đế chỉ không, kéo dài mãi đến nửa năm. Sau cùng Nữ Đế Long Khương Linh bãi miễn Phong Phi Vân trước, trục xuất ra hoàng tộc, nên đế chỉ này không cần nữa.
Phong Phi Vân cười hờ hững:
- Long La Phù, không uổng là Long La Phù, từ nửa năm trước đã muốn đối phó ta. Ha ha ha, ai hiếm lạ Thần Vương chết tiệt này?
Phong Phi Vân ném đế chỉ sang một bên, nhìn linh thạch đài dùng cho tu luyện. Đây là đại phương ngũ cốc linh thạch, tương đương với tám ngàn khối linh thạch.
Không uổng là tẩm cung của Tấn đế.
Phong Phi Vân không chút do dự thu nhất phương ngũ cốc linh thạch đài, không mang đi thì uổng.
Phong Phi Vân thu gom các loại linh thạch trong tẩm cung của Long La Phù. Gạch làm bằng linh thạch, bị Phong Phi Vân nạy ra. Có cây cộtt linh thạch, bị hắn bứng. Giường của Long La Phù điêu bằng linh thạch, Phong Phi Vân thu luôn.
Phong Phi Vân đào nguyên tẩm cung đại đế, đại khái gom được hai vạn khối linh thạch, rất khá khẩm.
Bên ngoài tẩm cung vang tiếng bước chân, Long La Phù trở về.
Long La Phù mặc cửu ngũ long bào, thân thể mềm mại nhu mỹ, da thịt tuyết ngọc, chân mày liễu, đội phượng quan bí ẩn, eo một tay ôm hết đeo dây lưng vàng tôn lên đường cong động lòng người.
Một đám cung nữ xinh đẹp như hoa vây quanh nàng, có cầm bình phong, có cầm đèn cổ đến bên ngoài tẩm cung.
- Lui xuống.
Trong giọng nói chứa phong độ người bề trên, một chút đế uy. Các cung nữ, nữ quan quỳ dưới đất vái, chậm rãi rời đi.
Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh. Tía nó, vầy mà sống khổ? Tích trữ còn nhiều hơn một cổ tiên giáo, cái này cướp bao nhiêu đại giáp, gia tộc, đào mộ tổ tiên bao nhiêu người mới gom đủ?
Phong Phi Vân nhớ lúc hội đấu giá Thần đô thì Tất Ninh Soái còn nghèo rớt mồng nơi, mới quá vài năm đã đã phú khả địch giáo.
Phong Phi Vân cười giễu:
- Mới có mười vạn linh thạch.
Bộ dạng như nhà giàu nhìn người nghèo.
Tất Ninh Soái không chịu nổi ánh mắt khinh thường của Phong Phi Vân, ưỡn ngực nói:
- Thật ra đó chỉ là một nửa gia tài của ta. Tổng tài sản của tiểu gia là gần hai mươi vạn linh thạch, ha ha ha ha ha ha!
Biểu tình Phong Phi Vân giật mình kêu lên:
- Thật không?
Tất Ninh Soái nói:
- Lừa ngươi là con rùa!
Mặt Mao Ô Quy xanh mét, cảm thấy Tất Ninh Soái không xem rõ nó.
Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Tốt lắm, bây giờ nộp hết ra đây.
Mặt Tất Ninh Soái xanh như tàu lá chuối, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm rồi co giò bỏ chạy. Nhưng Tất Ninh Soái không trốn thoát, bị Phong Phi Vân túm về ấn dính vách.
Tất Ninh Soái khóc ròng:
- Phong Phi Vân, ngươi không phải con người! Người ta sống dễ dàng sao? Chắp vá lung tung, liều mạng, cần lao dũng cảm, vất vả khổ cực nhiều năm mới có số tài sản như bây giờ. Chết tiệt, ngươi nói một câu rồi định cướp hết. Ngươi giết ta đi!
Tất Ninh Soái nhắm mắt lại, giữ tiền không cần mạng.
Phong Phi Vân nói:
- Được rồi, nếu ta không gom đủ năm trăm vạn linh thạch thì cũng chết, ta tiễn ngươi xuống dưới trước chờ ta.
Tất Ninh Soái rối rít nói:
- Đừng đừng! Tại sao ngươi phải gom đủ năm trăm vạn linh thạch? Đây là một con số thiên văn, đào hết mạch khoáng Thần Tấn vương triều cũng không gom đủ.
Phong Phi Vân không giấu diếm:
- Nữ ma muốn trùng kích thi biến lần thứ năm, kêu ta gom năm trăm vạn linh thạch cho nàng.
- Hóa ra là nữ ma đầu, tu vi tiến cảnh nhanh quá, nghịch thiên thật.
Tất Ninh Soái biến sắc mặt nói:
- Thật ra ta lừa ngươi, ta làm gì có hai mươi vạn khối linh thạch . . . Rồi ròi, có, ta có. Chưa từng thấy ai dã man như ngươi.
Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn giao nộp linh thạch, tổng cộng mười bảy vạn. Tất Ninh Soái biết nếu không giao cho Phong Phi Vân thì nữ ma sẽ tới tìm gã, bị nữ ma đầu tìm đến sẽ mất mạng nhỏ.
Mặt Tất Ninh Soái nhăn như trái khổ qua, răng cắn mu bàn tay, chảy lệ ròng ròng:
- Nói vậy là ngươi cũng nhắm vào linh thạch trong quốc khố vương triều.
Phong Phi Vân gật đầu khẳng định
- Đương nhiên.
Tất Ninh Soái xoay người bỏ đi:
- Vậy được rồi, ngươi đi đi, ta đi Lâm Lang hoa cung uống rượu.
Nhưng Tất Ninh Soái lại bị Phong Phi Vân xách về.
Tất Ninh Soái gào rú:
- Tiểu gia không đi quốc khố vương triều du lịch còn không được sao, tiểu gia ta chỉ là muốn uống rượu! Cái này không làm trái luật, rối quy tắc đi? Ta không làm ba tay nữa . . . Ta hoàn lương . . . Giờ ta chỉ muốn làm khách hồng trần . . . Tía nó!
Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn bị Phong Phi Vân lôi tuột vào đế cung, chia nhau ra hành động. Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy đi quốc khố vương triều, Phong Phi Vân bay hướng đại điện tử khí.
Phong Phi Vân rất quen thuộc kiến trúc trong đế cung, cộng thêm hiểu biết về trận pháp, lại mặc ẩn tàm sa la, hắn thật nhẹ nhàng xuyên qua lầu các điện vũ.
Cộp cộp cộp!
Mấy quan viên mặc áo quan được vệ đội hoàng thành hộ tông vội vã chạy sâu vào đế cung.
Không lâu sau lại có hai vị thiên hầu tiến cung.
Phong Phi Vân đứng trong góc đại điện nhìn văn võ đại thần nối liền không dứt, nhíu mày nói:
- Đã là đêm khuya tại sao mấy người này còn bị triệu vào cung? Xảy ra chuyện lớn gì?
Không lâu sau một đội nữ quan từ xa đi đến, nữ quan dẫn đầu mặc trường bào thái tể, xinh đẹp khuynh thành, dung nhan tuyệt đại, bộ ngực đẫy đà, eo liễu nhỏ nhắn, nàng như tiên nữ thần quan.
Là Diêu Cát.
Giờ Diêu Cát đã là nữ thái tể của Thần Tấn vương triều.
Có rất nhiều nữ quan theo sau Diêu Cát, như sao vây quanh trăng sáng. Diêu Cát trực giác liếc hướng Phong Phi Vân ẩn thân, hơi giật mình sau đó thu về tầm mắt, đi thẳng hướng đại điện tử khí.
- Quả nhiên Diêu Cát có vấn đề, tu vi rất lợi hại. Ta mặc ẩn tàm sa la vẫn bị nàng phát hiện, chẳng lẽ nàng thật sự là mẫu của âm giới?
Trong lòng Phong Phi Vân tăng cảm giác nguy hiểm, nếu Diêu Cát nhìn thấu ẩn tàm sa la thì thái thượng Tấn đế, Nữ Đế Long Khương Linh chắc chắn cũng nhìn thấu được.
Nếu vậy . . . Phong Phi Vân đè nén lòng tò mò, hắn không lẻn vào đại điện tử khí mà vòng qua hậu cung, lẻn vào tẩm cung của Long La Phù.
Long La Phù không có trong tẩm cung, chắc đi đại điện tử khí.
Phong Phi Vân vào tẩm cung của Long La Phù, gỡ ẩn tàm sa la xuống. Phong Phi Vân đi trong cung vũ tường vàng dát ngọc, tràn đầy linh thạch thần đăng. Nơi này không tử khí âm trầm, rất giống khuê phòng nữ nhân nhưng càng hoa lệ, đại khí hơn, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, trên linh thạch thần đài dùng cho việc tu luyện có một đế chỉ chưa phát ra. Phong Phi Vân ngồi trên linh thạch thần đài, cầm đế chỉ lên đọc kỹ. Đế chỉ này có liên quan đến Phong Phi Vân.
Nội dung đế chỉ đại khái nói Phong Phi Vân không cưới công chúa thì không có tư cách làm vương khác họ của Thần Tấn vương triều, Long La Phù muốn bãi miễn vương vị của hắn.
Thời gian viết trên đế chỉ là nửa năm trước.
Long La Phù do dự không biết có nên phát đế chỉ không, kéo dài mãi đến nửa năm. Sau cùng Nữ Đế Long Khương Linh bãi miễn Phong Phi Vân trước, trục xuất ra hoàng tộc, nên đế chỉ này không cần nữa.
Phong Phi Vân cười hờ hững:
- Long La Phù, không uổng là Long La Phù, từ nửa năm trước đã muốn đối phó ta. Ha ha ha, ai hiếm lạ Thần Vương chết tiệt này?
Phong Phi Vân ném đế chỉ sang một bên, nhìn linh thạch đài dùng cho tu luyện. Đây là đại phương ngũ cốc linh thạch, tương đương với tám ngàn khối linh thạch.
Không uổng là tẩm cung của Tấn đế.
Phong Phi Vân không chút do dự thu nhất phương ngũ cốc linh thạch đài, không mang đi thì uổng.
Phong Phi Vân thu gom các loại linh thạch trong tẩm cung của Long La Phù. Gạch làm bằng linh thạch, bị Phong Phi Vân nạy ra. Có cây cộtt linh thạch, bị hắn bứng. Giường của Long La Phù điêu bằng linh thạch, Phong Phi Vân thu luôn.
Phong Phi Vân đào nguyên tẩm cung đại đế, đại khái gom được hai vạn khối linh thạch, rất khá khẩm.
Bên ngoài tẩm cung vang tiếng bước chân, Long La Phù trở về.
Long La Phù mặc cửu ngũ long bào, thân thể mềm mại nhu mỹ, da thịt tuyết ngọc, chân mày liễu, đội phượng quan bí ẩn, eo một tay ôm hết đeo dây lưng vàng tôn lên đường cong động lòng người.
Một đám cung nữ xinh đẹp như hoa vây quanh nàng, có cầm bình phong, có cầm đèn cổ đến bên ngoài tẩm cung.
- Lui xuống.
Trong giọng nói chứa phong độ người bề trên, một chút đế uy. Các cung nữ, nữ quan quỳ dưới đất vái, chậm rãi rời đi.