Chương 1263: Tiếng chim thó trong núi tiên.
Đây không phải trận pháp chân nhân bình thường bày ra, nó không chỉ bảo vệ miếu cổ còn kèm theo sức công kích.
- Tòa miếu cổ này không tầm thường, chỉ vòng ngoài đã có trận pháp cường đại như thế ngăn cách.
- Đài sen độ trận!
Phong Phi Vân xòe tay ra, vô số tia sáng vàng bắn ra ngưng tụ thành đài sen nổi trong không trung. Hoa văn đan xen trên đài sen, Phong Phi Vân đáp xuống đài sen xuyên qua trận văn, bay vào dược viên.
Nơi này ở giữa sườn núi tiên, một dược viên khổng lồ.
- Kim tuyến thảo một vạn năm tuổi!
Phong Phi Vân nhìn gốc linh thảo màu vàng phía xa, bộ dạng như dây leo, lá to cỡ quạt bồ, tỏa ánh sáng màu vàng như thần đằng dung luyện bằng hoàng kim. Đây là linh thảo một vạn năm tuổi, báu vật vô giá, có thể làm linh đan cửu phẩm.
Trong Thần Tấn vương triều, linh đan ngũ phẩm đã là rất hiếm thấy, linh đan lục phẩm chỉ tồn tại trong sách cổ. Linh đan cửu phẩm là vật trong truyền thuyết.
Kim tuyến thảo một vạn năm tuổi làm linh đan cửu phẩm, có thể thấy giá trị lớn lao nhường nào.
Không chỉ một gốc, Phong Phi Vân thấy tận ba gốc kim tuyến thảo vạn năm tuổi. Có nhiều kim tuyến thảo hơn, mấy ngàn năm tuổi, nhưng so với kim tuyến thảo vạn năm tuổi thì kém cỏi hơn nhiều.
Đây chỉ là một góc dược viên.
Trong dược viên bài bố nhiều trận pháp cường đại, có linh tuyền tưới. Phong Phi Vân đi dọc theo linh tuyền, thấy một số linh dược hiếm quý, đã thấy mười sáu gốc vạn năm tuổi. Ở bên ngoài kiếm một gốc còn khó.
- Thật là một tòa bảo địa, không biết chủ nhân trước kia của miếu cổ này là tồn tại gì mà gieo trồng nhiều bảo dược như thế.
Phong Phi Vân cảm thán thổn thức, nếu không phải bây giờ hắn không cần linh dược tăng cao tu vi thì hắn không ngại nhổ sạch linh dược.
- Có hơi thở con người.
Linh giác của Phong Phi Vân rất nhạy, phát hiện bên cạnh dược viên có hơi thở nhân loại đi ngang qua, còn là mới đây. Nhân loại trong Thiên quốc sớm chết hết, tại sao chỗ này có hơi thở người được? Chẳng lẽ là đệ tử Ngự Thú Trai?
Không đúng, trong Ngự Thú Trai tu vi cao nhất là Vu Thanh Họa, với tu vi của nàng tuyệt đối không phá nổi trận pháp bảo vệ dưới núi.
Phong Phi Vân rất khó hiểu, lần theo hơi thở sót lại dưới đất. Phong Phi Vân xuyên qua dược diền, đi qua rừng rậm linh thụ leo lên đỉnh núi, rất nhanh đến một tòa miếu cổ, thấy một bóng áo xanh.
Nữ nhân đội mũ trắng ngồi ở một góc miếu cổ, tu luyện nhờ vào đèn phật bảy sắc trong miếu cổ, dường như nàng đang tu luyện cổ điển phật môn cao sâu.
Phong Phi Vân chỉ liếc sơ đã nhận ra nàng.
- Tại sao Nạp Lan Tuyết Tiên xuất hiện tại đây? Phải rồi, chắc là Tử Nhục hòa thượng mở trận pháp bảo vệ dưới núi mang nàng đến đây. Chỗ này có đèn phật bảy sắc do cổ phật để lại, có vô số linh dược, có một linh tuyền, là vô thượng bảo địa dành cho tu luyện.
Phong Phi Vân thầm suy tư. Đột nhiên Nạp Lan Tuyết Tiên trong miếu cổ tu luyện xong, thu về phật khí, đi ra ngoài. Nạp Lan Tuyết Tiên hái một ít linh dược quý hiếm trong dược viên, ví dụ huyết chi bốn ngàn tuổi, tử sâm ba ngàn năm tuổi. Những linh dược này có dược lực ôn hòa nhất, thích hợp cho Tử Nhục hòa thượng dùng.
Với trạng thái cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên bây giờ nếu dùng linh dược phẩm cấp cao hơn sẽ gây ra tác dụng phụ.
Nạp Lan Tuyết Tiên hái nhân sâm tím trong dược viên như nhổ củ cải. Nạp Lan Tuyết Tiên xắn tay áo, rất vất vả kéo mãi mà không nhổ sâm lên được.
Các tử sâm này mọc mấy ngàn năm, nối với mạch lạc dưới đất. Lẩm bẩm dù phát hiện chúng nó cũng không thể rút tử sâm khỏi đất bùn.
Bùm!
Vì Nạp Lan Tuyết Tiên gồng sức quá mạnh, mặc dù thành công nhổ tử sâm, kích cỡ khá to, tỏa sáng rực rỡ nhưng nàng mất thăng bằng té ngửa trong dược điền, người vùi trong linh dược.
Phong Phi Vân bật cười:
- Xì.
Nạp Lan Tuyết Tiên rất tức giận, nàng bò dậy, miệng lầu bầu như đang phàn nàn đất dược điền quá cứng. Nạp Lan Tuyết Tiên lải nhải nửa ngày rồi xách bảo sâm màu tím đi tới bên linh thuyền rửa sâm.
Bảo sâm này bốn ngàn năm tuổi, dài một thước, mơ hồ có hình người.
Nạp Lan Tuyết Tiên vén váy ngồi bên cạnh linh tuyền, ôm đầu tử sâm nhe răng khểnh cắn như con thỏ gặm cà rốt.
Nạp Lan Tuyết Tiên ăn nửa khúc sâm thì no, ánh sáng tím bao phủ người nàng, tỏa mùi thơm hấp dẫn. Nạp Lan Tuyết Tiên như biến thành gốc tiên dược.
Nạp Lan Tuyết Tiên đặt nửa khúc tử sâm lên tảng đá, vén váy ưu nhã ngồi bên bờ linh tuyền, vươn hai tay trắng non múc nước uống.
Đây là linh tuyền thật, dùng để tới linh thảo vạn năm. Người bình thường uống một ngụm có thể tăng mười năm tuổi thọ.
Phong Phi Vân đứng trên cây cầu đá xanh gần đó, nhặt một cục đá ném vào linh tuyền.
Bì bõm!
Cục đá rơi vào linh tuyền vẩy bọt nước, làm ướt áo Nạp Lan Tuyết Tiên.
- A! Ai vậy?
Nạp Lan Tuyết Tiên ngước đầu lên, xuyên qua vải trắng thấy Phong Phi Vân đứng trên cây cầu đá. Tên này đang cười nham nhở nhìn nàng.
Nạp Lan Tuyết Tiên run rẩy, cắn môi, hai tay vén váy chạy hướng miếu cổ. Lúc chạy Nạp Lan Tuyết Tiên không quên chộp nửa khúc tử sâm, nàng không muốn thấy Phong Phi Vân chút nào.
Nhưng Nạp Lan Tuyết Tiên đụng vào ngực Phong Phi Vân.
Nạp Lan Tuyết Tiên vội ấn mũ trắng trên đầu, xoay người lại, sốt ruột giậm chân:
- Không cho nhìn!
Phong Phi Vân nói:
- Ta không nhìn.
Nạp Lan Tuyết Tiên càng nóng nảy hơn:
- Xạo! Ngươi tu luyện thiên nhãn thông, có thể nhìn xuyên qua khăn che mặt của ta!
Nạp Lan Tuyết Tiên thấy đau trán, tại mới rồi đụng vào ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vuốt vai Nạp Lan Tuyết Tiên:
- Ta không cần dùng thiên nhãn thông, nàng không cho xem thì ta sẽ không nhìn.
Nạp Lan Tuyết Tiên như con thỏ nhỏ nhát gan bỏ chạy, trốn vào miếu cổ, đóng kín cánh cửa, cơ thể chặn cửa lại.
Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi:
- Sao ngươi biết ta ở đây?
Giọng Nạp Lan Tuyết Tiên trẻ tuổi hơn nhiều, xem ra đoạn thời gian gần đây nàng được nhiều ích lợi, tu vi tiến bộ bước dài, tăng tuổi thọ nhiều.
Phong Phi Vân đứng ngoài miếu cổ nói:
- Ta . . . Ta chỉ đi ngang qua.
Nạp Lan Tuyết Tiên hơi thất vọng:
- A! Thì ra là đi ngang qua.
Phong Phi Vân chợt nhận ra hắn lỡ mồm, đổi đề tài:
- Gần đây tu hành thế nào?
Nạp Lan Tuyết Tiên trả lời:
- Cũng được.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu không có chuyện gì thì . . . Ta đi trước.
Nạp Lan Tuyết Tiên ậm ừ:
- Đi đi.
- Ừm!
Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn miếu cổ, sau đó dọc theo linh tuyền leo lên đỉnh núi. Miếu cổ này rất bất phàm, không chừng có phật binh siêu cường đại để lại. Trong không trung trên đỉnh núi lơ lửng một tòa miếu thờ, vô cùng thần dị, cảm giác thần thánh khó tả.
Phong Phi Vân lần mò trận văn dưới đất, phá trận pháp, nhíu mày nhìn sau lưng mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ra đi.
Nạp Lan Tuyết Tiên không tình nguyện vòng ra tảng đá, cúi đầu, ngón tay cuộn lọn tóc:
- Đại hòa thượng bảo không được lên đỉnh núi, trận pháp chỗ đó rất đáng sợ, hòa thượng không phá được.
Phong Phi Vân đứng trên núi, tràn đầy tự tin nói:
- Hắn không phá được nhưng ta có thể!