Chương 1265: Hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng. (2)
Đây là biểu hiện của thiếu lực lượng, Phong Phi Vân còn cần tiếp tục tu luyện.
So với người khác thì Phong Phi Vân có ưu thế, vì hắn biết cách lực lượng vận chuyển và khống chế nó, dễ nắm bắt hơn, dễ dàng thuần hóa biến nó thành lực lượng của mình.
Nhiều thiên chi kiêu tử không có kinh nghiệm suốt đời kẹt lại bên ngoài cửa ai.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng chắc sẽ dễ hơn một chút.
Nạp Lan Tuyết Tiên đã luyện hóa một giọt tinh hoa phật lực, tu vi đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, phật quang lấp lánh trên người nàng, vô cùng thánh khiết. Tay Nạp Lan Tuyết Tiên nắm phật châu phỉ thúy, mặc Nạp Lan phật y, tựa như nữ Bồ Tát thanh lệ giáng trần.
Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn đôi tay mình, làn da khô vàng bỗng biến trắng mịn màng như trẻ sơ sinh, có phật quang lấp lánh di chuyển.
Nạp Lan Tuyết Tiên khó thể kiềm nén nỗi vui sướng, sờ mặt dưới mũ. Nạp Lan Tuyết Tiên chạy vối đến bên linh tuyền, vén một góc vải mỏng lên, nhìn bộ dạng xinh đẹp phản chiếu trong nước thì bật khóc.
Phong Phi Vân đứng sau lưng Nạp Lan Tuyết Tiên:
- Này, không ai tự kỷ như nàng, đã ngắm đủ chưa?
- Chưa, chưa đủ.
Nạp Lan Tuyết Tiên thả vải che xuống, ôm chặt Phong Phi Vân, đầu tựa vào ngực hắn, thút thít. Nạp Lan Tuyết Tiên cảm nhận ngực Phong Phi Vân rắn chắc, đáng để nàng dựa vào.
Phong Phi Vân khẽ thì thầm bên tai Nạp Lan Tuyết Tiên:
- Ta có thể xem khuôn mặt nàng bây giờ sao?
- Không cho, chưa hoàn toàn phục hồi, ta có thể càng đẹp, càng trẻ tuổi hơn!
Hai tay Nạp Lan Tuyết Tiên ấn mũ sợ bị Phong Phi Vân xốc lên.
Phong Phi Vân cười nói:
- Được rồi, được rồi, không nhìn thì không nhìn. Nàng đẹp nhất thiên hạ, không ai đẹp hơn nàng.
- Đẹp hơn cả Nam Cung Hồng Nhan?
Phong Phi Vân im lặng, hắn nhớ đến thần hồn Thái Vi nữ thần bị Nữ Đế Long Khương Linh mang đi.
Phong Phi Vân ở trong Thiên quốc hơn bốn mươi ngày, chắc Thần đô sớm bị đại quân bao vây, không biết đã bị công phá chưa?
Có thái thượng Tấn đế như Đại Tự Tại Chân Nhân tọa trấn, chắc Thần đô không dễ bị công phá. Dù gì Thần Tấn vương triều kinh doanh mấy ngàn năm trong Thần đô.
Nhưng lỡ Thần đô bị phá thành thì sao?
Cũng sắp đến thời hạn ba tháng Tiêu Nặc Lan đưa ra. Trong vòng ba tháng không giao năm trăm vạn linh thạch cho Tiêu Nặc Lan thì trời biết nữ ma đầu này sẽ làm chuyện điên cuồng gì.
Nạp Lan Tuyết Tiên cảm nhận được tâm tình của Phong Phi Vân:
- Ngươi muốn ra ngoài.
Phong Phi Vân gật đầu, khô khốc nói:
- Không thể không đi.
Nạp Lan Tuyết Tiên ôm chặt Phong Phi Vân, hơn một tháng qua là ngày tháng nàng vui nhất trong mấy năm nay. Nạp Lan Tuyết Tiên thật sự không muốn Phong Phi Vân đi chút nào, nhưng nàng biết không giữ hắn được.
- Ta có thể giúp ngươi.
Phong Phi Vân chậm rãi cởi dây lưng, cởi Nạp Lan phật y đưa cho Phong Phi Vân.
- Ta biết ngươi rất sĩ diện, không chịu mở miệng, bây giờ ta chủ động cởi cho ngươi.
Phong Phi Vân mặc áo lót trắng tinh, cổ trắng ngần, tóc dài đen nhánh, đường cong mỹ miều, đặc biệt thánh khiết, có phật quang vòng quanh thân nàng tựa tiên nữ trong truyền thuyết.
Phong Phi Vân nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên chằm chằm, hắn biết kết hợp lực lượng năm thần y có thể ngăn cản vị tồn tại trong quan tài hoàng thạch, nhưng hắn không mở miệng được. Phong Phi Vân cảm thấy thua thiệt Nạp Lan Tuyết Tiên rất nhiều, hắn rất áy náy, dù đến Thiên quốc cũng chưa từng đòi thần y.
Giống như Phong Phi Vân cảm thấy hồng loan hỏa thường thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, Nạp Lan phật y là của một mình Nạp Lan Tuyết Tiên, những người khác không có tư cách mặc.
Cuối cùng Phong Phi Vân nhận Nạp Lan phật y, áo còn giữ hơi ấm và mùi hương thoang thoảng.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ai bảo ta sĩ diện? Chẳng qua ta không thích mặc y phục của nữ nhân.
Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi lại:
- Vậy tại sao ngươi mặc đồ của Nam Cung Hồng Nhan?
Mặc năm thần y có thể bộc phát lực lượng không thể dự đoán, nghĩa là giữa năm thần y có mối liên kết. Nạp Lan Tuyết Tiên cảm ứng được Phong Phi Vân mặc hồng loan hỏa thường cũng rất bình thường.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nữ nhân luôn mẫn cảm như vậy sao?
Nạp Lan Tuyết Tiên mỉm cười nói:
- Chỉ cần ngươi không giao y phục của ta cho nữ nhân khác mặc thì ta sẽ không mẫn cảm. Mau đi đi, ta biết ngươi rất muốn đi ra ngoài. Nhớ nói cho đại hòa thượng là ta đã đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, tránh cho hòa thượng mỗi ngày lải nhải bên tai ta như lão bà bà.
- Chắc chắn ta sẽ truyền lời.
Phong Phi Vân mặc năm thần y vào, mở đường Thiên quốc, biến thành luồng sáng bay ra ngoài.
Năm thần y hợp nhất như năm phần khác nhau tụ lại thành một thể, chậm rãi hòa tan, dính vào nhau thành một khối, đan xen hoa văn như vảy toát ra long khí hùng hồn.
- Grao!
Bên tai vang tiếng thần long gầm rống, Phong Phi Vân như ở trong cơ thể con rồng.
- Gri!!!
Tiếp theo là tiếng phượng hoàng kêu to, sắc nhọn khiếp hồn người.
Đây là thần y làm từ da phượng hoàng, vảy thần long.
Thần y bị người tách ra năm phần, hoặc nên nói bị người đánh vỡ năm phần biến thành năm hình dạng: Hồng loan hỏa thường, cưu cửu quái bào, cửu ngũ long bào, ẩn tàm sa la, Nạp Lan phật y.
Trên da phượng khảm vảy rồng, dùng tơ ẩn tàm bện, dùng hai cách phật đạo đỉnh cao nhất tế luyện ra, bên trên có quái tượng, phật văn. Mặt chính là chiến bào da phượng vảy rồng, mặc ngược thành áo tàng hình.
Đây là thủ đoạn đỉnh cao nhất, mỗi loại cực kỳ ghê gớm, tài liệu vô cùng khó tìm, cao thủ phật đạo tế luyện ra loại thần y này cũng khó kiếm.
Tim Phong Phi Vân co giật:
- Đây là . . . Là . . . Da của ta.
Hơi thở trên da phượng rất quen thuộc, vì nó là da của Phượng Phi Vân, tức da kiếp trước của hắn.
- Sao có thể như vậy?
- Thần y này là Thủy Nguyệt Đình tìm người tế luyện thành.
- Không, không đúng, năm thần y có lịch sử mấy ngàn năm trong Thần Tấn vương triều, sao da của ta xuất hiện từ mấy ngàn năm trước?
- Dù thần y là Thủy Nguyệt Đình tế luyện, với tu vi của nàng sẽ không để thần y rơi vào Thần Tấn vương triều, trừ phi nàng cố ý làm như vậy.
- Nhưng vẫn không hợp lý, Thủy Nguyệt Đình không cần làm như vậy.
Phong Phi Vân phát hiện lần này hắn chết rồi trọng sinh sự việc càng mông lung mờ mịt. Muốn tìm hiểu rõ ràng chỉ có một cách, đó là tìm được Thủy Nguyệt Đình hỏi rõ ràng.
Tiếng cười nhạt của Diêm Vương vọng đến:
- Ta biết ngay ngươi sẽ ra, chết đi!
Một móng vuốt đậm đặc tà khí ấn vào đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đánh trả, bàn tay bốc cháy ngọn lửa như vuốt rồng vỗ bay Diêm Vương.
Diêm Vương hét thảm đập vào vách Thiên Nhất Thánh bình.
- Hừ! Không có thời gian lãng phí với ngươi!
Phong Phi Vân nhanh chóng thu về kim phật khổng lồ cao chín mươi chín thước, bay ra Thiên Nhất Thánh bình.
Giọng Diêm Vương phát ra từ Thiên Nhất Thánh bình:
- Không thể nào! Không thể nào! Sao ngươi biến mạnh như vậy?
Phong Phi Vân đã bay ra Thiên Nhất Thánh bình.
Trong hỗn độn mông lung có dấu tay đẫm máu khổng lồ ấn xuống Phong Phi Vân, là lực lượng của tồn tại trong quan tài hoàng thạch, mạnh hơn Diêm Vương rất nhiều.