Phong Phi Vân quay đầu nhìn mặt đất dựng một khối bia, bên trên viết: Mộ của Phong Phi Vân.
Chết tiệt, thì ra không phải phòng kín hầm ngầm gì mà là mộ của hắn. Mấy tên này chôn Phong Phi Vân trong sân phủ công chúa, quá tùy tiện, tấm bia này hình như là hàng xài rồi, tầng bi văn bên dưới chưa xóa hết. Không biết là chôm mộ của ai rồi xóa qua loa, khắc lại tên Phong Phi Vân.
Mộ bia mà cũng dùng hàng xài rồi?
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái, Tiểu Tà Ma, Long Thương Nguyệt, tỷ muội Quý gia không có trong phủ công chúa, nhưng dấu vết của bọn họ để lại đây.
Phong Phi Vân suy tính chắc trong thời gian này bọn họ núp trong phủ công chúa.
Cường giả hai giới Âm Dương, Vô Cực chủ thượng chắc chắn đang truy sát cả đám. Dù gì Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài đều ở trong nhóm, trốn vào Thần đô là an otàn nhất.
Phong Phi Vân suy nghĩ ra lý do đám người trốn về Thần đô.
Phong Phi Vân ra khỏi phủ công chúa, định đi xem cuộc chiến thần đô bây giờ thế nào, thuận tiện thám thính tin tức của Thái Vi nữ thần.
Thế cục Thần đô rất căng thẳng, toàn bộ trận pháp mở ra, mỗi con đường cổ có Thần Võ quân canh gác, tu sĩ hoàng tộc tọa trấn trong trận pháp. Đây là đểp hòng ngừa trong Thần đô có gian tế của thế lực khác nội ứng ngoại hợp với quân đội bên ngoài.
Nếu trong Thần đô có gian tế thì trong tầng tầng phòng ngự thế này khó làm được gì.
Rầm rập rầm rập!
Một đội xe vận chuyển đan dược lăn qua, mây trăm tướng sĩ Thần Võ quân áp giải.
Tướng lĩnh Thần Võ quân dẫn đầu lấy lệnh bài ra, nói:
- Phụng mệnh Dực Thiên Hầu vận chuyển đan dược trị tương đi Thiên Phu quan.
tu sĩ trận pháp trông chừng đường cổ này nhìn lệnh bài, mở trận pháp ra.
- Cho đi.
Thiên Phu quan là một trong chín cửa ải lớn bên ngoài Thần đô.
Thần Tấn vương triều kinh doanh Thần đô sáu ngàn năm, bên ngoài Thần đô xây dựng sáu cửa ải, bảy mươi hai trọng trấn, bài bố nhiều thủ đoạn đỉnh cao.
Hiện giờ đại quân tu sĩ các thế lực chặn bên ngoài bảy mươi hai trọng trấn, đã công phạt hơn một tháng mà không công phá được tầng phòng ngự này.
Chín cửa ải thì mỗi cửa có một vị thiên hầu trấn thủ, có tiền bối lão tổ Thiên Hầu phủ hỗ trợ, phòng thủ vững chắc.
- Hoàng tộc có chút bản lĩnh.
Phong Phi Vân biến thành cơn gió, ngay khi trận pháp mở ra là hắn bay đi ngay. Tu vi Phong Phi Vân bây giờ khóa bị mấy tu sĩ trông chừng trận pháp thấy bóng dáng.
Phong Phi Vân theo sau lưng đội quân áo giải đan dược liên tục đi qua bảy con đường cổ. Phong Phi Vân không đi theo đội xe ra khỏi thành, vì hắn thấy bên một con đường cổ có phủ đệ to như thành bảo. Cổ điện đầy rẫy trong phủ đệ, nhiều thủ vệ, các tòa tiên cung lơ lửng trên cao.
Thái Tể phủ.
Có rất nhiều quân sĩ ra vào tòa phủ đệ này, các chiến báo được đưa vào, các mệnh lệnh đưa ra.
Phong Phi Vân nhìn Thái Tể phủ, sờ cằm:
- Có lẽ có cách càng tốt hơn.
Phong Phi Vân bay vào Thái Tể phủ, không kinh động thủ vệ canh trước cửa.
Trong Thái Tể phủ, Diêu Cát mặc quan bào ngồi trong thư phòng, nàng đang đọc quân hàm.
- Tu sĩ Sâm La điện thật lợi hại, chia binh mười đường cùng tấn công mười trọng trần, mấy lần suýt đánh chiếm thành công. Chắc Tấn đế đã phái cường giả đi trấn thủ, không cần quá lo.
Diêu Cát đặt quân hàm xuống, cầm phong quân hàm khác lên.
Thái thượng Tấn đế và Nữ Đế xuất thế, nữ thái tể Diêu Cát không điều khiển quân đội nữa. Diêu Cát phụ trách vận chuyển, điều độ nội bộ Tà Hồng Liên, nàng đọc mấy quân hàm này chỉ để hiểu biết tình hình thời sự trước người ta.
Khi Diêu Cát cầm phong quân hàm thứ hai lên đột nhiên nhướng mày, mắt lóe tia sáng.
Diêu Cát nói:
- Mọi người lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.
Nha hoàn, hộ vệ trong và ngoài thư phòng đều đi ra, không còn một ai.
Từ khi nào Phong Phi Vân ngồ itrên chiếc ghế hồng ngọc trong thư phòng, bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đối diện.
Phong Phi Vân nói:
- Diêu đại nhân mặc quan bào thật là khí thế khiếp người, suýt khiến bình dân như ta sợ hãi quỳ dướia đất.
- Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối sao dám để nhi tử của yêu ma đại nhân nổi tiếng như cồn quỳ xuống? Nên là nô già quỳ trước đại nhân.
Diêu Cát cười rất hấp dẫn, răng trắng sáng như lê hoa, thanh âm nũng nịu tựa dê con yếu đuối.
Phong Phi Vân nghiêm mặt lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hỏi:
- Rốt cuộc nàng có phải là mẫu của âm giới không?
- Mẫu của âm giới? Cái gì mà mẫu của âm giới? Đáng ghét, nô gia là thiếu nữ trẻ trung yểu điệu, người ta già vậy sao?
Mày Diêu Cát cong cong, môi hồng răng trắng, chậm rãi ngồi vào ngực Phong Phi Vân, hai tay ngọc ôm cổ hắn.
Diêu Cát dịu dàng nói:
- Nhà ngươi đấy, thật đáng ghét. Người ta tặng báu vật quý gái nhất cho ngươi rồi mà còn nghi ngờ sao? Ta là mẫu của âm giới, là quỷ bà bà, có tin ta ăn ngươi không?
- Chẳng phải nàng sớm ăn ta sao? Ha ha ha ha ha ha!
Phong Phi Vân cất Thiên Nhất Thánh bình:
- Nàng không thừa nhận cũng chẳng sao, ta đến đây không phải vì chuyện gì. Ta muốn biết Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La đưa Thái Vi nữ thần đến đâu.
Diêu Cát nghiêm túc nói:
- Nửa tháng trước Nữ Đế dẫn Thái Vi nữ thần rời khỏi Thần đô, ước chiến với ba cường giả cái thế là Tà Hoàng, La Sát lão tổ, phụ của Man vương, đến nay chưa về.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Hai nhân vật khủng bố La Sát lão tổ, phụ của Man vương cũng đến vây công Thần đô?
Trí Tàng đại sư từng nói La Sát lão tổ của La Sát vương triều, phụ của Man vương của Ngọc Càn vương triều cùng đẳng cấp với Nữ Đế. Đó là đệ nhất cường giả trong La Sát vương triều, Ngọc Càn vương triều, tồn tại hành động khủng bố.
Đại Tự Tại Chân Nhân đúng là người quyết đoán dứt khoát, khiêu chiến ba người cùng lúc. Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự cũng không dám làm như vậy.
Phong Phi Vân khó tin hỏi:
- Nữ Đế lấy gì chắc chắn một chọi ba?
Ánh mắt Diêu Cát sâu thẳm gật gù:
- Nếu không có một mình Nữ Đế bám giữ ba người thì chín ải bảy mươi hai trọng trấn sớm đã bị công phá.
Phong Phi Vân nói:
- Không đúng, Nữ Đế mang Thái Vi nữ thần đi.
Diêu Cát nói:
- Đây là điều ta khó hiểu. Tuy Thái Vi nữ thần ngưng tụ lực lượng tín ngưỡng, sinh ra thần hồn nhưng dù sao rất nhỏ yếu, đẳng cấp chiến đấu như bọn họ thì Thái Vi nữ thần khó mà phát huy ra tác dụng gì.
Lòng Phong Phi Vân rất lo âu, nếu thần hồn Thái Vi nữ thần bị diệt, vậy dù Phong Phi Vân có góp nhặt máu Nam Cung Hồng Nhan cũng không thể hồi sinh cho nàng.
- Bọn họ chiến đấu ở đâu?
Khi Phong Phi Vân hỏi câu này chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Có người bẩm báo:
- Bẩm báo thái tể, Nữ Đế về Thần đô!
Phong Phi Vân và Diêu Cát nhìn nhau, biểu tình giật mình.
Diêu Cát hỏi ngay:
- Bao lâu rồi?
- Ngay vừa rồi, còn có chiến báo khác. Thiên Môn quan, Thiên Xu quan, Thiên Nhạc quan bị công phá, ba thiên hầu chết. Tấn đế ra lệnh bỏ chín ải, bảy mươi hai trọng trấn, Thần Võ quân rút về Thần đô, chuẩn bị cuộc chiến thủ thành cuối cùng.
Phong Phi Vân quay đầu nhìn mặt đất dựng một khối bia, bên trên viết: Mộ của Phong Phi Vân.
Chết tiệt, thì ra không phải phòng kín hầm ngầm gì mà là mộ của hắn. Mấy tên này chôn Phong Phi Vân trong sân phủ công chúa, quá tùy tiện, tấm bia này hình như là hàng xài rồi, tầng bi văn bên dưới chưa xóa hết. Không biết là chôm mộ của ai rồi xóa qua loa, khắc lại tên Phong Phi Vân.
Mộ bia mà cũng dùng hàng xài rồi?
Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái, Tiểu Tà Ma, Long Thương Nguyệt, tỷ muội Quý gia không có trong phủ công chúa, nhưng dấu vết của bọn họ để lại đây.
Phong Phi Vân suy tính chắc trong thời gian này bọn họ núp trong phủ công chúa.
Cường giả hai giới Âm Dương, Vô Cực chủ thượng chắc chắn đang truy sát cả đám. Dù gì Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài đều ở trong nhóm, trốn vào Thần đô là an otàn nhất.
Phong Phi Vân suy nghĩ ra lý do đám người trốn về Thần đô.
Phong Phi Vân ra khỏi phủ công chúa, định đi xem cuộc chiến thần đô bây giờ thế nào, thuận tiện thám thính tin tức của Thái Vi nữ thần.
Thế cục Thần đô rất căng thẳng, toàn bộ trận pháp mở ra, mỗi con đường cổ có Thần Võ quân canh gác, tu sĩ hoàng tộc tọa trấn trong trận pháp. Đây là đểp hòng ngừa trong Thần đô có gian tế của thế lực khác nội ứng ngoại hợp với quân đội bên ngoài.
Nếu trong Thần đô có gian tế thì trong tầng tầng phòng ngự thế này khó làm được gì.
Rầm rập rầm rập!
Một đội xe vận chuyển đan dược lăn qua, mây trăm tướng sĩ Thần Võ quân áp giải.
Tướng lĩnh Thần Võ quân dẫn đầu lấy lệnh bài ra, nói:
- Phụng mệnh Dực Thiên Hầu vận chuyển đan dược trị tương đi Thiên Phu quan.
tu sĩ trận pháp trông chừng đường cổ này nhìn lệnh bài, mở trận pháp ra.
- Cho đi.
Thiên Phu quan là một trong chín cửa ải lớn bên ngoài Thần đô.
Thần Tấn vương triều kinh doanh Thần đô sáu ngàn năm, bên ngoài Thần đô xây dựng sáu cửa ải, bảy mươi hai trọng trấn, bài bố nhiều thủ đoạn đỉnh cao.
Hiện giờ đại quân tu sĩ các thế lực chặn bên ngoài bảy mươi hai trọng trấn, đã công phạt hơn một tháng mà không công phá được tầng phòng ngự này.
Chín cửa ải thì mỗi cửa có một vị thiên hầu trấn thủ, có tiền bối lão tổ Thiên Hầu phủ hỗ trợ, phòng thủ vững chắc.
- Hoàng tộc có chút bản lĩnh.
Phong Phi Vân biến thành cơn gió, ngay khi trận pháp mở ra là hắn bay đi ngay. Tu vi Phong Phi Vân bây giờ khóa bị mấy tu sĩ trông chừng trận pháp thấy bóng dáng.
Phong Phi Vân theo sau lưng đội quân áo giải đan dược liên tục đi qua bảy con đường cổ. Phong Phi Vân không đi theo đội xe ra khỏi thành, vì hắn thấy bên một con đường cổ có phủ đệ to như thành bảo. Cổ điện đầy rẫy trong phủ đệ, nhiều thủ vệ, các tòa tiên cung lơ lửng trên cao.
Thái Tể phủ.
Có rất nhiều quân sĩ ra vào tòa phủ đệ này, các chiến báo được đưa vào, các mệnh lệnh đưa ra.
Phong Phi Vân nhìn Thái Tể phủ, sờ cằm:
- Có lẽ có cách càng tốt hơn.
Phong Phi Vân bay vào Thái Tể phủ, không kinh động thủ vệ canh trước cửa.
Trong Thái Tể phủ, Diêu Cát mặc quan bào ngồi trong thư phòng, nàng đang đọc quân hàm.
- Tu sĩ Sâm La điện thật lợi hại, chia binh mười đường cùng tấn công mười trọng trần, mấy lần suýt đánh chiếm thành công. Chắc Tấn đế đã phái cường giả đi trấn thủ, không cần quá lo.
Diêu Cát đặt quân hàm xuống, cầm phong quân hàm khác lên.
Thái thượng Tấn đế và Nữ Đế xuất thế, nữ thái tể Diêu Cát không điều khiển quân đội nữa. Diêu Cát phụ trách vận chuyển, điều độ nội bộ Tà Hồng Liên, nàng đọc mấy quân hàm này chỉ để hiểu biết tình hình thời sự trước người ta.
Khi Diêu Cát cầm phong quân hàm thứ hai lên đột nhiên nhướng mày, mắt lóe tia sáng.
Diêu Cát nói:
- Mọi người lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.
Nha hoàn, hộ vệ trong và ngoài thư phòng đều đi ra, không còn một ai.
Từ khi nào Phong Phi Vân ngồ itrên chiếc ghế hồng ngọc trong thư phòng, bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đối diện.
Phong Phi Vân nói:
- Diêu đại nhân mặc quan bào thật là khí thế khiếp người, suýt khiến bình dân như ta sợ hãi quỳ dướia đất.
- Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối sao dám để nhi tử của yêu ma đại nhân nổi tiếng như cồn quỳ xuống? Nên là nô già quỳ trước đại nhân.
Diêu Cát cười rất hấp dẫn, răng trắng sáng như lê hoa, thanh âm nũng nịu tựa dê con yếu đuối.
Phong Phi Vân nghiêm mặt lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hỏi:
- Rốt cuộc nàng có phải là mẫu của âm giới không?
- Mẫu của âm giới? Cái gì mà mẫu của âm giới? Đáng ghét, nô gia là thiếu nữ trẻ trung yểu điệu, người ta già vậy sao?
Mày Diêu Cát cong cong, môi hồng răng trắng, chậm rãi ngồi vào ngực Phong Phi Vân, hai tay ngọc ôm cổ hắn.
Diêu Cát dịu dàng nói:
- Nhà ngươi đấy, thật đáng ghét. Người ta tặng báu vật quý gái nhất cho ngươi rồi mà còn nghi ngờ sao? Ta là mẫu của âm giới, là quỷ bà bà, có tin ta ăn ngươi không?
- Chẳng phải nàng sớm ăn ta sao? Ha ha ha ha ha ha!
Phong Phi Vân cất Thiên Nhất Thánh bình:
- Nàng không thừa nhận cũng chẳng sao, ta đến đây không phải vì chuyện gì. Ta muốn biết Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La đưa Thái Vi nữ thần đến đâu.
Diêu Cát nghiêm túc nói:
- Nửa tháng trước Nữ Đế dẫn Thái Vi nữ thần rời khỏi Thần đô, ước chiến với ba cường giả cái thế là Tà Hoàng, La Sát lão tổ, phụ của Man vương, đến nay chưa về.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Hai nhân vật khủng bố La Sát lão tổ, phụ của Man vương cũng đến vây công Thần đô?
Trí Tàng đại sư từng nói La Sát lão tổ của La Sát vương triều, phụ của Man vương của Ngọc Càn vương triều cùng đẳng cấp với Nữ Đế. Đó là đệ nhất cường giả trong La Sát vương triều, Ngọc Càn vương triều, tồn tại hành động khủng bố.
Đại Tự Tại Chân Nhân đúng là người quyết đoán dứt khoát, khiêu chiến ba người cùng lúc. Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự cũng không dám làm như vậy.
Phong Phi Vân khó tin hỏi:
- Nữ Đế lấy gì chắc chắn một chọi ba?
Ánh mắt Diêu Cát sâu thẳm gật gù:
- Nếu không có một mình Nữ Đế bám giữ ba người thì chín ải bảy mươi hai trọng trấn sớm đã bị công phá.
Phong Phi Vân nói:
- Không đúng, Nữ Đế mang Thái Vi nữ thần đi.
Diêu Cát nói:
- Đây là điều ta khó hiểu. Tuy Thái Vi nữ thần ngưng tụ lực lượng tín ngưỡng, sinh ra thần hồn nhưng dù sao rất nhỏ yếu, đẳng cấp chiến đấu như bọn họ thì Thái Vi nữ thần khó mà phát huy ra tác dụng gì.
Lòng Phong Phi Vân rất lo âu, nếu thần hồn Thái Vi nữ thần bị diệt, vậy dù Phong Phi Vân có góp nhặt máu Nam Cung Hồng Nhan cũng không thể hồi sinh cho nàng.
- Bọn họ chiến đấu ở đâu?
Khi Phong Phi Vân hỏi câu này chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Có người bẩm báo:
- Bẩm báo thái tể, Nữ Đế về Thần đô!
Phong Phi Vân và Diêu Cát nhìn nhau, biểu tình giật mình.
Diêu Cát hỏi ngay:
- Bao lâu rồi?
- Ngay vừa rồi, còn có chiến báo khác. Thiên Môn quan, Thiên Xu quan, Thiên Nhạc quan bị công phá, ba thiên hầu chết. Tấn đế ra lệnh bỏ chín ải, bảy mươi hai trọng trấn, Thần Võ quân rút về Thần đô, chuẩn bị cuộc chiến thủ thành cuối cùng.