Phong Phi Vân ngồi thấp hơn Long Xuyên Phượng, đối diện là nữ nhân xinh đẹp ôm cầm cổ. Nữ nhân mặt như hoa, bạch hà vòng quanh người, mỉm cười nhìn hắn.
Phong Phi Vân cười với Phong Diệu Diệu, tự giới thiệu:
- Vãn sinh tên Phong Phi Vân, xin chào phiệt chủ.
Phong Phi Vân tự báo tên, các vũ cơ, Phong Diệu Diệu hoảng sợ.
Hiện giờ Phong Phi Vân rất nổi tiếng, đủ ngồi ngang hàng với phiệt chủ Ngân Câu Phiệt. Ở trong mắt nữ nhân như Phong Diệu Diệu thì Phong Phi Vân giống ma đầu cái thế.
Không khí trong đại điện lạ lùng, Đông Phương Kính Thủy ngồi gần đại điện đứng dậy, bỏ đi thẳng.
Ngân Câu Phiệt chủ không nói tiếng nào.
Một danh túc trưởng lão mở miệng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi dám một mình đến Ngân Câu Phiệt, chẳng lẽ không sợ chúng ta cướp Kim Tàm Kinh của ngươi?
Phong Phi Vân phát ra uy nhiếp cường đại, phật khí hùng hồn lao ra ngưng tụ thành vòng phật trên đầu. Danh túc trưởng lão Ngân Câu Phiệt bị đè ngộp thở, thấphơn Phong Phi Vân một cái đầu.
Mọi người kinh hoàng, biết Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh, tu vi càng khủng bố hơn.
Phong Phi Vân chẳng hề hùng hổ lấn lướt, hắn thể hiện thực lực xong rút khí thế về.
Phong Phi Vân nói:
- Ta đã dám đến thì không ai ngăn ta được.
Ngân Câu phiệt chủ cười xòa giảm căng thẳng:
- Phòng hiền chất, vừa rồi lão tứ giưỡn với ngươi một chút. Kim Tàm Kinh là họa không phải phúc, Ngân Câu Phiệt chúng ta không muốn khoai lang phỏng tay này.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối đến Ngân Câu Phiệt là có chuyện muốn nhờ phiệt chủ.
Ngân Câu phiệt chủ ngạc nhiên, nhìn Long Xuyên Phượng, cười nói:
- Trùng hợp thật, hay sư đồ đã bàn trước? Đều đến cướp sạch Ngân Câu Phiệt chúng ta.
Long Xuyên Phượng là người rất tùy tính:
- Ai kêu Ngân Câu Phiệt các người là địa chủ làm chi? Ha ha ha ha ha ha!
Sau đó bàn bạc thảo luận, Phong Phi Vân mới biết mục đích Long Xuyên Phượng đến Ngân Câu Phiệt.
Chín ải bảy mươi hai trọng trấn đã hoàn toàn sụp đổ, Thần Võ quân lục tục rút về Thần đô. Tiếp theo là trận chiến tiêu hao, vậy sẽ cần tài nguyên khổng lồ bổ sung. Lão Thần Vương đến Ngân Câu Phiệt bàn về bổ sung lương thực chiến tranh.
Như Long Xuyên Phượng nói, Ngân Câu Phiệt là địa chủ.
Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách, Phong Phi Vân không biết nội dung nhưng đoán đại khái là linh thạch, đan dược, linh thảo, chiến binh, chiến thú vân vân.
Ngân Câu Phiệt là môn phiệt cổ xưa, mấy ngàn năm kiếm tiền là món tài sản kếch sù không ai tưởng tượng nổi, trữ tồn tài nguyên phong phú khó thể ngờ.
Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách con số khổng lồ, thế nên lúc Ngân Câu phiệt chủ cầm danh sách không chịu nổi mí mắt co giật.
Phong Phi Vân nhíu mày, ngón tay gõ mặt bàn, thầm nghĩ:
- Ngân Câu Phiệt và hoàng tộc có quan hệ rất khăng khít, sẽ ưu tiên thỏa mãn hoàng tộc trước. Dù sao giữ được Thần đô dính líu đến ích lợi của Ngân Câu Phiệt.
Phong Phi Vân cần gom ít nhất là một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, hắn không biết tài sản Ngân Câu Phiệt lớn đến đâu, sau khi cho hoàng tộc thì có thể lấy bao nhiêu ra để giao dịch?
Phong Phi Vân cảm thấy phải nhanh chóng bàn chuyện trước, nếu để Ngân Câu Phiệt và Long Xuyên Phượng quyết định xong thì không còn đường cứu vãn.
May mắn triều đình phái Long Xuyên Phượng lo chuyện này, nếu đổi lại người khác thì hết đường binh.
Nghe Phong Phi Vân truyền âm, lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ cùng nhìn hướng hắn. Ngân Câu phiệt chủ xua mọi người ra Trí Tàng đại sư, chỉ còn lại ba người.
Ngân Câu phiệt chủ dào dạt hứng thú nhìn Phong Phi Vân:
- Phong hiền chất muốn làm ăn với Ngân Câu Phiệt?
Ngân Câu phiệt chủ là người làm ăn, rất có hứng thú với mối làm ăn đưa tới cửa.
Phong Phi Vân nói thẳng:
- Ta muốn dùng tài nguyên khác đổi linh thạch với Ngân Câu Phiệt.
Nghe câu này Long Xuyên Phượng và Ngân Câu phiệt chủ cùng nổi hứng.
Ngân Câu phiệt chủ nói:
- Bây giờ Thần đô thiếu thốn tài nguyên nhất, linh thạch không mấy cần thiết. Không biết Phong hiền chất cần bao nhiêu khối linh thạch?
Chiến tranh tiêu hao nhiều nhất là tài nguyên, tác dụng lớn nhất của linh thạch là để bày trận pháp. Tuy cũng là vật phẩm tiêu hao nhưng gia tộc như Ngân Câu Phiệt một hội đấu giá kiếm cả ngàn khối linh thạch thì số linh thạch nhiều đến chất thành núi.
Phong Phi Vân báo ra con số bảo thủ nhất:
- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch.
Phong Phi Vân sợ nói hai trăm vạn khối linh thạch sẽ hù sợ hai vị tiền bối.
Lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ đã hết hồn.
Quốc khố Thần Tấn vương triều không có một trăm vạn khối linh thạch, dù là Long Xuyên Phượng đưa danh sách yêu cầu số lượng linh thạch chỉ cỡ hai trăm vạn khối linh thạch. Nhưng đây là tổng số trận chiến tranh.
Một mình Phong Phi Vân đòi một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, miệng rộng quá đi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta biết trận pháp trong Thần đô đa số năng lượng do long linh thạch trấn quốc cung cấp, nhu cầu linh thạch không lớn. Ta không cần linh thạch phẩm cấp cao, chỉ cần ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất là chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch. Nếu phiệt chủ có thể cung cấp một trăm năm mươi vạn khối linh thạch thì ta sẽ dùng linh thảo, đan dược ngang giá để đổi lại.
Long linh thạch trấn quốc Thần Tấn vương triều là linh thạch xếp hạng mười, bên trong chứa số lượng linh khí tương đương ức khối chân diệu linh thạch. Mấy vạn trận pháp trong Thần đô toàn do long linh thạch cung cấp năng lượng.
Nên Thần Tấn vương triều không cần thiết linh thạch, chỉ có một phần trận pháp mới tạo ra ra là cần linh thạch khác bài bố.
Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng hiểu đạo đó, bọn họ thấy khó hiểu Phong Phi Vân cần gom nhiều linh thạch như thế làm gì? Cũng thắc mắc là hắn có thể lấy ra linh dược, đan dược giá trị ngang một trăm năm mươi vạn khối linh thạch sao?
Ngân Câu Phiệt biết Phong Phi Vân rất có bản lĩnh nhưng không cho rằng hắn có thể lấy ra mười lăm vạn gốc linh thảo.
- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch có thể mua mười lăm vạn gốc thiên niên linh thảo, đây chính là con số thiên văn.
Linh thảo hiếm hơn linh thạch nhiều, đại giáo có thể đưa ra một ngàn gốc linh thảo đếm trên đầu ngón tay. Phong Phi Vân mạnh cách mấy làm sao sánh bằng đại giáo nội tình mấy ngàn năm?
Phong Phi Vân không nói nhảm, lấy ra mười tám cái bao bố xếp ngay chính giữa đại điện.
Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng ngạc nhiên. Hay trong mười tám bao bố này toàn chứa linh thảo?
Phong Phi Vân mở một cái bao bố ra, bên trong bắn ra linh quang mông lung, dược khí ngút trời, lấp lánh chói mắt. Hơn năm ngàn viên linh đan lăn ra. Linh đan nhất phẩm và nhị phẩm xen lẫn vào nhau, có thưa thớt linh đan tam phẩm.
Hỗn tạp.
Linh đan các loại phẩm cấp trộn lẫn vào nhau.
Linh đan là thứ rất thưa thớt, dù chỉ là linh đan nhất phẩm đầu dẫn đến tu vi cảnh giới thần cơ cướp giật. Một viên linh đan tương đương có thêm một cái mạng.
Linh đan nhị phẩm khiến tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cảnh nổi hứng.
Linh đan tam phẩm rất hiếm hoi, cự phách cũng sẽ mua.
Linh đan tứ phẩm đã xem như báu vật hiếm có, một đại giáo chưa chắc có vài viên.
Phong Phi Vân ngồi thấp hơn Long Xuyên Phượng, đối diện là nữ nhân xinh đẹp ôm cầm cổ. Nữ nhân mặt như hoa, bạch hà vòng quanh người, mỉm cười nhìn hắn.
Phong Phi Vân cười với Phong Diệu Diệu, tự giới thiệu:
- Vãn sinh tên Phong Phi Vân, xin chào phiệt chủ.
Phong Phi Vân tự báo tên, các vũ cơ, Phong Diệu Diệu hoảng sợ.
Hiện giờ Phong Phi Vân rất nổi tiếng, đủ ngồi ngang hàng với phiệt chủ Ngân Câu Phiệt. Ở trong mắt nữ nhân như Phong Diệu Diệu thì Phong Phi Vân giống ma đầu cái thế.
Không khí trong đại điện lạ lùng, Đông Phương Kính Thủy ngồi gần đại điện đứng dậy, bỏ đi thẳng.
Ngân Câu Phiệt chủ không nói tiếng nào.
Một danh túc trưởng lão mở miệng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi dám một mình đến Ngân Câu Phiệt, chẳng lẽ không sợ chúng ta cướp Kim Tàm Kinh của ngươi?
Phong Phi Vân phát ra uy nhiếp cường đại, phật khí hùng hồn lao ra ngưng tụ thành vòng phật trên đầu. Danh túc trưởng lão Ngân Câu Phiệt bị đè ngộp thở, thấphơn Phong Phi Vân một cái đầu.
Mọi người kinh hoàng, biết Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh, tu vi càng khủng bố hơn.
Phong Phi Vân chẳng hề hùng hổ lấn lướt, hắn thể hiện thực lực xong rút khí thế về.
Phong Phi Vân nói:
- Ta đã dám đến thì không ai ngăn ta được.
Ngân Câu phiệt chủ cười xòa giảm căng thẳng:
- Phòng hiền chất, vừa rồi lão tứ giưỡn với ngươi một chút. Kim Tàm Kinh là họa không phải phúc, Ngân Câu Phiệt chúng ta không muốn khoai lang phỏng tay này.
Phong Phi Vân nói:
- Vãn bối đến Ngân Câu Phiệt là có chuyện muốn nhờ phiệt chủ.
Ngân Câu phiệt chủ ngạc nhiên, nhìn Long Xuyên Phượng, cười nói:
- Trùng hợp thật, hay sư đồ đã bàn trước? Đều đến cướp sạch Ngân Câu Phiệt chúng ta.
Long Xuyên Phượng là người rất tùy tính:
- Ai kêu Ngân Câu Phiệt các người là địa chủ làm chi? Ha ha ha ha ha ha!
Sau đó bàn bạc thảo luận, Phong Phi Vân mới biết mục đích Long Xuyên Phượng đến Ngân Câu Phiệt.
Chín ải bảy mươi hai trọng trấn đã hoàn toàn sụp đổ, Thần Võ quân lục tục rút về Thần đô. Tiếp theo là trận chiến tiêu hao, vậy sẽ cần tài nguyên khổng lồ bổ sung. Lão Thần Vương đến Ngân Câu Phiệt bàn về bổ sung lương thực chiến tranh.
Như Long Xuyên Phượng nói, Ngân Câu Phiệt là địa chủ.
Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách, Phong Phi Vân không biết nội dung nhưng đoán đại khái là linh thạch, đan dược, linh thảo, chiến binh, chiến thú vân vân.
Ngân Câu Phiệt là môn phiệt cổ xưa, mấy ngàn năm kiếm tiền là món tài sản kếch sù không ai tưởng tượng nổi, trữ tồn tài nguyên phong phú khó thể ngờ.
Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách con số khổng lồ, thế nên lúc Ngân Câu phiệt chủ cầm danh sách không chịu nổi mí mắt co giật.
Phong Phi Vân nhíu mày, ngón tay gõ mặt bàn, thầm nghĩ:
- Ngân Câu Phiệt và hoàng tộc có quan hệ rất khăng khít, sẽ ưu tiên thỏa mãn hoàng tộc trước. Dù sao giữ được Thần đô dính líu đến ích lợi của Ngân Câu Phiệt.
Phong Phi Vân cần gom ít nhất là một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, hắn không biết tài sản Ngân Câu Phiệt lớn đến đâu, sau khi cho hoàng tộc thì có thể lấy bao nhiêu ra để giao dịch?
Phong Phi Vân cảm thấy phải nhanh chóng bàn chuyện trước, nếu để Ngân Câu Phiệt và Long Xuyên Phượng quyết định xong thì không còn đường cứu vãn.
May mắn triều đình phái Long Xuyên Phượng lo chuyện này, nếu đổi lại người khác thì hết đường binh.
Nghe Phong Phi Vân truyền âm, lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ cùng nhìn hướng hắn. Ngân Câu phiệt chủ xua mọi người ra Trí Tàng đại sư, chỉ còn lại ba người.
Ngân Câu phiệt chủ dào dạt hứng thú nhìn Phong Phi Vân:
- Phong hiền chất muốn làm ăn với Ngân Câu Phiệt?
Ngân Câu phiệt chủ là người làm ăn, rất có hứng thú với mối làm ăn đưa tới cửa.
Phong Phi Vân nói thẳng:
- Ta muốn dùng tài nguyên khác đổi linh thạch với Ngân Câu Phiệt.
Nghe câu này Long Xuyên Phượng và Ngân Câu phiệt chủ cùng nổi hứng.
Ngân Câu phiệt chủ nói:
- Bây giờ Thần đô thiếu thốn tài nguyên nhất, linh thạch không mấy cần thiết. Không biết Phong hiền chất cần bao nhiêu khối linh thạch?
Chiến tranh tiêu hao nhiều nhất là tài nguyên, tác dụng lớn nhất của linh thạch là để bày trận pháp. Tuy cũng là vật phẩm tiêu hao nhưng gia tộc như Ngân Câu Phiệt một hội đấu giá kiếm cả ngàn khối linh thạch thì số linh thạch nhiều đến chất thành núi.
Phong Phi Vân báo ra con số bảo thủ nhất:
- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch.
Phong Phi Vân sợ nói hai trăm vạn khối linh thạch sẽ hù sợ hai vị tiền bối.
Lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ đã hết hồn.
Quốc khố Thần Tấn vương triều không có một trăm vạn khối linh thạch, dù là Long Xuyên Phượng đưa danh sách yêu cầu số lượng linh thạch chỉ cỡ hai trăm vạn khối linh thạch. Nhưng đây là tổng số trận chiến tranh.
Một mình Phong Phi Vân đòi một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, miệng rộng quá đi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta biết trận pháp trong Thần đô đa số năng lượng do long linh thạch trấn quốc cung cấp, nhu cầu linh thạch không lớn. Ta không cần linh thạch phẩm cấp cao, chỉ cần ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất là chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch. Nếu phiệt chủ có thể cung cấp một trăm năm mươi vạn khối linh thạch thì ta sẽ dùng linh thảo, đan dược ngang giá để đổi lại.
Long linh thạch trấn quốc Thần Tấn vương triều là linh thạch xếp hạng mười, bên trong chứa số lượng linh khí tương đương ức khối chân diệu linh thạch. Mấy vạn trận pháp trong Thần đô toàn do long linh thạch cung cấp năng lượng.
Nên Thần Tấn vương triều không cần thiết linh thạch, chỉ có một phần trận pháp mới tạo ra ra là cần linh thạch khác bài bố.
Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng hiểu đạo đó, bọn họ thấy khó hiểu Phong Phi Vân cần gom nhiều linh thạch như thế làm gì? Cũng thắc mắc là hắn có thể lấy ra linh dược, đan dược giá trị ngang một trăm năm mươi vạn khối linh thạch sao?
Ngân Câu Phiệt biết Phong Phi Vân rất có bản lĩnh nhưng không cho rằng hắn có thể lấy ra mười lăm vạn gốc linh thảo.
- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch có thể mua mười lăm vạn gốc thiên niên linh thảo, đây chính là con số thiên văn.
Linh thảo hiếm hơn linh thạch nhiều, đại giáo có thể đưa ra một ngàn gốc linh thảo đếm trên đầu ngón tay. Phong Phi Vân mạnh cách mấy làm sao sánh bằng đại giáo nội tình mấy ngàn năm?
Phong Phi Vân không nói nhảm, lấy ra mười tám cái bao bố xếp ngay chính giữa đại điện.
Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng ngạc nhiên. Hay trong mười tám bao bố này toàn chứa linh thảo?
Phong Phi Vân mở một cái bao bố ra, bên trong bắn ra linh quang mông lung, dược khí ngút trời, lấp lánh chói mắt. Hơn năm ngàn viên linh đan lăn ra. Linh đan nhất phẩm và nhị phẩm xen lẫn vào nhau, có thưa thớt linh đan tam phẩm.
Hỗn tạp.
Linh đan các loại phẩm cấp trộn lẫn vào nhau.
Linh đan là thứ rất thưa thớt, dù chỉ là linh đan nhất phẩm đầu dẫn đến tu vi cảnh giới thần cơ cướp giật. Một viên linh đan tương đương có thêm một cái mạng.
Linh đan nhị phẩm khiến tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cảnh nổi hứng.
Linh đan tam phẩm rất hiếm hoi, cự phách cũng sẽ mua.
Linh đan tứ phẩm đã xem như báu vật hiếm có, một đại giáo chưa chắc có vài viên.