Bình thường giá trị linh đan nhất phẩm ngang với một khối linh thạch.
Linh đan nhị phẩm bằng mười khối linh thạch.
Linh đan tam phẩm bằng một trăm khối linh thạch.
Dựa theo độ thuần, tác dụng của linh đan mà giá trị cao hơn giá cơ bản gấp mấy lần.
Ngân Câu phiệt chủ liếm môi:
- Một túi linh đan.
Ngân Câu phiệt chủ nhìn linh đan lăn đầy đất như mấy viên linh châu đang nhảy. Đầu óc Ngân Câu phiệt chủ tính nhanh giá trị của hơn năm ngàn viên linh đan.
- Thật phá của, dùng bao bố đựng linh đan, còn là mấy ngàn viên linh đan, chậc chậc.
Đời Long Xuyên Phượng thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng chưa từng thấy ai khiêng một túi linh đan đến nói chuyện làm ăn.
Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi hột, cái này là do Tất Ninh Soái mà ra. Cái tên ba tay kia cướp sạch đan dược phủ thái sư luyện mấy trăm năm, vì sợ bị thái sư điều tra nên giao tang vật cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ít khi dùng mớ đan dược này, thế là đặt chúng nó trong giới linh thạch.
Phong Phi Vân không cần dùng đan dược phẩm cấp thấp nữa.
Ngân Câu phiệt chủ rất nhanh tính ra giá trị túi linh đan:
- Bốn ngàn sáu trăm viên linh đan nhất phẩm, bảy trăm ba mươi hai viên linh đan nhị phẩm, bốn mươi ba viên linh đan tam phẩm. Tính sơ giá trị đại khái khoảng một vạn sáu ngàn khối linh thạch.
Phong Phi Vân không vừa lòng:
- Mới có một vạn sáu ngàn khối linh thạch?
Ngân Câu phiệt chủ cười nói:
- Đây đã là số tài sản kêch sù. Nhiều gia tộc lớn tích lũy ngàn năm chưa chắc được một vạn khối linh thạch. Túi linh đan của ngươi rất tinh thuần, chắc ra từ tay đại sư luyện đan, có thể tăng thêm hai ngàn khối linh thạch cho ngươi, tổng cộng một vạn tám ngàn khối linh thạch.
Phong Phi Vân chỉ vào đống bao bố trong đại điện:
- Tốt, vậy quyết định một vạn tám ngàn khối linh thạch. Chỗ này có mười bảy bao linh đan, tính theo số này đi.
Mặt Ngân Câu phiệt chủ xanh mét, còn tận mười bảy bao bố linh đan? Từ khi nào linh đan có đầy đường?
Long Xuyên Phượng rất vui mừng, vì bây giờ thiếu thốn nhất là linh đan. Binh sĩ Thần Võ quân bình thường Sau khi bị thương dùng đan dược thường là được, nhưng tu sĩ có tu vi cao thì cần linh đan để chữa thương, nhanh chóng phục hồi nguyên khí.
Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu Tấn đế trông thấy nhiều linh đan như thế mặt rồng sẽ rất vui.
Cuối cùng giao dịch mười tám bao bố linh đan thành ba mươi hai vạn khối linh thạch, món giao dịch khổng lồ, chỉ có Ngân Câu Phiệt mới làm ăn được.
Long Xuyên Phượng rất thoải mái, có đệ tử như Phong Phi Vân, lão làm sư phụ lòng lâng lâng.
- Còn thứ tốt gì hãy lây ra hết đi.
Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, Phong Phi Vân lấy từng bó linh dược xếp thành ngọn núi lớn trong đại điện, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng. Dược khí tràn ngập trong đại điện, hít một hơi tu vi đã tăng lên.
Đây là linh dược Phong Phi Vân, Nạp Lan Tuyết Tiên hái trong các miếu cổ Thiên quốc. Lúc rảnh không tu luyện hai người đi dạo sáu miếu cổ, hái mấy linh dược đã trưởng thành, những linh dược chưa đến tuổi thì giữ lại trong dược điền. Nếu hái hết linh dược trong sáu miếu cổ thì số lượng nhiều gấp mười lần trong đại điện bây giờ.
Trong Thiên quốc Phong Phi Vân đã suy tính sâu xa.
Linh dược một ngàn năm tuổi, hai ngàn năm, ba ngàn năm tuổi. Thậm chí có một ít linh dược tám, chín ngàn năm tuổi.
Linh dược bó thành các bó, dùng lá cỏ linh thảo trói lại, một bó là một trăm gốc linh dược.
- Đây là tử sâm năm ngàn năm tuổi, tổng cộng năm bó, mỗi bó một trăm gốc.
- Nguyệt bạch linh hoa tám ngàn tuổi, chỉ có một bó, một trăm gốc.
Mới rồi Phong Phi Vân chỉ bán đậu, giờ thành bán rau cải.
Ngân Câu phiệt chủ Đông Phương Hàn Lâm thấy bao nhiêu sóng to gió lớn giờ há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất. Từ khi nào linh dược có đầy chợ, mua bó bó?
Ngân Câu phiệt chủ không biết rằng nếu không phải Phong Phi Vân cảm thấy Nạp Lan Tuyết Tiên bó linh dược lại thú vị thì hắn đã trực tiếp chất thành đống, cầm cân bán theo ký.
Phong Phi Vân đếm, tổng cộng bốn trăm bó, bốn vạn gốc linh dược, đa ssô phẩm cấp cao, hàng vô giá.
Ví dụ hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, nấu một gốc thành canh linh dược, một giọt canh có dược hiệu bằng một viên linh đan nhất phẩm.
Giá trị mỗi gốc hỏa long hỏa chín ngàn tuổi vượt qua một vạn khối linh thạch.
Phong Phi Vân lấy ra một bó như rau cải vứt dưới đất, tổng cộng một trăm gốc, giá trị tuyệt đối vượt qua một trăm vạn khối linh thạch.
Mắt Long Xuyên Phượng xanh lè, không để ý hình tượng nhào lên ôm chặt một bó hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, sợ bị người giành.
Nói đùa, trong Thần Tấn vương triều hầu như không thấy linh dược chín ngàn tuổi, nơi này có một bó, ai cũng phải điên cuồng.
Phong Phi Vân lấy mớ linh dược này không thể dùng linh thạch tính giá trị, có thể nói là vô giá. Phong Phi Vân lấy một phần mười ra đã vượt qua cái giá một trăm năm mươi vạn linh thạch.
Phong Phi Vân hiểu giá trị mớ linh dược này, ban đầu hắn không định lấy ra. Bây giờ Phong Phi Vân đổ ra hết lý do lớn nhất là muốn báo đáp ân tình của Long Xuyên Phượng với mình.
Cái gọi là cho một giọt nước đáp lại cả thùng.
Ân là ân, thù là thù.
Cuối cùng Phong Phi Vân nhận hai trăm vạn linh thạch từ tay Ngân Câu phiệt chủ, điều này vượt qua phỏng đoán ban đầu của hắn. Ngân Câu Phiệt giàu làm người ta líu lưỡi, đây mới là phú khả địch quốc.
Long Xuyên Phượng kích động mắt đỏ hồng, lão biết lý do Phong Phi Vân làm thế này. Có số linh dược khổng lồ như vậy đủ để thực lực Thần Tấn vương triều tăng lên một bậc thang.
Long Xuyên Phượng nói:
- Vi sư không biết ngươi và Nữ Đế có mâu thuẫn gì không thể hòa giải, nhưng vi sư thay thế Thần Tấn vương triều đa tạ ngươi.
Phong Phi Vân rất tiêu sái, được đến hai trăm vạn khối linh thạch người hắn cũng nhẹ nhàng. Rốt cuộc có thể ăn nói với nữ ma đầu. Phong Phi Vân từ biệt Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, đi ra đại điện. Phong Phi Vân chưa bước xuống bậc thang chợt nghe có người chửi mình.
- Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!
Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, đầu ngón tay búng ánh sáng vàng như thanh kiếm bén bay vào rừng cây. Trong rừng phát ra tiếng rú:
- Giết chim, cứu mạng, giết chim, không có vương pháp!
Một con chim nhỏ người bốc lửa bay ra khỏi rưng cây, nó chỉ to bằng nắm tay, thân thể và lông chim giống phượng hoàng nhưng đầu két, miệng chim quặp xuống, mắt xoay tròn, đập cánh rất nhanh.
Phong Phi Vân nhận ra con chim mắng mình là cái con trong bức tranh trên vách tường nhà tổ Ngân Câu Phiệt. Lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp nó là lúc nó ở trong ngọn đèn miếu Tấn hà nữ thần, vì người nó toát ra lửa nên Phong Phi Vân cho rsằng nó là tim đèn.
Con chim nhỏ cùng Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đi ra thế giới trong tranh thì luôn đi theo Đông Phương Kính Nguyệt, dường như tên của nó là Vân cáp.
Miệng Vân cáp rất độc, vừa bay vừa la lên:
- Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!c
Bình thường giá trị linh đan nhất phẩm ngang với một khối linh thạch.
Linh đan nhị phẩm bằng mười khối linh thạch.
Linh đan tam phẩm bằng một trăm khối linh thạch.
Dựa theo độ thuần, tác dụng của linh đan mà giá trị cao hơn giá cơ bản gấp mấy lần.
Ngân Câu phiệt chủ liếm môi:
- Một túi linh đan.
Ngân Câu phiệt chủ nhìn linh đan lăn đầy đất như mấy viên linh châu đang nhảy. Đầu óc Ngân Câu phiệt chủ tính nhanh giá trị của hơn năm ngàn viên linh đan.
- Thật phá của, dùng bao bố đựng linh đan, còn là mấy ngàn viên linh đan, chậc chậc.
Đời Long Xuyên Phượng thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng chưa từng thấy ai khiêng một túi linh đan đến nói chuyện làm ăn.
Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi hột, cái này là do Tất Ninh Soái mà ra. Cái tên ba tay kia cướp sạch đan dược phủ thái sư luyện mấy trăm năm, vì sợ bị thái sư điều tra nên giao tang vật cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ít khi dùng mớ đan dược này, thế là đặt chúng nó trong giới linh thạch.
Phong Phi Vân không cần dùng đan dược phẩm cấp thấp nữa.
Ngân Câu phiệt chủ rất nhanh tính ra giá trị túi linh đan:
- Bốn ngàn sáu trăm viên linh đan nhất phẩm, bảy trăm ba mươi hai viên linh đan nhị phẩm, bốn mươi ba viên linh đan tam phẩm. Tính sơ giá trị đại khái khoảng một vạn sáu ngàn khối linh thạch.
Phong Phi Vân không vừa lòng:
- Mới có một vạn sáu ngàn khối linh thạch?
Ngân Câu phiệt chủ cười nói:
- Đây đã là số tài sản kêch sù. Nhiều gia tộc lớn tích lũy ngàn năm chưa chắc được một vạn khối linh thạch. Túi linh đan của ngươi rất tinh thuần, chắc ra từ tay đại sư luyện đan, có thể tăng thêm hai ngàn khối linh thạch cho ngươi, tổng cộng một vạn tám ngàn khối linh thạch.
Phong Phi Vân chỉ vào đống bao bố trong đại điện:
- Tốt, vậy quyết định một vạn tám ngàn khối linh thạch. Chỗ này có mười bảy bao linh đan, tính theo số này đi.
Mặt Ngân Câu phiệt chủ xanh mét, còn tận mười bảy bao bố linh đan? Từ khi nào linh đan có đầy đường?
Long Xuyên Phượng rất vui mừng, vì bây giờ thiếu thốn nhất là linh đan. Binh sĩ Thần Võ quân bình thường Sau khi bị thương dùng đan dược thường là được, nhưng tu sĩ có tu vi cao thì cần linh đan để chữa thương, nhanh chóng phục hồi nguyên khí.
Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu Tấn đế trông thấy nhiều linh đan như thế mặt rồng sẽ rất vui.
Cuối cùng giao dịch mười tám bao bố linh đan thành ba mươi hai vạn khối linh thạch, món giao dịch khổng lồ, chỉ có Ngân Câu Phiệt mới làm ăn được.
Long Xuyên Phượng rất thoải mái, có đệ tử như Phong Phi Vân, lão làm sư phụ lòng lâng lâng.
- Còn thứ tốt gì hãy lây ra hết đi.
Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, Phong Phi Vân lấy từng bó linh dược xếp thành ngọn núi lớn trong đại điện, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng. Dược khí tràn ngập trong đại điện, hít một hơi tu vi đã tăng lên.
Đây là linh dược Phong Phi Vân, Nạp Lan Tuyết Tiên hái trong các miếu cổ Thiên quốc. Lúc rảnh không tu luyện hai người đi dạo sáu miếu cổ, hái mấy linh dược đã trưởng thành, những linh dược chưa đến tuổi thì giữ lại trong dược điền. Nếu hái hết linh dược trong sáu miếu cổ thì số lượng nhiều gấp mười lần trong đại điện bây giờ.
Trong Thiên quốc Phong Phi Vân đã suy tính sâu xa.
Linh dược một ngàn năm tuổi, hai ngàn năm, ba ngàn năm tuổi. Thậm chí có một ít linh dược tám, chín ngàn năm tuổi.
Linh dược bó thành các bó, dùng lá cỏ linh thảo trói lại, một bó là một trăm gốc linh dược.
- Đây là tử sâm năm ngàn năm tuổi, tổng cộng năm bó, mỗi bó một trăm gốc.
- Nguyệt bạch linh hoa tám ngàn tuổi, chỉ có một bó, một trăm gốc.
Mới rồi Phong Phi Vân chỉ bán đậu, giờ thành bán rau cải.
Ngân Câu phiệt chủ Đông Phương Hàn Lâm thấy bao nhiêu sóng to gió lớn giờ há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất. Từ khi nào linh dược có đầy chợ, mua bó bó?
Ngân Câu phiệt chủ không biết rằng nếu không phải Phong Phi Vân cảm thấy Nạp Lan Tuyết Tiên bó linh dược lại thú vị thì hắn đã trực tiếp chất thành đống, cầm cân bán theo ký.
Phong Phi Vân đếm, tổng cộng bốn trăm bó, bốn vạn gốc linh dược, đa ssô phẩm cấp cao, hàng vô giá.
Ví dụ hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, nấu một gốc thành canh linh dược, một giọt canh có dược hiệu bằng một viên linh đan nhất phẩm.
Giá trị mỗi gốc hỏa long hỏa chín ngàn tuổi vượt qua một vạn khối linh thạch.
Phong Phi Vân lấy ra một bó như rau cải vứt dưới đất, tổng cộng một trăm gốc, giá trị tuyệt đối vượt qua một trăm vạn khối linh thạch.
Mắt Long Xuyên Phượng xanh lè, không để ý hình tượng nhào lên ôm chặt một bó hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, sợ bị người giành.
Nói đùa, trong Thần Tấn vương triều hầu như không thấy linh dược chín ngàn tuổi, nơi này có một bó, ai cũng phải điên cuồng.
Phong Phi Vân lấy mớ linh dược này không thể dùng linh thạch tính giá trị, có thể nói là vô giá. Phong Phi Vân lấy một phần mười ra đã vượt qua cái giá một trăm năm mươi vạn linh thạch.
Phong Phi Vân hiểu giá trị mớ linh dược này, ban đầu hắn không định lấy ra. Bây giờ Phong Phi Vân đổ ra hết lý do lớn nhất là muốn báo đáp ân tình của Long Xuyên Phượng với mình.
Cái gọi là cho một giọt nước đáp lại cả thùng.
Ân là ân, thù là thù.
Cuối cùng Phong Phi Vân nhận hai trăm vạn linh thạch từ tay Ngân Câu phiệt chủ, điều này vượt qua phỏng đoán ban đầu của hắn. Ngân Câu Phiệt giàu làm người ta líu lưỡi, đây mới là phú khả địch quốc.
Long Xuyên Phượng kích động mắt đỏ hồng, lão biết lý do Phong Phi Vân làm thế này. Có số linh dược khổng lồ như vậy đủ để thực lực Thần Tấn vương triều tăng lên một bậc thang.
Long Xuyên Phượng nói:
- Vi sư không biết ngươi và Nữ Đế có mâu thuẫn gì không thể hòa giải, nhưng vi sư thay thế Thần Tấn vương triều đa tạ ngươi.
Phong Phi Vân rất tiêu sái, được đến hai trăm vạn khối linh thạch người hắn cũng nhẹ nhàng. Rốt cuộc có thể ăn nói với nữ ma đầu. Phong Phi Vân từ biệt Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, đi ra đại điện. Phong Phi Vân chưa bước xuống bậc thang chợt nghe có người chửi mình.
- Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!
Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, đầu ngón tay búng ánh sáng vàng như thanh kiếm bén bay vào rừng cây. Trong rừng phát ra tiếng rú:
- Giết chim, cứu mạng, giết chim, không có vương pháp!
Một con chim nhỏ người bốc lửa bay ra khỏi rưng cây, nó chỉ to bằng nắm tay, thân thể và lông chim giống phượng hoàng nhưng đầu két, miệng chim quặp xuống, mắt xoay tròn, đập cánh rất nhanh.
Phong Phi Vân nhận ra con chim mắng mình là cái con trong bức tranh trên vách tường nhà tổ Ngân Câu Phiệt. Lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp nó là lúc nó ở trong ngọn đèn miếu Tấn hà nữ thần, vì người nó toát ra lửa nên Phong Phi Vân cho rsằng nó là tim đèn.
Con chim nhỏ cùng Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đi ra thế giới trong tranh thì luôn đi theo Đông Phương Kính Nguyệt, dường như tên của nó là Vân cáp.
Miệng Vân cáp rất độc, vừa bay vừa la lên:
- Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!c