Phong Phi Vân, Diêu Cát đi vào động phủ, cảm giác khí lưu lạnh lẽo tuôn ra ngoài, đâm rát da.
Diêu Cát lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hết sức cẩn thận nói:
- Không ngờ chỗ này giấu một cường giả, tu vi không tầm thường.
Phong Phi Vân cũng cẩn thận hơn, không dám khinh thường. Hai người đi tới tận cùng động phủ, nhìn một lão nhân ngồi xếp bằng trên cổ đài màu đen. Sau lưng lão nhân có ảo ảnh con hồng loan, yêu khí khiếp người.
Phong Phi Vân ngẩn ngơ nhìn lão nhân, rất kinh ngạc.
Lão nhân ngồi trên đài cổ màu đen đứng dậy, chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, khom lưng vái chào:
- Ha ha ha ha ha ha! Thiếu gia, rốt cuộc lại gặp thiếu gia.
Thật lâu sau Phong Phi Vân bình ổn nỗi lòng, thở hắt ra:
- Lưu gia gia, người . . . Người là yêu nhân cái thế?
Lão nhân đứng trước mặt Phong Phi Vân từng là lão quản gia Phong phủ Linh Châu thành, đi theo mẫu thân của Phong Phi Vân gả vào Phong phủ.
Lão quản gia nuôi Phong Phi Vân từ nhỏ đến lớn, xem như người thân.
Diêu Cát đứng một bên, đôi khi nhìn Phong Phi Vân, lại ngó lão nhân đối diện, nàng không hiểu ra sao.
Phong Phi Vân nói:
- Ta sớm nên nghĩ ra, mẫu thân là yêu tộc thì Lưu gia gia sẽ không là nhân loại.
Lưu quản gia hiền hòa vuốt vai Phong Phi Vân, nói:
- Yêu nhân cái thế chỉ để che giấu tai mắt người, dù gì đây là vương triều nhân loại. Nếu xuất hiện nhiều yêu tộc thì cường giả trong nhân loại sẽ điều tra, chuyện này không có lợi cho thiếu gia trưởng thành.
Khi Lưu quản gia nói chuyện không né tránh Diêu Cát, đã xem nàng là con dâu Phong gia.
Phong Phi Vân không kiềm nén lòng tò mò nổi, hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẫu thân đi đâu? Phụ thân đâu rồi?
Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói:
- Chuyện này khó nói hết trong vài lời. Tiểu thư đã trở về Chí Tuế giới, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc lão gia cũng đến Chí Tuế giới. Lão nô ở lại Thần Tấn vương triều vì bảo vệ thiếu gia trưởng thành.
Chí Tuế giới là đại giới đỉnh cao trong yêu tộc.
Như Mặc Dao Dao đến từ Đại La giới cũng là một giới trong yêu tộc, nhưng Đại La giới nhỏ hơn Chí Tuế giới rất nhiều.
Cái gọi là Đại La giới, Chí Tuế giới tức là hai khu vực khác nhau trên đại lục, thuộc lãnh địa yêu tộc, không phải một giới đơn độc. Chỉ vì phạm vi mênh mông nên phân chia khu vực khác nhau là các đại giới.
Như Thần Tấn vương triều bây giờ, hay Trung Ương vương triều thứ sáu, ba ngàn vương triều phụ thuộc bị nhân loại gộp thành một giới, gọi là Đệ lục giới.
Phong Phi Vân hiểu rõ các đại giới của yêu tộc, cũng biết Chí Tuế giới có ý nghĩa gì.
Phong Phi Vân nói:
- Ta có một chuyện muốn xác nhận với Lưu gia gia, không biết Lưu gia gia có quen Nam Cung Hồng Nhan không?
Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, gật gật đầu cười:
- Đương nhiên lão nô quen thai trụ tử Tuyệt Sắc lâu. Sau khi lão nô và thiếu gia chia tay thì lão nô đến tìm nàng. Cô nương kia không tệ, tâm tính cứng cỏi, ra tay vô tình, rất thích hợp làm nàng dâu của Phong gia. Có lẽ tương lai nàng sẽ là trợ lực cho thiếu gia.
- Phải rồi, tự tay ta giao hồng loan hỏa thường cho nàng. Thiếu gia đừng trách Lưu gia gia nhiều chuyện, chúng ta là yêu tộc đỉnh cao, năng lực sinh dục rất thẩm. Lưu gia gia phải tìm nhiều nữ nhân cho thiếu gia để sinh sản hậu đại, đây là chuyện tiểu thư cố ý dặn dò lão nô trước khi rời đi.
Phong Phi Vân lau mồ hôi trán, nói tiếp:
- Điều ta muốn biết là làm sao Lưu gia gia biết gom đủ năm thần y có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?
Phong Phi Vân không nói cho Lưu quản gia biết Nam Cung Hồng Nhan đã chết.
Lưu quản gia trả lời:
- Đây là tiểu thư căn dặn, lão nô không rõ ẩn ý trong đó.
Cảm xúc Phong Phi Vân dao động mãnh liệt:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Phong Phi Vân biết rõ năm thần y hợp nhất là áo da phượng vảy rồng, da phượng dùng lớp da kiếp trước của hắn. Tại sao tấm da này rơi vào Thần Tấn vương triều? Tại sao mẫu thân biết gộp năm thần y lại có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?
Chẳng lẽ mẫu thân và Thủy Nguyệt Đình có quan hệ gì?
Không, không, không thể nào, hai người đó không thể quen biết nhau.
Đây là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp!
Bên ngoài Thần đô, mặt đất vạn dặm bị máu nhuộm đỏ, xương trắng đầy đất, máu chảy vào Tấn hà, nước sông biến thành máu loãng.
- Tốc độ quá mau, hoàn toàn không đuổi kịp.
Long La Phù từ trên trời giáng xuống bên bờ Tấn hà, nhìn hướng nam. Long La Phù hoàn toàn mất cảm ứng Phong Phi Vân và Diêu Cát.
Hai người đã bay ra khỏi thần thức của Long La Phù.
Quá nhanh.
Ánh mắt Long La Phù trầm trọng, phức tạp, đột nhiên cảm nhận Sau lưng có Khí thế khiến người sợ hãi. Long La Phù vụt xoay người lại, đầu ngón tay bắn ra khí lưu hình rồng vàng. Khí lưu như thần long thật sự phát ra tiếng rồng gầm chói tai.
Bùm!
Thái Vi nữ thần đứng bên bờ Tấn hà, phất tay áo đánh tan thần long thành khói vàng.
Long La Phù nhìn rõ ràng ai đứng Sau lưng mình thì hết hồn, vội khom người, cúi đầu:
- Mới rồi không biết Nữ Đế giáng lâm, đã vô lễ, mong Nữ Đế tha tội.
Long La Phù biết người trước mắt là Nữ Đế Long Khương Linh cường giả số một hoàng tộc, nhưng nàng chỉ cúi đầu chứ không quỳ xuống. Bởi vì bây giờ Long La Phù cũng là Tấn đế, đế vương không quỳ bất cứ người nào.
Thái Vi đứng bên bờ Tấn hà, áo trắng không dính bụi trần, hà quanh vờn quanh người, thanh tú mà kiêu ngạo.
- Tấn đế, ngươi không tọa trấn trong Thần đô, chỉ huy chiến tranh sao? Đuổi theo Phong Phi Vân làm gì?
Long La Phù cắn môi nói:
- Thần đô đang đại chiến hừng hực khí thế, Phong Phi Vân, Diêu Cát rút khỏi chiến trường. Ta cảm thấy hai người này có gì lạ nên muốn đuổi theo tìm hiểu.
Thái Vi gật đầu, đôi mắt trí tuệ như hai ngôi sao sâu thẳm, khóe môi cong lên. Thái Vi đột nhiên xuất hiện trước mặt Long La Phù, chộp tay nàng, nhấn cổ tay bắt mạch.
Long La Phù vụt ngẩng đầu, lần đầu tiên trong lòng kinh hoàng, quỳ xuống đất.
Biểu tình Thái Vi ngày càng lạnh, thả tay Long La Phù ra:
- Ngươi có biết thân phận của mình là gì không?
Long La Phù siết chặt ngón tay:
- Biết, Tấn đế đương triều.
Thái Vi nói:
- Biết mình là Tấn đế mà còn quỳ? Người làm đế không quỳ trời, không quỳ đất, không quỳ người. Ngươi làm ta quá thất vọng.
Long La Phù chậm rãi đứng dậy:
- Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.
Hai nữ nhân ưu tú nhất hoàng tộc, hai đế vương không cùng thời đại bây giờ cùng đứng bên bờ Tấn hà.
Thật lâu sau Thái Vi hỏi:
- Nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?
Long La Phù im lặng, mắt nhìn hướng nam.
Thái Vi siết chặt nắm tay, lạnh nhạt nói:
- Phong Phi Vân.
Long La Phù không phủ nhận.
Thái Vi hít sâu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nở nụ cười lạnh băng:
- Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Tấn đế Thần Tấn vương triều bị nhi tử của yêu ma làm lớn bụng, chính ngươi mất mặt hay làm hoàng tộc mất mặt?
Long La Phù lặng im.
Thái Vi kiềm chế lòng tức giận, nếu không phải hoàng tộc bây giờ nguyên khí đại thương, Thần Tấn vương triều bị đào rỗng thì nàng đã phế Long La Phù, nâng đỡ Tấn đế khác lên.
Phong Phi Vân, Diêu Cát đi vào động phủ, cảm giác khí lưu lạnh lẽo tuôn ra ngoài, đâm rát da.
Diêu Cát lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hết sức cẩn thận nói:
- Không ngờ chỗ này giấu một cường giả, tu vi không tầm thường.
Phong Phi Vân cũng cẩn thận hơn, không dám khinh thường. Hai người đi tới tận cùng động phủ, nhìn một lão nhân ngồi xếp bằng trên cổ đài màu đen. Sau lưng lão nhân có ảo ảnh con hồng loan, yêu khí khiếp người.
Phong Phi Vân ngẩn ngơ nhìn lão nhân, rất kinh ngạc.
Lão nhân ngồi trên đài cổ màu đen đứng dậy, chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, khom lưng vái chào:
- Ha ha ha ha ha ha! Thiếu gia, rốt cuộc lại gặp thiếu gia.
Thật lâu sau Phong Phi Vân bình ổn nỗi lòng, thở hắt ra:
- Lưu gia gia, người . . . Người là yêu nhân cái thế?
Lão nhân đứng trước mặt Phong Phi Vân từng là lão quản gia Phong phủ Linh Châu thành, đi theo mẫu thân của Phong Phi Vân gả vào Phong phủ.
Lão quản gia nuôi Phong Phi Vân từ nhỏ đến lớn, xem như người thân.
Diêu Cát đứng một bên, đôi khi nhìn Phong Phi Vân, lại ngó lão nhân đối diện, nàng không hiểu ra sao.
Phong Phi Vân nói:
- Ta sớm nên nghĩ ra, mẫu thân là yêu tộc thì Lưu gia gia sẽ không là nhân loại.
Lưu quản gia hiền hòa vuốt vai Phong Phi Vân, nói:
- Yêu nhân cái thế chỉ để che giấu tai mắt người, dù gì đây là vương triều nhân loại. Nếu xuất hiện nhiều yêu tộc thì cường giả trong nhân loại sẽ điều tra, chuyện này không có lợi cho thiếu gia trưởng thành.
Khi Lưu quản gia nói chuyện không né tránh Diêu Cát, đã xem nàng là con dâu Phong gia.
Phong Phi Vân không kiềm nén lòng tò mò nổi, hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẫu thân đi đâu? Phụ thân đâu rồi?
Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói:
- Chuyện này khó nói hết trong vài lời. Tiểu thư đã trở về Chí Tuế giới, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc lão gia cũng đến Chí Tuế giới. Lão nô ở lại Thần Tấn vương triều vì bảo vệ thiếu gia trưởng thành.
Chí Tuế giới là đại giới đỉnh cao trong yêu tộc.
Như Mặc Dao Dao đến từ Đại La giới cũng là một giới trong yêu tộc, nhưng Đại La giới nhỏ hơn Chí Tuế giới rất nhiều.
Cái gọi là Đại La giới, Chí Tuế giới tức là hai khu vực khác nhau trên đại lục, thuộc lãnh địa yêu tộc, không phải một giới đơn độc. Chỉ vì phạm vi mênh mông nên phân chia khu vực khác nhau là các đại giới.
Như Thần Tấn vương triều bây giờ, hay Trung Ương vương triều thứ sáu, ba ngàn vương triều phụ thuộc bị nhân loại gộp thành một giới, gọi là Đệ lục giới.
Phong Phi Vân hiểu rõ các đại giới của yêu tộc, cũng biết Chí Tuế giới có ý nghĩa gì.
Phong Phi Vân nói:
- Ta có một chuyện muốn xác nhận với Lưu gia gia, không biết Lưu gia gia có quen Nam Cung Hồng Nhan không?
Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, gật gật đầu cười:
- Đương nhiên lão nô quen thai trụ tử Tuyệt Sắc lâu. Sau khi lão nô và thiếu gia chia tay thì lão nô đến tìm nàng. Cô nương kia không tệ, tâm tính cứng cỏi, ra tay vô tình, rất thích hợp làm nàng dâu của Phong gia. Có lẽ tương lai nàng sẽ là trợ lực cho thiếu gia.
- Phải rồi, tự tay ta giao hồng loan hỏa thường cho nàng. Thiếu gia đừng trách Lưu gia gia nhiều chuyện, chúng ta là yêu tộc đỉnh cao, năng lực sinh dục rất thẩm. Lưu gia gia phải tìm nhiều nữ nhân cho thiếu gia để sinh sản hậu đại, đây là chuyện tiểu thư cố ý dặn dò lão nô trước khi rời đi.
Phong Phi Vân lau mồ hôi trán, nói tiếp:
- Điều ta muốn biết là làm sao Lưu gia gia biết gom đủ năm thần y có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?
Phong Phi Vân không nói cho Lưu quản gia biết Nam Cung Hồng Nhan đã chết.
Lưu quản gia trả lời:
- Đây là tiểu thư căn dặn, lão nô không rõ ẩn ý trong đó.
Cảm xúc Phong Phi Vân dao động mãnh liệt:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Phong Phi Vân biết rõ năm thần y hợp nhất là áo da phượng vảy rồng, da phượng dùng lớp da kiếp trước của hắn. Tại sao tấm da này rơi vào Thần Tấn vương triều? Tại sao mẫu thân biết gộp năm thần y lại có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?
Chẳng lẽ mẫu thân và Thủy Nguyệt Đình có quan hệ gì?
Không, không, không thể nào, hai người đó không thể quen biết nhau.
Đây là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp!
Bên ngoài Thần đô, mặt đất vạn dặm bị máu nhuộm đỏ, xương trắng đầy đất, máu chảy vào Tấn hà, nước sông biến thành máu loãng.
- Tốc độ quá mau, hoàn toàn không đuổi kịp.
Long La Phù từ trên trời giáng xuống bên bờ Tấn hà, nhìn hướng nam. Long La Phù hoàn toàn mất cảm ứng Phong Phi Vân và Diêu Cát.
Hai người đã bay ra khỏi thần thức của Long La Phù.
Quá nhanh.
Ánh mắt Long La Phù trầm trọng, phức tạp, đột nhiên cảm nhận Sau lưng có Khí thế khiến người sợ hãi. Long La Phù vụt xoay người lại, đầu ngón tay bắn ra khí lưu hình rồng vàng. Khí lưu như thần long thật sự phát ra tiếng rồng gầm chói tai.
Bùm!
Thái Vi nữ thần đứng bên bờ Tấn hà, phất tay áo đánh tan thần long thành khói vàng.
Long La Phù nhìn rõ ràng ai đứng Sau lưng mình thì hết hồn, vội khom người, cúi đầu:
- Mới rồi không biết Nữ Đế giáng lâm, đã vô lễ, mong Nữ Đế tha tội.
Long La Phù biết người trước mắt là Nữ Đế Long Khương Linh cường giả số một hoàng tộc, nhưng nàng chỉ cúi đầu chứ không quỳ xuống. Bởi vì bây giờ Long La Phù cũng là Tấn đế, đế vương không quỳ bất cứ người nào.
Thái Vi đứng bên bờ Tấn hà, áo trắng không dính bụi trần, hà quanh vờn quanh người, thanh tú mà kiêu ngạo.
- Tấn đế, ngươi không tọa trấn trong Thần đô, chỉ huy chiến tranh sao? Đuổi theo Phong Phi Vân làm gì?
Long La Phù cắn môi nói:
- Thần đô đang đại chiến hừng hực khí thế, Phong Phi Vân, Diêu Cát rút khỏi chiến trường. Ta cảm thấy hai người này có gì lạ nên muốn đuổi theo tìm hiểu.
Thái Vi gật đầu, đôi mắt trí tuệ như hai ngôi sao sâu thẳm, khóe môi cong lên. Thái Vi đột nhiên xuất hiện trước mặt Long La Phù, chộp tay nàng, nhấn cổ tay bắt mạch.
Long La Phù vụt ngẩng đầu, lần đầu tiên trong lòng kinh hoàng, quỳ xuống đất.
Biểu tình Thái Vi ngày càng lạnh, thả tay Long La Phù ra:
- Ngươi có biết thân phận của mình là gì không?
Long La Phù siết chặt ngón tay:
- Biết, Tấn đế đương triều.
Thái Vi nói:
- Biết mình là Tấn đế mà còn quỳ? Người làm đế không quỳ trời, không quỳ đất, không quỳ người. Ngươi làm ta quá thất vọng.
Long La Phù chậm rãi đứng dậy:
- Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.
Hai nữ nhân ưu tú nhất hoàng tộc, hai đế vương không cùng thời đại bây giờ cùng đứng bên bờ Tấn hà.
Thật lâu sau Thái Vi hỏi:
- Nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?
Long La Phù im lặng, mắt nhìn hướng nam.
Thái Vi siết chặt nắm tay, lạnh nhạt nói:
- Phong Phi Vân.
Long La Phù không phủ nhận.
Thái Vi hít sâu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nở nụ cười lạnh băng:
- Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Tấn đế Thần Tấn vương triều bị nhi tử của yêu ma làm lớn bụng, chính ngươi mất mặt hay làm hoàng tộc mất mặt?
Long La Phù lặng im.
Thái Vi kiềm chế lòng tức giận, nếu không phải hoàng tộc bây giờ nguyên khí đại thương, Thần Tấn vương triều bị đào rỗng thì nàng đã phế Long La Phù, nâng đỡ Tấn đế khác lên.