- Nhưng nữ ma đã chết, dù trước kia nàng mạnh cách mấy chưa chắc có người nể mặt.
Tu Tiên giới là như thế đấy, mọi chuyện nói bằng thực lực. Trước kia tu vi của ngươi lợi hại cách mây nếu rơi xuống thần đàn thì người đi trà lạnh, rất có thể bị bằng hữu hãm hại, ám toán.
Đây là chuyện bình thường.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu nữ ma hoàn thành thi biến lần thứ năm thì sẽ có người nể mặt.
- Thi biến lần thứ năm?
Diêu Cát là mẫu của âm giới, nàng biết điều này có ý nghĩa gì.
Diêu Cát lắc đầu, nói:
- Không thể nào! Tài nguyên trên mảnh đất Thần Tấn vương triều không đủ hoàn thành thi biến lần thứ năm, trừ phi nàng có được long linh thạch của hoàng tộc còn còn một chút cơ may.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật ra nữ ma có một khối linh thạch phẩm cấp càng cao hơn long linh thạch.
Diêu Cát hút ngụm khí lạnh. Trong Thần Tấn vương triều có linh thạch phẩm cấp càng cao hơn long linh thạch? Thật khó tin.
Nếu Phong Phi Vân nói thật thì Tiêu Nặc Lan có khả năng hoàn thành thi biến lần thứ năm.
Phong Phi Vân, Diêu Cát vào thi thành, gặp mặt Tiêu Nặc Lan. Nữ ma bắt đầu bế quan tu luyện, hai người ở trong thi thành.
- Mang nàng đi một nơi.
Phong Phi Vân mở cánh cửa Thiên quốc, mang Diêu Cát vào trong.
Diêu Cát thấy rộng biết nhiều nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
- Dưới lòng đất có một linh mạch mười vạn dặm, cái này ngang ngửa với long mạch!
- Cái này mới chỉ là một linh mạch chi nhánh.
Phong Phi Vân kêu một con chim tới, hai người ngồi trên cánh chim du lịch sông núi, rất thoải mái vui sướng.
Diêu Cát khuếch tán thần thức nhưng không dò xét được tận cùng thế giới, giật mình kêu lên:
- Chẳng lẽ chỗ này là bí cảnh cao cấp?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đã bắt đầu diễn biến hướng tiểu thiên thế giới. Một khi sinh ra thế giới chi tâm sẽ biến thành tiểu thiên thế giới độc lập, có trời trăng sao, có ngày đêm thay đổi, có nước và không khí, có thể sinh ra sinh mệnh và linh khí.
Diêu Cát tự hào mình thấy rộng biết nhiêu nhưng lúc này nàng mới biết ở trước mặt Phong Phi Vân thì nàng chỉ là đứa con nít ngơ ngác.
Diêu Cát cười nói:
- Nếu nữ ma vào đây có lẽ sẽ lợi dụng tài nguyên này thăng câp lên thi biến lần thứ năm.
Phong Phi Vân từ chối ngay:
- Đây là mảnh đất bình yên, tuyệt đối không thể để nữ ma vào, sát khí của nàng ấy quá nặng.
Phong Phi Vân lặp lại lần nữa:
- Tuyệt đối không cho nữ ma vào thế giới này.
Diêu Cát gật đầu, nói:
- Đúng là mảnh đất bình yên.
Diêu Cát tựa vào ngực Phong Phi Vân.
Đột nhiên một thanh âm từ đảo biển bên dưới vang lên:
- Cứu mạng, chết người! Các ngươi dám, ta là huynh đệ của lão đại các ngươi, là huynh đệ ruột . . . Đừng, có gì từ từ bàn lại. Thật sự, ta thật sự là huynh đệ ruột của lão đại các ngươi.
Phong Phi Vân nhíu mày, mới rồi hắn nói với Diêu Cát đây là mảnh đất bình yên nhưng bây giờ xảy ra chuyện lộn xộn.
Từ khi nào Thiên quốc trở nên hỗn độn, sắp mất mạng người?
Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi mai rùa, mắt nhập nhèm xoe tròn, chậm rãi nói:
- Hình như là giọng của ba tay.
Con chim đáp xuống đảo biển, Phong Phi Vân từ xa thấy hai con cọp đứng thẳng, vai nâng khúc gỗ, bên trên cột xích sắt, trên xích sắt treo cái lồng sắt.
Tất Ninh Soái bị nhốt trong lồng, hai tay trói Sau lưng, chân cũng bị từng vòng xích sắt trói lại, gã vùng vẫy trong lồng.
Tất Ninh Soái gào khóc:
- Cứu mạng, có ai cứu ta không! Cọp ăn thịt người, sắp chết người!
Con cọp đi đằng trước cổ đeo hạt châu phật, quay đầu lại, mắt hổ to như cái chuông trừng Tất Ninh Soái.
Con cọp lắc đầu, khẽ thở dài:
- A di đà phật, bổn tọa ăn chay, không ăn mặn.
Giọng Tất Ninh Soái như con vịt:
- Ngươi lừa ai? Cọp không ăn thịt chẳng lẽ ăn cỏ?
Hai con cọp bỗng dừng lại, ném khúc gỗ xuống. Con cọp đi đằng trước thật sự giật một gốc cỏ xanh biếc ven đường bỏ vào miệng nhai, nuốt xuống, chắp hai tay niệm phật.
- A di đà phật.
Tất Ninh Soái ngây người.
Hai con cọp lại nâng khúc gỗ lên đi tới bờ biển, dừng lại.
Tất Ninh Soái la lên:
- Các ngươi định làm gì?
Hai con cọp ngồi khoanh chân bên bờ biển, đọc kinh văn.
Tất Ninh Soái càng sốt ruột hơn:
- Hay các ngươi muốn dìm chết tiểu gia trong biển? Khốn kiếp, các ngươi muốn gì? Dìm lồng heo sao?: Lão tử không yêu đương vụng trộm với quả phụ, các ngươi dựa vào cái gì làm như vậy? Rồi rồi, ta thừa nhận là có nghĩ đến nhưng chỉ tưởng tượng, không làm thật.
Hai con cọp vẫn đọc kinh.
Tất Ninh Soái nói tiếp:
- Các ngươi là người tu phật, dìm chết ta trong biển là phạm sát giới.
Hai con cọp đọc kinh xong.
Một con cọp nói:
- Phạm sát giới là giết người tốt, chúng ta bỏ ngươi vào biển là để nước biển tịnh hóa ác khí trên người của ngươi, cho ngươi sớm rời khỏi thế giới xoay vần ngơ ngẩn này tiến vào luân hồi, kiếp sau làm người tốt.
- Tía nó, người tu phật giỏi lý luận vậy? Các ngươi không thể làm như thế . . .
Mặt Tất Ninh Soái trướng đỏ:
- Nếu các ngươi dìm chết ta trong nước biển thì kiếp sau ta sẽ làm kẻ cùng hung cực ác ăn hết con cọp, tức chết các ngươi!
Hai con cọp nhìn nhau, nâng lồng sắt lên lắc lư trong không khí.
Một con cọp nói:
- Vừa rồi chúng ta đã niệm kinh siêu độ vãng sinh cho ngươi, kiếp sau chắc chắn ngươi sẽ là người tốt. Chúng ta không buông bỏ cứu ngươi, ngươi cũng đừng buông thả chính mình.
Tất Ninh Soái tức hộc máu:
- Phụt!
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy cười đau bụng, cái tên ba tay này chưa từng chịu thiệt như thế.
Phong Phi Vân lên tiếng ngăn hai con cọp lại, để chúng nó ném Tất Ninh Soái vào biển thì khó vớt lên.
Hai con cọp hành lễ với Phong Phi Vân:
- Hổ Trí kính chào Kim Tàm Tử tôn giả.
- Hổ Tuệ kính chào Kim Tàm Tử tôn giả.
Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân đến thì kích động nước mắt lưng tròng, gào rách cổ họng:
- Phong, rốt cuộc ngươi đã đến, ta nhớ ngươi muốn chết!
Phong Phi Vân rùng mình, may mắn hàng này bị nhốt trong lồng, nếu thả Tất Ninh Soái ra không chừng sẽ lao lên ôm hắn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tất Ninh Soái bảo:
- Ta vô tội, ta vô tội . . .
Hổ Trí đáp:
- Tất thí chủ làm xằng làm bậy trong Thiên quốc. Phá ba miếu cổ, cướp sạch. Ác liệt nhất là Lộc sư nương mang thai năm năm lẻ tám tháng rốt cuộc sinh ra một bé gái . . .
Phong Phi Vân nét mặt sa sầm nói:
- Hắn làm gì bé gái?
- Đứa bé không sao, nhưng hắn thừa dịp thân thể Lộc sư nương yếu ớt lẻn vào động phủ làm Lộc sư nương . . .
- Cái gì?
Phong Phi Vân giật mình suýt rớt cằm, cổ họng khô khốc:
- Tất Ninh Soái ơi Tất Ninh Soái, không ngờ ngươi làm chuyện như thế, mặt người dạ thú!
Mao Ô Quy lắc dầu than thở chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mao Ô Quy vươn móng vuốt trắng chỉ vào Tất Ninh Soái:
- Ngươi thật là, ta không biết nên nói gì với ngươi nữa, ài.
Tất Ninh Soái gào tô an uổng:
- Các ngươi biết gì? Lộc sư nương của chúng nó là con xích lộc tu luyện hai ngàn năm!