Bọn họ không biết nhưng Phong Phi Vân hiểu rõ Vô Lượng tháp là dụng cụ thánh linh, không, nên nói là một nửa dụng cụ thánh linh, vì Vô Lượng tháp chỉ có một nửa.
Ba vạn năm trước Đạo Tổ cổ kinh bị mất trộm, một vị thánh linh đạo gia lấy Thiên Tôn Vô Lượng tháp ra cách hư không hút Tiêu Nặc Lan vào. Trong quá trình lại có một người bí ẩn ra tay, xảy ra đại chiến đẳng cấp thánh linh. Trong đại chiến Thiên Tôn Vô Lượng tháp vỡ thành hai khúc, một phần Vô Lượng tháp rơi xuống Thần Tấn vương triều.
Tiêu Nặc Lan tam thi chạy ra khỏi nửa phần Thiên Tôn Vô Lượng tháp này.
Bí mật này là Tiêu Nặc Lan kể cho Phong Phi Vân nghe, nếu không hắn chẳng biết trên đời có thánh linh thật.
Người lấy trộm Đạo Tổ cổ kinh chắc chắn là Tiêu Nặc Lan.
Phong Phi Vân cảm thấy Đạo Tổ cổ kinh cũng rơi vào mảnh đất này, không chừng là Đạo điển mà mọi người nhắc đến. Nếu không tại sao một vương triều không quan trọng có công pháp tu luyện nghịch thiên như thế? Không có lý nào.
Đạo tâm chủng thần, âm dương song tu đại pháp, Phong Phi Vân chỉ thấy hai loại công pháp đã xứng là tuyệt đỉnh, trong phượng hoàng yêu tộc không tìm được vài loại công pháp luyện thể ngang bằng nó.
Đây chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, dù sao đã qua ba vạn năm, sự thật sớm bị mọi người vùi lấp, chỉ còn lại truyền thuyết hoang dường ly kỳ.
- Nữ ma đầu, chúng ta biết tu vi của ngươi cao sâu, vô pháp vô thiên. Nhưng ngươi dám cướp Vô Lượng tháp của Vạn Vật tháp ta, đó là đối địch với toàn Vạn Vật tháp. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể mất bảo tháp!
Nhiều tu sĩ cường đại bao vây thi thành, toàn là cao nhân tiền bối của Vạn Vật tháp.
Có hơn một nửa tháp chủ Bách Tháp thánh địa chạy đến đây, từng đợt hà quang sắc bén bao phủ mặt đất.
Người mới la lối là một lão tiều phu, đội mũ bện bằng cỏ, mang giày cỏ rách nát, vai khiêng đòn gánh gỗ đào, nhe hàm răng vàng khè đứng trước cửa thi thành.
Lão tiều phu lại hét lên:
- Nữ ma, ta nói cho ngươi biết, Vạn Vật tháp chúng ta không dễ chọc, cao thủ lớp lớp, cường giả hàng đốn, giết ngươi đến không biết mình họ gì!
Lão tiều phu là Lam Mộc Tiều, lão tháp chủ thần thông tháp, thuộc hàng đỉnh cao thế hệ trước.
Bối phận Lam Mộc Tiều cao hơn cả Phù Trần Tử, lão Thần Vương. Lúc tranh giành đệ tử, Phong Phi Vân thành đệ tử của lão Thần Vương, Kỷ Phong thành đệ tử của Phù Trần Tử, Lam Mộc Tiều thì thu Tiểu Tà Ma.
Tục truyền Lam Mộc Tiều từng làm cung chủ ngoại sự của Thần Linh cung, người có quyền lợi lớn nhất dưới Thần cung chủ, Linh cung chủ. Nhưng không biết vì lý do gì mà Lam Mộc Tiều bỏ không làm nữa, chạy tới Vạn Vật tháp làm tháp chủ trên danh nghĩa, cả ngày du thủ du thực, gian lận lừa gạt. Không chỉ bậc lớn tuổi, nhiều tiểu bối trong Vạn Vật tháp cũng bị Lam Mộc Tiều hố.
Lam Mộc Tiều định gào thêm hai câu, chợt từ từ ngước đầu lên, thấy Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thi thành. Lão già này nuốt ngược lại lời sắp thốt ra, co giò chạy mất dép lẩn vào trận doanh tu sĩ Vạn Vật tháp.
Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thành, áo trắng bay bay, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Nặc Lan lạnh nhạt nói:
- Thiên Tôn Vô Lượng tháp vốn không thuộc về Vạn Vật tháp, ai muốn cướp trê nay ta thì ta lấy mạng kẻ đó.
Đám thế hệ trước Vạn Vật tháp chửi thầm nữ ma đầu cướp đồ không biết ngượng. Rõ ràng Tiêu Nặc Lan cướp báu vật của người ta nhưng nói như thể là người ta cướp của nàng.
Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi, đồng tình các tiền bối Vạn Vật tháp. Bởi vì Phong Phi Vân cũng bị Tiêu Nặc Lan trấn lộn, nữ ma cướp thản nhiên, bằng phẳng.
Khi Tiêu Nặc Lan cướp hóa đạo thạch của Phong Phi Vân, không lâu sau gặp lại hắn, nàng thản nhiên như chưa từng quen biết, hờ hững liếc hắn một cái. Tiêu Nặc Lan lại muốn cướp đi Thanh Đồng cổ thuyền.
Phong Phi Vân luôn cho rằng biệt hiệu của Tiêu Nặc Lan không nên gọi là nữ ma, đặt tên nữ cướp chính xác hơn.
Đám tháp chủ, tiền bối Vạn Vật tháp bị chọc tức xì khói. Phù Trần Tử bay ra, chân đạp âm dương đồ, đầu đội tam thanh liên, biểu tình ngay thẳng công bằng.
Phù Trần Tử trợn to mắt nói:
- Nữ ma, nàng xem như cường giả một phương, nói ra lời vô sỉ như thế không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?
Tiêu Nặc Lan mặt không biểu tình trả lời:
- Không sợ.
Tiêu Nặc Lan biểu hiện thản nhiên, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Phù Trần Tử cái nào.
Phù Trần Tử không nói nên lời, mặt trướng đỏ:
- Nàng . . . Nàng . . .
Tiêu Nặc Lan hỏi ngược lại:
- Ngươi là người tu đạo, tại sao muốn cướp Thiên Tôn Vô Lượng tháp của ta?
- Ta . . . Ta cướp . . . Nàng . . . Vô Lượng tháp . . .
Phù Trần Tử tức hộc máu, đạo tâm suýt nổ, lắp bắp:
- Ta . . .
Tiêu Nặc Lan tiếp tục bảo:
- Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, dù các ngươi có kéo nhiều người đến hơn nữa thì ta không sợ. Đến bao nhiêu người ta giết bấy nhiêu.
Mắt thấy hai phe sắp đánh nhau, Phong Phi Vân bay lên, đáp xuống tường thành.
Phong Phi Vân nói với tu sĩ Vạn Vật tháp đứng phía xa:
- Phong Phi Vân xin kính chào các vị tháp chủ, các vị tiền bối!
Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt bay lên tường thành, hành lễ chào hỏi đám tiền bối bên ngoài thi thành.
Tiêu Nặc Lan thu về sát ý, bay vào trong thành, mặc kệ chuyện bên ngoài. Tiêu Nặc Lan tin tưởng Phong Phi Vân sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng.
Phong Phi Vân là đệ tử ưu tú nhất của Vạn Vật tháp mấy trăm năm nay, rất cung kính với trưởng bối, sẽ không vì bây giờ tu vi cao mà hĩnh mũi nhìn đời. Các tháp chủ, trưởng bối Vạn Vật tháp rất vui mừng.
Một nam nhân da vàng kim bước ra, leo lên tường thành, vỗ vai Phong Phi Vân.
Nam nhân da vàng hỏi:
- Phi Vân, tại sao ngươi đi chung với nữ ma đầu?
Các vị tiền bối cũng leo lên tường thành, trò chuyện với Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái.
Biểu tình Phong Phi Vân cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đại sư huynh, việc này liên quan đến mạng sống của ức vạn thương sinh, ta buộc lòng phải hợp tác với nữ ma đầu.
Nam nhân da vàng là tháp chủ Võ tháp, đại đệ tử của lão Thần Vương, Trương Bá Đạo.
Các tháp chủ vãnh tai lắng nghe Phong Phi Vân nói chuyện.
Trương Bá Đạo nhướng chân mày rậm:
- Không lẽ chuyện này liên quan tới đại kiếp nạn không lâu sau?
Thiên tượng đã thay đổi, nhiều người tính ra không lâu sau mảnh đất này sẽ nghênh đón đại kiếp nạn, đã lửa sém lông mày. Khi đến lúc nguyên mảnh đất hoàn toàn hủy diệt.
Phong Phi Vân ngước lên nhìn trời, vẻ mặt từ bi thương xót, gật mạnh đầu:
- Đúng vậy! Thiên Tôn Vô Lượng tháp này sẽ có tác dụng lớn, không chừng hiện ra uy lực nghịch thiên trấn áp tà nhân kia, khiến mảnh đất này không đến mức hủy diệt.
Phù Trần Tử nghiêm túc hỏi:
- Tà nhân đó là ai?
Phong Phi Vân trả lời:
- Diêm Vương, cũng là người châm dứt thời đại phật tu. Khi Diêm Vương quay về thì tu vi sẽ khủng bố hơn một vạn năm trước. Diêm Vương mang theo cơn giận khôn cùng đến, ngũ đại vương triều sẽ thành bụi bặm. Chỉ có . . . Nữ ma cộng thêm Thiên Tôn Vô Lượng tháp có lẽ sẽ trấn dược Diêm Vương.
Bọn họ không biết nhưng Phong Phi Vân hiểu rõ Vô Lượng tháp là dụng cụ thánh linh, không, nên nói là một nửa dụng cụ thánh linh, vì Vô Lượng tháp chỉ có một nửa.
Ba vạn năm trước Đạo Tổ cổ kinh bị mất trộm, một vị thánh linh đạo gia lấy Thiên Tôn Vô Lượng tháp ra cách hư không hút Tiêu Nặc Lan vào. Trong quá trình lại có một người bí ẩn ra tay, xảy ra đại chiến đẳng cấp thánh linh. Trong đại chiến Thiên Tôn Vô Lượng tháp vỡ thành hai khúc, một phần Vô Lượng tháp rơi xuống Thần Tấn vương triều.
Tiêu Nặc Lan tam thi chạy ra khỏi nửa phần Thiên Tôn Vô Lượng tháp này.
Bí mật này là Tiêu Nặc Lan kể cho Phong Phi Vân nghe, nếu không hắn chẳng biết trên đời có thánh linh thật.
Người lấy trộm Đạo Tổ cổ kinh chắc chắn là Tiêu Nặc Lan.
Phong Phi Vân cảm thấy Đạo Tổ cổ kinh cũng rơi vào mảnh đất này, không chừng là Đạo điển mà mọi người nhắc đến. Nếu không tại sao một vương triều không quan trọng có công pháp tu luyện nghịch thiên như thế? Không có lý nào.
Đạo tâm chủng thần, âm dương song tu đại pháp, Phong Phi Vân chỉ thấy hai loại công pháp đã xứng là tuyệt đỉnh, trong phượng hoàng yêu tộc không tìm được vài loại công pháp luyện thể ngang bằng nó.
Đây chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, dù sao đã qua ba vạn năm, sự thật sớm bị mọi người vùi lấp, chỉ còn lại truyền thuyết hoang dường ly kỳ.
- Nữ ma đầu, chúng ta biết tu vi của ngươi cao sâu, vô pháp vô thiên. Nhưng ngươi dám cướp Vô Lượng tháp của Vạn Vật tháp ta, đó là đối địch với toàn Vạn Vật tháp. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể mất bảo tháp!
Nhiều tu sĩ cường đại bao vây thi thành, toàn là cao nhân tiền bối của Vạn Vật tháp.
Có hơn một nửa tháp chủ Bách Tháp thánh địa chạy đến đây, từng đợt hà quang sắc bén bao phủ mặt đất.
Người mới la lối là một lão tiều phu, đội mũ bện bằng cỏ, mang giày cỏ rách nát, vai khiêng đòn gánh gỗ đào, nhe hàm răng vàng khè đứng trước cửa thi thành.
Lão tiều phu lại hét lên:
- Nữ ma, ta nói cho ngươi biết, Vạn Vật tháp chúng ta không dễ chọc, cao thủ lớp lớp, cường giả hàng đốn, giết ngươi đến không biết mình họ gì!
Lão tiều phu là Lam Mộc Tiều, lão tháp chủ thần thông tháp, thuộc hàng đỉnh cao thế hệ trước.
Bối phận Lam Mộc Tiều cao hơn cả Phù Trần Tử, lão Thần Vương. Lúc tranh giành đệ tử, Phong Phi Vân thành đệ tử của lão Thần Vương, Kỷ Phong thành đệ tử của Phù Trần Tử, Lam Mộc Tiều thì thu Tiểu Tà Ma.
Tục truyền Lam Mộc Tiều từng làm cung chủ ngoại sự của Thần Linh cung, người có quyền lợi lớn nhất dưới Thần cung chủ, Linh cung chủ. Nhưng không biết vì lý do gì mà Lam Mộc Tiều bỏ không làm nữa, chạy tới Vạn Vật tháp làm tháp chủ trên danh nghĩa, cả ngày du thủ du thực, gian lận lừa gạt. Không chỉ bậc lớn tuổi, nhiều tiểu bối trong Vạn Vật tháp cũng bị Lam Mộc Tiều hố.
Lam Mộc Tiều định gào thêm hai câu, chợt từ từ ngước đầu lên, thấy Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thi thành. Lão già này nuốt ngược lại lời sắp thốt ra, co giò chạy mất dép lẩn vào trận doanh tu sĩ Vạn Vật tháp.
Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thành, áo trắng bay bay, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Nặc Lan lạnh nhạt nói:
- Thiên Tôn Vô Lượng tháp vốn không thuộc về Vạn Vật tháp, ai muốn cướp trê nay ta thì ta lấy mạng kẻ đó.
Đám thế hệ trước Vạn Vật tháp chửi thầm nữ ma đầu cướp đồ không biết ngượng. Rõ ràng Tiêu Nặc Lan cướp báu vật của người ta nhưng nói như thể là người ta cướp của nàng.
Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi, đồng tình các tiền bối Vạn Vật tháp. Bởi vì Phong Phi Vân cũng bị Tiêu Nặc Lan trấn lộn, nữ ma cướp thản nhiên, bằng phẳng.
Khi Tiêu Nặc Lan cướp hóa đạo thạch của Phong Phi Vân, không lâu sau gặp lại hắn, nàng thản nhiên như chưa từng quen biết, hờ hững liếc hắn một cái. Tiêu Nặc Lan lại muốn cướp đi Thanh Đồng cổ thuyền.
Phong Phi Vân luôn cho rằng biệt hiệu của Tiêu Nặc Lan không nên gọi là nữ ma, đặt tên nữ cướp chính xác hơn.
Đám tháp chủ, tiền bối Vạn Vật tháp bị chọc tức xì khói. Phù Trần Tử bay ra, chân đạp âm dương đồ, đầu đội tam thanh liên, biểu tình ngay thẳng công bằng.
Phù Trần Tử trợn to mắt nói:
- Nữ ma, nàng xem như cường giả một phương, nói ra lời vô sỉ như thế không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?
Tiêu Nặc Lan mặt không biểu tình trả lời:
- Không sợ.
Tiêu Nặc Lan biểu hiện thản nhiên, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Phù Trần Tử cái nào.
Phù Trần Tử không nói nên lời, mặt trướng đỏ:
- Nàng . . . Nàng . . .
Tiêu Nặc Lan hỏi ngược lại:
- Ngươi là người tu đạo, tại sao muốn cướp Thiên Tôn Vô Lượng tháp của ta?
- Ta . . . Ta cướp . . . Nàng . . . Vô Lượng tháp . . .
Phù Trần Tử tức hộc máu, đạo tâm suýt nổ, lắp bắp:
- Ta . . .
Tiêu Nặc Lan tiếp tục bảo:
- Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, dù các ngươi có kéo nhiều người đến hơn nữa thì ta không sợ. Đến bao nhiêu người ta giết bấy nhiêu.
Mắt thấy hai phe sắp đánh nhau, Phong Phi Vân bay lên, đáp xuống tường thành.
Phong Phi Vân nói với tu sĩ Vạn Vật tháp đứng phía xa:
- Phong Phi Vân xin kính chào các vị tháp chủ, các vị tiền bối!
Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt bay lên tường thành, hành lễ chào hỏi đám tiền bối bên ngoài thi thành.
Tiêu Nặc Lan thu về sát ý, bay vào trong thành, mặc kệ chuyện bên ngoài. Tiêu Nặc Lan tin tưởng Phong Phi Vân sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng.
Phong Phi Vân là đệ tử ưu tú nhất của Vạn Vật tháp mấy trăm năm nay, rất cung kính với trưởng bối, sẽ không vì bây giờ tu vi cao mà hĩnh mũi nhìn đời. Các tháp chủ, trưởng bối Vạn Vật tháp rất vui mừng.
Một nam nhân da vàng kim bước ra, leo lên tường thành, vỗ vai Phong Phi Vân.
Nam nhân da vàng hỏi:
- Phi Vân, tại sao ngươi đi chung với nữ ma đầu?
Các vị tiền bối cũng leo lên tường thành, trò chuyện với Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái.
Biểu tình Phong Phi Vân cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đại sư huynh, việc này liên quan đến mạng sống của ức vạn thương sinh, ta buộc lòng phải hợp tác với nữ ma đầu.
Nam nhân da vàng là tháp chủ Võ tháp, đại đệ tử của lão Thần Vương, Trương Bá Đạo.
Các tháp chủ vãnh tai lắng nghe Phong Phi Vân nói chuyện.
Trương Bá Đạo nhướng chân mày rậm:
- Không lẽ chuyện này liên quan tới đại kiếp nạn không lâu sau?
Thiên tượng đã thay đổi, nhiều người tính ra không lâu sau mảnh đất này sẽ nghênh đón đại kiếp nạn, đã lửa sém lông mày. Khi đến lúc nguyên mảnh đất hoàn toàn hủy diệt.
Phong Phi Vân ngước lên nhìn trời, vẻ mặt từ bi thương xót, gật mạnh đầu:
- Đúng vậy! Thiên Tôn Vô Lượng tháp này sẽ có tác dụng lớn, không chừng hiện ra uy lực nghịch thiên trấn áp tà nhân kia, khiến mảnh đất này không đến mức hủy diệt.
Phù Trần Tử nghiêm túc hỏi:
- Tà nhân đó là ai?
Phong Phi Vân trả lời:
- Diêm Vương, cũng là người châm dứt thời đại phật tu. Khi Diêm Vương quay về thì tu vi sẽ khủng bố hơn một vạn năm trước. Diêm Vương mang theo cơn giận khôn cùng đến, ngũ đại vương triều sẽ thành bụi bặm. Chỉ có . . . Nữ ma cộng thêm Thiên Tôn Vô Lượng tháp có lẽ sẽ trấn dược Diêm Vương.