Năm đó trụ trì của Thương sinh tự cũng bởi vì yêu một nữ nhân, đem bản thân nhốt vào trong tòa phật tháp đen nhánh một màu mực, cả ngày niệm Phật tĩnh tâm, muốn quên đi một người mà đã đinh trước là không thể nào ở cùng nhau.
Nhưng mà cho dù phật pháp của hắn uyên thâm thế nào, cũng không ngăn được tâm ma quấy phá, sau khi biết tin vị nữ tử kia chết, hắn vẫn cởi bỏ phật y, cầm đồ đao lên, lấy tính mạng của hơn một ngàn tăng nhân của cả Thương sinh tự, vậy mà cũng chỉ để đổi cho vị nữ tử kia có một chút sinh cơ, cuối cùng ngay cả bản thân mình hắn cũng đem đi luyện hóa.
Đây chính là chân lý của hoa bỉ ngạn, lúc lá mọc dài ra, hoa còn chưa nở, chỉ có lúc lá rơi xuống ở trong bùn đất, biến thành phân, lấy tính mạng làm đại giá thì mới có thể làm chất dinh dưỡng cung cấp cho hoa, làm cho hoa trở nên nở rộ.
Lúc đó trụ trì của Thương sinh tự ngồi trơ ở đây với tâm tình phúc tạp, thống khổ, quả thực không phải là người bình thường có thể lý giải.
Phong Phi Vân thở dài thật sâu, ánh mắt chăm chú vào trên bàn tay bạch cốt âm u tịch mịch kia, bàn tay đã sớm bị chặt đứt, giữa ngón tay hình như vẫn còn nắm lại thứ gì đó.
- Người nào có thể đem cánh tay của một vị trụ trì cường giả như vậy của Thương sinh tự chặt xuống được chứ, trong bàn tay này lại nắm vậy gì đây?
Phong Phi Vân vẫn là không lý giải được, một người có thể nghịch chuyển cả thiên mệnh, ở vương triều Thần Tấn xem như là một người có cấp bậc cao cấp nhất, còn người nào có thể đem tay của hắn chặt xuống được chứ?
- Đúng rồi, lúc đó e rằng tinh thần của trụ trì đã lâm vào trong gút mắc cực độ, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, lúc này hắn mới cần phải chặt đứt cánh tay của mình, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh, chỉ tiếc là cuối cùng lại là việc sắp thành lại bị hỏng.
Một người có thể làm cho vị cao tăng của Phật môn si tình như vậy, sinh lòng yêu thương như vậy, mê tình nữ tử như vậy.
Cô gái này tuyệt đối là một vị nữ tử hiếm thấy có một không hai trên trần gian.
Phong Phi Vân không đợi lâu nữa, muốn trực tiếp đem chín tờ thương sinh động phù đánh vào trên phật y, sau đó mặc phật y vào rời đi, nhưng mà ...
Bá!
Phật y vốn đang nằm trên chiếc khay trên mặt đất vậy mà lại đứng lên, giống như đột nhiên lại biến thành một người, xoay người lại, đối mặt với Phong Phi Vân.
Tuy là trong phật y trống rỗng, chỉ có nơi ống tay áo có một bàn tay bạch cốt, nhưng mà dù sao thì Phong Phi Vân vẫn cảm thấy rằng nó là một vật còn sống, trong y phục dường như cất giấu một người, hắn đang dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
- Đừng làm tổn thương nàng, ta đáng chết, nàng nên sống sót.
Một thanh âm già nua lâu đời từ trong phật y truyền tới, đây không phải là ma quỷ đang nói chuyện mà là một cổ ý chí bất diệt, một người bởi vì nhớ mãi không quên mà còn để lưu lại viễn cổ hồi âm.
Cái này mặc dù chỉ là một câu nói thật đơn giản nhưng mà tình cảm ẩn chứa trong đó lại làm cho người ta không kiềm được mà rơi lệ, cái này lại đại diện cho một vị cao tăng của phật môn hơn một ngàn năm trước, đang khẩn cầu một tiểu bối hơn một ngàn năm sau.
Đây là lời nói sau cùng của một người chết, tràn đầy bi thương và bất chấp đạo lí.
- Ta đáng chết, nên nên còn sống sót.
Trong tai của Phong Phi Vân không ngừng quanh quẩn những lời này, hoặc là cũng bởi vì những lời này mà phật y kia mới không có ngã xuống, đang kiên trì, kiên trì hơn một ngàn năm, rốt cuộc thì Phong Phi Vân đã tới, phát ra lời giao phó hấp hối sau cùng với hắn.
Lời giao phó cách nhau hơn một nghìn tám trăm năm.
Đây là lời giao phó khiến cho người ta khổ sở dường nào đây!
Rầm!
Phật y cuối cùng vẫn không cách nào kiên trì đứng thẳng được nữa, mềm nhũn rũ xuống ở trên mặt đất, tạo ra một mảng khói bụi.
Mà cánh tay bạch cốt âm u tĩnh mịch kia cũng mất đi tinh khí sau cùng, rơi xuống đất, biến thành bột cốt đầy đất, ở giữa bột cốt có một chút tinh mang màu xanh biếc bắn ra, hết sức chói mắt.
Một viên phật châu lớn như quả nhãn vậy, toàn thân xanh biếc, phía trên có chín lỗ nhỏ lớn như chín lỗ kim, quang mang cũng là từ trong chín lỗ nhỏ kia mà bắn ra.
Phong Phi Vân đem phật châu thu vào trong tay, sau khi chạm tay vào thì liền cảm nhận được sự lãnh buốt, vẫn là từ trong lòng bàn tay lạnh đến tận trong xương tủy, sau đó truyền vào sau ót, khiến cho đại não của con người trở nên yên tĩnh, không hề điên cuồng nữa.
Trong tai loáng thoáng có phật âm truyền tới, giống như là có vô số cao tăng phật môn đang vì ngươi mà giảng thiện, Phong Phi Vân có thể khẳng định rằng một khi nắm viên phật châu này ở trong tay tu luyện, thì tuyệt đối không thể nào phát sinh ra chuyện tẩu hỏa nhập ma.
- Phật châu phỉ thúy thật là lợi hại, cũng không biết là bên trong ẩn chứa đạo tắc phật môn của cao tăng phật môn bao nhiêu đời nữa, nhất định chính là một món thánh vật của phật môn.
- Trong khoảng thời gian này tu vi của ta tăng lên quá nhanh, dẫn đến căn cơ bất ổn, tiên căn không ngưng tụ, nhưng mà ta chỉ cần cầm nó ở trong tay trong tích tắc thì linh khí trong cơ thể trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, ngay cả tiên căn cũng càng trở nên thuần khiết, phát ra sinh sơ bừng bừng, tựa như lại đột phá lần nữa như mấy ngày qua.
Phong Phi Vân cảm thấy năng lượng thần bí của phỉ thúy phật châu không những chỉ có vậy, hắn dùng hai ngón tay nắm lấy phật châu, hướng về trong những cái lỗ nhỏ xí kia nhìn vào, chỉ thấy trong chín cái lỗ lớn nhỏ này tràn đầy hào quang, bên trong giống như sa mạc Gobi vô ngần, có từng tòa phật tượng tỏa ra hào quang ở bên trong, mang theo kim mang nhàn nhạt.
Trong Phỉ thúy phật châu dường như tự thành một thế giới khác, nơi đó vô cùng thần bí, Phong Phi Vân bởi vì tu vi quá thấp, chỉ có thể nhìn lén thấy một góc sơ khai thì liền bị một lực lượng vô hình cản lại.
- Phải đến lúc rời đi rồi, bây giờ Kính Hoàn Sơn sợ là đã bị các thế lực lớn bao vây lại, vô số cường giả sợ là cũng đã chạy tới.
Phong Phi Vân đem chín tờ thương sinh động phù dán vào bên trong lớp vải lót của Nạp Lan phật y, đem Nạp Lan phật y mặc vào người, cũng không có cảm giác được có cảm giác kỳ dị gì, nhưng mà cảm thấy cái phật y này thoải mái mềm mại cực kỳ, ngay cả thân thể của hắn cũng giống như trở nên nhẹ hơn vậy.
- Azzz, làm sao lại bay lên!
Phong Phi Vân cảm thấy cơ thể bị một cổ lực lượng vô hình nào đó thôi động làm cho hướng vào trong bóng kia mà bay tới, đụng vào một tầng lớp cực mỏng mềm mại, chợt cảm thấy trên người mình ướt nhẹp, có vô số tiếng sấm vang lên ở bên tai.
Phốc!
Phong Phi Vân lại một lần nữa lọt tỏm vào trong sông hộ thành mênh mông như biển của Tử Tiêu phủ thành, cũng giống y hệt lần trước, vẫn không giải thích được tại sao, tựa như lại gặp cảnh ngộ súc địa thành thốn, linh thông chỉ xích thiên lý kỳ ảo. (nghìn dặm gần trong gang tấc)
Nếu đã ra khỏi Tử Tiêu phủ thành, trốn khỏi con đường mà các cường giả Phong gia vây quanh thì cũng được coi như là chạy thoát khỏi cái chết, từ nay trời cao đất rộng, muốn vây chân hắn cũng không dễ dàng gì.
Khi hắn từ trong sông hộ thành bò dậy, trên màn trời vẫn còn mưa to trút xuống, sắc trời vẫn đen kịt, nhìn không thấy ngõ năm ngón tay.
Năm đó trụ trì của Thương sinh tự cũng bởi vì yêu một nữ nhân, đem bản thân nhốt vào trong tòa phật tháp đen nhánh một màu mực, cả ngày niệm Phật tĩnh tâm, muốn quên đi một người mà đã đinh trước là không thể nào ở cùng nhau.
Nhưng mà cho dù phật pháp của hắn uyên thâm thế nào, cũng không ngăn được tâm ma quấy phá, sau khi biết tin vị nữ tử kia chết, hắn vẫn cởi bỏ phật y, cầm đồ đao lên, lấy tính mạng của hơn một ngàn tăng nhân của cả Thương sinh tự, vậy mà cũng chỉ để đổi cho vị nữ tử kia có một chút sinh cơ, cuối cùng ngay cả bản thân mình hắn cũng đem đi luyện hóa.
Đây chính là chân lý của hoa bỉ ngạn, lúc lá mọc dài ra, hoa còn chưa nở, chỉ có lúc lá rơi xuống ở trong bùn đất, biến thành phân, lấy tính mạng làm đại giá thì mới có thể làm chất dinh dưỡng cung cấp cho hoa, làm cho hoa trở nên nở rộ.
Lúc đó trụ trì của Thương sinh tự ngồi trơ ở đây với tâm tình phúc tạp, thống khổ, quả thực không phải là người bình thường có thể lý giải.
Phong Phi Vân thở dài thật sâu, ánh mắt chăm chú vào trên bàn tay bạch cốt âm u tịch mịch kia, bàn tay đã sớm bị chặt đứt, giữa ngón tay hình như vẫn còn nắm lại thứ gì đó.
- Người nào có thể đem cánh tay của một vị trụ trì cường giả như vậy của Thương sinh tự chặt xuống được chứ, trong bàn tay này lại nắm vậy gì đây?
Phong Phi Vân vẫn là không lý giải được, một người có thể nghịch chuyển cả thiên mệnh, ở vương triều Thần Tấn xem như là một người có cấp bậc cao cấp nhất, còn người nào có thể đem tay của hắn chặt xuống được chứ?
- Đúng rồi, lúc đó e rằng tinh thần của trụ trì đã lâm vào trong gút mắc cực độ, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, lúc này hắn mới cần phải chặt đứt cánh tay của mình, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh, chỉ tiếc là cuối cùng lại là việc sắp thành lại bị hỏng.
Một người có thể làm cho vị cao tăng của Phật môn si tình như vậy, sinh lòng yêu thương như vậy, mê tình nữ tử như vậy.
Cô gái này tuyệt đối là một vị nữ tử hiếm thấy có một không hai trên trần gian.
Phong Phi Vân không đợi lâu nữa, muốn trực tiếp đem chín tờ thương sinh động phù đánh vào trên phật y, sau đó mặc phật y vào rời đi, nhưng mà ...
Bá!
Phật y vốn đang nằm trên chiếc khay trên mặt đất vậy mà lại đứng lên, giống như đột nhiên lại biến thành một người, xoay người lại, đối mặt với Phong Phi Vân.
Tuy là trong phật y trống rỗng, chỉ có nơi ống tay áo có một bàn tay bạch cốt, nhưng mà dù sao thì Phong Phi Vân vẫn cảm thấy rằng nó là một vật còn sống, trong y phục dường như cất giấu một người, hắn đang dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
- Đừng làm tổn thương nàng, ta đáng chết, nàng nên sống sót.
Một thanh âm già nua lâu đời từ trong phật y truyền tới, đây không phải là ma quỷ đang nói chuyện mà là một cổ ý chí bất diệt, một người bởi vì nhớ mãi không quên mà còn để lưu lại viễn cổ hồi âm.
Cái này mặc dù chỉ là một câu nói thật đơn giản nhưng mà tình cảm ẩn chứa trong đó lại làm cho người ta không kiềm được mà rơi lệ, cái này lại đại diện cho một vị cao tăng của phật môn hơn một ngàn năm trước, đang khẩn cầu một tiểu bối hơn một ngàn năm sau.
Đây là lời nói sau cùng của một người chết, tràn đầy bi thương và bất chấp đạo lí.
- Ta đáng chết, nên nên còn sống sót.
Trong tai của Phong Phi Vân không ngừng quanh quẩn những lời này, hoặc là cũng bởi vì những lời này mà phật y kia mới không có ngã xuống, đang kiên trì, kiên trì hơn một ngàn năm, rốt cuộc thì Phong Phi Vân đã tới, phát ra lời giao phó hấp hối sau cùng với hắn.
Lời giao phó cách nhau hơn một nghìn tám trăm năm.
Đây là lời giao phó khiến cho người ta khổ sở dường nào đây!
Rầm!
Phật y cuối cùng vẫn không cách nào kiên trì đứng thẳng được nữa, mềm nhũn rũ xuống ở trên mặt đất, tạo ra một mảng khói bụi.
Mà cánh tay bạch cốt âm u tĩnh mịch kia cũng mất đi tinh khí sau cùng, rơi xuống đất, biến thành bột cốt đầy đất, ở giữa bột cốt có một chút tinh mang màu xanh biếc bắn ra, hết sức chói mắt.
Một viên phật châu lớn như quả nhãn vậy, toàn thân xanh biếc, phía trên có chín lỗ nhỏ lớn như chín lỗ kim, quang mang cũng là từ trong chín lỗ nhỏ kia mà bắn ra.
Phong Phi Vân đem phật châu thu vào trong tay, sau khi chạm tay vào thì liền cảm nhận được sự lãnh buốt, vẫn là từ trong lòng bàn tay lạnh đến tận trong xương tủy, sau đó truyền vào sau ót, khiến cho đại não của con người trở nên yên tĩnh, không hề điên cuồng nữa.
Trong tai loáng thoáng có phật âm truyền tới, giống như là có vô số cao tăng phật môn đang vì ngươi mà giảng thiện, Phong Phi Vân có thể khẳng định rằng một khi nắm viên phật châu này ở trong tay tu luyện, thì tuyệt đối không thể nào phát sinh ra chuyện tẩu hỏa nhập ma.
- Phật châu phỉ thúy thật là lợi hại, cũng không biết là bên trong ẩn chứa đạo tắc phật môn của cao tăng phật môn bao nhiêu đời nữa, nhất định chính là một món thánh vật của phật môn.
- Trong khoảng thời gian này tu vi của ta tăng lên quá nhanh, dẫn đến căn cơ bất ổn, tiên căn không ngưng tụ, nhưng mà ta chỉ cần cầm nó ở trong tay trong tích tắc thì linh khí trong cơ thể trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, ngay cả tiên căn cũng càng trở nên thuần khiết, phát ra sinh sơ bừng bừng, tựa như lại đột phá lần nữa như mấy ngày qua.
Phong Phi Vân cảm thấy năng lượng thần bí của phỉ thúy phật châu không những chỉ có vậy, hắn dùng hai ngón tay nắm lấy phật châu, hướng về trong những cái lỗ nhỏ xí kia nhìn vào, chỉ thấy trong chín cái lỗ lớn nhỏ này tràn đầy hào quang, bên trong giống như sa mạc Gobi vô ngần, có từng tòa phật tượng tỏa ra hào quang ở bên trong, mang theo kim mang nhàn nhạt.
Trong Phỉ thúy phật châu dường như tự thành một thế giới khác, nơi đó vô cùng thần bí, Phong Phi Vân bởi vì tu vi quá thấp, chỉ có thể nhìn lén thấy một góc sơ khai thì liền bị một lực lượng vô hình cản lại.
- Phải đến lúc rời đi rồi, bây giờ Kính Hoàn Sơn sợ là đã bị các thế lực lớn bao vây lại, vô số cường giả sợ là cũng đã chạy tới.
Phong Phi Vân đem chín tờ thương sinh động phù dán vào bên trong lớp vải lót của Nạp Lan phật y, đem Nạp Lan phật y mặc vào người, cũng không có cảm giác được có cảm giác kỳ dị gì, nhưng mà cảm thấy cái phật y này thoải mái mềm mại cực kỳ, ngay cả thân thể của hắn cũng giống như trở nên nhẹ hơn vậy.
- Azzz, làm sao lại bay lên!
Phong Phi Vân cảm thấy cơ thể bị một cổ lực lượng vô hình nào đó thôi động làm cho hướng vào trong bóng kia mà bay tới, đụng vào một tầng lớp cực mỏng mềm mại, chợt cảm thấy trên người mình ướt nhẹp, có vô số tiếng sấm vang lên ở bên tai.
Phốc!
Phong Phi Vân lại một lần nữa lọt tỏm vào trong sông hộ thành mênh mông như biển của Tử Tiêu phủ thành, cũng giống y hệt lần trước, vẫn không giải thích được tại sao, tựa như lại gặp cảnh ngộ súc địa thành thốn, linh thông chỉ xích thiên lý kỳ ảo. (nghìn dặm gần trong gang tấc)
Nếu đã ra khỏi Tử Tiêu phủ thành, trốn khỏi con đường mà các cường giả Phong gia vây quanh thì cũng được coi như là chạy thoát khỏi cái chết, từ nay trời cao đất rộng, muốn vây chân hắn cũng không dễ dàng gì.
Khi hắn từ trong sông hộ thành bò dậy, trên màn trời vẫn còn mưa to trút xuống, sắc trời vẫn đen kịt, nhìn không thấy ngõ năm ngón tay.