Luồng sáng trắng đâm thủng trán Mộng Tinh Ngân bay ra sau gáy, lại như giọt nước quay về lòng bàn tay Phong Phi Vân, biến mất.
Ầm!
Mộng Tinh Ngân té ngửa ra sau, lỗ thủng trên trán chảy máu. Linh khí ngũ phẩm Huyết Vương Thoa lơ lửng trong tử vong bí cảnh mất điều khiển rơi vào tay Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bước ra từ huyết vụ, người không dính một hạt bụi, tóc dài tung bay, áo bay phần phật.
Phong Phi Vân thản nhiên vuốt Huyết Vương Thoa, khen rằng:
- Thật là bảo bối tốt.
Đám tộc lão Mộng gia ngây ngốc, những cường giả động thiên, phúc địa đối đầu với Mộng gia cũng ngạc nhiên. Mọi người cho rằng Phong Phi Vân bị Mộng Tinh Ngân ăn chết, nhưng chỉ một giây tình huống đã đảo ngược.
Tộc lão Mộng gia nổi điên:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Tộc lão Mộng gia nhìn Mộng Tinh Ngân phơi thây dưới đất, mắt tộc lão Mộng gia đầy tơ máu, rất muốn lao vào tử vong bí cảnh xé xác Phong Phi Vân ra.
Phong Phi Vân kéo xác Mộng Tinh Ngân ra khỏi tử vong bí cảnh, tay cầm Huyết Vương Thoa lấp lánh ánh sáng.
Phong Phi Vân nói:
- Còn thiên kiêu Mộng gia nào đến chịu chết không?
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia xông lên:
- Tiểu bối, người chết là ngươi!
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia biến thành một chuỗi cái bóng vỗ xuống đầu Phong Phi Vân.
Công tử áo tím cầm cây quạt đi ngang qua tử vong bí cảnh:
- Mộng gia mất mặt qua, thua mạng lại thua người.
Khuôn mặt trắng nõn treo nụ cười châm biếm, công tử áo tím nói xong mang theo đám tùy tùng rời khỏi Đấu Chiến cung.
Trong tùy tùng của công tử áo tím có một lão nhân đội mũ da xanh hơi khựng lại, khuôn mặt đầy nếp nhặt tràn đầy châm chọc, cách không vỗ thủ ấn đè đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia té xuống đất.
Rầm!
Một vị thái thượng trưởng lão nằm ngay đơ như con chó già té trước mặt Phong Phi Vân, bụi mù bốc lên.
Phong Phi Vân ngạc nhiên nhìn tùy tùng của công tử áo tím.
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia nhảy cẫng lên, mắt sáng rực bắn ra sát khí:
- Là ai? Dám đối địch với Mộng gia?
Nhưng rồi đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia bình tĩnh lại, không tấn công tiếp. Bởi vì đối phương rất cường đại, có thể cách không đánh lão té xuống đất.
Lão nhân đội mũ da xanh kéo vành nón xuống, che một nửa khuôn mặt, cười nói:
- Ta không đối địch với Mộng gia, ta đang cứu mạng ngươi.
Lão nhân đội mũ da xanh nói xong đi theo sau công tử áo tím rời khỏi Đấu Chiến cung.
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia ngây người, giây sau tỉnh táo lại. Nơi này là Đấu Chiến cung, một khi Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia giết bán yêu này sẽ chịu trừng phạt.
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia biết lão nhân kia không dễ chọc, thế là trút giận lên người Phong Phi Vân.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi có giỏi thì đừng rời khỏi Đấu Chiến cung. Ngươi dám ra ngoài một bước chắc chắn lão phu sẽ băm vằm ngươi ra ngàn mảnh!
Phong Phi Vân nhìn công tử áo tím nhẹ nhàng đi ra Đấu Chiến cung, thu về tầm mắt nhìn đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia.
Phong Phi Vân không hề sợ hãi nói:
- Sớm biết Mộng gia không nhận thua thì ta đã không đồng ý so tài trong tử vong bí cảnh với các ngươi làm gì.
- Ngươi . . .!
Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia tức xì khói, nhưng không thể phản bác. Bởi vì ban đầu là bọn họ ép Phong Phi Vân vào tử vong bí cảnh so đấu.
Phong Phi Vân nói:
- Ta nghe nói Sau khi ký hiệp nghị sinh tử, dù chết trong tử vong bí cảnh thì cũng là cam tâm tình nguyện. Nối trưởng bối gia tộc của đối phương đến trả thù ta, Đấu Chiến cung sẽ ra tay trấn áp giúp ta đúng không?
Lão tổ Mộng gia lạnh lùng cười:
- Thiếu niên, ngươi còn quá trẻ, chúng ta không làm gì ngươi được. Nhưng nếu ngươi không bó tay chịu trói thì e rằng những bán yêu này không ai sống sót.
Mấy chục tu sĩ Bán Yêu Minh bị tộc lão Mộng gia trấn áp, không thể nhúc nhích.
Mộng gia dám không kiêng nể gì uy hiếp Phong Phi Vân vì hắn là bán yêu, sẽ không ai bất bình cho bọn họ. Dù người Bán Yêu Minh đến trả thù Mộng gia cũng không sợ.
Phong Phi Vân nét mặt sa sầm nói:
- Các ngươi quá vô sỉ.
- Đúng là cực kỳ vô sỉ. Chết trận trong tử vong bí cảnh chết trận vốn là ngươi tình ta nguyện, hiện tại lấy tu sĩ Bán Yêu Minh ta uy hiếp một tiểu bối. Mộng gia có còn mặt mũi không?
Một đám lão nhân Bán Yêu Minh ùa vào Đấu Chiến cung.
Các tu sĩ Bán Yêu Minh chạy theo, có tu vi mạnh hoặc yếu nhưng mặt không biểu tình, bao vây nguyên Đấu Chiến cung.
Người vừa nói chuyện là Mộc trưởng lão của Bán Yêu Minh.
Phùng Vãn Hạ kéo Phong Phi Vân vào trận doanh Bán Yêu Minh, thân thể nhỏ xinh chắn trước mặt hắn. Mắt Phùng Vãn Hạ bắn tia sáng lạnh, không hề sợ hãi nhìn thẳng tộc lão Mộng gia.
- Phong huynh đệ, ta xin Mộc gia gia đến cứu ngươi!
Phùng Vãn Hạ nhìn đám đông rầm rộ trước mắt, không biết có bao nhiêu vạn tu sĩ Bán Yêu Minh đến trợ giúp có tu vi chỉ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng vẫn rút chiến kiếm liều mạng vì Phong Phi Vân. Có một số nữ nhân quần áo tả tơi, thân phận thấp hèn, áo rách quần manh. Nhưng các nàng vẫn chạy đến, đứng Sau lưng Phong Phi Vân.
Tuy tu sĩ Bán Yêu Minh không đến thì Phong Phi Vân vẫn nắm chắc an toàn rút lui, nhưng bây giờ hắn rất cảm động.
Mộc trưởng lão nhìn Phong Phi Vân, cười khen:
- Ngươi làm rất tốt, là tấm gương cho bán yêu chúng ta. Dù hôm nay tất cả chúng ta chết trận tại đây cũng quyết bảo vệ ngươi an toàn, tuyệt đối không cúi đầu trước Mộng gia!
Phong Phi Vân cười gật đầu, lòng bỗng nổi lên trực giác không may, bị người rình ngó. Phong Phi Vân vụt ngoái đầu, thấy trên đỉnh kiến trúc cổ xưa phía xa có một nữ nhân áo trắng ôm cổ tranh, tóc đen bay bay, linh vụ lượn lờ.
Bóng dáng xinh đẹp như nữ tiên linh bay trong gió, thân hình yêu kiều bỗng nhúc nhích, biến mất khỏi đỉnh kiến trúc cổ.
Là nàng!
Phong Phi Vân thu về tầm mắt, yên lặng đứng trong đám người bán yêu, lòng thầm suy tính.
Phùng Vãn Hạ thấy biểu tình Phong Phi Vân khác lạ, quan tâm hỏi:
- Phong huynh đệ, sao vậy?
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Ta đang suy nghĩ Mộng gia có thỏa hiệp không.
Phùng Vãn Hạ cảm thấy ánh mắt Phong Phi Vân rất hút hồn, nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, ngại ngùng cúi đầu.
Phùng Vãn Hạ nhỏ giọng nói:
- Bán Yêu Minh chúng ta tuy yếu thế nhưng đông tu sĩ, có sức liều với Mộng gia. Huống chi Mộng gia có mấy ngàn vạn nô lệ bán yêu, nếu Bán Yêu Minh chúng ta bị Mộng gia đồ sát sẽ bị các nô lệ bán yêu chống trả quyết liệt. Tài nguyên khoáng sán, dược điền, luyện khí, các khu vực quan trọng của Mộng gia sẽ bị trùng kích nghiêm trọng.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy Mộng gia sẽ không thỏa hiệp. Nếu hôm nay Mộng gia thỏa hiệp sẽ tổn thất càng lớn hơn.
Một đại tộc đỉnh cao một vực không thể thỏa hiệp với đám bán yêu, nếu làm vậy tạo thành ảnh hưởng mặt trái kéo gia tộc đỉnh cao nhanh chóng tụt dốc. Phong Phi Vân không mấy lạc quan.
Các tộc lão Mộng gia mặt sa sầm, bọn họ không ngờ số lượng bán yêu nhiều như thế, ngang nhiên đối kháng với Mộng gia.