Đêm mưa lạnh rét, thiên địa tựa hồ như bị bao phủ trong mà lụa bằng sắt.
Đi vội ở trong mưa đêm, đem bùn lầy trên đất tạo thành những dấu chân thật sâu, phía trước là một màu đen chạy dọc vô hạn, chỉ có thể nghe được thanh âm của những cổ xe kỵ binh đang đi vội.
Trên bầu trời có tiếng một con chim lảnh lót!
Một cái bóng đen to lớn bay qua trên đỉnh đầu, có người cỡi phi cầm cự đại, đang đi vội ở trên bầu trời, hướng chạy tới chính là hướng của Kính Hoàn Sơn.
Phong Phi Vân đứng ở trên một tòa ải sơn, nhìn từng đợt tu sĩ đang từ trong Tử Tiêu phủ thành đi ra, mỗi một đợt đều là những người tinh anh trong tinh anh, có cường giả trấn thủ tuyệt đỉnh ở trong đó.
- Xem ra bí văn của Kính Hoàn Sơn đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi, những thế lực lớn đều bị kinh động.
Tử Tiêu phủ thành chính là trung tâm của Nam Thái phủ, loại thế lực lớn cấp bậc nhất lưu như Phong gia ở Tử tiêu phủ thành có nhiều hơn 5, chiếm hơn một nửa của cả Nam Thái phủ.
Những thế lực lớn một khi bị kinh động, cũng chính là cả Nam Thái phủ đều phải rung chuyển, không có người có thể ngoại lệ.
Phong Phi Vân mặc Nạp Lan phật y, một tay cầm phỉ thúy phật châu, một tay cầm vô địch thiền trượng, trên ngón tay mang theo miểu quỷ ban chỉ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là báu vật, bây giờ hắn cảm thấy cả người hắn đều là tinh khí, dù cho một mình đấu với một thế lực lớn thì cũng không phải là không dám.
Ùng ùng!
Một đội xe đồng từ trên cổ đạo đi qua, chín chiếc xe đồng được thần lộc kéo đi, lao nhanh trên bầu trời, hướng về nơi xa bay đi.
Trên xe đồng có dựng đại kỳ có chữ "Phong gia", dẫn đầu chính là đệ bát trưởng lão của Phong gia, còn có mấy vị cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia.
Phong Phi Vân đứng ở trên ải sơn cách đó không xa, hai tay tạo thành quả đấm, rất muốn xông tới chặn đầu xe giết người, nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, bây giờ không phải là lúc kích động, trong một đội cổ xe đồng này cất giấu sát khí to lớn, rất có thể có cường giả cấp bậc cự kình ngồi ở bên trong.
Xông lên chỉ là tự chui đầu vào lưới.
Chín chiếc xe đồng dần dần đi xa, cuối cùng biến thành chín điểm màu đen nhỏ xíu, dần dần cũng biến mất hẳn ở cuối chân trời.
Phong Phi Vân không dừng lại nữa, trực tiếp lao xuống ảo sơn, đi theo chiếc xe đồng ở phía sau, hướng về phía Kính Hoàn Sơn chạy tới.
Mưa vẫn không dừng, nhưng mà sắc trời cũng dần dần sáng lên.
Lúc sáng sớm vừa đến cũng là lúc ngọn núi to lớn từ từ hiện ra ở đàng xa, nằm ngang ở trong màn mưa.
Đã đến Kính Hoàn Sơn, rất xa nhưng cũng có thể thấy được hào quang từ trong núi phóng ra, còn có mấy đạo khí tức cự kình cực lớn phát ra, khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
- Mưa to ướt đẫm quần áo, thấm ướt nhân tâm, khách nhân hà cớ gì không dừng lại uống chén trà nóng?
Thanh âm của một lão giả vang lên ở bên tai của Phong Phi Vân.
Lúc này Phong Phi Vân mới phát hiện, ở sâu trong rừng cây phong kia có một ngôi nhà gỗ của người khác, một mặt của lá cờ màu xanh cắm ở trên đỉnh của ngôi nhà gỗ, in chữ "Trà".
Chỉ là bởi vì trời mưa thực sự quá lớn, hơi nước cũng thực sự quá nặng cho nên vừa rồi hắn mới không có chú ý đến ở nơi này còn có một quán trà.
Lúc này hắn cũng đang bám theo chín chiếc xe đồng của Phong gia, hiển nhiên không có tâm tư ngồi xuống uống trà, nhưng mà sau khi hắn nghe rõ thanh âm của lão giả kia thì sắc mặt cũng mừng rõ, liền quay đầu lại, chỉ thấy lão giả kia đứng ở trong màn mưa đang mỉm cười nhìn hắn.
- Lưu ...
Phong Phi Vân không nhịn được kêu lên, nhưng lại vội vàng câm miệng, nghênh đón, kích động đón:
- Lưu gia gia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lão gỉa này lại chính là lão quản gia của nhà mẫu thân Phong Phi Vân, Lưu quản gia.
Lưu quản gia không phải là cần phải ở Linh Châu thành sao, làm sao lại tới nơi này, hình như đặc biệt ở nơi này chờ hắn.
- Lão nô hiển nhiên là đặc biệt tới tìm thiếu gia cậu rồi, ta đã ở nơi này chờ cậu hai ngày rồi.
Lão quản gia đưa tay ra dẫn Phong Phi Vân đi vào trong ngôi nhà gỗ ở trong rừng phong, nơi này chính là nơi hắn chiếm cứ để nương thân, cũng là cách để che giấu tai mắt người khác.
Lão quản gia đem một bầu trà nóng hổi lên, rót cho Phong Phi Vân một ly đầy.
Khói trà bốc lên, sau khi uống vào trong bụng liền cảm thấy toàn thân cũng dần ấm lên.
Phong Phi Vân đặt chén trà xuống, nói:
- Lưu gia gia, phụ thân ta hiện giờ ở nơi nào, có biết là chấp pháp đường của Phong gia đã cử rất nhiều cường giả đi đến chế tài phụ thân hay không?
Lưu quản gia cười nói:
- Lão gia ông ấy đã rời khỏi Linh Châu thành rồi, người của chấp pháp đường phong gia tìm không được ông ấy đâu.
- Phụ thân đi nơi nào?
Trong lòng Phong Phi Vân an tâm hơn một chút.
- Ông ấy ... ông ấy bây giờ sợ là đã đến Ngọc Lâu quan. (cửa ải/ cửa khẩu Ngọc Lâu)
Lưu Quản gia nhẹ giọng thở dài, nói:
- Thiếu gia, cậu bây giờ cũng coi như đã trưởng thành, tu vi cũng có thể một mình chống với một phương, lão gia đã có thể yên tâm đi làm chuyện mà ngày trước ông ấy nên làm, con đường đi tiếp, chính là tự bản thân cậu rồi.
Ngọc Lâu quan chính là một trong mười tám biên ải của vương triều Thần Tấn, ra Ngọc Lâu quan, đó chính là ra khỏi vương triều Thần Tấn, lần này là phụ thân muốn đi đến nơi nào, lại muốn làm chuyện gì đây?
Phong Phi Vân suy đoán điều này dám chắc là có liên quan tới vị mẫu thân mà hắn chưa từng gặp mặt, trong này nhất định có điều ẩn tình gì đó.
- Lưu gia gia, người cũng phải đi sao?
Đêm mưa lạnh rét, thiên địa tựa hồ như bị bao phủ trong mà lụa bằng sắt.
Đi vội ở trong mưa đêm, đem bùn lầy trên đất tạo thành những dấu chân thật sâu, phía trước là một màu đen chạy dọc vô hạn, chỉ có thể nghe được thanh âm của những cổ xe kỵ binh đang đi vội.
Trên bầu trời có tiếng một con chim lảnh lót!
Một cái bóng đen to lớn bay qua trên đỉnh đầu, có người cỡi phi cầm cự đại, đang đi vội ở trên bầu trời, hướng chạy tới chính là hướng của Kính Hoàn Sơn.
Phong Phi Vân đứng ở trên một tòa ải sơn, nhìn từng đợt tu sĩ đang từ trong Tử Tiêu phủ thành đi ra, mỗi một đợt đều là những người tinh anh trong tinh anh, có cường giả trấn thủ tuyệt đỉnh ở trong đó.
- Xem ra bí văn của Kính Hoàn Sơn đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi, những thế lực lớn đều bị kinh động.
Tử Tiêu phủ thành chính là trung tâm của Nam Thái phủ, loại thế lực lớn cấp bậc nhất lưu như Phong gia ở Tử tiêu phủ thành có nhiều hơn , chiếm hơn một nửa của cả Nam Thái phủ.
Những thế lực lớn một khi bị kinh động, cũng chính là cả Nam Thái phủ đều phải rung chuyển, không có người có thể ngoại lệ.
Phong Phi Vân mặc Nạp Lan phật y, một tay cầm phỉ thúy phật châu, một tay cầm vô địch thiền trượng, trên ngón tay mang theo miểu quỷ ban chỉ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là báu vật, bây giờ hắn cảm thấy cả người hắn đều là tinh khí, dù cho một mình đấu với một thế lực lớn thì cũng không phải là không dám.
Ùng ùng!
Một đội xe đồng từ trên cổ đạo đi qua, chín chiếc xe đồng được thần lộc kéo đi, lao nhanh trên bầu trời, hướng về nơi xa bay đi.
Trên xe đồng có dựng đại kỳ có chữ "Phong gia", dẫn đầu chính là đệ bát trưởng lão của Phong gia, còn có mấy vị cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia.
Phong Phi Vân đứng ở trên ải sơn cách đó không xa, hai tay tạo thành quả đấm, rất muốn xông tới chặn đầu xe giết người, nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, bây giờ không phải là lúc kích động, trong một đội cổ xe đồng này cất giấu sát khí to lớn, rất có thể có cường giả cấp bậc cự kình ngồi ở bên trong.
Xông lên chỉ là tự chui đầu vào lưới.
Chín chiếc xe đồng dần dần đi xa, cuối cùng biến thành chín điểm màu đen nhỏ xíu, dần dần cũng biến mất hẳn ở cuối chân trời.
Phong Phi Vân không dừng lại nữa, trực tiếp lao xuống ảo sơn, đi theo chiếc xe đồng ở phía sau, hướng về phía Kính Hoàn Sơn chạy tới.
Mưa vẫn không dừng, nhưng mà sắc trời cũng dần dần sáng lên.
Lúc sáng sớm vừa đến cũng là lúc ngọn núi to lớn từ từ hiện ra ở đàng xa, nằm ngang ở trong màn mưa.
Đã đến Kính Hoàn Sơn, rất xa nhưng cũng có thể thấy được hào quang từ trong núi phóng ra, còn có mấy đạo khí tức cự kình cực lớn phát ra, khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
- Mưa to ướt đẫm quần áo, thấm ướt nhân tâm, khách nhân hà cớ gì không dừng lại uống chén trà nóng?
Thanh âm của một lão giả vang lên ở bên tai của Phong Phi Vân.
Lúc này Phong Phi Vân mới phát hiện, ở sâu trong rừng cây phong kia có một ngôi nhà gỗ của người khác, một mặt của lá cờ màu xanh cắm ở trên đỉnh của ngôi nhà gỗ, in chữ "Trà".
Chỉ là bởi vì trời mưa thực sự quá lớn, hơi nước cũng thực sự quá nặng cho nên vừa rồi hắn mới không có chú ý đến ở nơi này còn có một quán trà.
Lúc này hắn cũng đang bám theo chín chiếc xe đồng của Phong gia, hiển nhiên không có tâm tư ngồi xuống uống trà, nhưng mà sau khi hắn nghe rõ thanh âm của lão giả kia thì sắc mặt cũng mừng rõ, liền quay đầu lại, chỉ thấy lão giả kia đứng ở trong màn mưa đang mỉm cười nhìn hắn.
- Lưu ...
Phong Phi Vân không nhịn được kêu lên, nhưng lại vội vàng câm miệng, nghênh đón, kích động đón:
- Lưu gia gia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lão gỉa này lại chính là lão quản gia của nhà mẫu thân Phong Phi Vân, Lưu quản gia.
Lưu quản gia không phải là cần phải ở Linh Châu thành sao, làm sao lại tới nơi này, hình như đặc biệt ở nơi này chờ hắn.
- Lão nô hiển nhiên là đặc biệt tới tìm thiếu gia cậu rồi, ta đã ở nơi này chờ cậu hai ngày rồi.
Lão quản gia đưa tay ra dẫn Phong Phi Vân đi vào trong ngôi nhà gỗ ở trong rừng phong, nơi này chính là nơi hắn chiếm cứ để nương thân, cũng là cách để che giấu tai mắt người khác.
Lão quản gia đem một bầu trà nóng hổi lên, rót cho Phong Phi Vân một ly đầy.
Khói trà bốc lên, sau khi uống vào trong bụng liền cảm thấy toàn thân cũng dần ấm lên.
Phong Phi Vân đặt chén trà xuống, nói:
- Lưu gia gia, phụ thân ta hiện giờ ở nơi nào, có biết là chấp pháp đường của Phong gia đã cử rất nhiều cường giả đi đến chế tài phụ thân hay không?
Lưu quản gia cười nói:
- Lão gia ông ấy đã rời khỏi Linh Châu thành rồi, người của chấp pháp đường phong gia tìm không được ông ấy đâu.
- Phụ thân đi nơi nào?
Trong lòng Phong Phi Vân an tâm hơn một chút.
- Ông ấy ... ông ấy bây giờ sợ là đã đến Ngọc Lâu quan. (cửa ải/ cửa khẩu Ngọc Lâu)
Lưu Quản gia nhẹ giọng thở dài, nói:
- Thiếu gia, cậu bây giờ cũng coi như đã trưởng thành, tu vi cũng có thể một mình chống với một phương, lão gia đã có thể yên tâm đi làm chuyện mà ngày trước ông ấy nên làm, con đường đi tiếp, chính là tự bản thân cậu rồi.
Ngọc Lâu quan chính là một trong mười tám biên ải của vương triều Thần Tấn, ra Ngọc Lâu quan, đó chính là ra khỏi vương triều Thần Tấn, lần này là phụ thân muốn đi đến nơi nào, lại muốn làm chuyện gì đây?
Phong Phi Vân suy đoán điều này dám chắc là có liên quan tới vị mẫu thân mà hắn chưa từng gặp mặt, trong này nhất định có điều ẩn tình gì đó.
- Lưu gia gia, người cũng phải đi sao?