Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lã chả, hơi nước mênh mang mịt mù.
Trong sơn lĩnh phong lâm, tiếng tỳ bà duy mỹ động lòng người, giống như tiên âm thần khúc.
Đông Phương Kính Nguyệt dựa ở trước cửa sổ, tay ôm đàn ỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh thật nhanh nhún nhảy ở trên dây đàn, đem một khúc "Vũ trung diện" tấu lên làm cho lòng người say đắm.
- Dạ ninh trần yên nhứ loạn, hàm miên đoản thì, cánh thị phong sương nguyệt hạ. Đạc bộ dư, tinh quang thiển đạm, hữu đàm hoa u địa, bắc kha trường từ. Thanh tích tốc tốc, lâm hương vi, hoa điểu vô ngữ, y vô miên.
(Đêm khuya yên tĩnh bụi khói bay loạn, giấc ngủ ngon chợt tỉnh, lại là sương gió dưới ánh trăng. Bước đi thong thả, tinh quang nhợt nhạt, có hoa quỳnh nơi vắng vẻ, bắc kha trường từ. Từng giọt trong suốt tuôn rơi, mưa dầm thơm mát, hoa điểu không nói gì, hắn vẫn chưa chợp mắt.)
Tiếng tỳ bà thật hay, mà tiếng hát của nàng lại càng hay hơn!
Đôi mắt Phong Phi Vân càng trở nên mơ mơ màng màng, con ngươi đen nhánh thâm thúy cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm, suy nghĩ càng trở nên nặng nề, dần dần giống như muốn ngủ say ở nơi này trong tiếng hát.
"Vũ trung miên" hình như chính là thôi miên ý chí của con người!
Đông Phương Kính Nguyệt vừa nhẹ giọng ca hát, vừa nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân đang dần dần hôn mê, đôi mắt xinh đẹp mê ly mỉm cười tựa như hai vầng trăng khuyết.
Nhưng mà đang lúc nàng cảm thấy việc lớn đã thành, trong màn mưa chợt truyền tới một hồi tiếng tiêu dằng dặc, có một trân tiếng xé gió truyền tới, người tới đây không ít, mỗi người đều là cao thủ, đặc biệt là người thổi tiêu kia lại càng tuyệt vời, tu vi thâm bất khả trắc.
Tiếng tỳ bà loạn một cái, Phong Phi Vân rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng hô to nguy hiểm, vừa rồi nếu như thật sự bị tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt thôi miên thì chẳng phải mặc cho nàng ta ức hiếp sao.
Phong Phi Vân không khống chế được mà ôm lấy thân mình, ánh mắt bất thiện nhìn sang Đông Phương Kính Nguyệt, nếu như bị bà nương chết bầm này thừa dịp hắn ngủ say mà làm chuyện thất lễ với hắn thì sẽ thua lỗ lớn lắm.
- Kính Hoàn Sơn quả nhiên là nhân kiệt địa linh (đất thiêng mới có nhân tài), lại đang ở nơi sâu trong rừng cây phong này lại có tiếng tỳ bà tuyệt diệu như vậy, bổn công tử đoán không lầm thì bên trong nhất định có một vị tuyệt đại giai nhân.
Trên đỉnh đầu cỗ kiệu là vân la màu trắng, đang từ trong màn mưa đi tới, phía dưới lót mây mù, phía trên là hoa vũ màu sắc rực rỡ lay động theo chiều gió, tiếng tiêu trong kiệu không dứt, càng thêm mấy phần thần bí.
Vân la trên đỉnh đầu cổ kiệu cũng không có rơi xuống, cũng đã được bốn thiếu nữ tuyệt sắc nâng lên, đứng ở bên ngoài mộc ốc trà lâu.
Người trong kiệu có tu vi cao phi thường, phóng xuất ra một cổ linh lực, bao lại cả vùng không gian trong vòng mấy trượng, cho dù mưa gió cũng không thấm vào được chút nào.
- Thanh âm này ...
Phong Phi Vân cảm thấy thanh âm của người này rất là quen thuộc, vì vậy hơi ghé mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong mưa gió vốn cũng không phải là chỉ có cổ kiệu có đính vân la và bốn người nữ tử xinh đẹp, xa hơn nơi đó còn có vô số bóng hình xinh đẹp dịu dàng, mỗi người đều là tuổi trẻ có tướng mạo tuyệt sắc, giống như là một rừng hoa nở rộ trong mưa, rất là vui tai vui mắt.
Có thể cùng lúc khiến cho nhiều nữ tử như vậy đi theo, thiên hạ cũng chỉ có một người như vậy.
Vô Hà công tử!
Đông Phương Kính Nguyệt hiển nhiên là rất không vui, dù sao thì vừa rồi nàng thiếu chút xíu nữa là đã thành công làm cho Phong Phi Vân bị thôi miên, có trời mới biết nửa đường lại xuất hiện một Vô Hà công tử, đây rốt cuộc là tên thần kinh từ nơi nào xuất hiện chứ?
- Tiếng tỳ bà vừa rồi chính là tiếng nhạc hay nhất là bình sinh tại hạ được nghe qua, cho dù là quốc thủ im hơi lặng tiếng, sợ là cũng không nhất định có thể cùng tranh cao thấp với cô nương. Tô Quân có hậu lễ đưa lên, chỉ nguyện cậy cô nương một ngày đẹp trời cùng nhau đàm luận âm luật.
Tay của Vô Hà công tử từ trong cổ kiệu đưa ra, hơi vẫy một cái, một nữ tữ thanh tao nhã lệ liền bưng một cái khây thuần ngân, đi vào mộc ốc trà lâu, đem hậu lễ đặt ở trước mặt của Đông Phương Kính Nguyệt.
Vô Hà công tử có thể có được nhiều kỳ nữ đi theo như vậy, nhất định là một người cực kỳ hiểu tâm tư nữ nhân, ra tay nhất định không phải là vật bình thường, chỉ có thể làm cho Đông Phương Kính Nguyệt không cách từ cự tuyệt.
Chỉ cần hắn có thể một mình ở lại bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt một ngày một đêm, như vậy thì hắn có thể nắm chắc mười phần khiến cho Đông Phương KÍnh Nguyệt một lòng một dạ thích hắn.
Hắn rất có tự tin trong việc này, bởi vì hắn chính là Vô Hà công tử, hoàn mỹ không tỳ vết!
Trong cái khây thuần ngân kia chính là một quyển trúc giản cổ lão, phía trên ghi chú "Khúc danh "Bất sát dạ quy nhân"".
Trúc giản hết sức cổ lão, mờ nhạt mà cổ xưa, có nơi còn bị côn trùng cắn để lại vết, lưu lại những lỗ tròn nho nhỏ, đại diện cho thời gian lâu đời, chừng mấy trăm năm lịch sử.
- "Bất sát dạ quy nhân", đây chẳng phải là quyển linh khúc thiên nhạc phủ mà Thần linh cung đánh mất từ năm trăm năm trước, là một trong tam đại thiên nhạc phủ trấn phủ tiên nhạc sao?
Đôi mày thanh tú của Đông Phương Kính Nguyệt hơi nhíu lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nàng đúng là hậu duệ quý tộc của gia tộc Ngân Câu, trong thiên hạ có tài bảo gì mà không có được?
Nàng vốn vẫn không quan tâm đến trọng lễ mà Tô Quân đưa tới, nhưng mà sau khi thấy đúng là khúc phổ "Bất sát dạ quy nhân" thì cũng khó có thể kiềm chế vui sướng trong lòng.
Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Vô Hà công tử:
- Từ trong tiếng tỳ bà vừa nãy của cô nương, tại hạ mơ hồ nghe được trong đó có vận luật thiên nhạc phủ của Thần linh cung , cô nương có lẽ đã từng ở Thần linh cung bái sư học nghệ qua, hơn nữa tu vi lại không thấp, tại hạ cũng có thể nói sai?
Trong mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt lại sinh ra mấy phần kinh ngạc, người này vậy mà cao minh như thế, nói:
- Các hạ nói không sai.
- Vậy thì thật sự quá tốt, khúcc phổ "bất sát dạ quy nhân" này chính là tại hạ tình cờ lấy được trong tay tiền bối, bây giờ coi như là vật quy nguyên chủ.
Vô Hà công tử nói sang sảng.
Vô Hà công tử không hổ là một hoa tùng cao thủ, lúc trước đã nói nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy hậu lễ của hắn thì sẽ bồi hắn một ngày một đêm, nghiên cứu và thảo luận âm luật, mà bây giờ lại lấy danh nghĩa vật quy nguyên chủ, đem món trọng bảo kia giao vào trong tay Đông Phương Kính Nguyệt, muốn dẫn nàng mắc câu.
Đông Phương Kính Nguyệt nếu như nhận lấy, cho dù là vật quy nguyên chủ, nhưng cũng đồng thời đáp ứng Vô Hà công tử, phải bồi hắn một ngày đêm.
Nếu không nhận lấy ... đây chính là khúc phổ tuyệt thế, càng là bí quyết chí cao trong tu tiên giới, quả thực khiến cho người ta không đành lòng buông tay.
Bành!
Phong Phi Vân liền huy động vô địch thiền trượng, bất ngờ đập tới trước, đem chiếc khay bạc đánh thành nhiều mảnh bạc, mà khúc phổ trúc giản trong chiếc khay bạc lại càng bị đánh cho trở thành trúc phấn đầy đất.
Như thế thì một quyển khúc phổ tuyệt thế, tam đại trấn phủ tiên khúc của thiên nhạc phủ, bây giờ coi như là hoàn toàn tuyệt thế.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lã chả, hơi nước mênh mang mịt mù.
Trong sơn lĩnh phong lâm, tiếng tỳ bà duy mỹ động lòng người, giống như tiên âm thần khúc.
Đông Phương Kính Nguyệt dựa ở trước cửa sổ, tay ôm đàn ỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh thật nhanh nhún nhảy ở trên dây đàn, đem một khúc "Vũ trung diện" tấu lên làm cho lòng người say đắm.
- Dạ ninh trần yên nhứ loạn, hàm miên đoản thì, cánh thị phong sương nguyệt hạ. Đạc bộ dư, tinh quang thiển đạm, hữu đàm hoa u địa, bắc kha trường từ. Thanh tích tốc tốc, lâm hương vi, hoa điểu vô ngữ, y vô miên.
(Đêm khuya yên tĩnh bụi khói bay loạn, giấc ngủ ngon chợt tỉnh, lại là sương gió dưới ánh trăng. Bước đi thong thả, tinh quang nhợt nhạt, có hoa quỳnh nơi vắng vẻ, bắc kha trường từ. Từng giọt trong suốt tuôn rơi, mưa dầm thơm mát, hoa điểu không nói gì, hắn vẫn chưa chợp mắt.)
Tiếng tỳ bà thật hay, mà tiếng hát của nàng lại càng hay hơn!
Đôi mắt Phong Phi Vân càng trở nên mơ mơ màng màng, con ngươi đen nhánh thâm thúy cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm, suy nghĩ càng trở nên nặng nề, dần dần giống như muốn ngủ say ở nơi này trong tiếng hát.
"Vũ trung miên" hình như chính là thôi miên ý chí của con người!
Đông Phương Kính Nguyệt vừa nhẹ giọng ca hát, vừa nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân đang dần dần hôn mê, đôi mắt xinh đẹp mê ly mỉm cười tựa như hai vầng trăng khuyết.
Nhưng mà đang lúc nàng cảm thấy việc lớn đã thành, trong màn mưa chợt truyền tới một hồi tiếng tiêu dằng dặc, có một trân tiếng xé gió truyền tới, người tới đây không ít, mỗi người đều là cao thủ, đặc biệt là người thổi tiêu kia lại càng tuyệt vời, tu vi thâm bất khả trắc.
Tiếng tỳ bà loạn một cái, Phong Phi Vân rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng hô to nguy hiểm, vừa rồi nếu như thật sự bị tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt thôi miên thì chẳng phải mặc cho nàng ta ức hiếp sao.
Phong Phi Vân không khống chế được mà ôm lấy thân mình, ánh mắt bất thiện nhìn sang Đông Phương Kính Nguyệt, nếu như bị bà nương chết bầm này thừa dịp hắn ngủ say mà làm chuyện thất lễ với hắn thì sẽ thua lỗ lớn lắm.
- Kính Hoàn Sơn quả nhiên là nhân kiệt địa linh (đất thiêng mới có nhân tài), lại đang ở nơi sâu trong rừng cây phong này lại có tiếng tỳ bà tuyệt diệu như vậy, bổn công tử đoán không lầm thì bên trong nhất định có một vị tuyệt đại giai nhân.
Trên đỉnh đầu cỗ kiệu là vân la màu trắng, đang từ trong màn mưa đi tới, phía dưới lót mây mù, phía trên là hoa vũ màu sắc rực rỡ lay động theo chiều gió, tiếng tiêu trong kiệu không dứt, càng thêm mấy phần thần bí.
Vân la trên đỉnh đầu cổ kiệu cũng không có rơi xuống, cũng đã được bốn thiếu nữ tuyệt sắc nâng lên, đứng ở bên ngoài mộc ốc trà lâu.
Người trong kiệu có tu vi cao phi thường, phóng xuất ra một cổ linh lực, bao lại cả vùng không gian trong vòng mấy trượng, cho dù mưa gió cũng không thấm vào được chút nào.
- Thanh âm này ...
Phong Phi Vân cảm thấy thanh âm của người này rất là quen thuộc, vì vậy hơi ghé mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong mưa gió vốn cũng không phải là chỉ có cổ kiệu có đính vân la và bốn người nữ tử xinh đẹp, xa hơn nơi đó còn có vô số bóng hình xinh đẹp dịu dàng, mỗi người đều là tuổi trẻ có tướng mạo tuyệt sắc, giống như là một rừng hoa nở rộ trong mưa, rất là vui tai vui mắt.
Có thể cùng lúc khiến cho nhiều nữ tử như vậy đi theo, thiên hạ cũng chỉ có một người như vậy.
Vô Hà công tử!
Đông Phương Kính Nguyệt hiển nhiên là rất không vui, dù sao thì vừa rồi nàng thiếu chút xíu nữa là đã thành công làm cho Phong Phi Vân bị thôi miên, có trời mới biết nửa đường lại xuất hiện một Vô Hà công tử, đây rốt cuộc là tên thần kinh từ nơi nào xuất hiện chứ?
- Tiếng tỳ bà vừa rồi chính là tiếng nhạc hay nhất là bình sinh tại hạ được nghe qua, cho dù là quốc thủ im hơi lặng tiếng, sợ là cũng không nhất định có thể cùng tranh cao thấp với cô nương. Tô Quân có hậu lễ đưa lên, chỉ nguyện cậy cô nương một ngày đẹp trời cùng nhau đàm luận âm luật.
Tay của Vô Hà công tử từ trong cổ kiệu đưa ra, hơi vẫy một cái, một nữ tữ thanh tao nhã lệ liền bưng một cái khây thuần ngân, đi vào mộc ốc trà lâu, đem hậu lễ đặt ở trước mặt của Đông Phương Kính Nguyệt.
Vô Hà công tử có thể có được nhiều kỳ nữ đi theo như vậy, nhất định là một người cực kỳ hiểu tâm tư nữ nhân, ra tay nhất định không phải là vật bình thường, chỉ có thể làm cho Đông Phương Kính Nguyệt không cách từ cự tuyệt.
Chỉ cần hắn có thể một mình ở lại bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt một ngày một đêm, như vậy thì hắn có thể nắm chắc mười phần khiến cho Đông Phương KÍnh Nguyệt một lòng một dạ thích hắn.
Hắn rất có tự tin trong việc này, bởi vì hắn chính là Vô Hà công tử, hoàn mỹ không tỳ vết!
Trong cái khây thuần ngân kia chính là một quyển trúc giản cổ lão, phía trên ghi chú "Khúc danh "Bất sát dạ quy nhân"".
Trúc giản hết sức cổ lão, mờ nhạt mà cổ xưa, có nơi còn bị côn trùng cắn để lại vết, lưu lại những lỗ tròn nho nhỏ, đại diện cho thời gian lâu đời, chừng mấy trăm năm lịch sử.
- "Bất sát dạ quy nhân", đây chẳng phải là quyển linh khúc thiên nhạc phủ mà Thần linh cung đánh mất từ năm trăm năm trước, là một trong tam đại thiên nhạc phủ trấn phủ tiên nhạc sao?
Đôi mày thanh tú của Đông Phương Kính Nguyệt hơi nhíu lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nàng đúng là hậu duệ quý tộc của gia tộc Ngân Câu, trong thiên hạ có tài bảo gì mà không có được?
Nàng vốn vẫn không quan tâm đến trọng lễ mà Tô Quân đưa tới, nhưng mà sau khi thấy đúng là khúc phổ "Bất sát dạ quy nhân" thì cũng khó có thể kiềm chế vui sướng trong lòng.
Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Vô Hà công tử:
- Từ trong tiếng tỳ bà vừa nãy của cô nương, tại hạ mơ hồ nghe được trong đó có vận luật thiên nhạc phủ của Thần linh cung , cô nương có lẽ đã từng ở Thần linh cung bái sư học nghệ qua, hơn nữa tu vi lại không thấp, tại hạ cũng có thể nói sai?
Trong mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt lại sinh ra mấy phần kinh ngạc, người này vậy mà cao minh như thế, nói:
- Các hạ nói không sai.
- Vậy thì thật sự quá tốt, khúcc phổ "bất sát dạ quy nhân" này chính là tại hạ tình cờ lấy được trong tay tiền bối, bây giờ coi như là vật quy nguyên chủ.
Vô Hà công tử nói sang sảng.
Vô Hà công tử không hổ là một hoa tùng cao thủ, lúc trước đã nói nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy hậu lễ của hắn thì sẽ bồi hắn một ngày một đêm, nghiên cứu và thảo luận âm luật, mà bây giờ lại lấy danh nghĩa vật quy nguyên chủ, đem món trọng bảo kia giao vào trong tay Đông Phương Kính Nguyệt, muốn dẫn nàng mắc câu.
Đông Phương Kính Nguyệt nếu như nhận lấy, cho dù là vật quy nguyên chủ, nhưng cũng đồng thời đáp ứng Vô Hà công tử, phải bồi hắn một ngày đêm.
Nếu không nhận lấy ... đây chính là khúc phổ tuyệt thế, càng là bí quyết chí cao trong tu tiên giới, quả thực khiến cho người ta không đành lòng buông tay.
Bành!
Phong Phi Vân liền huy động vô địch thiền trượng, bất ngờ đập tới trước, đem chiếc khay bạc đánh thành nhiều mảnh bạc, mà khúc phổ trúc giản trong chiếc khay bạc lại càng bị đánh cho trở thành trúc phấn đầy đất.
Như thế thì một quyển khúc phổ tuyệt thế, tam đại trấn phủ tiên khúc của thiên nhạc phủ, bây giờ coi như là hoàn toàn tuyệt thế.