Tất ngoại công rộng rãi lấy một giáp cổ màu màu trắng ra, tuy chỉ có hộ tấm kính, bao tay nhưng vẫn rất quý giá. Chủ nhân của nó từng là hiền giả Vũ Hóa cảnh, bên trên dính một chút khí Vũ Hóa, uy lực bất phàm.
Phong Phi Vân nhận ra Tất ngoại công, đó là lão ăn mày trộm hết tiền biếu, báu vật hôm Tiêu Thiên Duyệt thành thân. Một trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy ra kiếm phôi thần kiếm cũng không giết lão ăn mày được, khiến lão chạy mất không còn bóng dáng.
Giáp cổ này là món quà Lưu Tô Tử đưa tặng phủ thiếu thành chủ, tên là Tiên Quang Vân giáp.
Một trong các tang vật bị trộm.
Chỉ có một nửa Tiên Quang Vân giáp nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh, dù gì có chút hơi thở hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Không uổng là tổ tôn, thật là cá mè một lứa.
Phong Phi Vân nghĩ vậy nhưng vẫn hớn hở nhận Tiên Quang Vân giáp, thảo luận việc chính với Tất ngoại công.
Tất ngoại công là một người rất có tài, nhất là tạo nghệ đạo trận pháp còn hơn Long Khương Linh một bậc.
Nếu Tất ngoại công không có tạo nghệ trận pháp siêu cao thì không thể ra vào Cửu Tiêu tiên thành như chốn không người. Làm ăn trộm đa số giỏi món này.
Phong Phi Vân và Tất ngoại công hợp tác, chỉ mất một buổi chiều là kết nối con đường Thiên Quốc, tạo lại cánh cửa. Tất ngoại công rất tò mò về Thiên quốc, muốn vào xem.
Phong Phi Vân nói:
- Bên trong là bí cảnh mãng thú, đầy rẫy nguy hiểm.
Tay chân Tất ngoại công còn táy máy hơn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân không dám để lão đi Thiên quốc.
Tất ngoại công nghe bí cảnh mãng thú thì ngây người nửa ngày, giây sau nheo mắt thầm nghĩ:
- Nếu thật sự là bí cảnh mãng thú thì hắn kết nối con đường làm gì? Tiểu quỷ này muốn lừa ta, chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo bối.
Nghĩ đến đây mắt Tất ngoại công tỏa sáng.
- Lão phu sớm muốn đi bí cảnh mãng thú dạo chơi, vừa lúc bắt một con chiến thú cường đại xem như tọa kỵ.
Tất ngoại công nhất quyết đòi đi, xông vào Thiên quốc. Nhưng Tất ngoại công chưa vào Thiên quốc thì một vuốt thú to bay ra, móng vuốt to cỡ mấy ngàn thước, như vuốt trời, lớn cỡ cái gầu, uy thế đáng sợ.
- Má ơi, thật sự là bí cảnh mãng thú!
Tất ngoại công quay đầu chạy, đôi chân mau hơn bánh xe chớp mắt lao ra con đường Thiên Quốc.
Phong Phi Vân cũng thấy cái vuốt đó, là vuốt của Bệ Ngạn lão tổ.
Trước đó Phong Phi Vân truyền âm báo với Bệ Ngạn lão tổ trong Thiên quốc, cố ý hù Tất ngoại công.
Phong Phi Vân cất kim phật cao chín mươi chín thước, cười nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.
Biểu tình Tất ngoại công nghiêm túc nói:
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Nói này tiểu phong, ngươi nối con đường đến bí cảnh mãng thú làm gì?
Móng vuốt vừa rồi rất khiếp người, chủ nhân của nó tuyệt đối là mãng thú siêu cường đại.
- Cái này . . . Để rèn luyện.
Phong Phi Vân không muốn bị Tất ngoại công hỏi tiếp, hắn từ biệt, đi tìm Long La Phù.
Phong Phi Vân mang Long La Phù vào Thiên quốc, đưa đến tháp cổ phật môn chỗ ở của Vu Thanh Họa, muốn nhờ nàng chăm sóc giùm.
- Tấn đế mang thai?
Vu Thanh Họa nghe tin này rất là ngạc nhiên, nhìn Long La Phù từ trên xuống dưới, sắc mặt nàng khó chịu, nghiến răng ken két.
Vu Thanh Họa nói:
- Nơi này là phật môn thanh tịnh, từ khi nào thành chỗ cho Phong Phi Vân ngươi gửi gắm?
Phong Phi Vân nói:
- Ta biết nàng còn vấn vương tình cảm với ta, không thích thấy nữ nhân khác mang thai con ta. Vậy thôi đi, ta tìm Đàn Thanh Tố hỗ trợ.
Vu Thanh Họa mặc phật y trắng nhảy xuống đài linh thạch, biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta lục căn thanh tịnh, chưa từng động tình, ngươi đừng nói bậy bạ làm hỏng danh dự của ta. Đàn Thanh Tố không có gì mạnh hơn ta! Chỉ là chăm sóc một nữ nhân giùm ngươi, Vu Thanh Họa ta chắc chắn sẽ làm ổn thỏa!
Phong Phi Vân cười thật lòng.
Con đường Thiên Quốc lại kết nối, biết tin này mọi người rất vui, chạy tới tháp cổ của Vu Thanh Họa.
Thiên Vu thần nữ, Long Thương Nguyệt, La Ngọc Nhi, Tiểu Tà Ma, Diêu Cát. Khi bọn họ biết Long La Phù có bầu với Phong Phi Vân thì ánh mắt thay đổi. Mắt Long Thương Nguyệt đối địch nhìn bụng Long La Phù, ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt Diêu Cát bí hiểm, cười tủm tỉm nhưng nụ cười đầy ghen tị.
Hốc mắt La Ngọc Nhi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Khi nào ngươi và Long tỷ tỷ thành thân?
Mang thai, chuyện quan tâm đầu tiên đương nhiên là thành thân. Hơn nữa là có con rồi thành thân, Long La Phù sẽ là vợ cả, chính thê, sinh con sẽ trở thành trưởng tử kế thừa mọi người của Phong Phi Vân, địa vị cao hơn con của nữ nhân khác sinh cho hắn.
Đây là lý do ánh mắt Long Thương Nguyệt, Diêu Cát hằn học.
- Không vội, La Phù có thần thai, thai nhi cần nhiều linh khí, ngưng tụ thời gian dài, không sinh ra trong vòng nửa năm, một năm được.
Phong Phi Vân có nghe tin đồn về thần thai, thời gian dựng dục không phải mười tháng mà quyết định từ tu vi của mẫu thân. Tu vi mẫu thân càng cao tích lũy lực lượng thần tính nhiều, tốc độ sinh thai nhi càng mau.
Nếu tu vi mẫu thân thấp, vận chuyển linh khí cho thai nhi chậm, tích lũy thần tính càng chậm, thời gian dựng dục càng lâu.
Tộc phượng hoàng từng sinh ra thánh thai, một con phượng hoàng dựng dục ba trăm năm mới sinh ra.
Sách cổ ghi chép, nữ thánh linh có thánh thai thì chỉ mười tháng.
Nếu nữ tu sĩ Vũ Hóa cảnh có thánh thai thì từ mười năm đến một ngàn năm mới tích lũy đủ thánh lực cần thiết cho thai nhi.
Muốn dựng dục thần thai càng cvàng nhièu linh khí.
Đương nhiên có một số thần vật trong truyền thuyết nếu cho mẫu thân dùng sẽ tăng nhanh tốc độ thai nhi ngưng tụ thần lực, có ích lợi lớn cho cơ thể mẹ.
Tiểu Tà Ma chạy đến bên cạnh Long La Phù, mặt dán bụng nàng, nghiêm túc lắng nghe?
- Oa, em bé mau sinh, Sau khi sinh ra ta sẽ làm tiểu di!
Tuy Phong Phi Vân không nói bao lâu sẽ thành thân với Long La Phù, nhưng các nữ nhân thấy nguy cơ. Nếu để Long La Phù thuận lợi sinh con, vậy tương lai bọn họ phải làm vợ bé.
Chỉ có Thiên Vu thần nữ là biểu hiện bình thản nhất.
Nên Phong Phi Vân đặc biệt nhờ Thiên Vu thần nữ chăm sóc Long La Phù. Long Thương Nguyệt, Diêu Cát không phải thiện nam tín nữ. Vì ích lợi của mình, bọn họ dám làm tất cả, rất có thể sẽ hại Long La Phù.
Thiên Vu thần nữ rất thích không khí bình yên trong Thiên quốc, nàng định mãi mãi ở lại đây tu luyện nên không từ chối lời nhờ vả của Phong Phi Vân, nàng đồng ý chăm sóc Long La Phù.
Sắp xếp xong mấy chuyện này, Phong Phi Vân rời khỏi Thiên quốc.
Khi Phong Phi Vân quay về Bán Yêu Minh, tìm khắp nơi không thấy Ngư gia. Đám bán yêu trong Bán Yêu Minh không thấy Ngư gia, lão như biến mất khỏi Quý vực.
Điều này khiến Phong Phi Vân càng nghi ngờ thân phận của Ngư gia:
- Rất có thể lão quen mẫu thân, phụ thân của ta.
Hôm nay là ngày đi đại bản doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh, sáng sớm Tất Ninh Soái đến chào từ biệt Phong Phi Vân.
- Sau khi ngươi đi chiến trường vạn tộc rèn luyện rồi nhớ đến Chiến Địa Tước phủ.
Tất Ninh Soái cùng Tất ngoại công thông qua cổ trận đài rời khỏi Quý vực.
Mao Ô Quy ở lại:
- Ngươi đưa nhi tử nuôi và mẫu thân của nó đi đâu rồi?
Tất ngoại công rộng rãi lấy một giáp cổ màu màu trắng ra, tuy chỉ có hộ tấm kính, bao tay nhưng vẫn rất quý giá. Chủ nhân của nó từng là hiền giả Vũ Hóa cảnh, bên trên dính một chút khí Vũ Hóa, uy lực bất phàm.
Phong Phi Vân nhận ra Tất ngoại công, đó là lão ăn mày trộm hết tiền biếu, báu vật hôm Tiêu Thiên Duyệt thành thân. Một trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy ra kiếm phôi thần kiếm cũng không giết lão ăn mày được, khiến lão chạy mất không còn bóng dáng.
Giáp cổ này là món quà Lưu Tô Tử đưa tặng phủ thiếu thành chủ, tên là Tiên Quang Vân giáp.
Một trong các tang vật bị trộm.
Chỉ có một nửa Tiên Quang Vân giáp nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh, dù gì có chút hơi thở hiền giả Vũ Hóa cảnh.
Không uổng là tổ tôn, thật là cá mè một lứa.
Phong Phi Vân nghĩ vậy nhưng vẫn hớn hở nhận Tiên Quang Vân giáp, thảo luận việc chính với Tất ngoại công.
Tất ngoại công là một người rất có tài, nhất là tạo nghệ đạo trận pháp còn hơn Long Khương Linh một bậc.
Nếu Tất ngoại công không có tạo nghệ trận pháp siêu cao thì không thể ra vào Cửu Tiêu tiên thành như chốn không người. Làm ăn trộm đa số giỏi món này.
Phong Phi Vân và Tất ngoại công hợp tác, chỉ mất một buổi chiều là kết nối con đường Thiên Quốc, tạo lại cánh cửa. Tất ngoại công rất tò mò về Thiên quốc, muốn vào xem.
Phong Phi Vân nói:
- Bên trong là bí cảnh mãng thú, đầy rẫy nguy hiểm.
Tay chân Tất ngoại công còn táy máy hơn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân không dám để lão đi Thiên quốc.
Tất ngoại công nghe bí cảnh mãng thú thì ngây người nửa ngày, giây sau nheo mắt thầm nghĩ:
- Nếu thật sự là bí cảnh mãng thú thì hắn kết nối con đường làm gì? Tiểu quỷ này muốn lừa ta, chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo bối.
Nghĩ đến đây mắt Tất ngoại công tỏa sáng.
- Lão phu sớm muốn đi bí cảnh mãng thú dạo chơi, vừa lúc bắt một con chiến thú cường đại xem như tọa kỵ.
Tất ngoại công nhất quyết đòi đi, xông vào Thiên quốc. Nhưng Tất ngoại công chưa vào Thiên quốc thì một vuốt thú to bay ra, móng vuốt to cỡ mấy ngàn thước, như vuốt trời, lớn cỡ cái gầu, uy thế đáng sợ.
- Má ơi, thật sự là bí cảnh mãng thú!
Tất ngoại công quay đầu chạy, đôi chân mau hơn bánh xe chớp mắt lao ra con đường Thiên Quốc.
Phong Phi Vân cũng thấy cái vuốt đó, là vuốt của Bệ Ngạn lão tổ.
Trước đó Phong Phi Vân truyền âm báo với Bệ Ngạn lão tổ trong Thiên quốc, cố ý hù Tất ngoại công.
Phong Phi Vân cất kim phật cao chín mươi chín thước, cười nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.
Biểu tình Tất ngoại công nghiêm túc nói:
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Nói này tiểu phong, ngươi nối con đường đến bí cảnh mãng thú làm gì?
Móng vuốt vừa rồi rất khiếp người, chủ nhân của nó tuyệt đối là mãng thú siêu cường đại.
- Cái này . . . Để rèn luyện.
Phong Phi Vân không muốn bị Tất ngoại công hỏi tiếp, hắn từ biệt, đi tìm Long La Phù.
Phong Phi Vân mang Long La Phù vào Thiên quốc, đưa đến tháp cổ phật môn chỗ ở của Vu Thanh Họa, muốn nhờ nàng chăm sóc giùm.
- Tấn đế mang thai?
Vu Thanh Họa nghe tin này rất là ngạc nhiên, nhìn Long La Phù từ trên xuống dưới, sắc mặt nàng khó chịu, nghiến răng ken két.
Vu Thanh Họa nói:
- Nơi này là phật môn thanh tịnh, từ khi nào thành chỗ cho Phong Phi Vân ngươi gửi gắm?
Phong Phi Vân nói:
- Ta biết nàng còn vấn vương tình cảm với ta, không thích thấy nữ nhân khác mang thai con ta. Vậy thôi đi, ta tìm Đàn Thanh Tố hỗ trợ.
Vu Thanh Họa mặc phật y trắng nhảy xuống đài linh thạch, biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta lục căn thanh tịnh, chưa từng động tình, ngươi đừng nói bậy bạ làm hỏng danh dự của ta. Đàn Thanh Tố không có gì mạnh hơn ta! Chỉ là chăm sóc một nữ nhân giùm ngươi, Vu Thanh Họa ta chắc chắn sẽ làm ổn thỏa!
Phong Phi Vân cười thật lòng.
Con đường Thiên Quốc lại kết nối, biết tin này mọi người rất vui, chạy tới tháp cổ của Vu Thanh Họa.
Thiên Vu thần nữ, Long Thương Nguyệt, La Ngọc Nhi, Tiểu Tà Ma, Diêu Cát. Khi bọn họ biết Long La Phù có bầu với Phong Phi Vân thì ánh mắt thay đổi. Mắt Long Thương Nguyệt đối địch nhìn bụng Long La Phù, ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt Diêu Cát bí hiểm, cười tủm tỉm nhưng nụ cười đầy ghen tị.
Hốc mắt La Ngọc Nhi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Khi nào ngươi và Long tỷ tỷ thành thân?
Mang thai, chuyện quan tâm đầu tiên đương nhiên là thành thân. Hơn nữa là có con rồi thành thân, Long La Phù sẽ là vợ cả, chính thê, sinh con sẽ trở thành trưởng tử kế thừa mọi người của Phong Phi Vân, địa vị cao hơn con của nữ nhân khác sinh cho hắn.
Đây là lý do ánh mắt Long Thương Nguyệt, Diêu Cát hằn học.
- Không vội, La Phù có thần thai, thai nhi cần nhiều linh khí, ngưng tụ thời gian dài, không sinh ra trong vòng nửa năm, một năm được.
Phong Phi Vân có nghe tin đồn về thần thai, thời gian dựng dục không phải mười tháng mà quyết định từ tu vi của mẫu thân. Tu vi mẫu thân càng cao tích lũy lực lượng thần tính nhiều, tốc độ sinh thai nhi càng mau.
Nếu tu vi mẫu thân thấp, vận chuyển linh khí cho thai nhi chậm, tích lũy thần tính càng chậm, thời gian dựng dục càng lâu.
Tộc phượng hoàng từng sinh ra thánh thai, một con phượng hoàng dựng dục ba trăm năm mới sinh ra.
Sách cổ ghi chép, nữ thánh linh có thánh thai thì chỉ mười tháng.
Nếu nữ tu sĩ Vũ Hóa cảnh có thánh thai thì từ mười năm đến một ngàn năm mới tích lũy đủ thánh lực cần thiết cho thai nhi.
Muốn dựng dục thần thai càng cvàng nhièu linh khí.
Đương nhiên có một số thần vật trong truyền thuyết nếu cho mẫu thân dùng sẽ tăng nhanh tốc độ thai nhi ngưng tụ thần lực, có ích lợi lớn cho cơ thể mẹ.
Tiểu Tà Ma chạy đến bên cạnh Long La Phù, mặt dán bụng nàng, nghiêm túc lắng nghe?
- Oa, em bé mau sinh, Sau khi sinh ra ta sẽ làm tiểu di!
Tuy Phong Phi Vân không nói bao lâu sẽ thành thân với Long La Phù, nhưng các nữ nhân thấy nguy cơ. Nếu để Long La Phù thuận lợi sinh con, vậy tương lai bọn họ phải làm vợ bé.
Chỉ có Thiên Vu thần nữ là biểu hiện bình thản nhất.
Nên Phong Phi Vân đặc biệt nhờ Thiên Vu thần nữ chăm sóc Long La Phù. Long Thương Nguyệt, Diêu Cát không phải thiện nam tín nữ. Vì ích lợi của mình, bọn họ dám làm tất cả, rất có thể sẽ hại Long La Phù.
Thiên Vu thần nữ rất thích không khí bình yên trong Thiên quốc, nàng định mãi mãi ở lại đây tu luyện nên không từ chối lời nhờ vả của Phong Phi Vân, nàng đồng ý chăm sóc Long La Phù.
Sắp xếp xong mấy chuyện này, Phong Phi Vân rời khỏi Thiên quốc.
Khi Phong Phi Vân quay về Bán Yêu Minh, tìm khắp nơi không thấy Ngư gia. Đám bán yêu trong Bán Yêu Minh không thấy Ngư gia, lão như biến mất khỏi Quý vực.
Điều này khiến Phong Phi Vân càng nghi ngờ thân phận của Ngư gia:
- Rất có thể lão quen mẫu thân, phụ thân của ta.
Hôm nay là ngày đi đại bản doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh, sáng sớm Tất Ninh Soái đến chào từ biệt Phong Phi Vân.
- Sau khi ngươi đi chiến trường vạn tộc rèn luyện rồi nhớ đến Chiến Địa Tước phủ.
Tất Ninh Soái cùng Tất ngoại công thông qua cổ trận đài rời khỏi Quý vực.
Mao Ô Quy ở lại:
- Ngươi đưa nhi tử nuôi và mẫu thân của nó đi đâu rồi?