Qua hơn hai mươi ngày, Bán Yêu Minh trở về binh doanh tám bảy lăm. Nơi này là binh doanh thứ tám trăm bảy mươi lăm trong Mộc Thần Giá chiến khu, tụ tập mấy ngàn vạn tu sĩ nhân loại.
Mỗi binh doanh có một trọng trần hậu cần bổ sung, tại đây không chỉ dể tu sĩ từ chiến trường vạn tộc trở về nghỉ ngơi, cũng có thể đổi quân công, mau tài liệu tiêu hao trên chiến trường.
- Các ngươi nhìn kia, đó là đàn bán yêu Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh phải không?
- Ha ha ha ha ha ha! Thật sự là bọn họ! Không chết hết trên chiến trường, may mắn thật.
- May gì, năm trăm người vào chiến trường vạn tộc bây giờ chỉ còn mấy chục người trở về, chết tám mươi phần trăm.
- Chắc sợ teo tim trốn về.
Bởi vì Bán Yêu Minh có đặc điểm riêng khiến nhiều tu sĩ trong binh doanh tám bảy năm vây xem. Trong đó có thanh niên tài tuấn cổ tộc, một số kiệt xuất Trung cổ thế gia. Bọn họ cười nhạo các tu sĩ Bán Yêu Minh nhìn nhìn đám chó cụp đuôi trốn về.
Con người luôn thích vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là đám đệ tử cổ tộc cao cao tại thượng. Bọn họ khinh thường sinh vật ti tiện bán yêu, giờ trêu chọc và cười nhạo lớn tiếng nhất.
Tu sĩ Bán Yêu Minh người đầy máu, nhiều người bị thương, trong đó có bị thương nặng được bán yêu khác nâng về.
Đám tu sĩ không chút đồng tình, còn công kích bằng ngôn ngữ, xem tinh anh bán yêu là con khỉ làm xiếc, Bán Yêu Minh càng nổi điên thì bọn họ càng sung sướng.
Đây là tâm tính 'bắt nạt kẻ yếu' của đa số người.
Nếu yếu đuối, nhượng nhịn thì càng bị ăn hiếp, bị người cho rằng dễ khinh khi.
Trong đó cũng có người đồng tình tu sĩ Bán Yêu Minh.
Một lão nhân tiên phong đạo cốt mắng môn nhân của mình, lên tiếng:
- Dù sao bọn họ chiến đấu vì nhân loại, dù thua, chết, tổn thương, tàn cũng đã giỏi, đáng làm người ta tôn kính.
Một nữ truyền nhân thánh phủ cưỡi tiên hạc đồng tình nói:
- Bán Yêu Minh vốn yếu thế, chỉ có năm trăm người ra chiến trường, bị nhân loại bài xích, xa lánh, không được minh quân trợ giúp. Có thể trốn về đã rất giỏi, các ngươi bớt nói đi.
Tu sĩ Bán Yêu Minhi m lặng đi vào binh doanh, tuy hơn tám mươi phần trăm tu sĩ chết trận, mỗi người đầy vết thương nhưng bọn họ hừng hực tâm huyết, vẻ mặt không hề sợ hãi và hèn nhát, ánh mắt kiêu ngạo bất khuất.
Có người kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Bọn họ đi thẳng hướng quân công bộ? Chẳng lẽ bọn họ tích lũy quân công trên chiến trường sao?
Có người cười nói:
- Trong Bán Yêu Minh có vài binh trưởng hơi giỏi, dư sức giết một ít yêu rải rác.
Nhiều tu sĩ ôm tâm tình náo nhiệt tụ tập bên ngoài quân công bộ, muốn nhìn xem sinh vật ti tiện Bán Yêu Minh lập bao nhiêu quân công.
Mặt Thạch Đại Khai bê bết máu, lông đen dài toàn thân đẫm máu, thanh âm đầy uất hận:
- Đám người kia thật quá đáng, muốn xem chúng ta làm trò cười!
Người Phong Phi Vân sạch sẽ hơn nhiều, hắn bị thương nặng nhưng có kim tàm phật khí điều dưỡng chữa lành.
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Xem thì xem. A, bọn họ cũng trở về?
Thạch Đại Khai nhìn theo ánh mắt Phong Phi Vân, thấy địa quân cuối chân trời lao vào quân doanh, một đám đông nghìn nghịt như bầy ong về tổ.
Có mấy chục vạn tu sĩ, đa số mặc giáp, giơ cờ to, trên cờ viết chữ Cổ, Hoàng Kim thánh phủ, Mộ Dung, Hoàng. Cơ bay rợp trời, thánh quang lấp lánh, ánh sáng cờ chiến đâm người không mở mắt ra được.
Thủ lĩnh là hơn mười nam nữ phong hao tuyệt đại. Hoặc là anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia, thiếu chủ tiên thành, thánh nữ thánh phủ. Nam tuấn tú siêu đẳng, nữ đẹp như tiên. Toàn là thanh niên, trò chuyện vui vẻ đi vào binh doanh.
- Là các thiên chi kiêu tử Trung cổ thế gia trở về từ Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới. Địa quân mấy chục vạn tu sĩ là quân đội hộ vệ gia tộc của bọn họ.
Đám thanh niên tài tuấn trở về, gây náo động lớn trong binh doanh tám bảy lăm. Nhiều người chạy ra binh doanh vây xem phong độ 0Long La Phù, náo nhiệt hơn lúc Bán Yêu Minh trở về rất nhiều.
- Nam nhân mặc giáp hoàng kim là thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, một vị vô thượng thiên kiêu, mười tám tuổi đã vào chiến trường vạn tộc, tích lũy hơn ba ngàn điểm quân công.
- Nữ nhân xinh đẹp khuynh thành tiên quang bao phủ kia là thánh nữ của Ngân Hà thánh phủ, có tiếng thơm là tiên nữ. Nhiều tài tuấn thiên hỏa phù rất ngưỡng mộ nàng, kinh diễm mất hồn.
Đây là một đám tài tuân kiệt xuất được vầng sáng thiên tài bao phủ, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ, bản thân có tu vi cao không thể với tới, khiến người e sợ.
Lưu Tô Tử, Cố Bát thiếu gia, một số thiên tài, thiên chi kiêu nữ Trung cổ thế gia cũng có trong đó, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cố Bát thiếu gia mặc chiến giáp, rất là phong khoáng, tuấn tú đầy Khí thế.
Cố Bát thiếu gia cười nói:
- Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới cũng chỉ có thế, chẳng có gì đáng sợ. Giết yêu tộc như đồ heo chó.
Mộ Dung Kiến Khang cưỡi trên lưng một con chiến thú, tay cầm phương thiên họa kích, cất cao giọng cười nói:
- Chúng ta hợp tác tiêu diệt một hang ổ mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, mỗi người chắc có thể đổi mấy trăm điểm quân công.
Mộ Dung Kiến Khang làm như sợ người ta không nghe thấy bọn họ tích lũy quân công, nói rất lớn tiếng, tu sĩ nửa binh doanh tám bảy lăm đều nghe thấy.
Lời Mộ Dung Kiến Khang nói đúng là gây náo động. Tiêu diệt mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, hèn gì bọn họ vui vẻ như thế. Ai lập công lớn đều thích khoe khoang.
- Tiêu diệt hang ổ mấy chục vạn yêu tộc? Thật lợi hại. Binh doanh tám bảy lăm chúng ta đã nhiều năm không có tin chiến thắng như vậy.
- Yêu tộc rất gian xảo, linh giác cực kỳ nhạy bén, muốn tiêu diệt một hang ổ yêu tộc nói dễ hơn làm. Không uổng là đám người đỉnh cao nhất thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh.
Đám thanh niên tài tuấn đi hướng quân công bộ, muốn đổi quân công.
Người Bán Yêu Minh còn đang xếp hàng trong đám đông. Có nhiều tu sĩ đi đổi quân công, mỗi người phải xếp hàng.
So với đám thanh niên tài tuấn phong hoa tuyệt đại thì mấy chục bán yêu người đẫm máu không bắt mắt chút nào. Nhưng vẫn có người chú ý.
Một gia nô đứng Sau lưng Cố Bát thiếu gia cười nhạo:
- Ủa? Đó chẳng phải là tinh anh Bán Yêu Minh sao? Đại quân năm trăm người mà sao bây giờ còn có mấy người?
Gia nô cố ý nhấn mạnh hai chữ tinh anh, đó là A Cẩu từng bị Phong Phi Vân dạy cho bài học.
Thạch Đại Khai hét to:
- Không cần các ngươi lo!
Trong giọng nói đầy tức giận.
Cố Bát thiếu gia dừng bước nhìn 'tàn binh bại tướng' Bán Yêu Minh, cuối cùng nhìn Phong Phi Vân.
Cố Bát thiếu gia gật đầu, nói:
- Không tệ, không chết trận trên chiến trường, có chút bản lĩnh. Không biết các ngươi tích lũy được bao nhiêu quân công?
Phong Phi Vân bình tĩnh cười nói:
- Bán Yêu Minh chúng ta lần đầu tiên ra chiến trường, sao có thể so sánh với thanh niên tài tuấn nhà rộng của nhiều như các ngươi? Có thể sống đã là may.
Nhiều người ghe giọng điệu của Phong Phi Vân đầy ghen tỵ, như đang nói: Dù các ngươi lập công lớn thì đó là vì tài sản dày, có cường giả hộ đạo, có quân đội gia tộc cho các ngươi điều khiển chứ không phải dựa vào bản lĩnh thật.
Qua hơn hai mươi ngày, Bán Yêu Minh trở về binh doanh tám bảy lăm. Nơi này là binh doanh thứ tám trăm bảy mươi lăm trong Mộc Thần Giá chiến khu, tụ tập mấy ngàn vạn tu sĩ nhân loại.
Mỗi binh doanh có một trọng trần hậu cần bổ sung, tại đây không chỉ dể tu sĩ từ chiến trường vạn tộc trở về nghỉ ngơi, cũng có thể đổi quân công, mau tài liệu tiêu hao trên chiến trường.
- Các ngươi nhìn kia, đó là đàn bán yêu Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh phải không?
- Ha ha ha ha ha ha! Thật sự là bọn họ! Không chết hết trên chiến trường, may mắn thật.
- May gì, năm trăm người vào chiến trường vạn tộc bây giờ chỉ còn mấy chục người trở về, chết tám mươi phần trăm.
- Chắc sợ teo tim trốn về.
Bởi vì Bán Yêu Minh có đặc điểm riêng khiến nhiều tu sĩ trong binh doanh tám bảy năm vây xem. Trong đó có thanh niên tài tuấn cổ tộc, một số kiệt xuất Trung cổ thế gia. Bọn họ cười nhạo các tu sĩ Bán Yêu Minh nhìn nhìn đám chó cụp đuôi trốn về.
Con người luôn thích vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là đám đệ tử cổ tộc cao cao tại thượng. Bọn họ khinh thường sinh vật ti tiện bán yêu, giờ trêu chọc và cười nhạo lớn tiếng nhất.
Tu sĩ Bán Yêu Minh người đầy máu, nhiều người bị thương, trong đó có bị thương nặng được bán yêu khác nâng về.
Đám tu sĩ không chút đồng tình, còn công kích bằng ngôn ngữ, xem tinh anh bán yêu là con khỉ làm xiếc, Bán Yêu Minh càng nổi điên thì bọn họ càng sung sướng.
Đây là tâm tính 'bắt nạt kẻ yếu' của đa số người.
Nếu yếu đuối, nhượng nhịn thì càng bị ăn hiếp, bị người cho rằng dễ khinh khi.
Trong đó cũng có người đồng tình tu sĩ Bán Yêu Minh.
Một lão nhân tiên phong đạo cốt mắng môn nhân của mình, lên tiếng:
- Dù sao bọn họ chiến đấu vì nhân loại, dù thua, chết, tổn thương, tàn cũng đã giỏi, đáng làm người ta tôn kính.
Một nữ truyền nhân thánh phủ cưỡi tiên hạc đồng tình nói:
- Bán Yêu Minh vốn yếu thế, chỉ có năm trăm người ra chiến trường, bị nhân loại bài xích, xa lánh, không được minh quân trợ giúp. Có thể trốn về đã rất giỏi, các ngươi bớt nói đi.
Tu sĩ Bán Yêu Minhi m lặng đi vào binh doanh, tuy hơn tám mươi phần trăm tu sĩ chết trận, mỗi người đầy vết thương nhưng bọn họ hừng hực tâm huyết, vẻ mặt không hề sợ hãi và hèn nhát, ánh mắt kiêu ngạo bất khuất.
Có người kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Bọn họ đi thẳng hướng quân công bộ? Chẳng lẽ bọn họ tích lũy quân công trên chiến trường sao?
Có người cười nói:
- Trong Bán Yêu Minh có vài binh trưởng hơi giỏi, dư sức giết một ít yêu rải rác.
Nhiều tu sĩ ôm tâm tình náo nhiệt tụ tập bên ngoài quân công bộ, muốn nhìn xem sinh vật ti tiện Bán Yêu Minh lập bao nhiêu quân công.
Mặt Thạch Đại Khai bê bết máu, lông đen dài toàn thân đẫm máu, thanh âm đầy uất hận:
- Đám người kia thật quá đáng, muốn xem chúng ta làm trò cười!
Người Phong Phi Vân sạch sẽ hơn nhiều, hắn bị thương nặng nhưng có kim tàm phật khí điều dưỡng chữa lành.
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Xem thì xem. A, bọn họ cũng trở về?
Thạch Đại Khai nhìn theo ánh mắt Phong Phi Vân, thấy địa quân cuối chân trời lao vào quân doanh, một đám đông nghìn nghịt như bầy ong về tổ.
Có mấy chục vạn tu sĩ, đa số mặc giáp, giơ cờ to, trên cờ viết chữ Cổ, Hoàng Kim thánh phủ, Mộ Dung, Hoàng. Cơ bay rợp trời, thánh quang lấp lánh, ánh sáng cờ chiến đâm người không mở mắt ra được.
Thủ lĩnh là hơn mười nam nữ phong hao tuyệt đại. Hoặc là anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia, thiếu chủ tiên thành, thánh nữ thánh phủ. Nam tuấn tú siêu đẳng, nữ đẹp như tiên. Toàn là thanh niên, trò chuyện vui vẻ đi vào binh doanh.
- Là các thiên chi kiêu tử Trung cổ thế gia trở về từ Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới. Địa quân mấy chục vạn tu sĩ là quân đội hộ vệ gia tộc của bọn họ.
Đám thanh niên tài tuấn trở về, gây náo động lớn trong binh doanh tám bảy lăm. Nhiều người chạy ra binh doanh vây xem phong độ Long La Phù, náo nhiệt hơn lúc Bán Yêu Minh trở về rất nhiều.
- Nam nhân mặc giáp hoàng kim là thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, một vị vô thượng thiên kiêu, mười tám tuổi đã vào chiến trường vạn tộc, tích lũy hơn ba ngàn điểm quân công.
- Nữ nhân xinh đẹp khuynh thành tiên quang bao phủ kia là thánh nữ của Ngân Hà thánh phủ, có tiếng thơm là tiên nữ. Nhiều tài tuấn thiên hỏa phù rất ngưỡng mộ nàng, kinh diễm mất hồn.
Đây là một đám tài tuân kiệt xuất được vầng sáng thiên tài bao phủ, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ, bản thân có tu vi cao không thể với tới, khiến người e sợ.
Lưu Tô Tử, Cố Bát thiếu gia, một số thiên tài, thiên chi kiêu nữ Trung cổ thế gia cũng có trong đó, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cố Bát thiếu gia mặc chiến giáp, rất là phong khoáng, tuấn tú đầy Khí thế.
Cố Bát thiếu gia cười nói:
- Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới cũng chỉ có thế, chẳng có gì đáng sợ. Giết yêu tộc như đồ heo chó.
Mộ Dung Kiến Khang cưỡi trên lưng một con chiến thú, tay cầm phương thiên họa kích, cất cao giọng cười nói:
- Chúng ta hợp tác tiêu diệt một hang ổ mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, mỗi người chắc có thể đổi mấy trăm điểm quân công.
Mộ Dung Kiến Khang làm như sợ người ta không nghe thấy bọn họ tích lũy quân công, nói rất lớn tiếng, tu sĩ nửa binh doanh tám bảy lăm đều nghe thấy.
Lời Mộ Dung Kiến Khang nói đúng là gây náo động. Tiêu diệt mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, hèn gì bọn họ vui vẻ như thế. Ai lập công lớn đều thích khoe khoang.
- Tiêu diệt hang ổ mấy chục vạn yêu tộc? Thật lợi hại. Binh doanh tám bảy lăm chúng ta đã nhiều năm không có tin chiến thắng như vậy.
- Yêu tộc rất gian xảo, linh giác cực kỳ nhạy bén, muốn tiêu diệt một hang ổ yêu tộc nói dễ hơn làm. Không uổng là đám người đỉnh cao nhất thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh.
Đám thanh niên tài tuấn đi hướng quân công bộ, muốn đổi quân công.
Người Bán Yêu Minh còn đang xếp hàng trong đám đông. Có nhiều tu sĩ đi đổi quân công, mỗi người phải xếp hàng.
So với đám thanh niên tài tuấn phong hoa tuyệt đại thì mấy chục bán yêu người đẫm máu không bắt mắt chút nào. Nhưng vẫn có người chú ý.
Một gia nô đứng Sau lưng Cố Bát thiếu gia cười nhạo:
- Ủa? Đó chẳng phải là tinh anh Bán Yêu Minh sao? Đại quân năm trăm người mà sao bây giờ còn có mấy người?
Gia nô cố ý nhấn mạnh hai chữ tinh anh, đó là A Cẩu từng bị Phong Phi Vân dạy cho bài học.
Thạch Đại Khai hét to:
- Không cần các ngươi lo!
Trong giọng nói đầy tức giận.
Cố Bát thiếu gia dừng bước nhìn 'tàn binh bại tướng' Bán Yêu Minh, cuối cùng nhìn Phong Phi Vân.
Cố Bát thiếu gia gật đầu, nói:
- Không tệ, không chết trận trên chiến trường, có chút bản lĩnh. Không biết các ngươi tích lũy được bao nhiêu quân công?
Phong Phi Vân bình tĩnh cười nói:
- Bán Yêu Minh chúng ta lần đầu tiên ra chiến trường, sao có thể so sánh với thanh niên tài tuấn nhà rộng của nhiều như các ngươi? Có thể sống đã là may.
Nhiều người ghe giọng điệu của Phong Phi Vân đầy ghen tỵ, như đang nói: Dù các ngươi lập công lớn thì đó là vì tài sản dày, có cường giả hộ đạo, có quân đội gia tộc cho các ngươi điều khiển chứ không phải dựa vào bản lĩnh thật.