Phong Phi Vân tập trung cực hạn, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ ở trên mệnh bàn đồ, ngón tay điểm vào giữa bàn đồ, khẽ quát một tiếng:
- Nghịch chuyển!
Thần bàn hình tròn cực lớn trên mặt đất xoay tròn, đem quang mang bắn nhanh đến trên người tôn cự ảnh cao chín trượng kia, cự ảnh chợt xoay người, gầm thét, hướng về Vô Hà công tử phản sát trở lại.
Bành!
Vô Hà công tử hừ lạnh một tiếng, đem ngọc phù cầm trong tay bóp nát, bàn tay hướng về phía trước duỗi một cái, một trảo tung ra ở tại hư không, một cổ sát mang vô hình từ ngũ chỉ lao ra, đem tôn chiến ảnh cự đại kia bóp nát.
Ùng ùng!
Hai đạo tinh mang từ trong Vân la cổ kiệu lao ra, bắn thẳng lên trên trường không, một con thủ chưởng cự đại từ trên trời giáng xuống, đem Đông Phương Kính Nguyệt ở trên bầu trời chụp rơi xuống, đôi quang dực bạch sắc trên lưng nàng trong nháy mắt bị xé nát, cái khăn che mặt trên mặt cũng bị trận gió thổi bay ra ngoài, thổi tới trong cổ kiệu Vân la.
Phốc!
Trong đôi môi đỏ mọng óng ánh của Đông Phương Kính Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đều là vẻ mặt không thể tin được, tu vi của Vô Hà công tử vậy mà lại biến hóa như vậy, một chiêu đã đem nàng từ trên đám mấy đánh rớt xuống.
Lúc này sắc mặt Phong Phi Vân cũng ngưng trọng, một đạo thủ ấn vừa rồi rộng chừng mấy chục thước, giống như một tòa tiểu sơn, có loại đè nén làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Tu vi của Vô Hà công tử này tuyệt đối là loại cùng cấp bậc với đệ bát trưởng lão, thậm chí so với đệ bát trưởng lão lại càng cường đại hơn.
Phong Phi Vân hiển nhiên không phải là loại người chịu thua, cùng lắm thì đem một quả cổ tu đan tứ phẩm do Tửu Nhục hòa thường đưa cho ăn vào, đến lúc đó là có thể trực tiếp dụng ra lực lượng một bán tôn cực kình, một quyền đánh ra lực lượng mấy trăm cân.
Vô Hà công tử cho dù mạnh hơn nữa, cũng không có đạt được cấp bậc cự kình, sau khi Phong Phi Vân ăn vào cổ tu đan tứ phẩm, sẽ đánh hắn cho răng rơi đầy đất, tuyệt đối không có chút khó khăn nào.
Nhưng mà cổ tu đan tứ phẩm chỉ có một quả, hơn nữa lại quý báo hết sức, không phải vạn bất đắc dĩ, lúc nguy cơ sinh tử, Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Vô Hà công tử đem chiếc khăn che mặt kia nhẹ nhàng nắm lại, sau đó đem lên đầu mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, không diễn tả được sự say mê chìm đắm thế nào, sau một hồi thật lâu mới từ từ thở ra một hơi mạnh:
- Thơm quá!
Vô Hà công tử gặp qua đại mỹ nữ thực sự rất nhiều, trong đso không thiếu gì tiên môn thánh nữ, tài nữ của đại gai tộc, nhưng mà khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thực sự của Đông Phương Kính Nguyệt thì cũng khó mà dời ánh mắt đi.
Loại mỹ nhân này khiến cho hắn thấy rung động, khiến cho hắn có loại cảm giác cho rằng những năm qua hắn sống cũng không uổng phí, thiên hạ tại sao lại có nữ nhân đẹp như vậy chứ?
Xinh đẹp thế này có chút không thật!
Vô Hà công tử vốn là một kẻ phong lưu, một loại người đa tình, một người lạm tình mà đa tình, hắn tự nhận là từ lâu đối với nữ tử đã sinh ra lực miễn dịch, cho dù nhìn thấy tiên nữ trên trời thì cũng sẽ không có một chút động tình nào.
Nhưng mà lúc này tim của hắn lại đập loạn lên kịch liệt, giống như có quỳ ngưu đại cổ đang xao động vậy. (quỳ ngưu hình như là thú thần á)
Nàng rốt cuộc là ai? Nàng là nữ tử của Hà gia? Không, nàng không phải là nữ tử, nàng là nữ tiên nhân!
Chưa từng có bất cứ người nào có thể mang đến cho hắn loại kích động lớn như vậy, khiến cho đại não của hắn trong phút chốc trống rỗng, khi hắn tỉnh táo trở lại thì trong lòng cũng không cách nào quên được gương mặt này, người này, vị nữ nhân này.
Trong lòng hắn xin thề, cho dù vứt bỏ hết toàn bộ tài phú, bỏ hết tất cả nữ nhân ngoại trừ nàng, chỉ cần có thể khiến cho nàng nhìn hắn một cái, như vậy cũng là đủ rồi.
Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng khiến cho hắn không thể nào tự kiềm chế được!
Nhưng mà thân thể dịu dàng của Đông Phương Kính Nguyệt lại hơi nghiêng, ôm lấy tỳ bà, đôi tinh mâu nhìn viễn sơn trong màn mưa, trong mắt đầy mơ màng, căn bản cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái.
Yên tĩnh, yên tĩnh, vấn là yên tĩnh!
Tiếng mưa lúc này cũng có vẻ càng rõ ràng hơn, hạt mưa rơi vào trên lá cây phát ra nhạc thanh tí tách tí tách.
Những vị nữ tử có mặt ở đây cũng không có chỗ nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, hồng nhan phấn đại, nhưng mà sau khi cái khăn che mặt của Đông Phương Kính Nguyệt rơi xuống thì sắc mặt cũng trở nên xám xịt, hóa thành bình thường vô cùng.
Hạc đứng giữa bầy gà, trăng sáng giữa trường không, đủ để dùng để hình dung thời khắc lúc này của Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân hiển nhiên biết rõ trong thiên hạ căn bản không có bất cứ một vị nam nhân nào có thể chống lại trước vẻ đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, giống như Thủy Nguyệt Đình năm đó, khiến cho hắn đường đường là tộc trưởng yêu tộc Phượng Hoàng cũng bởi vì nhìn nàng một cái mà từ lúc đó mê tình.
Đông Phương Kính Nguyệt và Thủy Nguyệt Đình thì giống hệ nhau, các nàng ấy đều là một loại người.
Đừng nói là Vô Hà công tử, cho dù là Phật đà chuyển thế sợ là cũng phải quỳ dưới gấu quần của nàng!
- Có điều là bây giờ phiền phức lại càng lớn rồi!
Phong Phi Vân nói.
Phong Phi Vân tập trung cực hạn, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ ở trên mệnh bàn đồ, ngón tay điểm vào giữa bàn đồ, khẽ quát một tiếng:
- Nghịch chuyển!
Thần bàn hình tròn cực lớn trên mặt đất xoay tròn, đem quang mang bắn nhanh đến trên người tôn cự ảnh cao chín trượng kia, cự ảnh chợt xoay người, gầm thét, hướng về Vô Hà công tử phản sát trở lại.
Bành!
Vô Hà công tử hừ lạnh một tiếng, đem ngọc phù cầm trong tay bóp nát, bàn tay hướng về phía trước duỗi một cái, một trảo tung ra ở tại hư không, một cổ sát mang vô hình từ ngũ chỉ lao ra, đem tôn chiến ảnh cự đại kia bóp nát.
Ùng ùng!
Hai đạo tinh mang từ trong Vân la cổ kiệu lao ra, bắn thẳng lên trên trường không, một con thủ chưởng cự đại từ trên trời giáng xuống, đem Đông Phương Kính Nguyệt ở trên bầu trời chụp rơi xuống, đôi quang dực bạch sắc trên lưng nàng trong nháy mắt bị xé nát, cái khăn che mặt trên mặt cũng bị trận gió thổi bay ra ngoài, thổi tới trong cổ kiệu Vân la.
Phốc!
Trong đôi môi đỏ mọng óng ánh của Đông Phương Kính Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đều là vẻ mặt không thể tin được, tu vi của Vô Hà công tử vậy mà lại biến hóa như vậy, một chiêu đã đem nàng từ trên đám mấy đánh rớt xuống.
Lúc này sắc mặt Phong Phi Vân cũng ngưng trọng, một đạo thủ ấn vừa rồi rộng chừng mấy chục thước, giống như một tòa tiểu sơn, có loại đè nén làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Tu vi của Vô Hà công tử này tuyệt đối là loại cùng cấp bậc với đệ bát trưởng lão, thậm chí so với đệ bát trưởng lão lại càng cường đại hơn.
Phong Phi Vân hiển nhiên không phải là loại người chịu thua, cùng lắm thì đem một quả cổ tu đan tứ phẩm do Tửu Nhục hòa thường đưa cho ăn vào, đến lúc đó là có thể trực tiếp dụng ra lực lượng một bán tôn cực kình, một quyền đánh ra lực lượng mấy trăm cân.
Vô Hà công tử cho dù mạnh hơn nữa, cũng không có đạt được cấp bậc cự kình, sau khi Phong Phi Vân ăn vào cổ tu đan tứ phẩm, sẽ đánh hắn cho răng rơi đầy đất, tuyệt đối không có chút khó khăn nào.
Nhưng mà cổ tu đan tứ phẩm chỉ có một quả, hơn nữa lại quý báo hết sức, không phải vạn bất đắc dĩ, lúc nguy cơ sinh tử, Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Vô Hà công tử đem chiếc khăn che mặt kia nhẹ nhàng nắm lại, sau đó đem lên đầu mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, không diễn tả được sự say mê chìm đắm thế nào, sau một hồi thật lâu mới từ từ thở ra một hơi mạnh:
- Thơm quá!
Vô Hà công tử gặp qua đại mỹ nữ thực sự rất nhiều, trong đso không thiếu gì tiên môn thánh nữ, tài nữ của đại gai tộc, nhưng mà khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thực sự của Đông Phương Kính Nguyệt thì cũng khó mà dời ánh mắt đi.
Loại mỹ nhân này khiến cho hắn thấy rung động, khiến cho hắn có loại cảm giác cho rằng những năm qua hắn sống cũng không uổng phí, thiên hạ tại sao lại có nữ nhân đẹp như vậy chứ?
Xinh đẹp thế này có chút không thật!
Vô Hà công tử vốn là một kẻ phong lưu, một loại người đa tình, một người lạm tình mà đa tình, hắn tự nhận là từ lâu đối với nữ tử đã sinh ra lực miễn dịch, cho dù nhìn thấy tiên nữ trên trời thì cũng sẽ không có một chút động tình nào.
Nhưng mà lúc này tim của hắn lại đập loạn lên kịch liệt, giống như có quỳ ngưu đại cổ đang xao động vậy. (quỳ ngưu hình như là thú thần á)
Nàng rốt cuộc là ai? Nàng là nữ tử của Hà gia? Không, nàng không phải là nữ tử, nàng là nữ tiên nhân!
Chưa từng có bất cứ người nào có thể mang đến cho hắn loại kích động lớn như vậy, khiến cho đại não của hắn trong phút chốc trống rỗng, khi hắn tỉnh táo trở lại thì trong lòng cũng không cách nào quên được gương mặt này, người này, vị nữ nhân này.
Trong lòng hắn xin thề, cho dù vứt bỏ hết toàn bộ tài phú, bỏ hết tất cả nữ nhân ngoại trừ nàng, chỉ cần có thể khiến cho nàng nhìn hắn một cái, như vậy cũng là đủ rồi.
Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng khiến cho hắn không thể nào tự kiềm chế được!
Nhưng mà thân thể dịu dàng của Đông Phương Kính Nguyệt lại hơi nghiêng, ôm lấy tỳ bà, đôi tinh mâu nhìn viễn sơn trong màn mưa, trong mắt đầy mơ màng, căn bản cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái.
Yên tĩnh, yên tĩnh, vấn là yên tĩnh!
Tiếng mưa lúc này cũng có vẻ càng rõ ràng hơn, hạt mưa rơi vào trên lá cây phát ra nhạc thanh tí tách tí tách.
Những vị nữ tử có mặt ở đây cũng không có chỗ nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, hồng nhan phấn đại, nhưng mà sau khi cái khăn che mặt của Đông Phương Kính Nguyệt rơi xuống thì sắc mặt cũng trở nên xám xịt, hóa thành bình thường vô cùng.
Hạc đứng giữa bầy gà, trăng sáng giữa trường không, đủ để dùng để hình dung thời khắc lúc này của Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân hiển nhiên biết rõ trong thiên hạ căn bản không có bất cứ một vị nam nhân nào có thể chống lại trước vẻ đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, giống như Thủy Nguyệt Đình năm đó, khiến cho hắn đường đường là tộc trưởng yêu tộc Phượng Hoàng cũng bởi vì nhìn nàng một cái mà từ lúc đó mê tình.
Đông Phương Kính Nguyệt và Thủy Nguyệt Đình thì giống hệ nhau, các nàng ấy đều là một loại người.
Đừng nói là Vô Hà công tử, cho dù là Phật đà chuyển thế sợ là cũng phải quỳ dưới gấu quần của nàng!
- Có điều là bây giờ phiền phức lại càng lớn rồi!
Phong Phi Vân nói.