Trên bầu trời Nham Hồng bí cảnh cao cấp, một đốm sáng lóe lên rồi biến thành vầng sáng. Cơ thể Phong Phi Vân nhảy ra khỏi vầng sáng, rơi xuống, cách mặt đất hơn mười trượng thì người toát ra phật quang màu vàng nâng Phong Phi Vân từ từ đáp xuống đất.
Một lũ tóc rơi xuống mặt đất.
- Kiếm khí thật lợi hại, may mắn chỉ bị chém một lũ tóc.
Phong Phi Vân sờ cổ mình, mắt tràn ngập sát khí. Là ai muốn giết ta?
Trong binh doanh tám bảy lăm, bên cạnh tấm bia đá.
Một nam nhân vóc dáng thon dài đứng đó, chân đứng thẳng, tóc dài đen nhánh, làn da trắng, toát ra Khí thế người bề trên. Nam nhân nhắm mắt, dường như đang đợi ai.
Vèo!
Gợn sóng xuất hiện trong ưh không Sau lưng nam nhân.
Năm tu sĩ mặc áo giáp đen bay ra hư không, quỳ Sau lưng nam nhân.
- Bát thiếu gia, hắn đã trốn thoát!
Ánh mắt Cố Bát thiếu gia lạnh băng:
- Năm người là tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, vào động thiên bí phủ Cố gia tu luyện, cùng cảnh giới khó gặp đối thủ vậy mà không giết được bán yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên? Các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
Nam nhân thủ lĩnh năm người âm trầm nói:
- Bát thiếu gia thứ tội, hắn mở trùng động linh thạch cahỵ trốn, ta dùng kiếm khí chặt đứt đường hầm không gian. Bây giờ hắn đã rơi vào hư không, có lẽ chết rồi.
Nam nhân tên Cố A Ưng, đã tu luyện bốn ngàn năm, một trong các thân tín của Cố Bát thiếu gia, tu vi đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên. Cố A Ưng rất tự tin vào kiếm quyết của mình, gã tin Phong Phi Vân đã bị giết.
- Linh giác cho ta biết hắn chưa chết, nhổ cỏ không tận gốc sẽ để lại mối họa.
Cố Bát thiếu gia lạnh lùng hỏi:
- Có tính ra tọa độ không gian trùng động linh thạch không?
Nam nhân tu vi cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên, Cố A Ưng trả lời:
- Đã tính ra, là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.
Phong Phi Vân lấy viên trùng động linh thạch ra, ném xuống đất:
- Bây giờ các ngươi hãy đi tọa độ không gian điều tra. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Cơ thể tuyệt đối không xảy ra sai lầm nữa!
Năm nam nhân mặc áo giáp đen nhặt trùng động linh thạch lên, mở cửa trùng động nhảy vào trong, mục tiêu là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.
Cố Bát thiếu gia đứng trước tấm bia đá, mắt lạnh băng. Thật lâu sau mặt Cố Bát thiếu gia giãn ra.
Cố Bát thiếu gia nhỏ giọng nói:
- Chỉ là một bán yêu, ta đã quá căng thẳng. Nghe nói Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp, phải chuẩn bị lễ vật dày bái phỏng mới được.
Sự sống chết của bán yêu không có sức nặng trong lòng Cố Bát thiếu gia, giao cho thuộc hạ giải quyết là được. Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến Mộc Thần Giá chiến khu là chuyện rất lớn, gã phải hết sức tập trung xử lý.
Cố Bát thiếu gia nói xong biến mất tại chỗ.
Nam nhân
Mặt đất đầy anhm thạch đỏ rực, nhiệt độ nóng cháy. Đặt một khối sắt thường lên tảng đá chẳng mấy chốc nó sẽ bị nung biến hình.
Gần đó là một dòng sông dung nham, sóng ngút trời, hơi nóc không ngừng ập đến đốt không khí vặn vẹo. Nhìn núi phương xa, tầm mắt bị vặn vẹo.
Trong không trung lại mở một cánh cửa, năm bóng người áo đen đi ra. Năm người mặc áo giáp đen thui, Khí thế túc sát lạnh lẽo.
- Bát thiếu gia cẩn thận hơi quá, chắc chắn bán yêu Phong Phi Vân chết trong hư không rồi, lại cứ buộc chúng ta mang xác hắn về mới yên tâm.
Thủ lĩnh Cố A Ưng nói:
- Mọi người hãy cẩn thận chút, nơi này là chiến trường vạn tộc, sơ sẩy một cái là sẽ chết tại đây.
Đột nhiên . . .
Một luồng sáng trắng bắn ra từ nham thạch, lực lượng cuốn thiên địa đâm vào một nam nhân mặc áo giáp đen.
- Nguy rồi!
Linh giác của nam nhân mặc áo giáp đen rất nhạy bén, phát hiện sát khí ngay. Nam nhân mặc áo giáp đen vọt ra, chiến kiếm màu đen bay ra khỏi đan điền đỡ tia sáng trắng.
Bùm!
Chiến kiếm đen gãy thành hai khúc.
- Phụt!
Nam nhân mặc áo giáp đen không thoát khỏi tử kiếp, bị thanh kiếm nhỏ màu trắng đâm thủng cổ họng, cửa cần cổ bị kiếm khí chém đứt lìa, chỉ có một sợi gân dính da. Nam nhân mặc áo giáp đen té cái đùng xuống đất.
Mới đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp đã chết một người, xác ngã dưới đất, máu bị nhiệt độ cao trên nham thạch đốt sôi sục, trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.
Cố A Ưng nói:
- Là hơi thở của bán yêu Phong Phi Vân, đúng là hắn chưa chết!
Bốn nam nhân mặc áo giáp đen tỉuệ hoán linh khí hộ thể, chiến kiếm đen bay ra đan điền, vận chuyển lực lượng niết bàn đánh xuống lòng đất.
Ầm!
Tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên có sức phá hoại rất kinh người, mỗi kiếm khí đâm xuống đất sẽ chặt đứt một khối đất.
Bốn nam nhân mặc áo giáp đen cùng là cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu luyện công pháp đỉnh cao của Cố gia, sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trong bán yêu tu luyện công pháp bình thường rất nhiều. Cố A Ưng giỏi nhất, dã đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Đất đai xung quanh bị xới tung, không có một tảng đá lành lặn.
Phong Phi Vân phá mở nham thạch bay lên trời, tay cầm trường thương đâm vào nam nhân mặc áo giáp đen thứ hai, nhanh như sao băng.
Cố A Ưng là người đầu tiên phát hiện Phong Phi Vân, gã vung tay, sông kiếm bay ra, kiếm khí dài hơn mười dặm.
Phong Phi Vân như lốc xoáy, thân pháp không theo đường thẳng mà đi đạo thiên địa luân hồi. Phong Phi Vân né qua kiếm khí, trường thương đâm vào lưng một tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên. Áo giáp đen nổ tung, trường thương đâm thủng người nam nhân mặc áo giáp đen.
Máu phun tung tóe, xương vụn rơi đầy đất.
- Chết đi!
Tu sĩ bị trường thương đâm thủng không chết, sức sống rất mạnh mẽ ném lôi kiếp phù lục hướng Phong Phi Vân.
Một ngọc phù nho nhỏ chứa lực lượng khổng lồ chưa bộc phát lực lượng hủy diệt đã làm không khí đông lại.
Phong Phi Vân cũng cảm nhận nguy hiểm, nhanh chóng thụt lùi, tốc độ mau như hồn ma.
Lôi kiếp phù nứt ra, một tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống, đánh nát đất đai mấy trăm dặm nứt ra các vết rạn to lớn.
Lôi kiếp qua đi, trong không khí giăng đầy tia điện như con rắn, nham thạch chớp lóe tia điện.
Bốn tu sĩ Cố gia tụm lại, cảnh giới nhìn chăm chú bốn phía tìm kiếm Phong Phi Vân.
- Khụ khụ . . . Khốn kiếp . . .
Tu sĩ Cố gia bị Thiên Tủy Binh Đàm đâm thủng người không ngừng ho ra máu, nuốt linh đan trị thương. Ngực tu sĩ Cố gia thủng một lỗ máu to, vết thương không thể khép lại, máu không ngừng chảy ra.
- Còn giết một người trong chúng ta, thật đáng ghét!
- Chắc bán yêu đã trốn . . . A!
Tu sĩ Cố gia ngừng bặt, như bị ai bóp cổ gã. Tu sĩ Cố gia vùng vẫy như người chết đuối, tay chân quơ quào.
Bùm!
Cổ tu sĩ Cố gia bị gãy như có hồn ma bẻ cổ gã, xương ống chân gãy, té xuống nham thạch đỏ. Cổ thô cỡ miệng chén tuôn máu chảy trên nham thạch đỏ phát ra tiếng xèo xèo.
Ba tu sĩ Cố gia khác hết hồn, cảnh tượng quá kỳ lạ.
Cố A Ưng lạnh lùng nói:
- Hay bán yêu này biết ẩn thân?
Mắt Cố A Ưng lóe tia điện, thi triển một chiêu thiên nhãn thông, muốn tìm ra Phong Phi Vân.
Trên bầu trời Nham Hồng bí cảnh cao cấp, một đốm sáng lóe lên rồi biến thành vầng sáng. Cơ thể Phong Phi Vân nhảy ra khỏi vầng sáng, rơi xuống, cách mặt đất hơn mười trượng thì người toát ra phật quang màu vàng nâng Phong Phi Vân từ từ đáp xuống đất.
Một lũ tóc rơi xuống mặt đất.
- Kiếm khí thật lợi hại, may mắn chỉ bị chém một lũ tóc.
Phong Phi Vân sờ cổ mình, mắt tràn ngập sát khí. Là ai muốn giết ta?
Trong binh doanh tám bảy lăm, bên cạnh tấm bia đá.
Một nam nhân vóc dáng thon dài đứng đó, chân đứng thẳng, tóc dài đen nhánh, làn da trắng, toát ra Khí thế người bề trên. Nam nhân nhắm mắt, dường như đang đợi ai.
Vèo!
Gợn sóng xuất hiện trong ưh không Sau lưng nam nhân.
Năm tu sĩ mặc áo giáp đen bay ra hư không, quỳ Sau lưng nam nhân.
- Bát thiếu gia, hắn đã trốn thoát!
Ánh mắt Cố Bát thiếu gia lạnh băng:
- Năm người là tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, vào động thiên bí phủ Cố gia tu luyện, cùng cảnh giới khó gặp đối thủ vậy mà không giết được bán yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên? Các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
Nam nhân thủ lĩnh năm người âm trầm nói:
- Bát thiếu gia thứ tội, hắn mở trùng động linh thạch cahỵ trốn, ta dùng kiếm khí chặt đứt đường hầm không gian. Bây giờ hắn đã rơi vào hư không, có lẽ chết rồi.
Nam nhân tên Cố A Ưng, đã tu luyện bốn ngàn năm, một trong các thân tín của Cố Bát thiếu gia, tu vi đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên. Cố A Ưng rất tự tin vào kiếm quyết của mình, gã tin Phong Phi Vân đã bị giết.
- Linh giác cho ta biết hắn chưa chết, nhổ cỏ không tận gốc sẽ để lại mối họa.
Cố Bát thiếu gia lạnh lùng hỏi:
- Có tính ra tọa độ không gian trùng động linh thạch không?
Nam nhân tu vi cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên, Cố A Ưng trả lời:
- Đã tính ra, là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.
Phong Phi Vân lấy viên trùng động linh thạch ra, ném xuống đất:
- Bây giờ các ngươi hãy đi tọa độ không gian điều tra. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Cơ thể tuyệt đối không xảy ra sai lầm nữa!
Năm nam nhân mặc áo giáp đen nhặt trùng động linh thạch lên, mở cửa trùng động nhảy vào trong, mục tiêu là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.
Cố Bát thiếu gia đứng trước tấm bia đá, mắt lạnh băng. Thật lâu sau mặt Cố Bát thiếu gia giãn ra.
Cố Bát thiếu gia nhỏ giọng nói:
- Chỉ là một bán yêu, ta đã quá căng thẳng. Nghe nói Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp, phải chuẩn bị lễ vật dày bái phỏng mới được.
Sự sống chết của bán yêu không có sức nặng trong lòng Cố Bát thiếu gia, giao cho thuộc hạ giải quyết là được. Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến Mộc Thần Giá chiến khu là chuyện rất lớn, gã phải hết sức tập trung xử lý.
Cố Bát thiếu gia nói xong biến mất tại chỗ.
Nam nhân
Mặt đất đầy anhm thạch đỏ rực, nhiệt độ nóng cháy. Đặt một khối sắt thường lên tảng đá chẳng mấy chốc nó sẽ bị nung biến hình.
Gần đó là một dòng sông dung nham, sóng ngút trời, hơi nóc không ngừng ập đến đốt không khí vặn vẹo. Nhìn núi phương xa, tầm mắt bị vặn vẹo.
Trong không trung lại mở một cánh cửa, năm bóng người áo đen đi ra. Năm người mặc áo giáp đen thui, Khí thế túc sát lạnh lẽo.
- Bát thiếu gia cẩn thận hơi quá, chắc chắn bán yêu Phong Phi Vân chết trong hư không rồi, lại cứ buộc chúng ta mang xác hắn về mới yên tâm.
Thủ lĩnh Cố A Ưng nói:
- Mọi người hãy cẩn thận chút, nơi này là chiến trường vạn tộc, sơ sẩy một cái là sẽ chết tại đây.
Đột nhiên . . .
Một luồng sáng trắng bắn ra từ nham thạch, lực lượng cuốn thiên địa đâm vào một nam nhân mặc áo giáp đen.
- Nguy rồi!
Linh giác của nam nhân mặc áo giáp đen rất nhạy bén, phát hiện sát khí ngay. Nam nhân mặc áo giáp đen vọt ra, chiến kiếm màu đen bay ra khỏi đan điền đỡ tia sáng trắng.
Bùm!
Chiến kiếm đen gãy thành hai khúc.
- Phụt!
Nam nhân mặc áo giáp đen không thoát khỏi tử kiếp, bị thanh kiếm nhỏ màu trắng đâm thủng cổ họng, cửa cần cổ bị kiếm khí chém đứt lìa, chỉ có một sợi gân dính da. Nam nhân mặc áo giáp đen té cái đùng xuống đất.
Mới đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp đã chết một người, xác ngã dưới đất, máu bị nhiệt độ cao trên nham thạch đốt sôi sục, trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.
Cố A Ưng nói:
- Là hơi thở của bán yêu Phong Phi Vân, đúng là hắn chưa chết!
Bốn nam nhân mặc áo giáp đen tỉuệ hoán linh khí hộ thể, chiến kiếm đen bay ra đan điền, vận chuyển lực lượng niết bàn đánh xuống lòng đất.
Ầm!
Tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên có sức phá hoại rất kinh người, mỗi kiếm khí đâm xuống đất sẽ chặt đứt một khối đất.
Bốn nam nhân mặc áo giáp đen cùng là cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu luyện công pháp đỉnh cao của Cố gia, sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trong bán yêu tu luyện công pháp bình thường rất nhiều. Cố A Ưng giỏi nhất, dã đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Đất đai xung quanh bị xới tung, không có một tảng đá lành lặn.
Phong Phi Vân phá mở nham thạch bay lên trời, tay cầm trường thương đâm vào nam nhân mặc áo giáp đen thứ hai, nhanh như sao băng.
Cố A Ưng là người đầu tiên phát hiện Phong Phi Vân, gã vung tay, sông kiếm bay ra, kiếm khí dài hơn mười dặm.
Phong Phi Vân như lốc xoáy, thân pháp không theo đường thẳng mà đi đạo thiên địa luân hồi. Phong Phi Vân né qua kiếm khí, trường thương đâm vào lưng một tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên. Áo giáp đen nổ tung, trường thương đâm thủng người nam nhân mặc áo giáp đen.
Máu phun tung tóe, xương vụn rơi đầy đất.
- Chết đi!
Tu sĩ bị trường thương đâm thủng không chết, sức sống rất mạnh mẽ ném lôi kiếp phù lục hướng Phong Phi Vân.
Một ngọc phù nho nhỏ chứa lực lượng khổng lồ chưa bộc phát lực lượng hủy diệt đã làm không khí đông lại.
Phong Phi Vân cũng cảm nhận nguy hiểm, nhanh chóng thụt lùi, tốc độ mau như hồn ma.
Lôi kiếp phù nứt ra, một tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống, đánh nát đất đai mấy trăm dặm nứt ra các vết rạn to lớn.
Lôi kiếp qua đi, trong không khí giăng đầy tia điện như con rắn, nham thạch chớp lóe tia điện.
Bốn tu sĩ Cố gia tụm lại, cảnh giới nhìn chăm chú bốn phía tìm kiếm Phong Phi Vân.
- Khụ khụ . . . Khốn kiếp . . .
Tu sĩ Cố gia bị Thiên Tủy Binh Đàm đâm thủng người không ngừng ho ra máu, nuốt linh đan trị thương. Ngực tu sĩ Cố gia thủng một lỗ máu to, vết thương không thể khép lại, máu không ngừng chảy ra.
- Còn giết một người trong chúng ta, thật đáng ghét!
- Chắc bán yêu đã trốn . . . A!
Tu sĩ Cố gia ngừng bặt, như bị ai bóp cổ gã. Tu sĩ Cố gia vùng vẫy như người chết đuối, tay chân quơ quào.
Bùm!
Cổ tu sĩ Cố gia bị gãy như có hồn ma bẻ cổ gã, xương ống chân gãy, té xuống nham thạch đỏ. Cổ thô cỡ miệng chén tuôn máu chảy trên nham thạch đỏ phát ra tiếng xèo xèo.
Ba tu sĩ Cố gia khác hết hồn, cảnh tượng quá kỳ lạ.
Cố A Ưng lạnh lùng nói:
- Hay bán yêu này biết ẩn thân?
Mắt Cố A Ưng lóe tia điện, thi triển một chiêu thiên nhãn thông, muốn tìm ra Phong Phi Vân.