Lúc này lòng dạ của Vô Hà công tử đã không còn ở trên người của hắn nữa, một đời phong lưu, một đời thiên túng thần tài, lại là thua ở dưới dung mạo tuyệt mỹ của Đông Phương Kính Nguyệt.
- Cô nương tên là gì?
Không biết đã qua bao lâu, Vô Hà công tử mới mở miệng ra nói câu đầu tiên.
Không có người trả lời cho hắn!
Đông Phương nhìn màn mưa rả rích cuối ngày, trong lòng đối với Vô Hà công tử không có nửa phần thiện cảm, hiển nhiên là một chữ cũng không nguyện nói.
Mảnh rèm trắng của cổ kiệu Vân La nhẹ nhàng được vén lên, Vô Hà công tử rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra hình dáng, cũng là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy được bộ dáng của hắn.
Hắn quả thực là một vị nam nhân anh tuấn bất phàm, trên người mang theo khí chất nho nhã, ôn hòa, nếu như nói về trình độ dung mạo tuấn mỹ, chỉ có Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang ngày hôm đó mới có thể so sánh với hắn.
Nhưng mà lúc Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang, càng nhiều hơn chính là sự yêu diễm âm nhu, cùng với sự dương cương khí của Vô Hà công tử mang theo bên người thì tuyệt nhiên bất đồng.
Vô Hà công tử, quả nhiên là hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một cúc áo trên người cũng tương đối cầu kỳ, mỗi một động tác lại càng là tràn đầy mỹ cảm, không lưu lại nửa phần thiếu sót.
Một người nam nhân nếu như có thể giữ được sự hoàn mỹ không tỳ vết, mà lại có tài phú địch quốc, tu vi kinh thế, như vậy thì chỉ cần là nữ nhân thì cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Phong Phi Vân vẫn luôn quan sát hắn, cũng là âm thầm gật đầu, vị Vô Hà công tử này quả thực là không phải vị nam nhân nào cũng có thể có được, khiến cho hắn cũng có chút tự ti.
Ngón tay của Vô Hà công tử nhẹ nhàng vẫy một cái, phác họa ra một đạo đường công, vị tài nữ Vân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh hắn bắt đầu từ phía sau hắn đi lên trước.
Vân Nhi tuổi khoảng 17, chính là tuổi thanh xuân, tướng mạo dịu dàng lịch sự tao nhã, mà lại tài tình thông thái, đặc biệt là tài họa kỹ cực kỳ tuyệt vời, có thể dễ dàng đồ mực đan thanh, vẽ ra giang sơn xã tắc đồ lục.
- Phong Phi Vân, nếu như ngươi nói cho ta biết quý tính của vị cô nương kia, ta liền đem nàng ta tặng cho ngươi.
Ngón tay của Vô Hà công tử chỉ vào người Vân Nhi, thái độ hết sức nghiêm túc, ai cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu nói này của hắn.
Vân Nhi đứng ở giữa hai đại nam nhân, tuy bản thân chính là một vị tài nữ nghiêng nước nghiêng thành, tu vi cũng đạt đến cấp bậc trưởng lão nhưng mà bây giờ lại giống như một món hàng hóa.
Nàng không có câu oán hận nào, chỉ là đôi tinh mâu sáng rỡ kia lại xám xịt xuống.
Nàng biết mình không có vị trí ở trong lòng Vô Hà công tử, nàng ngay cả một cái tên của Đông Phương Kính Nguyệt cũng không bằng, thậm chí bây giờ nàng ở trong lòng của Vô Hà công tử cũng không phải là cái gì nữa hết. Bởi vì trong lòng của Vô Hà công tử, bây giờ chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân cười cười lắc đầu, nụ cười có chút càn rỡ, giống như đang cười sự vô tri của Vô Hà công tử.
Vô Hà công tử vẫn tương đối nghiêm túc:
- Vân Nhi vốn có tên là Kỷ Vân Vân, chính là con cưng của gia chủ Thần Hổ quận Kỷ Gia, nếu như ngươi có thể lấy được nàng, thì liền tương xứng trở thành vị hôn phu ở rể của Kỷ Gia, sau này tiền đồ sáng lạng, nếu như nhận được chỗ dựa của Kỷ Gia, cho dù là những cường giả kia của Phong gia cũng phải bận tâm đến mấy phần, sẽ không truy sát ngươi nữa.
- Hơn nữa Vân Nhi theo ta cũng chỉ mới ba tháng, ngay cả ngón tay của nàng ta cũng chưa có chạm qua, thân thể tuyệt đối thuần khiết.
Vô Hà công tử thật giống như chỉ sợ Phong Phi Vân không mở miệng nói ra, liền đem thân thế của Vân Nhi đều nói rõ ràng thanh bạch ra hết.
Đại danh Thần Hổ quận Kỷ Gia, Phong Phi Vân hiển nhiên cũng đã nghe qua, đây chính là một gia tộc cổ lão truyền thừa hơn ngàn năm, thế lực to lớn không kém gì Phong gia, là bá chủ một phương của Nam thái phủ.
Phong Phi Vân lắc đầu, tiếp tục cười.
Vô Hà công tử vẫn rất nghiêm túc, lại phất tay một cái, trong màn mưa lại có hai tỷ muội song sinh dáng dấp giống nhau như đúc đi ra, các nàng ấy không có chỗ nào mà không phải là tuyệt đại giai nhân nhân gian, đi tới chỗ nào cũng có thể diễm quá lưu danh.
Da dẻ nhẵn mịn, trắng nõn chẳng khác nào sữa dê, mỹ nhân tuổi thanh xuân như thế thì quả thực so với thần tiên còn phải hoan hỉ hơn mấy phần.
- Tỷ muội Lâm gia, chính là hai vị ái đồ của đệ tứ trưởng lão Đại diễn tiên môn, tu vi đã đạt đến thần cơ sơ kỳ, thiên phú cao tuyệt, ở trong thế hệ trẻ của Đại Diễn tiên môn đủ để đứng vào tiền ngũ. Các nàng ấy cũng là thân thể hoàn bích, trong sạch không tỳ vết, ta cũng đem các nàng ấy cùng tặng cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết phương danh của vị cô nương kia được chưa?
Vô Hà công tử đem hai vị tỷ muội sinh đôi kia cũng đẩy về hướng Phong Phi Vân, ánh mắt nghiêm nghị, đều là sự thân thiện.
Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà mở lời, cười nói:
- Kỷ Vân Vân cô nương, hai tỷ muội lâm gia, quả thực đều là đương đại hồng nhan mỹ nhân, cho dù là kiêu hùng một phương, có thể có được một trong bất kỳ các nàng ái mộ, cũng khẳng định sẽ nguyện ý vì các nàng ấy mà nhiệt huyết bỏ cả tính mạng. Nhưng mà ... vị nữ tử ở sau lưng ta cũng rất hung ác, nếu ta có lòng muốn đem tên của nàng nói cho ngươi, chỉ sợ ta còn chưa mở miệng thì cũng đã bị nàng ấy một chưởng đánh chết.
- Tên khốn khiếp Phong Phi Vân kia nói không sai một chút nào, Vô Hà công tử, ngươi vẫn là đừng hao tâm tổn trí nữa, nếu ngươi không thối lui, lập tức liền có người tới đây đánh đuổi ngươi đi.
Trong tay của Đông Phương Kính Nguyệt bay ra một đạo ngọc quang, một đạo quang hoa hướng về trên màn trời bay đi, giống như Lưu tinh phá không vậy.
Đây là công cụ để đưa tin "Ngọc phi phù", Đông Phương Kính Nguyệt đã đem tin tức truyền đi, hiển nhiên là muốn báo cho người nào đó.
Gia tộc Ngân Câu chính là một trong tứ đại quý tộc của vương triều Thần Tấn, gia cảnh tuyệt đối cường đại, cao thủ hiển nhiên nhiều như cá diếc ngoài trường giang, Kính Hoàn Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, cường giả của gia tộc Ngân Câu không thể nào không chạy tới.
Vô Hà công tử tuy là thấy Ngọc phi phù bay lên khoảng không, nhưng vẫn thản nhiên tự đắc, cũng không có ý muốn rời đi.
- Trong thiên hạ cũng không có nhiều người có thể đuổi ta đi được, nàng thông báo là người phương nào, cũng đủ trọng lượng sao?
Vô Hà công tử nói.
Phong Phi Vân cũng tương đối khá hiếu kỳ vấn đề này, tu vi của Vô Hà công tử thật sự là cường đại vô cùng, chỉ có loại nhân tài cùng cấp bậc như đệ bát trưởng lão Phong gia mới có tư cách cùng so chiêu với hắn, cường giả gia tộc Ngân Câu tuy là không ít, nhưng mà có thể đạt đến loại cấp bậc như đệ bát trưởng lão thì chỉ sợ cũng không có nhiều người.
Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc là thông báo cho người nào, có thể ngăn cản Vô Hà công tử cường giả như vậy sao?
- Nếu như hắn tới, giữa các ngươi tất phải có đánh một trận kinh thiên động địa.
Mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn lên trên trời cao, trong đôi đồng tử tuyệt mỹ thoáng hiện lên vẻ vui mừng:
- Hắn đã tới!
Ầm ầm ầm!
Một cổ tà khí hắc sắc từ ngọn núi phía xa đang chạy như bay tới, giống như là một đám mây đen cuốn lên trên trời, cuồn cuộn như vũ bão.
Lúc này lòng dạ của Vô Hà công tử đã không còn ở trên người của hắn nữa, một đời phong lưu, một đời thiên túng thần tài, lại là thua ở dưới dung mạo tuyệt mỹ của Đông Phương Kính Nguyệt.
- Cô nương tên là gì?
Không biết đã qua bao lâu, Vô Hà công tử mới mở miệng ra nói câu đầu tiên.
Không có người trả lời cho hắn!
Đông Phương nhìn màn mưa rả rích cuối ngày, trong lòng đối với Vô Hà công tử không có nửa phần thiện cảm, hiển nhiên là một chữ cũng không nguyện nói.
Mảnh rèm trắng của cổ kiệu Vân La nhẹ nhàng được vén lên, Vô Hà công tử rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra hình dáng, cũng là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy được bộ dáng của hắn.
Hắn quả thực là một vị nam nhân anh tuấn bất phàm, trên người mang theo khí chất nho nhã, ôn hòa, nếu như nói về trình độ dung mạo tuấn mỹ, chỉ có Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang ngày hôm đó mới có thể so sánh với hắn.
Nhưng mà lúc Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang, càng nhiều hơn chính là sự yêu diễm âm nhu, cùng với sự dương cương khí của Vô Hà công tử mang theo bên người thì tuyệt nhiên bất đồng.
Vô Hà công tử, quả nhiên là hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một cúc áo trên người cũng tương đối cầu kỳ, mỗi một động tác lại càng là tràn đầy mỹ cảm, không lưu lại nửa phần thiếu sót.
Một người nam nhân nếu như có thể giữ được sự hoàn mỹ không tỳ vết, mà lại có tài phú địch quốc, tu vi kinh thế, như vậy thì chỉ cần là nữ nhân thì cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Phong Phi Vân vẫn luôn quan sát hắn, cũng là âm thầm gật đầu, vị Vô Hà công tử này quả thực là không phải vị nam nhân nào cũng có thể có được, khiến cho hắn cũng có chút tự ti.
Ngón tay của Vô Hà công tử nhẹ nhàng vẫy một cái, phác họa ra một đạo đường công, vị tài nữ Vân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh hắn bắt đầu từ phía sau hắn đi lên trước.
Vân Nhi tuổi khoảng , chính là tuổi thanh xuân, tướng mạo dịu dàng lịch sự tao nhã, mà lại tài tình thông thái, đặc biệt là tài họa kỹ cực kỳ tuyệt vời, có thể dễ dàng đồ mực đan thanh, vẽ ra giang sơn xã tắc đồ lục.
- Phong Phi Vân, nếu như ngươi nói cho ta biết quý tính của vị cô nương kia, ta liền đem nàng ta tặng cho ngươi.
Ngón tay của Vô Hà công tử chỉ vào người Vân Nhi, thái độ hết sức nghiêm túc, ai cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu nói này của hắn.
Vân Nhi đứng ở giữa hai đại nam nhân, tuy bản thân chính là một vị tài nữ nghiêng nước nghiêng thành, tu vi cũng đạt đến cấp bậc trưởng lão nhưng mà bây giờ lại giống như một món hàng hóa.
Nàng không có câu oán hận nào, chỉ là đôi tinh mâu sáng rỡ kia lại xám xịt xuống.
Nàng biết mình không có vị trí ở trong lòng Vô Hà công tử, nàng ngay cả một cái tên của Đông Phương Kính Nguyệt cũng không bằng, thậm chí bây giờ nàng ở trong lòng của Vô Hà công tử cũng không phải là cái gì nữa hết. Bởi vì trong lòng của Vô Hà công tử, bây giờ chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân cười cười lắc đầu, nụ cười có chút càn rỡ, giống như đang cười sự vô tri của Vô Hà công tử.
Vô Hà công tử vẫn tương đối nghiêm túc:
- Vân Nhi vốn có tên là Kỷ Vân Vân, chính là con cưng của gia chủ Thần Hổ quận Kỷ Gia, nếu như ngươi có thể lấy được nàng, thì liền tương xứng trở thành vị hôn phu ở rể của Kỷ Gia, sau này tiền đồ sáng lạng, nếu như nhận được chỗ dựa của Kỷ Gia, cho dù là những cường giả kia của Phong gia cũng phải bận tâm đến mấy phần, sẽ không truy sát ngươi nữa.
- Hơn nữa Vân Nhi theo ta cũng chỉ mới ba tháng, ngay cả ngón tay của nàng ta cũng chưa có chạm qua, thân thể tuyệt đối thuần khiết.
Vô Hà công tử thật giống như chỉ sợ Phong Phi Vân không mở miệng nói ra, liền đem thân thế của Vân Nhi đều nói rõ ràng thanh bạch ra hết.
Đại danh Thần Hổ quận Kỷ Gia, Phong Phi Vân hiển nhiên cũng đã nghe qua, đây chính là một gia tộc cổ lão truyền thừa hơn ngàn năm, thế lực to lớn không kém gì Phong gia, là bá chủ một phương của Nam thái phủ.
Phong Phi Vân lắc đầu, tiếp tục cười.
Vô Hà công tử vẫn rất nghiêm túc, lại phất tay một cái, trong màn mưa lại có hai tỷ muội song sinh dáng dấp giống nhau như đúc đi ra, các nàng ấy không có chỗ nào mà không phải là tuyệt đại giai nhân nhân gian, đi tới chỗ nào cũng có thể diễm quá lưu danh.
Da dẻ nhẵn mịn, trắng nõn chẳng khác nào sữa dê, mỹ nhân tuổi thanh xuân như thế thì quả thực so với thần tiên còn phải hoan hỉ hơn mấy phần.
- Tỷ muội Lâm gia, chính là hai vị ái đồ của đệ tứ trưởng lão Đại diễn tiên môn, tu vi đã đạt đến thần cơ sơ kỳ, thiên phú cao tuyệt, ở trong thế hệ trẻ của Đại Diễn tiên môn đủ để đứng vào tiền ngũ. Các nàng ấy cũng là thân thể hoàn bích, trong sạch không tỳ vết, ta cũng đem các nàng ấy cùng tặng cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết phương danh của vị cô nương kia được chưa?
Vô Hà công tử đem hai vị tỷ muội sinh đôi kia cũng đẩy về hướng Phong Phi Vân, ánh mắt nghiêm nghị, đều là sự thân thiện.
Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà mở lời, cười nói:
- Kỷ Vân Vân cô nương, hai tỷ muội lâm gia, quả thực đều là đương đại hồng nhan mỹ nhân, cho dù là kiêu hùng một phương, có thể có được một trong bất kỳ các nàng ái mộ, cũng khẳng định sẽ nguyện ý vì các nàng ấy mà nhiệt huyết bỏ cả tính mạng. Nhưng mà ... vị nữ tử ở sau lưng ta cũng rất hung ác, nếu ta có lòng muốn đem tên của nàng nói cho ngươi, chỉ sợ ta còn chưa mở miệng thì cũng đã bị nàng ấy một chưởng đánh chết.
- Tên khốn khiếp Phong Phi Vân kia nói không sai một chút nào, Vô Hà công tử, ngươi vẫn là đừng hao tâm tổn trí nữa, nếu ngươi không thối lui, lập tức liền có người tới đây đánh đuổi ngươi đi.
Trong tay của Đông Phương Kính Nguyệt bay ra một đạo ngọc quang, một đạo quang hoa hướng về trên màn trời bay đi, giống như Lưu tinh phá không vậy.
Đây là công cụ để đưa tin "Ngọc phi phù", Đông Phương Kính Nguyệt đã đem tin tức truyền đi, hiển nhiên là muốn báo cho người nào đó.
Gia tộc Ngân Câu chính là một trong tứ đại quý tộc của vương triều Thần Tấn, gia cảnh tuyệt đối cường đại, cao thủ hiển nhiên nhiều như cá diếc ngoài trường giang, Kính Hoàn Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, cường giả của gia tộc Ngân Câu không thể nào không chạy tới.
Vô Hà công tử tuy là thấy Ngọc phi phù bay lên khoảng không, nhưng vẫn thản nhiên tự đắc, cũng không có ý muốn rời đi.
- Trong thiên hạ cũng không có nhiều người có thể đuổi ta đi được, nàng thông báo là người phương nào, cũng đủ trọng lượng sao?
Vô Hà công tử nói.
Phong Phi Vân cũng tương đối khá hiếu kỳ vấn đề này, tu vi của Vô Hà công tử thật sự là cường đại vô cùng, chỉ có loại nhân tài cùng cấp bậc như đệ bát trưởng lão Phong gia mới có tư cách cùng so chiêu với hắn, cường giả gia tộc Ngân Câu tuy là không ít, nhưng mà có thể đạt đến loại cấp bậc như đệ bát trưởng lão thì chỉ sợ cũng không có nhiều người.
Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc là thông báo cho người nào, có thể ngăn cản Vô Hà công tử cường giả như vậy sao?
- Nếu như hắn tới, giữa các ngươi tất phải có đánh một trận kinh thiên động địa.
Mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn lên trên trời cao, trong đôi đồng tử tuyệt mỹ thoáng hiện lên vẻ vui mừng:
- Hắn đã tới!
Ầm ầm ầm!
Một cổ tà khí hắc sắc từ ngọn núi phía xa đang chạy như bay tới, giống như là một đám mây đen cuốn lên trên trời, cuồn cuộn như vũ bão.