Nhưng cái này không phải thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh, bị thiếu một góc.
Nếu là thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh thì giá bán sẽ không chỉ là một trăm vạn khối linh thạch.
Tuyết Lang đại nhân dẫn theo một đám cường giả yêu tộc đi đến nơi thánh thực thụ từng sinh trưởng. Tuyết Lang đại nhân nhìn hố to dưới mặt đất, tay ngọc vén váy dài ngồi xuống, bốc một nhúm đất lên hít ngửi.
Tuyết Lang đại nhân nhìn hư không xung quanh, nói:
- Có hơi thở của hắn, vừa đi không lâu.
Đột nhiên một ngọc phù màu tím xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng tím, hơi thở hủy diệt bùng nổ.
- Cẩn thận!
Đám cường giả yêu tộc nhanh chóng bay ngược nhưng không mau bằng tốc độ Long La Phù nổ. Hơn mười cường giả yêu tộc bị giết ngay tại chỗ, thành cái xác đẫm máu rơi xuống đất, xấc bốc khói.
Còn mấy chục cường giả yêu tộc bị chấn thương, áo giáp rách toạc để lại từng vệt máu.
Qua mấy lần đánh nhau, Tuyết Lang đại nhân biết tu sĩ nhân loại kia nắm giữ báu vật ẩn núp. Cơ thể tàng hình được, giấu hơi thở được nhưng không thể giấu dao động không khí.
Ngay khi Phong Phi Vân ném Long La Phù ra Tuyết Lang đại nhân liền biết vị trí của hắn, một chưởng ấn vỗ vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân biết tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất mạnh, Sau khi ném Long La Phù ra hắn liền thi triển phượng hoàng vũ dực bay lên cao, biến mất trong sương mù mờ mịt.
Phong Phi Vân không triệu hoán Thanh Đồng cổ thuyền vì hơi thở quá mãnh liệt, Tuyết Lang đại nhân có thể cách không công kích. Thanh Đồng cổ thuyền quá to, khả năng bị đánh trúng rất lớn.
Ầm!
Tuyết Lang đại nhân lại công kích, một thủ ấn chụp xuống Phong Phi Vân.
Vù vù vù vù vù!
Tay áo Phong Phi Vân ném ra mười phù lục phòng ngự dựng kết giới Sau lưng hắn, ngăn lại chưởng ấn của Tuyết Lang đại nhân. Phong Phi Vân tăng tốc độ, ra khỏi khu vực thần thức của Tuyết Lang đại nhân bao phủ.
- Đáng ghét, lại để hắn chạy thoát!
Mắt Tuyết Lang đại nhân lạnh băng, sát khí đậm đặc.
- Tiếp tục đuổi theo!
Tuyết Lang đại nhân vung tay tập hợp cường giả yêu tộc, lần theo hơi thở yếu ớt Phong Phi Vân để lại liên tục truy đuổi.
Lưng Phong Phi Vân mọc đôi cánh đỏ rực, lửa cháy hừng hực, miệng hộc máu.
- Tu vi của Tuyết Lang đại nhân quá cao, mười phù lục phòng ngự cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn lực lượng nàng đánh ra, ta vẫn bị thương.
Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ lực mau hơn dùng luân hồi tật tốc, nhưng phượng hoàng vũ dực chỉ bay, còn luân hồi tật tốc có thể liên tục thay đổi thân pháp.
Phượng hoàng vũ dực thích hợp bay đường dài, luân hồi tật tốc thì sở trường đánh gần thân.
- Nếu thành tựu Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì tốt rồi, tốc độ phượng hoàng vũ dực sẽ tăng mảng lớn, dù tu vi của Tuyết Lang đại nhân cao sâu chưa chắc đuổi kịp ta.
Phong Phi Vân bị đuổi theo gắt gao, hắn sốt uột muốn đột phá tu vi.
Phong Phi Vân biết gần đây cảnh giới của mình đột phá rất nhanh, nếu 3e7 lại niết bàn lần thứ ba sẽ rất nguy hiểm, không thể làm tùy tiện.
Thiên địa này rất kỳ lạ, rộng mênh mông. Phong Phi Vân chạy trốn đến ngày thứ bảy gặp tu sĩ nhân loại, nhưng hắn né xa, không tiếp xúc với bọn họ.
- Xem ra đã có rất nhiều tu sĩ vào mộ táng thánh linh. Không chỉ cường giả yêu tộc, còn một số tu giả nhân loại cường đại khác.
Lại qua hai ngày, Phong Phi Vân thấy dấu chân nhân loại trong núi non trập trùng. Những dấu chân này phát ra hơi thở quen thuộc, Phong Phi Vân lần theo dấu chân thấy bóng dáng Cố Bát thiếu gia trong một sơn cốc. Bên cạnh Cố Bát thiếu gia có hơn mười lão nhân Cố gia, tu vi không tầm thường.
Trừ Mộng Thiên Hổ0 ra còn hai anh tài kiệt xuất của Trung cổ thế gia là Mộ Dung Kiến Khang của Mộ Dung gia tộc, Hoàng Nhạc Sinh của Hoàng gia. Hai thanh niên tài tuấn mang theo hơn mười lão nhân trong gia tộc.
Ba người là tài tuấn đỉnh cao thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh, là truyền nhân của Trung cổ thế gia, tu vi làm các lão tổ cổ tộc phải e ngại.
Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ vì muốn chia một chén canh. Giờ bọn họ nghỉ ngơi trong sơn cốc, đặt trận pháp ẩn núp để phòng ngừa tu sĩ yêu tộc, nguy hiểm trong mộ táng thánh linh.
Lần này Cố gia bị Phong Phi Vân chơi một vố đau, tổn thất nặng nề, một tiên hiền chết, đại quân gia tộc bị hố thánh tế sống, toàn quân bị diệt.
Cho nên sắc mặt Cố Bát thiếu gia rất tệ, gã ngòi xếp bằng trên linh đài ngọc thạch, phục hồi linh khí. Có vẻ vừa rồi Cố Bát thiếu gia trải qua trận đại chiến, lao ra con đường máu rồi trốn vào đây.
Phong Phi Vân ngồi ở cửa sơn cốc, đăm chiêu giây lát. Lòng Phong Phi Vân máy động, nhếch môi cười gian.
- Cố lão bát, là ngươi muốn giết ta, thì đừng trách ta lại hố ngươi lần nữa.
Phong Phi Vân mặc khai sáng vào, biến mất ngoài sơn cốc.
Nửa canh giờ sau, Tuyết Lang đại nhân dẫn mấy trăm cường giả yêu tộc chạy tới bên ngoài sơn cốc, bao vây ngay cửa sơn cốc.
- Hơi thở nhân loại biến mất tại đây, chắc đã trốn vào sơn cốc.
Tuyết Lang đại nhân khoác lụa đỏ, người trắng mịn, tóc trắng bay trong sương mù, mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Tuyết Lang đại nhân nói:
- Cửa sơn cốc bày trận pháp ẩn núp nhưng không phải của nhân loại kia, là một nhóm người khác núp bên trong. Nhân loại đó cố ý dẫn chúng ta đến đây, chẳng lẽ hắn muốn nhờ lực lượng của đám người này tiêu diệt chúng ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên trò vặt đó không qua mắt Tuyết Lang đại nhân được.
- Tu sĩ nhân loại trong sơn cốc mặc dù tu vi không thấp nhưng tuyệt đối không đánh lại chúng ta. Tuyết Lang đại nhân, có muốn ăn tươi nuốt sống hết không?
Tuyết Lang đại nhân môi hồng răng trắng mỉm cười nói:
- Nhân loại kia rất gian xảo, hắn dụ chúng ta đến đây để đối phó đám tu sĩ nhân loại, ta sẽ không làm theo ý hắn. Tiếp tục tìm hơi thở hắn để lại.
Tu sĩ yêu tộc cũng rất thông minh, không mắc mưu Phong Phi Vân. Tuy nhiên, tu sĩ yêu tộc không ra tay không có nghĩa là đám người Cố Bát thiếu gia sẽ không.
Khi Tuyết Lang đại nhân đến cửa sơn cốc thì kinh động Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh trong sơn cốc.
Cố Bát thiếu gia mặc dù siêu thông minh, tâm trí hơn người nhưng gã có một điểm yếu là rất thích nữ nhân bán yêu.
Cố Bát thiếu gia cuồng nữ nhân bán yêu, nay gặp mỹ nhân quyến rũ yêu tộc còn như thế nào nữa?
- Tóc trắng bay, cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng như yêu cơ.
Mắt Cố Bát thiếu gia bắn ra tia điện nhìn chăm chú nữ yêu tinh khoác lụa đỏ, gợi cảm quyến rũ đứng ở cửa sơn cốc.
Một lão nhân nhỏ giọng nói:
- Bát thiếu gia, tu vi của yêu nữ này rất cao, không dễ đối phó.
Mộ Dung Kiến Khang cười nói:
- Không sao, ta mang trấn hồn bảo trong gia tộc ra, đủ trấn áp nàng.
Hoàng Nhạc Sinh hăng hái:
- Vậy còn chờ gì nưa?
Hoàng Nhạc Sinh lấy một thần phù ra khỏi ống tay áo. Phù lục dài khoảng một thước, như điêu bằng thần ngọc, bề mặt có vô số tia điện xuyên qua, bên trong chứa uy lực khổng lồ.
Nhưng cái này không phải thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh, bị thiếu một góc.
Nếu là thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh thì giá bán sẽ không chỉ là một trăm vạn khối linh thạch.
Tuyết Lang đại nhân dẫn theo một đám cường giả yêu tộc đi đến nơi thánh thực thụ từng sinh trưởng. Tuyết Lang đại nhân nhìn hố to dưới mặt đất, tay ngọc vén váy dài ngồi xuống, bốc một nhúm đất lên hít ngửi.
Tuyết Lang đại nhân nhìn hư không xung quanh, nói:
- Có hơi thở của hắn, vừa đi không lâu.
Đột nhiên một ngọc phù màu tím xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng tím, hơi thở hủy diệt bùng nổ.
- Cẩn thận!
Đám cường giả yêu tộc nhanh chóng bay ngược nhưng không mau bằng tốc độ Long La Phù nổ. Hơn mười cường giả yêu tộc bị giết ngay tại chỗ, thành cái xác đẫm máu rơi xuống đất, xấc bốc khói.
Còn mấy chục cường giả yêu tộc bị chấn thương, áo giáp rách toạc để lại từng vệt máu.
Qua mấy lần đánh nhau, Tuyết Lang đại nhân biết tu sĩ nhân loại kia nắm giữ báu vật ẩn núp. Cơ thể tàng hình được, giấu hơi thở được nhưng không thể giấu dao động không khí.
Ngay khi Phong Phi Vân ném Long La Phù ra Tuyết Lang đại nhân liền biết vị trí của hắn, một chưởng ấn vỗ vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân biết tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất mạnh, Sau khi ném Long La Phù ra hắn liền thi triển phượng hoàng vũ dực bay lên cao, biến mất trong sương mù mờ mịt.
Phong Phi Vân không triệu hoán Thanh Đồng cổ thuyền vì hơi thở quá mãnh liệt, Tuyết Lang đại nhân có thể cách không công kích. Thanh Đồng cổ thuyền quá to, khả năng bị đánh trúng rất lớn.
Ầm!
Tuyết Lang đại nhân lại công kích, một thủ ấn chụp xuống Phong Phi Vân.
Vù vù vù vù vù!
Tay áo Phong Phi Vân ném ra mười phù lục phòng ngự dựng kết giới Sau lưng hắn, ngăn lại chưởng ấn của Tuyết Lang đại nhân. Phong Phi Vân tăng tốc độ, ra khỏi khu vực thần thức của Tuyết Lang đại nhân bao phủ.
- Đáng ghét, lại để hắn chạy thoát!
Mắt Tuyết Lang đại nhân lạnh băng, sát khí đậm đặc.
- Tiếp tục đuổi theo!
Tuyết Lang đại nhân vung tay tập hợp cường giả yêu tộc, lần theo hơi thở yếu ớt Phong Phi Vân để lại liên tục truy đuổi.
Lưng Phong Phi Vân mọc đôi cánh đỏ rực, lửa cháy hừng hực, miệng hộc máu.
- Tu vi của Tuyết Lang đại nhân quá cao, mười phù lục phòng ngự cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn lực lượng nàng đánh ra, ta vẫn bị thương.
Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ lực mau hơn dùng luân hồi tật tốc, nhưng phượng hoàng vũ dực chỉ bay, còn luân hồi tật tốc có thể liên tục thay đổi thân pháp.
Phượng hoàng vũ dực thích hợp bay đường dài, luân hồi tật tốc thì sở trường đánh gần thân.
- Nếu thành tựu Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì tốt rồi, tốc độ phượng hoàng vũ dực sẽ tăng mảng lớn, dù tu vi của Tuyết Lang đại nhân cao sâu chưa chắc đuổi kịp ta.
Phong Phi Vân bị đuổi theo gắt gao, hắn sốt uột muốn đột phá tu vi.
Phong Phi Vân biết gần đây cảnh giới của mình đột phá rất nhanh, nếu e lại niết bàn lần thứ ba sẽ rất nguy hiểm, không thể làm tùy tiện.
Thiên địa này rất kỳ lạ, rộng mênh mông. Phong Phi Vân chạy trốn đến ngày thứ bảy gặp tu sĩ nhân loại, nhưng hắn né xa, không tiếp xúc với bọn họ.
- Xem ra đã có rất nhiều tu sĩ vào mộ táng thánh linh. Không chỉ cường giả yêu tộc, còn một số tu giả nhân loại cường đại khác.
Lại qua hai ngày, Phong Phi Vân thấy dấu chân nhân loại trong núi non trập trùng. Những dấu chân này phát ra hơi thở quen thuộc, Phong Phi Vân lần theo dấu chân thấy bóng dáng Cố Bát thiếu gia trong một sơn cốc. Bên cạnh Cố Bát thiếu gia có hơn mười lão nhân Cố gia, tu vi không tầm thường.
Trừ Mộng Thiên Hổ ra còn hai anh tài kiệt xuất của Trung cổ thế gia là Mộ Dung Kiến Khang của Mộ Dung gia tộc, Hoàng Nhạc Sinh của Hoàng gia. Hai thanh niên tài tuấn mang theo hơn mười lão nhân trong gia tộc.
Ba người là tài tuấn đỉnh cao thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh, là truyền nhân của Trung cổ thế gia, tu vi làm các lão tổ cổ tộc phải e ngại.
Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ vì muốn chia một chén canh. Giờ bọn họ nghỉ ngơi trong sơn cốc, đặt trận pháp ẩn núp để phòng ngừa tu sĩ yêu tộc, nguy hiểm trong mộ táng thánh linh.
Lần này Cố gia bị Phong Phi Vân chơi một vố đau, tổn thất nặng nề, một tiên hiền chết, đại quân gia tộc bị hố thánh tế sống, toàn quân bị diệt.
Cho nên sắc mặt Cố Bát thiếu gia rất tệ, gã ngòi xếp bằng trên linh đài ngọc thạch, phục hồi linh khí. Có vẻ vừa rồi Cố Bát thiếu gia trải qua trận đại chiến, lao ra con đường máu rồi trốn vào đây.
Phong Phi Vân ngồi ở cửa sơn cốc, đăm chiêu giây lát. Lòng Phong Phi Vân máy động, nhếch môi cười gian.
- Cố lão bát, là ngươi muốn giết ta, thì đừng trách ta lại hố ngươi lần nữa.
Phong Phi Vân mặc khai sáng vào, biến mất ngoài sơn cốc.
Nửa canh giờ sau, Tuyết Lang đại nhân dẫn mấy trăm cường giả yêu tộc chạy tới bên ngoài sơn cốc, bao vây ngay cửa sơn cốc.
- Hơi thở nhân loại biến mất tại đây, chắc đã trốn vào sơn cốc.
Tuyết Lang đại nhân khoác lụa đỏ, người trắng mịn, tóc trắng bay trong sương mù, mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Tuyết Lang đại nhân nói:
- Cửa sơn cốc bày trận pháp ẩn núp nhưng không phải của nhân loại kia, là một nhóm người khác núp bên trong. Nhân loại đó cố ý dẫn chúng ta đến đây, chẳng lẽ hắn muốn nhờ lực lượng của đám người này tiêu diệt chúng ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên trò vặt đó không qua mắt Tuyết Lang đại nhân được.
- Tu sĩ nhân loại trong sơn cốc mặc dù tu vi không thấp nhưng tuyệt đối không đánh lại chúng ta. Tuyết Lang đại nhân, có muốn ăn tươi nuốt sống hết không?
Tuyết Lang đại nhân môi hồng răng trắng mỉm cười nói:
- Nhân loại kia rất gian xảo, hắn dụ chúng ta đến đây để đối phó đám tu sĩ nhân loại, ta sẽ không làm theo ý hắn. Tiếp tục tìm hơi thở hắn để lại.
Tu sĩ yêu tộc cũng rất thông minh, không mắc mưu Phong Phi Vân. Tuy nhiên, tu sĩ yêu tộc không ra tay không có nghĩa là đám người Cố Bát thiếu gia sẽ không.
Khi Tuyết Lang đại nhân đến cửa sơn cốc thì kinh động Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh trong sơn cốc.
Cố Bát thiếu gia mặc dù siêu thông minh, tâm trí hơn người nhưng gã có một điểm yếu là rất thích nữ nhân bán yêu.
Cố Bát thiếu gia cuồng nữ nhân bán yêu, nay gặp mỹ nhân quyến rũ yêu tộc còn như thế nào nữa?
- Tóc trắng bay, cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng như yêu cơ.
Mắt Cố Bát thiếu gia bắn ra tia điện nhìn chăm chú nữ yêu tinh khoác lụa đỏ, gợi cảm quyến rũ đứng ở cửa sơn cốc.
Một lão nhân nhỏ giọng nói:
- Bát thiếu gia, tu vi của yêu nữ này rất cao, không dễ đối phó.
Mộ Dung Kiến Khang cười nói:
- Không sao, ta mang trấn hồn bảo trong gia tộc ra, đủ trấn áp nàng.
Hoàng Nhạc Sinh hăng hái:
- Vậy còn chờ gì nưa?
Hoàng Nhạc Sinh lấy một thần phù ra khỏi ống tay áo. Phù lục dài khoảng một thước, như điêu bằng thần ngọc, bề mặt có vô số tia điện xuyên qua, bên trong chứa uy lực khổng lồ.