Một lúc sau Phong Phi Vân xoay người lại. Không biết nữ nhân kia đi từ bao giờ, đến vô ảnh đi vô tung.
- Tu vi thật đáng sợ!
Phong Phi Vân lần theo con đường Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh chạy trốn. Hơi thở yêu tộc sót lại trên đường, và một ít mùi máu.
Không lâu sau đằng trước truyền đến yêu khí mạnh mẽ, kỏi đoán cũng biết là Tuyết Lang đại nhân, ba trăm cường giả yêu tộc, bọn họ đã đuổi kịp Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh nhưng không đánh nhau.
Bởi vì một nữ nhân toàn thân bao phủ tiên hà ngăn lại Bạch Chu yêu tộc.
Nữ nhân băng cơ ngọc cốt, hình dáng hoàn mỹ, thanh lệ tuyệt trần, không giống nữ nhân trần gian.
- Giết chóc trên người các ngươi quá sâu, hãy mau lùi lại, có thể tha mạng cho các ngươi.
Nữ nhân lưng cõng cổ kiếm, nhưng không cõng trên lưng mà lơ lửng bên trên lưng nàng. Như thể có khí vực vô hình nâng cổ kiếm, lại như một phần thân thể của nữ nhân.
Tuyết Lang đại nhân cười khẩy nói:
- Ngươi đùa sao? Mới có bao nhiêu tuổi mà dám nói câu huênh hoang đó trước mặt bổn tọa? Ngươi hơi bị cuồng.
Tuyết Lang đại nhân ra hiệu, hai tu sĩ yêu tộc mặc giáp bay ra, toàn là tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tu luyện ra vực của mình.
Hai loại yêu vực hiện ra, một tràn đầy băng tuyết, một tòa tràn đầy xương khô.
Nữ nhân thở dài, kiếm cổ rút khỏi vỏ tỏa ra ánh sáng tiên linh mênh mông. Thế giới tiên huyễn hiện ra trên thân kiếm như có vô số tiên kiếm lơ lửng trong thế giới này.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc đó, cổ kiếm vào vỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lang đại nhân trắng bệch, một lũ tóc trắng rơi xuống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Yêu châu của hơn ba trăm cường giả yêu tộc xung quanh Tuyết Lang đại nhân cùng nổ tung. Cường giả yêu tộc vốn trong hình người bởi vì tu vi bị phế nên hiện nguyên hình, thành ba trăm con nhện màu trắng.
Chỉ một kiếm phá vỡ yêu châu của ba trăm cường giả yêu tộc, để làm được điều này khó còn hơn là giết chết tất cả.
Một lũ tóc trắng của Tuyết Lang đại nhân bị cắt rơi xuống đất, áo đỏ bay lên, ngọc thể quyến rũ.
Tuyết Lang đại nhân nhìn thiếu nữ kia chằm chằm:
- Kiếm tâm thế giới! Một nữ nhân trẻ tuổi như ngươi làm sao đạt đén được?
Thiếu nữ lạnh nhạt nói:
- Kiếm có thế giới kiếm, tâm có thế giới tâm. Thế giới kiếm và tâm nếu chồng lên nhau sẽ đến cảnh giới này.
- Ta không tin! Ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!
Tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất cao, có thể chém rách áo đại hiền giả, là hoàng tộc trong Bạch Chu yêu tộc, cảnh giới cao thâm khó dò. Tuyết Lang đại nhân dốc sức tấn công, cơ thể biến thành cái bóng đỏ, như cơn mưa đỏ.
Thiếu nữ đứng trong sương mù, sương mông lung bao phủ thân thể, vóc dáng yểu điệu siêu phàm thoát tộc. Thiếu nữ đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi chiến kiếm của Tuyết Lang đại nhân đâm đến trước mặt nàng mới chậm rãi rút kiếm.
Đây là bàn tay hoàn mỹ vô khuyết, như làm bằng tiên ngọc, mềm mại trơn bóng, ưu nhã xinh đẹp.
Ngón tay chứa kiếm ý hùng hồn, đầu ngón tay hiện ra muôn vàn thế giới đẩy nhẹ tới trước. Tuyết Lang đại nhân bị đẩy bay ngược ra ngoài tựa làn gió thổi.
Tuyết Lang đại nhân như cánh hoa đỏ thắm rơi xuống đất, vải mỏng trải rộng, không có tiếng bị té ngã. Tuyết Lang đại nhân nhẹ tựa tấm vải.
Ngón tay thiếu nữ như kiếm nhưng không phải thanh kiếm giết người, kiếm tựa cơn gió có thể đẩy lực lượng dời núi lấp biển đi.
Tuyết Lang đại nhân bị kiếm khí thổi ngã dưới đất.
Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn thiếu nữ lưng cõng cổ kiếm, hút ngụm khí lạnh:
- Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ!
Thiếu nữ đứng trên cao, lưng cõng cổ kiếm, ngọc thể hòa cùng thiên địa, eo nhỏ như liễu. Các đường cong trên người thiếu nữ tràn ngập mỹ vận, như bức tranh giai nhân khắc trên bầu trời.
Tuyết Lang đại nhân đứng dậy, lụa đỏ kéo mặt đất, người đứng thẳng, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Làm sao có kiếm quyết như vậy được?
Khu vực này như tĩnh lặng lại, không khí ngừng chảy, tạm dừng quanh thân thiếu nữ.
Thiếu nữ rút tay về, giấu trong tay áo, động tác rất trang nhã.
Thiếu nữ đứng thẳng, nói:
- Thế giới kiếm là thế giới chân thật, cho nên một kiếm có thể phá vạn pháp. Thế giới tâm là thế giới hư vô, nên một kiếm đâm ra như cơn gió. Thế giới kiếm và tâm hòa hợp, thế giới thật và hư vô chồng lên nhau. Lĩnh ngộ thế giới kiếm tâm đương nhiên không gì không làm được.
Dung hợp thế giới chân thật và hư vô, nói dễ hơn làm?
Tuyết Lang đại nhân hiểu ra, nàng nhìn thiếu nữ chằm chằm:
- Tuổi còn nhỏ mà tu vi tâm tính đã cao sâu như vậy, xin hỏi ngươi là ai?
Giọng thiếu nữ trong trẻo:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Hiên Viên Nhất Nhất.
Thiếu nữ hàm răng trắn, tóc tơ như suối, cổ trắng thon dài, người có khí không ăn khói lửa trần gian.
Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, ta nhớ kỹ tên này. Chúng ta đi!
Tuyết Lang đại nhân dẫn theo đám nhện trắng hiện nguyên hình rút đi, rất nhanh biến mất trong sương trắng.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh người đầy vết máu, bị thương rất nặng. Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị khí chất cao quý, thánh khiết từ người Thủy Nguyệt Thánh Nữ khuất phục, hai người quỳ một gối, cúi đầu.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh cung kính nói:
- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Cố lão bát vô cùng cảm kích.
- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Hoàng Nhạc Sinh vô cùng cảm kích.
Hư không mênh mông, bóng tiên đã mất.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh đứng lên, quay sang nhìn nhau. Không thấy bóng dáng Thủy Nguyệt Thánh Nữ đâu.
Hoàng Nhạc Sinh nói:
- Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật là tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta không thể ngước nhìn bóng lưng.
- Tộc lão gia tộc còn phải cung kính với thánh nữ, ngang hàng với nàng toàn là tiên hiền. Chúng ta có tiếp xúc với thánh ữn thế này đã là may mắn nhất đời.
Phong Phi Vân đứng trong sương trắng, mặt âm trầm, mắt đầy sát ý.
- Ta muốn giết người, truyền nhân của Thủy Nguyệt Đình nhà ngươi làm sao cứu được?
Phong Phi Vân dụ Tuyết Lang đại nhân đến sơn cốc là muốn mượn tay nàng giết Cố Bát thiếu gia, ai ngờ giữa đường chạy ra Thủy Nguyệt Thánh Nữ phá hỏng sắp đặt của hắn.
- Ai đó?
Linh giác của Cố Bát thiếu gia nhạy bén, gã cảm giác trong sương mù gần đó có hơi thở người. Cố Bát thiếu gia vội triệu hoán cổ binh đề phòng.
- Ta đây.
Phong Phi Vân chậm rãi bước ra từ sương trắng, đến cách Cố Bát thiếu gia mười trượng mới hiện ra rõ ràng.
Cố Bát thiếu gia thở phào:
- Thì ra là bán yêu nhà ngươi, không ngờ ngươi số lớn như thế, đám A Ưng không giết ngươi được.
Phong Phi Vân bình tĩnh nói:
- Bọn họ không giết ta được nên đương nhiên đã chết.
Vẻ mặt Cố Bát thiếu gia biến trầm trọng. Nếu là lúc bình thường thì Cố Bát thiếu gia không sợ Phong Phi Vân, nhưng mới rồi gã bị cường giả yêu tộc truy sát. Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị thương rất nặng, giờ khó phát huy được mười phần trăm sức mạnh.
Nếu bán yêu có thực lực giết đám người Cố A Ưng thì rất có thể sẽ uy hiếp an toàn mạng sống của Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh.
Một lúc sau Phong Phi Vân xoay người lại. Không biết nữ nhân kia đi từ bao giờ, đến vô ảnh đi vô tung.
- Tu vi thật đáng sợ!
Phong Phi Vân lần theo con đường Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh chạy trốn. Hơi thở yêu tộc sót lại trên đường, và một ít mùi máu.
Không lâu sau đằng trước truyền đến yêu khí mạnh mẽ, kỏi đoán cũng biết là Tuyết Lang đại nhân, ba trăm cường giả yêu tộc, bọn họ đã đuổi kịp Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh nhưng không đánh nhau.
Bởi vì một nữ nhân toàn thân bao phủ tiên hà ngăn lại Bạch Chu yêu tộc.
Nữ nhân băng cơ ngọc cốt, hình dáng hoàn mỹ, thanh lệ tuyệt trần, không giống nữ nhân trần gian.
- Giết chóc trên người các ngươi quá sâu, hãy mau lùi lại, có thể tha mạng cho các ngươi.
Nữ nhân lưng cõng cổ kiếm, nhưng không cõng trên lưng mà lơ lửng bên trên lưng nàng. Như thể có khí vực vô hình nâng cổ kiếm, lại như một phần thân thể của nữ nhân.
Tuyết Lang đại nhân cười khẩy nói:
- Ngươi đùa sao? Mới có bao nhiêu tuổi mà dám nói câu huênh hoang đó trước mặt bổn tọa? Ngươi hơi bị cuồng.
Tuyết Lang đại nhân ra hiệu, hai tu sĩ yêu tộc mặc giáp bay ra, toàn là tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tu luyện ra vực của mình.
Hai loại yêu vực hiện ra, một tràn đầy băng tuyết, một tòa tràn đầy xương khô.
Nữ nhân thở dài, kiếm cổ rút khỏi vỏ tỏa ra ánh sáng tiên linh mênh mông. Thế giới tiên huyễn hiện ra trên thân kiếm như có vô số tiên kiếm lơ lửng trong thế giới này.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc đó, cổ kiếm vào vỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lang đại nhân trắng bệch, một lũ tóc trắng rơi xuống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Yêu châu của hơn ba trăm cường giả yêu tộc xung quanh Tuyết Lang đại nhân cùng nổ tung. Cường giả yêu tộc vốn trong hình người bởi vì tu vi bị phế nên hiện nguyên hình, thành ba trăm con nhện màu trắng.
Chỉ một kiếm phá vỡ yêu châu của ba trăm cường giả yêu tộc, để làm được điều này khó còn hơn là giết chết tất cả.
Một lũ tóc trắng của Tuyết Lang đại nhân bị cắt rơi xuống đất, áo đỏ bay lên, ngọc thể quyến rũ.
Tuyết Lang đại nhân nhìn thiếu nữ kia chằm chằm:
- Kiếm tâm thế giới! Một nữ nhân trẻ tuổi như ngươi làm sao đạt đén được?
Thiếu nữ lạnh nhạt nói:
- Kiếm có thế giới kiếm, tâm có thế giới tâm. Thế giới kiếm và tâm nếu chồng lên nhau sẽ đến cảnh giới này.
- Ta không tin! Ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!
Tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất cao, có thể chém rách áo đại hiền giả, là hoàng tộc trong Bạch Chu yêu tộc, cảnh giới cao thâm khó dò. Tuyết Lang đại nhân dốc sức tấn công, cơ thể biến thành cái bóng đỏ, như cơn mưa đỏ.
Thiếu nữ đứng trong sương mù, sương mông lung bao phủ thân thể, vóc dáng yểu điệu siêu phàm thoát tộc. Thiếu nữ đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi chiến kiếm của Tuyết Lang đại nhân đâm đến trước mặt nàng mới chậm rãi rút kiếm.
Đây là bàn tay hoàn mỹ vô khuyết, như làm bằng tiên ngọc, mềm mại trơn bóng, ưu nhã xinh đẹp.
Ngón tay chứa kiếm ý hùng hồn, đầu ngón tay hiện ra muôn vàn thế giới đẩy nhẹ tới trước. Tuyết Lang đại nhân bị đẩy bay ngược ra ngoài tựa làn gió thổi.
Tuyết Lang đại nhân như cánh hoa đỏ thắm rơi xuống đất, vải mỏng trải rộng, không có tiếng bị té ngã. Tuyết Lang đại nhân nhẹ tựa tấm vải.
Ngón tay thiếu nữ như kiếm nhưng không phải thanh kiếm giết người, kiếm tựa cơn gió có thể đẩy lực lượng dời núi lấp biển đi.
Tuyết Lang đại nhân bị kiếm khí thổi ngã dưới đất.
Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn thiếu nữ lưng cõng cổ kiếm, hút ngụm khí lạnh:
- Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ!
Thiếu nữ đứng trên cao, lưng cõng cổ kiếm, ngọc thể hòa cùng thiên địa, eo nhỏ như liễu. Các đường cong trên người thiếu nữ tràn ngập mỹ vận, như bức tranh giai nhân khắc trên bầu trời.
Tuyết Lang đại nhân đứng dậy, lụa đỏ kéo mặt đất, người đứng thẳng, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Làm sao có kiếm quyết như vậy được?
Khu vực này như tĩnh lặng lại, không khí ngừng chảy, tạm dừng quanh thân thiếu nữ.
Thiếu nữ rút tay về, giấu trong tay áo, động tác rất trang nhã.
Thiếu nữ đứng thẳng, nói:
- Thế giới kiếm là thế giới chân thật, cho nên một kiếm có thể phá vạn pháp. Thế giới tâm là thế giới hư vô, nên một kiếm đâm ra như cơn gió. Thế giới kiếm và tâm hòa hợp, thế giới thật và hư vô chồng lên nhau. Lĩnh ngộ thế giới kiếm tâm đương nhiên không gì không làm được.
Dung hợp thế giới chân thật và hư vô, nói dễ hơn làm?
Tuyết Lang đại nhân hiểu ra, nàng nhìn thiếu nữ chằm chằm:
- Tuổi còn nhỏ mà tu vi tâm tính đã cao sâu như vậy, xin hỏi ngươi là ai?
Giọng thiếu nữ trong trẻo:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Hiên Viên Nhất Nhất.
Thiếu nữ hàm răng trắn, tóc tơ như suối, cổ trắng thon dài, người có khí không ăn khói lửa trần gian.
Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, ta nhớ kỹ tên này. Chúng ta đi!
Tuyết Lang đại nhân dẫn theo đám nhện trắng hiện nguyên hình rút đi, rất nhanh biến mất trong sương trắng.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh người đầy vết máu, bị thương rất nặng. Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị khí chất cao quý, thánh khiết từ người Thủy Nguyệt Thánh Nữ khuất phục, hai người quỳ một gối, cúi đầu.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh cung kính nói:
- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Cố lão bát vô cùng cảm kích.
- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Hoàng Nhạc Sinh vô cùng cảm kích.
Hư không mênh mông, bóng tiên đã mất.
Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh đứng lên, quay sang nhìn nhau. Không thấy bóng dáng Thủy Nguyệt Thánh Nữ đâu.
Hoàng Nhạc Sinh nói:
- Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật là tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta không thể ngước nhìn bóng lưng.
- Tộc lão gia tộc còn phải cung kính với thánh nữ, ngang hàng với nàng toàn là tiên hiền. Chúng ta có tiếp xúc với thánh ữn thế này đã là may mắn nhất đời.
Phong Phi Vân đứng trong sương trắng, mặt âm trầm, mắt đầy sát ý.
- Ta muốn giết người, truyền nhân của Thủy Nguyệt Đình nhà ngươi làm sao cứu được?
Phong Phi Vân dụ Tuyết Lang đại nhân đến sơn cốc là muốn mượn tay nàng giết Cố Bát thiếu gia, ai ngờ giữa đường chạy ra Thủy Nguyệt Thánh Nữ phá hỏng sắp đặt của hắn.
- Ai đó?
Linh giác của Cố Bát thiếu gia nhạy bén, gã cảm giác trong sương mù gần đó có hơi thở người. Cố Bát thiếu gia vội triệu hoán cổ binh đề phòng.
- Ta đây.
Phong Phi Vân chậm rãi bước ra từ sương trắng, đến cách Cố Bát thiếu gia mười trượng mới hiện ra rõ ràng.
Cố Bát thiếu gia thở phào:
- Thì ra là bán yêu nhà ngươi, không ngờ ngươi số lớn như thế, đám A Ưng không giết ngươi được.
Phong Phi Vân bình tĩnh nói:
- Bọn họ không giết ta được nên đương nhiên đã chết.
Vẻ mặt Cố Bát thiếu gia biến trầm trọng. Nếu là lúc bình thường thì Cố Bát thiếu gia không sợ Phong Phi Vân, nhưng mới rồi gã bị cường giả yêu tộc truy sát. Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị thương rất nặng, giờ khó phát huy được mười phần trăm sức mạnh.
Nếu bán yêu có thực lực giết đám người Cố A Ưng thì rất có thể sẽ uy hiếp an toàn mạng sống của Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh.