Khi ấy Phong Phi Vân ở trong cửa trùng động đâm một thương vào Tiêu Thiên Duyệt, gã không quên hơi thở từ trường thương đó.
Sau này nhị công tử Chiến Địa Tước phủ tự ra mặt làm Tiêu Thiên Duyệt không truy cứu tiếp, nhưng cái gai đâm trong lòng gã không thể xóa nhòa.
Giờ Tiêu Thiên Duyệt trông thấy Phong Phi Vân, thật là oan gia ngõ hẹp.
Tuyết Lang đại nhân cũng nhận ra Phong Phi Vân:
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tuyết Lang đại nhân hé môi phun một sợi tơ nhện như cây roi trói Phong Phi Vân.
- Mạng của hắn thuộc về ta!
Tiêu Thiên Duyệt chém đứt tơ nhện, lại chém hướng Phong Phi Vân.
- Xì, mạng của ta thuộc về ta!
Người Phong Phi Vân bộc phát ba ngàn vạn đốm sáng, trường thương chém ra ngoài, đánh nát kiếm khí của Tiêu Thiên Duyệt, tiếp tục bay vào Bất Tử điện.
Một cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên chặn giữa đường, tay cầm thần giản đỏ rực, người phát ra "Chiến binh phần mộ vực", vô số qua gãy, tàn binh cắm vào ngôi mô to trong không trung thành đại vực ảo.
- Tuyết Lang đại nhân muốn lấy mạng của ngươi thì ngươi không trốn thoát được!
Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tóc dài màu trắng, ánh mắt ngạo nghễ, thần giản đỏ thẫm chém xuống phát ra lực lượng sóng to ngập trời.
Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên có tư cách đột phá Vũ Hóa cảnh, trong cổ tộc được gọi là lão tổ, sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
- Chuyện đó không do ngươi quyết định!
Miệng Phong Phi Vân phun ra lửa nóng cháy, muôn vàn tinh khí bay ra biến thành biển lửa. Trên biển lửa có tiếng phượng hoàng hót hình thành ảo ảnh phượng hoàng.
- Phượng hoàng nghiệt hỏa!
Đây là thần thông thứ ba sinh ra khi Phong Phi Vân đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Phượng hoàng nghiệt hỏa khủng khiếp hơn nhị vị minh hỏa, là thần thông thủ đoạn của phượng hoàng. Nếu tu luyện ra một trăm khối phượng cốt, phượng hoàng nghiệt hỏa lợi hại như tam vị chân hỏa.
Phượng hoàng nghiệt hỏa xuất hiện, phạm vi mấy ngàn dặm bị lửa bao trùm thành biển lửa, sóng dâng lên cao mấy trăm thước như bức tường ấm nuốt hết đá, đảo nổi.
Chiến binh phần mộ vực của tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo, vực cũng bị đốt thủng.
- Trời, đây là thần thông gì mà có thể biến ra nghiệt hỏa của phượng hoàng yêu tộc?
Tu sĩ yêu tộc kinh hoàng, cho rằng Phong Phi Vân sử dụng thần thông huyễn hóa ra phượng hoàng nghiệt hỏa. Tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên vội chạy ra ngoài nghiệt hỏa, nếu chiến binh phần mộ vực bị nghiệt hỏa đốt thủng, gã không chết cũng sẽ lột một tầng da.
Ầm!
Phong Phi Vân đâm trường thương xuyên qua chiến binh phần mộ vực, để lại vết máu trên người tu sĩ yêu tộc.
Tu sĩ yêu tộc không bị thương nặng, người khắc đầy yêu văn, cánh tay chỉ bị trầy xước.
- Chết tiệt!
Tu sĩ yêu tộc huơ thần giản đỏ rực công kích trên không trung, như một ngọn núi đồng đỏ đè xuống.
Phong Phi Vân đã đến trước Bất Tử điện, ba ngàn vạn đốm sáng lấp lánh trên người hắn, lửa vờn quanh thân thể. Phong Phi Vân xoay người đâm trường thương đánh vào ngọn núi đồng đỏ.
Ầm!
Hư không rung rinh, sóng lửa ngập trời.
Hai người cùng thụt lùi, lực lượng khổng lồ xuyên qua giữa tu sĩ yêu tộc và Phong Phi Vân.
Một chân Phong Phi Vân đã chạm vào ngưỡng cửa Bất Tử điện, hắn cười với cường giả yêu tộc.
Phong Phi Vân nói:
- Không tiễn.
Phong Phi Vân bước vào Bất Tử điện.
Tuyết Lang đại nhân nhẹ nhàng đáp xuống, nói:
- Tu vi của hắn lại tăng mảng lớn.
Áo đỏ bay lên, da trắng tuyết, ngực to, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Tu sĩ yêu tộc mới rồi đánh nhau với Phong Phi Vân nói:
- Tuyết Lang đại nhân, hắn chỉ là Niết Bàn đệ tam trọng thiên, chẳng qua có thần thông cường đại. Ta tin chắc có thể giết hắn.
- Người này rất gian xảo, sở trường tốc độ, ta truy sát hắn nửa tháng àm không giết được, chỉ bằng vào ngươi?
Chân mày Tuyết Lang đại nhân mỏng dài, răng trăng sáng:
- Đi, chúng ta cũn vào Bất Tử điện. Nếu bên trong có di bảo thánh tổ để lại thì tuyệt đối không thể để nhân loại lấy đi.
Tuyết Lang đại nhân là nữ nhân thông minh siêu đẳng, thấy Phong Phi Vân vào Bất Tử điện liền hiểu bí mật trong đó. Tuyết Lang đại nhân dẫn chí nTu sĩ yêu tộc khác vào Bất Tử điện.
- Nhân loại vừa rồi là ai? Thần thông lợi hại như vậy tại sao trước kia chưa nghe nói qua tên của hắn?
Hơn hai mươi thanh niên tài tuấn nhân loại tụ tập lại. Chỉ có hai, ba người bị thương, một người bị Phong Phi Vân đánh xỉu.
Nhiếp Song Song nói:
- Hắn là bán yêu.
Nhiếp Song Song tinh thông thiên văn địa lý và suy tính thôi diễn, răng trắng, môi đỏ. Nhiếp Song Song nhìn thấu chút hư thực của Phong Phi Vân, mắt lóe tia sáng.
Nghe hai chữ bán yêu sắc mặt Tiêu Thiên Duyệt càng âm trầm.
- Cái gì? Bán yêu mà mạnh như vậy?
Nhiều thanh niên tài tuấn cảm thấy rất khó tin. Ở trong mắt bọn họ thì bán yêu là đê tiện, nhỏ yếu nhất, sinh vật hèn mọn bị cùng cảnh giới chà đạp. Chưa từng nghe một bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên đánh lùi cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Đây đúng là chuyện như mơ giữa ban ngày, khiến người khó tin.
- Mỗi cách mấy thời đại bán yêu luôn ra một, hai nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có thể tranh phong với thành chủ tiên thành, phủ chủ thánh phủ lúc trẻ. Nhưng không thể nào đột phá Vũ Hóa cảnh, bị khốn chết tại cảnh giới niết bàn.
- Trong bán yêu hiếm Phong Phi Vân đột phá được Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, bán yêu này dù đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì sao? Rất có thể suốt đời không đột phá được nữa.
- Đi! Chúng ta cũng vào Bất Tử điện.
Hơn hai mươi tu sĩ nhân loại vào Bất Tử điện.
Nơi đây là chỗ Bạch Chu thánh tổ ngộ đao lúc về già, là thánh địa của Bạch Chu yêu tộc.
Trong không khí tràn ngập hơi thở thánh linh viễn cổ, mỗi một khối đất đầy thần tính, vì chúng nó được thánh linh đạp lên.
Phong Phi Vân đi vào Bất Tử điện, cảm giác như vào ánh mắt không gian khác. Mỗi một món đồ không chừng được thánh linh chạm vào, như cách ức vạn năm gặp gỡ thánh linh.
Cảm giác này rất lạ, đôi khi thoải mái thả lỏng, có khi khiến người thấy gai người.
Thánh thực quả theo Sau lưng Phong Phi Vân:
- Nhị đại gia, tại sao ta không cảm nhận được gia gia của ta ở đâu?
Trong Bất Tử điện, mọi cảm quan bị ức chế, bao gồm linh khí trong cơ thể. Rất kỳ lạ, mờ mờ ảo ảo.
- Không thể tiếp tục đi tới, nếu không kinh mạch trong người ta cũng bị phong kín, linh khí không thể vận chuyển.
Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, đan điền chi hải bị giam cầm, không vận chuyển linh khí được.
Thánh thực quả hỏi:
- Vậy gia gia của ta thì sao?
- Gia gia của ngươi lớn mạng lớn không chết được, rùa ngàn năm, vương bát vạn năm ý nói giống như gia gia của ngươi.
Lòng Phong Phi Vân máy động, nếu Bất Tử điện giam cầm linh khí vậy là không thể thi triển thần thông, chỉ có thể sử dụng lực lượng cơ thể.
- Ta có vạn thú chiến thể, Bất Tử Phượng Hoàng Thân, linh khí bị giam cầm chẳng phải càng có lợi cho ta sao?
- Đi! Chúng ta đi vào tìm gia gia của ngươi!
Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm, cười quái dị bước vào trong.
Khi ấy Phong Phi Vân ở trong cửa trùng động đâm một thương vào Tiêu Thiên Duyệt, gã không quên hơi thở từ trường thương đó.
Sau này nhị công tử Chiến Địa Tước phủ tự ra mặt làm Tiêu Thiên Duyệt không truy cứu tiếp, nhưng cái gai đâm trong lòng gã không thể xóa nhòa.
Giờ Tiêu Thiên Duyệt trông thấy Phong Phi Vân, thật là oan gia ngõ hẹp.
Tuyết Lang đại nhân cũng nhận ra Phong Phi Vân:
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tuyết Lang đại nhân hé môi phun một sợi tơ nhện như cây roi trói Phong Phi Vân.
- Mạng của hắn thuộc về ta!
Tiêu Thiên Duyệt chém đứt tơ nhện, lại chém hướng Phong Phi Vân.
- Xì, mạng của ta thuộc về ta!
Người Phong Phi Vân bộc phát ba ngàn vạn đốm sáng, trường thương chém ra ngoài, đánh nát kiếm khí của Tiêu Thiên Duyệt, tiếp tục bay vào Bất Tử điện.
Một cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên chặn giữa đường, tay cầm thần giản đỏ rực, người phát ra "Chiến binh phần mộ vực", vô số qua gãy, tàn binh cắm vào ngôi mô to trong không trung thành đại vực ảo.
- Tuyết Lang đại nhân muốn lấy mạng của ngươi thì ngươi không trốn thoát được!
Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tóc dài màu trắng, ánh mắt ngạo nghễ, thần giản đỏ thẫm chém xuống phát ra lực lượng sóng to ngập trời.
Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên có tư cách đột phá Vũ Hóa cảnh, trong cổ tộc được gọi là lão tổ, sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
- Chuyện đó không do ngươi quyết định!
Miệng Phong Phi Vân phun ra lửa nóng cháy, muôn vàn tinh khí bay ra biến thành biển lửa. Trên biển lửa có tiếng phượng hoàng hót hình thành ảo ảnh phượng hoàng.
- Phượng hoàng nghiệt hỏa!
Đây là thần thông thứ ba sinh ra khi Phong Phi Vân đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Phượng hoàng nghiệt hỏa khủng khiếp hơn nhị vị minh hỏa, là thần thông thủ đoạn của phượng hoàng. Nếu tu luyện ra một trăm khối phượng cốt, phượng hoàng nghiệt hỏa lợi hại như tam vị chân hỏa.
Phượng hoàng nghiệt hỏa xuất hiện, phạm vi mấy ngàn dặm bị lửa bao trùm thành biển lửa, sóng dâng lên cao mấy trăm thước như bức tường ấm nuốt hết đá, đảo nổi.
Chiến binh phần mộ vực của tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo, vực cũng bị đốt thủng.
- Trời, đây là thần thông gì mà có thể biến ra nghiệt hỏa của phượng hoàng yêu tộc?
Tu sĩ yêu tộc kinh hoàng, cho rằng Phong Phi Vân sử dụng thần thông huyễn hóa ra phượng hoàng nghiệt hỏa. Tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên vội chạy ra ngoài nghiệt hỏa, nếu chiến binh phần mộ vực bị nghiệt hỏa đốt thủng, gã không chết cũng sẽ lột một tầng da.
Ầm!
Phong Phi Vân đâm trường thương xuyên qua chiến binh phần mộ vực, để lại vết máu trên người tu sĩ yêu tộc.
Tu sĩ yêu tộc không bị thương nặng, người khắc đầy yêu văn, cánh tay chỉ bị trầy xước.
- Chết tiệt!
Tu sĩ yêu tộc huơ thần giản đỏ rực công kích trên không trung, như một ngọn núi đồng đỏ đè xuống.
Phong Phi Vân đã đến trước Bất Tử điện, ba ngàn vạn đốm sáng lấp lánh trên người hắn, lửa vờn quanh thân thể. Phong Phi Vân xoay người đâm trường thương đánh vào ngọn núi đồng đỏ.
Ầm!
Hư không rung rinh, sóng lửa ngập trời.
Hai người cùng thụt lùi, lực lượng khổng lồ xuyên qua giữa tu sĩ yêu tộc và Phong Phi Vân.
Một chân Phong Phi Vân đã chạm vào ngưỡng cửa Bất Tử điện, hắn cười với cường giả yêu tộc.
Phong Phi Vân nói:
- Không tiễn.
Phong Phi Vân bước vào Bất Tử điện.
Tuyết Lang đại nhân nhẹ nhàng đáp xuống, nói:
- Tu vi của hắn lại tăng mảng lớn.
Áo đỏ bay lên, da trắng tuyết, ngực to, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Tu sĩ yêu tộc mới rồi đánh nhau với Phong Phi Vân nói:
- Tuyết Lang đại nhân, hắn chỉ là Niết Bàn đệ tam trọng thiên, chẳng qua có thần thông cường đại. Ta tin chắc có thể giết hắn.
- Người này rất gian xảo, sở trường tốc độ, ta truy sát hắn nửa tháng àm không giết được, chỉ bằng vào ngươi?
Chân mày Tuyết Lang đại nhân mỏng dài, răng trăng sáng:
- Đi, chúng ta cũn vào Bất Tử điện. Nếu bên trong có di bảo thánh tổ để lại thì tuyệt đối không thể để nhân loại lấy đi.
Tuyết Lang đại nhân là nữ nhân thông minh siêu đẳng, thấy Phong Phi Vân vào Bất Tử điện liền hiểu bí mật trong đó. Tuyết Lang đại nhân dẫn chí nTu sĩ yêu tộc khác vào Bất Tử điện.
- Nhân loại vừa rồi là ai? Thần thông lợi hại như vậy tại sao trước kia chưa nghe nói qua tên của hắn?
Hơn hai mươi thanh niên tài tuấn nhân loại tụ tập lại. Chỉ có hai, ba người bị thương, một người bị Phong Phi Vân đánh xỉu.
Nhiếp Song Song nói:
- Hắn là bán yêu.
Nhiếp Song Song tinh thông thiên văn địa lý và suy tính thôi diễn, răng trắng, môi đỏ. Nhiếp Song Song nhìn thấu chút hư thực của Phong Phi Vân, mắt lóe tia sáng.
Nghe hai chữ bán yêu sắc mặt Tiêu Thiên Duyệt càng âm trầm.
- Cái gì? Bán yêu mà mạnh như vậy?
Nhiều thanh niên tài tuấn cảm thấy rất khó tin. Ở trong mắt bọn họ thì bán yêu là đê tiện, nhỏ yếu nhất, sinh vật hèn mọn bị cùng cảnh giới chà đạp. Chưa từng nghe một bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên đánh lùi cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Đây đúng là chuyện như mơ giữa ban ngày, khiến người khó tin.
- Mỗi cách mấy thời đại bán yêu luôn ra một, hai nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có thể tranh phong với thành chủ tiên thành, phủ chủ thánh phủ lúc trẻ. Nhưng không thể nào đột phá Vũ Hóa cảnh, bị khốn chết tại cảnh giới niết bàn.
- Trong bán yêu hiếm Phong Phi Vân đột phá được Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, bán yêu này dù đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì sao? Rất có thể suốt đời không đột phá được nữa.
- Đi! Chúng ta cũng vào Bất Tử điện.
Hơn hai mươi tu sĩ nhân loại vào Bất Tử điện.
Nơi đây là chỗ Bạch Chu thánh tổ ngộ đao lúc về già, là thánh địa của Bạch Chu yêu tộc.
Trong không khí tràn ngập hơi thở thánh linh viễn cổ, mỗi một khối đất đầy thần tính, vì chúng nó được thánh linh đạp lên.
Phong Phi Vân đi vào Bất Tử điện, cảm giác như vào ánh mắt không gian khác. Mỗi một món đồ không chừng được thánh linh chạm vào, như cách ức vạn năm gặp gỡ thánh linh.
Cảm giác này rất lạ, đôi khi thoải mái thả lỏng, có khi khiến người thấy gai người.
Thánh thực quả theo Sau lưng Phong Phi Vân:
- Nhị đại gia, tại sao ta không cảm nhận được gia gia của ta ở đâu?
Trong Bất Tử điện, mọi cảm quan bị ức chế, bao gồm linh khí trong cơ thể. Rất kỳ lạ, mờ mờ ảo ảo.
- Không thể tiếp tục đi tới, nếu không kinh mạch trong người ta cũng bị phong kín, linh khí không thể vận chuyển.
Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, đan điền chi hải bị giam cầm, không vận chuyển linh khí được.
Thánh thực quả hỏi:
- Vậy gia gia của ta thì sao?
- Gia gia của ngươi lớn mạng lớn không chết được, rùa ngàn năm, vương bát vạn năm ý nói giống như gia gia của ngươi.
Lòng Phong Phi Vân máy động, nếu Bất Tử điện giam cầm linh khí vậy là không thể thi triển thần thông, chỉ có thể sử dụng lực lượng cơ thể.
- Ta có vạn thú chiến thể, Bất Tử Phượng Hoàng Thân, linh khí bị giam cầm chẳng phải càng có lợi cho ta sao?
- Đi! Chúng ta đi vào tìm gia gia của ngươi!
Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm, cười quái dị bước vào trong.