Theo sau là Tuyết Lang đại nhân, chín cường giả yêu tộc chạy tới nơi Phong Phi Vân vừa đứng. Bọn họ dừng lại.
Một cường giả yêu tộc nhíu mày nói:
- Lại tiến tới thì yêu khí trong yêu châu sẽ bị áp chế.
Tuyết Lang đại nhân nói:
- Vậy càng tốt. Yêu tộc chúng ta chủ tu thân thể, nhân loại chủ tu đan điền, hơi thở trong người bị áp chế càng có lợi cho chúng ta.
Chín cường giả yêu tộc khác cười rộ lên.
Đám tu sĩ nhân loại đi theo vào Bất Tử điện cảm giác không ổn, nhưng các thanh niên tài tuấn đều mang theo phù lục tăng mạnh thân thể, thế là ngang nhiên xông vào.
* * *
Mao Thành Thật nhỏ giọng nói:
- Nhị đại gia, chúng ta không giết người không được sao?
Mặt Phong Phi Vân âm trầm vuốt ve trường thương, nói:
- Ta không giết bọn họ sẽ bị họ giết, ta không muốn chết, vậy nên người chết là . . . Bọn họ!
Ầm!
Người Phong Phi Vân phát ra lực lượng xẻ núi, trường thương đâm ra xuyên thủng cơ thể một cường giả yêu tộc đi đằng trước.
Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén không gì sánh kịp, sức lực của Phong Phi Vân có thể tay không nâng một ngọn núi. Phong Phi Vân đâm ra một kích, áo giáp trên người cường giả yêu tộc cũng không đỡ nổi.
Máu phun đầy đất.
Nhưng cường giả yêu tộc chưa chết, sức sống rất dẻo dai.
Cường giả yêu tộc hét to:
- Hắn ở bên đó!
- Nói nhiều!
Phong Phi Vân xông lên vỗ đầu cường giả yêu tộc, bẻ gãy cổ. Cường giả yêu tộc mềm oặt té xuống đất, hóa thành nguyên hình, một con nhện màu trắng.
Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên dễ dàng chết như thế, mãi đến chết tu sĩ yêu tộc vẫn không hiểu mình là yêu tộc, cơ thể mạnh mẽ vậy mà không đỡ nổi một chưởng của tu sĩ nhân loại.
Cơ thể tu sĩ nhân loại chẳng lẽ mạnh hơn yêu tộc?
Khi Tuyết Lang đại nhân, tám cường giả yêu tộc chạy đến nơi thì dưới đất chỉ còn lại máu yêu.
- Đáng ghét, Bạch Tinh Nguyên bị giết mau như vậy. Lực lượng thân thể của nhân loại này mạnh thế sao?
- Nếu Vạn Kiếp Bất Tử Công của thánh tổ không thất truyền, bàn về độ mạnh thân thể có ai sánh bằng Bạch Chu yêu tộc chúng ta?
Tuyết Lang đại nhân nhiều lần đụng độ Phong Phi Vân, có vài lần đánh hắn nát nhừ. Tuyết Lang đại nhân mấy lần cho rằng Phong Phi Vân chết chắc, nhưng hắn luôn sống lại, từ đó thấy được sức sống của hắn rất mạnh, cơ thể không yếu chút nào.
Tuyết Lang đại nhân cười càng đẹp:
- Thú vị, nhân loại này càng lúc càng thú vị.
Không gian trong Bất Tử điện rất rộng, không chỉ có một điện vũ. Mấy trăm thư phòng, một số hồ nước cạn khô, núi giả nứt ra, thác nước khô, đường rách nạt lơ lửng.
Đây giống như tiểu thế giới tan nát.
Phong Phi Vân trốn vào một hồ nước khô, bên trong đầy đát trong suốt lấp lánh như ràng đá.
Trong hồ chắc từng có thánh tuyền, có thể hồi sinh người sống, mọc thịt trên xương. Nhưng vì đã quá lâu, hồ cạn nước.
- Yêu thi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên này chắc có thể đổi ba mươi điểm quân công.
Tu sĩ đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên không dễ bị giết, Phong Phi Vân có thể làm được điều này vì trong Bất Tử điện giam cầm lực lượng, khiến hắn thoải mái phô bày sức mạnh cơ bắp.
Thánh thực quả phát ra thứ mới lạ, nó lớn tiếng gọi Phong Phi Vân:
- Nhị đại gia mau nhìn kìa, trong hồ có con cá!
Cái ao này không biết khô cạn bao nhiêu năm tháng, làm sao có con cá được?
Phong Phi Vân định mắng thánh thực quả chuyện bé xé ra to, hấp dẫn tài tuấn yêu tộc, nhân loại đến đây. Nhưng khi Phong Phi Vân chạy tới nơi, bên dưới một tảng đá trong suốt thật sự có con cá nhỏ màu bạc.
Con cá hai đầu, chỉ dài một tấc, người lóe ánh sáng bạc, vảy rậm rạp, cái đuôi tinh xảo.
Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thấu hư thực của con cá nhỏ màu bạc, nỗi lòng kích động:
- Đây không phải cá, nó là một ao ngân nguyệt nhỏ.
Trong hồ nước này từng tràn đầy ngân nguyệt tuyền, nhưng vì thời gian quá lâu, ngân nguyệt tuyền khô chỉ còn lại một nhúm nhỏ.
Nếu Phong Phi Vân đến trễ hơn mấy chục năm e rằng không còn một giọt.
Con cá nhỏ màu bạc nghe hiểu lơi Phong Phi Vân nói, đuôi cá quẫy định lặn vào trong hạt cát.
Thánh thực quả nói:
- Nhị đại gia, nó sống!
Thánh thực quả thấy thế cũng chui vào trong cát, rất nhanh ủi con cá nhỏ màu bạc trồi lên.
Phong Phi Vân lấy hộp hàn ngọc cất con cá nhỏ màu bạc vào, cá nhỏ vào trong hộp liền biến thành hai giọt nước suối bạc.
Phong Phi Vân cất hộp ngọc, nói:
- Ngân nguyệt tuyền là một loại trong thất sắc tuyền, nước suối có thể uẩn dưỡng thánh dược. Thời viễn cổ thất sắc tuyền đã diệt tuyệt, không ngờ tìm được hai giọt.
Tuy chỉ có hai giọt nhưng đã rất quý giá.
Thánh thực quả nói:
- A! Ra là thất sắc tuyền, thất sắc tuyền có ích lợi lớn cho tu sĩ niết bàn.
Phong Phi Vân lòng máy động, hắn chưa từng nghe nói thất sắc tuyền giúp ích nhiều cho niết bàn, vội hỏi:
Thánh thực quả ngơ ngác nói:
- Không biết ai nói, dường như ta vốn nên biết nhưng giờ lại mơ hồ, không lẽ là ta đoán ra?
Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh.
Thánh thực quả nói:
- Thật ra nếu xem thân thể người như một gốc thánh dược, dùng thất sắc tuyền uẩn dưỡng bản thân, khi trải qua sinh tử niết bàn chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn. Thất sắc tuyền địa biểu sự sống.
Phong Phi Vân thấy cũng có lý, hỏi:
- Ai nói cho ngươi biết cái này?
Thánh thực quả ngơ ngác nói:
- Không rõ, cảm giác rất lạ.
Trán Phong Phi Vân lại nổi gân xanh, cuối cùng hắn không thử nghiệm mà cất ngân nguyệt tuyền đi.
- Nơi này có ngân nguyệt tuyền thì không chừng trong hồ nước khác còn sót lại thánh tuyền, chúng ta mau đi tìm.
Phong Phi Vân cảm giác hơi thở ai đó chậm rãi tới gần, hắn nhảy khỏi hồ nước bay nhanh đến hồ khá.
- Hắn ở bên này.
Một thiên chi kiêu nữ phát hiện Phong Phi Vân chạy nhanh.
Thiên chi kiêu nữ này thân hình yểu điệu, tóc dài màu lam ngọc,váy trắng xếp chồng, đuổi theo trước một bước, cánh tay ngọc thon thả cầm tấm ngọc phù. Ngọc phù lấp lánh ánh sáng ngọc che đi ngọc thể thiếu nữ, nàng như bóng tiên bay trong gió để lại ảo ảnh xinh đẹp.
Thiếu nữ chạy tới bên một hồ nước khô, đã mất dấu Phong Phi Vân.
- Ủa? Đâu rồi?
Mắt thiếu nữ sáng, khuôn mặt trắng nõn, tóc lam tỏa sáng. Thiên chi kiêu nữ đứng bên hồ khô nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Phong Phi Vân đâu.
- Tìm ta?
Giọng Phong Phi Vân vang lên Sau lưng thiên chi kiêu nữ.
Thiên chi kiêu nữ vội xoay người, bàn tay mảnh khảnh vỗ ra ngoài nhưng đánh hụt.
Đột nhiên có hơi thở chạy ra Sau lưng thiên chi kiêu nữ, khi nàng nổi lòng cảnh giác thì bị lực lượng mạnh mẽ đẩy vào trong hồ khô.
- Ngươi . . .!
Mặt thiên chi kiêu nữ đầy bùn, tóc dài rối xù, mũi đau nhức, váy trắng dính bẩn.
Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ, tay cầm trường thương, lạnh lùng hỏi:
- Đuổi theo ta làm gì? Nàng cũng muốn giết ta?
- Ai kêu ngươi đắc tội thiếu thành chủ?
Thiên chi kiêu nữ đứng bật dậy, khí kình dao động vẩy bùn đất ra ngoài, nàng lại trở về dáng vẻ phong hoa tuyệt đại.
Phong Phi Vân không vội giết thiên chi kiêu nữ:
- Thiếu thành chủ? Tiêu Thiên Duyệt? Ha ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ nàng không muốn biết ta đắc tội hắn như thế nào sao?
Theo sau là Tuyết Lang đại nhân, chín cường giả yêu tộc chạy tới nơi Phong Phi Vân vừa đứng. Bọn họ dừng lại.
Một cường giả yêu tộc nhíu mày nói:
- Lại tiến tới thì yêu khí trong yêu châu sẽ bị áp chế.
Tuyết Lang đại nhân nói:
- Vậy càng tốt. Yêu tộc chúng ta chủ tu thân thể, nhân loại chủ tu đan điền, hơi thở trong người bị áp chế càng có lợi cho chúng ta.
Chín cường giả yêu tộc khác cười rộ lên.
Đám tu sĩ nhân loại đi theo vào Bất Tử điện cảm giác không ổn, nhưng các thanh niên tài tuấn đều mang theo phù lục tăng mạnh thân thể, thế là ngang nhiên xông vào.
Mao Thành Thật nhỏ giọng nói:
- Nhị đại gia, chúng ta không giết người không được sao?
Mặt Phong Phi Vân âm trầm vuốt ve trường thương, nói:
- Ta không giết bọn họ sẽ bị họ giết, ta không muốn chết, vậy nên người chết là . . . Bọn họ!
Ầm!
Người Phong Phi Vân phát ra lực lượng xẻ núi, trường thương đâm ra xuyên thủng cơ thể một cường giả yêu tộc đi đằng trước.
Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén không gì sánh kịp, sức lực của Phong Phi Vân có thể tay không nâng một ngọn núi. Phong Phi Vân đâm ra một kích, áo giáp trên người cường giả yêu tộc cũng không đỡ nổi.
Máu phun đầy đất.
Nhưng cường giả yêu tộc chưa chết, sức sống rất dẻo dai.
Cường giả yêu tộc hét to:
- Hắn ở bên đó!
- Nói nhiều!
Phong Phi Vân xông lên vỗ đầu cường giả yêu tộc, bẻ gãy cổ. Cường giả yêu tộc mềm oặt té xuống đất, hóa thành nguyên hình, một con nhện màu trắng.
Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên dễ dàng chết như thế, mãi đến chết tu sĩ yêu tộc vẫn không hiểu mình là yêu tộc, cơ thể mạnh mẽ vậy mà không đỡ nổi một chưởng của tu sĩ nhân loại.
Cơ thể tu sĩ nhân loại chẳng lẽ mạnh hơn yêu tộc?
Khi Tuyết Lang đại nhân, tám cường giả yêu tộc chạy đến nơi thì dưới đất chỉ còn lại máu yêu.
- Đáng ghét, Bạch Tinh Nguyên bị giết mau như vậy. Lực lượng thân thể của nhân loại này mạnh thế sao?
- Nếu Vạn Kiếp Bất Tử Công của thánh tổ không thất truyền, bàn về độ mạnh thân thể có ai sánh bằng Bạch Chu yêu tộc chúng ta?
Tuyết Lang đại nhân nhiều lần đụng độ Phong Phi Vân, có vài lần đánh hắn nát nhừ. Tuyết Lang đại nhân mấy lần cho rằng Phong Phi Vân chết chắc, nhưng hắn luôn sống lại, từ đó thấy được sức sống của hắn rất mạnh, cơ thể không yếu chút nào.
Tuyết Lang đại nhân cười càng đẹp:
- Thú vị, nhân loại này càng lúc càng thú vị.
Không gian trong Bất Tử điện rất rộng, không chỉ có một điện vũ. Mấy trăm thư phòng, một số hồ nước cạn khô, núi giả nứt ra, thác nước khô, đường rách nạt lơ lửng.
Đây giống như tiểu thế giới tan nát.
Phong Phi Vân trốn vào một hồ nước khô, bên trong đầy đát trong suốt lấp lánh như ràng đá.
Trong hồ chắc từng có thánh tuyền, có thể hồi sinh người sống, mọc thịt trên xương. Nhưng vì đã quá lâu, hồ cạn nước.
- Yêu thi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên này chắc có thể đổi ba mươi điểm quân công.
Tu sĩ đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên không dễ bị giết, Phong Phi Vân có thể làm được điều này vì trong Bất Tử điện giam cầm lực lượng, khiến hắn thoải mái phô bày sức mạnh cơ bắp.
Thánh thực quả phát ra thứ mới lạ, nó lớn tiếng gọi Phong Phi Vân:
- Nhị đại gia mau nhìn kìa, trong hồ có con cá!
Cái ao này không biết khô cạn bao nhiêu năm tháng, làm sao có con cá được?
Phong Phi Vân định mắng thánh thực quả chuyện bé xé ra to, hấp dẫn tài tuấn yêu tộc, nhân loại đến đây. Nhưng khi Phong Phi Vân chạy tới nơi, bên dưới một tảng đá trong suốt thật sự có con cá nhỏ màu bạc.
Con cá hai đầu, chỉ dài một tấc, người lóe ánh sáng bạc, vảy rậm rạp, cái đuôi tinh xảo.
Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thấu hư thực của con cá nhỏ màu bạc, nỗi lòng kích động:
- Đây không phải cá, nó là một ao ngân nguyệt nhỏ.
Trong hồ nước này từng tràn đầy ngân nguyệt tuyền, nhưng vì thời gian quá lâu, ngân nguyệt tuyền khô chỉ còn lại một nhúm nhỏ.
Nếu Phong Phi Vân đến trễ hơn mấy chục năm e rằng không còn một giọt.
Con cá nhỏ màu bạc nghe hiểu lơi Phong Phi Vân nói, đuôi cá quẫy định lặn vào trong hạt cát.
Thánh thực quả nói:
- Nhị đại gia, nó sống!
Thánh thực quả thấy thế cũng chui vào trong cát, rất nhanh ủi con cá nhỏ màu bạc trồi lên.
Phong Phi Vân lấy hộp hàn ngọc cất con cá nhỏ màu bạc vào, cá nhỏ vào trong hộp liền biến thành hai giọt nước suối bạc.
Phong Phi Vân cất hộp ngọc, nói:
- Ngân nguyệt tuyền là một loại trong thất sắc tuyền, nước suối có thể uẩn dưỡng thánh dược. Thời viễn cổ thất sắc tuyền đã diệt tuyệt, không ngờ tìm được hai giọt.
Tuy chỉ có hai giọt nhưng đã rất quý giá.
Thánh thực quả nói:
- A! Ra là thất sắc tuyền, thất sắc tuyền có ích lợi lớn cho tu sĩ niết bàn.
Phong Phi Vân lòng máy động, hắn chưa từng nghe nói thất sắc tuyền giúp ích nhiều cho niết bàn, vội hỏi:
Thánh thực quả ngơ ngác nói:
- Không biết ai nói, dường như ta vốn nên biết nhưng giờ lại mơ hồ, không lẽ là ta đoán ra?
Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh.
Thánh thực quả nói:
- Thật ra nếu xem thân thể người như một gốc thánh dược, dùng thất sắc tuyền uẩn dưỡng bản thân, khi trải qua sinh tử niết bàn chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn. Thất sắc tuyền địa biểu sự sống.
Phong Phi Vân thấy cũng có lý, hỏi:
- Ai nói cho ngươi biết cái này?
Thánh thực quả ngơ ngác nói:
- Không rõ, cảm giác rất lạ.
Trán Phong Phi Vân lại nổi gân xanh, cuối cùng hắn không thử nghiệm mà cất ngân nguyệt tuyền đi.
- Nơi này có ngân nguyệt tuyền thì không chừng trong hồ nước khác còn sót lại thánh tuyền, chúng ta mau đi tìm.
Phong Phi Vân cảm giác hơi thở ai đó chậm rãi tới gần, hắn nhảy khỏi hồ nước bay nhanh đến hồ khá.
- Hắn ở bên này.
Một thiên chi kiêu nữ phát hiện Phong Phi Vân chạy nhanh.
Thiên chi kiêu nữ này thân hình yểu điệu, tóc dài màu lam ngọc,váy trắng xếp chồng, đuổi theo trước một bước, cánh tay ngọc thon thả cầm tấm ngọc phù. Ngọc phù lấp lánh ánh sáng ngọc che đi ngọc thể thiếu nữ, nàng như bóng tiên bay trong gió để lại ảo ảnh xinh đẹp.
Thiếu nữ chạy tới bên một hồ nước khô, đã mất dấu Phong Phi Vân.
- Ủa? Đâu rồi?
Mắt thiếu nữ sáng, khuôn mặt trắng nõn, tóc lam tỏa sáng. Thiên chi kiêu nữ đứng bên hồ khô nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Phong Phi Vân đâu.
- Tìm ta?
Giọng Phong Phi Vân vang lên Sau lưng thiên chi kiêu nữ.
Thiên chi kiêu nữ vội xoay người, bàn tay mảnh khảnh vỗ ra ngoài nhưng đánh hụt.
Đột nhiên có hơi thở chạy ra Sau lưng thiên chi kiêu nữ, khi nàng nổi lòng cảnh giác thì bị lực lượng mạnh mẽ đẩy vào trong hồ khô.
- Ngươi . . .!
Mặt thiên chi kiêu nữ đầy bùn, tóc dài rối xù, mũi đau nhức, váy trắng dính bẩn.
Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ, tay cầm trường thương, lạnh lùng hỏi:
- Đuổi theo ta làm gì? Nàng cũng muốn giết ta?
- Ai kêu ngươi đắc tội thiếu thành chủ?
Thiên chi kiêu nữ đứng bật dậy, khí kình dao động vẩy bùn đất ra ngoài, nàng lại trở về dáng vẻ phong hoa tuyệt đại.
Phong Phi Vân không vội giết thiên chi kiêu nữ:
- Thiếu thành chủ? Tiêu Thiên Duyệt? Ha ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ nàng không muốn biết ta đắc tội hắn như thế nào sao?