- Không biết! Cũng không muốn biết, dù sao là người thiếu thành chủ muốn giết thì ta sẽ giết. Huống chi ngươi là bán yêu ti tiện, giết ngươi không khác gì giết nô lệ.
Phong Phi Vân đã quen nhìn loại nữ nhân tự cho mình cao quý, hắn không giận mà cười nói:
- Bởi vì hôm Tiêu Thiên Duyệt thành thân, ta cướp đi tiểu thiếp của hắn.
Thiên chi kiêu nữ rất ngạc nhiên, hé môi đỏ:
- Hóa ra người đó là ngươi.
Phong Phi Vân cười nói:
- Có phải nàng rất vui không? Hắn cưới ít một tiểu thiếp thì nàng có thể bù vào chỗ trống.
Thiên chi kiêu nữ cực kỳ tức giận, mắt bốc lửa, tức hộc máu:
- Xấu xa vô sỉ, ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiếu thành chủ là tam thúc ruột của ta!
Phong Phi Vân rối rít xin lỗi:
- A? Vậy sao? Xin lỗi ĩn lỗi, nhìn lầm.
Phong Phi Vân rất có phong độ quý ông.
Thiên chi kiêu nữ nghiến răng:
- Bán yêu nhà ngươi thật đáng ghét, trong đầu luôn nghĩ thứ dơ bẩn!
Thiên chi kiêu nữ rút trường kiếm mỏng nhỏ chém hướng Phong Phi Vân, nàng rất ghét bán yêu này.
Tu vi của thiên chi kiêu nữ siêu cao, mạnh hơn cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên mới bị Phong Phi Vân giết một bậc. Dù linh khí trong cơ thể bị giam cầm thiên chi kiêu nữ vẫn chém ra sông kiếm, lực lượng ngang ngửa Phong Phi Vân.
Tay thiên chi kiêu nữ dán một ngọc phù, là Vũ Hóa phù lục, có thể tăng lực lượng cơ thể gấp mấy lần. Thiên chi kiêu nữ chém ra mỗi nhát kiếm có uy lực khai thiên tích địa. Kiếm khí cắt đất đai quanh hồ nước thành từng vết nứt to ghê người.
Nụ cười dần tắt trên môi Phong Phi Vân, biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta ít khi giết nữ nhân, đừng ép ta.
Mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo.
- Ta chưa tưng giết bán yêu, ngươi cũng đừng ép ta!
Thiên chi kiêu nữ thầm giật mình, trước kia nàng gặp bán yêu toàn là yếu xìu, sinh vật thấp hèn hơn cả nô lệ. Nhưng bán yêu trước mặt thiên chi kiêu nữ cực kỳ cường đại, có sức chiến đấu ngang ngửa với nàng. Nếu không nhờ Vũ Hóa phù lục gia cố thì thiên chi kiêu nữ không đánh lại Phong Phi Vân.
Trong hư không vang mấy tiếng xé gió, là cường giả yêu tộc nghe chạy đến. Năm bóng yêu lao tới, lực lượng cực kỳ cường đại, như năm con ma thú.
Ầm!
Phong Phi Vân không muốn dây dưa với cháu gái ruột của Tiêu Thiên Duyệt, người hắn phát ra tiếng vạn thú gầm rống. Phong Phi Vân đâm một mâu đánh bay thiên chi kiêu nữ, nàng rơi xuống hồ nước cnạ, té đau điếng.
- Bán yêu chết tiệt, thật đáng ghét!
Thiên chi kiêu nữ bò dậy, giậm chân. Thiên chi kiêu nữ cảm giác cường giả yêu tộc đến, nàng dán thần phù tật tốc vào đôi chân thon dài. Thiên chi kiêu nữ biến thành cái bóng xinh đẹp chạy trốn.
Phong Phi Vân vào một hồ nước cạn khác, thánh thực quả sớm chờ tại đây. Hắn bắt được ba con cá nhỏ trong rừng đá lởm chưởm dưới đáy hồ.
Thánh thực quả hỏi:
- Nhị đại gia, sao cá nhỏ biến thành màu đỏ?
Phong Phi Vân dùng hộp ngọc khác đựng ba con cá nhỏ, trả lời:
- Đây là xích diễm tuyền, cũng thuộc thất sắc tuyền.
Phong Phi Vân dừng một lúc, hỏi:
- Thành Thật, thất sắc tuyền thật sự có thể giúp tu sĩ niết bàn sao?
Thánh thực quả chớp mắt nhìn Phong Phi Vân:
- Chẳng phải nhị đại gia vừa niết bàn sao? Nhị đại gia lại muốn đột phá cảnh giới?
- Hết cách, kẻ địch quá mạnh, không giống chó mèo bình thường. Phải có cảnh giới càng cao thì mới có tư cách sống sót. Nếu có thể đột phá đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, ta tự tin có thể giết hết bọn họ.
Mới rồi Phong Phi Vân đánh nhau thiên chi kiêu nữ tuy tự tin có thể giết nàng nhưng đổi lại hắn sẽ bị thương, trong tình huống long mạch tràn ngập nguy hiểm, bị thương thì khó sống.
Tu sĩ có thể vào Bất Tử điện đều không tầm thường, tu vi thấp nhất là con của vực chủ một đại vực, người nối nghiệp vực chủ tương lai.
Phe yêu tộc càng mạnh, tu sĩ yếu nhất là tu vi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.
Trong hoàn cảnh này nếu muốn sống thì phải tìm lực lượng càng mạnh hơn, dù rất mạo hiểu nhưng phải liều mạng thử một lần.
Thánh thực quả nói:
- Nhưng nhị đại gia vừa đột phá không lâu, thuộc sơ kỳ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, cảnh giới không ổn định. Nhị đại gia lại niết bàn lần thứ tư, try lệ tử vong cao hưỡn chín trăm chín mươi bảy phần ngàn.
Phong Phi Vân nhìn thánh thực quả chằm chằm:
- Tính toán rất chính xác.
Thánh thực quả ngơ ngác nói:
- Ta thuận miệng nói lung tung!
Thánh thực quả cảm thấy nó biết quá nhiều.
Niết bàn lần thứ bốn nói dễ hơn làm, sẽ khó khăn hơn ba lần trước rất nhiều, nếu không thì dã chẳng có nhiều tu sĩ bị kẹt chết tại cảnh giới này.
Đối với tu sĩ nhân loại, yêu tộc, một khi đột phá Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tương đương cầm nửa tấm vé vào Vũ Hóa cảnh, ý nghĩa rất quan trọng.
Đương nhiên nửa tấm vé này khó lấy, nhiều người chết trước ngưỡng cửa Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.
- Ta không nói đột phá Niết Bàn đệ tứ trọng thiên ngay bây giờ.
Phong Phi Vân biết niết bàn rất nghiêm túc, không phải tò đùa, sơ sẩy một cái là thần hồn đều diệt. Dù thánh linh chuyển thế cũng sẽ rất cẩn thận trong cảnh giới niết bàn, không dám liều lĩnh.
Thánh thực quả nhìn Phong Phi Vân:
- Vậy ý của nhị đại gia là sao?
Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Dẫn ta đi chỗ nguy hiểm nhất trong Bất Tử điện, ta có cách trùng kích đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên,
- Chỗ nguy hiểm nhất trong Bất Tử điện là nơi thánh linh tọa đạo, không chừng gia gia của ta cũng ở đó.
Linh giá của thánh thực quả rất mạnh, nó cảm nhận được độ mạnh nhiều chỗ trong Bất Tử điện. Thánh thực quả mang Phong Phi Vân đi nơi thánh linh tọa đạo.
Một thác nước khô treo trên vách vực cổ, chỉ còn dấu vết khô vàng, thác nước sớm ngừng chảy vào thời viễn cổ.
Giữa vách vực cổ trời quang mây tạnh, các con đường nhỏ viễn cổ uốn lượn.
Đây là vách vực cổ bay trong Bất Tử điện, rách nát không chút sự sống. Cây cối mọc trên vách vực chết hết, thành bột phấn.
Thánh thực quả, Phong Phi Vân dọc theo đường nhỏ viễn cổ leo lên trên, đi tìm nơi thánh linh tọa đạo.
Linh giác của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận không gian xung quanh dao động nhẹ:
- Ngươi khẳng định nơi thánh linh tọa đạo trên đỉnh vực cổ? Sao ta cảm giác chúng ta đang đi sâu vào mộ táng thánh linh?
Thánh thực quả nhảy nhót trên thang đá dẫn đường, mỗi nhảy một lần sẽ leo lên một bậc thang.
Thánh thực quả trả lời:
- Nơi này là mộ táng Bạch Chu thánh tổ, chỗ nào cũng có thể 'biến gang tấc thành chân trời', hoặc 'biến chân trời thành gang tấc'. Gang tấc chân trời chỉ trong một ý niệm.
Phong Phi Vân dừng bước, hắn thấy dấu mai rùa trên vách đá nâu vàng. Dấu mai rùa rất mới mẻ, dưới đất có vụn đá.
Phong Phi Vân cười nói:
- Là con rùa kia để lại, xem ra nó cũng leo lên vực cổ này.
Thánh thực quả anhỷ nthó đằng trước đột nhiên kinh kêu:
- A!
Phong Phi Vân ovọi chạy lên, xuyên qua đường nhỏ, đứng trước vách cheo leo. Trên đường dốc có một bóng người đứng.
Thánh thực quả trốn sau gót chân Phong Phi Vân, người run run nói:
- Mới rồi nàng gõ đầu ta, còn mắng ta.