Bóng người đứng trên đường dốc mảnh khảnh thon thả, da trắng bóc, chân mày liễu, tay cầm cổ kiếm mỏng nhỏ chặn đường.
Nữ nhân thấy Phong Phi Vân xuất hiện thì phát ra khí lạnh.
Là cháu gái ruột của Tiêu Thiên Duyệt.
Phong Phi Vân khó chịu nói:
- Nàng bị gì vậy? Nó chỉ là đứa con nít, nàng gõ đầu nó làm chi? Còn mắng nó, lỡ mắng nó ngốc luôn thì sao? Thành Thật, nàng mắng ngươi cái gì?
Thánh thực quả uất ức nói:
- Nàng gõ đầu ta, còn mắng ta là . . . Đen bóng, đó là gì?
Phong Phi Vân lắc đầu thở dài:
- Thật là khùng.
Tiêu Tiểu Thiền khó chịu hỏi:
- Bán yêu chết tiệt, ngươi chửi ai khùng?
- Ta không mắng nàng, lên tiếng làm chi?
Phong Phi Vân cười nói:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ nàng canh giữ tại đây. Tiêu Thiên Duyệt đâu? Đã đi qua rồi?
Tiêu Tiểu Thiền có mặt tại đây thì rất có thể Tiêu Thiên Duyệt, đám thiên tài tuấn kiệt đến trước một bước, xuyên qua đường dốc đến nơi thánh linh tọa đạo.
- Ta chuyên môn ở lại đây để dạy ngươi bài học!
Mái tóc Tiêu Tiểu Thiền màu lam, cổ thon dài, eo nhỏ, môi như thoa son. Tu vi Tiêu Tiểu Thiền rất cao, người dán tám ngọc phù, màn sáng bao phủ người nàng.
Tiêu Tiểu Thiền chém nhát kiếm kéo kiếm khí dài mấy chục thước.
Phong Phi Vân anh tư bừng bừng, tuấn tú tiêu sái, trường bào nhẹ bay lên, người hắn cũng bay theo. Hai tay Phong Phi Vân cầm trường thương làm gậy, lực lượng vạn thú đè xuống, đập nát kiếm khí của Tiêu Tiểu Thiền.
- Dạy ta? Nàng có bản lĩnh đó sao?
Phong Phi Vân cầm trường thương, chân đạp thiết tỏa bước nhanh xông lên, lại đâm trường thương.
Tiêu Tiểu Thiền không ngờ Phong Phi Vân đáng sợ như vậy, lực lượng mạnh khủng khiếp, độ mạnh cơ thể hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Đây còn là bán yêu sao?
Giống man thú hình người hơn!
Bùm!
Tiêu Tiểu Thiền ném một viên hỏa châu biến thành kỳ lân hỏa thú cao sáu thước, hỏa thú gầm rống xông hướng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đâm trường thương vào đầu hỏa thú, đập nát nó.
Cùng lúc đó, Phong Phi Vân phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, đánh Tiêu Tiểu Thiền bay ngược ra, té xuống đường dốc, rơi vào vực sâu không đáy.
Bất Tử điện cấm bay, tu vi cao cỡ Tiêu Tiểu Thiền cũng không thể thi triển thần thông, nghịch thiên bay lên.
Rơi vào vực sâu dù không chết cũng lột da.
Thánh thực quả nói:
- Nhị đại gia, đám cường giả yêu tộc đang chạy đến vực cổ.
Phong Phi Vân ngước nhìn đường nhỏ uốn lượn, thấy đám tu sĩ yêu tộc bắt đầu leo lên, rất nhanh sẽ đến đường dốc.
Trước có tu sĩ nhân loại, sau có cường giả yêu tộc, thật là tiến lùi khó khăn.
- Nhảy xuống đi!
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị đá thánh thực quả lăn xuống vách đá, hắn cũng nhảy theo.
Dưới tầng mây, lưng Tiêu Tiểu Thiền mọc đôi cánh ánh sáng, thân hình mảnh khảnh bay lên trên. Sau khi bị Phong Phi Vân đánh rơi ra đường dốc, Tiêu Tiểu Thiền lập tứ dùng phù lục bay do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra.
- Bán yêu chết tiệt, quá to gan. Nếu không phải ở trong mộ táng thánh linh thì bản tiểu thư sẽ xé xáh ngươi ra, để ta gặp lại ngươi thì . . . Tiếng gì vậy?
Ầm!
Phong Phi Vân từ trên cao té xuống ngay đỉnh đầu Tiêu Tiểu Thiền, làm nàng choáng váng hoa mắt.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Nàng còn chưa chết?
Lưng Phong Phi Vân giương đôi cánh, lửa bốc cháy trên cánh, lông chim đỏ như máu.
- Ngươi mới chết!
Tiêu Tiểu Thiền xoa trán vỗ chưởng vào tiên hiền yêu tộc.
Tốc độ của Phong Phi Vân rất mau, hắn dễ dàng né khỏi bàn tay Tiêu Tiểu Thiền, lướt ngang vòng ra Sau lưng nàng. Phong Phi Vân lột một tấm phù lục bay khỏi lưng Tiêu Tiểu Thiền.
- Đừng . . . A!
Cánh ánh sáng trên lưng Tiêu Tiểu Thiền biến mất, nàng rơi nhanh xuống vực sâu.
Phong Phi Vân nhìn phù lục trong tay, cất nó đi. Phong Phi Vân trầm ngâm, đột nhiên nảy một ý. Phong Phi Vân bay xuống, nhanh chóng ôm Tiêu Tiểu Thiền.
Thân thể mềm mại vào lòng, rất mềm.
Tiêu Tiểu Thiền như con cá tám chân, cánh tay ngọc ôm chặt tiên hiền yêu tộc, hai chân thon kẹp người hắn.
Tiêu Tiểu Thiền treo trên người Phong Phi Vân, nói:
- Bán yêu chết tiệt, nếu bản công tử té rơi một cọng tóc thì toàn Bán Yêu Minh các ngươi tiêu đời!
Phong Phi Vân nhẹ vỗ lưng Tiêu Tiểu Thiền:
- Cô nương ngóc, sao ta nỡ để nàng bị thương?
Khóe môi Phong Phi Vân cong lên:
- Ta còn cần dùng nàng uy hiếp tam thúc của nàng.
Tiêu Tiểu Thiền nhe hàm răng trắng:
- Ngươi nghĩ bản tiểu thư nằm trong tay ngươi sao?
Mắt to sáng ngời, Tiêu Tiểu Thiền cười tươi như hoa, một tay điểm vào đan điền Phong Phi Vân, ngón tay sắc bén như thanh kiếm ngọc.
Bùm!
Nhưng ngón tay Tiêu Tiểu Thiền chạm vào 'cây sắt' chứ không đâm trúng đan điền.
- Thật là tồi tệ vô sỉ, tùy thân mang theo ám khí!
Tiêu Tiểu Thiền chộp ám khí vùng đan điền của Phong Phi Vân, định giật ra, nhưng tay càng mò xuống dưới càng thấy lạ. Cây ám khí thô to như mọc trên người bán yêu, Tiêu Tiểu Thiền thử giật mấy lần mà không được.
Tiêu Tiểu Thiền khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ là thần binh?
Phong Phi Vân chửi thầm trong bụng, thiên chi kiêu nữ Cửu Tiêu tiên thành rất chịu chơi.
Hai người đáp xuống nền đất. Phong Phi Vân giật bàn tay Tiêu Tiểu Thiền ra khỏi đũng quần, sắc mặt khó chịu.
Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Tiểu Thiền:
- Rốt cuộc nàng ngốc hay thật sự không hiểu?
Hôm nay quá xui, bị điệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt đùa giỡn. Quả nhiên ra đời lăn lộn sẽ có ngày trả lại. Mình cướp tiểu thiếp của Tiêu Thiên Duyệt, giờ bị diệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt sàm sỡ. Đây là báo ứng, báo ứng!
Sắc mặt Tiêu Tiểu Thiền âm trầm, mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn vị trí bên dưới đan điền của Phong Phi Vân.
Tiêu Tiểu Thiền triệu hoán cổ kiếm, đềp hòng nói:
t- A mặc kệ ngươi giấu thần binh lợi khí gì, mới rồi oci như ngươi may mắn. Nhưng bán yêu ti tiẹn nhà ngươi dám ôm ta, đây là phạm tội chết. Nếu không giết ngươi sẽ làm bẩn danh dự của ta.
Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, là hắn bị sàm sỡ nhưng Tiêu Tiểu Thiền cho rằng nàng chịu thiệt?
Tiêu Tiểu Thiền cũng tu luyện loại tật tốc, thân pháp siêu mau, một kiếm đâm vào trán Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không muốn dây dưa với Tiêu Tiểu Thiền, phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa biến thành biển lửa đốt nát phù lục trên người nàng.
Ầm!
Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, tốc độ nhanh như tia chớp đến gần Tiêu Tiểu Thiền, hai ngón tay kiềm cổ nàng.
Tiêu Tiểu Thiền hé môi phun ra thanh kiếm trắng nhỏ đâm tới trước mặt Phong Phi Vân.
Khoảng cách quá gần, không thể né.
Tiểu kiếm rất là thần dị, sắc bén vô cùng, chớp mắt đã gần sát mặt Phong Phi Vân.
Ầm!
Kiếm nhỏ va chạm vào tròng mắt trái của Phong Phi Vân, không đâm vào, chỉ tóe lửa.
Mắt trái Phong Phi Vân là phượng hoàng nhãn cốt cô đọng, kiếm khí bình thường làm sao đâm thủng được?
Ngay khi Tiêu Tiểu Thiền ngạc nhiên ngây người, chỉ một giây đủ để Phong Phi Vân bắt chặt cổ nàng. Phong Phi Vân nhanh như chớp phong ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, xích sắt trói người Tiêu Tiểu Thiền lại.
Tiêu Tiểu Thiền kinh hoàng hét lên:
- Bán yêu chết tiệt, hãy thả ta ra!
Tiêu Tiểu Thiền chưa từng gặp hoàn cảnh khó khăn thế này. Bị một bán yêu phong lại tu vi, bị nhốt trong vực sâu không người.
Bóng người đứng trên đường dốc mảnh khảnh thon thả, da trắng bóc, chân mày liễu, tay cầm cổ kiếm mỏng nhỏ chặn đường.
Nữ nhân thấy Phong Phi Vân xuất hiện thì phát ra khí lạnh.
Là cháu gái ruột của Tiêu Thiên Duyệt.
Phong Phi Vân khó chịu nói:
- Nàng bị gì vậy? Nó chỉ là đứa con nít, nàng gõ đầu nó làm chi? Còn mắng nó, lỡ mắng nó ngốc luôn thì sao? Thành Thật, nàng mắng ngươi cái gì?
Thánh thực quả uất ức nói:
- Nàng gõ đầu ta, còn mắng ta là . . . Đen bóng, đó là gì?
Phong Phi Vân lắc đầu thở dài:
- Thật là khùng.
Tiêu Tiểu Thiền khó chịu hỏi:
- Bán yêu chết tiệt, ngươi chửi ai khùng?
- Ta không mắng nàng, lên tiếng làm chi?
Phong Phi Vân cười nói:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ nàng canh giữ tại đây. Tiêu Thiên Duyệt đâu? Đã đi qua rồi?
Tiêu Tiểu Thiền có mặt tại đây thì rất có thể Tiêu Thiên Duyệt, đám thiên tài tuấn kiệt đến trước một bước, xuyên qua đường dốc đến nơi thánh linh tọa đạo.
- Ta chuyên môn ở lại đây để dạy ngươi bài học!
Mái tóc Tiêu Tiểu Thiền màu lam, cổ thon dài, eo nhỏ, môi như thoa son. Tu vi Tiêu Tiểu Thiền rất cao, người dán tám ngọc phù, màn sáng bao phủ người nàng.
Tiêu Tiểu Thiền chém nhát kiếm kéo kiếm khí dài mấy chục thước.
Phong Phi Vân anh tư bừng bừng, tuấn tú tiêu sái, trường bào nhẹ bay lên, người hắn cũng bay theo. Hai tay Phong Phi Vân cầm trường thương làm gậy, lực lượng vạn thú đè xuống, đập nát kiếm khí của Tiêu Tiểu Thiền.
- Dạy ta? Nàng có bản lĩnh đó sao?
Phong Phi Vân cầm trường thương, chân đạp thiết tỏa bước nhanh xông lên, lại đâm trường thương.
Tiêu Tiểu Thiền không ngờ Phong Phi Vân đáng sợ như vậy, lực lượng mạnh khủng khiếp, độ mạnh cơ thể hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên. Đây còn là bán yêu sao?
Giống man thú hình người hơn!
Bùm!
Tiêu Tiểu Thiền ném một viên hỏa châu biến thành kỳ lân hỏa thú cao sáu thước, hỏa thú gầm rống xông hướng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đâm trường thương vào đầu hỏa thú, đập nát nó.
Cùng lúc đó, Phong Phi Vân phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, đánh Tiêu Tiểu Thiền bay ngược ra, té xuống đường dốc, rơi vào vực sâu không đáy.
Bất Tử điện cấm bay, tu vi cao cỡ Tiêu Tiểu Thiền cũng không thể thi triển thần thông, nghịch thiên bay lên.
Rơi vào vực sâu dù không chết cũng lột da.
Thánh thực quả nói:
- Nhị đại gia, đám cường giả yêu tộc đang chạy đến vực cổ.
Phong Phi Vân ngước nhìn đường nhỏ uốn lượn, thấy đám tu sĩ yêu tộc bắt đầu leo lên, rất nhanh sẽ đến đường dốc.
Trước có tu sĩ nhân loại, sau có cường giả yêu tộc, thật là tiến lùi khó khăn.
- Nhảy xuống đi!
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị đá thánh thực quả lăn xuống vách đá, hắn cũng nhảy theo.
Dưới tầng mây, lưng Tiêu Tiểu Thiền mọc đôi cánh ánh sáng, thân hình mảnh khảnh bay lên trên. Sau khi bị Phong Phi Vân đánh rơi ra đường dốc, Tiêu Tiểu Thiền lập tứ dùng phù lục bay do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra.
- Bán yêu chết tiệt, quá to gan. Nếu không phải ở trong mộ táng thánh linh thì bản tiểu thư sẽ xé xáh ngươi ra, để ta gặp lại ngươi thì . . . Tiếng gì vậy?
Ầm!
Phong Phi Vân từ trên cao té xuống ngay đỉnh đầu Tiêu Tiểu Thiền, làm nàng choáng váng hoa mắt.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Nàng còn chưa chết?
Lưng Phong Phi Vân giương đôi cánh, lửa bốc cháy trên cánh, lông chim đỏ như máu.
- Ngươi mới chết!
Tiêu Tiểu Thiền xoa trán vỗ chưởng vào tiên hiền yêu tộc.
Tốc độ của Phong Phi Vân rất mau, hắn dễ dàng né khỏi bàn tay Tiêu Tiểu Thiền, lướt ngang vòng ra Sau lưng nàng. Phong Phi Vân lột một tấm phù lục bay khỏi lưng Tiêu Tiểu Thiền.
- Đừng . . . A!
Cánh ánh sáng trên lưng Tiêu Tiểu Thiền biến mất, nàng rơi nhanh xuống vực sâu.
Phong Phi Vân nhìn phù lục trong tay, cất nó đi. Phong Phi Vân trầm ngâm, đột nhiên nảy một ý. Phong Phi Vân bay xuống, nhanh chóng ôm Tiêu Tiểu Thiền.
Thân thể mềm mại vào lòng, rất mềm.
Tiêu Tiểu Thiền như con cá tám chân, cánh tay ngọc ôm chặt tiên hiền yêu tộc, hai chân thon kẹp người hắn.
Tiêu Tiểu Thiền treo trên người Phong Phi Vân, nói:
- Bán yêu chết tiệt, nếu bản công tử té rơi một cọng tóc thì toàn Bán Yêu Minh các ngươi tiêu đời!
Phong Phi Vân nhẹ vỗ lưng Tiêu Tiểu Thiền:
- Cô nương ngóc, sao ta nỡ để nàng bị thương?
Khóe môi Phong Phi Vân cong lên:
- Ta còn cần dùng nàng uy hiếp tam thúc của nàng.
Tiêu Tiểu Thiền nhe hàm răng trắng:
- Ngươi nghĩ bản tiểu thư nằm trong tay ngươi sao?
Mắt to sáng ngời, Tiêu Tiểu Thiền cười tươi như hoa, một tay điểm vào đan điền Phong Phi Vân, ngón tay sắc bén như thanh kiếm ngọc.
Bùm!
Nhưng ngón tay Tiêu Tiểu Thiền chạm vào 'cây sắt' chứ không đâm trúng đan điền.
- Thật là tồi tệ vô sỉ, tùy thân mang theo ám khí!
Tiêu Tiểu Thiền chộp ám khí vùng đan điền của Phong Phi Vân, định giật ra, nhưng tay càng mò xuống dưới càng thấy lạ. Cây ám khí thô to như mọc trên người bán yêu, Tiêu Tiểu Thiền thử giật mấy lần mà không được.
Tiêu Tiểu Thiền khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ là thần binh?
Phong Phi Vân chửi thầm trong bụng, thiên chi kiêu nữ Cửu Tiêu tiên thành rất chịu chơi.
Hai người đáp xuống nền đất. Phong Phi Vân giật bàn tay Tiêu Tiểu Thiền ra khỏi đũng quần, sắc mặt khó chịu.
Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Tiểu Thiền:
- Rốt cuộc nàng ngốc hay thật sự không hiểu?
Hôm nay quá xui, bị điệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt đùa giỡn. Quả nhiên ra đời lăn lộn sẽ có ngày trả lại. Mình cướp tiểu thiếp của Tiêu Thiên Duyệt, giờ bị diệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt sàm sỡ. Đây là báo ứng, báo ứng!
Sắc mặt Tiêu Tiểu Thiền âm trầm, mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn vị trí bên dưới đan điền của Phong Phi Vân.
Tiêu Tiểu Thiền triệu hoán cổ kiếm, đềp hòng nói:
t- A mặc kệ ngươi giấu thần binh lợi khí gì, mới rồi oci như ngươi may mắn. Nhưng bán yêu ti tiẹn nhà ngươi dám ôm ta, đây là phạm tội chết. Nếu không giết ngươi sẽ làm bẩn danh dự của ta.
Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, là hắn bị sàm sỡ nhưng Tiêu Tiểu Thiền cho rằng nàng chịu thiệt?
Tiêu Tiểu Thiền cũng tu luyện loại tật tốc, thân pháp siêu mau, một kiếm đâm vào trán Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không muốn dây dưa với Tiêu Tiểu Thiền, phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa biến thành biển lửa đốt nát phù lục trên người nàng.
Ầm!
Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, tốc độ nhanh như tia chớp đến gần Tiêu Tiểu Thiền, hai ngón tay kiềm cổ nàng.
Tiêu Tiểu Thiền hé môi phun ra thanh kiếm trắng nhỏ đâm tới trước mặt Phong Phi Vân.
Khoảng cách quá gần, không thể né.
Tiểu kiếm rất là thần dị, sắc bén vô cùng, chớp mắt đã gần sát mặt Phong Phi Vân.
Ầm!
Kiếm nhỏ va chạm vào tròng mắt trái của Phong Phi Vân, không đâm vào, chỉ tóe lửa.
Mắt trái Phong Phi Vân là phượng hoàng nhãn cốt cô đọng, kiếm khí bình thường làm sao đâm thủng được?
Ngay khi Tiêu Tiểu Thiền ngạc nhiên ngây người, chỉ một giây đủ để Phong Phi Vân bắt chặt cổ nàng. Phong Phi Vân nhanh như chớp phong ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, xích sắt trói người Tiêu Tiểu Thiền lại.
Tiêu Tiểu Thiền kinh hoàng hét lên:
- Bán yêu chết tiệt, hãy thả ta ra!
Tiêu Tiểu Thiền chưa từng gặp hoàn cảnh khó khăn thế này. Bị một bán yêu phong lại tu vi, bị nhốt trong vực sâu không người.