Lão nhân mặc dù chết vẫn có trí tuệ không thể ước đoán, dường như biết suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân, lão nói:
- Ta tạo ra không phải công pháp mà là thần thông, nếu tu luyện thất bại không đến mức thiên nhân ngũ suy, nếu trên đường tu luyện sợ khó khăn thì cứ bỏ đi.
Thần thông và công pháp khác biệt về bản chất, giống như sự khác biệt giữa chiêu số và tâm pháp. Một chủ nội, một chủ ngoại.
Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Kim Tàm Kinh thuộc về công pháp.
"Phượng hoàng liệt thiên", "Phượng hoàng vũ dực", "Phượng hoàng nghiệt hỏa", "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng", "Kim tàm phật trứng", "Long hoàng đao quyết" . . . những cái này là thần thông.
Đây là khác biệt của công pháp và thần thông.
Có công pháp đỉnh cao có thể sinh ra thần thông, như tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân thì sinh ra các thần thông phượng hoàng liệt thiên, phượng hoàng vũ dực. Tu luyện Kim Tàm Kinh sinh ra các thần thông "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng".
Tu luyện một số thần thông cơ bản có thể sinh ra linh khí trong người, như đao pháp, quyền pháp trong quân doanh Thần Tấn vương triều. Tu luyện lâu gieo linh căn trong người, tiên dẫn, đúc thành thần cơ.
Nếu lão nhân thật sự sáng tạo ra thần thông khống chế kiếp thì Phong Phi Vân có thể tu luyện, dù tu luyện thất bại sẽ không ảnh hưởng bản thân quá nhiều, cùng lắm chỉ chậm trễ một đoạn thời gian tu hành.
- Ngươi có tu luyện đại diễn thuật?
Giọng lão nhân buồn bã, gật đầu sắp mục nát:
- Xem ra đao quang ý trời, là ý trời. Số phận đã định, nửa nhân loại, đại diễn thuật . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Tiền bối cũng biết đại diễn thuật?
- Đại diễn thuật là một thuật trong bát thuật quyển Mộ Phủ Tầm Bảo Lục bác đại tinh thâm, bao gồm thiên địa vạn pháp. Phong Phi Vân tu luyện đến bây giờ mới chỉ luyện đại diễn thuật được tiểu thừa, cực độ tiểu diễn thuật.
Tiểu diễn số bốn mươi, đã dùng được ba mươi bảy.
Nay Phong Phi Vân lĩnh ngộ ba mươi bảy, 'ba' số tiểu diễn khác thì đành bó tay. Bởi vì trong bát thuật quyển không ghi lại 'ba', không chút manh mối lần mò. Con số phát triển đến ba mươi bảy thì đứt, mặt sau không có số, cũng không có đạo pháp.
- Là ta sáng tạo đại diễn thuật, được xếp vào mkột trong tám thuật thái cổ.
Lão nhân nói một câu làm người hết hồn, Phong Phi Vân thật sự hết hồn.
Thái cổ bát thuật, nghe tên là thấy ghê gớm.
Đại diễn thuật bác đại tinh thâm do lão nhân sáng tạo, cái này thật là lợi hại, đủ khiến Phong Phi Vân kính sợ.
Chắc đây là không phải thánh linh nhân tộc chết thời thái cổ đi?
Người tu vi cường đại từ xưa đến nay nhiều không đếm xuể, nhưng có thể sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao thì rất hiếm hoi.
Muốn sáng tạo công pháp, thuật thì phải tích lũy tri thức khổng lồ, năng lực lĩnh ngộ hơn người bình thường, cần có cơ hội, linh cảm.
Lão nhân sáng tạo ra đại diễn thuật chắc chắn là một vị đại trí giả, ít nhất kiếp trước Phong Phi Vân không có năng lực sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao.
Điều này khiến Phong Phi Vân tin tưởng hơn lão nhân nói nắm giữ thần thông kiếp lực.
Lão nhân không quan tâm Phong Phi Vân nỗi lòng rung động, tiếp tục nói:
- Có ngày lão phu ngồi bên thiên hà xem đạo hóa, một con long mã trồi lên mặt nước, lưng cõng một con huyền quy. Lưng rùa có muôn vàn đốm như một thế giới, nó nửa đầu hút thiên địa nguyên khí, hít thở thì lấm tấm trên mai rùa không ngừng di động, biến đổi tựa như thiên địa vạn vật đang diễn biến. Lão phu tĩnh tọa ba ngàn năm, sáng tạo đại diễn thuật.
Đây là lai lịch của đại diễn thuật?
Phong Phi Vân rất xấu hổ, cao nhân có khác. Nếu Phong Phi Vân ở bờ sông thấy con long mã cõng rùa nổi lên mặt nước thì không quan sát sáng tạo công pháp mà ra kéo con rùa ra oai xuống, đánh tơi bời, để xem ngươi Sau này còn làm bộ làm tịch nữa không!
Lão nhân nói:
- Ngươi đã tu luyện đến ba mươi bảy tiểu diễn, rất giỏi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, trong tiểu diễn không ghi chép 'ba', làm sao tham ngộ?
- Vốn không có ba. Thiên đạo có khuyết nên tu sĩ mới có thể tu luyện trong lỗ hổng, nếu thiên đạo đầy thì không có lỗ hổng. Mọi chuyện trên đời không có cái gì là hoàn mỹ, luôn có khiếm khuyết. Vì có khiếm khuyết nên mọi người không ngừng tiến bộ, nếu đầy rồi thì thụt lùi.
- Trong bốn mươi mấy ai được ba mươi bảy? Đã rất gần hoàn mỹ.
Phong Phi Vân hơi hiểu ra:
- Vậy nếu ta muốn càng hoàn mỹ hơn thì sao?
- Sau khi ta sáng tạo tiểu diễn thuật cảm thấy thuật này đã rất gần với hoàn mỹ. Nhưng khi tu vi của ta càng mạnh hơn, ta phát hiện nó có thể hoàn mỹ thêm nữa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Cho nên có đại diễn thuật?
Lão nhân gật đầu, nói:
- Thế là ta thêm mười trong số tiểu diễn, đủ năm mươi. Ta được mười hai, đến bốn mươi chín. Số đại diễn năm mươi, đã dùng bốn mươi chín, vậy thì càng hoàn mỹ, cách thiên địa càng gần.
Lão nhân so sánh số thiên đạo thành con số cực lớn, thiên đạo chỉ thiếu 'nhất'.
Mức độ độ thiên đạo không hoàn mỹ: Vô cùng lớn một phần một.
Lão nhân sáng tạo đại diễn thuật trình độ không hoàn mỹ: Năm phần một.
Tuy cách biệt thiên đạo rất xa xôi nhưng như thế đã là giỏi. Người bình thường có thể được một phần trăm trong thiên địa đã được gọi là đại trí giả.
Dù là đạo tu luyện hay thiên đạo đều không thể hoàn mỹ, chỉ có thể không ngừng đến gần mức hoàn mỹ.
tiểu diễn thuật đến ba mươi bảy trong bốn mươi, đại diễn thuật thì được bốn mươi chín trong năm mươi phần. Cả hai cách biệt con số nhỏ nhưng mức độ chênh lệch không thể tính toán.
Lão nhân nói:
- Nếu ngươi đã tham ngộ ba mươi bảy tiểu diễn thì đã đến lúc diễn biến đại diễn thuật. Đại diễn thuật là cơ sở cho thần thông ta sắp truyền lại, tham ngộ căn bản đại diễn thuật mới khống chế kiếp lực được. Lấy đại diễn làm thiên địa, diễn hóa ra kiếp lực thuộc về bản thân.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy diễn hóa đến mứcnào? Thiên địa đại diễn ở đâu?
Kiếp lực sinh ra trong thiên địa đại diễn.
- Ba mươi bảy tiểu diễn nằm trong linh hồn tri thức của ngươi, linh hồn tri thức chỉ chịu được nhiều như thế. Muốn chịu tải đại diễn thuật thì phải diễn hóa vào cơ thể, thiên địa đại diễn là thân thể của ngươi.
Lời lão nhân như đánh thức, Phong Phi Vân rùng mình, được quán đỉnh, mọi suy nghĩ rộng mở. Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong nước lạnh đỏ rực, diễn hóa từ tiểu diễn đến đại diễn.
Lão nhân im lặng đứng không nhúc nhích, tử khí âm trầm như cái xác mục rữa.
Số tiểu diễn là tiểu thế giới.
Số đại diễn là đại thế giới.
Đây là quá trình diễn biến từ tiểu thế giới hướng đại thế giới, bản thân thăng hoa.
Phong Phi Vân cảm ngộ thiên đạo khá cao, không cần lão nhân chỉ điểm gì nhiều, hắn tự biết nên làm sao.
- Có thể mượn điều này niết bàn lần bốn.
Phong Phi Vân nuốt niết bàn đan vào bụng, thả ngân nguyệt tuyền trong Thanh Đồng cổ thuyền ra.
Tuy chỉ một giọt ngân nguyệt tuyền nhưng bên trong chứa năng lượng không nhỏ chút nào. Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh trong cơ thể Phong Phi Vân phủ vầng sáng bạc nhạt, như tinh vực rộng lớn.
Lão nhân mặc dù chết vẫn có trí tuệ không thể ước đoán, dường như biết suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân, lão nói:
- Ta tạo ra không phải công pháp mà là thần thông, nếu tu luyện thất bại không đến mức thiên nhân ngũ suy, nếu trên đường tu luyện sợ khó khăn thì cứ bỏ đi.
Thần thông và công pháp khác biệt về bản chất, giống như sự khác biệt giữa chiêu số và tâm pháp. Một chủ nội, một chủ ngoại.
Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Kim Tàm Kinh thuộc về công pháp.
"Phượng hoàng liệt thiên", "Phượng hoàng vũ dực", "Phượng hoàng nghiệt hỏa", "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng", "Kim tàm phật trứng", "Long hoàng đao quyết" . . . những cái này là thần thông.
Đây là khác biệt của công pháp và thần thông.
Có công pháp đỉnh cao có thể sinh ra thần thông, như tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân thì sinh ra các thần thông phượng hoàng liệt thiên, phượng hoàng vũ dực. Tu luyện Kim Tàm Kinh sinh ra các thần thông "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng".
Tu luyện một số thần thông cơ bản có thể sinh ra linh khí trong người, như đao pháp, quyền pháp trong quân doanh Thần Tấn vương triều. Tu luyện lâu gieo linh căn trong người, tiên dẫn, đúc thành thần cơ.
Nếu lão nhân thật sự sáng tạo ra thần thông khống chế kiếp thì Phong Phi Vân có thể tu luyện, dù tu luyện thất bại sẽ không ảnh hưởng bản thân quá nhiều, cùng lắm chỉ chậm trễ một đoạn thời gian tu hành.
- Ngươi có tu luyện đại diễn thuật?
Giọng lão nhân buồn bã, gật đầu sắp mục nát:
- Xem ra đao quang ý trời, là ý trời. Số phận đã định, nửa nhân loại, đại diễn thuật . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Tiền bối cũng biết đại diễn thuật?
- Đại diễn thuật là một thuật trong bát thuật quyển Mộ Phủ Tầm Bảo Lục bác đại tinh thâm, bao gồm thiên địa vạn pháp. Phong Phi Vân tu luyện đến bây giờ mới chỉ luyện đại diễn thuật được tiểu thừa, cực độ tiểu diễn thuật.
Tiểu diễn số bốn mươi, đã dùng được ba mươi bảy.
Nay Phong Phi Vân lĩnh ngộ ba mươi bảy, 'ba' số tiểu diễn khác thì đành bó tay. Bởi vì trong bát thuật quyển không ghi lại 'ba', không chút manh mối lần mò. Con số phát triển đến ba mươi bảy thì đứt, mặt sau không có số, cũng không có đạo pháp.
- Là ta sáng tạo đại diễn thuật, được xếp vào mkột trong tám thuật thái cổ.
Lão nhân nói một câu làm người hết hồn, Phong Phi Vân thật sự hết hồn.
Thái cổ bát thuật, nghe tên là thấy ghê gớm.
Đại diễn thuật bác đại tinh thâm do lão nhân sáng tạo, cái này thật là lợi hại, đủ khiến Phong Phi Vân kính sợ.
Chắc đây là không phải thánh linh nhân tộc chết thời thái cổ đi?
Người tu vi cường đại từ xưa đến nay nhiều không đếm xuể, nhưng có thể sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao thì rất hiếm hoi.
Muốn sáng tạo công pháp, thuật thì phải tích lũy tri thức khổng lồ, năng lực lĩnh ngộ hơn người bình thường, cần có cơ hội, linh cảm.
Lão nhân sáng tạo ra đại diễn thuật chắc chắn là một vị đại trí giả, ít nhất kiếp trước Phong Phi Vân không có năng lực sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao.
Điều này khiến Phong Phi Vân tin tưởng hơn lão nhân nói nắm giữ thần thông kiếp lực.
Lão nhân không quan tâm Phong Phi Vân nỗi lòng rung động, tiếp tục nói:
- Có ngày lão phu ngồi bên thiên hà xem đạo hóa, một con long mã trồi lên mặt nước, lưng cõng một con huyền quy. Lưng rùa có muôn vàn đốm như một thế giới, nó nửa đầu hút thiên địa nguyên khí, hít thở thì lấm tấm trên mai rùa không ngừng di động, biến đổi tựa như thiên địa vạn vật đang diễn biến. Lão phu tĩnh tọa ba ngàn năm, sáng tạo đại diễn thuật.
Đây là lai lịch của đại diễn thuật?
Phong Phi Vân rất xấu hổ, cao nhân có khác. Nếu Phong Phi Vân ở bờ sông thấy con long mã cõng rùa nổi lên mặt nước thì không quan sát sáng tạo công pháp mà ra kéo con rùa ra oai xuống, đánh tơi bời, để xem ngươi Sau này còn làm bộ làm tịch nữa không!
Lão nhân nói:
- Ngươi đã tu luyện đến ba mươi bảy tiểu diễn, rất giỏi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, trong tiểu diễn không ghi chép 'ba', làm sao tham ngộ?
- Vốn không có ba. Thiên đạo có khuyết nên tu sĩ mới có thể tu luyện trong lỗ hổng, nếu thiên đạo đầy thì không có lỗ hổng. Mọi chuyện trên đời không có cái gì là hoàn mỹ, luôn có khiếm khuyết. Vì có khiếm khuyết nên mọi người không ngừng tiến bộ, nếu đầy rồi thì thụt lùi.
- Trong bốn mươi mấy ai được ba mươi bảy? Đã rất gần hoàn mỹ.
Phong Phi Vân hơi hiểu ra:
- Vậy nếu ta muốn càng hoàn mỹ hơn thì sao?
- Sau khi ta sáng tạo tiểu diễn thuật cảm thấy thuật này đã rất gần với hoàn mỹ. Nhưng khi tu vi của ta càng mạnh hơn, ta phát hiện nó có thể hoàn mỹ thêm nữa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Cho nên có đại diễn thuật?
Lão nhân gật đầu, nói:
- Thế là ta thêm mười trong số tiểu diễn, đủ năm mươi. Ta được mười hai, đến bốn mươi chín. Số đại diễn năm mươi, đã dùng bốn mươi chín, vậy thì càng hoàn mỹ, cách thiên địa càng gần.
Lão nhân so sánh số thiên đạo thành con số cực lớn, thiên đạo chỉ thiếu 'nhất'.
Mức độ độ thiên đạo không hoàn mỹ: Vô cùng lớn một phần một.
Lão nhân sáng tạo đại diễn thuật trình độ không hoàn mỹ: Năm phần một.
Tuy cách biệt thiên đạo rất xa xôi nhưng như thế đã là giỏi. Người bình thường có thể được một phần trăm trong thiên địa đã được gọi là đại trí giả.
Dù là đạo tu luyện hay thiên đạo đều không thể hoàn mỹ, chỉ có thể không ngừng đến gần mức hoàn mỹ.
tiểu diễn thuật đến ba mươi bảy trong bốn mươi, đại diễn thuật thì được bốn mươi chín trong năm mươi phần. Cả hai cách biệt con số nhỏ nhưng mức độ chênh lệch không thể tính toán.
Lão nhân nói:
- Nếu ngươi đã tham ngộ ba mươi bảy tiểu diễn thì đã đến lúc diễn biến đại diễn thuật. Đại diễn thuật là cơ sở cho thần thông ta sắp truyền lại, tham ngộ căn bản đại diễn thuật mới khống chế kiếp lực được. Lấy đại diễn làm thiên địa, diễn hóa ra kiếp lực thuộc về bản thân.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy diễn hóa đến mứcnào? Thiên địa đại diễn ở đâu?
Kiếp lực sinh ra trong thiên địa đại diễn.
- Ba mươi bảy tiểu diễn nằm trong linh hồn tri thức của ngươi, linh hồn tri thức chỉ chịu được nhiều như thế. Muốn chịu tải đại diễn thuật thì phải diễn hóa vào cơ thể, thiên địa đại diễn là thân thể của ngươi.
Lời lão nhân như đánh thức, Phong Phi Vân rùng mình, được quán đỉnh, mọi suy nghĩ rộng mở. Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong nước lạnh đỏ rực, diễn hóa từ tiểu diễn đến đại diễn.
Lão nhân im lặng đứng không nhúc nhích, tử khí âm trầm như cái xác mục rữa.
Số tiểu diễn là tiểu thế giới.
Số đại diễn là đại thế giới.
Đây là quá trình diễn biến từ tiểu thế giới hướng đại thế giới, bản thân thăng hoa.
Phong Phi Vân cảm ngộ thiên đạo khá cao, không cần lão nhân chỉ điểm gì nhiều, hắn tự biết nên làm sao.
- Có thể mượn điều này niết bàn lần bốn.
Phong Phi Vân nuốt niết bàn đan vào bụng, thả ngân nguyệt tuyền trong Thanh Đồng cổ thuyền ra.
Tuy chỉ một giọt ngân nguyệt tuyền nhưng bên trong chứa năng lượng không nhỏ chút nào. Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh trong cơ thể Phong Phi Vân phủ vầng sáng bạc nhạt, như tinh vực rộng lớn.