Lực lượng đại diễn chậm rãi dựng dục trong cơ thể Phong Phi Vân, tro cốt thánh linh là trời trăng sao, máu thịt gân cốt là bụi trần trong vũ trụ, hóa thân thành thế giới.
Đây là quá trình cực kỳ dài dòng, như trải qua khai thiên tích địa.
Cơ thể Phong Phi Vân dần cô quạnh, tĩnh lặng như đã chết. Không biết từ khi nào trong người Phong Phi Vân phát ra thanh âm như sấm chớp ầm ầm. Từng tia điện xuyên qua máu thịt, xương cốt, kinh mạch, nhìn kỹ thì mỗi tế bào, tỏ thánh linh lóe tia điện.
Tia điện đi qua người Phong Phi Vân không biết bao lâu, một chút sức sống sinh ra trong tĩnh lặng. Một tế bào lan tràn phủ trùm nguyên thân thể.
Mọi thứ đang diễn biến, sức sống từ nhỏ xíu biến mênh mông, toàn thân sống lại.
quá trình rất dài dòng, máu trong cơ thể Phong Phi Vân từ từ chảy. Tần suất máu chảy thay đổi như thế giới vận chuyển.
Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh tăng lên một ức tám ngàn vạn hạt.
Trong cơ thể Phong Phi Vân sinh ra đại diễn, tự thành thế giới. Thậm chí thân thể tự sinh ra linh khí, không cần hút từ bên ngoài.
Lão nhân luôn đứng nhìn chậm rãi vươn cánh tay mục rữa nhẹ ấn đỉnh đầu Phong Phi Vân, truyền ý niệm vào người hắn. Đó là lĩnh ngộ pháp tắc thần thông kiếp lực.
Ầm!
Tri thức khổng lồ nhập vào não Phong Phi Vân.
một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh trong người Phong Phi Vân run rẩy, nhanh chóng thôi diễn tri thức kia chuyển hóa đến đại diễn thế giới.
Cảnh giới rất kỳ diệu, cảm nhận mọi thứ trong cơ thể mình, bản thân thành chúa tể thiên địa, vượt trên chúng sinh, thiên địa vạn vật nằm trong tay mình.
Nếu ở bên ngoài, Phong Phi Vân một ý niệm có thể câu thông đại địa mạch lạc, khiến dung nham dưới lòng đất vọt lên trên, khống chế hướng đi của địa kiếp. Bây giờ trong người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng thứ nhất, địa kiếp.
Lực lượng thứ hai bắn tung ra trong người Phong Phi Vân, luân phiên giữa sống và chết, vẽ ra sinh lão bệnh tử. Đây là lực lượng tử kiếp.
Một ý niệm có thể làm đối phương mất sự sống, chết trong vô hình.
Đây là một thần thông cực kỳ đáng sợ, có thể chém sự sống của đối phương.
Nhưng Phong Phi Vân nắm giữ lực lượng này rất cạn, hắn chỉ có thể chém sức sống của người khác chứ không cách nào khống chế sự sống được, không thể chuyển hóa sức sống của đối phương thành của mình.
Còn lực lượng cao hơn một bậc, lực thiên kiếp thì Phong Phi Vân cưha chạm đén ngưỡng cửa, trong thân thể không sinh ra loại kiếp lực này.
Một mặt vì tu vi của Phong Phi Vân không đủ, mặt khác do hắn tu luyện ra đại diễn thế giới không đủ chín, đành tạm ngừng tại đây.
Lão nhân hồi hộp hỏi:
- Như thế nào? Đã sinh ra kiếp lực chưa?
Lão nhân không chính thức tu luyện loại thần thông này, chỉ thông qua chấp niệm trong cơ thể suy tính, lão không rõ có thành công không.
Phong Phi Vân thở hắt ra, gật đầu nói:
- Địa kiếp lực hoàn mỹ, tử kiếp lực đã sinh ra.
Lão nhân nói:
- Thế thì tốt rồi, tốt rồi . . . Con đường tiếp theo ngươi phải tự đi . . . Nếu thần thông có thiếu sót thì ngươi cố gắng một mình bù đắp . . .
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Tiền bối . . . Người . . .
Giọng lão nhân suy yếu:
- Ta sớm nên chết, chỉ vì trong lòng có chấp niệm nên chết mà bất hủ, chấp hồn không tán. Đã truyền thần thông này ra ngoài, chấp niệm nên tan, nên tan . . .
Nhưng lão nhân rất vui, tùy thời tan biến trong thiên địa.
Phong Phi Vân nói:
- Tiền bối hãy đặt tên cho loại thần thông này đi.
Lão nhân nói:
- Đặt là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Lão nhân thua Vạn Kiếp Bất Tử Công của Bạch Chu thánh tổ, chết mà không cứng, tham ngộ ức vạn năm rốt cuộc sáng tạo ra đạo pháp phá Vạn Kiếp Bất Tử Công, nên gọi là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Phong Phi Vân cung kính cúi đầu hướng lão nhân:
- Một kiếp diệt vạn đạo, vậy gọi nó là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Phong Phi Vân đầu tiên là tu luyện đại diễn thuật, Sau đó được Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, có mối duyên pháp dây dưa với lão nhân, xem như ân sư của hắn.
Phong Phi Vân rất tôn trọng lão nhân, nên hắn hành lễ đệ tử.
Đế Trủng, mặc kệ nó có phải là tên của lão nhân hay nơi nào đó, Sau khi rời khỏi mộ táng Bạch Chu thánh tổ, Phong Phi Vân sẽ tìm hiểu rõ ràng.
Giọng lão nhân đìu hiu hỏi:
- Bây giờ là năm tháng nao?
Phong Phi Vân biết lão nhân còn có chuyện không buông bỏ được.
Phong Phi Vân trả lời:
- Từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực.
(Lượng kiếp pháp lực là đơn vị đạo gia tính thời gian. Một lượng kiếp pháp lực =64. 8 ức năm.)
Lão nhân lẩm bẩm lại như đang hỏi Phong Phi Vân:
- Đã lâu như vậy! Nên chết rồi, nên chết rồi! Cũng không biết trong nhà hiện tại thế nào?
Lão nhân chắc là người thời đại thái cổ, từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực. Dù lão nhân có gia đình thì e rằng đã thành mây khói.
Nhưng Phong Phi Vân biết Trung Ương vương triều thứ sáu có mấy nhân tổ động thiên, đồn rằng bchúng tồn tại từ thuở nhân loại sinh ra, truyền thừa từ thái cổ đến bây giờ. Không chừng hậu nhân của lão nhân cũng kéo dài đến nay.
Phong Phi Vân được truyền thừa từ lão nhân, hắn muốn làm chút chuyện cho lão.
Phong Phi Vân hỏi:
- Không biết nhà của tiền bối ở đâu?
- Nhà ở đâu? Nhà ở đâu? Thời gian quá lâu, ta cũng quên, ta chỉ biết ta họ Đế, tên Trủng, chắc thuộc Đế gia. Nếu ngươi có thời gian hãy tìm nhà giúp ta, đưa ta trở về . . . Lá rụng về cội . . .
Bên hông lão nhân treo một phác ngọc, to cỡ bàn tay, không biết làm bằng chất liệu gì mà qua ba lượng kiếp pháp lực cũng không mục nát, chịu được thời gian ăn mòn kiên cường hơn xác xác thánh linh.
Đây là thứ duy nhất trên người lão nhân không bị ăn mòn. Phác ngọc bay ra khỏi eo lão nhân rơi vào tay Phong Phi Vân.
Phác ngọc nặng trĩu, tràn ngập thánh linh khí, đè Phong Phi Vân suýt không cầm được.
- Đây là ngọc bội ta tùy thân mang theo, tên Đế Thánh bội, đã biến thành chất liệu thánh linh. Ta vốn định tế luyện nó thành thánh linh dụng cụ để lại cho hậu nhân, nhưng mới tế luyện một nửa thì chết, ài . . .
- Đế Thánh bội đã thông thánh, chắc có thể mang ngươi đi tìm nhà ta. Nếu hậu nhân của ta còn thì nhờ ngươi giao Đế Thánh bội cho bọn họ, đương nhiên ngươi có thể giữ cho mình dùng, tương lai tế luyện nó thành Đế Thánh bội thì ta cũng yên lòng. Khi tu vi của ngươi đến Vũ Hóa cảnh là có thể giải phong ân trên Đế Thánh bội, sử dụng lực lượng của nó.
Phong Phi Vân nói:
- Tiền bối đã cho vãn bối rất nhiều, vãn bối không dám nhúng chàm Đế Thánh bội. Vãn bối chắc chắn sẽ đưa thi cốt, Đế Thánh bội tiền bối vào tay hậu nhân của tiền bối.
- Duyên pháp thế giới quay về tự nhiên, không cần cưỡng cầu, không cần cưỡng cầu . . .
Ngón tay lão nhân điểm vào Phong Phi Vân, quan tài hoàng thạch bay ra, nắp quan tài tự động mở. Lão nhân bước vào trong.
Ầm!
Khi nắp quan tài tự động đóng lại, thánh linh khí bàng bạc bắn ra từ quan tài hoàng thạch, đánh Phong Phi Vân bay xa mấy chục dặm. Quan tài hoàng thạch suýt không chịu nổi tan nát.
Lực lượng đại diễn chậm rãi dựng dục trong cơ thể Phong Phi Vân, tro cốt thánh linh là trời trăng sao, máu thịt gân cốt là bụi trần trong vũ trụ, hóa thân thành thế giới.
Đây là quá trình cực kỳ dài dòng, như trải qua khai thiên tích địa.
Cơ thể Phong Phi Vân dần cô quạnh, tĩnh lặng như đã chết. Không biết từ khi nào trong người Phong Phi Vân phát ra thanh âm như sấm chớp ầm ầm. Từng tia điện xuyên qua máu thịt, xương cốt, kinh mạch, nhìn kỹ thì mỗi tế bào, tỏ thánh linh lóe tia điện.
Tia điện đi qua người Phong Phi Vân không biết bao lâu, một chút sức sống sinh ra trong tĩnh lặng. Một tế bào lan tràn phủ trùm nguyên thân thể.
Mọi thứ đang diễn biến, sức sống từ nhỏ xíu biến mênh mông, toàn thân sống lại.
quá trình rất dài dòng, máu trong cơ thể Phong Phi Vân từ từ chảy. Tần suất máu chảy thay đổi như thế giới vận chuyển.
Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh tăng lên một ức tám ngàn vạn hạt.
Trong cơ thể Phong Phi Vân sinh ra đại diễn, tự thành thế giới. Thậm chí thân thể tự sinh ra linh khí, không cần hút từ bên ngoài.
Lão nhân luôn đứng nhìn chậm rãi vươn cánh tay mục rữa nhẹ ấn đỉnh đầu Phong Phi Vân, truyền ý niệm vào người hắn. Đó là lĩnh ngộ pháp tắc thần thông kiếp lực.
Ầm!
Tri thức khổng lồ nhập vào não Phong Phi Vân.
một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh trong người Phong Phi Vân run rẩy, nhanh chóng thôi diễn tri thức kia chuyển hóa đến đại diễn thế giới.
Cảnh giới rất kỳ diệu, cảm nhận mọi thứ trong cơ thể mình, bản thân thành chúa tể thiên địa, vượt trên chúng sinh, thiên địa vạn vật nằm trong tay mình.
Nếu ở bên ngoài, Phong Phi Vân một ý niệm có thể câu thông đại địa mạch lạc, khiến dung nham dưới lòng đất vọt lên trên, khống chế hướng đi của địa kiếp. Bây giờ trong người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng thứ nhất, địa kiếp.
Lực lượng thứ hai bắn tung ra trong người Phong Phi Vân, luân phiên giữa sống và chết, vẽ ra sinh lão bệnh tử. Đây là lực lượng tử kiếp.
Một ý niệm có thể làm đối phương mất sự sống, chết trong vô hình.
Đây là một thần thông cực kỳ đáng sợ, có thể chém sự sống của đối phương.
Nhưng Phong Phi Vân nắm giữ lực lượng này rất cạn, hắn chỉ có thể chém sức sống của người khác chứ không cách nào khống chế sự sống được, không thể chuyển hóa sức sống của đối phương thành của mình.
Còn lực lượng cao hơn một bậc, lực thiên kiếp thì Phong Phi Vân cưha chạm đén ngưỡng cửa, trong thân thể không sinh ra loại kiếp lực này.
Một mặt vì tu vi của Phong Phi Vân không đủ, mặt khác do hắn tu luyện ra đại diễn thế giới không đủ chín, đành tạm ngừng tại đây.
Lão nhân hồi hộp hỏi:
- Như thế nào? Đã sinh ra kiếp lực chưa?
Lão nhân không chính thức tu luyện loại thần thông này, chỉ thông qua chấp niệm trong cơ thể suy tính, lão không rõ có thành công không.
Phong Phi Vân thở hắt ra, gật đầu nói:
- Địa kiếp lực hoàn mỹ, tử kiếp lực đã sinh ra.
Lão nhân nói:
- Thế thì tốt rồi, tốt rồi . . . Con đường tiếp theo ngươi phải tự đi . . . Nếu thần thông có thiếu sót thì ngươi cố gắng một mình bù đắp . . .
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Tiền bối . . . Người . . .
Giọng lão nhân suy yếu:
- Ta sớm nên chết, chỉ vì trong lòng có chấp niệm nên chết mà bất hủ, chấp hồn không tán. Đã truyền thần thông này ra ngoài, chấp niệm nên tan, nên tan . . .
Nhưng lão nhân rất vui, tùy thời tan biến trong thiên địa.
Phong Phi Vân nói:
- Tiền bối hãy đặt tên cho loại thần thông này đi.
Lão nhân nói:
- Đặt là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Lão nhân thua Vạn Kiếp Bất Tử Công của Bạch Chu thánh tổ, chết mà không cứng, tham ngộ ức vạn năm rốt cuộc sáng tạo ra đạo pháp phá Vạn Kiếp Bất Tử Công, nên gọi là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Phong Phi Vân cung kính cúi đầu hướng lão nhân:
- Một kiếp diệt vạn đạo, vậy gọi nó là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.
Phong Phi Vân đầu tiên là tu luyện đại diễn thuật, Sau đó được Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, có mối duyên pháp dây dưa với lão nhân, xem như ân sư của hắn.
Phong Phi Vân rất tôn trọng lão nhân, nên hắn hành lễ đệ tử.
Đế Trủng, mặc kệ nó có phải là tên của lão nhân hay nơi nào đó, Sau khi rời khỏi mộ táng Bạch Chu thánh tổ, Phong Phi Vân sẽ tìm hiểu rõ ràng.
Giọng lão nhân đìu hiu hỏi:
- Bây giờ là năm tháng nao?
Phong Phi Vân biết lão nhân còn có chuyện không buông bỏ được.
Phong Phi Vân trả lời:
- Từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực.
(Lượng kiếp pháp lực là đơn vị đạo gia tính thời gian. Một lượng kiếp pháp lực =. ức năm.)
Lão nhân lẩm bẩm lại như đang hỏi Phong Phi Vân:
- Đã lâu như vậy! Nên chết rồi, nên chết rồi! Cũng không biết trong nhà hiện tại thế nào?
Lão nhân chắc là người thời đại thái cổ, từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực. Dù lão nhân có gia đình thì e rằng đã thành mây khói.
Nhưng Phong Phi Vân biết Trung Ương vương triều thứ sáu có mấy nhân tổ động thiên, đồn rằng bchúng tồn tại từ thuở nhân loại sinh ra, truyền thừa từ thái cổ đến bây giờ. Không chừng hậu nhân của lão nhân cũng kéo dài đến nay.
Phong Phi Vân được truyền thừa từ lão nhân, hắn muốn làm chút chuyện cho lão.
Phong Phi Vân hỏi:
- Không biết nhà của tiền bối ở đâu?
- Nhà ở đâu? Nhà ở đâu? Thời gian quá lâu, ta cũng quên, ta chỉ biết ta họ Đế, tên Trủng, chắc thuộc Đế gia. Nếu ngươi có thời gian hãy tìm nhà giúp ta, đưa ta trở về . . . Lá rụng về cội . . .
Bên hông lão nhân treo một phác ngọc, to cỡ bàn tay, không biết làm bằng chất liệu gì mà qua ba lượng kiếp pháp lực cũng không mục nát, chịu được thời gian ăn mòn kiên cường hơn xác xác thánh linh.
Đây là thứ duy nhất trên người lão nhân không bị ăn mòn. Phác ngọc bay ra khỏi eo lão nhân rơi vào tay Phong Phi Vân.
Phác ngọc nặng trĩu, tràn ngập thánh linh khí, đè Phong Phi Vân suýt không cầm được.
- Đây là ngọc bội ta tùy thân mang theo, tên Đế Thánh bội, đã biến thành chất liệu thánh linh. Ta vốn định tế luyện nó thành thánh linh dụng cụ để lại cho hậu nhân, nhưng mới tế luyện một nửa thì chết, ài . . .
- Đế Thánh bội đã thông thánh, chắc có thể mang ngươi đi tìm nhà ta. Nếu hậu nhân của ta còn thì nhờ ngươi giao Đế Thánh bội cho bọn họ, đương nhiên ngươi có thể giữ cho mình dùng, tương lai tế luyện nó thành Đế Thánh bội thì ta cũng yên lòng. Khi tu vi của ngươi đến Vũ Hóa cảnh là có thể giải phong ân trên Đế Thánh bội, sử dụng lực lượng của nó.
Phong Phi Vân nói:
- Tiền bối đã cho vãn bối rất nhiều, vãn bối không dám nhúng chàm Đế Thánh bội. Vãn bối chắc chắn sẽ đưa thi cốt, Đế Thánh bội tiền bối vào tay hậu nhân của tiền bối.
- Duyên pháp thế giới quay về tự nhiên, không cần cưỡng cầu, không cần cưỡng cầu . . .
Ngón tay lão nhân điểm vào Phong Phi Vân, quan tài hoàng thạch bay ra, nắp quan tài tự động mở. Lão nhân bước vào trong.
Ầm!
Khi nắp quan tài tự động đóng lại, thánh linh khí bàng bạc bắn ra từ quan tài hoàng thạch, đánh Phong Phi Vân bay xa mấy chục dặm. Quan tài hoàng thạch suýt không chịu nổi tan nát.