- Chẳng lẽ đã vào sâu trong mộ táng thánh linh?
Phong Phi Vân mới ló đầu lên mặt biển đỏ thì các Khí thế khủng bố xung quanh tập trung vào hắn. Nhiều người kêu lên.
- Có người được truyền thừa đi ra!
- Là thiên kiêu của tộc nào?
- Không đúng, trên người hắn không có hơi thở truyền thừa, là một bán yêu!
Những Khí thế mặt đất dời khỏi người Phong Phi Vân rơi xuống Phong Khanh Khanh.
Lần này gây náo động.
Chiến thần nhân tộc cười dài, thanh âm như chuông gióng:
- Là thiên chi kiêu nữ của nhân tộc ta được truyền thừa Bạch Cốt Thiên Vương xuất thế!
- Bạch Cốt Thiên Vương là nhân vật truyền kỳ của yêu tộc ta, sao truyền thừa có thể rơi vào nhân tộc?
Một chân kiến to nhúc nhích, hư không dao động, vuốt khổng lồ giáng xuống như thủ ấn thương thiên, mang theo Khí thế ngập trời định giết Phong Khanh Khanh.
- Ngươi dám!
Người Chiến thần nhân tộc tuô nra chiến khí vô tận, ngưng tụ quyền ảnh khổng lồ trong không trung, mang theo mấy trăm vạn loại quyền ý tụ thành nắm đấm phá tan vuốt khổng lồ.
Sư tử đen bên cạnh Chiến thần nhân tộc hú dài, như thái cổ thần thú ra khỏi lồng, người nhúc nhích làm hư không run rẩy. Sư tử đen bay trên biển máu, một vuốt bắt lấy Phong Khanh Khanh đưa đến bên cạnh Chiến thần nhân tộc, bảo vệ nàng.
Phong Phi Vân, Tuyết Lang không được tốt như thế, sư tử đen không mang bọn họ theo.
Thấy sư tử đen đưa Phong Khanh Khanh đi trận doanh nhân tộc, con kiến to hừ mạnh, không tân công nữa.
Phong Khanh Khanh la lên:
- Ca của ta . . . Ca của ta còn ở trong nước . . .
Chiến thần nhân tộc hỏi:
- Bán yêu kia là ca của ngươi?
- Đúng rồi, đại thúc cũng mang ca ca lại đây đi!
Tuy Phong Khanh Khanh không rõ ràng xung quanh có chuyện gì nhưng nàng cảm thấy trong biển đỏ chắc chắn rất nguy hiểm. Ca ca ở trong biển lâu sẽ bị nguy hiểm mạng sống, bị đám người này giết. Phong Khanh Khanh rất sốt ruột.
Đại dương đỏ đột nhiên dậy sóng, cánh cửa hư không mở ra. Cửa hư không mênh mông vô biên, hơi nước mông lung trào dâng. Một cánh tay già nau thò ra bắt lấy Phong Phi Vân, Tuyết Lang kéo vào hư không.
- To gan!
Chiến thần nhân tộc, yêu nữ tóc trắng dài ba ngàn trượng cùng hành động, phát ra lực lượng chấn động không gian đánh vào cánh cửa hư không, đánh nát hư không. Nhưng cuối cùng không giữ lại Phong Phi Vân, Tuyết Lang, một cường giả không biết đã mang hai người đi.
Trong hư không khắp nơi là loạn lưu, mỗi loạn lưu có lực lượng chém nát núi cao.
Phong Phi Vân, Tuyết Lang bay ra khỏi hư không đi tới một vùng đất bí mật, hai người rớt xuống đất.
Một bà lão lưng còng đi ra. Tóc bạc phơ, da nhăn nheo, rặng rụng gần hết.
- Khục khục, tiểu tử nhà ngươi biết đường tắt đến trung tâm mộ táng thánh linh, giỏi thật!
Mới rồi là bà lão cứu Phong Phi Vân, Tuyết Lang hỏi đại dương đỏ.
Phong Phi Vân nhìn bà lão, cười nói:
- Thì ra là tiền bối, không ngờ tu vi của lão nhân gia người mạnh như vậy.
Trong lòng Phong Phi Vân rất muốn nói là: Tía nó, tu vi mạnh như vậy còn đi khắp nơi giả danh lừa bịp.
Phong Phi Vân tuyệt đối không nói câu đó ra ngoài miệng.
Bà lão có thể cứu Phong Phi Vân từ tay Chiến thần nhân tộc, ữn vương Bạch Chu yêu tộc, bản lĩnh quá siêu.
Bà lão phớt lờ Phong Phi Vân nịnh hót, lườm hắn, lấy sáu tấm giấy nợ da yêu ra huơ trước mặt hắn.
Bà lão lặp lại:
- Trả tiền, trả tiền . . .
Phong Phi Vân nói:
- Mới có bốn trăm tám mươi vạn khối linh thạch chứ làm gì dữ vậy? Chờ ra mộ táng thánh linh chắc chắn sẽ trả lại bà bà. Bà bà lớn rồi mà cứ treo tiền tiền ngoài miệng, không thấy tục sao?
Bà lão sửa đúng:
- Bốn trăm tám mươi vạn, là bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch.
Phong Phi Vân nói:
- Bà bà không sợ gió lớn thụt lưỡi sao? Rõ ràng là bốn trăm tám mươi vạn khối linh thạch sao tự nhiên trướng lên gấp trăm lần?
- Không tin thì ngươi tự xem đi.
Bà lão nhét sáu tấm giấy nợ vào tay Phong Phi Vân. Con số nợ tám mươi vạn khối linh thạch hiện tại biến thành tám ngàn vạn, đúng là chữ viết của Phong Phi Vân, bên trên có hơi thở của hắn.
Phong Phi Vân đã hiểu, hắn bị bà lão hố chết. Lúc Phong Phi Vân viết giấy nợ bà lão đã động tay chân.
Sự thật nói cho Phong Phi Vân một đạo lý rằng không chỉ cẩn thận khi nâng bà lão ngã, cũng không được tùy tiện viết giấy nợ cho bà lão.
Bà lão cướp lại sáu tờ giấy nợ, cẩn thận cất đi, híp mắt cười tủm tỉm.
Bà lão khàn giọng nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi có biết đã qua bao lâu không? Hai năm, trên đời này làm gì có chuyện nợ tiền hai năm không trả? Hơn nữa giá đồ vật tăng nhanh, nếu bà lão không tăng tiền nợ theo sẽ bị chết đói.
Bà lão bị chết đói mới là lạ.
Bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch tuy là con số khổng lồ nhưng Phong Phi Vân có cách kiếm tiền trả được.
Đã bị hố thì đành chịu, Sau này tiếp xúc với bà lão phải cẩn thận lanh lợi một chút, nếu không sẽ bị hố chết.
Không, Sau này không thể tiếp xúc với bà lão nữa.
Vị trí Phong Phi Vân đang ở là trên một hòn đảo nổi, cách biển đỏ không xa, chỉ khoảng mấy vạn dặm.
Trên đảo có trận pháp bà lão bày ra, che giấu hơi thở.
Người bên ngoài chỉ thấy đảo nổi không người.
Phong Phi Vân lo lắng Phong Khanh Khanh, hắn vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn ra mấy vạn dặm.
Bà lão hiểu Phong Phi Vân đang lo điều gì:
- Tiểu tử, ngươi yên tâm đi! Tiểu nha đầu kia khí vận cường đại, được đến Bạch Cốt Thiên Vương truyền thừa, chắc chắn sẽ được đám lão bất tử nhân tộc giành giật, không bị nguy hiểm gì.
Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ có rất nhiều nhận truyền thừa trong đại dương đỏ đó?
Bà lão gật đầu, nói:
- Toàn là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ của các tộc, bọn họ vào đại dương đỏ tìm cơ duyên.
Bạch Chu thánh tổ là thánh linh uy chấn một đời trong thời đại thái cổ, từng đánh bại thánh linh của phượng hoàng yêu tộc, sức chiến đấu cực kỳ khả phạ, vô địch mấy vạn năm.
Cường giả thua trong tay Bạch Chu thánh tổ nhiều không đếm xuể, trong đó một ít nhân vật cường đại bị Bạch Chu thánh tổ giết rồi ném vào đại dương đỏ.
đại dương đỏ này rất quái dị, giữ lại niệm lực của một số cường giả sống thời thái cổ, ví dụ Bạch Cốt Thiên Vương, Đế Trủng.
Đương nhiên đại dương đỏ thần dị thật nhưng thời gian quá lâu, nhiều cường giả hình thần đều diệt, không để lại gì. Chỉ ít ỏi vài người giữ lại truyền thừa.
Tu sĩ được truyền thừa toàn là người có khí vận lớn.
Phong Phi Vân được truyền thừa của Đế Trủng, tu luyện Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, mạnh hơn truyền thừa của bất cứ ai. Dù có người được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ chưa chắc tốt hơn truyền thừa của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không rõ tại sao đám đại nhân vật không phát hiện hắn được Đế Trủng truyền thừa, có điều hắn màng thầm vì điều này.
Xung quanh đại dương đỏ lại chấn động, có thiên tài tuấn kiệt được truyền thừa trong biển.
Đây là một thiếu niên Hổ Lang yêu tộc, được truyền thừa từ một vị đại hiền giả thái cổ.